Nỗi bi ai mỗi lúc một lan rộng, cô muốn hiện thực hơn một chút, nhưng lại vẫn bước vào cuộc tình mới không hiện thực.
Mạnh Thời thong thả ăn cơm, nói chuyện cùng Phùng Hy, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ không biết nên làm tôi. Ngày mai cha mẹ anh sẽ nhìn thấy Điền Đại Vĩ và những tấm ảnh đó. Nên để mặc sự việc tự phát triển, lấy cái bất biến đối phó với cái vạn biến, hay là ra tay trước, để âm mưu kia không làm được gì.
Đột nhiên anh nghĩ, nếu như Phùng Hy biết chuyện cha anh gặp Điền Đại Vĩ, thì cô sẽ nghĩ thế nào? Điều này không phải là dựng một hàng rào đầy gai ngăn cách giữa cô và cha mẹ anh hay sao? Nếu cô làm vợ anh, cô cũng sẽ là người nhà của anh. Mạnh Thời cảm thấy tương lai mình chỉ có một kết cục: Như con chuột bị nhét trong ống bễ - hai đầu bị o ép.
Đây là điều mà Mạnh Thời không hề mong muốn được chứng kiến. Anh là con trai duy nhất trong gia đình, anh không muốn tương lai cha mẹ anh phải buồn vì chuyện hôn nhân của anh. Anh vẫn hy vọng cha mẹ có thể bỏ qua chuyện Phùng Hy đã từng ly hôn để chấp nhận cô.
Anh cố gắng giấu kín mọi suy nghĩ trong lòng, không để cho Phùng Hy phát hiện ra. Điều này đã khiến cho Mạnh Thời có phần hổ thẹn, anh yêu cầu Phùng Hy phải thẳng thắn, có chuyện gì thì nói ra để cùng nhau bàn bạc. Trong khi những chuyện mà đã gia đình giấu cô, anh sẽ không hở ra nửa lời. Trong suy nghĩ của Mạnh Thời, đây không phải là giấu cô, mà là trách nhiệm mà người đàn ông phải gánh vác.
Anh giấu Phùng Hy gọi điện về nhà, hy vọng cha mẹ sẽ từ bỏ ý định gặp Điền Đại Vi, kết quả là hai cha con đã cãi nhau qua điện thoại.
“Sao con biết cha mời anh ta đến nhà?”
Mạnh Thời hậm hực nói: “Hôm qua con đến nhà anh ta thấy nói thế. Cha, cha làm như thế không phải sẽ khiến Phùng Hy khó xử hay sao?”
Mạnh Thụy Thành thủng thẳng nói: “Cha có mời riêng anh ta đâu, cha mời cả cục trưởng cơ quan anh ta và hai nhà thư pháp nữa. Điền Đại Vĩ chỉ gọi là có mặt mà thôi. Nếu không có chuyện gì thì cô ấy phải sợ cái gì?”
Cô vốn chẳng có vấn đề gì, nhưng đám ảnh kia lại có vấn đề, chỉ có điều người đem đến là Điền Đại Vĩ.
Mạnh Thời cố nén giận, cố gắng lựa lời nói: “Làm việc gì cũng nên linh động một chút. Nếu như chuyện giữa con và cô ấy thành, sau này biết chuyện này, chắc chắn trong lòng cô ấy sẽ không vui.”
Mạnh Thời nghĩ rất đúng, nhưng Mạnh Thụy Thành vẫn lạnh lùng, cứng rắn trả lời anh: “Cha chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này phải linh động! Cha không thể nghĩ rằng con lại láy một cô gái đã từng có một đời chồng để làm con dâu cha đâu. Thời ạ! Hiện giờ con đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cha gặp chồng cũ của cô ấy tìm hiểu tình hình là vì muốn con tỉnh táo hơn một chút!”
“Con rất tỉnh táo!”
Mạnh Thụy Thành cúp máy. Ý ông không cần nói ra cũng đã hiểu, ông cho rằng hiện nay Mạnh Thời không có mắt, không nhìn rõ bộ mặt thật của Phùng Hy, không có đầu óc, không phán đoán được Phùng Hy có thực sự phù hợp với anh hay không.
Mạnh Thời nhìn điện thoại cười khẩy, đi một vòng quanh phòng, rồi lại gọi điện thoại cho Phùng Hy. Anh phải tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng bước vào giai đoạn sống thử.
Lúc đầu Phùng Hy do dự không chịu. Căn hộ mà cô thuê mặc dù nhỏ, sống mấy tháng cũng thấy quen rồi, mất bao nhiêu công sức mới sắp xếp, bố trí phòng cho phù hợp, giờ lại phải bỏ đi, Phùng Hy thấy có phần tiếc.
Cho dù tiếc cũng phải bỏ, Mạnh Thời hạ quyết tâm mềm nắn rắn buông. Nói như lời anh là, họ đã vượt qua ranh giới đó rồi, tội gì phải ở riêng nữa. Phùng Hy nghĩ, thấy sống chung không có gì là không tốt, sống chung có thể hiểu thêm tính cách, lối sống của nhau, lại còn tiết kiệm được một khoản lớn tiền nhà.
Căn hộ của Mạnh Thời có hai phòng ngủ, đương nhiên là rộng hơn căn hộ có một phòng ngủ của Phùng Hy. Và thế là hôm sau Phùng Hy bèn đóng gói đồ đạc chuyển nhà. Chuyển xong đồ đạc lại phải thu dọn, một ngày đã trôi qua như vậy.
Phùng Hy lại sắp xếp bài trí cho tổ ấm mới mà không hề thấy mệt mỏi. Mạnh Thời vừa cười vừa giúp cô một tay, điện thoại di động để chế độ rung trong túi quần đợi tin tức. Không thuyết phục được cha, anh bèn áp dụng phương án dự bị, nói sơ qua tình hình với dì Tạ. Giống như anh tưởng tượng, sau khi đập bàn chửi Điền Đại Vĩ, bác sĩ Tạ tính tình nóng nảy đã hùng dũng về nhà làm mật thám.
Đương nhiên là Mạnh Thụy Thành muốn tìm hiểu về tình hình của bạn gái Mạnh Thời. Hai ngày sau, những thông tin cơ bản về Phùng Hy đã được gửi đến máy vi tính trong thư phòng của ông. Mấy ngày hôm nay Mạnh Thụy Thành không ra khỏi thư phòng, buổi tối gọi riêng chú Tần vào.
Chú Tần vẫn còn nhớ, rất nhiều năm về trước, khi ông nội của Mạnh Thời vẫn còn sống, thư phòng nhà họ Mạnh cũng từng cóbầu không khí nghiêm túc, căng thẳng như thế này. Tối hôm đó, gió thu se lạnh, mẹ Mạnh Thời đến phòng bên để canh cửa. Ông, ông nội Mạnh Thời và Mạnh Thụy Thành ba người vào thư phòng bàn bạc nên cất giấu hay giao nộp các món đồ quý của nhà họ Mạnh.
Ông nội Mạnh Thời do dự một hồi, giao món đồ quý nhất cho ông. Ông nội nói với chú Tần rằng: “Nhà họ Mạnh không có món đồ quý nào ứng phó được, như thế này có thể đề phòng trường hợp bất trắc.”
Ông nội Mạnh Thời không thể ngờ rằng Hồng tiểu binh lại nhiệt tình đập phá đồ đạc như thế. Khi một bức tượng quan âm đời nhà Thanh bị đập vỡ thành bốn năm mảnh, ông nội Mạnh Thời suýt nữa ngất xỉu. Điều duy nhất khiến ông được an ủi là món đồ có giá trị nhất đã được chú Tần chở vào núi Gác Bút, ngay cả Mạnh Thụy Thành cũng không biết địa chỉ cụ thể ở đâu.
Tối hôm nay Mạnh Thụy Thành tỏ ra rất ưu tư, khiến chú Tần như được nhìn thấy bóng dáng của ông nội Mạnh Thời năm xưa. Chú Tần và Mạnh Thụy Thành chỉ hơn nhau năm tuổi, vừa là nô bộc, vừa là bạn bè, vừa là anh em. Chú Tần khẽ cười nói: “Lúc lão gia còn sống, sóng gió dù lớn đến đâu cũng đều vượt qua được.”
Mạnh Thụy Thành nhìn ảnh Phùng Hy trên máy tính đáp lại một câu: “Không ai giàu ba họ, tôi sợ gia tộc họ Mạnh bị lụi bại trong tay Mạnh Thời. Cô gái này đã từng ly hôn, hoàn toàn có khả năng là nhằm vào gia sản của nhà họ Mạnh.”
Chú Tần trầm ngâm một lát, nói: “Mạnh Thời không hiểu nhiều về gia sản của nhà họ Mạnh. Việc cậu ấy bị cô gái đó mê hoặc cũng không nói được điều gì. Tôi nghĩ, chưa chắc đã phải như vậy.”
Đầu óc Mạnh Thụy Thành đã tỉnh táo hơn. Ông vẫn không hài lòng với việc Phùng Hy đã từng ly hôn, “Kể cả không phải thì cô ta cũng đã từng ly hôn. Có lần đầu thì rất có thể sẽ có lần thứ hai.”
“Con mắt của Mạnh Thời chưa chắc đã kém đâu.”
Mạnh Thụy Thành chắp hai tay sau lưng như con thú bị nhốt trong chuồng chạy lung tung. Ông hiểu tính cách của Mạnh Thời, lúc quay đầu lại ông đã có quyết định, “Thiên hạ thiếu gì con gái, tại sao nó lại tìm một đứa đã từng có một đời chồng?”
Chú Tần cũng không nói thêm gì nữa, khẽ thở dài. Chú cũng không đồng ý cho Mạnh Thời tìm người phụ nữ đã từng ly hôn.
Sau một buổi tối bàn bạc, Mạnh Thụy Thành quyết định chơi một ván cờ.
Hiếm khi Nhà Giang mở ra hai cánh cửa lớn đen bóng.
Đằng sau cánh cửa lớn là tiền sảnh, hai bên trái phải có một phòng nhỏ. Nhìn vào bên trong là bức vách làm bằng gỗ tử đàn được chạm trổ cầu ỳ, ở giữa phẳng lì như gương, nhìn giống như mặt hồ lấp lánh ánh bạc, rìa ngoài có chạm khắc hai chú rồng bảo vệ. Vòng qua bức vách là hành lang dài, đi dọc theo hành lang màu nâu sẽ thấy sân vườn hiện ra trước mắt.
Giữa mảnh sân hình vuông có đặt hai òn nước tròn làm bằng đá xanh, chiếc lá tròn xinh xắn của hoa súng nổi trên mặt nước, hai đóa hoa súng màu tím đang yên tĩnh nở. Một bên của sân có trồng một cây hải đường cao lớn. Cành cây khẳng khiu, lá xanh đung đưa, bóng lá in lốm đốm xuống mặt sân.
Sắc trầm của đám rêu xanh khiến người ta cảm thấy thời gian như trở lại thời quá khứ, cùng với những chùm sáng yên tĩnh và nhành hoa lan nhỏ trồng trong bồn trắng, tạo nên bầu không khí chỉ có riêng ở những khu nhà cổ.
Tám cánh cửa khắc hoa ở sảnh giữa đã mở, để lộ ra hàng tràng kỷ đặt ở giữa. Bên trái tràng kỷ là bình hoa sứ màu xanh có cắm lông công, phía dưới là một bình sứ lớn có cắm mấy cuộn tranh. Trên tường là bức tranh Mãnh hổ xuống núi, hai bên phải trái là hai bức thư pháp trục dài. Hai bên sảnh có bày hai hàng ghế gỗ có tựa lưng cao chạm khắc cẩm thạch, nhìn kỹ có thể phát hiện ra rằng, các nét hoa văn trong từng khối đá cẩm thạch đó đều là tranh thủy mặc được hình thành một cách tự nhiên.
Mạnh Thụy Thành và mẹ Mạnh Thời đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi giữa trung đường hàn huyên cùng bốn vị khách.
Cục trưởng ngắm một hồi lâu bức tranh Mãnh hổ xuống núi, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bức tranh Mãnh hổ xuống núi được treo ở sảnh giữa của Nhà Gianh và được Trương Đại Khiên ký tên. Anh trai của Trương Đại Khiên vẽ hổ rất giỏi, Trương Đại Khiên là người có tiếng tăm lớn, vì tôn trọng anh nên rất hiếm khi ông vẽ hổ, vì thế tranh hổ của Trương Đại Khiên hết sức có giá trị. Rất nhiều nhà sưu tầm ngưỡng mộ nhà họ Mạnh đều bắt nguồn từ bức tranh Mãnh hổ xuống núi treo ở sảnh giữa này. Nhà họ Mạnh treo trên tường rất bình thường, nếu là người khác thì có lẽ phải đặt trong két sắt từ lâu rồi.
Cục trưởng buột miệng hỏi: “Không sợ trộm cắp sao?”
