Sau đó nói với Linh Lan: “Linh Lan, ngươi nói vế này nên đối thế nào?”
Linh Lan đi đến bên cạnh bàn, nhìn vế trên, lại đi ra ngoài nhìn nhìn, trên mặt vui sướng, viết: ‘Thanh sơn bất lão, nhậm đình tiền hoa.’
Cầu Mộ Quân rất cao hứng, không ngờ nàng có thể đối được thật, lại viết: ‘Thúy dược hồng hành kỷ phiên phong vũ.’
Lần này Linh Lan đối rất nhanh, viết mấy chữ: ‘Hoàng hoa lục cúc dư cá sương thiên.’
Thấy nàng đối đáp dễ dàng, Cầu Mộ Quân cố gắng suy nghĩ lâu hơn, lại viết xuống một vế: ‘Phong phong vũ vũ, ái ái hàn hàn, xử xử tầm tầm.’
Linh Lan suy nghĩ trong chốc lát, viết: ‘Hoa hoa thảo thảo’
“Không đúng không đúng, sai rồi.” Nàng gạch mấy chữ ‘hoa hoa thảo thảo’, viết lại xuống phía dưới: ‘Oanh oanh yến yến, hoa hoa diệp diệp, khanh khanh mộ mộ hướng hướng.’
Không ngờ nàng vẫn đối được, Cầu Mộ Quân cầm lại tờ giấy đang chuẩn bị viết, nhưng thấy tờ giấy đã viết kín, lại lấy tờ giấy khác ra, đẩy tờ giấy cũ sang bên cạnh, không nghĩ tới tờ giấy kia lại rơi xuống kẽ hở giữa thư án và tường. Cầu Mộ Quân xoay người nhặt giấy lên đang định buông tay, không chú ý nhìn lướt qua tờ giấy, đột nhiên cảm thấy tờ giấy này, tình hình này dường như rất quen thuộc.
Giấy rơi xuống kẽ hở, bút tích không giống, có chỗ bị gạch
Đột nhiên nghĩ ra, bút tích không giống, là do nhiều người ngồi cùng nhau, ngươi viết vài câu, ta viết vài câu, sau lại cảm thấy không thích hợp, liền gạch đi.
Tờ giấy kia, là danh sách, do hai người hoặc ba người thương lượng, có lẽ là đang bày kế phản Thích Tĩnh, sau đó viết ra những người tin được, rồi lại cảm thấy không thích hợp, lại gạch bớt một số người không chắc chắn. Hai người tiếp tục thương lượng, nên lấy tờ giấy khác, đẩy tờ giấy này sang một bên, tờ giấy kia rơi xuống đất, lại kẹt ở chân bàn, cho nên mãi sau này cũng không bị ai phát hiện.
Giống nhau như vậy, chắc chắn là đúng rồi, mười cái tên, gạch ba, vậy thì còn bảy. Còn một người, Cố Thiệu Chương, vậy đó là tám. “Phản loạn Thiếu Dương” được gọi “Bát tử chi loạn” là do có tám người sao?
Nhưng lại có điểm không đúng, người thương lượng đâu có ghi lại tên mình, vậy là ai thương lượng cùng Cố bá bá đây? Nàng nhớ tới những lời mẹ nói hôm kia.
Có một buổi tối, Cố bá bá bí mật đi gặp cha Tờ giấy kia cũng tìm được ở trong thư phòng cha Nói cách khác, người kia là cha, Cố bá bá là cùng cha thương lượng, nghĩ ra danh sách!
Nhưng, nhưng cha không nằm trong “Phản loạn Thiếu Dương”!
Nếu cha có trong đó, Thích Tĩnh sẽ bỏ qua cho ông sao? Nhưng, Cố bá bá sẽ không thương lượng chuyện quan trọng như vậy với một người không tham gia, vậy nhất định cha có biết, có lẽ cũng tham gia
Không, không phải có lẽ, là chắc chắn. Cha chắc chắn có tham gia. “Phản loạn Thiếu Dương” không phải tám người, mà là chín người, nhưng vì sao, chỉ có tám người bị công bố, chỉ có tám người bị xử tội?
