Mồ hôi, hai lý do này không phải giống nhau sao? Trong lúc hắn đi tìm Vương gia hồi báo, ai mà biết Bảo Bảo đã đi tới chỗ nào?
Hắc y nhân khó xử nhìn Bảo Bảo, Bảo Bảo cười nhẹ nói:
“Ngươi tên là gì? Bên cạnh ta vừa đúng lúc thiếu một thiếp thân thị vệ, nếu không. . . .”
Nhíu mắt, người nọ đã hiểu, hắn vội vàng cúi đầu:
“Tiểu nhân tên Kim, nguyện vì chủ tử hiến khuyển mã chi lao**!”
**kẻ dưới đối với bề trên có chút công lao tự nói nhún là khuyển mã chi lao (犬馬之勞): cái công chó ngựa
Kim? Bảo Bảo không nhịn được cười ha ha, Kim, cái tên này thật sự rất có cá tính.
(thật ra ghi là Vàng nhưng mình để là Kim cho đỡ « thô », các bạn nghĩ sao ?)
Cha mẹ ôi, hẳn là rất thích vàng đi? Vàng, cũng chính là tiền bây giờ, cái này ai mà không thích chứ?
Có điều hắn cũng có tiền, cho tới bây giờ cũng không vì thứ này mà bận tâm thôi.
“Chủ tử. . . . . .”
Thấy một đứa bé đang cười mình, Kim có chút ủy khuất nhưng Bảo Bảo liền ngừng cười:
“Cái tên này rất tốt, đơn giản dễ nhớ, hơn nữa cũng rất may mắn. . . . . .”
Ặc, hắn rất ít khi khích lệ người ta, không biết nói như vậy tên đó có hài lòng hay không?
“Cám ơn chủ tử khích lệ. . . . . .”
Đơn giản dễ nhớ lại may mắn, chủ tử thật biết nói, Kim vui vẻ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, cũng rất thú vị.
“Ta muốn đi ra ngoài, tự ta đi một mình đi là được, Kim, ngươi chỉ cần âm thầm bảo vệ ta là được. . . . . .”
Nói thật, hắn chẳng sợ cái gì, bên hông còn có nhuyễn kiếm, trên đùi có chủy thủ thượng hạng, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng có gì đáng sợ chứ?
Kim liền vội vàng gật đầu đáp ứng, Bảo Bảo cũng gật gù đi ra ngoài, dọc theo đường đi dòng người như dệt cửi, thật là phồn hoa.
Hắn muốn gặp thủ lĩnh của đám ăn xin đó, dĩ nhiên cũng muốn tìm một tên ăn xin hỏi thử một chút, chẳng qua là quần áo trên người hắn mặc dù không phải đẹp đẽ nhất nhưng vừa nhìn cũng biết là đồ xa xỉ.
Hắc y nhân khó xử nhìn Bảo Bảo, Bảo Bảo cười nhẹ nói:
“Ngươi tên là gì? Bên cạnh ta vừa đúng lúc thiếu một thiếp thân thị vệ, nếu không. . . .”
Nhíu mắt, người nọ đã hiểu, hắn vội vàng cúi đầu:
“Tiểu nhân tên Kim, nguyện vì chủ tử hiến khuyển mã chi lao**!”
**kẻ dưới đối với bề trên có chút công lao tự nói nhún là khuyển mã chi lao (犬馬之勞): cái công chó ngựa
Kim? Bảo Bảo không nhịn được cười ha ha, Kim, cái tên này thật sự rất có cá tính.
(thật ra ghi là Vàng nhưng mình để là Kim cho đỡ « thô », các bạn nghĩ sao ?)
Cha mẹ ôi, hẳn là rất thích vàng đi? Vàng, cũng chính là tiền bây giờ, cái này ai mà không thích chứ?
Có điều hắn cũng có tiền, cho tới bây giờ cũng không vì thứ này mà bận tâm thôi.
“Chủ tử. . . . . .”
Thấy một đứa bé đang cười mình, Kim có chút ủy khuất nhưng Bảo Bảo liền ngừng cười:
“Cái tên này rất tốt, đơn giản dễ nhớ, hơn nữa cũng rất may mắn. . . . . .”
Ặc, hắn rất ít khi khích lệ người ta, không biết nói như vậy tên đó có hài lòng hay không?
“Cám ơn chủ tử khích lệ. . . . . .”
Đơn giản dễ nhớ lại may mắn, chủ tử thật biết nói, Kim vui vẻ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, cũng rất thú vị.
“Ta muốn đi ra ngoài, tự ta đi một mình đi là được, Kim, ngươi chỉ cần âm thầm bảo vệ ta là được. . . . . .”
Nói thật, hắn chẳng sợ cái gì, bên hông còn có nhuyễn kiếm, trên đùi có chủy thủ thượng hạng, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng có gì đáng sợ chứ?
Kim liền vội vàng gật đầu đáp ứng, Bảo Bảo cũng gật gù đi ra ngoài, dọc theo đường đi dòng người như dệt cửi, thật là phồn hoa.
Hắn muốn gặp thủ lĩnh của đám ăn xin đó, dĩ nhiên cũng muốn tìm một tên ăn xin hỏi thử một chút, chẳng qua là quần áo trên người hắn mặc dù không phải đẹp đẽ nhất nhưng vừa nhìn cũng biết là đồ xa xỉ.
/1138
|