Thích Tĩnh khẳng định hi vọng Tam hoàng tử có thể làm Hoàng Thượng, muội muội mình có thể làm Thái Hậu. Cho dù không phải hắn giết thái tử, thái tử hiện tại đã chết, sẽ muốn nhanh chóng lập thái tử mới, đến lúc đó khẳng định là một hồi ngươi tranh ta đoạt, hắn chắc chắn sẽ tham dự trận hoàng gia phân tranh này.
Huống chi, Sở Mộc Thanh giả mạo Cố Dật Lâu, Thích Tĩnh lại là kẻ thù của Cố gia, từng tìm người bắt Sở Mộc Thanh, hắn chắc chắn có liên quan đến cái chết của Sở Mộc Thanh
Vậy, nàng liền tiếp cận Thích gia, cách này không thể nóng vội, phải làm từng bước.
Xong tang sự của Cầu Tư Huyên, cảm xúc của Cầu phu nhân cũng ổn định một ít, có thể chiếu cố Cầu Vĩ , Cầu Mộ Quân liền bắt đầu kế hoạch của nàng.
Một ngày nào đó tháng Sáu, mặt trời chói chang, Cầu Mộ Quân mang theo nha hoàn, che ô, đi vào “châu báu Dụ Long”
“Lão bản, vòng tay ta đặt hôm trước đã có chưa?” môi đỏ khẽ mở, thổ khí như lan ¹, chẳng sợ có tiếng bị chồng ruồng bỏ, dung mạo khí chất Cầu Mộ Quân lại không thua bất cứ tiểu thư khuê các nào.
Lão bản thấy nàng, vội cười nói:“Đến đây đến đây, để cho Cầu tiểu thư đợi lâu.” Nói xong, liền lấy ra một cái hôpk, mở nắp hộp, bên trong là một đôi vòng ngọc tinh mỹ.
Cầu Mộ Quân cầm vòng ngọc nhìn cẩn thận, nói:“Đa tạ lão bản” quay đầu, để nha hoàn lấy ra số tiền còn thiếu.
“Được được được, hai mươi lượng, Cầu tiểu thư đi thong thả.” Lão bản cười tiễn bước Cầu Mộ Quân.
Đi đến lúc mặt trời lặn, Cầu Mộ Quân cầm vòng ngọc nhìn, ánh nắng chiếu vòng ngọc tinh xảo đặc sắc, tản ra ánh sáng màu lục.
Cầu Mộ Quân nhìn nhìn, đang muốn đặt vòng ngọc vào trong hộp, đột nhiên có người chạy qua đoạt vòng ngọc bỏ chạy.
Chưa kịp phòng bị Cầu Mộ Quân quá sợ hãi, hô to một tiếng:“Có cướp!” liền đuổi theo, nhưng nàng là một tiểu thư từ nhỏ dưỡng ở khuê phòng, sao có thể đuổi kịp, chỉ có thể đứng nhìn người nọ càng chạy càng xa.
Đỉnh đầu đột nhiên có một vật thể không rõ bay qua, Cầu Mộ Quân ngẩng nhìn, chỉ thấy từ cửa sổ trên lầu quán trà bên cạnh bay ra một cái chén trà, ngay sau đó một nữ tử toàn thân áo trắng bay ra từ cửa sổ, xoay một vòng tuyệt đẹp, một cước đá trúng chén trà, làm cho chén trà phi thật xa, chuẩn xác trúng vào lưng nam nhân vừa trộm đồ kia, làm cho người nọ lập tức ngã xuống đất, vòng tay trên tay bay ra.
Hắn rốt cuộc bất chấp vòng tay, đứng lên bỏ chạy.
Nữ tử áo trắng phi thân theo, lại một cước đem vòng ngọc sắp rơi xuống đất đá lên cao, duỗi tay, liền bắt được vòng ngọc, thân thể chậm rãi từ không trung hạ xuống đất. Khiến cho tiếng trầm trồ khen ngợi bốn phía không ngớt.
Cầu Mộ Quân chạy tiến lên, nữ tử áo trắng cười khanh khách đưa vòng ngọc cho nàng.
“Còn không bị hỏng!” Cầu Mộ Quân kinh hỉ cầm lấy vòng ngọc, lập tức nói:“Cám ơn vị tiểu thư này, không nghĩ tới bộ dáng ngươi đoan trang, lại có thân thủ tốt như vậy, hôm nay ít nhiều nhờ ngươi, Mộ Quân xin cảm tạ.”
