Cẩm Phượng Lan vẻ mặt hiền lành nói: "Ngươi lại đây, ta nghĩ muốn ngươi giúp ta chứng minh một chuyện".
Giang Thanh Loan lại lui về phía sau.
"Không muốn chết thì tới đây”. Cẩm Phượng Lan vươn tay lấy chén trà trên bàn, trong nháy mắt liền nghiền thành bột phấn.
Giang Thanh Loan mặt trắng bệch đi tới.
Cẩm Phượng Lan chỉ thị, "Ngươi muốn làm chuyện này".
Giang Thanh Loan khó có thể tin trừng lớn mắt nhìn nàng.
Cẩm Phượng Lan lặp lại một lần, "Đi làm".
Giang Thanh Loan cẩn thận đánh giá thần sắc của nàng, cuối cùng xác nhận nàng là nói thật, đành phải run run đi đến bên cạnh giường, chậm rãi vươn tay về phía người nằm trên giường đang bởi thuốc phát huy tác dụng mà khó chịu trong người.
Tay nàng vừa vươn tới thân thể Lạc Tử Thần, cả người hắn cứng đờ, sau đó ra tay nhanh như chớp, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, ngay sau đó Giang Thanh Loan kêu lên một tiếng thảm thiết.
Cẩm Phượng Lan không đành lòng quay đầu lại, lẩm bẩm câu, "Thật đúng là lừa gạt không tốt".
Giang Thanh Loan đang cầm cổ tay đứt rời của mình ngã xuống đất, đau đến nước mắt chảy ròng, hoa dung thất sắc.
Cẩm Phượng Lan mím môi, suy nghĩ, dùng một cước đá nàng bay ra ngoài, thật sự là không muốn bẩn tay mình.
Ngoài phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Giang Thanh Loan, sau đó là một trận tiếng bước chân.
Cẩm Phượng Lan đi tới cửa, nhìn một đoàn người bên ngoài, nói: "Đem người mang đến cho lão phu nhân bên kia đi, tìm đại phu đến khám bệnh cho tiểu thư, phải biết rằng bò lên giường này không xong sẽ là tai nạn chết người".
Trong lúc nhất thời, trong viện có người nhúng tay hay không nhúng tay đều kinh ngạc, đột nhiên phát hiện thiếu phu nhân nhà bọn họ kỳ thật rất nguy hiểm.
Rất nhanh, mọi người liền chạy trối chết, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lạc thiếu phu nhân, quả thực có thể nhanh sánh như tia chớp.
Cẩm Phượng Lan trong nháy mắt, nhịn không được mỉm cười, chậm rãi đem cửa phòng đóng lại.
Kỳ thật, nàng là một người thực ôn nhu, bình thường nàng cũng không phát giận, lại càng không tùy tiện động thủ với ai, nàng thề.
Cẩm Phượng Lan đi đến bên giường, xoay người cẩn thận đánh giá biểu tình biến hóa của trượng phu.
Dường như là cảm giác được hơi thở của nàng, Lạc Tử Thần lấy tay kéo mạnh nàng, một cái xoay người đã đem nàng đặt ở dưới thân.
Dưới tác dụng của thuốc, lý trí của hắn hoàn toàn bay lên chín từng mây, dã man xé rách quần áo trên người nàng, không chút nào thương tiếc giữ lấy nàng, cùng nàng liều chết triền miên.
Khi Lạc Tử Thần thần trí tỉnh lại một chút, đã là đêm khuya.
Nhìn thê tử dưới thân thê thảm như vậy, hắn nhịn không được buột miệng cười, "Xem ra ta thật sự là yêu nàng vô cùng".
"Cút!" Thấy hắn đã thanh tỉnh, Cẩm Phượng Lan đem hắn đá từ trên giường xuống.
Nàng nhíu mi đỡ eo. Hôm nay hắn đúng là dùng sức thái quá, đáng thương cho cái eo của nàng.
"Làm sao vậy, có phải thần trí ta mơ hồ không kiềm chế được?” Lạc Tử Thần lập tức phát hiện nàng không được khỏe, có chút lo lắng hỏi.
Nàng trừng mắt liếc mắt một cái.
Lạc Tử Thần thần sắc khó nén tự trách cùng hối hận, "Ta không ngờ lại xảy ra chuyện này". Nếu không phải hắn đối với nữ nhân khác theo bản năng bài xích, chỉ sợ hậu quả không thể nào mà tưởng tượng nổi.
