Ta không biết ta có thích hắn hay không, nhưng ta không muốn hắn chết, ta không thể tưởng tượng nổi một lần nữa phải nghe tin hắn chết.”
Nàng nói xong , hắn vẫn không đáp lời.
Nàng suy nghĩ có nên nói với hắn, nàng không biết mình có thích Cố Dật Lâu hay không, nhưng nàng biết nàng thích hắn ?
Trong lòng do dự một chút, vẫn chưa nói ra.
Hắn trầm mặc thật lâu, lâu đến trong lòng nàng vốn đang lo lắng cũng dần dần bình tĩnh, lâu đến nỗi nàng ở trong vòng tay ấm áp của hắn dần dần chống đỡ không được nhắm mắt lại.
Đêm hôm đó, nàng ngủ ở trong lòng hắn, cũng ở trong lòng hắn tỉnh lại.
Lúc nàng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn, thấy hắn vẫn đang ngủ, lại có một loại ảo giác, cảm thấy đêm qua, bọn họ thật sự động phòng , nàng thành người của hắn.
Hắn mở mắt ra, nhìn hắn, nàng có chút e lệ cúi đầu, lại tựa đầu chôn ở trước ngực hắn.
Cảm giác được hắn chăm chú nhìn mình trong chốc lát, sau đó buông tay đang ôm nàng ra, dời chút khoảng cách sau đó ngồi dậy, xuống giường.
Trong lòng có chút mất mát nho nhỏ, Cầu Mộ Quân vừa định rời giường tự mình hầu hạ hắn mặc quần áo, lại nghe hắn gọi một tiếng:“Người đâu.”
Nha hoàn chờ ở bên ngoài bưng đồ dùng rửa mặt tiến vào, thay hắn mặc quần áo, chải đầu.
Nàng từ trên giường nhìn, đột nhiên có cảm giác khó có thể tiếp cận hắn.
Sửa sang lại xong, hắn đi đến bên cạnh bàn, đổ ra số thuốc còn lại.
“Đây là thuốc giải còn lại.” Chỉ thản nhiên nói một câu, liền đi ra cửa , không có liếc mắt nhìn nàng một cái.
Ngày hôm qua , tất cả giống như một giấc mộng của nàng mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, hắn nói với quản gia:“Mang ta đi gặp kẻ hôm qua bắt được”
Trong lòng Cầu Mộ Quân cả kinh, đột ngột ngẩng đầu, sau đó thấy được hắn nhìn về phía nàng, biết hắn cho phép mình cùng đi , liền đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn.
Quản gia dẫn hắn đến nơi giam giữ Cố Dật Lâu, Cầu Mộ Quân đi theo phía sau hắn.
Nàng nghĩ, ngày hôm qua hắn có lẽ sẽ nghe lời cầu xin của nàng, hôm nay, hắn có lẽ sẽ không.
Vì sao, vì sao thái độ của hắn đối với nàng lại đột nhiên lạnh lùng như vậy? Bởi vì nàng nói chuyện có liên quan đến Cố Dật Lâu sao? Có phải, nàng vốn không nên nói cho hắn những chuyện này hay không?
Nàng vẫn vụng trộm nhìn một bên sườn mặt của hắn, trong lòng vẫn không yên , trong lòng mải nghĩ đến Cố Dật Lâu, cứ như vậy đi tới trước một cái cửa đá.
Nàng ở Đoàn phủ lâu như vậy, nơi này nàng chưa từng tới . Bởi vì xa xa còn có người gác , trừ bỏ hắn cùng người được hắn đặc biệt cho phép, ai cũng không được phép tiến vào.
Quản gia ấn vào một viên hồng ngọc trong Tinh trận đồ trên cửa đá, cửa đá liền mở, nàng cùng Đoàn Chính Trung cùng nhau đi vào.
Ánh sáng bên trong thực mỏng manh, cho dù trên thạch bích hai bên có đốt đuốc nhưng vẫn có chút tối. Đi không bao lâu, nàng liền thấy được Cố Dật Lâu ngồi ở giữa địa lao.
Trong lòng căng thẳng, bước chân không tự giác nhanh thêm một chút.
Quản gia mở cửa ra, Đoàn Chính Trung cùng Cầu Mộ Quân đi vào.
Cố Dật Lâu đầu tiên là lo lắng nhìn Cầu Mộ Quân , sau đó mới chuyển tầm mắt đến Đoàn Chính Trung.
