Chuyện giữa hắn và Lộ Nhi, hắn sẽ thực hiện, nhưng ——
Không biết chắc kết quả, hắn sẽ không dễ dàng nói cho Lộ Nhi!
“Ta, Hiên, ta lạnh quá. . . . . .”
Thật ra thì, có những lời này là đủ rồi! Hiên Vương nói hắn sẽ xử lý tốt, vậy chẳng phải là đủ rồi ?
“Oanh. . . . . .”
Một tiếng vang thật lớn, bỗng nhiên, trên người trầm xuống, cả người Lộ Nhi cũng úp sấp trên đất, nàng dùng sức chống đỡ, muốn bảo vệ con của mình.
“Hiên, Vương gia. . . . . .”
Tại sao hắn lại gục trên người nàng, mà vừa rồi có một tiếng vang kỳ lạ . . . . .
“Vương gia, Vương gia. . . . . .”
Rất nhiều tiếng kêu lớn truyền tới, Lộ Nhi khó khăn mở mắt ra, thấy ánh sáng rực lấp lánh, hình như là có vô số cây đuốc, nhanh chóng tiến đến gần. . . . . .
Bọn họ được cứu sao?
Lộ Nhi buông lỏng tâm, rốt cục cả người cũng hôn mê bất tỉnh!
Ô ô, oanh oanh liệt liệt té xỉu a, tại sao luôn tới trễ như vậy chứ?
————
Khi tỉnh lại, đã là ba ngày sau!
“Phu nhân, phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh lại, hù chết nô tỳ . . . . . .”
Mở mắt đã thấy tiểu nha đầu đang khóc hai mắt sưng đỏ, điềm đạm đáng yêu giống như Lâm Đại Ngọc, Lộ Nhi cười yếu ớt:
“Tiểu Tuệ, ta không sao. . . . . .”
Mình ngủ đã bao lâu rồi? Tại sao cổ họng khó chịu như vậy? Khô khốc sưng tấy, giống như không phải là chính mình.
Giống như bốc cháy, khó chịu chết mất!
“Phu nhân, đại phu nói khi người tỉnh lại sẽ muốn uống nước. Cổ họng khó chịu ư? Phu nhân đã ngủ ba ngày . . . . . .”
Ba ngày?
Lộ Nhi nhăn mày, mặc cho nha đầu đỡ dậy, uống xong một chén nước, trong đầu cũng dần dần nhớ lại rồi, tình huống lúc đó:
Hiên Vương? Hiên Vương thế nào rồi?
Giống như bọn họ đang nói chuyện, sau đó hắn đột nhiên đè lên mình, nàng còn nghe được một âm thanh rất lớn, giống như tiếng nổ!
Không biết chắc kết quả, hắn sẽ không dễ dàng nói cho Lộ Nhi!
“Ta, Hiên, ta lạnh quá. . . . . .”
Thật ra thì, có những lời này là đủ rồi! Hiên Vương nói hắn sẽ xử lý tốt, vậy chẳng phải là đủ rồi ?
“Oanh. . . . . .”
Một tiếng vang thật lớn, bỗng nhiên, trên người trầm xuống, cả người Lộ Nhi cũng úp sấp trên đất, nàng dùng sức chống đỡ, muốn bảo vệ con của mình.
“Hiên, Vương gia. . . . . .”
Tại sao hắn lại gục trên người nàng, mà vừa rồi có một tiếng vang kỳ lạ . . . . .
“Vương gia, Vương gia. . . . . .”
Rất nhiều tiếng kêu lớn truyền tới, Lộ Nhi khó khăn mở mắt ra, thấy ánh sáng rực lấp lánh, hình như là có vô số cây đuốc, nhanh chóng tiến đến gần. . . . . .
Bọn họ được cứu sao?
Lộ Nhi buông lỏng tâm, rốt cục cả người cũng hôn mê bất tỉnh!
Ô ô, oanh oanh liệt liệt té xỉu a, tại sao luôn tới trễ như vậy chứ?
————
Khi tỉnh lại, đã là ba ngày sau!
“Phu nhân, phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh lại, hù chết nô tỳ . . . . . .”
Mở mắt đã thấy tiểu nha đầu đang khóc hai mắt sưng đỏ, điềm đạm đáng yêu giống như Lâm Đại Ngọc, Lộ Nhi cười yếu ớt:
“Tiểu Tuệ, ta không sao. . . . . .”
Mình ngủ đã bao lâu rồi? Tại sao cổ họng khó chịu như vậy? Khô khốc sưng tấy, giống như không phải là chính mình.
Giống như bốc cháy, khó chịu chết mất!
“Phu nhân, đại phu nói khi người tỉnh lại sẽ muốn uống nước. Cổ họng khó chịu ư? Phu nhân đã ngủ ba ngày . . . . . .”
Ba ngày?
Lộ Nhi nhăn mày, mặc cho nha đầu đỡ dậy, uống xong một chén nước, trong đầu cũng dần dần nhớ lại rồi, tình huống lúc đó:
Hiên Vương? Hiên Vương thế nào rồi?
Giống như bọn họ đang nói chuyện, sau đó hắn đột nhiên đè lên mình, nàng còn nghe được một âm thanh rất lớn, giống như tiếng nổ!
/1138
|