Nghe xong lời này, Cầu Mộ Quân còn nói thêm:“Hoàng hậu nương nương, Lệ phi nương nương, thần nữ cảm thấy, kỳ thật phương pháp tốt nhất vừa rồi đã có, giống như hoàng hậu nói, thay công chúa chọn Phò mã, công chúa thành thân, có Phò mã, hai người tương thân tương ái, làm sao có kẻ dám đàm luận tổn hại danh dự công chúa nữa?”
“Đúng, nói như vậy để Sanh Dung nhanh chóng tuyển Phò mã.” Hoàng hậu nói.
Lệ phi liếc mắt nhìn Cầu Mộ Quân một cái, cúi đầu nói:“Hoàng hậu nói phải.”
Cầu Mộ Quân rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trời đã tối, trong cung, một tiểu thái giám quỳ trên mặt đất nhất nhất bẩm báo chuyện ở Chiêu Dương điện, người ngồi ở chính giữa uống trà, đúng là Đoàn Chính Trung.
Nghe song tiểu thái giám nói, Đoàn Chính Trung buông chén trà xuống, hỏi:“Cầu Mộ Quân nói như vậy?”
“Hồi Đoàn tổng quản, nô tài nghe được rõ ràng, đúng là như vậy.” Tiểu thái giám đáp. Đoàn Chính Trung lại bưng chén trà lên, uống một ngụm, nói:“Đã biết, đi xuống đi.”
“Dạ.” Tiểu thái giám lui xuống, ánh mắt Đoàn Chính Trung đầu tiên là sắc bén, sau đó lại chậm rãi trở nên thâm trầm, cuối cùng đột nhiên nhẹ nhàng cười cười.
Buổi tối, Cầu Mộ Quân đóng cửa sổ chuẩn bị ngủ, một con bồ câu đưa tin lại bay đến, đứng ở trước cửa sổ.
Thích Ngọc Lâm không phải đã đưa đến một con bồ câu đưa tin sao? Sao còn đến nữa?
Cầu Mộ Quân thở dài, lấy tờ giấy trên đùi bồ câu đưa tin.
Chữ viết không phải của Thích Ngọc Lâm
Trên đó viết: ‘Giờ Ngọ ngày mai, nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã.’
Chữ viết này là của Đoàn Chính Trung, hắn hẹn gặp mặt nàng.
Cầu Mộ Quân nắm tờ giấy, trái tim “thình thịch” đập rộn ràng.
Hắn hẹn gặp mặt nàng, bọn họ rốt cục sẽ nói thẳng sao?
Sau này sẽ ra sao nàng không biết, chỉ biết, nàng chờ đợi ngày này đã lâu.
Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân đi vào quán trà Thấm Nhã, trực tiếp đi vào nhã gian chữ Thiên thứ hai.
Tuy rằng thường xuyên cùng Thích Vi đến quán trà này, nhưng các nàng lại chưa đi đến nhã gian. Quán trà Thấm Nhã vốn là quán trà cao quý nhất kinh thành, nhã gian lại càng quý, cho dù là khuê tú danh môn giống các nàng cũng không trả nổi.
Đứng ở cửa, nàng có chút lo lắng.
Sẽ thế nào? Sau hôm nay, bọn họ sẽ thế nào?
Phía sau cửa, hắn sẽ có biểu tình gì? Bộ dáng gì? Sẽ nói cái gì?
Đầu kia hành lang có người đi tới bên này, nàng sốt ruột, đẩy cửa đi vào.
Phòng không có ai.
Trong phòng bải trí tinh xảo thanh lịch, bình hoa, hương trà, nhưng không có ai.
Cầu Mộ Quân đứng giữa phòng, nhìn một vòng, phát hiện nhã gian này trừ bỏ bàn tròn uống trà, cái bàn phía trước giống y đúc thư án trong thư phòng Đoàn Chính Trung.
Trong phòng không có ai, có thư án giống thư phòng hắn?
