Hắn vốn bề bộn nhiều việc, nhưng có một hài tử thiên phú cực kỳ tốt, hắn nguyện ý chiếu cố nhiều hơn.
“Cám ơn cha, vậy kiếm này có thể cho con không?”
Hiện tại hắn còn nhỏ, khí lực nhỏ cũng là sự thật, kiếm này mặc dù không có bao nhiêu khí khái của nam nhân, nhưng cho trẻ năm tuổi dùng đã là tốt rồi.
“Dĩ nhiên có thể. . . . . .”
Hiên Vương kiên nhẫn dạy Bảo Bảo cách thu kiếm, giúp hắn vòng đến ngang hông, giống như đai lưng trắng nạm vàng, ai có thể biết đó là một thanh kiếm chứ?
“Cha, Bảo Bảo vẫn còn muốn tìm một vài thứ nho nhỏ, như là chủy thủ. . . . . .” (dao găm, đoản kiếm)
Đây là kho binh khí của cha, không có súng, không có đạn, nếu tới rồi, tìm thêm mấy thứ hợp tay cũng không tệ nha.
“Được! Chủy thủ ở chỗ này, tự con chọn đi!”
Dẫn Bảo Bảo tiếp tục đi về phía trước, lúc này Lộ Nhi chẳng khác gì người ngoài, nhưng nàng cũng không nhiều lời, chỉ lẳng lặng theo sau.
Nửa ngày trôi qua rất nhanh, lúc đi ra, mặt trời đã sớm ngả về tây.
“Hiên, chàng đi về không?”
Hắn nói ngày mai được nghỉ, vậy chuyện trong cung có thển đã. . . . . .
“Chúng ta cùng nhau vào cung đi. Bảo Bảo cùng ta đến ngự thư phòng, nếu như nàng rảnh rỗi nhàm chán, có thể đi tìm San San. . . . . .”
San San, cũng chính là Hoàng hậu bây giờ, là họ hàng với Hiên Vương cùng Hoàng thượng, lúc nói chuyện bình thường cũng không cần phải để ý nhiều lễ tiết như vậy.
“Chuyện này. . . . . .”
Ánh mắt nhìn về phía Bảo Bảo, Lộ Nhi có chút không đành lòng, tình trạng của Hoàng thượng thật sự rất tệ sao?
Hiện tại Hiên Vương phải mang Bảo Bảo đi cùng để quen mọi việc sao?
Không đành lòng a, con trai bé bỏng của mình, cuối cùng vẫn có chút không nỡ.
“Nương, chúng ta đi đi. . . . . .”
Bảo Bảo dường như cũng hiểu chuyện gì đó, hắn đã nghe nói đến sứ mệnh của mình, cũng hiểu rằng nếu như Hoàng thượng vô hậu, hắn sẽ là Hoàng thượng kế tiếp!
“Cám ơn cha, vậy kiếm này có thể cho con không?”
Hiện tại hắn còn nhỏ, khí lực nhỏ cũng là sự thật, kiếm này mặc dù không có bao nhiêu khí khái của nam nhân, nhưng cho trẻ năm tuổi dùng đã là tốt rồi.
“Dĩ nhiên có thể. . . . . .”
Hiên Vương kiên nhẫn dạy Bảo Bảo cách thu kiếm, giúp hắn vòng đến ngang hông, giống như đai lưng trắng nạm vàng, ai có thể biết đó là một thanh kiếm chứ?
“Cha, Bảo Bảo vẫn còn muốn tìm một vài thứ nho nhỏ, như là chủy thủ. . . . . .” (dao găm, đoản kiếm)
Đây là kho binh khí của cha, không có súng, không có đạn, nếu tới rồi, tìm thêm mấy thứ hợp tay cũng không tệ nha.
“Được! Chủy thủ ở chỗ này, tự con chọn đi!”
Dẫn Bảo Bảo tiếp tục đi về phía trước, lúc này Lộ Nhi chẳng khác gì người ngoài, nhưng nàng cũng không nhiều lời, chỉ lẳng lặng theo sau.
Nửa ngày trôi qua rất nhanh, lúc đi ra, mặt trời đã sớm ngả về tây.
“Hiên, chàng đi về không?”
Hắn nói ngày mai được nghỉ, vậy chuyện trong cung có thển đã. . . . . .
“Chúng ta cùng nhau vào cung đi. Bảo Bảo cùng ta đến ngự thư phòng, nếu như nàng rảnh rỗi nhàm chán, có thể đi tìm San San. . . . . .”
San San, cũng chính là Hoàng hậu bây giờ, là họ hàng với Hiên Vương cùng Hoàng thượng, lúc nói chuyện bình thường cũng không cần phải để ý nhiều lễ tiết như vậy.
“Chuyện này. . . . . .”
Ánh mắt nhìn về phía Bảo Bảo, Lộ Nhi có chút không đành lòng, tình trạng của Hoàng thượng thật sự rất tệ sao?
Hiện tại Hiên Vương phải mang Bảo Bảo đi cùng để quen mọi việc sao?
Không đành lòng a, con trai bé bỏng của mình, cuối cùng vẫn có chút không nỡ.
“Nương, chúng ta đi đi. . . . . .”
Bảo Bảo dường như cũng hiểu chuyện gì đó, hắn đã nghe nói đến sứ mệnh của mình, cũng hiểu rằng nếu như Hoàng thượng vô hậu, hắn sẽ là Hoàng thượng kế tiếp!
/1138
|