Khụ... Lúc nãy mỗ Mục lỡ ra khỏi phòng nhân sự mà quên coi phong thủy. Thế nên bây giờ hắn rất hối hận khi mình đứng ở giữa hai cái tên quái dị bề tôi. Một bên bị áp lực nặng nề từ Hoắc đại boss, một bên bị thái độ của Vân Hi chọc cho tức gần chết. Hắn sống thật không dễ mà.
Đối với đại boss thì không nói, à thì tạm coi cái bầu không khí này là do anh ta gây ra đi. Bởi vì hắn cắt đứt không gian riêng của người ta nên coi như tự làm hại mình đi. Còn cô ả họ Vân kia mới vừa cầu cứu nhìn hắn, hắn bất chấp đau khổ mà vọt vào bây giờ ả lại làm lơ hắn?
Mục Trình tạc mao một trận trong lòng mà không trút ra được, ánh mắt nhìn Vân Hi hiện rõ sự bất mãn.
Đối với hành động oán phụ của mỗ Mục, Vân Hi nhún vai tỏ vẻ... Không care.
Thang máy lần nữa đinh một tiếng. Mục Trình trên mặt hiện rõ hai chữ thoát nạn tổ tướng. Hắn như sợ bị Hoắc Định Ngôn ăn sống mà vội vã kéo tay Vân Hi đi ra.
Hoắc Định Ngôn thản nhiên đi phía sau, nhưng chưa bước ra ngoài thì Mục Trình đã nhảy cẫn lên.
"Tầng làm việc của cậu đâu phải tầng này. Cậu theo ra làm gì."
Lời Mục Trình vừa dứt, điện thoại trong túi Hoắc Định Ngôn rất đúng lúc mà vang lên.
Đại khái như đang khát nước mà được cũng cấp một cả nước đá vậy. Mục Trình lập tức cười hề hề lấy lòng.
"Cậu có việc gấp thì đi xử lí đi, chậm trễ sẽ phiền phức."
Hoắc Định Ngôn nhíu mày, nhìn cái tên hiện lên trên màn hình đang sáng, lại nhìn lướt qua Vân Hi. Anh thấy rõ thái độ tiễn vong đi của cô hiện trên mặt, thiếu điều nhịp chân ghi lên trán mấy chữ to tướng "mời anh đi cho" mà thôi. Anh xoay người lại bước vào thang máy ấn trực tiếp tầng trên cùng. Trước khi đi còn quay lại nhìn Mục Trình một cái.
Một cơn gió từ đâu vù vù thổi qua làm sống lưng Mục Trình lạnh toát. Nhịn không được lấy tay lau lau cái trán thấm ướt mồ hôi của mình.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, ở trên hiện lên ánh sáng đỏ chuyển tầng. Mục Trình thở ra một hơi, hắn quay đầu lại khụ khụ hai tiếng nhìn Vân Hi. Thắc mắc nãy giờ mới có cơ hội thoát ra khỏi cửa miệng.
"Sao cô lại đi chung với anh ta?"
Vân Hi khó hiểu nhìn Mục Trình. "Tình cờ gặp. Có việc gì? "
Cô hai ạ, không phải có việc gì hay không mà là cái thân già này sắp bị cô dọa cho chết rồi.
Mục Trình vuốt vuốt trán, bất đắc dĩ thở ra. Nghĩ tới thái độ của Hoắc Định Ngôn rõ ràng là đặc biệt chú ý cô gái nhỏ này, hắn cũng chỉ suy đoán một hai chứ không tiện làm rõ. Dù sao cái tên băng sơn ngàn năm như Hoắc đại boss lọt vào mắt được một người thì cũng tốt.
Có điều độ nguy hiểm của đại boss vẫn là level bất khả xâm phạm, thế nên hắn không muốn ngôi sao tiềm năng chưa kịp đào tạo đã đi toi thì cũng phải chú ý.
Mục Trình nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải. Đến khi Vân Hi sắp nghi ngờ não của hắn có vấn đề thì hắn mới dừng lại. Dùng giọng điệu một người cha chân thành khuyên bảo con gái mà nói.
"Cô nên hạn chế gặp anh ta đi, nguy hiểm vl ra."
Đối với câu nói của Mục Trình khóe miệng Vân Hi giật giật, cái tên cáo già này suốt đời không thể làm một quý ông được. Nói chuyện quá mất hình tượng. Đặc biệt là dùng cái giọng cha hiền khuyên con kia nữa chứ. Ôi sắp nổi hết đã gà lên rồi.
Nhưng cô cũng hiểu được hắn thật sự e ngại Định Ngôn nên mới nhắc nhở. Vân Hi gật đầu đáp ứng, bất quá trong lòng thầm cân nhắc Định Ngôn có địa vị gì. Ừm, hẳn không phải là nhân viên đâu nhỉ.