Vì sao trước khi Cố bá bá bị bắt cha lại từ hôn?
Nhất định không phải trùng hợp, ông biết, ông biết hành động đã bị lộ, hoặc là sắp sửa bị lộ, vì muốn tự bảo vệ mình, ông liền đoạn tuyệt quan hệ với Cố gia.
Nhưng, Cố bá bá để yên sao? Vì sao, ông không khai ra cha? Người khác cũng không khai? Sao lại thế này? Rốt cuộc sao lại thế này?
“Phu nhân, phu nhân?” Linh Lan thấy nàng sửng sốt hơn nửa ngày, liền gọi. Cầu Mộ Quân đột nhiên bừng tỉnh, lập tức nói:“Linh lan, mau chuẩn bị xe, ta muốn đi ra ngoài.”
Nàng muốn lập tức đến Cầu phủ.
Trước kia, nàng vẫn nghĩ cha không cùng Cố bá bá không đến mức cùng sống cùng chết, nên có thể lý giải hành động của cha. Bây giờ nàng không rõ, cha cũng tham gia, ông ấy cũng tham gia, lại chỉ có mình ông sống sót.
Vừa đến Cầu phủ, nghe được Cầu Vĩ ở thư phòng, nàng liền lập tức đi vào.
Nghe được tiếng động, Cầu Vĩ ngẩng đầu nói:“Mộ Quân, sao con lại tới đây?”
Nàng đóng cửa lại, đi lên phía trước nói nói:“Cha, ngài nói cho con biết,“Phản loạn Thiếu Dương”, rốt cuộc có mấy người?”
“Sao con lại hỏi chuyện này?”
“Con muốn biết, cha, ngài đừng gạt con, dù cho ngài làm chuyện gì vẫn là cha con, con chỉ muốn biết chân tướng mà thôi, có phải ngài làm chuyện có lỗi với Cố bá bá hay không?” Nàng nhìn Cầu Vĩ hỏi.
Cầu Vĩ nói:“Ta nói rồi, không cần nhắc lại chuyện Cố gia.”
“Vậy cha hãy nói cho con biết chân tướng, con là con gái cha, có gì không thể nói ?”
Cầu Vĩ trầm mặc.
Cầu Mộ Quân sốt ruột hỏi:“Cha, Cố bá bá chết, có liên quan đến cha sao?”
Cầu Vĩ thở dài một hơi, nói:“Con ngồi xuống đi.”
Cầu Mộ Quân vội lấy ghế dựa ngồi xuống, Cầu Vĩ nói:“Việc này ta để trong lòng tám năm, con đã muốn nghe, ta sẽ nói cho con, cũng không có gì không thể nói .”
Hắn chậm rãi nói: “Cố bá bá con, là người khiến ta cảm thấy áy náy nhất, cũng là người ta mắc nợ nhiều nhất.”
Trong lòng Cầu Mộ Quân bắt đầu lo lắng, Cầu Vĩ nói:“Con nói đúng,“Phản loạn Thiếu Dương” quả thật không phải tám người, là chín người, người kia, là ta, thậm chí, chuyện cơ mật nhất, cũng là ta đề suất. Lúc ấy, Hoàng Thượng độc sủng Hòa phi, không để ý đến triều chính, chuyện trong triều, tất cả đều do một mình Thích Tĩnh định đoạt.
Hắn giết hại người chống lại hắn, hãm hại trung lương, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, còn khiến cho người ta sợ hãi hơn cả Hoàng Thượng. Trong triều rất nhiều đại thần đều hận hắn thấu xương, cũng từng dâng tấu lên Hoàng Thượng, nhưng vẫn không làm gì được hắn.
