Đoàn Chính Trung suy nghĩ một hồi lâu, nói:“Ta đã quên.”
Đã quên?
Hắn nhìn trời, nói: "Cha ta mất từ rất sớm. Ta cũng được nghe rất nhiều chuyện xưa về các vì sao, nhưng chỉ tin một chuyện … đó là, người chết đi, sẽ bay lên trên trời, hóa thành sao, dõi theo người họ yêu thương dưới trần gian."
Cầu Mộ Quân dựa vào vai hắn, nói: "Chính Trung, cha mẹ chàng không còn nữa sao.”
Hắn trầm giọng nói: “Từ rất sớm đã không còn.”
Nàng trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực ta luôn luôn muốn hỏi chàng, quê hương chàng là nơi nào, trước đây đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại tiến cung. . .”
Hắn trả lời : "Trong cung có hộ tịch của ta, người khác muốn xem cũng có thể biết được quê quán, thân thế. . . . . . tất cả mọi chuyện, nhưng những thứ đó đều là giả."
Nàng hiểu rõ thân thế của hắn cũng là bí mật.
Nàng không hỏi tiếp, nhìn trời nói: "Ta cảm thấy chuyện xưa chàng nói là có thật, người đã mất sẽ hóa thành sao trên trời. Bọn họ đều ở trên trời, sống hạnh phúc vui vẻ.”
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn trời cao. Ngồi một lúc, Cầu Mộ Quân không tự giác dịch dịch dựa vào người Đoàn Chính Trung.
Hắn hỏi: “Lạnh sao?”
Nàng trả lời, "Không sao, nhưng lúc gió thổi đến có chút lạnh."
Nàng lại nhìn trời, nói: "Vì sao ta thấy càng ngày càng ít sao vậy?"
"Có mây"
Lại ngồi một lúc, cả một ngôi sao cũng không còn.
Hắn hỏi: “Có muốn quay về không? "
Nàng rúc vào lòng hắn một chút, nói:“Không muốn.”
Hắn cười nói:“Vậy chúng ta chờ xem mặt trời mọc.”
“Ừ.” Nàng hân hoan đáp.
Trên trời không có một ngôi sao, giơ tay không thấy năm ngón, còn từng trận gió thu lạnh thổi tới làm cho nàng run rẩy nổi hết cả da gà.
Cơ hội như vậy rất ít, khó khan lắm hắn mới phong hoa tuyết nguyệt một lần, nói đưa nàng đi ngắm trăng, tuy rằng không trăng cũng không sao nhưng nàng vẫn không muốn rời đi.
Không biết hừng đông, ngồi trên nóc nhà xem mặt trời mọc sẽ như thế nào?
Nghe nói mặt trời mọc bên bờ biển rất đẹp, không biết có cơ hội được nhìn thấy hay không? Nàng muốn cùng hắn đi xem.
Hắn dường như cũng biết nàng lạnh, ôm nàng chặt thêm một chút hận không thể hoàn toàn bọc nàng vào trong ngực.
Đột nhiên, một giọt lạnh lạnh gì đó nhỏ vào gáy nàng.
Nàng không để ý, đưa tay lau đi, lại bị một giọt nữa nhỏ lên người
Hình như là giọt mưa Không, sẽ không phải sắp mưa chứ?
Trong lòng đột nhiên hận ông trời!
Mùa thu vốn ít mưa, có cũng không lớn, có lẽ là nửa đêm tùy tiện nhỏ một hai giọt.
Nghĩ như vậy, nàng không lau giọt mưa trên cổ, vẫn lẳng lặng nằm trong lòng hắn.
Lại qua một lát, hạt mưa càng ngày càng nhiều, rơi trên nóc nhà phát ra tiếng lách cách.
Hắn nói:“Trời mưa .”
Nàng đáp:“Hình như vậy.”
“Chúng ta”
Nàng không lên tiếng, hắn cũng không lên tiếng.
Đột nhiên mưa to thêm, quần áo của nàng đã ẩm ướt hơn một nửa, nàng rùng mình một cái.
Hắn nói:“Chúng ta trở về đi, về sau có cơ hội lại đi.”
“Ừ.” Nàng nhỏ giọng trả lời.
Hắn đứng dậy nâng nàng lên sau đó nhảy xuống nóc nhà nhanh chóng chạy tới quán trà.
Rõ ràng là mưa mùa thu vậy mà lại xối xả như mưa mùa hạ.