Mặt nữ tử áo trắng cũng không tái nhợt giống tiểu thư khuê phòng khác, mà hơi hơi có màu lúa mạch. Lại không thèm để tâm lúc xuất môn phải chú ý hình tượng thục nữ, trên người tuy rằng không có phục trang đẹp đẽ, quần áo cũng chỉ là một màu trắng, nhưng nhìn viên trân châu trên trâm gài tóc khắc hoa lan trên đầu nàng, liền biết so với vật phẩm trang sức của nhiều tiểu thư, phu nhân, quý báu hơn nhiều, bộ quần áo màu trên người cũng làm từ loại vải tốt nhất, hoàn toàn là bộ dáng tiểu thư nhà giàu. Nhưng có vẻ nàng ta cũng không phải loại tiểu thư ở trong nhà đọc sách đánh đàn, chờ lấy chồng
Nữ tử áo trắng nghe nàng nói xong, nhất thời kinh hỉ vạn phần, vỗ tay nói:“Thì ra ngươi chính là đại tiểu thư Cầu gia - Cầu Mộ Quân ! Người ta khâm phục nhất chính là ngươi !”
Cầu Mộ Quân kỳ quái nói:“Ta có cái gì đáng khâm phục, cũng chỉ là...... Một kẻ cầm hưu thư, mất mặt bị chồng ruồng bỏ mà thôi”
“Cái gì mà bị chồng ruồng bỏ! Ngươi đừng gạt ta, kỳ thật ta đã sớm đoán được nhất định là ngươi cố ý, cố ý chọc tức Đoàn Chính Trung, để hắn hưu ngươi, giống như lúc ngươi giả bệnh trước mặt quan tuyển tú vậy!” nữ tử áo trắng đắc ý nhìn nàng, mười phần khẳng định nói.
Cầu Mộ Quân cười cười, nói:“Ta cũng không tiêu sái như tiểu thư nói đâu.”
Nữ tử áo trắng không tin,nói:“Ngươi xem, lại giả vờ, được rồi, ta biết lời này không thể nói lung tung, ngươi cũng sẽ không thừa nhận ngươi cố ý không làm phu nhân thái giám, ta không nói, biết là được rồi. Đúng rồi, ta biết ngươi là tiểu thư Cầu phủ, ngươi còn không biết ta, ta là con gái của Tư Không đại nhân Thích Tĩnh, tên Thích Vi, ngươi có thể gọi ta Vi Vi.”
“A.” Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Thì ra ngươi là con gái của Thích đại nhân, Thích đại nhân ta có biết! Vi Vi, vậy ngươi gọi ta Mộ Quân đi.”
“Ha ha, được. Mộ quân...... Ngươi bao nhiêu tuổi?” Thích Vi hỏi.
“Ta năm nay mười chín .” Cầu Mộ Quân nói.
“Ta đây gọi ngươi Mộ Quân tỷ tỷ đi, ta mười tám.” Thích Vi cười nói.
Cầu Mộ Quân nói:“Đượ , từ giờ chúng ta chính là tỷ muội .”
Thích Vi cười liên tục gật đầu. Đột nhiên nàng dường như nhớ tới đến cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc bi thương nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội biết nhà tỷ lúc trước xảy ra chuyện, muội muội tỷ đã không còn, tỷ có ổn không?”
Cầu Mộ Quân cười khổ một chút, trong mắt đã có chút ướt át, lắc đầu.
Thích Vi vội nói:“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lại khiến cho tỷ nhớ tới chuyện đau lòng . Muội từ giờ liền làm muội muội của tỷ đi, muội thật sự thực rất thích tỷ, nghe chuyện về tỷ liền thích, gặp tỷ rồi lại càng thích!”
Cầu Mộ Quân rút khăn lau nước mắt, cười gật gật đầu.
“Mộ Quân tỷ tỷ, vừa rồi muội ở trên lầu uống trà, trời nóng như vậy, tỷ cũng đi lên uống một chén đi. Muội mời, trà nơi này thật sự rất ngon!” Chưa đợi nàng đáp lời, Thích Vi liền kéo nàng lên quán trà.
Ngồi xong, Cầu Mộ Quân kêu một ly trà, một bên phẩm trà, một bên nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, một bên trò chuyện cùng Thích Vi.