Đột nhiên có một tia cảnh cảm, nàng đi đến sau thư án, mở ngăn kéo, theo ấn tượng sờ sờ.
Quả nhiên tìm được một cái chốt mở.
Nàng vặn một chút, phía dưới bàn tròn giữa phòng liền chậm rãi mở ra một cái cửa.
Đứng trước cửa, nàng không chần chờ, có thể lờ mờ thấy được bậc thang đi xuống.
Vừa bước vào, cửa phía trên liền đóng kín , bốn phía đột nhiên sáng lên.
Cầu Mộ Quân nhìn, đây chính là một cái cầu thang, ánh sáng đến từ Dạ Quang thạch gắn bên trên vách tường.
Xuống chút nữa, đi xuống dưới, là một cái thông đạo, rẽ mấy vòng, liền thấy ánh sáng phía trước.
Nghe tiếng bước chân của chính mình, từng bước một đi về phía trước, Cầu Mộ Quân không khỏi túm chặt ống tay áo.
Thông đạo vẫn kéo dài khá xa, nhưng dưới hai cây đuốc, nàng nhìn thấy cánh cửa lớn khắc hoa.
Nhìn không thấy cuối đường, nàng xoay người, đứng trước cửa lớn.
Bên trong hình như không có động tĩnh gì, nàng đẩy cửa.
Nhìn thấy một bức tranh chữ treo trên tường, một chiếc giá tử đàn cổ, câu đối, sau đó là bàn tròn đặt chính giữa cùng...... người ngồi chếch bên cạnh cửa - Đoàn Chính Trung.
Cầu Mộ Quân chậm rãi đi vào, đứng ở bên bàn tròn.
“Cầu tiểu thư không ngồi sao?” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân ngồi đối diện với hắn, hắn cầm ấm trà trên bàn, lấy hai cái chén, sau đó rót mỗi người một chén trà.
Cầu Mộ Quân không có tâm tình bồi hắn uống trà, hỏi:“Ngươi tìm ta đến có chuyện gì? Hơn nữa, vì sao ngươi lại dùng bồ câu đưa tin cho ta, ngươi biết Thích Ngọc Lâm từng dùng bồ câu đưa tin cho ta sao? Ngươi luôn luôn giám thị ta?”
“Ta tìm tiểu thư đến chính là muốn hỏi một vấn đề không rõ.” Đoàn Chính Trung nói.
“Ở Chiêu Dương điện, vì sao ngươi lại ngăn cản hoàng hậu tiến hành kiểm tra nô tài trong cung, vì sao lại nói, ngươi gặp qua ta...... Không trọn vẹn? Ta nhớ rõ hình như không có, hay là ngươi nhân lúc ta không biết mà nhìn?” Hai mắt Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm hỏi.
Cầu Mộ Quân bị hắn nhìn như vậy có chút sợ hãi, lảng tránh nói:“Vì sao, ta nghĩ ngươi biết.”
“Nếu ta biết sẽ không mời ngươi đến đây.” Đoàn Chính Trung nhìn nàng nói.
Cầu Mộ Quân cũng nhìn hắn, hai người nhìn thẳng hồi lâu, Cầu Mộ Quân nói:“Nguyên nhân ở trước mặt hoàng hậu ta đã nói, ngươi nếu biết được câu trước, tự nhiên cũng biết câu kế tiếp.”
Đoàn Chính Trung cười nói:“Ta nghĩ còn có nguyên nhân khác, ví dụ như...... Ngươi muốn thay ta giấu diếm bí mật của ta, ví dụ như chuyện thái giám, ví dụ như ta.”
Cầu Mộ Quân cũng cười nói:“Đoàn tổng quản đa tâm rồi, ta vì sao lại muốn thay ngươi giấu diếm bí mật, ngươi trước kia đã bán đứng ta, ta ước gì tìm được cơ hội cũng bán đứng ngươi!”