Mạnh Thụy Thành cười: “Đồ phóng tác ấy mà, tác phẩm của cậu con tôi.”
Điền Đại Vĩ giật mình, Mạnh Thời còn giỏi vẽ khoản này nữa à? Cục trưởng và hai nhà thư pháp đều tặc lưỡi khen: “Gia đình có truyền thống, không hề đơn giản.”
Mạnh Thụy Thành bưng ấm trà Tử Sa lắc đầu thở dài: “Phải có cơ quan như cậu Điền đây mới phải. Mạnh Thời không có cơ quan, thì cũng phải có ngón nghề gì chứ, nếu không gia đình họ Mạnh sớm muộn gì cũng bị nó làm cho lụn bại thôi.”
Điền Đại Vĩ vội vàng khiêm tốn đáp: “Nếu bác Mạnh không nói thì cháu thực sự không biết đây là tranh phóng tác. Nhà họ Mạnh có truyền thống lâu đời, dù cháu có cưỡi ngựa cũng không thể đuổi kịp.”
Cậu không đuổi kịp, nhưng nó lại đi yêu vợ cũ của cậu, nghĩ đến điều này Mạnh Thụy Thành lại sôi máu. Không ngờ con trai ông lại yêu người vợ cũ của gã đàn ông này! Ông bình thản mời mọi người vào mâm, không nhắc đến Mạnh Thời nữa.
Lúc rời sảnh giữa, Mạnh Thụy Thành nhìn thấy Điền Đại Vĩ để một chiếc cặp đen ở ghế, ông liền cười.
Lúc bước vào nhà, bác sĩ Tạ nhìn thấy vẻ ngạc nhiên lộ rõ trong mắt chú Tần. Hôm nay bà mặc áo dài, trang điểm cũng rất đoan trang nhẹ nhàng. Bà mím môi cười, nói: “Sao vậy, tôi về chú không hoan nghênh hay sao?”
“Trong nhà có khách, hôm nay lão gia rất vui.” Chú cười cười, tiếp tục ngồi trên chiếc ghế trúc đọc sách, uống trà.
Bác sĩ Tạ ghé sát vào chỗ chú Tần, nói: “Tôi biết, hôm nay anh rể mời một thằng khốn nạn. Hắn ta định hãm hai người khác, còn phải xem tôi có cho phép hay không!”
Chú Tần đặt sách xuống, nhìn dì Tạ bằng ánh mắt thăm dò, mỉm cười nói: “Tôi có cái này cho cô Tạ xem, mời cô sang đây”.
Bác sĩ Tạ không nghi ngờ gì, tò mò đi theo chú Tần vào phòng bên. Chú Tần quay người đóng cửa phòng, sắc mặt biến đổi, nói: “Cô Tạ, chuyện hôm nay cô không được phép tham gia. Lão Tần xin thất lễ!”.
Ông ra tay nhanh như gió, bác sĩ Tạ chưa thốt được lời nào thì đã bị đánh ngất xỉu. Chú Tần phủi phủi tay, nói: “Tôi cũng vì Mạnh Thời mà thôi”.
Ông ra khỏi phòng bên khóa cửa lại, coi như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục đọc sách, uống trà.
Bữa cơm diễn ra rất thân mật, mấy người cùng yêu thích hội họa có chung một chủ đề. Điền Đại Vĩ quan sát nhà họ Mạnh với vẻ hiếu kỳ và ân cần tiếp chuyện. Rượu quá tam tuần, Mạnh Thụy Thành mời mọi người ra phòng sau thưởng thức thư pháp.
Phía sân bên ngoài đình đã có đặt sẵn bàn lớn và giấy, bút, mực, nghiên, vị trí chọn ở dưới mái hiên râm mát.
Cục trưởng rất bất ngờ vì lại được làm quen với hai nhà thư pháp, trong lòng rất vui, bèn nhấc bút lên mời mấy vị chỉ giáo. Một bức đã viết xong, Mạnh Thụy Thành khen một chữ “Tuyệt”, hai nhà thư pháp còn lại cũng khen hùa theo, cục trưởng cười rất mãn nguyện.
Điền Đại Vĩ đứng xem, Mạnh Thụy Thành cười nói: “Cậu Điền có thích thư pháp không?”
Điền Đại Vĩ hơi sững người, khua tay nói: “Dạ hổ thẹn quá, cháu thích nhưng không hiểu, được cùng cục trưởng đến đây để mở mang tầm nhìn cũng là tốt lắm rồi.”
Hai nhà thư pháp cũng đã được Mạnh Thụy Thành dặn dò từ trước, cục trưởng cũng là người nho nhã, ba người kẻ viết người khen nói chuyện rất hồ hởi. Mạnh Thụy Thành bèn nói với Điền Đại Vĩ: “Cậu Điền có thích chơi cờ không?”
“Dạ nghiệp dư thôi ạ.” Điền Đại Vĩ biết Mạnh Thụy Thành muốn nói chuyện riêng với mình, thấy cục trưởng mỉm cười khích lệ mình đi, bèn theo Mạnh Thụy Thành đi vào thư phòng và chủ động nhận quân đen đi trước.
Nói về chơi cờ, Điền Đại Vĩ cùng lắ chỉ biết chơi, hiểu được quy tắc mà thôi. Mạnh Thụy Thành cũng không có tâm trạng nào để say sưa với trò này, cố tình nhường Điền Đại Vĩ, chỉ mong được kéo dài thêm thời gian ngồi với anh ta.
Thư phòng rất yên tĩnh, dường như cả hai đều chăm chú chơi cờ. Điền Đại Vĩ đang chờ đợi Mạnh Thụy Thành cất lời, Mạnh Thụy Thành lại tập trung vào bàn cờ. Điền Đại Vĩ lòng sinh nghi, nhưng lại không thể chủ động, các nước đi càng thêm rối rắm.
Mãi cho đến khi chơi xong một ván, Mạnh Thụy Thành đẩy một quân cờ nói: “Cậu Điền vẫn phải luyện nhiều hơn mới được.”
“Cháu chỉ là kẻ nghiệp dư trong số những kẻ nghiệp dư mà thôi, cục diện vẫn nằm trong tay bác Mạnh, không để cháu thua quá mức là tốt lắm rồi.”
Mạnh Thụy Thành cười, nói: “Tôi già rồi, chỉ dùng mấy trò này để giết thì giờ mà thôi. Đi thôi, ra xem họ thế nào.”
Ra khỏi thư phòng, ba người thích thư pháp đã viết ra được mấy bức nữa, Mạnh Thụy Thành thưởng thức một lát, cười nói: “Chữ của các vị mỗi người có một nét đặc sắc riêng, đều không có tầm thường. Xem ra hôm nay mọi người đều có hứng thú, tôi với tư cách là chủ nhân cũng cảm thấy vui.”
Cục trưởng bèn mời Mạnh Thụy Thành viết một bức. Mạnh Thụy Thành cũng không chối từ, tập trung tinh thần cầm bút, viết liền ba bức rồng bay phượng múa.
Ba bức này Mạnh Thụy Thành viết bằng ba chữ lệ, triện và hành, thể chữ lệ tròn trĩnh, thể chữ triện phóng khoáng, thể chữ hành thanh tú. Cục trưởng và hai nhà thư pháp tặc lưỡi khen ngợi.
Ông đặt bút xuống, thấm hết mực thừa, ký tên đóng ấn, mỉm cười nói: “Hôm nay mọi người nể tình đến thăm, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Nếu không chê, xin mọi người hãy nhận ba bức chữ này.”
Mạnh Thụy Thành là người nổi tiếng, chữ của ông rất hiếm khi xuất hiện trên thị trường, cục trưởng và hai nhà thư pháp hết sức vui mừng, Mạnh Thụy Thành nhìn Điền Đại Vĩ đang đứng bên cạnh, bèn nói: “Cậu Điền không thích thư phá nên tôi không tặng cậu chữ nữa. Cậu chơi cờ khá lắm, tôi xin tặng cậu bộ cờ này.”
“Không, không, được đến phủ đã là một niềm vinh hạnh lớn của cháu rồi, cháu không dám nhận quà của bác Mạnh đâu ạ.” Điền Đại Vĩ lịch sự từ chối.
Mạnh Thụy Thành mỉm cười, ông cũng không ép.
Sau khi tiễn bốn người về, Mạnh Thụy Thành nhìn thấy chiếc cặp của Điền Đại Vĩ ở sảnh giữa. Chiếc cặp đen đặt trên chỗ ngồi của Điền Đại Vĩ, khóa vẫn đang mở, mấy bức ảnh lộ ra một nửa, chỉ cần chú ý tới chiếc cặp của anh ta, chắc chắn sẽ nhìn thấy đám ảnh đó.
Ánh mắt Mạnh Thụy Thành lộ rõ vẻ sắc lạnh. Ông không động đến, pha một ấm trà ngồi ở sảnh giữa đợi. Một lát sau, Điền Đại Vĩ mồ hôi nhễ nhại chạy đến, xin lỗi liên hồi, cầm cặp của mình lên.
“Cậu Điền, cậu ngồi một lát đi. Trông cậu toát hết mồ hôi rồi kìa, ra đến ngã ba đường mới quay lại đúng không?”, Mạnh Thụy Thành chậm rãi nói.
Điền Đại Vĩ biết chắc chắn ông đã nhìn thấy những tấm ảnh này, lúc ở thư phòng Mạnh Thụy Thành không hỏi gì, điều này đã trúng ý Điền Đại Vĩ. Anh ta thực sự không muốn nói xấu Phùng Hy. Những việc cần làm anh ta đã làm, Điền Đại Vĩ không muốn nói thêm gì nữa. Anh ta từ chối nói: “Dạ thôi ạ, nhà cháu còn có chút việc, để hôm khác cháu lại đến thăm bác.”
“Đợi đã”. Mạnh Thụy Thành cầm một chiếc hộp lên cho Điền Đại Vĩ, “Cuộc đời con người cũng như bàn cờ, chơi cờ vô cùng thú vị, cậu cứ luyện đi, sau này lại chơi với tôi.”
Điền Đại Vĩ ôm bộ cờ vây nặng trịch trên tay, cứ cảm thấy Mạnh Thụy Thành có điều gì muốn nói. Sau khi nói lời cảm ơn bèn rời nhà họ Mạnh, thở phào. Trong lòng cứ cảm thấy có điều gì bất ổn, nghĩ một lúc khá lâu rồi gọi điện thoại cho Phùng Hy.
Chuông chỉ đổ một hồi, Phùng Hy đã từ chối nghe. Lại gọi lần nữa, thì không gọi được. Điền Đại Vĩ cười đau khổ nghĩ, chắc chắn cô ấy đã đưa mình vào danh sách chặn cuộc gọi rồi.
Nghĩ đến nỗi căm hận của Phùng Hy, Điền Đại Vĩ lại thấy ấm ức. Nếu cô không tìm cậu công tử nhà giàu này thì làm sao anh ta bị liên lụy vào chuyện này? Bản thân bị ép làm những chuyện chẳng tốt đẹp gì, không phải tại lỗi của cô hay sao! Tự nhiên Điền Đại Vĩ chỉ muốn vứt hộp cờ trong tay đi, thấy vỏ hộp xinh xắn, bèn giở ra xem, hộp cờ bằng gỗ đàn hương đen, quân trắng trắng như màu sữa, quân đen đen như mực, nhìn rất bóng bẩy. Cờ vây giá không hề rẻ, Điền Đại Vĩ hít một hơi thật sâu, nhà họ Mạnh chịu chơi thật, trong lòng lại thấy tiếc tiếc. Nghĩ đến Mạnh Thụy Thành thành tâm tặng anh ta quà, bèn ôm hộp cờ về nhà.
Chú Tần đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước đến bên Mạnh Thụy Thành nói: “Cô Tạ đã về rồi, vừa bước vào cửa là chửi cậu Điền ban nãy là đồ khốn nạn. Có mặt khách nên tôi đã tự quyết cho cô ấy ngủ một giấc ở phòng bên rồi.”
“Tỉnh dậy chắc chắn dì ấy sẽ tìm chú để tính sổ, hôm nay gia đình lại không được yên rồi.” Lúc nói câu này, Mạnh Thụy Thành tỏ ý cười cười.
Chú Tần mỉm cười nói: “Tôi chỉ sợ cô ấy giận và không chịu về nhà nữa.”
Mạnh Thụy Thành nghĩ một lát, nói: “Những ngày này dì ấy không về cũng tốt. Đã tỉnh lại chưa?”
“Đang nói chuyện với phu nhân ở phòng bên.”
Mạnh Thụy Thành “Ừ” một tiếng rồi quay vào thư phòng. Chú Tần không bỏ đi ngay như mọi bận. Ông theo Mạnh Thụy Thành bước đi mấy bước, thấy Mạnh Thụy Thành quay đầu nhìn mình với ánh mắt thăm dò, do dự một lát, hỏi: “Lão gia, mặc dù ông không hài lòng với cô Phùng, nhưng dù sao thì cô ấy cũng là người phụ nữ mà cậu Thời có tình cảm. Làm thế này có hơi mạnh tay với cô ấy quá không? Chúng ta chỉ vì một mình cậu Thời mà thôi.”
