Nếu Lưu Cư nói với Vân Hi rằng ai đó nghi ngờ diễn xuất của Lâm Thuyên thì cô ngay lập tức sẽ tát người đó một cái nổi đom đóm luôn. Hãy mở con mắt ra mà nhìn đi kìa. Ôi dồi ôi, cái cậu trai ôn nhu hay thẹn thùng lúc nãy bây giờ còn đâu, bay theo mây gió rồi.
Lâm Thuyên đứng trước tấm phản quang, một bộ xiêm y màu xanh ngọc bích kết hợp với thanh kiếm sáng loáng trong tay. Lập tức hình ảnh anh hùng chính nghĩa ôn nhã xuất hiện làm ánh mắt nữ nhân xung quanh say như điếu đổ.
Anh ta chẳng làm gì cả, anh ta chỉ đứng đó, khi ống kính lia tới anh ta, lập tức khí chất cả con người hoàn toàn thay đổi.
Vân Hi được mở rộng tầm mắt rồi, mặc dù cô đã từng hợp tác với rất nhiều loại hình diễn viên nam trong các bộ phim, nhưng cũng chưa làm cô có ấn tượng bằng Lâm Thuyên. Không chỉ việc anh ta có thể ngay lập tức nhập vai, mà sự phân tích nhân vật lại vô cùng mới mẻ. Không làm mất vẻ riêng của Tư Mã Lưu lại có một chút khác biệt của Lâm Thuyên. Anh ta cứ như là một lão làng gạo cội trong nghề vậy.
Vuốt lọn tóc mai bên tai, cô thầm mặt niệm cho Vương Tử Hoa một phút. Một khi Lâm Thuyên này mà nổi lên thì cái ghế ảnh đế của hắn cũng có nguy cơ phải sập rồi.
Lưu Cư thì khỏi nói, ông vô cùng hài lòng với Lâm Thuyên. Miệng ông không ngừng khen ngợi khí chất của anh ta.
Vân Hi đứng một bên lau mồ hôi rơi tách tách.
Lưu đạo, ông ta là một đạo diễn giỏi khi bước vào công việc. Cơ mà khi vừa hết việc ông liền nói nhiều không chịu nổi. Cô đã bắt đầu sợ rồi đây. Bởi vì hình như mục tiêu ưu tiên của ông ta hiện giờ là cô đấy.
À mà không phải là hình như nữa mà là chính xác như vậy.
Sau khi Lâm Thuyên rời đi tạo hình lần nữa. Lưu đạo ngay lập tức đi đến cạnh Vân Hi, tay ông huých vào vai cô, cười đến sáng lạng.
"Cậu ta rất được phải không Vân Hi. Cháu cũng phải cố gắng đừng bị lép vế."
Vân Hi giật giật khóe miệng: "Lưu đạo, cháu thật sự không muốn bộ phim đầu tiên của mình bị ông tấn vế đâu."
Nghe Vân Hi nói, Lưu Cư cười ha hả: "Cái này không thể trách ông già như ta được nha, cháu phải tự cố gắng đi thôi."
Vân Hi gật gật đầu: "Cháu sẽ cố gắng."
Một lúc sau, Lưu đạo ngồi trên ghế dành cho đạo diễn sau máy ảnh, ông chăm chú nhìn vào cô gái đang tạo hình kia. Suy ngẫm thật lâu.
Ông có cảm giác thật ngoài ý muốn. Là một tay lão luyện trong ngành đạo diễn, rất nhiều ngôi sao đình đám hiện tại đã từng bước chân ra từ đoàn của ông. Có diễn viên được đào tạo chính quy, cũng có tay mơ xuất ra từ vận may.
Như Vân Hi là một ví dụ, cô không có xuất thân chính quy, không được đào tạo chuyên nghiệp về ngành. Cô chỉ là một nghệ nhân được thông qua dưới trướng Tinh Việt Entertainment. Chỉ là không ngờ cô bé này gây cho ông thật nhiều kinh hỉ. Diễn xuất rất không tồi, trước màn ảnh lại vô cùng có cảm giác. Một con người sinh ra là để làm diễn viên.
Vân Hi nhìn vào ống kính. Một tay cô cầm thanh kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, so với tạo hình Uyển Thụy hồn nhiên trong thanh xuân thiếu nữ lúc nãy lại mang vẻ khác biệt nhưng thật quen thuộc.
Tà áo đỏ tía bay bay dưới sự trợ giúp của kĩ thuật tạo gió, dáng vẻ cường hãn mà mềm mại. Gương mặt quý khí tà mị, bỉ ngạn từ bên đuôi mắt trái khéo léo lan ra. Miệng nở nụ cười nhẹ, coi thường nhân sinh. Cứ như một tên yêu ma mị hoặc chúng sinh vậy, ảo ảo thực thực không thể nắm bắt.
