Mọi người đều bị dọa sợ. Không ai nghĩ tới một tên âm trầm ác độc như Naraku cư nhiên lại có một ngày bởi vì một cô gái mà yếu thế cầu xin người khác, mà đối tượng lại là yêu quái nổi tiếng vì liên tục phóng khí lạnh – Sesshoumaru.
Trên cơ bản, đây là chuyện không có khả năng.
Nhưng lại giống như phu đã quyết định vào ban đêm hôm đó, dù không có khả năng, nhưng hắn vẫn phải thử một chút.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi quá vô lễ!”
Không hổ là người hầu chuyên nghiệp của yêu quái tiên sinh, yêu quái Hà Đồng da xanh định thần lại trước tiên. Ỷ vào đối phương đang tỏ ra yếu ớt, nó vọt ra, che ở trước mặt Sesshoumaru—— không, phía dưới, giọng điệu nghiêm túc.
Phu quân đại nhân muốn làm cái gì?
Yui cũng bị dọa, phu làm như vậy hình như chỉ vì một khả năng, đó là —— vì nàng.
Yui cảm thấy phu vẫn luôn thích nàng, nhưng rốt cuộc thích đến thế nào thì nàng không biết. Phu có thể vì nàng mà xin kẻ địch giúp đỡ, trong lòng Yui tràn ngập kinh ngạc và cảm động, nhưng đồng thời nàng cũng đau lòng khi thấy phu yếu ớt như vậy,.
Phu không hề để ý đến Hà Đồng da xanh nhỏ yếu vô dụng, sau một lúc lâu, chỉ nghe thấy phu tiếp tục mở miệng.
“Đối với cách làm của ta, ta cảm thấy rất có lỗi, ta sẽ trả lại cô bé loài người kia cho ngài, an toàn và không tổn hao gì.”
Cơ hồ là vừa nói xong, Yui quay đầu lại liền nhìn thấy Kanna chậm rãi đi tới, bên cạnh còn một cô bé nhu thuận đi theo.
Rin như bị cái gì đó khống chế cử động, nếu là bình thường thì khi nhìn thấy vị đại nhân kia, cô bé sẽ chạy tới, nhưng gương mặt cô bé hồng hào, cả người cũng sạch sẽ, không giống như là bị tra tấn gì.
Nhìn thấy Kanna, Yui bỗng nhiên nhận ra là đã lâu nàng không nhìn thấy Kagura. Đương nhiên, vào những lúc như thế này, đây không phải vấn đề mà Yui cần chú ý.
Sesshoumaru cơ hồ không nâng mắt lên.
Phu luôn xấu xa, không dễ khiến người ta tin tưởng hắn. Đương nhiên, phu cũng hiểu biết mình, vì thế, không nhanh không chậm, hắn tiếp tục diễn thêm một màn.
“Sesshoumaru đại nhân… Trong kiếp sống dài đằng đẵng của yêu quái, luôn lặp lại mà chán nản, dù có bao nhiêu mục tiêu lớn, sau khi đạt thành vẫn khó tránh khỏi sinh ra nghi ngờ. Yêu quái đường hoàng tiêu sái, rất nhiều năm trước, bắt đầu sinh ra từ tên đạo tặc dơ bẩn kia, ta đã cho rằng không có thứ gì có thể trói buộc cuộc sống của ta, không có thứ gì có thể khiến ta hoài nghi chính mình. Nhưng mà, ngài biết ‘thích’ là một loại cảm giác như thế nào không? Ngài đã tự mình thể nghiệm ‘cô đơn’ là cái gì chưa?”
Kỳ thật phu là một nhân tài, cao thủ lừa đảo, mỗi khi hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy, người thường như Yui có lẽ là sẽ hoàn toàn tin —— đương nhiên, yêu quái tiên sinh lãnh diễm cao quý lại là ngoại lệ.
“Ta chỉ là vừa mới, ở một quãng thời gian không quá tốt đẹp, có được một người mà không thể bỏ qua. A, không nghĩ tới, Naraku ta cũng sẽ có một ngày buồn cười như vậy.”
“Yêu quái mà tham lam thì chẳng khác gì đi về phía tự hủy diệt.”
Phu như đang tự giễu.
“Nếu những điều này không thể làm cho ngài tin tưởng, vậy thì thứ này…”
Nếu đối mặt với sự nghi ngờ mà thấy dao động, thì không phải là phu.
Chỉ thấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của phu chậm rãi chạm vào ngực mình, sau đó một tấc lại một tấc, dùng ngón tay cơ hồ không có chút nguy hiểm ấy xuyên vào ngực, dần dần kéo ra, tiếng da thịt ở ngực bị xé rách vang lên, sau một lát, đột nhiên, phu giơ thứ trong lòng bàn tay mình ra.
Nó màu đen, mang theo mùi chết chóc, máu đen không ngừng từ tay phu rơi xuống.
—— trái, trái tim?!