Đã quên?
Hắn nhìn trời, nói: "Cha ta mất từ rất sớm. Ta cũng được nghe rất nhiều chuyện xưa về các vì sao, nhưng chỉ tin một chuyện … đó là, người chết đi, sẽ bay lên trên trời, hóa thành sao, dõi theo người họ yêu thương dưới trần gian."
Cầu Mộ Quân dựa vào vai hắn, nói: "Chính Trung, cha mẹ chàng không còn nữa sao.”
Hắn trầm giọng nói: “Từ rất sớm đã không còn.”
Nàng trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực ta luôn luôn muốn hỏi chàng, quê hương chàng là nơi nào, trước đây đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại tiến cung. . .”
Hắn trả lời : "Trong cung có hộ tịch của ta, người khác muốn xem cũng có thể biết được quê quán, thân thế. . . . . . tất cả mọi chuyện, nhưng những thứ đó đều là giả."
Nàng hiểu rõ thân thế của hắn cũng là bí mật.
Nàng không hỏi tiếp, nhìn trời nói: "Ta cảm thấy chuyện xưa chàng nói là có thật, người đã mất sẽ hóa thành sao trên trời. Bọn họ đều ở trên trời, sống hạnh phúc vui vẻ.”
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn trời cao. Ngồi một lúc, Cầu Mộ Quân không tự giác dịch dịch dựa vào người Đoàn Chính Trung.
Hắn hỏi: “Lạnh sao?”
Nàng trả lời, "Không sao, nhưng lúc gió thổi đến có chút lạnh."
Nàng lại nhìn trời, nói: "Vì sao ta thấy càng ngày càng ít sao vậy?"
"Có mây"
Lại ngồi một lúc, cả một ngôi sao cũng không còn.
Hắn hỏi: “Có muốn quay về không? "
Nàng rúc vào lòng hắn một chút, nói:“Không muốn.”
Hắn cười nói:“Vậy chúng ta chờ xem mặt trời mọc.”
“Ừ.” Nàng hân hoan đáp.
Trên trời không có một ngôi sao, giơ tay không thấy năm ngón, còn từng trận gió thu lạnh thổi tới làm cho nàng run rẩy nổi hết cả da gà.
Cơ hội như vậy rất ít, khó khan lắm hắn mới phong hoa tuyết nguyệt một lần, nói đưa nàng đi ngắm trăng, tuy rằng không trăng cũng không sao nhưng nàng vẫn không muốn rời đi.
Không biết hừng đông, ngồi trên nóc nhà xem mặt trời mọc sẽ như thế nào?
Nghe nói mặt trời mọc bên bờ biển rất đẹp, không biết có cơ hội được nhìn thấy hay không? Nàng muốn cùng hắn đi xem.
Hắn dường như cũng biết nàng lạnh, ôm nàng chặt thêm một chút hận không thể hoàn toàn bọc nàng vào trong ngực.
Đột nhiên, một giọt lạnh lạnh gì đó nhỏ vào gáy nàng.
Nàng không để ý, đưa tay lau đi, lại bị một giọt nữa nhỏ lên người
Hình như là giọt mưa Không, sẽ không phải sắp mưa chứ?
Trong lòng đột nhiên hận ông trời!
Mùa thu vốn ít mưa, có cũng không lớn, có lẽ là nửa đêm tùy tiện nhỏ một hai giọt.
Nghĩ như vậy, nàng không lau giọt mưa trên cổ, vẫn lẳng lặng nằm trong lòng hắn.
Lại qua một lát, hạt mưa càng ngày càng nhiều, rơi trên nóc nhà phát ra tiếng lách cách.
Hắn nói:“Trời mưa .”
Nàng đáp:“Hình như vậy.”
“Chúng ta”
Nàng không lên tiếng, hắn cũng không lên tiếng.
Đột nhiên mưa to thêm, quần áo của nàng đã ẩm ướt hơn một nửa, nàng rùng mình một cái.
Hắn nói:“Chúng ta trở về đi, về sau có cơ hội lại đi.”
“Ừ.” Nàng nhỏ giọng trả lời.
Hắn đứng dậy nâng nàng lên sau đó nhảy xuống nóc nhà nhanh chóng chạy tới quán trà.
Rõ ràng là mưa mùa thu vậy mà lại xối xả như mưa mùa hạ.
/215
|