Thích Vi là nữ tử hoạt bát thiện lương, không có tâm cơ gì, lần đầu gặp mặt lại coi Cầu Mộ Quân như tỷ muội tốt, có cái gì nói cái gì, làm cho nàng có chút áy náy.
Huống chi, Sở Mộc Thanh giả mạo Cố Dật Lâu, Thích Tĩnh lại là kẻ thù của Cố gia, từng tìm người bắt Sở Mộc Thanh, hắn chắc chắn có liên quan đến cái chết của Sở Mộc Thanh
Vậy, nàng liền tiếp cận Thích gia, cách này không thể nóng vội, phải làm từng bước.
Xong tang sự của Cầu Tư Huyên, cảm xúc của Cầu phu nhân cũng ổn định một ít, có thể chiếu cố Cầu Vĩ , Cầu Mộ Quân liền bắt đầu kế hoạch của nàng.
Một ngày nào đó tháng Sáu, mặt trời chói chang, Cầu Mộ Quân mang theo nha hoàn, che ô, đi vào “châu báu Dụ Long”
“Lão bản, vòng tay ta đặt hôm trước đã có chưa?” môi đỏ khẽ mở, thổ khí như lan ¹, chẳng sợ có tiếng bị chồng ruồng bỏ, dung mạo khí chất Cầu Mộ Quân lại không thua bất cứ tiểu thư khuê các nào.
Lão bản thấy nàng, vội cười nói:“Đến đây đến đây, để cho Cầu tiểu thư đợi lâu.” Nói xong, liền lấy ra một cái hôpk, mở nắp hộp, bên trong là một đôi vòng ngọc tinh mỹ.
Cầu Mộ Quân cầm vòng ngọc nhìn cẩn thận, nói:“Đa tạ lão bản” quay đầu, để nha hoàn lấy ra số tiền còn thiếu.
“Được được được, hai mươi lượng, Cầu tiểu thư đi thong thả.” Lão bản cười tiễn bước Cầu Mộ Quân.
Đi đến lúc mặt trời lặn, Cầu Mộ Quân cầm vòng ngọc nhìn, ánh nắng chiếu vòng ngọc tinh xảo đặc sắc, tản ra ánh sáng màu lục.
Cầu Mộ Quân nhìn nhìn, đang muốn đặt vòng ngọc vào trong hộp, đột nhiên có người chạy qua đoạt vòng ngọc bỏ chạy.
Chưa kịp phòng bị Cầu Mộ Quân quá sợ hãi, hô to một tiếng:“Có cướp!” liền đuổi theo, nhưng nàng là một tiểu thư từ nhỏ dưỡng ở khuê phòng, sao có thể đuổi kịp, chỉ có thể đứng nhìn người nọ càng chạy càng xa.
Đỉnh đầu đột nhiên có một vật thể không rõ bay qua, Cầu Mộ Quân ngẩng nhìn, chỉ thấy từ cửa sổ trên lầu quán trà bên cạnh bay ra một cái chén trà, ngay sau đó một nữ tử toàn thân áo trắng bay ra từ cửa sổ, xoay một vòng tuyệt đẹp, một cước đá trúng chén trà, làm cho chén trà phi thật xa, chuẩn xác trúng vào lưng nam nhân vừa trộm đồ kia, làm cho người nọ lập tức ngã xuống đất, vòng tay trên tay bay ra.
Hắn rốt cuộc bất chấp vòng tay, đứng lên bỏ chạy.
Nữ tử áo trắng phi thân theo, lại một cước đem vòng ngọc sắp rơi xuống đất đá lên cao, duỗi tay, liền bắt được vòng ngọc, thân thể chậm rãi từ không trung hạ xuống đất. Khiến cho tiếng trầm trồ khen ngợi bốn phía không ngớt.
Cầu Mộ Quân chạy tiến lên, nữ tử áo trắng cười khanh khách đưa vòng ngọc cho nàng.
“Còn không bị hỏng!” Cầu Mộ Quân kinh hỉ cầm lấy vòng ngọc, lập tức nói:“Cám ơn vị tiểu thư này, không nghĩ tới bộ dáng ngươi đoan trang, lại có thân thủ tốt như vậy, hôm nay ít nhiều nhờ ngươi, Mộ Quân xin cảm tạ.”