Tiếng ồn ào xung quanh cứ như lặng đi. Bao nhiêu âm thanh đều không thể lọt qua tay. Trong tầm mắt Lâm Thuyên chỉ còn người con gái ở giữa ánh sáng của máy ảnh. Từ ngạc nhiên đến chấn kinh, sau đó là si mê. Không kìm lòng được mà lưu luyến bóng hình đó.
Bất giác Lâm Thuyên giật mình.
OMG!
Anh ta... Anh ta cư nhiên say mê một người khi chỉ mới nhìn người ta tạo dáng?
Lâm Thuyên lắc lắc đầu, nhìn lại Lưu Cư đang nhìn chăm chú vào Vân Hi, Lâm Thuyên thở phào. Cũng không phải chỉ có mình anh mới bị thất thần nha.
Bỗng nhiên Lưu Cư quay lại, nhìn vào Lâm Thuyên cười ý vị thâm trường. Mắt ông lóe lên, khẩu hình nhấp mái.
"Đừng có động tâm sớm."
Lâm Thuyên hơi giật mình, một cảm giác chột dạ dâng lên. Anh ta đưa tay gãi đầu, mặt cuối xuống thẹn thùng. Anh ta cũng đoán ra được lời Lưu đạo nói. Lúc này Lưu Cư mới quay đi.
Bên phía phòng trang điểm, Hề Nhu vừa hóa trang xong vén màn đi ra. Vẻ mặt chờ mong tìm kiếm hình bóng Lâm Thuyên.
Nhưng đập vào mắt Hề Nhu là cái nhìn si mê đến thất thần của Lâm Thuyên chăm chú vào Vân Hi. Cô ta không hiểu sao lại có dự cảm thật xấu. Cắn cắn môi, hai tay bất giác nắm chặt.
...
Tiểu Ni: "Ấy, ta nói này. Ta đang phân vân về việc tình cảm của Lâm Thuyên và Hề Nhu đây. Lão đại cô cho ý kiến đi."
Lão đại: "Tốt nhất đừng liên quan đến chế..."
Tiểu Ni: "... Why?"
Hoắc đại boss: "Ừm, đừng liên quan gì với bà xã thân yêu. Nếu không thì truyện lại thiếu mất một vài người."
Tiểu Ni: "?!"
Lão đại: "Đó là tại anh thích ăn giấm. Cả nhà anh đều là bình giấm."
Tiểu Ni: "..." Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!!!!
Lâm Thuyên đứng trước tấm phản quang, một bộ xiêm y màu xanh ngọc bích kết hợp với thanh kiếm sáng loáng trong tay. Lập tức hình ảnh anh hùng chính nghĩa ôn nhã xuất hiện làm ánh mắt nữ nhân xung quanh say như điếu đổ.
Anh ta chẳng làm gì cả, anh ta chỉ đứng đó, khi ống kính lia tới anh ta, lập tức khí chất cả con người hoàn toàn thay đổi.
Vân Hi được mở rộng tầm mắt rồi, mặc dù cô đã từng hợp tác với rất nhiều loại hình diễn viên nam trong các bộ phim, nhưng cũng chưa làm cô có ấn tượng bằng Lâm Thuyên. Không chỉ việc anh ta có thể ngay lập tức nhập vai, mà sự phân tích nhân vật lại vô cùng mới mẻ. Không làm mất vẻ riêng của Tư Mã Lưu lại có một chút khác biệt của Lâm Thuyên. Anh ta cứ như là một lão làng gạo cội trong nghề vậy.
Vuốt lọn tóc mai bên tai, cô thầm mặt niệm cho Vương Tử Hoa một phút. Một khi Lâm Thuyên này mà nổi lên thì cái ghế ảnh đế của hắn cũng có nguy cơ phải sập rồi.
Lưu Cư thì khỏi nói, ông vô cùng hài lòng với Lâm Thuyên. Miệng ông không ngừng khen ngợi khí chất của anh ta.
Vân Hi đứng một bên lau mồ hôi rơi tách tách.
Lưu đạo, ông ta là một đạo diễn giỏi khi bước vào công việc. Cơ mà khi vừa hết việc ông liền nói nhiều không chịu nổi. Cô đã bắt đầu sợ rồi đây. Bởi vì hình như mục tiêu ưu tiên của ông ta hiện giờ là cô đấy.
À mà không phải là hình như nữa mà là chính xác như vậy.
Sau khi Lâm Thuyên rời đi tạo hình lần nữa. Lưu đạo ngay lập tức đi đến cạnh Vân Hi, tay ông huých vào vai cô, cười đến sáng lạng.