“Chú nghĩ gì về nhưng tấm ảnh đó?”
“Phụ Minh Ý đồng ý để chúng ta chụp những tấm ảnh này không hoàn toàn là vì gia đình họ Mạnh chúng ta tạo điều kiện giúp đỡ cậu ta, cậu ta muốn một mũi tên trúng hai đích.”
Mạnh Thụy Thành nói: “Đám người này quan tâm đến chuyện hôn nhân của Mạnh Thời hơn là ta. Trò đùa! Tôi đang chờ đợi xem màn kịch tiếp theo là gì. Bảo với Điền Đại Vĩ liệu mà giữ mồm giữ miệng.”
Sau khi tỉnh dậy bác sĩ Tạ liền chửi chú Tần như tát nước vào mặt. Mẹ Mạnh Thời đợi chị chửi xong mới quan tâm hỏi han tình hình của chị. Cũng như mọi bận lại nói đến chuyện cá nhân của bác sĩ Tạ. Bác sĩ Tạ sốt sắng nói: “Chị ạ, hiện giờ việc nên bàn gấp là chuyện của Mạnh Thời.”
“Chị biết. Chị đã được xem ảnh của cô gái đó.” Mẹ Mạnh Thời thở dài nói.
“Anh chị không phản đối à?”
Mẹ Mạnh Thời mắt hơi ươn ướt, nét mặt tỏ rõ vẻ bất lực. Bà nói với giọng rất không hài lòng: “Chị không hiểu Giang Du San có điểm nào không tốt. Thôi, không nhắc nữa, chị chỉ lo rằng lần này Mạnh Thời nghiêm túc, cha nó chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Nó không về nhà nữa, dì chuyển lời đến nó. Tôi cũng chẳng quản được nó nữa.”
Câu trả lời đúng như dự đoán của bác sĩ Tạ. Đột nhiên bà nhớ đến Điền Đai Vĩ, vội hỏi: “Chị, hôm nay có gặp thằng Điền đó không?”
“Sao vậy?”
Bác sĩ Tạ rụt rè hỏi: “Hắn ta có đưa ảnh gì cho anh chị xem không?”
Mẹ Mạnh Thời lắc đầu, nói: “Không có, nhưng chị cảm thấy cậu ta cũng được đó chứ. Chị nghĩ một người chồng như thế mà Phùng Hy không cần, e rằng tâm địa cũng ghê gớm đấy, nó yêu thằng Thời chỉ vì nhà họ Mạnh chúng ta mà thôi.”
Bác sĩ Tạ há miệng ra hồi lâu, cũng không biết nói gì. Bà lầm bầm một câu: “Ly hôn thì đã sao? Em cũng đã từng ly hôn, lẽ nào không thể tìm được người nào tốt để lấy hay sao?”
Hai điều này có giống nhau không? Nếu là em gái bà, đương nhiên là bà cảm thấy cho dù ly hôn nhưng vẫn có thể tìm được người đàn ông tốt để lấy. Nhưng nếu đổi sang con trai, mẹ Mạnh Thời vẫn cảm thấy không thoải mái.
Lúc này chú Tần liền tới, khẽ nói: “Lão gia đang nổi cáu trong thư phòng, đập vỡ cái âu sứ rửa bút rồi, phu nhân có sang xem không?”
Bác sĩ Tạ đang định tìm chú Tần để hỏi tội, nghe thấy thế cũng không kịp nghĩ đến điều gì nữa, vội vàng đứng dậy cùng mẹ Mạnh Thời vào thư phòng xem tình hình. Chú Tần nhìn theo bóng hai người, ánh mắt có phần đắc ý. Ông mở máy tính, mở địa chỉ mail ra với vẻ thành thạo, viết một bức mail đơn giản: “Cậu Điền, cảm ơn cậu đã dẫn cục trưởng Quý đến thăm nhà họ Mạnh. Bộ cờ vây đó trị giá hai mươi nghìn tệ, từ nay cậu và Phùng Hy không còn liên quan gì nữa. Chú ý mồm mép cậu, thiên hạ thái bình.”
Sau khi bấm nút send, chú Tần đóng hòm thư lại, pha một cốc trà ngồi thưởng thức.Không ai thể ngờ rằng, nhân vật bí ẩn thao túng Điền Đại Vĩ là Mạnh Thụy Thành và ông. Chú Tần mỉm cười nghĩ, chắc chắn Điền Đại Vĩ sẽ mãi mãi không bao giờ nhắc đến Phùng Hy nữa.
Phòng hai gian mỗi người chiếm một gian. Nhà vệ sinh lại có thêm một cốc đánh răng, một chiếc bàn chải và mấy chiếc khăn mặt. Cửa sổ trong phòng khách và ban công có thêm vài chậu cảnh. Những thứ này đều chuyển từ nhà Phùng Hy đến, mất cả một ngày để tìm đúng vị trí cho chúng. Phòng vẫn là phòng cũ, nhưng cảm giác lại hoàn toàn mới mẻ.
Sách của Phùng Hy vẫn chưa mang đến. Chuyển nhà bận rộn, hai người mới biết dù là thuê nhà, mỗi lần chuyển nhà cũng đủ để mất nửa mạng người. Phòng của Phùng Hy còn hai mươi ngày nữa mới đến hạn, hai người bèn quyết định, thành Roma không thể một ngày mà đã xây xong, việc chuyển nhà cũng không thể gấp được. Mặc dù như vậy, hai người vẫn mệt phờ người.
Lúc nằm trên giường nghỉ, cuối cùng Mạnh Thời đã đợi được tin nhắn của dì Tạ, ngắn gọn chính xác: “Cha cháu nổi cơn thịnh nộ rồi”.
Mí mắt anh máy máy.
Hồi nhỏ anh bị cha đánh vì quá nghịch ngợm, nhưng đó không phải là cơn thịnh nộ. Như anh đã từng nói, lần Mạnh Thụy Thành nổi trận lôi đình là khi dì Tạ ly hôn. Sau đó không lâu, chồng cũ của dì tạ đi tìm gái thì bị cảnh sát bắt, lúc ra khỏi khách sạn còn bị đài truyền hình quay phim, không có cách nào mà giấu mặt.
Bạn bè ở khu phố bán đồ cổ đặt cho Mạnh Thời cái tên “Hồ ly điềm đạm”. Hiện giờ nghĩ lại, nếu tính cách của anh có điểm giống tính cha anh, cha anh đã nổi cơn thịnh nộ, đồng nghĩa với việc anh chuẩn bị phải ra tay thật rồi.
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Mạnh Thời liền nảy ra một ý định. Anh thầm nghĩ, làm thế này hình như hơi vội vàng. Nhưng biện pháp này là chắc chắn hơn cả.
Anh vuốt tóc Phùng Hy, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh cảm thấy, sống chung và kết hôn không có gì khác nhau, chỉ khác ở chỗ nà nhưng cấp cho tờ giấy chứng nhận mà thôi. Hay là chúng ta đi đăng ký, sau đó coi như gạo đã nấu thành cơm, để cho người khác đỡ phải dòm ngó.”
“Nhanh quá nhỉ? Mạnh Thời, em thấy như thế này rất tốt. Em cảm thấy sống chung rất tốt, em đã từng ly hôn một lần, không muốn gấp gáp quá.”
“Không phải là em không tin anh đó chứ?”
Phùng Hy lật người lại, nằm đè lên người Mạnh Thời nói với giọng nghiêm túc: “Không phải là em không tin anh. Em cảm thấy sống thế này một thời gian, hai bên đều có thể biết rõ rằng mình có phù hợp với đối phương hay không. Ví dụ anh xem ti vi chỉ thích xem quảng cáo, em lại thấy lạ vì quảng cáo thì có gì mà xem. Em phàn nàn vài câu với anh, anh lại thấy không vui.”
“Cái này thì đơn giản thôi, mua hai cái ti vi là được.”
Phùng Hy kiên trì giải thích: “Ý em nói là nhỡ mà cách sống không giống nhau, không chấp nhận được một số thói quen của đối phương, lâu rồi sẽ thành cãi nhau.”
Mạnh Thời lắc đầu nói: “Anh không có gì là không chấp nhận được em cả.”
“Em thấy có điều không chấp nhận được ở anh.”
“Điều gì không chấp nhận được? Em thử nói xem nào.”
Phùng Hy cứng họng, hiện tại không có điểm nào là cô không chấp nhận được cả.
Mạnh Thời cười nói: “Không nói ra được tức là không có. Nếu không có thì đi làm thủ tục đăng ký chứ sợ gì? Xảy ra vấn đề gì đã có nhà nước chịu!”
Phùng Hy quay đầu nói: “Có thật là anh coi kết hôn là chuyện của hai người hay không? Em là con gái độc nhất, anh là con trai duy nhất, có thật là không cần quan tâm đến cha mẹ không anh?”
Nói một hồi lại quay trở lại vấn đề khó tháo gỡ. Mạnh Thời cười đau khổ, nếu như cha mẹ đồng ý, thì tội gì anh phải vội vàng làm thủ tục đăng ký kết hôn. Mặc dù đây là cuộc hôn nhân thứ hai của Phùng Hy, anh cũng rất muốn tổ chức đám cưới cho thật đàng hoàng.
“Hy Hy, nếu gia đình anh không đồng ý thì sao? Lẽ nào vì họ không đồng ý mà em chia tay với anh hay sao?” Anh đành phải nói ra câu mà anh không muốn nói, mắt liếc nhìn vẻ mặt của Phùng Hy với vẻ cảnh giác.
Hai chữ “chia tay” khiến tim Phùng Hy giật thột, cô ngáp một cái rồi chui vào lòng anh, ôm eo anh nói: “Em mệt rồi”.
Đột nhiên Mạnh Thời nổi cáu: “Hy Hy, đã nói là chúng ta sẽ ở bên nhau, em đừng có mà nuốt lời”.
“Em không nuốt lời, em mệt thật mà. Sáng sớm mai em còn phải đi làm sớm. Chúng ta cứ thế này đã, về phần gia đình cứ giải quyết từ từ, không phải vội.” Phùng Hy nhắm mắt lại, một phần muốn ngủ, một phần vì không muốn nhắc lại chủ đề này nữa. Mạnh Thời rất tốt, chính vì anh rất tốt nên cô càng mong muốn nhận được lời chúc phúc của gia đình anh hơn.
Đã từng kết hôn nên cô biết rằng, hôn nhân không phải là chuyện của hai người. Đứng trước hôn nhân, con người không còn là một giọt nước đơn thuần, hòa trộn vào nhau sẽ không thể tách ra từng phần đơn lẻ. Mỗi người đều được khoanh thành một chấm tròn, tương giao với người kia và có một phần đan xen thuộc cả hai người, phần riêng không được khoanh tròn là hai gia tộc và tất cả bạn bè thân thiết của hai bên, đó là phần chỉ thuộc về nội tâm của mỗi người.
Cô nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của Mạnh Thời. Anh không còn ép. Phùng Hy ôm chặt cánh tay anh với vẻ cảm kích, đổi lại là cái ôm dịu dàng của anh. Cô thấy hơi hổ thẹn nghĩ, cuộc hôn nhân trước của cô đã gây cho anh quá nhiều phiền hà. Nếu anh không tìm cô thì sao? Một nỗi đau đớn trào dâng trong lòng cô mà không sao kìm nén được. Nỗi đau này khiến cô sợ hãi, giống như cảm giác mất trọng lượng khi rơi từ trên cao xuống, sợ đến nỗi không nắm được bất cứ đồ vật gì để có thể ngăn cản cô rơi xuống.
Nỗi bi ai mỗi lúc một lan rộng, cô muốn hiện thực hơn một chút, nhưng lại vẫn bước vào cuộc tình mới không hiện thực.
Đêm nay, cô trằn trọc nằm mơ, cô thấy hình mặt thú bằng đồng gắn trên hai tấm cửa gỗ cao lớn đó vỗ lấy cô với vẻ mặt hung ác, hai cánh cửa đó mỗi lúc một to, mỗi lúc một cao, đen xì đổ về phía cô. Phùng Hy cau mày giãy giụa trong giấc mơ, muốn hét lên một tiếng mà không sao hét ra được, kể cả là tiếng khóc. Thậm chí cô còn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng sáng lờ mờ của buổi sớm, nhưng vẫn chìm ngập trong mộng cảnh.
“Hy Hy!” Mạnh Thời bừng tỉnh vì tiếng nức nở như con chó nhỏ kêu, thấy cô khẽ mở mắt, đầu lông mày nhíu lại, nhìn mơ màng như sắp khóc. Anh lay cô tỉnh giấc, đột nhiên Phùng Hy cảm thấy cổ họng mình như được nới lỏng, thoát ra khỏi giấc mơ, cô nói giọng nhẹ như muỗi kêu: “Em nằm mơ”.