Sau đó, ta vô tình tìm thấy bằng chứng hắn sát hại Lễ bộ Thị Lang đương nhiệm, lại không dám tùy tiện lấy ra, bởi vì chứng cớ này cũng không đủ để Hoàng Thượng trị tội hắn, cũng rất dễ khiến mình mất mạng. Sau đó, ta nghĩ, Thích Tĩnh làm nhiều chuyện xấu như vậy, muốn tìm chứng cớ chắc chắn sẽ có, nếu tìm đủ chứng cớ có thể luận hắn tội chết, lại liên hợp với nhiều vị đại thần cùng nhau buộc tội hắn, hơn nữa Thích Tĩnh luôn đối chọi với Hoàng hậu, nói không chừng có vài phần thắng.
Việc này, ta tìm Cố bá bá con thương lượng, Cố bá bá con là người ngay thẳng, tất nhiên vô cùng đồng ý, vì thế, mấy người chúng ta liền bắt đầu kế hoạch tìm cách lật đổ Thích Tĩnh.”
Cầu Vĩ thống khổ nói:“Việc này, vốn là ta đưa ra, nhưng ta ở kinh thành, mỗi tiếng nói cử động đều khó qua mặt Thích Tĩnh, Cố bá bá con kết giao quen biết nhiều người, hắn nói, ta ở kinh thành rất nguy hiểm, việc này cứ giao cho hắn một mình bôn tẩu, cũng tạm thời không nói ra ta trước mặt những người khác, chờ đến cuối mới để ta ra mặt.
Hắn một mình mạo hiểm, bí mật liên hệ cùng vài vị đại nhân, những người đó đều là những kẻ gan dạ, nhất trí đáp ứng.
Chúng ta thu thập tội chứng của Thích Tĩnh cùng tay sai của hắn, rất nhiều chuyện đều là những việc trơ trẽn khiến thiên hạ phỉ nhổ. Không ngờ rằng, chúng ta còn chưa kịp hành động, sự việc đã bại lộ, Cố bá bá con biết được sớm nhất, biết đại sự không ổn, liền bảo ta đoạn tuyệt quan hệ với Cố gia, để tránh những hy sinh không cần thiết.”
Linh Lan đi đến bên cạnh bàn, nhìn vế trên, lại đi ra ngoài nhìn nhìn, trên mặt vui sướng, viết: ‘Thanh sơn bất lão, nhậm đình tiền hoa.’
Cầu Mộ Quân rất cao hứng, không ngờ nàng có thể đối được thật, lại viết: ‘Thúy dược hồng hành kỷ phiên phong vũ.’
Lần này Linh Lan đối rất nhanh, viết mấy chữ: ‘Hoàng hoa lục cúc dư cá sương thiên.’
Thấy nàng đối đáp dễ dàng, Cầu Mộ Quân cố gắng suy nghĩ lâu hơn, lại viết xuống một vế: ‘Phong phong vũ vũ, ái ái hàn hàn, xử xử tầm tầm.’
Linh Lan suy nghĩ trong chốc lát, viết: ‘Hoa hoa thảo thảo’
“Không đúng không đúng, sai rồi.” Nàng gạch mấy chữ ‘hoa hoa thảo thảo’, viết lại xuống phía dưới: ‘Oanh oanh yến yến, hoa hoa diệp diệp, khanh khanh mộ mộ hướng hướng.’
Không ngờ nàng vẫn đối được, Cầu Mộ Quân cầm lại tờ giấy đang chuẩn bị viết, nhưng thấy tờ giấy đã viết kín, lại lấy tờ giấy khác ra, đẩy tờ giấy cũ sang bên cạnh, không nghĩ tới tờ giấy kia lại rơi xuống kẽ hở giữa thư án và tường. Cầu Mộ Quân xoay người nhặt giấy lên đang định buông tay, không chú ý nhìn lướt qua tờ giấy, đột nhiên cảm thấy tờ giấy này, tình hình này dường như rất quen thuộc.