"Ta cũng không ngờ".Cẩm Phượng Lan thành thật thừa nhận."Thật không ngờ ngay cả thủ đoạn cực đoan như vậy mà lão phu nhân cũng nghĩ ra được, xem ra đối với chuyện con nói dòng người thực là cố chấp".
Lạc Tử Thần thở dài. Tuy rằng hắn có thể hiểu được hành vi của Tổ mẫu, nhưng thật sự không thể dễ dàng tha thứ hành vi như vậy.
Nhìn bộ dáng không vui của hắn, Cẩm Phượng Lan an ủi vỗ nhẹ lưng của hắn, ôn nhu nói: "Lão nhân gia cũng chỉ là muốn Lạc gia có người kế tục..."
"Ta không thể tha thứ". Lạc Tử Thần cắt đứt lời của nàng, cực kỳ nghiêm túc nói.
"Đó là Tổ mẫu". Nàng có ý khuyên hắn
"Trừ phi bà nhường một bước, nếu không bây giờ ta tuyệt đối không thỏa hiệp". Hắn thực kiên trì.
"Cần gì chứ?” Cẩm Phượng Lan không đồng ý.
Lạc Tử Thần ôm chặt nàng, "Lan nhi, ta không muốn mất đi nàng, cũng không muốn chạm vào nữ nhân khác".
"Đối với chàng ta cũng không thể cho chàng..."
"Ta không cần".
"Tổ mẫu để ý".
"Việc này nàng không cần phải xen vào, ta sẽ giải quyết".
Cẩm Phượng Lan muốn nói lại thôi, trong lòng thở dài. Quên đi, đúng là người cùng một nhà, hai bà cháu thực giống nhau đều cố chấp như vậy, đều làm cho người ta đau đầu.
"Nàng muốn xử lý Giang Thanh Loan như thế nào?” Hắn rốt cục nhớ tới chuyện này.
Cẩm Phượng Lan bĩu môi, hứng thú rã rời nói: "Nàng ta đã bị chàng bẻ gãy tay trước đó, lại bị ta một cước đá đi ra ngoài".
Lạc Tử Thần ngạc nhiên, tiếp đó tuôn ra một trận cười ha hả, ôm thê tử lộn mấy vòng trên giường, nhịn không được cười nói: "Lan nhi, Lan nhi, nàng thực là đáng yêu nha".
"Đáng yêu?”
Cẩm Phượng Lan không cho là đúng, nàng cũng không phải tiểu hài tử, còn đáng yêu?!
"Lan nhi --" Lạc Tử Thần rốt cục thấy được điểm không đúng, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của nàng, "Nàng đã phát hiện?”
Cẩm Phượng Lan giật mình, sau đó chợt hiểu ra nói, "Chàng biết võ sao?”
"Ừ".
"Ta đã biết từ sớm". Nàng không cảm thấy có cái gì phải ngạc nhiên.
"Khi nào thì?”
"Sau khi ta tỉnh lại vào lần chàng cho ta ngửi mê hương". Nàng cũng không tính giấu giếm hắn.
Lạc Tử Thần trầm mặc. Hắn nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng mà...
Cẩm Phượng Lan hừ một tiếng, "Khi chàng ở trên giường đã cực lực che giấu, áp chế lực đạo quá mức đúng mức, đầu óc ta cũng không phải vì mang bệnh mà u mê, đối với thân thủ của mình ta cũng vẫn vô cùng tự tin, nếu chàng không có võ, ta sao có thể yếu thế đến mức để cho chàng chiếm tiện nghi chứ, còn không phải là sợ chàng bị sắc dục công tâm mà ngang ngược cường thế sao".
Lạc Tử Thần mặt lộ vẻ xấu hổ. Hiện tại ngẫm lại tình hình lúc ấy, quả thật là…..
"Lan nhi" Hắn trưng vẻ mặt lấy lòng trơ ra cười "Kỳ thật đêm đầu tiên đó, nàng là cam tâm tình nguyện a".Trong lòng vẫn luôn cảm thấy chuyện lúc đó hắn thực là có phúc.
Cẩm Phượng Lan mặt đỏ lên, nàng sao có thể thừa nhận loại chuyện như thế này được chứ?!
Lạc Tử Thần nhìn theo vẻ mặt của nàng liền biết đến đáp án, không khỏi mừng rỡ, cúi đầu hung hăng hôn lên môi của nàng.
Rất nhanh, hai người lại cùng nhay dây dưa, trong phòng lại vang lên những tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt tim đập.