“Chỉ mơ thôi mà, đừng sợ, đừng sợ…” Anh ôm láy cô như ôm một đứa trẻ, khẽ vỗ vào lưng cô.
“Anh kể chuyện cho em nghe đi!”
Lần đầu tiên Mạnh Thời phát hiện Phùng Hy cũng có những lúc ương bướng. Anh mỉm cười, nhắm mắt lại nói: “Thôi được, để anh kể câu chuyện về lần phát tài đầu tiên của anh. Hồi đó anh đang học cấp hai, tiền tiêu vặt mẹ cho rất ít. Làm sao bây giờ? Không phải chữ của cha anh rất đáng tiền sao? Anh bèn nhặt trộm những tờ giấy ông vứt trong sọt rác, cuối cùng một ngày nọ anh đã nhặt được một bức chữ trông cũng tạm được, lấy ấn của ông in tên ông vào, đem đi bán được một nghìn tệ. Vì chữ của ông rất ít khi bán, nên người mua mới mang bức chữ đó vào phủ để chứng thực. Lúc đó cha anh đã thừa nhận là chữ do ông viết, nhưng sau đó ông quay sang đánh anh. Đợi đến khi đánh mệt, ông mới bực tức nói, nếu làm như anh thì sau này chữ của ông không đáng tiền nữa. Sau đó ông còn dạy anh một điều rằng, “vật dĩ hy vi quý”(1). Cái mà giới sưu tầm cất giữ chính là chữ “hy””.
“Thế tiền thì sao? Xô vàng đầu tiên của anh bị tịch thu hay sao?” Phùng Hy tò mò hỏi.
“Không. Anh đã đem một nghìn tệ đó đi mua đồ cổ ở chợ bán đồ cổ.”
Trong đầu Phùng Hy bắt đầu tưởng tượng cảnh Mạnh Thời hằng ngày cầm một nghìn tệ đi mua đồ cổ, sau đó lại bán đi kiếm lời. Ai ngờ Mạnh Thời cười, nói: “Hằng ngày anh cầm một nghìn tệ, cứ mỗi lần tan học lại chạy ra chợ đồ cổ, kết quả là chẳng mua được gì cả. Về nhà tỏ ra rất hậm hực, tại sao chợ đồ cổ lại không có đồ gì để kiếm được tiền nhỉ. Cha anh cười nhạo anh, nói, con tưởng rằng chỗ nào cũng có đồ cổ? Có vài món đồ thời Minh – Thanh là tốt lắm rồi, con không được nhìn những món đáng tiền đâu. Anh không tin, tiếp tục loanh quanh ở chợ đồ cồ. Lâu dần được quen thêm nhiều bạn bè. Theo bạn bè đi mua đồ cổ ở trong thôn, anh dùng một nghìn tệ đó để mua một cái bát.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh đã bán cái bát này với giá mười nghìn tệ. Lúc anh tốt nghiệp lớp mười hai, đã có người mua nó. Người mua nó là cha anh, hồi đó cha anh tưởng anh không biết gì. Anh cũng coi như mình không biết gì, phấn khởi cầm mười nghìn tệ đi nộp học phí.”
Phùng Hy nói: “Cha anh cũng thương anh đó chứ.”
Mạnh Thời cười: “Chính vì thế, em đừng tưởng tượng họ ghê gớm đến mức nào, cùng lắm là họ có những phản ứng như bao người bình thường khác thôi. Em ngủ nữa đi, anh trông cho em ngủ, hôm nay không phải em vẫn phải đi làm đó sao?”
Phùng Hy tựa vào anh, cuối cùng cũng đã yên tâm ngủ trở lại.
Thời tiết trong xanh, ánh nắng và hơi nóng tỏa đi khắp muôn nơi. Phùng Hy mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, giống như chùm hoa ngọc lan treo trong xe, tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu.
Mạnh Thời quay đầu sang, nhìn thấy Phùng Hy gật đầu như gà mổ thóc. Anh khẽ cười nói: “Tại sao hôm nay không phải là thứ bảy nhỉ?”
Phùng Hy mím môi lườm anh một cái nói: “Suốt ngày lông bông, đương nhiên lúc nào anh cũng thích là thứ bảy rồi.”
“Như thế này không phải là rất tốt đó sao, theo ý anh, anh không muốn để em đi làm thế này nữa. Chúng ta mở một cửa hàng tốt biết bao, mở ngay ở chợ đồ cổ. Khai trương là đủ ăn ba năm!”
“Không phải là anh nghĩ tới Phụ Minh Ý hay sao? Thực ra anh ấy thực sự là công tư phân minh. Những tấm ảnh đó, không phải là như vậy đâu.”
Mạnh Thời bĩu môi nói: “Anh ta có mà dám! Dù mạnh đến đâu cũng không bắt nạt được dân bản xứ! Đã nói rồi mà vẫn còn dám quấy rối em là anh không khách khí nữa đâu. Đánh nhau anh ta không phải là đối thủ, một mình anh là có thể hạ gục anh ta rồi.”
Phùng Hy vừa tức vừa buồn cười, cô trưng mắt nhìn anh, “Trở thành dân lưu manh xã hội đen thật à?”
Mạnh Thời hôn chụt một cái lên má cô, thấy cô vội vàng soi gương xem có làm nhòe lớp phấn không, anh cố nhịn cười, nói: “Chưa nhòe đâu. Thôi em đi đi, hết giờ anh sẽ đón em.”
Lúc này đâu lại có một chiếc xe Jimmy màu đen dễ thương như chú gấu nhỏ chạy vào.
Phùng Hy nhìn thấy rõ người lái là Giang Du San. Cô khẽ huých Mạnh Thời, cười xuống em, nói: “Phó tổng giám đốc Giang, xin chào.”
Mạnh Thời thầm thở dài, cũng xuống xe: “Tiểu Giang, xin chào!”
Giang Du San khẽ nhếch mép cười, trêu: “Chị Phùng Hy giỏi thật đấy, trước đây anh Mạnh Thời lúc nào cũng bí ẩn khó ngờ, em lại tưởng anh đến bồn địa Talimu(2) để tham gia đua xe cơ. Lại còn lái chiếc xe rách này à? Xe anh để trong nhà xe phí cả tiền.”
Mạnh Thời khoanh tay trước ngực, ngắm nhìn chiếc xe Jimmy mới tinh, nói: “Không phải em cũng đổi sang con xe rách này đó sao? Nhìn thích chứ dùng không thích đâu. Con xe này chạy được việt dã không? Đi được hai bậc thì khung gầm vứt đi rồi.”
“Ngồi chiếc xe việt dã mà anh cải trang mới thấy xe thường chán thật. Cái xe đó của anh tuyệt biết bao, bỏ ra một trăm nghìn để tân trang, thế mà còn lái con xe Jetta second hand để đưa đón chị Phùng Hy. Rõ tệ!”
Cô cười đon đả, Mạnh Thời nhìn thấy Phùng Hy có phần không thoải mái, đưa tay ôm ngang eo cô, cười hỏi cô: “Em không bận tâm khi ngồi xe Jetta second hand chứ?”
Phùng Hy nhớ đến chiếc xe Rubicon mà Mạnh Thời mượn bạn trong chuyến đi chơi Hàng Châu, hóa ra nhà anh còn có chiếc xe khác. Cô hoàn toàn hiểu suy nghĩ của Mạnh Thời, anh sợ gây áp lực cho cô. Phùng Hy mỉm cười, đẩy tay anh ra, nói: “Hai người nhà giàu thừa tiền không biết làm gì, người khác nghèo không có tiền không có xe cũng vẫn sống như thường đó thôi. Đến giờ rồi, đi thôi, phó tổng giám đốc Giang.”
Câu trả lời của Phùng Hy nằm ngoài sự dự đoán của Giang Du San và Mạnh Thời. Giang Du San tưởng rằng ít nhất Phùng Hy sẽ lườm Mạnh Thời một cái, hoặc tỏ ra ngại ngùng vì không biết tình hình. Mạnh Thời tưởng rằng Phùng Hy sẽ nói rằng cô không bận tâm, hoặc ít nhất là sẽ cùng vào hùa với anh trước mặt Giang Du San. Ai ngờ cô lại quay ra nói kháy cả hai người.
Mạnh Thời hơi sững người rồi cười ra thành tiếng, câu trả lời của Phùng Hy cũng có nghĩa là cô không bận tâm. Anh cười rồi nói: “Không làm lỡ việc của bọn em nữa, hết giờ làm việc anh sẽ đến đón em. Anh không lái xe, chúng ta sẽ đi bộ về nhà, đằng nào cũng thể dục luôn.”
Phùng Hy lườm Mạnh Thời một cái, kéo tay Giang Du San đi vào tòa nhà của công ty. Mạnh Thời nhìn theo bóng của hai người, nụ cười trên môi vụt tắt. Dường như Giang Du San không hề biết gì về chuyện các bức ảnh, rốt cục là cô ta diễn kịch giỏi hay hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện này.
Anh liền gọi điện thoại cho dì út. Bác sĩ Tạ tường thuật lại khái quát tình hình nhà họ Mạnh tối qua, chủ yếu dùng những tính từ như máu bốc lên đầu, nổi trận lôi đình, nổi giận đùng đùng.
Lúc cuối, bác sĩ Tạ ấp úng nói: “Thời này, những tấm ảnh đó… Cô ấy đã giấu cháu để đi với người đàn ông khác, liệu có phải cháu đã đánh giá nhầm cô ấy rồi không? Nếu nói giữa hai người đó không có chuyện gì, dì cũng không tin đâu.”
“Cháu tin! Cô ấy đã nói với cháu rồi, gã đàn ông đó tìm mọi cách để quấy rối cô ấy! Trong ảnh có bao nhiêu phần trăm là thật? Những tin vỉa hè đều được làm như vậy, dì ăn cơm tối với ai ngồi gần một chút thì bị coi là có những hành động mờ ám trong các bữa tiệc riêng. Dì ạ, cháu và Phùng Hy sẽ tiền trảm hậu tấu, đi làm thủ tục đăng ký kết hôn đã, coi như sự đã rồi mới về nhà báo cáo.” Mạnh Thời không thèm để tâm đến chuyện Điền Đại Vĩ để lộ ra những tấm ảnh đó ở nhà, ý đồ của anh là như vậy.
Bác sĩ Tạ giật nảy mình, không ngờ Mạnh Thời lại thẳng tay như vậy, hoàn toàn không để ý gì đến thái độ của cha mẹ. Mặc dù không đồng tình với những lề thói trong nhà, nhưng ít nhiều bà vẫn còn tôn trọng ý kiến của chị gái và anh rể. Lúc này đây, trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ, Mạnh Thời điên rồi.
Bà nuốt nước miếng một cách khó khăn, vừa há miệng mới phát hiện ra mình không biết nên nói gì, dừng một lúc lâu mới nói: “Thời ạ, kết hôn là chuyện lớn, cháu đừng giận dỗi. Chẳng qua cha cháu đang bưc, mà ông ấy vẫn chưa được gặp Phùng Hy mà. Ông ấy quá bực vì những tấm ảnh đó, lúc đầu nghe nói cô ấy từng ly hôn đã không thích rồi. Cháu cũng phải nghĩ cho cha mẹ một chút chứ, đến bây giờ cháu cũng chưa nói gì với họ cơ mà.”
“Nhưng họ có nói gì với cháu trước khi gặp riêng chồng cũ của cô ấy không? Họ có hỏi cháu rằng Hy Hy thế nào không! Nhưng nói đi rồi lại nói lại, chuyện này cháu còn chưa dám cho Hy Hy biết, nếu biết được cô ấy sẽ nghĩ gì?” Mạnh Thời càng nói càng bực. Anh cảm thấy việc cha anh nhìn thấy đám ảnh đó rồi nổi giận hoàn toàn là do tự ông gây ra.
Trong cuộc đời con người có hai giai đoạn được tự do nhất, một là trước khi đi làm thậm chí là trước khi kết hôn, hai là sau khi về hưu. Trước khi đi làm hoặc trước khi kết hôn, người ta chưa được va chạm với xã hội, không cảm nhận được trách nhiệm đối với xã hội và trách nhiệm đối với gia đình; sau khi về hưu, vì tuổi tác đã cao nên người ta không còn đặt ra yêu cầu cao đối với người già.
Mạnh Thời và Phùng Hy đang ở trong giai đoạn cần có trách nhiệm với cha mẹ và mọi người trong gia đình. Mặc dù Phùng Hy muốn bắt đầu một cuộc sống mới, mặc dù Mạnh Thời muốn tiền trảm hậu tấu, nhưng cha mẹ của hai bên vẫn là vấn đề mà hai người buộc phải đối mặt.