Giấy rơi xuống kẽ hở, bút tích không giống, có chỗ bị gạch
Đột nhiên nghĩ ra, bút tích không giống, là do nhiều người ngồi cùng nhau, ngươi viết vài câu, ta viết vài câu, sau lại cảm thấy không thích hợp, liền gạch đi.
Tờ giấy kia, là danh sách, do hai người hoặc ba người thương lượng, có lẽ là đang bày kế phản Thích Tĩnh, sau đó viết ra những người tin được, rồi lại cảm thấy không thích hợp, lại gạch bớt một số người không chắc chắn. Hai người tiếp tục thương lượng, nên lấy tờ giấy khác, đẩy tờ giấy này sang một bên, tờ giấy kia rơi xuống đất, lại kẹt ở chân bàn, cho nên mãi sau này cũng không bị ai phát hiện.
Giống nhau như vậy, chắc chắn là đúng rồi, mười cái tên, gạch ba, vậy thì còn bảy. Còn một người, Cố Thiệu Chương, vậy đó là tám. “Phản loạn Thiếu Dương” được gọi “Bát tử chi loạn” là do có tám người sao?
Nhưng lại có điểm không đúng, người thương lượng đâu có ghi lại tên mình, vậy là ai thương lượng cùng Cố bá bá đây? Nàng nhớ tới những lời mẹ nói hôm kia.
Có một buổi tối, Cố bá bá bí mật đi gặp cha Tờ giấy kia cũng tìm được ở trong thư phòng cha Nói cách khác, người kia là cha, Cố bá bá là cùng cha thương lượng, nghĩ ra danh sách!
Nhưng, nhưng cha không nằm trong “Phản loạn Thiếu Dương”!
Nếu cha có trong đó, Thích Tĩnh sẽ bỏ qua cho ông sao? Nhưng, Cố bá bá sẽ không thương lượng chuyện quan trọng như vậy với một người không tham gia, vậy nhất định cha có biết, có lẽ cũng tham gia
Không, không phải có lẽ, là chắc chắn. Cha chắc chắn có tham gia. “Phản loạn Thiếu Dương” không phải tám người, mà là chín người, nhưng vì sao, chỉ có tám người bị công bố, chỉ có tám người bị xử tội?
Vì sao trước khi Cố bá bá bị bắt cha lại từ hôn?
Nhất định không phải trùng hợp, ông biết, ông biết hành động đã bị lộ, hoặc là sắp sửa bị lộ, vì muốn tự bảo vệ mình, ông liền đoạn tuyệt quan hệ với Cố gia.
Nhưng, Cố bá bá để yên sao? Vì sao, ông không khai ra cha? Người khác cũng không khai? Sao lại thế này? Rốt cuộc sao lại thế này?
“Phu nhân, phu nhân?” Linh Lan thấy nàng sửng sốt hơn nửa ngày, liền gọi. Cầu Mộ Quân đột nhiên bừng tỉnh, lập tức nói:“Linh lan, mau chuẩn bị xe, ta muốn đi ra ngoài.”
Nàng muốn lập tức đến Cầu phủ.
Trước kia, nàng vẫn nghĩ cha không cùng Cố bá bá không đến mức cùng sống cùng chết, nên có thể lý giải hành động của cha. Bây giờ nàng không rõ, cha cũng tham gia, ông ấy cũng tham gia, lại chỉ có mình ông sống sót.
Vừa đến Cầu phủ, nghe được Cầu Vĩ ở thư phòng, nàng liền lập tức đi vào.
Nghe được tiếng động, Cầu Vĩ ngẩng đầu nói:“Mộ Quân, sao con lại tới đây?”
Nàng đóng cửa lại, đi lên phía trước nói nói:“Cha, ngài nói cho con biết,“Phản loạn Thiếu Dương”, rốt cuộc có mấy người?”
“Sao con lại hỏi chuyện này?”
“Con muốn biết, cha, ngài đừng gạt con, dù cho ngài làm chuyện gì vẫn là cha con, con chỉ muốn biết chân tướng mà thôi, có phải ngài làm chuyện có lỗi với Cố bá bá hay không?” Nàng nhìn Cầu Vĩ hỏi.