***
Trời bão tuyết bay khắp trời rét đậm, trong lớp tuyết dày một con khoái mã chạy như bay, cuối cùng dừng lại ở trước đại môn Lạc phủ.
Người trên ngựa lập tức xoay người nhảy xuống ngựa, bước chân lảo đảo bổ nhào đến thềm đá trước cửa, sau đó bò qua, dùng sức gõ mạnh vào đại môn.
Không lâu sau, Cẩm Phượng Lan biết được tin tức vội vàng đi tới tiền sảnh.
"Tống đại ca!" Nhìn thấy người tới, nàng kinh hãi, "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao huynh lại chật vật như vậy?”
Bất chấp đau đớn cùng mỏi mệt trên người, Tống Lan lấy ra một chiếc hộp ngọc trong người, đưa tới, "Mau, mau ăn đi".
Nàng nhận lấy, mở hộp ngọc ra, bên trong là một vật gì đó màu đỏ, trong suốt ướt át, giống như sò huyết vậy, "Ăn nó đi".
Cẩm Phượng Lan nuốt nước miếng, khẽ cắn môi, cầm lấy vật kia lên liền nhét vào miệng.
"Mau ăn, nhai rồi nuốt". Cẩm Phượng Lan cau mày cố gắng nuốt vật có mùi ngai ngái kia xuống, lại dùng lực áp chế buồn nôn. Vật Tống đại ca đưa tới, bất kể là như thế nào, nàng đều tiếp nhận.
Thấy nàng đã ăn xong huyết nhân sâm, Tống Lan cũng liền yên lặng lại, trước mắt liền tối sầm, sau đó cái gì cũng không biết.
***
Mười tám tháng hai, thời tiết rất tốt.
Sáng sớm, Lạc phủ liền loạn thành một đoàn.
Đang ở tiểu phật đường, Lạc lão phu nhân bái phật ba tháng đã quay về, vội vàng tiến vào nơi ở của cháu trai, Lạc Tử Thần tâm hoảng ý loạn đi qua đi lại, trong miệng lẩm bẩm.
"Có thật vậy không? Đây là thật vậy chăng?” Lạc lão phu nhân hỏi không đầu không đuôi, vừa nhìn thấy cháu trai, không khỏi dùng sức gõ một quải trượng, "Cháu dâu đâu?”
"Ở bên trong". Lạc Tử Thần trả lời, đồng thời theo phía sau tiến vào trong phòng.
Vừa mới phun thức ăn ra, Cẩm Phượng Lan sắc mặt trắng bệch tựa vào đầu giường, dùng khăn nhẹ nhàng chà lau khóe miệng, nhìn thấy Lạc lão phu nhân tiến vào, liền muốn ngồi dậy.
"Nằm, mau nằm, người có thai, không thể khinh suất".
"Đúng đúng, nằm". Lạc Tử Thần vội vàng phụ họa lời của Tổ mẫu.
Cẩm Phượng Lan suy yếu cười cười, "Chỉ là phản ứng có chút lớn, không có gì".
Lạc lão phu nhân quay đầu nhìn cháu trai hỏi: "Đại phu đều nói cái gì?”
"Vài đại phu đều nói là hỉ mạch, là nôn nghén bình thường, chúng ta không cần lo lắng, cũng đã kê đơn thuốc an thai rồi".
"Tốt, tốt". Lạc lão phu nhân nói ra một tràng, trên nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Lạc Tử Thần cũng cao hứng đến không nhịn được. Nghe được đại phu chẩn đoán chính xác, hắn quả thực không dám tin.
Nhất định phải hảo hảo cảm tạ Tống Lan, may mà năm trước hắn đưa tới huyết nhân sâm. Nghĩ đến nam tử thần y bị trục xuất khỏi sư môn kia, Lạc Tử Thần trong lúc nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cẩm Phượng Lan hốc mắt nóng lên. Những năm gần đây, Tống Lan đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu quý hiếm, phàm là vật gì có ích cho nàng, bất kể là gian nan như thế nào hắn đều tìm ra, mà nàng sau khi được ăn huyết nhân sâm, thể chất hàn của nàng cũng được cải thiện, vốn cũng không để ý, không ngờ rằng lại cho nàng một niềm vui như vậy.
Để tay trên bụng, nước mắt rốt cục lăn xuống, có thể mang thai đứa nhỏ của bọn họ, nàng không dám tưởng tượng.
