Trên khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt hắn quật cường mà cương nghị, khí thế nắm trong tay hết thảy, không phải là người kia sao?
“Cố công tử......”
Người kia… từ nhỏ nàng đã đem thân ảnh hắn chôn ở trong lòng, người làm cho nàng đối với tất cả Vương Tôn công tử cũng không cảm thấy hứng thú, từng là vị hôn phu của nàng -- Cố Dật Lâu.
Hắn không chết...... Hắn vẫn còn sống......
“Ngươi...... Mấy năm nay, ngươi vẫn còn sống?” Cầu Mộ Quân hơi thở có chút không theo kịp , không thể tin nhìn hắn hỏi.
Cố Dật Lâu gật gật đầu, nói:“Còn sống, sống ở trong cừu hận, sống trong ý nghĩ báo thù.”
Nàng không biết hiện tại mình có tâm trạng gì.
Từng, nàng đã từng bi thống như vậy.
Tám tuổi đính hôn ước, mười một tuổi từ hôn , sau đó, đó là tin tức cả nhà Cố gia bị trảm.
Lúc nhỏ nàng rầu rĩ không vui, rõ ràng cùng mình không quan hệ, lại cho khiến bản thân mình bị đả kích, đau kịch liệt.
Sau lại, nàng đã biết chuyện từ hôn năm đó, vì tránh liên lụy, liền lặng lẽ trong lòng oán hận cha.
Lại sau, trong nhà tìm phu gia cho nàng, nàng lại này không hài lòng kia không hài lòng, đều bỏ qua. Nàng không biết mình là vì sao, chỉ là trong lòng luôn nghĩ đếm nam hài mười hai tuổi kia, chỉ vào nàng nói “Ta muốn lấy nàng”, luôn nghĩ nếu hắn không chết, hắn hiện tại thành bộ dáng gì, có phải vẫn bá đạo như vậy hay không.
Đến tận lúc trước khi gả đến Đoàn phủ, nàng đều nằm mơ, mơ mình nhìn thấy lưng một người nam nhân, người kia là hắn, nhưng khi nàng đi đến phía sau hắn lại tỉnh.
Nhưng mấy năm nay, hắn thật sự còn sống.
Sống ở trong cừu hận, sống trong ý nghĩ báo thù, trong sinh mệnh hắn không có một chút bóng dáng của nàng.
“Ngươi làm sao có thể tới nơi này?” Nàng hỏi.
“Ta ám sát không thành công, bị người đuổi giết đến gần ngoài Đoàn phủ, trốn vào được.” Cố Dật Lâu trả lời, nhìn nàng thật sâu.
Nhớ tới hôm nay Đoàn Chính Trung ở trên đường khắp nơi điều tra, nàng giật mình hỏi:“Ngươi đi ám sát Tam hoàng tử ?”
“Không phải.” Cố Dật Lâu lắc đầu nói:“Ta đi ám sát Thích Tĩnh.”
Thích Tĩnh, kẻ năm đó tạo ra “Phản loan Thiếu Dương”, kẻ thù lớn nhất của Cố gia. Hắn đương nhiên là muốn đi ám sát .
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai người xoay mình cả kinh, đều nhìn về phía ngoài cửa, chỉ nghe một thanh âm của nha hoàn nói:“Phu nhân, lão gia đã trở lại.”
Cầu Mộ Quân lập tức nhìn về phía Cố Dật Lâu, Cố Dật Lâu nhìn nàng một cái, sau đó đi ra cửa sổ.
“Đừng!” Cầu Mộ Quân chạy lên giữ chặt hắn nói:“ Thị vệ bên người hắn người người võ nghệ cao cường, ngươi bây giờ đi ra ngoài khẳng định sẽ bị phát hiện .”
Không để bọn họ nghĩ nhiều, ngoài cửa lại nghe được tiếng bước chân, đúng là Đoàn Chính Trung .
Trong lúc kinh hoảng, Cầu Mộ Quân đứng ở trước người hắn, đưa kiếm trên tay hắn đặt ở trên cổ mình.
“Ngươi......”
“Kèm hai bên ta đi ra ngoài!”
Cố Dật Lâu chưa mở miệng, cửa đã bị mở ra , bốn thị vệ đồng thời rút đao.
