Chương 117: Buồn ngủ thì lên giường ngủ
Lời này là vừa rồi Ngô Phương mới nói, Mộ Cẩm Vân nghe được từ trong miệng của Tống Lâm cả người đều cứng đờ.
“Tôi không có…” Cô muốn phản bác gì đó, nhưng người đàn ông bên cạnh đã mạnh mẽ áp tới.
Lời nói của Mộ Cẩm Vân trực tiếp bị anh chặn lại, vừa rồi hai người uống hết rượu vang, vị chát của rượu vang lan tran trong miệng, Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình thật sự hơi say rồi.
Cũng không biết có phải bị Ngô Phương kia chọc tức không, tối hôm nay Tống Lâm cực kỳ hung hãn với cô, ngày mai còn phải họp, nhưng anh không hề có ý hạ thủ lưu tình một chút nào.
Cuối cùng lúc Mộ Cẩm Vân không còn sức lực, tùy ý anh muốn làm gì thì làm, ngay cả sức lực ôm chặt anh cô cũng chẳng còn nữa.
Sau khi làm nhiều lần, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Cẩm Vân bị điện thoại của Tống Lâm đánh thức.
Cô còn chưa phản ứng kịp, cho rằng là điện thoại di động của mình reo, híp mắt mò tới điện thoại di động, phát hiện có cuộc gọi tới.
Cô theo bản năng muốn từ chối cuộc gọi, lúc này, tay Tống Lâm liền duỗi tới.
Mộ Cẩm Vân mờ mịt nhìn anh cầm điện thoại di động rồi nhấn nút trả lời, sau đó giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông vang lên: “Có chuyện gì?” Có lẽ vì sáng sớm bị người ta quấy rây mộng đẹp nên giọng của Tống Lâm không tốt lắm.
Phải một lát sau, Mộ Cẩm Vân mới phản ứng lại được, bây giờ cả người cô đều nằm trong ngực Tống Lâm.
Lúc này Tống Lâm đang nghe điện thoại, Mộ Cẩm Vân muốn chui từ trong lông ngực anh ra ngoài, tay mới nhấc tay anh lên, anh đột nhiên cúi đầu nhìn xuống.
Một ánh mắt của Tống Lâm khiến Mộ Cẩm Vân không dám động đậy.
May là không lâu sau anh đã cúp điện thoại rồi, sau đó rút lại cái tay đang đặt trên người cô: “Trước khoan dậy đã” Câu nói đầu tiên của anh ngăn lại ý nghĩ dự định rời giường của Mộ Cẩm Vân, cô nằm ở đó, nhìn anh xuống giường tìm quần áo, Mộ Cẩm Vân vội vã quay đầu đi, âm thanh mặc quần áo truyền đến, rất nhanh, tiếng bước chân càng ngày càng xa, mãi cho tới khi không nghe thấy gì nữa, Mộ Cẩm Vân mới quay đầu lại, chỉ là lúc này, Tống Lâm đã không còn ở trong phòng nữa.
Cô muốn xuống giường, mới vừa vén chăn lên, đột nhiên phát hiện trên người mình không có mặc gì, áo choàng tắm mặc đêm qua cũng bởi vì rớt trong phòng tắm mà bị ướt.
Ngoại trừ bộ quần áo tới hôm qua, căn bản cũng không có bộ quần áo nào để thay ở đây! Nghĩ tới đây, sắc mặt Mộ Cẩm Vân không tốt lắm.
Nhưng may là đồ của cô đều ở dưới lầu, cùng lắm thì mặc đồ ngày hôm qua lên, xuống lầu thay bộ khác là được.
Chỉ là hôm nay có cuộc họp lúc chín giờ, cũng không biết Tống Lâm đi đâu, Mộ Cẩm Vân có chút sợ trễ thời gian, nhìn điện thoại di động, thấy mới hơn bảy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm qua cô bị Tống Lâm làm mấy lần mạnh bạo, hiện tại toàn thân đều có một chút bủn rủn.
Mộ Cẩm Vân nằm ở trên giường cầm điện thoại di động nhìn ảnh chụp tài liệu, Tống Lâm đã quay lại.
Lúc nhìn thấy vali của mình, cô hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới hiểu, thì ra vừa rồi Tống Lâm đi xuống lâu cầm vali của cô lên.
“Dậy rửa mặt” Anh nói xong thì vào bên trong phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân thừa lúc anh vào phòng tắm, liền vội vàng đứng lên mở vali ra, thay đồ của mình.
Ăn sáng xong đã hơn tám giờ, cũng may khách sạn cách công ty không xa.
Hai người tới nơi vừa đúng tám giờ năm mươi lăm phút, bên trong phòng họp, trên cơ bản người đã đến đông đủ.
giám đốc Triệu nhìn hai người Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân, sắc mặt không tốt lắm.