_________
(1) Đồ vật vì ít nên mới trở nên quý hiếm (BTV)
(2) Bồn địa Talium nằm ở Tân Cương, là bồn địa có diện tích lớn nhất Trung Quốc (BTV)
Mạnh Thời thong thả ăn cơm, nói chuyện cùng Phùng Hy, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ không biết nên làm tôi. Ngày mai cha mẹ anh sẽ nhìn thấy Điền Đại Vĩ và những tấm ảnh đó. Nên để mặc sự việc tự phát triển, lấy cái bất biến đối phó với cái vạn biến, hay là ra tay trước, để âm mưu kia không làm được gì.
Đột nhiên anh nghĩ, nếu như Phùng Hy biết chuyện cha anh gặp Điền Đại Vĩ, thì cô sẽ nghĩ thế nào? Điều này không phải là dựng một hàng rào đầy gai ngăn cách giữa cô và cha mẹ anh hay sao? Nếu cô làm vợ anh, cô cũng sẽ là người nhà của anh. Mạnh Thời cảm thấy tương lai mình chỉ có một kết cục: Như con chuột bị nhét trong ống bễ - hai đầu bị o ép.
Đây là điều mà Mạnh Thời không hề mong muốn được chứng kiến. Anh là con trai duy nhất trong gia đình, anh không muốn tương lai cha mẹ anh phải buồn vì chuyện hôn nhân của anh. Anh vẫn hy vọng cha mẹ có thể bỏ qua chuyện Phùng Hy đã từng ly hôn để chấp nhận cô.
Anh cố gắng giấu kín mọi suy nghĩ trong lòng, không để cho Phùng Hy phát hiện ra. Điều này đã khiến cho Mạnh Thời có phần hổ thẹn, anh yêu cầu Phùng Hy phải thẳng thắn, có chuyện gì thì nói ra để cùng nhau bàn bạc. Trong khi những chuyện mà đã gia đình giấu cô, anh sẽ không hở ra nửa lời. Trong suy nghĩ của Mạnh Thời, đây không phải là giấu cô, mà là trách nhiệm mà người đàn ông phải gánh vác.
Anh giấu Phùng Hy gọi điện về nhà, hy vọng cha mẹ sẽ từ bỏ ý định gặp Điền Đại Vi, kết quả là hai cha con đã cãi nhau qua điện thoại.
“Sao con biết cha mời anh ta đến nhà?”
Mạnh Thời hậm hực nói: “Hôm qua con đến nhà anh ta thấy nói thế. Cha, cha làm như thế không phải sẽ khiến Phùng Hy khó xử hay sao?”
Mạnh Thụy Thành thủng thẳng nói: “Cha có mời riêng anh ta đâu, cha mời cả cục trưởng cơ quan anh ta và hai nhà thư pháp nữa. Điền Đại Vĩ chỉ gọi là có mặt mà thôi. Nếu không có chuyện gì thì cô ấy phải sợ cái gì?”
Cô vốn chẳng có vấn đề gì, nhưng đám ảnh kia lại có vấn đề, chỉ có điều người đem đến là Điền Đại Vĩ.
Mạnh Thời cố nén giận, cố gắng lựa lời nói: “Làm việc gì cũng nên linh động một chút. Nếu như chuyện giữa con và cô ấy thành, sau này biết chuyện này, chắc chắn trong lòng cô ấy sẽ không vui.”
Mạnh Thời nghĩ rất đúng, nhưng Mạnh Thụy Thành vẫn lạnh lùng, cứng rắn trả lời anh: “Cha chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này phải linh động! Cha không thể nghĩ rằng con lại láy một cô gái đã từng có một đời chồng để làm con dâu cha đâu. Thời ạ! Hiện giờ con đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cha gặp chồng cũ của cô ấy tìm hiểu tình hình là vì muốn con tỉnh táo hơn một chút!”
“Con rất tỉnh táo!”
Mạnh Thụy Thành cúp máy. Ý ông không cần nói ra cũng đã hiểu, ông cho rằng hiện nay Mạnh Thời không có mắt, không nhìn rõ bộ mặt thật của Phùng Hy, không có đầu óc, không phán đoán được Phùng Hy có thực sự phù hợp với anh hay không.
Mạnh Thời nhìn điện thoại cười khẩy, đi một vòng quanh phòng, rồi lại gọi điện thoại cho Phùng Hy. Anh phải tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng bước vào giai đoạn sống thử.
Lúc đầu Phùng Hy do dự không chịu. Căn hộ mà cô thuê mặc dù nhỏ, sống mấy tháng cũng thấy quen rồi, mất bao nhiêu công sức mới sắp xếp, bố trí phòng cho phù hợp, giờ lại phải bỏ đi, Phùng Hy thấy có phần tiếc.
Cho dù tiếc cũng phải bỏ, Mạnh Thời hạ quyết tâm mềm nắn rắn buông. Nói như lời anh là, họ đã vượt qua ranh giới đó rồi, tội gì phải ở riêng nữa. Phùng Hy nghĩ, thấy sống chung không có gì là không tốt, sống chung có thể hiểu thêm tính cách, lối sống của nhau, lại còn tiết kiệm được một khoản lớn tiền nhà.
Căn hộ của Mạnh Thời có hai phòng ngủ, đương nhiên là rộng hơn căn hộ có một phòng ngủ của Phùng Hy. Và thế là hôm sau Phùng Hy bèn đóng gói đồ đạc chuyển nhà. Chuyển xong đồ đạc lại phải thu dọn, một ngày đã trôi qua như vậy.
Phùng Hy lại sắp xếp bài trí cho tổ ấm mới mà không hề thấy mệt mỏi. Mạnh Thời vừa cười vừa giúp cô một tay, điện thoại di động để chế độ rung trong túi quần đợi tin tức. Không thuyết phục được cha, anh bèn áp dụng phương án dự bị, nói sơ qua tình hình với dì Tạ. Giống như anh tưởng tượng, sau khi đập bàn chửi Điền Đại Vĩ, bác sĩ Tạ tính tình nóng nảy đã hùng dũng về nhà làm mật thám.
Đương nhiên là Mạnh Thụy Thành muốn tìm hiểu về tình hình của bạn gái Mạnh Thời. Hai ngày sau, những thông tin cơ bản về Phùng Hy đã được gửi đến máy vi tính trong thư phòng của ông. Mấy ngày hôm nay Mạnh Thụy Thành không ra khỏi thư phòng, buổi tối gọi riêng chú Tần vào.
Chú Tần vẫn còn nhớ, rất nhiều năm về trước, khi ông nội của Mạnh Thời vẫn còn sống, thư phòng nhà họ Mạnh cũng từng cóbầu không khí nghiêm túc, căng thẳng như thế này. Tối hôm đó, gió thu se lạnh, mẹ Mạnh Thời đến phòng bên để canh cửa. Ông, ông nội Mạnh Thời và Mạnh Thụy Thành ba người vào thư phòng bàn bạc nên cất giấu hay giao nộp các món đồ quý của nhà họ Mạnh.
Ông nội Mạnh Thời do dự một hồi, giao món đồ quý nhất cho ông. Ông nội nói với chú Tần rằng: “Nhà họ Mạnh không có món đồ quý nào ứng phó được, như thế này có thể đề phòng trường hợp bất trắc.”
Ông nội Mạnh Thời không thể ngờ rằng Hồng tiểu binh lại nhiệt tình đập phá đồ đạc như thế. Khi một bức tượng quan âm đời nhà Thanh bị đập vỡ thành bốn năm mảnh, ông nội Mạnh Thời suýt nữa ngất xỉu. Điều duy nhất khiến ông được an ủi là món đồ có giá trị nhất đã được chú Tần chở vào núi Gác Bút, ngay cả Mạnh Thụy Thành cũng không biết địa chỉ cụ thể ở đâu.
Tối hôm nay Mạnh Thụy Thành tỏ ra rất ưu tư, khiến chú Tần như được nhìn thấy bóng dáng của ông nội Mạnh Thời năm xưa. Chú Tần và Mạnh Thụy Thành chỉ hơn nhau năm tuổi, vừa là nô bộc, vừa là bạn bè, vừa là anh em. Chú Tần khẽ cười nói: “Lúc lão gia còn sống, sóng gió dù lớn đến đâu cũng đều vượt qua được.”
Mạnh Thụy Thành nhìn ảnh Phùng Hy trên máy tính đáp lại một câu: “Không ai giàu ba họ, tôi sợ gia tộc họ Mạnh bị lụi bại trong tay Mạnh Thời. Cô gái này đã từng ly hôn, hoàn toàn có khả năng là nhằm vào gia sản của nhà họ Mạnh.”
Chú Tần trầm ngâm một lát, nói: “Mạnh Thời không hiểu nhiều về gia sản của nhà họ Mạnh. Việc cậu ấy bị cô gái đó mê hoặc cũng không nói được điều gì. Tôi nghĩ, chưa chắc đã phải như vậy.”
Đầu óc Mạnh Thụy Thành đã tỉnh táo hơn. Ông vẫn không hài lòng với việc Phùng Hy đã từng ly hôn, “Kể cả không phải thì cô ta cũng đã từng ly hôn. Có lần đầu thì rất có thể sẽ có lần thứ hai.”
“Con mắt của Mạnh Thời chưa chắc đã kém đâu.”
Mạnh Thụy Thành chắp hai tay sau lưng như con thú bị nhốt trong chuồng chạy lung tung. Ông hiểu tính cách của Mạnh Thời, lúc quay đầu lại ông đã có quyết định, “Thiên hạ thiếu gì con gái, tại sao nó lại tìm một đứa đã từng có một đời chồng?”
Chú Tần cũng không nói thêm gì nữa, khẽ thở dài. Chú cũng không đồng ý cho Mạnh Thời tìm người phụ nữ đã từng ly hôn.
Sau một buổi tối bàn bạc, Mạnh Thụy Thành quyết định chơi một ván cờ.
Hiếm khi Nhà Giang mở ra hai cánh cửa lớn đen bóng.
Đằng sau cánh cửa lớn là tiền sảnh, hai bên trái phải có một phòng nhỏ. Nhìn vào bên trong là bức vách làm bằng gỗ tử đàn được chạm trổ cầu ỳ, ở giữa phẳng lì như gương, nhìn giống như mặt hồ lấp lánh ánh bạc, rìa ngoài có chạm khắc hai chú rồng bảo vệ. Vòng qua bức vách là hành lang dài, đi dọc theo hành lang màu nâu sẽ thấy sân vườn hiện ra trước mắt.
Giữa mảnh sân hình vuông có đặt hai òn nước tròn làm bằng đá xanh, chiếc lá tròn xinh xắn của hoa súng nổi trên mặt nước, hai đóa hoa súng màu tím đang yên tĩnh nở. Một bên của sân có trồng một cây hải đường cao lớn. Cành cây khẳng khiu, lá xanh đung đưa, bóng lá in lốm đốm xuống mặt sân.
Sắc trầm của đám rêu xanh khiến người ta cảm thấy thời gian như trở lại thời quá khứ, cùng với những chùm sáng yên tĩnh và nhành hoa lan nhỏ trồng trong bồn trắng, tạo nên bầu không khí chỉ có riêng ở những khu nhà cổ.
Tám cánh cửa khắc hoa ở sảnh giữa đã mở, để lộ ra hàng tràng kỷ đặt ở giữa. Bên trái tràng kỷ là bình hoa sứ màu xanh có cắm lông công, phía dưới là một bình sứ lớn có cắm mấy cuộn tranh. Trên tường là bức tranh Mãnh hổ xuống núi, hai bên phải trái là hai bức thư pháp trục dài. Hai bên sảnh có bày hai hàng ghế gỗ có tựa lưng cao chạm khắc cẩm thạch, nhìn kỹ có thể phát hiện ra rằng, các nét hoa văn trong từng khối đá cẩm thạch đó đều là tranh thủy mặc được hình thành một cách tự nhiên.
Mạnh Thụy Thành và mẹ Mạnh Thời đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi giữa trung đường hàn huyên cùng bốn vị khách.
Cục trưởng ngắm một hồi lâu bức tranh Mãnh hổ xuống núi, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bức tranh Mãnh hổ xuống núi được treo ở sảnh giữa của Nhà Gianh và được Trương Đại Khiên ký tên. Anh trai của Trương Đại Khiên vẽ hổ rất giỏi, Trương Đại Khiên là người có tiếng tăm lớn, vì tôn trọng anh nên rất hiếm khi ông vẽ hổ, vì thế tranh hổ của Trương Đại Khiên hết sức có giá trị. Rất nhiều nhà sưu tầm ngưỡng mộ nhà họ Mạnh đều bắt nguồn từ bức tranh Mãnh hổ xuống núi treo ở sảnh giữa này. Nhà họ Mạnh treo trên tường rất bình thường, nếu là người khác thì có lẽ phải đặt trong két sắt từ lâu rồi.
Cục trưởng buột miệng hỏi: “Không sợ trộm cắp sao?”
Mạnh Thụy Thành cười: “Đồ phóng tác ấy mà, tác phẩm của cậu con tôi.”
