Nói xong, lập tức cúi đầu rời đi.
Ánh mắt Cầu Mộ Quân nhìn theo hắn rời đi, nghiêng đầu lại phát hiện Đoàn Chính Trung đang nhìn mình.
Cầu Mộ Quân cố ý nghiêng mặt qua một bên, Đoàn Chính Trung trong mũi hừ lạnh một tiếng, lập tức rời đi.
Cầu Mộ Quân lại gọi.
“Lão gia --”
Đoàn Chính Trung quay đầu, chờ nàng nói.
Cầu Mộ Quân đi về phía trước vài bước, tới gần hắn thấp giọng nói:“Ngày mai...... Ngày mai là ngày lại mặt.”(1)
“Ngày mai ta phải tiến cung.” Ngữ khí Đoàn Chính Trung không hiền lành, giống như nói một câu với nàng cũng khó chịu.
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân hít một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:“Đoạn đại tổng quản được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, xin nghỉ một ngày chẳng lẽ Hoàng Thượng còn không chuẩn sao?”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng một cái, không đáp lời, xoay người đi.
Cầu Mộ Quân tức giận ở phía sau nói:“Không đi thì không đi, một mình ta trở về, dù sao người khác nói cũng nói ngươi!”
Đoàn Chính Trung cũng không quay đầu lại cứ thế rời đi, Cầu Mộ Quân tức giận đến vung tay, nặng nề mà nói:“Không đi dạo, trở về!”
Trở về trong phòng, ngồi không có việc gì làm, Cầu Mộ Quân lại lấy sách ngày hôm qua mượn Đoàn Tử Thông ra xem, lật vài tờ, sai nha hoàn lấy giấy bút đến.
Vốn muốn tùy tay viết vài câu, ai dè đang viết Cầu Mộ Quân mới phát giác mình đang mắng Đoàn Chính Trung.
“Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái, không biết xấu hổ học nữ nhân dùng hương phấn, hàng ngày ăn mấy thứ ghê tởm, ăn chết ngươi đi!”
Đang oán hận viết, một nha hoàn vào, đứng trong chốc lát, nói:“Phu nhân, nô tỳ vừa mới đi qua chuồng ngựa nghe thấy quản gia phân phó người chăm ngựa, bảo bọn họ mang mấy con Hồng mã ra cọ rửa, chứng tỏ lão gia muốn dùng. Phu nhân, ngày mai lão gia chắc chắn sẽ cùng người về phủ Hầu gia!”
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn nàng, là một trong số mấy nha hoàn hầu hạ mình, tuổi trẻ, vóc dáng nho nhỏ, trên mặt có hai lúm đồng tiền, rất có linh khí. Xem ra nàng có chút cao hứng, lại có chút khiếp đảm không dám biểu hiện cảm xúc ra ngoài.
Cầu Mộ Quân vốn cũng không hay để ý đến nha hoàn bên người, bây giờ nàng lại có thiện cảm với tiểu nha đầu này.
Nha hoàn Đoàn phủ, đều không thể nói chuyện, mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều vô cùng cẩn thận, đối với phu nhân mới tới là nàng, mọi người còn không biết thái độ của Đoàn Chính Trung đối với nàng là gì, cho nên không dám tiếp cận cũng không dám mạo phạm, hai ngày vừa rồi đều là cung kính cũng không thân cận. Mà tiểu nha hoàn này biết nàng bởi vì thái độ của Đoàn Chính Trung nên tức giận, nghe được tin tức còn đến nói riêng cho nàng, chuyện không liên quan đến mình nàng lại cao hứng, cái này khiến Cầu Mộ Quân có vài phần kính trọng với nàng.
Nha hoàn thấy Cầu Mộ Quân vẫn nhìn mình, có chút ngượng ngùng, lại có chút bất an, cúi đầu.
“Ngươi tên gì?” Cầu Mộ Quân cười, nhẹ nhàng hỏi.
Nha hoàn có chút kinh hỉ ngẩng đầu lên, nói:“Phu nhân, nô tỳ tên Đoàn Mộc Cận.”
Cầu Mộ Quân có chút giật mình, hỏi:“Ngươi cũng họ Đoàn?”
Nha hoàn trả lời:“Là tên khi nô tỳ vào Đoàn phủ bốc được, mọi người đều họ Đoàn.”