Đêm qua, Ngô Phương trả tiền lại cho ông ta, nói Tống Lâm đã đuổi cô ta đi.
Ông đã từng gặp Ngô Phương, khuôn mặt và dáng người đều rất tốt, hơn nữa nhìn khá trong sáng, không giống với những người khác, từ trước đến nay Ngô Phương làm xong chuyện liền đi, chắc chắn sẽ không qua đêm, giá cả đã thảo luận xong, sẽ không trả giá, cũng sẽ không ít đi một phần, hơn nữa cô ta đón khách còn phải xem tâm trạng, không phải ai cũng tiếp đón.
Nếu không phải ông ta và ông chủ của Ngô Phương có giao tình, tối hôm qua chưa chắc ông ta có thể mời được Ngô Phương.
Nhưng hoàn toàn không ngờ, đêm qua Ngô Phương còn chưa đụng tới Tống Lâm, đã giận đùng đùng trả tiền lại cho ông ta, còn nói cái gì mà nếu người ta đã tự dẫn người tới, sao còn muốn cô ta đi tiếp chứ? Tống Lâm nào có dẫn ai theo, người đi theo duy nhất chỉ cô Cẩm Vân Cẩm Vân.
Ngày hôm qua ông ta quan sát gần hết một ngày, Tống Lâm và thư ký của anh thực sự chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, hai người không có chút nào không bình thường, nếu không, ông cũng sẽ không kêu Ngô Phương tới đó.
Hiện tại thì hay rồi, ông ta xem như đã đắc tội với Tống Lâm.
giám đốc Triệu liếc nhìn Mộ Cẩm Vân, cũng không cảm thấy kỳ lạ vì sao Tống Lâm không chọn Ngô Phương rồi.
Mộ Cẩm Vân đúng là có vốn liếng, hơn nữa hai người lại là quan hệ cấp trên cấp dưới, có lẽ quan hệ bất thường này khiến anh có một cảm giác kích thích.
giám đốc Triệu càng nghĩ, mồ hôi trên trán càng nhiều.
Tống Lâm mới vừa ngồi xuống, ánh mắt trực tiếp liền rơi lên người của ông ta: “Giảm điều hòa một chút, giám đốc Triệu đổ mồ hôi kìa” giám đốc Triệu bị điểm danh, cả người đều run rẩy.
Hà Nội đồn đại rằng Tống Lâm không gần nữ sắc, nhưng anh là đàn ông, làm gì có đàn ông nào không gần nữ sắc, ông ta không tin, hàng đưa lên miệng anh sẽ không ăn.
Ông ta nghĩ rất hay, nhưng lại không ngờ, Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân lại có quan hệ như vậy.
Đây thật là càng làm càng hỏng.
giám đốc Triệu không dám nói gì, chỉ ngượng ngùng cười: “Tôi hơi mập nên dễ đổ mồ hôi” Tống Lâm nhìn ông ta một cái, không nói gì, hai tay đặt trước bàn: “Bắt đầu đi.” Anh vừa dứt lời, máy chiếu bên trong phòng họp được mở lên.
Toàn bộ quá trình, Tống Lâm đều không nói gì.
Mãi cho đến cuối cùng, phó giám đốc Việt tổng kết: “tổng giám đốc Lâm, chúng ta cũng không thét giá cao, chỉ cần con số này.” Ông ta nói xong, ra dấu số tám bằng tay với Tống Lâm.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân, Mộ Cẩm Vân liền vội vàng đưa tài liệu trên tay qua.
Thật ra Tống Lâm đã xem tài liệu rồi, cũng nhớ kỹ, bây giờ lấy ra chẳng qua để khiến bầu không khí thêm căng thẳng áp bức mà thôi.
Anh cúi đầu lật vài tờ, sau đó trực tiếp đưa tài liệu tới trước mặt phó giám đốc Việt: ‘Phó giám đốc Việt, nếu tôi nhớ không lầm, dự án hiện tại của quý công ty bởi vì vấn đề tiên bạc mà phải dừng công trình lại. Dự án này đã kéo dài ba năm, các ông vẫn chưa cho tiến hành lại, hiện tại rõ ràng đã không có lợi thế. Mà sau khi tôi tiếp nhận, tôi còn phải bỏ tiền để dự án này khởi động lại một lần nữa” Anh nói, hơi dừng một chút: “Cái giá này không chấp nhận được, cao nhất chỉ có thể bảy phẩy năm” Anh nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Cẩm Vân: “Thư ký Cẩm Vân, chiều này tôi có cuộc họp lúc mấy giờ?” Mộ Cẩm Vân ngầm hiểu ý, vội vàng tiếp lời: “Bốn giờ chiều.” Tống Lâm gật đầu một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Bây giờ là chín giờ rưỡi sáng, về Hà Nội gần hai tiếng, tôi chỉ có thể chờ mọi người ba tiếng, nếu trước mười hai giờ rưỡi tôi không có được câu trả lời chắc chắn, vậy cũng chỉ có thể xin lỗi quý công ty TOI.