Cầu Vĩ nói:“Ta nói rồi, không cần nhắc lại chuyện Cố gia.”
“Vậy cha hãy nói cho con biết chân tướng, con là con gái cha, có gì không thể nói ?”
Cầu Vĩ trầm mặc.
Cầu Mộ Quân sốt ruột hỏi:“Cha, Cố bá bá chết, có liên quan đến cha sao?”
Cầu Vĩ thở dài một hơi, nói:“Con ngồi xuống đi.”
Cầu Mộ Quân vội lấy ghế dựa ngồi xuống, Cầu Vĩ nói:“Việc này ta để trong lòng tám năm, con đã muốn nghe, ta sẽ nói cho con, cũng không có gì không thể nói .”
Hắn chậm rãi nói: “Cố bá bá con, là người khiến ta cảm thấy áy náy nhất, cũng là người ta mắc nợ nhiều nhất.”
Trong lòng Cầu Mộ Quân bắt đầu lo lắng, Cầu Vĩ nói:“Con nói đúng,“Phản loạn Thiếu Dương” quả thật không phải tám người, là chín người, người kia, là ta, thậm chí, chuyện cơ mật nhất, cũng là ta đề suất. Lúc ấy, Hoàng Thượng độc sủng Hòa phi, không để ý đến triều chính, chuyện trong triều, tất cả đều do một mình Thích Tĩnh định đoạt.
Hắn giết hại người chống lại hắn, hãm hại trung lương, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, còn khiến cho người ta sợ hãi hơn cả Hoàng Thượng. Trong triều rất nhiều đại thần đều hận hắn thấu xương, cũng từng dâng tấu lên Hoàng Thượng, nhưng vẫn không làm gì được hắn.
Sau đó, ta vô tình tìm thấy bằng chứng hắn sát hại Lễ bộ Thị Lang đương nhiệm, lại không dám tùy tiện lấy ra, bởi vì chứng cớ này cũng không đủ để Hoàng Thượng trị tội hắn, cũng rất dễ khiến mình mất mạng. Sau đó, ta nghĩ, Thích Tĩnh làm nhiều chuyện xấu như vậy, muốn tìm chứng cớ chắc chắn sẽ có, nếu tìm đủ chứng cớ có thể luận hắn tội chết, lại liên hợp với nhiều vị đại thần cùng nhau buộc tội hắn, hơn nữa Thích Tĩnh luôn đối chọi với Hoàng hậu, nói không chừng có vài phần thắng.
Việc này, ta tìm Cố bá bá con thương lượng, Cố bá bá con là người ngay thẳng, tất nhiên vô cùng đồng ý, vì thế, mấy người chúng ta liền bắt đầu kế hoạch tìm cách lật đổ Thích Tĩnh.”
Cầu Vĩ thống khổ nói:“Việc này, vốn là ta đưa ra, nhưng ta ở kinh thành, mỗi tiếng nói cử động đều khó qua mặt Thích Tĩnh, Cố bá bá con kết giao quen biết nhiều người, hắn nói, ta ở kinh thành rất nguy hiểm, việc này cứ giao cho hắn một mình bôn tẩu, cũng tạm thời không nói ra ta trước mặt những người khác, chờ đến cuối mới để ta ra mặt.
Hắn một mình mạo hiểm, bí mật liên hệ cùng vài vị đại nhân, những người đó đều là những kẻ gan dạ, nhất trí đáp ứng.
Chúng ta thu thập tội chứng của Thích Tĩnh cùng tay sai của hắn, rất nhiều chuyện đều là những việc trơ trẽn khiến thiên hạ phỉ nhổ. Không ngờ rằng, chúng ta còn chưa kịp hành động, sự việc đã bại lộ, Cố bá bá con biết được sớm nhất, biết đại sự không ổn, liền bảo ta đoạn tuyệt quan hệ với Cố gia, để tránh những hy sinh không cần thiết.”
/215
|