“Vậy sao? Cũng đúng, ta đối với ngươi mà nói, quả thật có rất nhiều chỗ thật đáng giận.” Đoàn Chính Trung cười cười, nói:“Vấn đề ta đã hỏi xong, phiền toái tiểu thư vất vả một chuyến.”
Trầm mặc một chút, Cầu Mộ Quân hỏi:“Ta cũng có một chuyện muốn hỏi ngươi.”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nói:“À? Chuyện gì?”
Cầu Mộ Quân nhìn thẳng hắn hỏi:“Vì sao hưu ta?”
Đoàn Chính Trung khẽ cười một tiếng.
“Lý do không phải đã sớm nói rồi sao?”
“Ngươi nói lại lần nữa xem, nghĩ kĩ rồi nói!” Cầu Mộ Quân nói.
Đoàn Chính Trung thở dài, nói:“Da mặt tiểu thư thật đúng là không phải dầy bình thường, lý do như vậy vẫn muốn nghe thêm vài lần, đã như vậy, ta đây cũng chỉ lặp lại lần nữa. Vì sao hưu ngươi, bởi vì một kẻ tàn hoa bại liễu, không xứng làm phu nhân của ta.”
“Tàn hoa bại liễu!” Cầu Mộ Quân đột nhiên đứng bật dậy, kích động nói:“Đoàn Chính Trung, da mặt ngươi mới dày, ngươi vô sỉ! Chính mình cường bạo ta, lại lấy lý do ta không phải tấm thân xử nữ hưu ta, ngươi cho là ngươi mặc hắc y, che mặt ta sẽ không nhận ra sao? Ngươi là tên khốn nạn, vô sỉ!”
Tay nâng chén trà của Đoàn Chính Trung đột nhiên ngừng lại.
Biểu tình trên mặt hắn không chút để ý, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói:“Ngươi nói thực buồn cười, ta giống như ngươi nói, là thân không trọn vẹn, sao có thể cường bạo ngươi?”
Cầu Mộ Quân bị hắn hỏi, lớn tiếng nói: “Cái gì mà thân không trọn vẹn, cái gì mà thái giám, có gan bây giờ ngươi cởi quần ra, nếu ngươi là thái giám, ta lập tức đi ra ngoài, đứng trên đường cái hô ba tiếng ‘Ta là dâm phụ!”
“Đúng, nói như vậy để Sanh Dung nhanh chóng tuyển Phò mã.” Hoàng hậu nói.
Lệ phi liếc mắt nhìn Cầu Mộ Quân một cái, cúi đầu nói:“Hoàng hậu nói phải.”
Cầu Mộ Quân rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trời đã tối, trong cung, một tiểu thái giám quỳ trên mặt đất nhất nhất bẩm báo chuyện ở Chiêu Dương điện, người ngồi ở chính giữa uống trà, đúng là Đoàn Chính Trung.
Nghe song tiểu thái giám nói, Đoàn Chính Trung buông chén trà xuống, hỏi:“Cầu Mộ Quân nói như vậy?”
“Hồi Đoàn tổng quản, nô tài nghe được rõ ràng, đúng là như vậy.” Tiểu thái giám đáp. Đoàn Chính Trung lại bưng chén trà lên, uống một ngụm, nói:“Đã biết, đi xuống đi.”
“Dạ.” Tiểu thái giám lui xuống, ánh mắt Đoàn Chính Trung đầu tiên là sắc bén, sau đó lại chậm rãi trở nên thâm trầm, cuối cùng đột nhiên nhẹ nhàng cười cười.
Buổi tối, Cầu Mộ Quân đóng cửa sổ chuẩn bị ngủ, một con bồ câu đưa tin lại bay đến, đứng ở trước cửa sổ.
Thích Ngọc Lâm không phải đã đưa đến một con bồ câu đưa tin sao? Sao còn đến nữa?
Cầu Mộ Quân thở dài, lấy tờ giấy trên đùi bồ câu đưa tin.
Chữ viết không phải của Thích Ngọc Lâm
Trên đó viết: ‘Giờ Ngọ ngày mai, nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã.’
