“Ngươi thật lắm chuyện, những thứ này cùng ngươi có liên quan sao? Ta tại sao phải nói cho ngươi biết?”
Đường huynh đệ, đoán chừng cũng không phải là vật gì tốt, nàng hiện tại đói bụng nha, đói bụng rồi cũng không muốn nói chuyện có biết hay không?
“Cô tên là gì? Hài tử trong bụng là của Tam ca sao?”
Mặt dày mày dạn! Lộ Nhi thở dài, rốt cuộc biết cái gì gọi là mặt dày mày dạn rồi, ta rất kiên quyết tỏ rõ cái gì cũng không muốn nói nhưng hắn thế nào còn hỏi như vậy đây?
“Này, nữ nhân, cô không phải là câm chứ?”
Nhìn Lộ Nhi đã ngồi xuống, không nói tiếng nào, hắn cũng ngồi xuống rất nóng lòng hỏi.
“Ngươi mới câm ấy? Ngươi hỏi ngươi đi, ta tại sao phải nói cho ngươi? Ngươi lại không cho ta cái gì?”
Lộ Nhi liếc hắn một cái, nhàm chán nói.
“Cái gì? Cô muốn cái gì?”
Hắn dính sát vào Lộ Nhi, hơi thở cũng thổi tới cổ Lộ Nhi. Nàng lùi lại, cả giận nói:
“Vương gia, tránh xa ta một chút. Cho ta một trăm lượng bạc, ta liền nói cho ngươi biết. . . . . .”
Một trăm lượng, cũng không coi là ít chứ? Lộ Nhi nghĩ một trăm lượng có thể đáng bao nhiêu nhân dân tệ. . . . . .
“Tốt, cho. . . . . .”
Trên tay nóng lên, Lộ Nhi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trên tay đã có tờ giấy màu vàng nhạt, mở ra vừa nhìn, trên đó viết ít thứ, chẳng lẽ đây chính là ngân phiếu trong truyền thuyết?
“Tuệ Nhi, em giúp ta xem một chút, đây là thật hay là giả?”
Cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy ngân phiếu, Lộ Nhi nhìn mấy lần cũng không ra thật giả. Đang khổ não muốn phân biệt thế nào, chợt thấy Tuệ Nhi, tùy tiện hô.
“Tiểu thư, ngân phiếu của Khánh Vương, tại sao có thể là giả?”
Tuệ Nhi kinh ngạc thấy Khánh Vương hào phóng, nhưng trên mặt cũng là cung kính.
Vương gia thế nào vẫn chưa trở lại, bên này giống như có chút khó giải quyết, Khánh Vương luôn đùa cợt nhả thế nhưng nghiêm túc cùng tiểu thư nói lâu như vậy.
“A, vậy ta liền tin tưởng ngươi. Ta tên là Lộ Nhi, hài tử trong bụng hẳn là của Hiên Vương . . . . . .”
Ha ha, hai câu liền một trăm lượng bạc, không nghĩ tới kiếm bạc ở cổ đại dễ như vậy!
Đường huynh đệ, đoán chừng cũng không phải là vật gì tốt, nàng hiện tại đói bụng nha, đói bụng rồi cũng không muốn nói chuyện có biết hay không?
“Cô tên là gì? Hài tử trong bụng là của Tam ca sao?”
Mặt dày mày dạn! Lộ Nhi thở dài, rốt cuộc biết cái gì gọi là mặt dày mày dạn rồi, ta rất kiên quyết tỏ rõ cái gì cũng không muốn nói nhưng hắn thế nào còn hỏi như vậy đây?
“Này, nữ nhân, cô không phải là câm chứ?”
Nhìn Lộ Nhi đã ngồi xuống, không nói tiếng nào, hắn cũng ngồi xuống rất nóng lòng hỏi.
“Ngươi mới câm ấy? Ngươi hỏi ngươi đi, ta tại sao phải nói cho ngươi? Ngươi lại không cho ta cái gì?”
Lộ Nhi liếc hắn một cái, nhàm chán nói.
“Cái gì? Cô muốn cái gì?”
Hắn dính sát vào Lộ Nhi, hơi thở cũng thổi tới cổ Lộ Nhi. Nàng lùi lại, cả giận nói:
“Vương gia, tránh xa ta một chút. Cho ta một trăm lượng bạc, ta liền nói cho ngươi biết. . . . . .”
Một trăm lượng, cũng không coi là ít chứ? Lộ Nhi nghĩ một trăm lượng có thể đáng bao nhiêu nhân dân tệ. . . . . .
“Tốt, cho. . . . . .”
Trên tay nóng lên, Lộ Nhi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trên tay đã có tờ giấy màu vàng nhạt, mở ra vừa nhìn, trên đó viết ít thứ, chẳng lẽ đây chính là ngân phiếu trong truyền thuyết?
“Tuệ Nhi, em giúp ta xem một chút, đây là thật hay là giả?”
Cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy ngân phiếu, Lộ Nhi nhìn mấy lần cũng không ra thật giả. Đang khổ não muốn phân biệt thế nào, chợt thấy Tuệ Nhi, tùy tiện hô.
“Tiểu thư, ngân phiếu của Khánh Vương, tại sao có thể là giả?”
Tuệ Nhi kinh ngạc thấy Khánh Vương hào phóng, nhưng trên mặt cũng là cung kính.
Vương gia thế nào vẫn chưa trở lại, bên này giống như có chút khó giải quyết, Khánh Vương luôn đùa cợt nhả thế nhưng nghiêm túc cùng tiểu thư nói lâu như vậy.
“A, vậy ta liền tin tưởng ngươi. Ta tên là Lộ Nhi, hài tử trong bụng hẳn là của Hiên Vương . . . . . .”
Ha ha, hai câu liền một trăm lượng bạc, không nghĩ tới kiếm bạc ở cổ đại dễ như vậy!
/1138
|