"Cũng không được khóc, người có thai cần phải yêu quý thân thể". Lạc lão phu nhân vội vàng lau nước mắt cho nàng.
"Đúng vậy, đúng vậy" Lạc Tử Thần nói như vẹt hát đệm.
"Các ngươi đều nghe rõ cho ta, cẩn thận hầu hạ thiếu phu nhân, nếu có chuyện gì xảy ra cũng không tha cho các ngươi."
"Đúng đúng." Lạc Tử Thần tiếp tục hát đệm.
Cẩm Phượng Lan nâng tay áo che miệng, trong mắt hiện lên ý cười.
***
Trong nháy mắt, năm tháng trôi qua, bụng Cẩm Phượng Lan cũng đã lớn lên cho nên cũng không tiện đi lại.
Ngày hôm đó, nàng sai nha hoàn tìm kim khâu để may vá, tự tay cắt một bộ quần áo, ngồi ở hành lang may may vá vá.
Chưa bao giờ thấy thiếu phu nhân may vá nên khiến cho bọn nha hoàn ngạc nhiên không thôi, các nàng vẫn nghĩ thiếu phu nhân không biết thế nào là nữ công, nhưng hôm nay thấy hình như thiếu phu nhân rất quen thuộc với may vá, các nàng đột nhiên cảm thấy bị lừa.
Lạc Tử Thần vừa xử lý công việc xong quay về sân cùng thê tử cũng có cảm giác như vậy, hắn đi vòng quanh thê tử khoảng ba vòng mới dừng lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng nói: "Lan nhi, cho tới bây giờ nàng cũng chưa có may quần áo cho ta a". Hắn thật sâu ghen tị, ghen tị với tên tiểu tử trong bụng kia.
Nàng đầu cũng không nâng nói: "Trong phủ không phải có phòng chuyên khâu vá sao?”
"Như vậy sao có thể giống nhau được?!"
"Giống nhau đều là may đồ mặc ở trên người, ta không cho rằng có cái gì khác nhau".
Lạc Tử Thần mặt đen lên kéo cái ghế dựa ngồi vào bên cạnh nàng, không hề hé răng.
Quần áo trẻ con khâu vá không hề tốn sức, không lâu, một bộ quần áo khéo léo đáng yêu liền làm xong, Cẩm Phượng Lan để ở trong tay cẩn thận kiểm tra, e sợ có nơi nào làm không được tốt.
Lạc Tử Thần liền cướp đến tay nhìn ngắm, xem đường may chỉnh tề, ai nếu dám nói thê tử hắn không làm được nữ công, hắn liền một đầu đâm chết cho hắn xem.
Vì thế, hắn không yên mở miệng, "Nương tử, nàng nấu nướng được a?”
Cẩm Phượng Lan kỳ quái liếc hắn một cái, "Có nha, sau khi nương ta qua đời, vẫn là ta cơm nước chăm sóc cho cha".
Cảm thấy chính mình càng ngày càng nóng nảy Lạc Tử Thần hít sâu.
"Vậy sao lúc trước Giang Thanh Loan nấu cơm lại đưa y phục tới, vì sao nàng cái gì cũng không nói?” Cuối cùng, hắn vẫn là không nhịn xuống được.
"Chuyện phí công phí sức như vậy sao ta lại muốn đoạt chứ? Nương cũng có nói đó là những việc nữ nhân cần biết, nhưng không nhắc tới nhất định phải đi làm" nàng vẫn thực chân thành chấp nhận.
"Tốt! Tốt lắm! Vô cùng tốt!"
Lạc đại thiếu gia bị tức đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, vẻ mặt âm ngao bỏ đi.
Kết quả, không bao lâu đã bị Tổ mẫu lấy gậy đánh cho quay về.
Lạc lão phu nhân nhìn quần áo trẻ con trong tay, đôi mắt nhăn nheo cười híp lại, "Một thê tử hiền tuệ như vậy có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm thấy, tiểu tử ngươi còn có cái gì không hài lòng?” Hiện tại bà thấy cháu dâu thực là không có chỗ nào để chê nữa, ngược lại cháu trai lại có chút chướng mắt.
Lạc Tử Thần âm thầm nghiến răng, nhìn bụng lớn của thê tử âm thầm thề, chờ tiểu tử kia ra đời, chính là đối thủ của hắn, hắn nhất định phải chà đạp tra tấn nó, nếu như là nữ nhi, thì phải thương yêu che chở a.