Điền Đại Vĩ giật mình, Mạnh Thời còn giỏi vẽ khoản này nữa à? Cục trưởng và hai nhà thư pháp đều tặc lưỡi khen: “Gia đình có truyền thống, không hề đơn giản.”
Mạnh Thụy Thành bưng ấm trà Tử Sa lắc đầu thở dài: “Phải có cơ quan như cậu Điền đây mới phải. Mạnh Thời không có cơ quan, thì cũng phải có ngón nghề gì chứ, nếu không gia đình họ Mạnh sớm muộn gì cũng bị nó làm cho lụn bại thôi.”
Điền Đại Vĩ vội vàng khiêm tốn đáp: “Nếu bác Mạnh không nói thì cháu thực sự không biết đây là tranh phóng tác. Nhà họ Mạnh có truyền thống lâu đời, dù cháu có cưỡi ngựa cũng không thể đuổi kịp.”
Cậu không đuổi kịp, nhưng nó lại đi yêu vợ cũ của cậu, nghĩ đến điều này Mạnh Thụy Thành lại sôi máu. Không ngờ con trai ông lại yêu người vợ cũ của gã đàn ông này! Ông bình thản mời mọi người vào mâm, không nhắc đến Mạnh Thời nữa.
Lúc rời sảnh giữa, Mạnh Thụy Thành nhìn thấy Điền Đại Vĩ để một chiếc cặp đen ở ghế, ông liền cười.
Lúc bước vào nhà, bác sĩ Tạ nhìn thấy vẻ ngạc nhiên lộ rõ trong mắt chú Tần. Hôm nay bà mặc áo dài, trang điểm cũng rất đoan trang nhẹ nhàng. Bà mím môi cười, nói: “Sao vậy, tôi về chú không hoan nghênh hay sao?”
“Trong nhà có khách, hôm nay lão gia rất vui.” Chú cười cười, tiếp tục ngồi trên chiếc ghế trúc đọc sách, uống trà.
Bác sĩ Tạ ghé sát vào chỗ chú Tần, nói: “Tôi biết, hôm nay anh rể mời một thằng khốn nạn. Hắn ta định hãm hai người khác, còn phải xem tôi có cho phép hay không!”
Chú Tần đặt sách xuống, nhìn dì Tạ bằng ánh mắt thăm dò, mỉm cười nói: “Tôi có cái này cho cô Tạ xem, mời cô sang đây”.
Bác sĩ Tạ không nghi ngờ gì, tò mò đi theo chú Tần vào phòng bên. Chú Tần quay người đóng cửa phòng, sắc mặt biến đổi, nói: “Cô Tạ, chuyện hôm nay cô không được phép tham gia. Lão Tần xin thất lễ!”.
Ông ra tay nhanh như gió, bác sĩ Tạ chưa thốt được lời nào thì đã bị đánh ngất xỉu. Chú Tần phủi phủi tay, nói: “Tôi cũng vì Mạnh Thời mà thôi”.
Ông ra khỏi phòng bên khóa cửa lại, coi như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục đọc sách, uống trà.
Bữa cơm diễn ra rất thân mật, mấy người cùng yêu thích hội họa có chung một chủ đề. Điền Đại Vĩ quan sát nhà họ Mạnh với vẻ hiếu kỳ và ân cần tiếp chuyện. Rượu quá tam tuần, Mạnh Thụy Thành mời mọi người ra phòng sau thưởng thức thư pháp.
Phía sân bên ngoài đình đã có đặt sẵn bàn lớn và giấy, bút, mực, nghiên, vị trí chọn ở dưới mái hiên râm mát.
Cục trưởng rất bất ngờ vì lại được làm quen với hai nhà thư pháp, trong lòng rất vui, bèn nhấc bút lên mời mấy vị chỉ giáo. Một bức đã viết xong, Mạnh Thụy Thành khen một chữ “Tuyệt”, hai nhà thư pháp còn lại cũng khen hùa theo, cục trưởng cười rất mãn nguyện.
Điền Đại Vĩ đứng xem, Mạnh Thụy Thành cười nói: “Cậu Điền có thích thư pháp không?”
Điền Đại Vĩ hơi sững người, khua tay nói: “Dạ hổ thẹn quá, cháu thích nhưng không hiểu, được cùng cục trưởng đến đây để mở mang tầm nhìn cũng là tốt lắm rồi.”
Hai nhà thư pháp cũng đã được Mạnh Thụy Thành dặn dò từ trước, cục trưởng cũng là người nho nhã, ba người kẻ viết người khen nói chuyện rất hồ hởi. Mạnh Thụy Thành bèn nói với Điền Đại Vĩ: “Cậu Điền có thích chơi cờ không?”
“Dạ nghiệp dư thôi ạ.” Điền Đại Vĩ biết Mạnh Thụy Thành muốn nói chuyện riêng với mình, thấy cục trưởng mỉm cười khích lệ mình đi, bèn theo Mạnh Thụy Thành đi vào thư phòng và chủ động nhận quân đen đi trước.
Nói về chơi cờ, Điền Đại Vĩ cùng lắ chỉ biết chơi, hiểu được quy tắc mà thôi. Mạnh Thụy Thành cũng không có tâm trạng nào để say sưa với trò này, cố tình nhường Điền Đại Vĩ, chỉ mong được kéo dài thêm thời gian ngồi với anh ta.
Thư phòng rất yên tĩnh, dường như cả hai đều chăm chú chơi cờ. Điền Đại Vĩ đang chờ đợi Mạnh Thụy Thành cất lời, Mạnh Thụy Thành lại tập trung vào bàn cờ. Điền Đại Vĩ lòng sinh nghi, nhưng lại không thể chủ động, các nước đi càng thêm rối rắm.
Mãi cho đến khi chơi xong một ván, Mạnh Thụy Thành đẩy một quân cờ nói: “Cậu Điền vẫn phải luyện nhiều hơn mới được.”
“Cháu chỉ là kẻ nghiệp dư trong số những kẻ nghiệp dư mà thôi, cục diện vẫn nằm trong tay bác Mạnh, không để cháu thua quá mức là tốt lắm rồi.”
Mạnh Thụy Thành cười, nói: “Tôi già rồi, chỉ dùng mấy trò này để giết thì giờ mà thôi. Đi thôi, ra xem họ thế nào.”
Ra khỏi thư phòng, ba người thích thư pháp đã viết ra được mấy bức nữa, Mạnh Thụy Thành thưởng thức một lát, cười nói: “Chữ của các vị mỗi người có một nét đặc sắc riêng, đều không có tầm thường. Xem ra hôm nay mọi người đều có hứng thú, tôi với tư cách là chủ nhân cũng cảm thấy vui.”
Cục trưởng bèn mời Mạnh Thụy Thành viết một bức. Mạnh Thụy Thành cũng không chối từ, tập trung tinh thần cầm bút, viết liền ba bức rồng bay phượng múa.
Ba bức này Mạnh Thụy Thành viết bằng ba chữ lệ, triện và hành, thể chữ lệ tròn trĩnh, thể chữ triện phóng khoáng, thể chữ hành thanh tú. Cục trưởng và hai nhà thư pháp tặc lưỡi khen ngợi.
Ông đặt bút xuống, thấm hết mực thừa, ký tên đóng ấn, mỉm cười nói: “Hôm nay mọi người nể tình đến thăm, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Nếu không chê, xin mọi người hãy nhận ba bức chữ này.”
Mạnh Thụy Thành là người nổi tiếng, chữ của ông rất hiếm khi xuất hiện trên thị trường, cục trưởng và hai nhà thư pháp hết sức vui mừng, Mạnh Thụy Thành nhìn Điền Đại Vĩ đang đứng bên cạnh, bèn nói: “Cậu Điền không thích thư phá nên tôi không tặng cậu chữ nữa. Cậu chơi cờ khá lắm, tôi xin tặng cậu bộ cờ này.”
“Không, không, được đến phủ đã là một niềm vinh hạnh lớn của cháu rồi, cháu không dám nhận quà của bác Mạnh đâu ạ.” Điền Đại Vĩ lịch sự từ chối.
Mạnh Thụy Thành mỉm cười, ông cũng không ép.
Sau khi tiễn bốn người về, Mạnh Thụy Thành nhìn thấy chiếc cặp của Điền Đại Vĩ ở sảnh giữa. Chiếc cặp đen đặt trên chỗ ngồi của Điền Đại Vĩ, khóa vẫn đang mở, mấy bức ảnh lộ ra một nửa, chỉ cần chú ý tới chiếc cặp của anh ta, chắc chắn sẽ nhìn thấy đám ảnh đó.
Ánh mắt Mạnh Thụy Thành lộ rõ vẻ sắc lạnh. Ông không động đến, pha một ấm trà ngồi ở sảnh giữa đợi. Một lát sau, Điền Đại Vĩ mồ hôi nhễ nhại chạy đến, xin lỗi liên hồi, cầm cặp của mình lên.
“Cậu Điền, cậu ngồi một lát đi. Trông cậu toát hết mồ hôi rồi kìa, ra đến ngã ba đường mới quay lại đúng không?”, Mạnh Thụy Thành chậm rãi nói.
Điền Đại Vĩ biết chắc chắn ông đã nhìn thấy những tấm ảnh này, lúc ở thư phòng Mạnh Thụy Thành không hỏi gì, điều này đã trúng ý Điền Đại Vĩ. Anh ta thực sự không muốn nói xấu Phùng Hy. Những việc cần làm anh ta đã làm, Điền Đại Vĩ không muốn nói thêm gì nữa. Anh ta từ chối nói: “Dạ thôi ạ, nhà cháu còn có chút việc, để hôm khác cháu lại đến thăm bác.”
“Đợi đã”. Mạnh Thụy Thành cầm một chiếc hộp lên cho Điền Đại Vĩ, “Cuộc đời con người cũng như bàn cờ, chơi cờ vô cùng thú vị, cậu cứ luyện đi, sau này lại chơi với tôi.”
Điền Đại Vĩ ôm bộ cờ vây nặng trịch trên tay, cứ cảm thấy Mạnh Thụy Thành có điều gì muốn nói. Sau khi nói lời cảm ơn bèn rời nhà họ Mạnh, thở phào. Trong lòng cứ cảm thấy có điều gì bất ổn, nghĩ một lúc khá lâu rồi gọi điện thoại cho Phùng Hy.
Chuông chỉ đổ một hồi, Phùng Hy đã từ chối nghe. Lại gọi lần nữa, thì không gọi được. Điền Đại Vĩ cười đau khổ nghĩ, chắc chắn cô ấy đã đưa mình vào danh sách chặn cuộc gọi rồi.
Nghĩ đến nỗi căm hận của Phùng Hy, Điền Đại Vĩ lại thấy ấm ức. Nếu cô không tìm cậu công tử nhà giàu này thì làm sao anh ta bị liên lụy vào chuyện này? Bản thân bị ép làm những chuyện chẳng tốt đẹp gì, không phải tại lỗi của cô hay sao! Tự nhiên Điền Đại Vĩ chỉ muốn vứt hộp cờ trong tay đi, thấy vỏ hộp xinh xắn, bèn giở ra xem, hộp cờ bằng gỗ đàn hương đen, quân trắng trắng như màu sữa, quân đen đen như mực, nhìn rất bóng bẩy. Cờ vây giá không hề rẻ, Điền Đại Vĩ hít một hơi thật sâu, nhà họ Mạnh chịu chơi thật, trong lòng lại thấy tiếc tiếc. Nghĩ đến Mạnh Thụy Thành thành tâm tặng anh ta quà, bèn ôm hộp cờ về nhà.
Chú Tần đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước đến bên Mạnh Thụy Thành nói: “Cô Tạ đã về rồi, vừa bước vào cửa là chửi cậu Điền ban nãy là đồ khốn nạn. Có mặt khách nên tôi đã tự quyết cho cô ấy ngủ một giấc ở phòng bên rồi.”
“Tỉnh dậy chắc chắn dì ấy sẽ tìm chú để tính sổ, hôm nay gia đình lại không được yên rồi.” Lúc nói câu này, Mạnh Thụy Thành tỏ ý cười cười.
Chú Tần mỉm cười nói: “Tôi chỉ sợ cô ấy giận và không chịu về nhà nữa.”
Mạnh Thụy Thành nghĩ một lát, nói: “Những ngày này dì ấy không về cũng tốt. Đã tỉnh lại chưa?”
“Đang nói chuyện với phu nhân ở phòng bên.”
Mạnh Thụy Thành “Ừ” một tiếng rồi quay vào thư phòng. Chú Tần không bỏ đi ngay như mọi bận. Ông theo Mạnh Thụy Thành bước đi mấy bước, thấy Mạnh Thụy Thành quay đầu nhìn mình với ánh mắt thăm dò, do dự một lát, hỏi: “Lão gia, mặc dù ông không hài lòng với cô Phùng, nhưng dù sao thì cô ấy cũng là người phụ nữ mà cậu Thời có tình cảm. Làm thế này có hơi mạnh tay với cô ấy quá không? Chúng ta chỉ vì một mình cậu Thời mà thôi.”