Mặt nữ tử áo trắng cũng không tái nhợt giống tiểu thư khuê phòng khác, mà hơi hơi có màu lúa mạch. Lại không thèm để tâm lúc xuất môn phải chú ý hình tượng thục nữ, trên người tuy rằng không có phục trang đẹp đẽ, quần áo cũng chỉ là một màu trắng, nhưng nhìn viên trân châu trên trâm gài tóc khắc hoa lan trên đầu nàng, liền biết so với vật phẩm trang sức của nhiều tiểu thư, phu nhân, quý báu hơn nhiều, bộ quần áo màu trên người cũng làm từ loại vải tốt nhất, hoàn toàn là bộ dáng tiểu thư nhà giàu. Nhưng có vẻ nàng ta cũng không phải loại tiểu thư ở trong nhà đọc sách đánh đàn, chờ lấy chồng
Nữ tử áo trắng nghe nàng nói xong, nhất thời kinh hỉ vạn phần, vỗ tay nói:“Thì ra ngươi chính là đại tiểu thư Cầu gia - Cầu Mộ Quân ! Người ta khâm phục nhất chính là ngươi !”
Cầu Mộ Quân kỳ quái nói:“Ta có cái gì đáng khâm phục, cũng chỉ là...... Một kẻ cầm hưu thư, mất mặt bị chồng ruồng bỏ mà thôi”
“Cái gì mà bị chồng ruồng bỏ! Ngươi đừng gạt ta, kỳ thật ta đã sớm đoán được nhất định là ngươi cố ý, cố ý chọc tức Đoàn Chính Trung, để hắn hưu ngươi, giống như lúc ngươi giả bệnh trước mặt quan tuyển tú vậy!” nữ tử áo trắng đắc ý nhìn nàng, mười phần khẳng định nói.
Cầu Mộ Quân cười cười, nói:“Ta cũng không tiêu sái như tiểu thư nói đâu.”
Nữ tử áo trắng không tin,nói:“Ngươi xem, lại giả vờ, được rồi, ta biết lời này không thể nói lung tung, ngươi cũng sẽ không thừa nhận ngươi cố ý không làm phu nhân thái giám, ta không nói, biết là được rồi. Đúng rồi, ta biết ngươi là tiểu thư Cầu phủ, ngươi còn không biết ta, ta là con gái của Tư Không đại nhân Thích Tĩnh, tên Thích Vi, ngươi có thể gọi ta Vi Vi.”
“A.” Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Thì ra ngươi là con gái của Thích đại nhân, Thích đại nhân ta có biết! Vi Vi, vậy ngươi gọi ta Mộ Quân đi.”
“Ha ha, được. Mộ quân...... Ngươi bao nhiêu tuổi?” Thích Vi hỏi.
“Ta năm nay mười chín .” Cầu Mộ Quân nói.
“Ta đây gọi ngươi Mộ Quân tỷ tỷ đi, ta mười tám.” Thích Vi cười nói.
Cầu Mộ Quân nói:“Đượ , từ giờ chúng ta chính là tỷ muội .”
Thích Vi cười liên tục gật đầu. Đột nhiên nàng dường như nhớ tới đến cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc bi thương nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội biết nhà tỷ lúc trước xảy ra chuyện, muội muội tỷ đã không còn, tỷ có ổn không?”
Cầu Mộ Quân cười khổ một chút, trong mắt đã có chút ướt át, lắc đầu.
Thích Vi vội nói:“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lại khiến cho tỷ nhớ tới chuyện đau lòng . Muội từ giờ liền làm muội muội của tỷ đi, muội thật sự thực rất thích tỷ, nghe chuyện về tỷ liền thích, gặp tỷ rồi lại càng thích!”
Cầu Mộ Quân rút khăn lau nước mắt, cười gật gật đầu.
“Mộ Quân tỷ tỷ, vừa rồi muội ở trên lầu uống trà, trời nóng như vậy, tỷ cũng đi lên uống một chén đi. Muội mời, trà nơi này thật sự rất ngon!” Chưa đợi nàng đáp lời, Thích Vi liền kéo nàng lên quán trà.
Ngồi xong, Cầu Mộ Quân kêu một ly trà, một bên phẩm trà, một bên nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, một bên trò chuyện cùng Thích Vi.
Thích Vi là nữ tử hoạt bát thiện lương, không có tâm cơ gì, lần đầu gặp mặt lại coi Cầu Mộ Quân như tỷ muội tốt, có cái gì nói cái gì, làm cho nàng có chút áy náy.
/215
|