Dám cùng hắn đoạt lão bà, cho dù là con, cũng tuyệt đối không thể tha thứ!
Giang Thanh Loan lại lui về phía sau.
"Không muốn chết thì tới đây”. Cẩm Phượng Lan vươn tay lấy chén trà trên bàn, trong nháy mắt liền nghiền thành bột phấn.
Giang Thanh Loan mặt trắng bệch đi tới.
Cẩm Phượng Lan chỉ thị, "Ngươi muốn làm chuyện này".
Giang Thanh Loan khó có thể tin trừng lớn mắt nhìn nàng.
Cẩm Phượng Lan lặp lại một lần, "Đi làm".
Giang Thanh Loan cẩn thận đánh giá thần sắc của nàng, cuối cùng xác nhận nàng là nói thật, đành phải run run đi đến bên cạnh giường, chậm rãi vươn tay về phía người nằm trên giường đang bởi thuốc phát huy tác dụng mà khó chịu trong người.
Tay nàng vừa vươn tới thân thể Lạc Tử Thần, cả người hắn cứng đờ, sau đó ra tay nhanh như chớp, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, ngay sau đó Giang Thanh Loan kêu lên một tiếng thảm thiết.
Cẩm Phượng Lan không đành lòng quay đầu lại, lẩm bẩm câu, "Thật đúng là lừa gạt không tốt".
Giang Thanh Loan đang cầm cổ tay đứt rời của mình ngã xuống đất, đau đến nước mắt chảy ròng, hoa dung thất sắc.
Cẩm Phượng Lan mím môi, suy nghĩ, dùng một cước đá nàng bay ra ngoài, thật sự là không muốn bẩn tay mình.
Ngoài phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Giang Thanh Loan, sau đó là một trận tiếng bước chân.
Cẩm Phượng Lan đi tới cửa, nhìn một đoàn người bên ngoài, nói: "Đem người mang đến cho lão phu nhân bên kia đi, tìm đại phu đến khám bệnh cho tiểu thư, phải biết rằng bò lên giường này không xong sẽ là tai nạn chết người".
Trong lúc nhất thời, trong viện có người nhúng tay hay không nhúng tay đều kinh ngạc, đột nhiên phát hiện thiếu phu nhân nhà bọn họ kỳ thật rất nguy hiểm.
Rất nhanh, mọi người liền chạy trối chết, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lạc thiếu phu nhân, quả thực có thể nhanh sánh như tia chớp.
Cẩm Phượng Lan trong nháy mắt, nhịn không được mỉm cười, chậm rãi đem cửa phòng đóng lại.
Kỳ thật, nàng là một người thực ôn nhu, bình thường nàng cũng không phát giận, lại càng không tùy tiện động thủ với ai, nàng thề.
Cẩm Phượng Lan đi đến bên giường, xoay người cẩn thận đánh giá biểu tình biến hóa của trượng phu.
Dường như là cảm giác được hơi thở của nàng, Lạc Tử Thần lấy tay kéo mạnh nàng, một cái xoay người đã đem nàng đặt ở dưới thân.
Dưới tác dụng của thuốc, lý trí của hắn hoàn toàn bay lên chín từng mây, dã man xé rách quần áo trên người nàng, không chút nào thương tiếc giữ lấy nàng, cùng nàng liều chết triền miên.
Khi Lạc Tử Thần thần trí tỉnh lại một chút, đã là đêm khuya.
Nhìn thê tử dưới thân thê thảm như vậy, hắn nhịn không được buột miệng cười, "Xem ra ta thật sự là yêu nàng vô cùng".
"Cút!" Thấy hắn đã thanh tỉnh, Cẩm Phượng Lan đem hắn đá từ trên giường xuống.
Nàng nhíu mi đỡ eo. Hôm nay hắn đúng là dùng sức thái quá, đáng thương cho cái eo của nàng.
"Làm sao vậy, có phải thần trí ta mơ hồ không kiềm chế được?” Lạc Tử Thần lập tức phát hiện nàng không được khỏe, có chút lo lắng hỏi.
Nàng trừng mắt liếc mắt một cái.
Lạc Tử Thần thần sắc khó nén tự trách cùng hối hận, "Ta không ngờ lại xảy ra chuyện này". Nếu không phải hắn đối với nữ nhân khác theo bản năng bài xích, chỉ sợ hậu quả không thể nào mà tưởng tượng nổi.