“Chú nghĩ gì về nhưng tấm ảnh đó?”
“Phụ Minh Ý đồng ý để chúng ta chụp những tấm ảnh này không hoàn toàn là vì gia đình họ Mạnh chúng ta tạo điều kiện giúp đỡ cậu ta, cậu ta muốn một mũi tên trúng hai đích.”
Mạnh Thụy Thành nói: “Đám người này quan tâm đến chuyện hôn nhân của Mạnh Thời hơn là ta. Trò đùa! Tôi đang chờ đợi xem màn kịch tiếp theo là gì. Bảo với Điền Đại Vĩ liệu mà giữ mồm giữ miệng.”
Sau khi tỉnh dậy bác sĩ Tạ liền chửi chú Tần như tát nước vào mặt. Mẹ Mạnh Thời đợi chị chửi xong mới quan tâm hỏi han tình hình của chị. Cũng như mọi bận lại nói đến chuyện cá nhân của bác sĩ Tạ. Bác sĩ Tạ sốt sắng nói: “Chị ạ, hiện giờ việc nên bàn gấp là chuyện của Mạnh Thời.”
“Chị biết. Chị đã được xem ảnh của cô gái đó.” Mẹ Mạnh Thời thở dài nói.
“Anh chị không phản đối à?”
Mẹ Mạnh Thời mắt hơi ươn ướt, nét mặt tỏ rõ vẻ bất lực. Bà nói với giọng rất không hài lòng: “Chị không hiểu Giang Du San có điểm nào không tốt. Thôi, không nhắc nữa, chị chỉ lo rằng lần này Mạnh Thời nghiêm túc, cha nó chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Nó không về nhà nữa, dì chuyển lời đến nó. Tôi cũng chẳng quản được nó nữa.”
Câu trả lời đúng như dự đoán của bác sĩ Tạ. Đột nhiên bà nhớ đến Điền Đai Vĩ, vội hỏi: “Chị, hôm nay có gặp thằng Điền đó không?”
“Sao vậy?”
Bác sĩ Tạ rụt rè hỏi: “Hắn ta có đưa ảnh gì cho anh chị xem không?”
Mẹ Mạnh Thời lắc đầu, nói: “Không có, nhưng chị cảm thấy cậu ta cũng được đó chứ. Chị nghĩ một người chồng như thế mà Phùng Hy không cần, e rằng tâm địa cũng ghê gớm đấy, nó yêu thằng Thời chỉ vì nhà họ Mạnh chúng ta mà thôi.”
Bác sĩ Tạ há miệng ra hồi lâu, cũng không biết nói gì. Bà lầm bầm một câu: “Ly hôn thì đã sao? Em cũng đã từng ly hôn, lẽ nào không thể tìm được người nào tốt để lấy hay sao?”
Hai điều này có giống nhau không? Nếu là em gái bà, đương nhiên là bà cảm thấy cho dù ly hôn nhưng vẫn có thể tìm được người đàn ông tốt để lấy. Nhưng nếu đổi sang con trai, mẹ Mạnh Thời vẫn cảm thấy không thoải mái.
Lúc này chú Tần liền tới, khẽ nói: “Lão gia đang nổi cáu trong thư phòng, đập vỡ cái âu sứ rửa bút rồi, phu nhân có sang xem không?”
Bác sĩ Tạ đang định tìm chú Tần để hỏi tội, nghe thấy thế cũng không kịp nghĩ đến điều gì nữa, vội vàng đứng dậy cùng mẹ Mạnh Thời vào thư phòng xem tình hình. Chú Tần nhìn theo bóng hai người, ánh mắt có phần đắc ý. Ông mở máy tính, mở địa chỉ mail ra với vẻ thành thạo, viết một bức mail đơn giản: “Cậu Điền, cảm ơn cậu đã dẫn cục trưởng Quý đến thăm nhà họ Mạnh. Bộ cờ vây đó trị giá hai mươi nghìn tệ, từ nay cậu và Phùng Hy không còn liên quan gì nữa. Chú ý mồm mép cậu, thiên hạ thái bình.”
Sau khi bấm nút send, chú Tần đóng hòm thư lại, pha một cốc trà ngồi thưởng thức.Không ai thể ngờ rằng, nhân vật bí ẩn thao túng Điền Đại Vĩ là Mạnh Thụy Thành và ông. Chú Tần mỉm cười nghĩ, chắc chắn Điền Đại Vĩ sẽ mãi mãi không bao giờ nhắc đến Phùng Hy nữa.
Phòng hai gian mỗi người chiếm một gian. Nhà vệ sinh lại có thêm một cốc đánh răng, một chiếc bàn chải và mấy chiếc khăn mặt. Cửa sổ trong phòng khách và ban công có thêm vài chậu cảnh. Những thứ này đều chuyển từ nhà Phùng Hy đến, mất cả một ngày để tìm đúng vị trí cho chúng. Phòng vẫn là phòng cũ, nhưng cảm giác lại hoàn toàn mới mẻ.
Sách của Phùng Hy vẫn chưa mang đến. Chuyển nhà bận rộn, hai người mới biết dù là thuê nhà, mỗi lần chuyển nhà cũng đủ để mất nửa mạng người. Phòng của Phùng Hy còn hai mươi ngày nữa mới đến hạn, hai người bèn quyết định, thành Roma không thể một ngày mà đã xây xong, việc chuyển nhà cũng không thể gấp được. Mặc dù như vậy, hai người vẫn mệt phờ người.
Lúc nằm trên giường nghỉ, cuối cùng Mạnh Thời đã đợi được tin nhắn của dì Tạ, ngắn gọn chính xác: “Cha cháu nổi cơn thịnh nộ rồi”.
Mí mắt anh máy máy.
Hồi nhỏ anh bị cha đánh vì quá nghịch ngợm, nhưng đó không phải là cơn thịnh nộ. Như anh đã từng nói, lần Mạnh Thụy Thành nổi trận lôi đình là khi dì Tạ ly hôn. Sau đó không lâu, chồng cũ của dì tạ đi tìm gái thì bị cảnh sát bắt, lúc ra khỏi khách sạn còn bị đài truyền hình quay phim, không có cách nào mà giấu mặt.
Bạn bè ở khu phố bán đồ cổ đặt cho Mạnh Thời cái tên “Hồ ly điềm đạm”. Hiện giờ nghĩ lại, nếu tính cách của anh có điểm giống tính cha anh, cha anh đã nổi cơn thịnh nộ, đồng nghĩa với việc anh chuẩn bị phải ra tay thật rồi.
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Mạnh Thời liền nảy ra một ý định. Anh thầm nghĩ, làm thế này hình như hơi vội vàng. Nhưng biện pháp này là chắc chắn hơn cả.
Anh vuốt tóc Phùng Hy, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh cảm thấy, sống chung và kết hôn không có gì khác nhau, chỉ khác ở chỗ nà nhưng cấp cho tờ giấy chứng nhận mà thôi. Hay là chúng ta đi đăng ký, sau đó coi như gạo đã nấu thành cơm, để cho người khác đỡ phải dòm ngó.”
“Nhanh quá nhỉ? Mạnh Thời, em thấy như thế này rất tốt. Em cảm thấy sống chung rất tốt, em đã từng ly hôn một lần, không muốn gấp gáp quá.”
“Không phải là em không tin anh đó chứ?”
Phùng Hy lật người lại, nằm đè lên người Mạnh Thời nói với giọng nghiêm túc: “Không phải là em không tin anh. Em cảm thấy sống thế này một thời gian, hai bên đều có thể biết rõ rằng mình có phù hợp với đối phương hay không. Ví dụ anh xem ti vi chỉ thích xem quảng cáo, em lại thấy lạ vì quảng cáo thì có gì mà xem. Em phàn nàn vài câu với anh, anh lại thấy không vui.”
“Cái này thì đơn giản thôi, mua hai cái ti vi là được.”
Phùng Hy kiên trì giải thích: “Ý em nói là nhỡ mà cách sống không giống nhau, không chấp nhận được một số thói quen của đối phương, lâu rồi sẽ thành cãi nhau.”
Mạnh Thời lắc đầu nói: “Anh không có gì là không chấp nhận được em cả.”
“Em thấy có điều không chấp nhận được ở anh.”
“Điều gì không chấp nhận được? Em thử nói xem nào.”
Phùng Hy cứng họng, hiện tại không có điểm nào là cô không chấp nhận được cả.
Mạnh Thời cười nói: “Không nói ra được tức là không có. Nếu không có thì đi làm thủ tục đăng ký chứ sợ gì? Xảy ra vấn đề gì đã có nhà nước chịu!”
Phùng Hy quay đầu nói: “Có thật là anh coi kết hôn là chuyện của hai người hay không? Em là con gái độc nhất, anh là con trai duy nhất, có thật là không cần quan tâm đến cha mẹ không anh?”
Nói một hồi lại quay trở lại vấn đề khó tháo gỡ. Mạnh Thời cười đau khổ, nếu như cha mẹ đồng ý, thì tội gì anh phải vội vàng làm thủ tục đăng ký kết hôn. Mặc dù đây là cuộc hôn nhân thứ hai của Phùng Hy, anh cũng rất muốn tổ chức đám cưới cho thật đàng hoàng.
“Hy Hy, nếu gia đình anh không đồng ý thì sao? Lẽ nào vì họ không đồng ý mà em chia tay với anh hay sao?” Anh đành phải nói ra câu mà anh không muốn nói, mắt liếc nhìn vẻ mặt của Phùng Hy với vẻ cảnh giác.
Hai chữ “chia tay” khiến tim Phùng Hy giật thột, cô ngáp một cái rồi chui vào lòng anh, ôm eo anh nói: “Em mệt rồi”.
Đột nhiên Mạnh Thời nổi cáu: “Hy Hy, đã nói là chúng ta sẽ ở bên nhau, em đừng có mà nuốt lời”.
“Em không nuốt lời, em mệt thật mà. Sáng sớm mai em còn phải đi làm sớm. Chúng ta cứ thế này đã, về phần gia đình cứ giải quyết từ từ, không phải vội.” Phùng Hy nhắm mắt lại, một phần muốn ngủ, một phần vì không muốn nhắc lại chủ đề này nữa. Mạnh Thời rất tốt, chính vì anh rất tốt nên cô càng mong muốn nhận được lời chúc phúc của gia đình anh hơn.
Đã từng kết hôn nên cô biết rằng, hôn nhân không phải là chuyện của hai người. Đứng trước hôn nhân, con người không còn là một giọt nước đơn thuần, hòa trộn vào nhau sẽ không thể tách ra từng phần đơn lẻ. Mỗi người đều được khoanh thành một chấm tròn, tương giao với người kia và có một phần đan xen thuộc cả hai người, phần riêng không được khoanh tròn là hai gia tộc và tất cả bạn bè thân thiết của hai bên, đó là phần chỉ thuộc về nội tâm của mỗi người.
Cô nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của Mạnh Thời. Anh không còn ép. Phùng Hy ôm chặt cánh tay anh với vẻ cảm kích, đổi lại là cái ôm dịu dàng của anh. Cô thấy hơi hổ thẹn nghĩ, cuộc hôn nhân trước của cô đã gây cho anh quá nhiều phiền hà. Nếu anh không tìm cô thì sao? Một nỗi đau đớn trào dâng trong lòng cô mà không sao kìm nén được. Nỗi đau này khiến cô sợ hãi, giống như cảm giác mất trọng lượng khi rơi từ trên cao xuống, sợ đến nỗi không nắm được bất cứ đồ vật gì để có thể ngăn cản cô rơi xuống.
Nỗi bi ai mỗi lúc một lan rộng, cô muốn hiện thực hơn một chút, nhưng lại vẫn bước vào cuộc tình mới không hiện thực.
Đêm nay, cô trằn trọc nằm mơ, cô thấy hình mặt thú bằng đồng gắn trên hai tấm cửa gỗ cao lớn đó vỗ lấy cô với vẻ mặt hung ác, hai cánh cửa đó mỗi lúc một to, mỗi lúc một cao, đen xì đổ về phía cô. Phùng Hy cau mày giãy giụa trong giấc mơ, muốn hét lên một tiếng mà không sao hét ra được, kể cả là tiếng khóc. Thậm chí cô còn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng sáng lờ mờ của buổi sớm, nhưng vẫn chìm ngập trong mộng cảnh.
“Hy Hy!” Mạnh Thời bừng tỉnh vì tiếng nức nở như con chó nhỏ kêu, thấy cô khẽ mở mắt, đầu lông mày nhíu lại, nhìn mơ màng như sắp khóc. Anh lay cô tỉnh giấc, đột nhiên Phùng Hy cảm thấy cổ họng mình như được nới lỏng, thoát ra khỏi giấc mơ, cô nói giọng nhẹ như muỗi kêu: “Em nằm mơ”.