“Cố công tử......”
Người kia… từ nhỏ nàng đã đem thân ảnh hắn chôn ở trong lòng, người làm cho nàng đối với tất cả Vương Tôn công tử cũng không cảm thấy hứng thú, từng là vị hôn phu của nàng -- Cố Dật Lâu.
Hắn không chết...... Hắn vẫn còn sống......
“Ngươi...... Mấy năm nay, ngươi vẫn còn sống?” Cầu Mộ Quân hơi thở có chút không theo kịp , không thể tin nhìn hắn hỏi.
Cố Dật Lâu gật gật đầu, nói:“Còn sống, sống ở trong cừu hận, sống trong ý nghĩ báo thù.”
Nàng không biết hiện tại mình có tâm trạng gì.
Từng, nàng đã từng bi thống như vậy.
Tám tuổi đính hôn ước, mười một tuổi từ hôn , sau đó, đó là tin tức cả nhà Cố gia bị trảm.
Lúc nhỏ nàng rầu rĩ không vui, rõ ràng cùng mình không quan hệ, lại cho khiến bản thân mình bị đả kích, đau kịch liệt.
Sau lại, nàng đã biết chuyện từ hôn năm đó, vì tránh liên lụy, liền lặng lẽ trong lòng oán hận cha.
Lại sau, trong nhà tìm phu gia cho nàng, nàng lại này không hài lòng kia không hài lòng, đều bỏ qua. Nàng không biết mình là vì sao, chỉ là trong lòng luôn nghĩ đếm nam hài mười hai tuổi kia, chỉ vào nàng nói “Ta muốn lấy nàng”, luôn nghĩ nếu hắn không chết, hắn hiện tại thành bộ dáng gì, có phải vẫn bá đạo như vậy hay không.
Đến tận lúc trước khi gả đến Đoàn phủ, nàng đều nằm mơ, mơ mình nhìn thấy lưng một người nam nhân, người kia là hắn, nhưng khi nàng đi đến phía sau hắn lại tỉnh.
Nhưng mấy năm nay, hắn thật sự còn sống.
Sống ở trong cừu hận, sống trong ý nghĩ báo thù, trong sinh mệnh hắn không có một chút bóng dáng của nàng.
“Ngươi làm sao có thể tới nơi này?” Nàng hỏi.
“Ta ám sát không thành công, bị người đuổi giết đến gần ngoài Đoàn phủ, trốn vào được.” Cố Dật Lâu trả lời, nhìn nàng thật sâu.
Nhớ tới hôm nay Đoàn Chính Trung ở trên đường khắp nơi điều tra, nàng giật mình hỏi:“Ngươi đi ám sát Tam hoàng tử ?”
“Không phải.” Cố Dật Lâu lắc đầu nói:“Ta đi ám sát Thích Tĩnh.”
Thích Tĩnh, kẻ năm đó tạo ra “Phản loan Thiếu Dương”, kẻ thù lớn nhất của Cố gia. Hắn đương nhiên là muốn đi ám sát .
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai người xoay mình cả kinh, đều nhìn về phía ngoài cửa, chỉ nghe một thanh âm của nha hoàn nói:“Phu nhân, lão gia đã trở lại.”
Cầu Mộ Quân lập tức nhìn về phía Cố Dật Lâu, Cố Dật Lâu nhìn nàng một cái, sau đó đi ra cửa sổ.
“Đừng!” Cầu Mộ Quân chạy lên giữ chặt hắn nói:“ Thị vệ bên người hắn người người võ nghệ cao cường, ngươi bây giờ đi ra ngoài khẳng định sẽ bị phát hiện .”
Không để bọn họ nghĩ nhiều, ngoài cửa lại nghe được tiếng bước chân, đúng là Đoàn Chính Trung .
Trong lúc kinh hoảng, Cầu Mộ Quân đứng ở trước người hắn, đưa kiếm trên tay hắn đặt ở trên cổ mình.
“Ngươi......”
“Kèm hai bên ta đi ra ngoài!”
Cố Dật Lâu chưa mở miệng, cửa đã bị mở ra , bốn thị vệ đồng thời rút đao.
/215
|