Chữ viết này là của Đoàn Chính Trung, hắn hẹn gặp mặt nàng.
Cầu Mộ Quân nắm tờ giấy, trái tim “thình thịch” đập rộn ràng.
Hắn hẹn gặp mặt nàng, bọn họ rốt cục sẽ nói thẳng sao?
Sau này sẽ ra sao nàng không biết, chỉ biết, nàng chờ đợi ngày này đã lâu.
Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân đi vào quán trà Thấm Nhã, trực tiếp đi vào nhã gian chữ Thiên thứ hai.
Tuy rằng thường xuyên cùng Thích Vi đến quán trà này, nhưng các nàng lại chưa đi đến nhã gian. Quán trà Thấm Nhã vốn là quán trà cao quý nhất kinh thành, nhã gian lại càng quý, cho dù là khuê tú danh môn giống các nàng cũng không trả nổi.
Đứng ở cửa, nàng có chút lo lắng.
Sẽ thế nào? Sau hôm nay, bọn họ sẽ thế nào?
Phía sau cửa, hắn sẽ có biểu tình gì? Bộ dáng gì? Sẽ nói cái gì?
Đầu kia hành lang có người đi tới bên này, nàng sốt ruột, đẩy cửa đi vào.
Phòng không có ai.
Trong phòng bải trí tinh xảo thanh lịch, bình hoa, hương trà, nhưng không có ai.
Cầu Mộ Quân đứng giữa phòng, nhìn một vòng, phát hiện nhã gian này trừ bỏ bàn tròn uống trà, cái bàn phía trước giống y đúc thư án trong thư phòng Đoàn Chính Trung.
Trong phòng không có ai, có thư án giống thư phòng hắn?
Đột nhiên có một tia cảnh cảm, nàng đi đến sau thư án, mở ngăn kéo, theo ấn tượng sờ sờ.
Quả nhiên tìm được một cái chốt mở.
Nàng vặn một chút, phía dưới bàn tròn giữa phòng liền chậm rãi mở ra một cái cửa.
Đứng trước cửa, nàng không chần chờ, có thể lờ mờ thấy được bậc thang đi xuống.
Vừa bước vào, cửa phía trên liền đóng kín , bốn phía đột nhiên sáng lên.
Cầu Mộ Quân nhìn, đây chính là một cái cầu thang, ánh sáng đến từ Dạ Quang thạch gắn bên trên vách tường.
Xuống chút nữa, đi xuống dưới, là một cái thông đạo, rẽ mấy vòng, liền thấy ánh sáng phía trước.
Nghe tiếng bước chân của chính mình, từng bước một đi về phía trước, Cầu Mộ Quân không khỏi túm chặt ống tay áo.
Thông đạo vẫn kéo dài khá xa, nhưng dưới hai cây đuốc, nàng nhìn thấy cánh cửa lớn khắc hoa.
Nhìn không thấy cuối đường, nàng xoay người, đứng trước cửa lớn.
Bên trong hình như không có động tĩnh gì, nàng đẩy cửa.
Nhìn thấy một bức tranh chữ treo trên tường, một chiếc giá tử đàn cổ, câu đối, sau đó là bàn tròn đặt chính giữa cùng...... người ngồi chếch bên cạnh cửa - Đoàn Chính Trung.
Cầu Mộ Quân chậm rãi đi vào, đứng ở bên bàn tròn.
“Cầu tiểu thư không ngồi sao?” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân ngồi đối diện với hắn, hắn cầm ấm trà trên bàn, lấy hai cái chén, sau đó rót mỗi người một chén trà.
Cầu Mộ Quân không có tâm tình bồi hắn uống trà, hỏi:“Ngươi tìm ta đến có chuyện gì? Hơn nữa, vì sao ngươi lại dùng bồ câu đưa tin cho ta, ngươi biết Thích Ngọc Lâm từng dùng bồ câu đưa tin cho ta sao? Ngươi luôn luôn giám thị ta?”