"Ta cũng không ngờ".Cẩm Phượng Lan thành thật thừa nhận."Thật không ngờ ngay cả thủ đoạn cực đoan như vậy mà lão phu nhân cũng nghĩ ra được, xem ra đối với chuyện con nói dòng người thực là cố chấp".
Lạc Tử Thần thở dài. Tuy rằng hắn có thể hiểu được hành vi của Tổ mẫu, nhưng thật sự không thể dễ dàng tha thứ hành vi như vậy.
Nhìn bộ dáng không vui của hắn, Cẩm Phượng Lan an ủi vỗ nhẹ lưng của hắn, ôn nhu nói: "Lão nhân gia cũng chỉ là muốn Lạc gia có người kế tục..."
"Ta không thể tha thứ". Lạc Tử Thần cắt đứt lời của nàng, cực kỳ nghiêm túc nói.
"Đó là Tổ mẫu". Nàng có ý khuyên hắn
"Trừ phi bà nhường một bước, nếu không bây giờ ta tuyệt đối không thỏa hiệp". Hắn thực kiên trì.
"Cần gì chứ?” Cẩm Phượng Lan không đồng ý.
Lạc Tử Thần ôm chặt nàng, "Lan nhi, ta không muốn mất đi nàng, cũng không muốn chạm vào nữ nhân khác".
"Đối với chàng ta cũng không thể cho chàng..."
"Ta không cần".
"Tổ mẫu để ý".
"Việc này nàng không cần phải xen vào, ta sẽ giải quyết".
Cẩm Phượng Lan muốn nói lại thôi, trong lòng thở dài. Quên đi, đúng là người cùng một nhà, hai bà cháu thực giống nhau đều cố chấp như vậy, đều làm cho người ta đau đầu.
"Nàng muốn xử lý Giang Thanh Loan như thế nào?” Hắn rốt cục nhớ tới chuyện này.
Cẩm Phượng Lan bĩu môi, hứng thú rã rời nói: "Nàng ta đã bị chàng bẻ gãy tay trước đó, lại bị ta một cước đá đi ra ngoài".
Lạc Tử Thần ngạc nhiên, tiếp đó tuôn ra một trận cười ha hả, ôm thê tử lộn mấy vòng trên giường, nhịn không được cười nói: "Lan nhi, Lan nhi, nàng thực là đáng yêu nha".
"Đáng yêu?”
Cẩm Phượng Lan không cho là đúng, nàng cũng không phải tiểu hài tử, còn đáng yêu?!
"Lan nhi --" Lạc Tử Thần rốt cục thấy được điểm không đúng, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của nàng, "Nàng đã phát hiện?”
Cẩm Phượng Lan giật mình, sau đó chợt hiểu ra nói, "Chàng biết võ sao?”
"Ừ".
"Ta đã biết từ sớm". Nàng không cảm thấy có cái gì phải ngạc nhiên.
"Khi nào thì?”
"Sau khi ta tỉnh lại vào lần chàng cho ta ngửi mê hương". Nàng cũng không tính giấu giếm hắn.
Lạc Tử Thần trầm mặc. Hắn nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng mà...
Cẩm Phượng Lan hừ một tiếng, "Khi chàng ở trên giường đã cực lực che giấu, áp chế lực đạo quá mức đúng mức, đầu óc ta cũng không phải vì mang bệnh mà u mê, đối với thân thủ của mình ta cũng vẫn vô cùng tự tin, nếu chàng không có võ, ta sao có thể yếu thế đến mức để cho chàng chiếm tiện nghi chứ, còn không phải là sợ chàng bị sắc dục công tâm mà ngang ngược cường thế sao".
Lạc Tử Thần mặt lộ vẻ xấu hổ. Hiện tại ngẫm lại tình hình lúc ấy, quả thật là…..
"Lan nhi" Hắn trưng vẻ mặt lấy lòng trơ ra cười "Kỳ thật đêm đầu tiên đó, nàng là cam tâm tình nguyện a".Trong lòng vẫn luôn cảm thấy chuyện lúc đó hắn thực là có phúc.
Cẩm Phượng Lan mặt đỏ lên, nàng sao có thể thừa nhận loại chuyện như thế này được chứ?!
Lạc Tử Thần nhìn theo vẻ mặt của nàng liền biết đến đáp án, không khỏi mừng rỡ, cúi đầu hung hăng hôn lên môi của nàng.
Rất nhanh, hai người lại cùng nhay dây dưa, trong phòng lại vang lên những tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt tim đập.
