Thời điểm nàng tới cổ đại đã mang bầu hơn năm tháng!
Trời ạ, đây cũng quá kích thích đi?
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Không sao chứ?”
Nhìn Lộ Nhi đột nhiên biến sắc, trong lòng Bảo Bảo có chút bất an, mẹ là người xuyên không, nàng còn khó tiếp nhận được, vậy cha. . . . . .
Bọn họ có thể coi mình là yêu quái hay không a?
“Mẹ. . . . . .”
“Bảo Bảo, con để mẹ nghĩ một lát đã. . . . . .”
Chuyện này có chút loạn, không phải nàng là người ngoan cố, mà là. . . . . .
Mà là chuyện này thật sự có chút khó tin.
(Khụ, Hỏa nói một câu, về sau còn có chuyện khiến cho Lộ Nhi giật mình hơn cơ! )
Ôm lấy cái đầu, Lộ Nhi sắp xếp lại mọi chuyện, mới nhìn về phía Bảo Bảo, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn khẩn trương, nhẹ giọng nói:
“Con tới từ năm nào, ở đâu?”
“Năm 2007, Hồng Kông. . . . . .”
Mồ hôi, là một thập niên, vậy thì cũng dễ nói chuyện.
“Khi đó ở hiện đại mẹ đã mang thai, sau đó xuyên qua, nhưng chỉ có mình mẹ . . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, lại nghĩ tới mẹ của nàng, trên mặt khó nén bi ai.
“Mẹ, ở hiện đại, mẹ đã chết rồi sao?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, đem chuyện nằm mơ nói một lần, dĩ nhiên, một số chi tiết được bỏ qua.
Mặc dù hắn mang theo trí nhớ kiếp trước, nhưng vẫn là một đứa trẻ.
“Cái gì, mẹ nói ở hiện đại mang thai năm tháng rồi mới xuyên qua? Vậy chẳng phải con thành Na Tra thứ hai sao?”
Thật thú vị, theo như thời gian bên này, vậy chẳng phải hắn đã ở trong bụng mẹ ba năm sao?
Ha ha, cảm giác rất quái lạ nha!
“Đúng vậy, là ba năm. Nhưng mẹ nghĩ, tính theo thời gian hai bên có vấn đề. . . . . .”
Lộ Nhi phân tích, Bảo Bảo nhíu mày, không hiểu nhìn Lộ Nhi:
“Này, tiểu tử, đây là cái ánh mắt gì vậy? Ta là mẹ con đó, con là con trai của mẹ đó. . . . . .”
Trời ạ, đây cũng quá kích thích đi?
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Không sao chứ?”
Nhìn Lộ Nhi đột nhiên biến sắc, trong lòng Bảo Bảo có chút bất an, mẹ là người xuyên không, nàng còn khó tiếp nhận được, vậy cha. . . . . .
Bọn họ có thể coi mình là yêu quái hay không a?
“Mẹ. . . . . .”
“Bảo Bảo, con để mẹ nghĩ một lát đã. . . . . .”
Chuyện này có chút loạn, không phải nàng là người ngoan cố, mà là. . . . . .
Mà là chuyện này thật sự có chút khó tin.
(Khụ, Hỏa nói một câu, về sau còn có chuyện khiến cho Lộ Nhi giật mình hơn cơ! )
Ôm lấy cái đầu, Lộ Nhi sắp xếp lại mọi chuyện, mới nhìn về phía Bảo Bảo, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn khẩn trương, nhẹ giọng nói:
“Con tới từ năm nào, ở đâu?”
“Năm 2007, Hồng Kông. . . . . .”
Mồ hôi, là một thập niên, vậy thì cũng dễ nói chuyện.
“Khi đó ở hiện đại mẹ đã mang thai, sau đó xuyên qua, nhưng chỉ có mình mẹ . . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, lại nghĩ tới mẹ của nàng, trên mặt khó nén bi ai.
“Mẹ, ở hiện đại, mẹ đã chết rồi sao?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, đem chuyện nằm mơ nói một lần, dĩ nhiên, một số chi tiết được bỏ qua.
Mặc dù hắn mang theo trí nhớ kiếp trước, nhưng vẫn là một đứa trẻ.
“Cái gì, mẹ nói ở hiện đại mang thai năm tháng rồi mới xuyên qua? Vậy chẳng phải con thành Na Tra thứ hai sao?”
Thật thú vị, theo như thời gian bên này, vậy chẳng phải hắn đã ở trong bụng mẹ ba năm sao?
Ha ha, cảm giác rất quái lạ nha!
“Đúng vậy, là ba năm. Nhưng mẹ nghĩ, tính theo thời gian hai bên có vấn đề. . . . . .”
Lộ Nhi phân tích, Bảo Bảo nhíu mày, không hiểu nhìn Lộ Nhi:
“Này, tiểu tử, đây là cái ánh mắt gì vậy? Ta là mẹ con đó, con là con trai của mẹ đó. . . . . .”
/1138
|