Ánh mắt Cầu Mộ Quân nhìn theo hắn rời đi, nghiêng đầu lại phát hiện Đoàn Chính Trung đang nhìn mình.
Cầu Mộ Quân cố ý nghiêng mặt qua một bên, Đoàn Chính Trung trong mũi hừ lạnh một tiếng, lập tức rời đi.
Cầu Mộ Quân lại gọi.
“Lão gia --”
Đoàn Chính Trung quay đầu, chờ nàng nói.
Cầu Mộ Quân đi về phía trước vài bước, tới gần hắn thấp giọng nói:“Ngày mai...... Ngày mai là ngày lại mặt.”(1)
“Ngày mai ta phải tiến cung.” Ngữ khí Đoàn Chính Trung không hiền lành, giống như nói một câu với nàng cũng khó chịu.
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân hít một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:“Đoạn đại tổng quản được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, xin nghỉ một ngày chẳng lẽ Hoàng Thượng còn không chuẩn sao?”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng một cái, không đáp lời, xoay người đi.
Cầu Mộ Quân tức giận ở phía sau nói:“Không đi thì không đi, một mình ta trở về, dù sao người khác nói cũng nói ngươi!”
Đoàn Chính Trung cũng không quay đầu lại cứ thế rời đi, Cầu Mộ Quân tức giận đến vung tay, nặng nề mà nói:“Không đi dạo, trở về!”
Trở về trong phòng, ngồi không có việc gì làm, Cầu Mộ Quân lại lấy sách ngày hôm qua mượn Đoàn Tử Thông ra xem, lật vài tờ, sai nha hoàn lấy giấy bút đến.
Vốn muốn tùy tay viết vài câu, ai dè đang viết Cầu Mộ Quân mới phát giác mình đang mắng Đoàn Chính Trung.
“Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái, không biết xấu hổ học nữ nhân dùng hương phấn, hàng ngày ăn mấy thứ ghê tởm, ăn chết ngươi đi!”
Đang oán hận viết, một nha hoàn vào, đứng trong chốc lát, nói:“Phu nhân, nô tỳ vừa mới đi qua chuồng ngựa nghe thấy quản gia phân phó người chăm ngựa, bảo bọn họ mang mấy con Hồng mã ra cọ rửa, chứng tỏ lão gia muốn dùng. Phu nhân, ngày mai lão gia chắc chắn sẽ cùng người về phủ Hầu gia!”
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn nàng, là một trong số mấy nha hoàn hầu hạ mình, tuổi trẻ, vóc dáng nho nhỏ, trên mặt có hai lúm đồng tiền, rất có linh khí. Xem ra nàng có chút cao hứng, lại có chút khiếp đảm không dám biểu hiện cảm xúc ra ngoài.
Cầu Mộ Quân vốn cũng không hay để ý đến nha hoàn bên người, bây giờ nàng lại có thiện cảm với tiểu nha đầu này.
Nha hoàn Đoàn phủ, đều không thể nói chuyện, mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều vô cùng cẩn thận, đối với phu nhân mới tới là nàng, mọi người còn không biết thái độ của Đoàn Chính Trung đối với nàng là gì, cho nên không dám tiếp cận cũng không dám mạo phạm, hai ngày vừa rồi đều là cung kính cũng không thân cận. Mà tiểu nha hoàn này biết nàng bởi vì thái độ của Đoàn Chính Trung nên tức giận, nghe được tin tức còn đến nói riêng cho nàng, chuyện không liên quan đến mình nàng lại cao hứng, cái này khiến Cầu Mộ Quân có vài phần kính trọng với nàng.
Nha hoàn thấy Cầu Mộ Quân vẫn nhìn mình, có chút ngượng ngùng, lại có chút bất an, cúi đầu.
“Ngươi tên gì?” Cầu Mộ Quân cười, nhẹ nhàng hỏi.
Nha hoàn có chút kinh hỉ ngẩng đầu lên, nói:“Phu nhân, nô tỳ tên Đoàn Mộc Cận.”
Cầu Mộ Quân có chút giật mình, hỏi:“Ngươi cũng họ Đoàn?”
Nha hoàn trả lời:“Là tên khi nô tỳ vào Đoàn phủ bốc được, mọi người đều họ Đoàn.”
/215
|