Chương 33: Tổng giám đốc Lâm bảo cô đi vào một chuyến
Trong đêm hôm khuya khoắt, trên đường có không ít xe qua lại, nhưng dáng vẻ của Mộ Cẩm Vân như thế, cô vốn không dám đón xe.
Cô chỉ có thể từng bước đi về phía trước, thật vất vả mới đi đến nơi quen thuộc, lúc này đã hơn chín giờ đêm.
Cả người cô trông rất thảm hại, mang giày cao gót, hai đùi cô đã vô cùng mỏi.
Mộ Cẩm Vân dứt khoát cởi giày cao gót ra, hơn mười giờ đêm, lại là ngày thường, dù cho ở trung tâm thành phố nhưng cũng có rất ít người qua lại.
Cô đi chân trần từng bước từng bước đi về phía trước, rốt cuộc không thể chịu được nữa, cô bật khóc lên.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, từ lúc vê nước đến giờ chỉ mới hai tháng thôi. Mẹ kế hãm hại cô khiến cô ngủ với người đàn ông khác, ba ruột cô thì muốn đưa cô cho người đàn ông khác. Tống Lâm lại không cho cô từ chức, bây giờ còn xuất hiện một Lục Hoài Cẩn nữa.
Cô không làm gì cả, nhưng mà đột nhiên cả thế giới lại đối địch với cô.
Mà lúc này, trước cửa sổ sát đất tronng một ngôi nhà cao cấp, Tống Lâm cầm điện thoại, nghe người bên cạnh báo cáo chuyện anh muốn điều tra.
Thật lâu sau, anh mới vẩy thuốc lá trên tay, lạnh nhạt nói: “Ừmử.
Lý Minh Việt nhìn cuộc trò chuyện trên điện thoại di động đã kết thúc, anh ta thở dài.
Anh ta không biết nên nói Mộ Cẩm Vân gặp may hay gặp vận xui nữa, đụng đến một người đàn ông như Tống Lâm, vùng vẫy không thể thoát, mà chạy trốn cũng không thể thoát.
Lúc Mộ Cẩm Vân mở mắt ra mới phát hiện mình đã ngủ trên ghế sa lon cả một đêm, cô vô thức muốn tìm điện thoại của mình, nhưng lúc này mới nhớ ra không thấy điện thoại và túi xách ở đâu cả.
Cô vội vàng cầm lấy máy tính bảng ở dưới ghế sô pha, mở ra nhìn giờ trên đó.
Chỉ mới hơn sáu giờ, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng mùa hè, mặc dù chỉ mới hơn sáu giờ nhưng trời đã rất sáng.
Tối hôm qua, Mộ Cẩm Vân vừa về thì đã ngủ thiếp đi trên ghế sa lon, trên người cô vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, tóc cũng rối bời.
Cô nằm trên ghế so lon một hồi, sau đó đi rửa mặt, đến khi cô sửa soạn xong đã là tám giờ. Mộ Cẩm Vân mang đôi giày đế bằng đi ra ngoài.
Đêm qua cô đi hơn ba tiếng mới về đền nhà, hai chân dường như muốn vứt đi.
May mà cô đi ra ngoài sớm, trên xe buýt còn có chỗ ngồi.
Lúc đến công ty mới tám giờ ba mươi, lúc này trong công ty cũng không có nhiều người. Cô mở máy tính, mắt nhìn thấy cửa văn phòng vẫn đóng chặt, Mộ Cẩm Vân chẳng làm được việc gì nữa.
Mãi cho đến khoảng tám giờ bốn mươi lăm, Lý Minh Việt và trợ lý của anh ta cũng đến làm. Mộ Cẩm Vân mới thu lại suy nghĩ của mình, tập trung vào những tài liệu trong máy vi tính kia.
Mặc dù như thế, khi Tống Lâm đi vào, cô vẫn chú ý tới.
Anh không nhìn cô, nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn cứng đờ.
Mãi cho đến khi anh đi vào văn phòng, Mộ Cẩm Vân mới cảm giác thấy mình còn sống.
Chuyện tối ngày hôm qua giống như một cơn ác mộng, cô chẳng biết mình phải nói thế nào.
Người đàn ông Tống Lâm, mọi chuyện cô gặp phải đều bởi vì anh ta, mình cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Nhưng tối hôm qua cô lại không chịu đựng, thậm chí còn chế giễu anh một phen.
Nghĩ tới những điều này, trong lòng bàn tay Mộ Cẩm Vân đều đổ mồ hôi.
“Thư ký Vân”.
Nghe giọng nói của Lý Minh Việt, Mộ Cẩm Vân vô thức run lên một cái.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: “Sao thế, thư ký Việt?” “Tổng giám đốc Lâm bảo cô vào một chuyến”.
Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Cẩm Vân lập tức tái nhợt.
/140
|