“Vậy… Văn Văn, lần này nàng trở lại là . . . . .”
Lệ Thương muốn hỏi là vì ai, nhưng hắn vẫn không nói ra được, cho dù là nàng có nói hay không hắn cũng có thể đoán được đôi chút.
“Lệ Thương, mẫu thân huynh không làm sao chứ?”
Chợt nghĩ đến ngày đó hình như bà ấy té xỉu, công chúa quan tâm hỏi.
“Bà ấy không sao, người lớn tuổi khó tránh khỏi chuyện đó, đại phu cũng nói không sao. . . . . .”
Trong mắt Lệ Thương mang theo chút bất đắc dĩ, công chúa, đến bao giờ trong lòng nàng mới có ta đây?
“A, vậy thì tốt. . . . . .”
Công chúa mất tự nhiên cười, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, nàng rất muốn hỏi nhưng lại khó mở miệng.
Mặc dù diện mạo nam tử trước mắt không sánh bằng Hiên Vương, nhưng phong thần tuấn dật giống nhau, giống. . . . . .
Nếu như trong lòng nàng không có người khác, nàng đã không tàn nhẫn khiến hắn tổn thương như thế.
“Văn Văn, đến bây giờ nàng vẫn chưa chết tâm ư?”
Đối thoại giữa Hoàng thượng và Hiên Vương hắn cũng đã nghe thấy, bọn họ nói sẽ đồng ý yêu cầu của công chúa, bất luận yêu cầu đó là gì!
Thật ra bọn họ cũng đều biết công chúa muốn gì, nhưng chỉ dựa vào việc trao đổi đồ cần lấy có thể tin được không?
Công chúa thông minh như vậy, khôn khéo như vậy, chẳng lẽ nàng không biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng sao?
“Ta. . . . . . Lệ Thương, huynh cũng biết, đối với ta mà nói đây là một cơ hội tốt. . . . . .”
Cơ hội đó, nói cách khác, nàng sẽ không buông tay. Lệ Thương đau khổ, trong giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn:
“Hiện tại huynh ấy không có ở kinh thành. . . . . .”
Hiên Vương, huynh cũng biết đấy, có lúc ta cảm thấy huynh rất hạnh phúc, bất kể huynh có thích công chúa hay không, nhưng có thể khiến cho nàng yêu huynh mãnh liệt như vậy, huynh cũng nên vừa lòng.
Lệ Thương muốn hỏi là vì ai, nhưng hắn vẫn không nói ra được, cho dù là nàng có nói hay không hắn cũng có thể đoán được đôi chút.
“Lệ Thương, mẫu thân huynh không làm sao chứ?”
Chợt nghĩ đến ngày đó hình như bà ấy té xỉu, công chúa quan tâm hỏi.
“Bà ấy không sao, người lớn tuổi khó tránh khỏi chuyện đó, đại phu cũng nói không sao. . . . . .”
Trong mắt Lệ Thương mang theo chút bất đắc dĩ, công chúa, đến bao giờ trong lòng nàng mới có ta đây?
“A, vậy thì tốt. . . . . .”
Công chúa mất tự nhiên cười, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, nàng rất muốn hỏi nhưng lại khó mở miệng.
Mặc dù diện mạo nam tử trước mắt không sánh bằng Hiên Vương, nhưng phong thần tuấn dật giống nhau, giống. . . . . .
Nếu như trong lòng nàng không có người khác, nàng đã không tàn nhẫn khiến hắn tổn thương như thế.
“Văn Văn, đến bây giờ nàng vẫn chưa chết tâm ư?”
Đối thoại giữa Hoàng thượng và Hiên Vương hắn cũng đã nghe thấy, bọn họ nói sẽ đồng ý yêu cầu của công chúa, bất luận yêu cầu đó là gì!
Thật ra bọn họ cũng đều biết công chúa muốn gì, nhưng chỉ dựa vào việc trao đổi đồ cần lấy có thể tin được không?
Công chúa thông minh như vậy, khôn khéo như vậy, chẳng lẽ nàng không biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng sao?
“Ta. . . . . . Lệ Thương, huynh cũng biết, đối với ta mà nói đây là một cơ hội tốt. . . . . .”
Cơ hội đó, nói cách khác, nàng sẽ không buông tay. Lệ Thương đau khổ, trong giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn:
“Hiện tại huynh ấy không có ở kinh thành. . . . . .”
Hiên Vương, huynh cũng biết đấy, có lúc ta cảm thấy huynh rất hạnh phúc, bất kể huynh có thích công chúa hay không, nhưng có thể khiến cho nàng yêu huynh mãnh liệt như vậy, huynh cũng nên vừa lòng.
/1138
|