Mục Trình thấy Vân Hi đáp ứng cũng không vòng vo gì chuyện này nữa. Biết được nguyên nhân vì sao cô lại ở trong thang máy vip cùng với Hoắc Định Ngôn. Mục Trình đen mặt. Hắn cũng không biết đại boss còn có khả năng nói dối không chớp mắt vậy nha.
Vậy nên mới nói, về phương diện nhìn thấu người khác, Mục Trình vẫn luôn bó tay chịu trói với tên mặt than nào đó.
Khi vừa đến phòng làm việc riêng của mình. Mục Trình quay sang gọi cho phòng nhân sự kêu quản lí lên. Quay lại thì Vân Hi đã ngồi trên ghế mỉm cười chờ. Mục Trình bước đến ngồi đối diện cô.
Hắn bắt đầu nói rõ một số qui định trong công ty cho Vân Hi nghe. Cũng không nghĩ tới Vân Hi thật sự chưa tìm hiểu kĩ về nơi làm việc của mình. Mục Trình phát hiện, ngoài việc điều tra nguồn gốc, tầm phát triển của Tinh Việt cùng với tiềm năng tương lai thì Vân Hi chẳng biết một chút gì về nghệ nhân cùng quy định của nơi này. Lúc này trên mặt Mục Trình vặn vẹo đến mức Vân Hi bật cười.
Thật ra hắn đang suy nghĩ. Sao cô giỏi tính toán như vậy không đi kinh doanh làm cổ đông đi, đi làm diễn viên làm gì mà một chút tìm hiểu cũng không có hả?
Thấy hắn tỏ vẻ vô cùng bất mãn. Vân Hi thôi cười thành thành thật thật nghe Mục Trình bổ túc kiến thức cho mình. Một bên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, một bên thầm lặng ghi nhớ sẽ không bao giờ để cho Mục Trình có cơ hội ca thán cô một lần nữa.
Lại nhớ đến người quản lí ở kiếp trước vẫn luôn vì lợi ích riêng mà chèn ép sự nghiệp của Vân Hi. Đời nào lại có chuyện chỉ dạy như con giống như Mục Trình hiện giờ? Vân Hi cười nhạt. Trong ánh mắt cô nhìn về phía Mục Trình mang theo vài phần ấm áp. Từng ở nơi nhân tâm mục nát mới biết quý trọng cái gì ấm áp nhỏ nhoi trước mắt.
Đối với đại boss thì không nói, à thì tạm coi cái bầu không khí này là do anh ta gây ra đi. Bởi vì hắn cắt đứt không gian riêng của người ta nên coi như tự làm hại mình đi. Còn cô ả họ Vân kia mới vừa cầu cứu nhìn hắn, hắn bất chấp đau khổ mà vọt vào bây giờ ả lại làm lơ hắn?
Mục Trình tạc mao một trận trong lòng mà không trút ra được, ánh mắt nhìn Vân Hi hiện rõ sự bất mãn.
Đối với hành động oán phụ của mỗ Mục, Vân Hi nhún vai tỏ vẻ... Không care.
Thang máy lần nữa đinh một tiếng. Mục Trình trên mặt hiện rõ hai chữ thoát nạn tổ tướng. Hắn như sợ bị Hoắc Định Ngôn ăn sống mà vội vã kéo tay Vân Hi đi ra.
Hoắc Định Ngôn thản nhiên đi phía sau, nhưng chưa bước ra ngoài thì Mục Trình đã nhảy cẫn lên.
"Tầng làm việc của cậu đâu phải tầng này. Cậu theo ra làm gì."
Lời Mục Trình vừa dứt, điện thoại trong túi Hoắc Định Ngôn rất đúng lúc mà vang lên.
Đại khái như đang khát nước mà được cũng cấp một cả nước đá vậy. Mục Trình lập tức cười hề hề lấy lòng.
"Cậu có việc gấp thì đi xử lí đi, chậm trễ sẽ phiền phức."
Hoắc Định Ngôn nhíu mày, nhìn cái tên hiện lên trên màn hình đang sáng, lại nhìn lướt qua Vân Hi. Anh thấy rõ thái độ tiễn vong đi của cô hiện trên mặt, thiếu điều nhịp chân ghi lên trán mấy chữ to tướng "mời anh đi cho" mà thôi. Anh xoay người lại bước vào thang máy ấn trực tiếp tầng trên cùng. Trước khi đi còn quay lại nhìn Mục Trình một cái.