***
Trời bão tuyết bay khắp trời rét đậm, trong lớp tuyết dày một con khoái mã chạy như bay, cuối cùng dừng lại ở trước đại môn Lạc phủ.
Người trên ngựa lập tức xoay người nhảy xuống ngựa, bước chân lảo đảo bổ nhào đến thềm đá trước cửa, sau đó bò qua, dùng sức gõ mạnh vào đại môn.
Không lâu sau, Cẩm Phượng Lan biết được tin tức vội vàng đi tới tiền sảnh.
"Tống đại ca!" Nhìn thấy người tới, nàng kinh hãi, "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao huynh lại chật vật như vậy?”
Bất chấp đau đớn cùng mỏi mệt trên người, Tống Lan lấy ra một chiếc hộp ngọc trong người, đưa tới, "Mau, mau ăn đi".
Nàng nhận lấy, mở hộp ngọc ra, bên trong là một vật gì đó màu đỏ, trong suốt ướt át, giống như sò huyết vậy, "Ăn nó đi".
Cẩm Phượng Lan nuốt nước miếng, khẽ cắn môi, cầm lấy vật kia lên liền nhét vào miệng.
"Mau ăn, nhai rồi nuốt". Cẩm Phượng Lan cau mày cố gắng nuốt vật có mùi ngai ngái kia xuống, lại dùng lực áp chế buồn nôn. Vật Tống đại ca đưa tới, bất kể là như thế nào, nàng đều tiếp nhận.
Thấy nàng đã ăn xong huyết nhân sâm, Tống Lan cũng liền yên lặng lại, trước mắt liền tối sầm, sau đó cái gì cũng không biết.
***
Mười tám tháng hai, thời tiết rất tốt.
Sáng sớm, Lạc phủ liền loạn thành một đoàn.
Đang ở tiểu phật đường, Lạc lão phu nhân bái phật ba tháng đã quay về, vội vàng tiến vào nơi ở của cháu trai, Lạc Tử Thần tâm hoảng ý loạn đi qua đi lại, trong miệng lẩm bẩm.
"Có thật vậy không? Đây là thật vậy chăng?” Lạc lão phu nhân hỏi không đầu không đuôi, vừa nhìn thấy cháu trai, không khỏi dùng sức gõ một quải trượng, "Cháu dâu đâu?”
"Ở bên trong". Lạc Tử Thần trả lời, đồng thời theo phía sau tiến vào trong phòng.
Vừa mới phun thức ăn ra, Cẩm Phượng Lan sắc mặt trắng bệch tựa vào đầu giường, dùng khăn nhẹ nhàng chà lau khóe miệng, nhìn thấy Lạc lão phu nhân tiến vào, liền muốn ngồi dậy.
"Nằm, mau nằm, người có thai, không thể khinh suất".
"Đúng đúng, nằm". Lạc Tử Thần vội vàng phụ họa lời của Tổ mẫu.
Cẩm Phượng Lan suy yếu cười cười, "Chỉ là phản ứng có chút lớn, không có gì".
Lạc lão phu nhân quay đầu nhìn cháu trai hỏi: "Đại phu đều nói cái gì?”
"Vài đại phu đều nói là hỉ mạch, là nôn nghén bình thường, chúng ta không cần lo lắng, cũng đã kê đơn thuốc an thai rồi".
"Tốt, tốt". Lạc lão phu nhân nói ra một tràng, trên nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Lạc Tử Thần cũng cao hứng đến không nhịn được. Nghe được đại phu chẩn đoán chính xác, hắn quả thực không dám tin.
Nhất định phải hảo hảo cảm tạ Tống Lan, may mà năm trước hắn đưa tới huyết nhân sâm. Nghĩ đến nam tử thần y bị trục xuất khỏi sư môn kia, Lạc Tử Thần trong lúc nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cẩm Phượng Lan hốc mắt nóng lên. Những năm gần đây, Tống Lan đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu quý hiếm, phàm là vật gì có ích cho nàng, bất kể là gian nan như thế nào hắn đều tìm ra, mà nàng sau khi được ăn huyết nhân sâm, thể chất hàn của nàng cũng được cải thiện, vốn cũng không để ý, không ngờ rằng lại cho nàng một niềm vui như vậy.
Để tay trên bụng, nước mắt rốt cục lăn xuống, có thể mang thai đứa nhỏ của bọn họ, nàng không dám tưởng tượng.
"Cũng không được khóc, người có thai cần phải yêu quý thân thể". Lạc lão phu nhân vội vàng lau nước mắt cho nàng.
