Bảo Bảo ha ha cười nói:
“Nương, con đến chỗ Hoàng nãi nãi chờ nhé, con không đi cùng đâu!”
Hừ, nữ nhân nói chuyện, hắn qua đó làm gì. Bảo Bảo không kiên nhẫn nghĩ thầm.
“Ừ, vậy con đi trước đi!”
Trong cung cũng không xảy ra chuyện gì, Lộ Nhi rất yên tâm.
“Bảo Bảo thật hiểu chuyện. . . . . .”
Nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, Hoàng hậu hâm mộ nói, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Bảo Bảo cho đến khi Bảo Bảo đi khuất tầm mắt.
“San San, Như Ý cũng rất hiểu chuyện. . . . . .”
Nàng vẫn cho rằng Như Ý là con gái của Hoàng hậu nhưng sau khi nghe Hiên Vương nói, Lộ Nhi cũng không dám lừa mình dối người nữa.
Nàng sẽ không cười trên nỗi đau của người khác, cũng sẽ không giễu cợt San San !
Hơn nữa, từng ấy năm trôi qua như vậy, nàng cũng chỉ có một Bảo Bảo mà thôi, sợ rằng về sau cũng chỉ có một đứa con này.
“Lộ Nhi, Như Ý rất tốt nhưng dù sao cũng không phải là. . . . . .”
Đôi mắt đỏ lên, San San thiếu chút nữa rơi lệ, Lộ Nhi thở dài, thấp giọng an ủi:
“San San, thật ra cũng giống nhau, cô nhìn Bối Bối xem, cũng đâu phải con đẻ của tôi? Nhưng sống chung đã lâu, cũng giống như ruột thịt của mình vậy, đều là con của mình. . . . .”
Có lẽ những lời này không sai, nhưng. . . . . .
Nhưng nàng thật sự không biết nên an ủi San San thế nào mới phải, nàng chỉ có một đứa con nhưng dẫu sao cũng đã có một đứa, còn San San có thể vĩnh viễn không có quyền lợi của một người mẹ.
Phụ nữ ai mà không khát vọng có một đứa con của chính mình? Mà San San, mặc dù trở thành Hoàng hậu tôn quý nhưng. . . . . .
“Đúng vậy, Bối Bối cũng rất ngoan đó?”
Hoàng hậu thản nhiên cười một tiếng, thật ra có hài tử hay không cũng không quan trọng, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh giải hết độc trên người Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng có thể sống thật khỏe mạnh cũng đủ rồi.
“Nương, con đến chỗ Hoàng nãi nãi chờ nhé, con không đi cùng đâu!”
Hừ, nữ nhân nói chuyện, hắn qua đó làm gì. Bảo Bảo không kiên nhẫn nghĩ thầm.
“Ừ, vậy con đi trước đi!”
Trong cung cũng không xảy ra chuyện gì, Lộ Nhi rất yên tâm.
“Bảo Bảo thật hiểu chuyện. . . . . .”
Nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, Hoàng hậu hâm mộ nói, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Bảo Bảo cho đến khi Bảo Bảo đi khuất tầm mắt.
“San San, Như Ý cũng rất hiểu chuyện. . . . . .”
Nàng vẫn cho rằng Như Ý là con gái của Hoàng hậu nhưng sau khi nghe Hiên Vương nói, Lộ Nhi cũng không dám lừa mình dối người nữa.
Nàng sẽ không cười trên nỗi đau của người khác, cũng sẽ không giễu cợt San San !
Hơn nữa, từng ấy năm trôi qua như vậy, nàng cũng chỉ có một Bảo Bảo mà thôi, sợ rằng về sau cũng chỉ có một đứa con này.
“Lộ Nhi, Như Ý rất tốt nhưng dù sao cũng không phải là. . . . . .”
Đôi mắt đỏ lên, San San thiếu chút nữa rơi lệ, Lộ Nhi thở dài, thấp giọng an ủi:
“San San, thật ra cũng giống nhau, cô nhìn Bối Bối xem, cũng đâu phải con đẻ của tôi? Nhưng sống chung đã lâu, cũng giống như ruột thịt của mình vậy, đều là con của mình. . . . .”
Có lẽ những lời này không sai, nhưng. . . . . .
Nhưng nàng thật sự không biết nên an ủi San San thế nào mới phải, nàng chỉ có một đứa con nhưng dẫu sao cũng đã có một đứa, còn San San có thể vĩnh viễn không có quyền lợi của một người mẹ.
Phụ nữ ai mà không khát vọng có một đứa con của chính mình? Mà San San, mặc dù trở thành Hoàng hậu tôn quý nhưng. . . . . .
“Đúng vậy, Bối Bối cũng rất ngoan đó?”
Hoàng hậu thản nhiên cười một tiếng, thật ra có hài tử hay không cũng không quan trọng, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh giải hết độc trên người Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng có thể sống thật khỏe mạnh cũng đủ rồi.
/1138
|