Chương 10: Mộ Tinh Anh, tôi đã trở lại
Mộ Cẩm Vân biết Mộ Đình Nam sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, điều cô không ngờ là Mộ Đình Nam lại không biết xấu hổ muốn cô trở về nhà họ Mộ.
Cô không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉ là Mộ Đình Nam cũng không chịu thua, mềm không ăn thì ông ta chuyển sang cứng.
“Mộ Cẩm Vân, nếu mày không trở lại nhà họ Mộ thì tao sẽ lập tức đốt hết mấy bức tranh của mẹ mày, mày không trở vê cũng được, vậy cứ chuẩn bị về nhặt tro đi”.
Bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt đến phát run, năm đó khi mẹ cô mất cô mới được có năm tuổi, cô không giữ lại được bất cứ thứ gì của mẹ cả, tất cả đều nằm trong tay Mộ Đình Nam.
Trên di chúc mẹ cô để lại có ghi rất rõ ràng, tất cả mọi thứ để lại hết cho cô, thế nhưng là bởi vì cô vẫn còn là trẻ vị thành nên cho nên tất cả đều do Mộ Đình Nam tạm thời giữ.
Năm cô mười lăm tuổi đã bị đưa ra nước ngoài, cô chưa từng nghĩ di vật của mẹ sẽ trở thành một con bài để Mộ Đình Nam uy hiếp cô.
Mộ Cẩm Vân gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ chuyển về!” Khi Mộ Cẩm Vân trở về nhà họ Mộ, nhìn Lương Thu Trà và Mộ Tinh Anh đang nở nụ cười giả tạo để chào đón, cô biết chắc chắn hai người kia đang có ý xấu nào đó.
Ngày đó nếu như không phải cô vừa về nước, tâm vẫn còn thiếu phòng bị, cô cũng sẽ không bị Mộ Tinh Anh hãm hại.
Nhưng mà hai người Lương Thu Trà lại không biết, đêm hôm đó, người đàn ông ngủ với cô chính là Tống Lâm.
Chuyện này nếu để cho hai mẹ con Lương Thu Trà biết bọn họ tự lấy đá đè chân mình, chắc chắn sẽ tức đến chết.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Mộ Cẩm Vân lại cảm thấy chuyện chuyển về nhà ở cũng không phải là chuyện xấu.
Cô nhìn lướt qua đôi mẹ con giả †ạo kia một cái, khóe miệng co rút, cúi người áp vào tai Mộ Tỉnh Anh: “Chắc là cô rất ngạc nhiên nhỉ, Mộ Tinh Anh, tôi đã trở lại rồi”.
Giọng nói của cô rất nhỏ, chỉ có cô và Mộ Tinh Anh mới nghe được.
Vẻ mặt Mộ Tinh Anh tái xanh, nhịn không được liếc mắt nhìn Mộ Cẩm Vân: “Cô…
Không đợi Mộ Tinh Anh nói xong, Mộ Cẩm Vân lại mở miệng nói tiếp: “Ba, con thấy hình như em gái không hoan nghênh con lắm thì phải”.
Mộ Đình Nam nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Tinh Anh, thấy vẻ mặt cô ta không tốt lắm, ông ta lập tức lạnh mặt nói: “Tinh Anh, con có chuyện gì vậy, Mộ Cẩm Vân là chị gái của con, nó trở về con không vui sao?” Mộ Tinh Anh vô duyên vô cớ bị mắng, vẻ mặt vừa trắng lại vừa đỏ, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống nở một nụ cười: “Chị, em chỉ là hơi tức giận lúc trước chị nói đi là đi, em làm gì có không chào đón chị vê!” Cô nhìn vẻ mặt oan ức ngột ngạt của Mộ Tinh Anh, Mộ Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Cô nghiêng đầu cười như không cười nhìn liếc qua Lương Thu Trà, không lạnh không nhạt ném ra ba từ: “Có đúng không?” Nói xong, cô trực tiếp đi về phía trước.
Mộ Tinh Anh nhìn theo bóng lưng của Mộ Cẩm Vân, bàn tay bên hông gần như bị móng tay cắm xuyên.
Sau khi về đến phòng, Mộ Tinh Anh quăng vỡ hết vật trang trí trong phòng.