"Đúng vậy, đúng vậy" Lạc Tử Thần nói như vẹt hát đệm.
"Các ngươi đều nghe rõ cho ta, cẩn thận hầu hạ thiếu phu nhân, nếu có chuyện gì xảy ra cũng không tha cho các ngươi."
"Đúng đúng." Lạc Tử Thần tiếp tục hát đệm.
Cẩm Phượng Lan nâng tay áo che miệng, trong mắt hiện lên ý cười.
***
Trong nháy mắt, năm tháng trôi qua, bụng Cẩm Phượng Lan cũng đã lớn lên cho nên cũng không tiện đi lại.
Ngày hôm đó, nàng sai nha hoàn tìm kim khâu để may vá, tự tay cắt một bộ quần áo, ngồi ở hành lang may may vá vá.
Chưa bao giờ thấy thiếu phu nhân may vá nên khiến cho bọn nha hoàn ngạc nhiên không thôi, các nàng vẫn nghĩ thiếu phu nhân không biết thế nào là nữ công, nhưng hôm nay thấy hình như thiếu phu nhân rất quen thuộc với may vá, các nàng đột nhiên cảm thấy bị lừa.
Lạc Tử Thần vừa xử lý công việc xong quay về sân cùng thê tử cũng có cảm giác như vậy, hắn đi vòng quanh thê tử khoảng ba vòng mới dừng lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng nói: "Lan nhi, cho tới bây giờ nàng cũng chưa có may quần áo cho ta a". Hắn thật sâu ghen tị, ghen tị với tên tiểu tử trong bụng kia.
Nàng đầu cũng không nâng nói: "Trong phủ không phải có phòng chuyên khâu vá sao?”
"Như vậy sao có thể giống nhau được?!"
"Giống nhau đều là may đồ mặc ở trên người, ta không cho rằng có cái gì khác nhau".
Lạc Tử Thần mặt đen lên kéo cái ghế dựa ngồi vào bên cạnh nàng, không hề hé răng.
Quần áo trẻ con khâu vá không hề tốn sức, không lâu, một bộ quần áo khéo léo đáng yêu liền làm xong, Cẩm Phượng Lan để ở trong tay cẩn thận kiểm tra, e sợ có nơi nào làm không được tốt.
Lạc Tử Thần liền cướp đến tay nhìn ngắm, xem đường may chỉnh tề, ai nếu dám nói thê tử hắn không làm được nữ công, hắn liền một đầu đâm chết cho hắn xem.
Vì thế, hắn không yên mở miệng, "Nương tử, nàng nấu nướng được a?”
Cẩm Phượng Lan kỳ quái liếc hắn một cái, "Có nha, sau khi nương ta qua đời, vẫn là ta cơm nước chăm sóc cho cha".
Cảm thấy chính mình càng ngày càng nóng nảy Lạc Tử Thần hít sâu.
"Vậy sao lúc trước Giang Thanh Loan nấu cơm lại đưa y phục tới, vì sao nàng cái gì cũng không nói?” Cuối cùng, hắn vẫn là không nhịn xuống được.
"Chuyện phí công phí sức như vậy sao ta lại muốn đoạt chứ? Nương cũng có nói đó là những việc nữ nhân cần biết, nhưng không nhắc tới nhất định phải đi làm" nàng vẫn thực chân thành chấp nhận.
"Tốt! Tốt lắm! Vô cùng tốt!"
Lạc đại thiếu gia bị tức đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, vẻ mặt âm ngao bỏ đi.
Kết quả, không bao lâu đã bị Tổ mẫu lấy gậy đánh cho quay về.
Lạc lão phu nhân nhìn quần áo trẻ con trong tay, đôi mắt nhăn nheo cười híp lại, "Một thê tử hiền tuệ như vậy có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm thấy, tiểu tử ngươi còn có cái gì không hài lòng?” Hiện tại bà thấy cháu dâu thực là không có chỗ nào để chê nữa, ngược lại cháu trai lại có chút chướng mắt.
Lạc Tử Thần âm thầm nghiến răng, nhìn bụng lớn của thê tử âm thầm thề, chờ tiểu tử kia ra đời, chính là đối thủ của hắn, hắn nhất định phải chà đạp tra tấn nó, nếu như là nữ nhi, thì phải thương yêu che chở a.
Dám cùng hắn đoạt lão bà, cho dù là con, cũng tuyệt đối không thể tha thứ!
/17
|