Một cơn gió từ đâu vù vù thổi qua làm sống lưng Mục Trình lạnh toát. Nhịn không được lấy tay lau lau cái trán thấm ướt mồ hôi của mình.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, ở trên hiện lên ánh sáng đỏ chuyển tầng. Mục Trình thở ra một hơi, hắn quay đầu lại khụ khụ hai tiếng nhìn Vân Hi. Thắc mắc nãy giờ mới có cơ hội thoát ra khỏi cửa miệng.
"Sao cô lại đi chung với anh ta?"
Vân Hi khó hiểu nhìn Mục Trình. "Tình cờ gặp. Có việc gì? "
Cô hai ạ, không phải có việc gì hay không mà là cái thân già này sắp bị cô dọa cho chết rồi.
Mục Trình vuốt vuốt trán, bất đắc dĩ thở ra. Nghĩ tới thái độ của Hoắc Định Ngôn rõ ràng là đặc biệt chú ý cô gái nhỏ này, hắn cũng chỉ suy đoán một hai chứ không tiện làm rõ. Dù sao cái tên băng sơn ngàn năm như Hoắc đại boss lọt vào mắt được một người thì cũng tốt.
Có điều độ nguy hiểm của đại boss vẫn là level bất khả xâm phạm, thế nên hắn không muốn ngôi sao tiềm năng chưa kịp đào tạo đã đi toi thì cũng phải chú ý.
Mục Trình nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải. Đến khi Vân Hi sắp nghi ngờ não của hắn có vấn đề thì hắn mới dừng lại. Dùng giọng điệu một người cha chân thành khuyên bảo con gái mà nói.
"Cô nên hạn chế gặp anh ta đi, nguy hiểm vl ra."
Đối với câu nói của Mục Trình khóe miệng Vân Hi giật giật, cái tên cáo già này suốt đời không thể làm một quý ông được. Nói chuyện quá mất hình tượng. Đặc biệt là dùng cái giọng cha hiền khuyên con kia nữa chứ. Ôi sắp nổi hết đã gà lên rồi.
Nhưng cô cũng hiểu được hắn thật sự e ngại Định Ngôn nên mới nhắc nhở. Vân Hi gật đầu đáp ứng, bất quá trong lòng thầm cân nhắc Định Ngôn có địa vị gì. Ừm, hẳn không phải là nhân viên đâu nhỉ.
Mục Trình thấy Vân Hi đáp ứng cũng không vòng vo gì chuyện này nữa. Biết được nguyên nhân vì sao cô lại ở trong thang máy vip cùng với Hoắc Định Ngôn. Mục Trình đen mặt. Hắn cũng không biết đại boss còn có khả năng nói dối không chớp mắt vậy nha.
Vậy nên mới nói, về phương diện nhìn thấu người khác, Mục Trình vẫn luôn bó tay chịu trói với tên mặt than nào đó.
Khi vừa đến phòng làm việc riêng của mình. Mục Trình quay sang gọi cho phòng nhân sự kêu quản lí lên. Quay lại thì Vân Hi đã ngồi trên ghế mỉm cười chờ. Mục Trình bước đến ngồi đối diện cô.
Hắn bắt đầu nói rõ một số qui định trong công ty cho Vân Hi nghe. Cũng không nghĩ tới Vân Hi thật sự chưa tìm hiểu kĩ về nơi làm việc của mình. Mục Trình phát hiện, ngoài việc điều tra nguồn gốc, tầm phát triển của Tinh Việt cùng với tiềm năng tương lai thì Vân Hi chẳng biết một chút gì về nghệ nhân cùng quy định của nơi này. Lúc này trên mặt Mục Trình vặn vẹo đến mức Vân Hi bật cười.
Thật ra hắn đang suy nghĩ. Sao cô giỏi tính toán như vậy không đi kinh doanh làm cổ đông đi, đi làm diễn viên làm gì mà một chút tìm hiểu cũng không có hả?
Thấy hắn tỏ vẻ vô cùng bất mãn. Vân Hi thôi cười thành thành thật thật nghe Mục Trình bổ túc kiến thức cho mình. Một bên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, một bên thầm lặng ghi nhớ sẽ không bao giờ để cho Mục Trình có cơ hội ca thán cô một lần nữa.
Lại nhớ đến người quản lí ở kiếp trước vẫn luôn vì lợi ích riêng mà chèn ép sự nghiệp của Vân Hi. Đời nào lại có chuyện chỉ dạy như con giống như Mục Trình hiện giờ? Vân Hi cười nhạt. Trong ánh mắt cô nhìn về phía Mục Trình mang theo vài phần ấm áp. Từng ở nơi nhân tâm mục nát mới biết quý trọng cái gì ấm áp nhỏ nhoi trước mắt.
/40
|