“Ta tìm tiểu thư đến chính là muốn hỏi một vấn đề không rõ.” Đoàn Chính Trung nói.
“Ở Chiêu Dương điện, vì sao ngươi lại ngăn cản hoàng hậu tiến hành kiểm tra nô tài trong cung, vì sao lại nói, ngươi gặp qua ta...... Không trọn vẹn? Ta nhớ rõ hình như không có, hay là ngươi nhân lúc ta không biết mà nhìn?” Hai mắt Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm hỏi.
Cầu Mộ Quân bị hắn nhìn như vậy có chút sợ hãi, lảng tránh nói:“Vì sao, ta nghĩ ngươi biết.”
“Nếu ta biết sẽ không mời ngươi đến đây.” Đoàn Chính Trung nhìn nàng nói.
Cầu Mộ Quân cũng nhìn hắn, hai người nhìn thẳng hồi lâu, Cầu Mộ Quân nói:“Nguyên nhân ở trước mặt hoàng hậu ta đã nói, ngươi nếu biết được câu trước, tự nhiên cũng biết câu kế tiếp.”
Đoàn Chính Trung cười nói:“Ta nghĩ còn có nguyên nhân khác, ví dụ như...... Ngươi muốn thay ta giấu diếm bí mật của ta, ví dụ như chuyện thái giám, ví dụ như ta.”
Cầu Mộ Quân cũng cười nói:“Đoàn tổng quản đa tâm rồi, ta vì sao lại muốn thay ngươi giấu diếm bí mật, ngươi trước kia đã bán đứng ta, ta ước gì tìm được cơ hội cũng bán đứng ngươi!”
“Vậy sao? Cũng đúng, ta đối với ngươi mà nói, quả thật có rất nhiều chỗ thật đáng giận.” Đoàn Chính Trung cười cười, nói:“Vấn đề ta đã hỏi xong, phiền toái tiểu thư vất vả một chuyến.”
Trầm mặc một chút, Cầu Mộ Quân hỏi:“Ta cũng có một chuyện muốn hỏi ngươi.”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nói:“À? Chuyện gì?”
Cầu Mộ Quân nhìn thẳng hắn hỏi:“Vì sao hưu ta?”
Đoàn Chính Trung khẽ cười một tiếng.
“Lý do không phải đã sớm nói rồi sao?”
“Ngươi nói lại lần nữa xem, nghĩ kĩ rồi nói!” Cầu Mộ Quân nói.
Đoàn Chính Trung thở dài, nói:“Da mặt tiểu thư thật đúng là không phải dầy bình thường, lý do như vậy vẫn muốn nghe thêm vài lần, đã như vậy, ta đây cũng chỉ lặp lại lần nữa. Vì sao hưu ngươi, bởi vì một kẻ tàn hoa bại liễu, không xứng làm phu nhân của ta.”
“Tàn hoa bại liễu!” Cầu Mộ Quân đột nhiên đứng bật dậy, kích động nói:“Đoàn Chính Trung, da mặt ngươi mới dày, ngươi vô sỉ! Chính mình cường bạo ta, lại lấy lý do ta không phải tấm thân xử nữ hưu ta, ngươi cho là ngươi mặc hắc y, che mặt ta sẽ không nhận ra sao? Ngươi là tên khốn nạn, vô sỉ!”
Tay nâng chén trà của Đoàn Chính Trung đột nhiên ngừng lại.
Biểu tình trên mặt hắn không chút để ý, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói:“Ngươi nói thực buồn cười, ta giống như ngươi nói, là thân không trọn vẹn, sao có thể cường bạo ngươi?”
Cầu Mộ Quân bị hắn hỏi, lớn tiếng nói: “Cái gì mà thân không trọn vẹn, cái gì mà thái giám, có gan bây giờ ngươi cởi quần ra, nếu ngươi là thái giám, ta lập tức đi ra ngoài, đứng trên đường cái hô ba tiếng ‘Ta là dâm phụ!”
/215
|