Lúc anh nói lời này, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt, người ở chỗ này nghe xong sắc mặt cũng thay đổi.
Mộ Cẩm Vân liếc nhìn anh một cái, không thể không thừa nhận, Tống Lâm đúng là một cao thủ đàm phán.
Đối phương không dám kéo dài, mà thời gian của anh cũng gấp gáp.
Mấy cổ đông nhìn nhau, cuối cùng phó giám đốc Việt lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi cần thảo luận một chút, trước mười hai giờ sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn.” Tống Lâm gật đầu, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân đứng dậy theo anh, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa phòng họp, Tống Lâm đột nhiên ngừng lại.
Anh quay đầu nhìn thẳng về phía giám đốc Triệu: “Giám đốc Triệu, cảm ơn ý tốt của ông hôm qua, chỉ là Tống Lâm tôi đây không có thói quen nhận quà biếu.” Anh nói xong xoay người rời đi.
Mà giám đốc Triệu bị anh điểm danh, trong mấy giây một tâng mồ hôi lạnh tuôn ra.
Mộ Cẩm Vân theo Tống Lâm về thẳng khách sạn, tối hôm qua cô ngủ muộn, hôm nay lại phải dậy sớm, muốn về phòng mình ngủ bù, nhưng Tống Lâm lại không có ý thả người.
Mộ Cẩm Vân ngồi ở trên ghế sa lon, đầu gật gù mấy cái, mấy lần xém chút nữa ngủ mất tiêu.
Tống Lâm vừa xem xong tài liệu, ngẩng đầu một cái liền thấy bộ dạng này của cô, gương mặt luôn bình tĩnh không biểu cảm hiếm khi thấy được tâm tình.
Anh đứng đó nhìn Mộ Cẩm Vân, Mộ Cẩm Vân vốn chỉ đang ngủ gà ngủ gật, nghiêng trái nghiêng phải liền ngủ mất rồi.
Người ngã xuống ghế sô pha, cô kinh ngạc mở mắt ra nhìn Tống Lâm đứng cách mình không xa.
Cô giật mình, vội vã đứng lên: “tổng giám đốc Lâm” “Buồn ngủ thì lên giường mà ngủ.” Anh ném lại một câu như vậy, sau đó liền xoay người đi vào bên trong.
Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng của anh, hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại, không thể nói gì nữa.
Mộ Cẩm Vân đứng trong chốc lát, không thể làm gì khác hơn là nhấc chân đi vào bên trong, cô thật sự rất buồn ngủ.
Mặc dù Mộ Cẩm Vân ngủ trên giường của Tống Lâm cực kỳ bất an, nhưng cô nhắm mắt không bao lâu đã ngủ mất rồi.
Tống Lâm nhận điện thoại xong trở lại, phát hiện cô đã ngủ trên giường.
Có lẽ là thật sự rất mệt, lúc này Mộ Cẩm Vân ngủ say, anh ngồi bên giường cô cũng không cảm nhận được.
Mộ Cẩm Vân đúng là ngủ rất sâu, trước khi ngủ cô đã đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động, nhưng đồng hồ báo thức kêu cũng không nghe thấy.
Mặt hơi đau, cô cau mày, giơ tay lên vỗ một cái, rất nhanh, lỗ mũi của cô đột nhiên bị bóp chặt.
Lúc này Mộ Cẩm Vân cũng tỉnh lại, mở mắt ra thấy Tống Lâm đang ngồi bên giường.
Cô hơi sửng sốt, mới vừa tỉnh ngủ, cả người vẫn còn có chút mơ mơ màng màng: “Tổng giám đốc Lâm?” “Cô xem thời gian đi.” Anh nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân vội vàng cầm điện thoại di động lên, sau khi xem giờ sắc mặt cô hơi đông cứng lại.
Mộ Cẩm Vân không ngờ mình đã ngủ hai tiếng, hơn nữa đồng hồ báo thức đã đặt trước đó không biết bị cô tắt đi lúc nào.
Cô hơi hốt hoảng, liên vội vàng đứng lên đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc cô đi ra, Tống Lâm đã cài xong cúc áo sơ mi, ánh mắt anh nhìn lên người cô: “Đi thôi.” Cô liền vội vàng gật đầu, nhấc chân đi theo anh ra ngoài.
/140
|