Lương Thu Trà đi theo vào, giơ tay giữ cô ta lại: “Con làm gì vậy? Không phải mẹ đã bảo con phải nhẫn nhịn sao? Bây giờ cô ta có nhà họ Tống chống lưng, trước tiên chúng ta đừng nên trêu chọc vào cô ta”.
“Mẹ! Cô ta cố ý! Vừa rồi mẹ không nghe thấy, cô ta nói cô ta đã trở về!” “Con vội vàng làm cái gì, có mẹ ở đây, cô ta không thể gây ra chuyện gì đâu!” Nghe thấy Lương Thu Trà nói như vậy, Mộ Tinh Anh tỉnh táo lại: “Mẹ, nếu Hứa Vận Phong biết chúng ta…” “Con nói cái gì vậy? Chúng ta không có làm gì cả!” Lương Thu Trà vội vàng lấy tay bịt miệng cô ta lại, sau đó đi tới khóa trái cửa mới tiếp tục nói: “Việc quan trọng nhất của con bây giờ là cướp lấy Vận Phong! Mẹ tốn bao nhiêu công sức như thế để làm cái gì? Còn không phải là bởi vì muốn con có thể gả được vào nhà họ Hứa, sau khi con gả vào nhà họ Hứa xong, mẹ ở đây cũng sẽ được tốt hơn một chút!” Nghe Lương Thu Trà nói vậy, Mộ Tỉnh Anh cũng không tức giận: “Mẹ, mẹ yên tâm, con chỉ cần ngoắc tay một cái là Hứa Vận Phong sẽ chạy tới liên!” “Con đó, đàn ông không phải kẻ ngốc đâu!” Mộ Tinh Anh cười xùy một tiếng: “Mẹ, năm đó mẹ có thể đoạt được ba của Mộ Cẩm Vân, hiện tại làm sao con có thể không đoạt được Hứa Vận Phong đây?” Cô ta nói xong thì dừng lại một chút: “Hơn nữa, hôn ước của Hứa Vận Phong và Mộ Cẩm Vân đã bị hủy bỏ, hiện tại Hứa Vận Phong cực kỳ chán ghét Mộ Cẩm Vân, lúc này con thừa dịp chen vào, mọi chuyện sẽ trở nên rất đơn giản!” Lương Thu Trà nghe cô ta nói như vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Loại người như Hứa Vận Phong rất thích những người ngoan ngoãn yếu đuối sùng bái mình! Con chịu khó thường xuyên đi gặp anh ta, biểu đạt một chút sự ái mộ của mình, một hai lần là anh ta…
“Mẹ cứ yên tâm đi, Hứa Vận Phong không chạy thoát khỏi lòng bàn tay con được đâu!” Bên này thì đắc ý, còn bên phía của Mộ Cẩm Vân thì đang giương cung bạt kiếm.
Mộ Cẩm Vân nhìn Mộ Đình Nam đang đứng ở cửa, vẻ mặt lập tức lạnh xuống: “Tổng giám đốc Nam, không còn sớm nữa, nếu không có việc gì thì tôi đi ngủ”.
Dù sao Mộ Đình Nam cũng là người nhiều năm ở trên vị trí cao, nghe Mộ Cẩm Vân nói như thế, vẻ mặt ông ta lập tức trầm xuống.
Nhưng khi vừa nghĩ đến Tống Lâm, ông ta cũng không nói gì nữa: “Đây là chìa khóa phòng vẽ tranh của mẹ con, tất cả bức tranh mẹ con vẽ đều ở bên trong đó. Lúc đó ba nói bậy đó, dù sao cũng là ba con với nhau, làm sao có thể để hận thù qua đêm được? Ba để con với Tống Lâm cũng là vì tốt cho con. Bây giờ con như vậy, việc nhà họ Hứa hủy hôn với con đã bị huyên háo đi khắp nơi, về sau những người tốt ở Hà Nội này có ai muốn lấy con? Nhưng Tổng giám đốc Lâm thì khác, từ trước đến nay anh ta không quan tâm người khác nói cái gì. Nếu anh ta coi trọng con, cuộc sống sau này của con chắc chắn sẽ không tệ”.
Nói xong câu cuối cùng, Mộ Đình Nam còn thở dài: “Mới chớp mắt một cái mà con đã lớn như vậy rồi, nhớ năm đó mẹ con…”
/140
|