Nàng nói xong , hắn vẫn không đáp lời.
Nàng suy nghĩ có nên nói với hắn, nàng không biết mình có thích Cố Dật Lâu hay không, nhưng nàng biết nàng thích hắn ?
Trong lòng do dự một chút, vẫn chưa nói ra.
Hắn trầm mặc thật lâu, lâu đến trong lòng nàng vốn đang lo lắng cũng dần dần bình tĩnh, lâu đến nỗi nàng ở trong vòng tay ấm áp của hắn dần dần chống đỡ không được nhắm mắt lại.
Đêm hôm đó, nàng ngủ ở trong lòng hắn, cũng ở trong lòng hắn tỉnh lại.
Lúc nàng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn, thấy hắn vẫn đang ngủ, lại có một loại ảo giác, cảm thấy đêm qua, bọn họ thật sự động phòng , nàng thành người của hắn.
Hắn mở mắt ra, nhìn hắn, nàng có chút e lệ cúi đầu, lại tựa đầu chôn ở trước ngực hắn.
Cảm giác được hắn chăm chú nhìn mình trong chốc lát, sau đó buông tay đang ôm nàng ra, dời chút khoảng cách sau đó ngồi dậy, xuống giường.
Trong lòng có chút mất mát nho nhỏ, Cầu Mộ Quân vừa định rời giường tự mình hầu hạ hắn mặc quần áo, lại nghe hắn gọi một tiếng:“Người đâu.”
Nha hoàn chờ ở bên ngoài bưng đồ dùng rửa mặt tiến vào, thay hắn mặc quần áo, chải đầu.
Nàng từ trên giường nhìn, đột nhiên có cảm giác khó có thể tiếp cận hắn.
Sửa sang lại xong, hắn đi đến bên cạnh bàn, đổ ra số thuốc còn lại.
“Đây là thuốc giải còn lại.” Chỉ thản nhiên nói một câu, liền đi ra cửa , không có liếc mắt nhìn nàng một cái.
Ngày hôm qua , tất cả giống như một giấc mộng của nàng mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, hắn nói với quản gia:“Mang ta đi gặp kẻ hôm qua bắt được”
Trong lòng Cầu Mộ Quân cả kinh, đột ngột ngẩng đầu, sau đó thấy được hắn nhìn về phía nàng, biết hắn cho phép mình cùng đi , liền đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn.
Quản gia dẫn hắn đến nơi giam giữ Cố Dật Lâu, Cầu Mộ Quân đi theo phía sau hắn.
Nàng nghĩ, ngày hôm qua hắn có lẽ sẽ nghe lời cầu xin của nàng, hôm nay, hắn có lẽ sẽ không.
Vì sao, vì sao thái độ của hắn đối với nàng lại đột nhiên lạnh lùng như vậy? Bởi vì nàng nói chuyện có liên quan đến Cố Dật Lâu sao? Có phải, nàng vốn không nên nói cho hắn những chuyện này hay không?
Nàng vẫn vụng trộm nhìn một bên sườn mặt của hắn, trong lòng vẫn không yên , trong lòng mải nghĩ đến Cố Dật Lâu, cứ như vậy đi tới trước một cái cửa đá.
Nàng ở Đoàn phủ lâu như vậy, nơi này nàng chưa từng tới . Bởi vì xa xa còn có người gác , trừ bỏ hắn cùng người được hắn đặc biệt cho phép, ai cũng không được phép tiến vào.
Quản gia ấn vào một viên hồng ngọc trong Tinh trận đồ trên cửa đá, cửa đá liền mở, nàng cùng Đoàn Chính Trung cùng nhau đi vào.
Ánh sáng bên trong thực mỏng manh, cho dù trên thạch bích hai bên có đốt đuốc nhưng vẫn có chút tối. Đi không bao lâu, nàng liền thấy được Cố Dật Lâu ngồi ở giữa địa lao.
Trong lòng căng thẳng, bước chân không tự giác nhanh thêm một chút.
Quản gia mở cửa ra, Đoàn Chính Trung cùng Cầu Mộ Quân đi vào.
Cố Dật Lâu đầu tiên là lo lắng nhìn Cầu Mộ Quân , sau đó mới chuyển tầm mắt đến Đoàn Chính Trung.
/215
|