"Cậu ta rất được phải không Vân Hi. Cháu cũng phải cố gắng đừng bị lép vế."
Vân Hi giật giật khóe miệng: "Lưu đạo, cháu thật sự không muốn bộ phim đầu tiên của mình bị ông tấn vế đâu."
Nghe Vân Hi nói, Lưu Cư cười ha hả: "Cái này không thể trách ông già như ta được nha, cháu phải tự cố gắng đi thôi."
Vân Hi gật gật đầu: "Cháu sẽ cố gắng."
Một lúc sau, Lưu đạo ngồi trên ghế dành cho đạo diễn sau máy ảnh, ông chăm chú nhìn vào cô gái đang tạo hình kia. Suy ngẫm thật lâu.
Ông có cảm giác thật ngoài ý muốn. Là một tay lão luyện trong ngành đạo diễn, rất nhiều ngôi sao đình đám hiện tại đã từng bước chân ra từ đoàn của ông. Có diễn viên được đào tạo chính quy, cũng có tay mơ xuất ra từ vận may.
Như Vân Hi là một ví dụ, cô không có xuất thân chính quy, không được đào tạo chuyên nghiệp về ngành. Cô chỉ là một nghệ nhân được thông qua dưới trướng Tinh Việt Entertainment. Chỉ là không ngờ cô bé này gây cho ông thật nhiều kinh hỉ. Diễn xuất rất không tồi, trước màn ảnh lại vô cùng có cảm giác. Một con người sinh ra là để làm diễn viên.
Vân Hi nhìn vào ống kính. Một tay cô cầm thanh kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, so với tạo hình Uyển Thụy hồn nhiên trong thanh xuân thiếu nữ lúc nãy lại mang vẻ khác biệt nhưng thật quen thuộc.
Tà áo đỏ tía bay bay dưới sự trợ giúp của kĩ thuật tạo gió, dáng vẻ cường hãn mà mềm mại. Gương mặt quý khí tà mị, bỉ ngạn từ bên đuôi mắt trái khéo léo lan ra. Miệng nở nụ cười nhẹ, coi thường nhân sinh. Cứ như một tên yêu ma mị hoặc chúng sinh vậy, ảo ảo thực thực không thể nắm bắt.
Tiếng ồn ào xung quanh cứ như lặng đi. Bao nhiêu âm thanh đều không thể lọt qua tay. Trong tầm mắt Lâm Thuyên chỉ còn người con gái ở giữa ánh sáng của máy ảnh. Từ ngạc nhiên đến chấn kinh, sau đó là si mê. Không kìm lòng được mà lưu luyến bóng hình đó.
Bất giác Lâm Thuyên giật mình.
OMG!
Anh ta... Anh ta cư nhiên say mê một người khi chỉ mới nhìn người ta tạo dáng?
Lâm Thuyên lắc lắc đầu, nhìn lại Lưu Cư đang nhìn chăm chú vào Vân Hi, Lâm Thuyên thở phào. Cũng không phải chỉ có mình anh mới bị thất thần nha.
Bỗng nhiên Lưu Cư quay lại, nhìn vào Lâm Thuyên cười ý vị thâm trường. Mắt ông lóe lên, khẩu hình nhấp mái.
"Đừng có động tâm sớm."
Lâm Thuyên hơi giật mình, một cảm giác chột dạ dâng lên. Anh ta đưa tay gãi đầu, mặt cuối xuống thẹn thùng. Anh ta cũng đoán ra được lời Lưu đạo nói. Lúc này Lưu Cư mới quay đi.
Bên phía phòng trang điểm, Hề Nhu vừa hóa trang xong vén màn đi ra. Vẻ mặt chờ mong tìm kiếm hình bóng Lâm Thuyên.
Nhưng đập vào mắt Hề Nhu là cái nhìn si mê đến thất thần của Lâm Thuyên chăm chú vào Vân Hi. Cô ta không hiểu sao lại có dự cảm thật xấu. Cắn cắn môi, hai tay bất giác nắm chặt.
...
Tiểu Ni: "Ấy, ta nói này. Ta đang phân vân về việc tình cảm của Lâm Thuyên và Hề Nhu đây. Lão đại cô cho ý kiến đi."
Lão đại: "Tốt nhất đừng liên quan đến chế..."
Tiểu Ni: "... Why?"
Hoắc đại boss: "Ừm, đừng liên quan gì với bà xã thân yêu. Nếu không thì truyện lại thiếu mất một vài người."
Tiểu Ni: "?!"
Lão đại: "Đó là tại anh thích ăn giấm. Cả nhà anh đều là bình giấm."
Tiểu Ni: "..." Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!!!!
/40
|