“Chỉ mơ thôi mà, đừng sợ, đừng sợ…” Anh ôm láy cô như ôm một đứa trẻ, khẽ vỗ vào lưng cô.
“Anh kể chuyện cho em nghe đi!”
Lần đầu tiên Mạnh Thời phát hiện Phùng Hy cũng có những lúc ương bướng. Anh mỉm cười, nhắm mắt lại nói: “Thôi được, để anh kể câu chuyện về lần phát tài đầu tiên của anh. Hồi đó anh đang học cấp hai, tiền tiêu vặt mẹ cho rất ít. Làm sao bây giờ? Không phải chữ của cha anh rất đáng tiền sao? Anh bèn nhặt trộm những tờ giấy ông vứt trong sọt rác, cuối cùng một ngày nọ anh đã nhặt được một bức chữ trông cũng tạm được, lấy ấn của ông in tên ông vào, đem đi bán được một nghìn tệ. Vì chữ của ông rất ít khi bán, nên người mua mới mang bức chữ đó vào phủ để chứng thực. Lúc đó cha anh đã thừa nhận là chữ do ông viết, nhưng sau đó ông quay sang đánh anh. Đợi đến khi đánh mệt, ông mới bực tức nói, nếu làm như anh thì sau này chữ của ông không đáng tiền nữa. Sau đó ông còn dạy anh một điều rằng, “vật dĩ hy vi quý”(1). Cái mà giới sưu tầm cất giữ chính là chữ “hy””.
“Thế tiền thì sao? Xô vàng đầu tiên của anh bị tịch thu hay sao?” Phùng Hy tò mò hỏi.
“Không. Anh đã đem một nghìn tệ đó đi mua đồ cổ ở chợ bán đồ cổ.”
Trong đầu Phùng Hy bắt đầu tưởng tượng cảnh Mạnh Thời hằng ngày cầm một nghìn tệ đi mua đồ cổ, sau đó lại bán đi kiếm lời. Ai ngờ Mạnh Thời cười, nói: “Hằng ngày anh cầm một nghìn tệ, cứ mỗi lần tan học lại chạy ra chợ đồ cổ, kết quả là chẳng mua được gì cả. Về nhà tỏ ra rất hậm hực, tại sao chợ đồ cổ lại không có đồ gì để kiếm được tiền nhỉ. Cha anh cười nhạo anh, nói, con tưởng rằng chỗ nào cũng có đồ cổ? Có vài món đồ thời Minh – Thanh là tốt lắm rồi, con không được nhìn những món đáng tiền đâu. Anh không tin, tiếp tục loanh quanh ở chợ đồ cồ. Lâu dần được quen thêm nhiều bạn bè. Theo bạn bè đi mua đồ cổ ở trong thôn, anh dùng một nghìn tệ đó để mua một cái bát.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh đã bán cái bát này với giá mười nghìn tệ. Lúc anh tốt nghiệp lớp mười hai, đã có người mua nó. Người mua nó là cha anh, hồi đó cha anh tưởng anh không biết gì. Anh cũng coi như mình không biết gì, phấn khởi cầm mười nghìn tệ đi nộp học phí.”
Phùng Hy nói: “Cha anh cũng thương anh đó chứ.”
Mạnh Thời cười: “Chính vì thế, em đừng tưởng tượng họ ghê gớm đến mức nào, cùng lắm là họ có những phản ứng như bao người bình thường khác thôi. Em ngủ nữa đi, anh trông cho em ngủ, hôm nay không phải em vẫn phải đi làm đó sao?”
Phùng Hy tựa vào anh, cuối cùng cũng đã yên tâm ngủ trở lại.
Thời tiết trong xanh, ánh nắng và hơi nóng tỏa đi khắp muôn nơi. Phùng Hy mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, giống như chùm hoa ngọc lan treo trong xe, tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu.
Mạnh Thời quay đầu sang, nhìn thấy Phùng Hy gật đầu như gà mổ thóc. Anh khẽ cười nói: “Tại sao hôm nay không phải là thứ bảy nhỉ?”
Phùng Hy mím môi lườm anh một cái nói: “Suốt ngày lông bông, đương nhiên lúc nào anh cũng thích là thứ bảy rồi.”
“Như thế này không phải là rất tốt đó sao, theo ý anh, anh không muốn để em đi làm thế này nữa. Chúng ta mở một cửa hàng tốt biết bao, mở ngay ở chợ đồ cổ. Khai trương là đủ ăn ba năm!”
“Không phải là anh nghĩ tới Phụ Minh Ý hay sao? Thực ra anh ấy thực sự là công tư phân minh. Những tấm ảnh đó, không phải là như vậy đâu.”
Mạnh Thời bĩu môi nói: “Anh ta có mà dám! Dù mạnh đến đâu cũng không bắt nạt được dân bản xứ! Đã nói rồi mà vẫn còn dám quấy rối em là anh không khách khí nữa đâu. Đánh nhau anh ta không phải là đối thủ, một mình anh là có thể hạ gục anh ta rồi.”
Phùng Hy vừa tức vừa buồn cười, cô trưng mắt nhìn anh, “Trở thành dân lưu manh xã hội đen thật à?”
Mạnh Thời hôn chụt một cái lên má cô, thấy cô vội vàng soi gương xem có làm nhòe lớp phấn không, anh cố nhịn cười, nói: “Chưa nhòe đâu. Thôi em đi đi, hết giờ anh sẽ đón em.”
Lúc này đâu lại có một chiếc xe Jimmy màu đen dễ thương như chú gấu nhỏ chạy vào.
Phùng Hy nhìn thấy rõ người lái là Giang Du San. Cô khẽ huých Mạnh Thời, cười xuống em, nói: “Phó tổng giám đốc Giang, xin chào.”
Mạnh Thời thầm thở dài, cũng xuống xe: “Tiểu Giang, xin chào!”
Giang Du San khẽ nhếch mép cười, trêu: “Chị Phùng Hy giỏi thật đấy, trước đây anh Mạnh Thời lúc nào cũng bí ẩn khó ngờ, em lại tưởng anh đến bồn địa Talimu(2) để tham gia đua xe cơ. Lại còn lái chiếc xe rách này à? Xe anh để trong nhà xe phí cả tiền.”
Mạnh Thời khoanh tay trước ngực, ngắm nhìn chiếc xe Jimmy mới tinh, nói: “Không phải em cũng đổi sang con xe rách này đó sao? Nhìn thích chứ dùng không thích đâu. Con xe này chạy được việt dã không? Đi được hai bậc thì khung gầm vứt đi rồi.”
“Ngồi chiếc xe việt dã mà anh cải trang mới thấy xe thường chán thật. Cái xe đó của anh tuyệt biết bao, bỏ ra một trăm nghìn để tân trang, thế mà còn lái con xe Jetta second hand để đưa đón chị Phùng Hy. Rõ tệ!”
Cô cười đon đả, Mạnh Thời nhìn thấy Phùng Hy có phần không thoải mái, đưa tay ôm ngang eo cô, cười hỏi cô: “Em không bận tâm khi ngồi xe Jetta second hand chứ?”
Phùng Hy nhớ đến chiếc xe Rubicon mà Mạnh Thời mượn bạn trong chuyến đi chơi Hàng Châu, hóa ra nhà anh còn có chiếc xe khác. Cô hoàn toàn hiểu suy nghĩ của Mạnh Thời, anh sợ gây áp lực cho cô. Phùng Hy mỉm cười, đẩy tay anh ra, nói: “Hai người nhà giàu thừa tiền không biết làm gì, người khác nghèo không có tiền không có xe cũng vẫn sống như thường đó thôi. Đến giờ rồi, đi thôi, phó tổng giám đốc Giang.”
Câu trả lời của Phùng Hy nằm ngoài sự dự đoán của Giang Du San và Mạnh Thời. Giang Du San tưởng rằng ít nhất Phùng Hy sẽ lườm Mạnh Thời một cái, hoặc tỏ ra ngại ngùng vì không biết tình hình. Mạnh Thời tưởng rằng Phùng Hy sẽ nói rằng cô không bận tâm, hoặc ít nhất là sẽ cùng vào hùa với anh trước mặt Giang Du San. Ai ngờ cô lại quay ra nói kháy cả hai người.
Mạnh Thời hơi sững người rồi cười ra thành tiếng, câu trả lời của Phùng Hy cũng có nghĩa là cô không bận tâm. Anh cười rồi nói: “Không làm lỡ việc của bọn em nữa, hết giờ làm việc anh sẽ đến đón em. Anh không lái xe, chúng ta sẽ đi bộ về nhà, đằng nào cũng thể dục luôn.”
Phùng Hy lườm Mạnh Thời một cái, kéo tay Giang Du San đi vào tòa nhà của công ty. Mạnh Thời nhìn theo bóng của hai người, nụ cười trên môi vụt tắt. Dường như Giang Du San không hề biết gì về chuyện các bức ảnh, rốt cục là cô ta diễn kịch giỏi hay hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện này.
Anh liền gọi điện thoại cho dì út. Bác sĩ Tạ tường thuật lại khái quát tình hình nhà họ Mạnh tối qua, chủ yếu dùng những tính từ như máu bốc lên đầu, nổi trận lôi đình, nổi giận đùng đùng.
Lúc cuối, bác sĩ Tạ ấp úng nói: “Thời này, những tấm ảnh đó… Cô ấy đã giấu cháu để đi với người đàn ông khác, liệu có phải cháu đã đánh giá nhầm cô ấy rồi không? Nếu nói giữa hai người đó không có chuyện gì, dì cũng không tin đâu.”
“Cháu tin! Cô ấy đã nói với cháu rồi, gã đàn ông đó tìm mọi cách để quấy rối cô ấy! Trong ảnh có bao nhiêu phần trăm là thật? Những tin vỉa hè đều được làm như vậy, dì ăn cơm tối với ai ngồi gần một chút thì bị coi là có những hành động mờ ám trong các bữa tiệc riêng. Dì ạ, cháu và Phùng Hy sẽ tiền trảm hậu tấu, đi làm thủ tục đăng ký kết hôn đã, coi như sự đã rồi mới về nhà báo cáo.” Mạnh Thời không thèm để tâm đến chuyện Điền Đại Vĩ để lộ ra những tấm ảnh đó ở nhà, ý đồ của anh là như vậy.
Bác sĩ Tạ giật nảy mình, không ngờ Mạnh Thời lại thẳng tay như vậy, hoàn toàn không để ý gì đến thái độ của cha mẹ. Mặc dù không đồng tình với những lề thói trong nhà, nhưng ít nhiều bà vẫn còn tôn trọng ý kiến của chị gái và anh rể. Lúc này đây, trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ, Mạnh Thời điên rồi.
Bà nuốt nước miếng một cách khó khăn, vừa há miệng mới phát hiện ra mình không biết nên nói gì, dừng một lúc lâu mới nói: “Thời ạ, kết hôn là chuyện lớn, cháu đừng giận dỗi. Chẳng qua cha cháu đang bưc, mà ông ấy vẫn chưa được gặp Phùng Hy mà. Ông ấy quá bực vì những tấm ảnh đó, lúc đầu nghe nói cô ấy từng ly hôn đã không thích rồi. Cháu cũng phải nghĩ cho cha mẹ một chút chứ, đến bây giờ cháu cũng chưa nói gì với họ cơ mà.”
“Nhưng họ có nói gì với cháu trước khi gặp riêng chồng cũ của cô ấy không? Họ có hỏi cháu rằng Hy Hy thế nào không! Nhưng nói đi rồi lại nói lại, chuyện này cháu còn chưa dám cho Hy Hy biết, nếu biết được cô ấy sẽ nghĩ gì?” Mạnh Thời càng nói càng bực. Anh cảm thấy việc cha anh nhìn thấy đám ảnh đó rồi nổi giận hoàn toàn là do tự ông gây ra.
Trong cuộc đời con người có hai giai đoạn được tự do nhất, một là trước khi đi làm thậm chí là trước khi kết hôn, hai là sau khi về hưu. Trước khi đi làm hoặc trước khi kết hôn, người ta chưa được va chạm với xã hội, không cảm nhận được trách nhiệm đối với xã hội và trách nhiệm đối với gia đình; sau khi về hưu, vì tuổi tác đã cao nên người ta không còn đặt ra yêu cầu cao đối với người già.
Mạnh Thời và Phùng Hy đang ở trong giai đoạn cần có trách nhiệm với cha mẹ và mọi người trong gia đình. Mặc dù Phùng Hy muốn bắt đầu một cuộc sống mới, mặc dù Mạnh Thời muốn tiền trảm hậu tấu, nhưng cha mẹ của hai bên vẫn là vấn đề mà hai người buộc phải đối mặt.
_________
(1) Đồ vật vì ít nên mới trở nên quý hiếm (BTV)
(2) Bồn địa Talium nằm ở Tân Cương, là bồn địa có diện tích lớn nhất Trung Quốc (BTV)
/20
|