Nói xong, Bảo Bảo xoay người rồi rời đi, nhìn bóng lưng nho nhỏ kia, Lộ Nhi cảm thấy hốc mắt có chút đau xót, bất kể ban đầu con là ai, hiện tại đó là con trai nàng, không phải sao?
Đêm, lặng lẽ buông xuống, đến bữa tối, Hiên Vương mới từ trong cung trở lại.
Nhìn giữa hai lông mày khó nén mệt mỏi, Lộ Nhi kinh ngạc nói:
“Hiên, trong cung đã xảy ra chuyện sao?”
Hẳn là Hoàng thái hậu đã nói với hắn đi, Lộ Nhi suy đoán, bằng không, Hiên Vương sẽ không lo lắng như vậy.
“Không sao, mọi việc trong cung đều rất tốt. . . . . .”
Chẳng qua là, tấu chương hôm nay đều do hắn xử lý, Hoàng thượng chỉ vào triều, còn những lúc khác thì. . . . . .
Hắn vẫn nghĩ rằng, lần đó chắc chắn hoàng huynh không có chuyện gì, dù sao lúc ấy người bị thương nặng nhất, là hắn!
Nhưng đoạn thời gian gần đây, nhìn thân thể hoàng huynh ngày càng yếu, Hiên Vương khó khăn lắm mới hỏi ra, thì ra Hoàng thượng huynh ấy. . . . . .
Nhìn Hoàng thái hậu ngày càng sầu lo, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, Hoàng thượng lại nhanh ngã xuống như vậy. . . . . .
Mặc dù, hiện tại huynh ấy còn có thể giả bộ giống như người bình thường lên triều sớm, nhưng. . . . . .
“Hiên, thật sự không có chuyện gì sao?”
Gần đây, Hiên Vương so với mọi lần đều bận rộn hơn, làm sao có thể không có chuyện gì chứ?
Là Đại Hàn sao? Thấp thỏm nhiều năm như vậy, Đại Hàn đến bây giờ đều không chết tâm, vẫn thường quấy rầy bọn họ.
“Lộ Nhi, ta đói bụng, chúng ta dùng bữa đi!”
Nhìn Hiên Vương cũng không muốn nói, Lộ Nhi thở dài, thôi, điều nên nói hắn sẽ không giấu mình, Lộ Nhi vẫn luôn tin tưởng hắn.
Có điều trong lòng lại có chút bất an, ngẩng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt thăm dò của Bảo Bảo, Lộ Nhi cười nói:
“Hiên, ngày đó chàng nói muốn tìm người dạy Bảo Bảo Bối Bối luyện võ, ta thấy cũng được!”
Biết con mang theo trí nhớ tới, Lộ Nhi có thể hiểu được phần nào, tại sao con lại cos vẻ thành thục như vậy.
Đêm, lặng lẽ buông xuống, đến bữa tối, Hiên Vương mới từ trong cung trở lại.
Nhìn giữa hai lông mày khó nén mệt mỏi, Lộ Nhi kinh ngạc nói:
“Hiên, trong cung đã xảy ra chuyện sao?”
Hẳn là Hoàng thái hậu đã nói với hắn đi, Lộ Nhi suy đoán, bằng không, Hiên Vương sẽ không lo lắng như vậy.
“Không sao, mọi việc trong cung đều rất tốt. . . . . .”
Chẳng qua là, tấu chương hôm nay đều do hắn xử lý, Hoàng thượng chỉ vào triều, còn những lúc khác thì. . . . . .
Hắn vẫn nghĩ rằng, lần đó chắc chắn hoàng huynh không có chuyện gì, dù sao lúc ấy người bị thương nặng nhất, là hắn!
Nhưng đoạn thời gian gần đây, nhìn thân thể hoàng huynh ngày càng yếu, Hiên Vương khó khăn lắm mới hỏi ra, thì ra Hoàng thượng huynh ấy. . . . . .
Nhìn Hoàng thái hậu ngày càng sầu lo, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, Hoàng thượng lại nhanh ngã xuống như vậy. . . . . .
Mặc dù, hiện tại huynh ấy còn có thể giả bộ giống như người bình thường lên triều sớm, nhưng. . . . . .
“Hiên, thật sự không có chuyện gì sao?”
Gần đây, Hiên Vương so với mọi lần đều bận rộn hơn, làm sao có thể không có chuyện gì chứ?
Là Đại Hàn sao? Thấp thỏm nhiều năm như vậy, Đại Hàn đến bây giờ đều không chết tâm, vẫn thường quấy rầy bọn họ.
“Lộ Nhi, ta đói bụng, chúng ta dùng bữa đi!”
Nhìn Hiên Vương cũng không muốn nói, Lộ Nhi thở dài, thôi, điều nên nói hắn sẽ không giấu mình, Lộ Nhi vẫn luôn tin tưởng hắn.
Có điều trong lòng lại có chút bất an, ngẩng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt thăm dò của Bảo Bảo, Lộ Nhi cười nói:
“Hiên, ngày đó chàng nói muốn tìm người dạy Bảo Bảo Bối Bối luyện võ, ta thấy cũng được!”
Biết con mang theo trí nhớ tới, Lộ Nhi có thể hiểu được phần nào, tại sao con lại cos vẻ thành thục như vậy.
/1138
|