Yui theo bản năng muốn che ngực mình, đó là trái tim, sao phu lại muốn đưa trái tim mình ra…
Đau quá, làm vậy nhất định là đau chết đi được.
Mặc kệ phu đang làm cái gì, mặc kệ hắn đang nghiêm túc hay là diễn trò, Yui cảm thấy đã đủ lắm rồi.
“Này, phu quân đại nhân đừng đùa nữa.”
Yui đi đến gần, muốn chọc chọc phu, nhưng tay còn chưa chọc đến, cũng không thể chọc được, nàng chỉ là bỗng nhiên nhớ tới tình huống hiện tại của phu, ngượng ngùng rụt tay lại.
“Sang một bên đợi đi.”
Phu không nhìn Yui, chỉ nói rất nhẹ rất nhẹ.
Giọng nói của hắn rất thấp, âm cuối lại có chút run rẩy, không đường hoàng tự tin như trước.
“Đừng đùa nữa mà…”
Yui bĩu môi.
“Câm miệng! Asai Yui—— “
Phu bỗng nhiên nâng mắt lên, đôi mắt màu đỏ đựng sự tức giận, hắn thật sự tức giận, không thể nghi ngờ, nhưng cảm xúc này chỉ xuất hiện rất ngắn ngủi.
Câu nói kế tiếp đều bị phu nuốt trở lại.
Yui đang khóc.
Nàng không biết nên nói gì, nhưg nhìn thấy phu như vậy, nàng không thích lắm, trong lòng hoảng hốt. Trái tim là thứ không thể muốn móc ra là móc được, nàng không biết kế tiếp sẽ xảy ra sự tình gì, cũng không biết phải xử lý như thế nào. Yui quay đầu lại, nàng chỉ phát hiện bây giờ mình không có gì hết, đã không còn mẫu thân đại nhân, đã không còn thị nữ quen thuộc bên cạnh, không còn thiếu chủ Hitomi, không còn thành Hitomi nhà phu, thậm chí không còn thân phận công chúa xác thực… Nếu phu cũng không còn thì nàng phải làm sao bây giờ.
Phu cuối cùng không nói gì.
Trái tim màu đen trôi nổi trong tay phu, bay đến ở trước mặt Sesshoumaru, Thiên Sinh nha bị cướp lấy cũng bay ở nơi có thể chạm tới, chỉ cần rút đao, chỉ cần nhẹ nhàng vung lên là có thể đạt thành ý muốn của phu.
Dù là yêu quái như thế nào, nếu đã không có trái tim thì đều không có khả năng sống sốt.
Naraku là một bán yêu cường đại, không đúng, Bạch Linh sơn đã tinh lọc yêu lực không tinh thuần trong cơ thể hắn, hiện tại hắn chính là một yêu quái hoàn toàn.
Cố gắng chống đỡ thì được, nhưng một thời gian sau, yêu quái cũng không trốn nổi cái chết sau khi trái tim vỡ vụn.
Yui kinh hoảng hiểu được ý phu, cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có lại chậm rãi kéo nàng vào vực sâu.
Giống như một người sắp chết đuối khát cầu một thanh gỗ, Yui gắt gao nhìn phu, có lẽ là đang chờ mong hắn đổi ý.
“Sesshoumaru đại nhân!”
Đúng lúc khẩn trương, giọng nói mềm mại khẩn trương của Rin vang lên. Kanna đã giải trừ cấm chế trên người cô bé.
Liếc Rin một cái, cân nhắc một lát, cuối cùng, Sesshoumaru vung kiếm.
Yêu quái tóc trắng, công kích tuyệt mỹ.
Chỉ là một cái chớp mắt, trái tim vừa rồi còn sống động bỗng mất đi sức sống, máu thịt trộn lẫn bị trọng lực đánh nát.
Trái tim vỡ vụn, phu nôn ra một ngụm máu đen.
“Naraku!”
Yui hét.
Không thể nào, không thể nào, sao phu có thể chết được, cái tên âm trầm như phu sao có thể chết được?!
Nếu phu chết, thì mình có thân thể sống lại còn ý nghĩa không?!
Sau đó, gương Kanna chợt lóe ánh sáng, một thân thể bay tới trước mặt Sesshoumaru.
Yêu quái đại nhân cường thế chỉ hừ lạnh một tiếng, lập tức lại vung Thiên Sinh nha.
Bỗng cảm thấy có một lực lượng cường đại đang kéo mình, Yui bản năng phản kháng, giống như là chỉ cần nàng phản kháng không thuận theo, thì phu sẽ không cần phải trả giá đắt vậy.
Sự thật tương phản, lúc mở mắt ra, nàng đã biến lại như xưa. Không hề mờ ảo, mỗi một bộ phận đều cực kỳ chân thật.
“Phu quân!”
Yui định thần lại, vội vàng chạy đi xem tình hình của phu thế nào.
Khẳng định là rất nguy cấp, đã không còn trái tim… Đã không còn trái tim thì phải làm sao bây giờ?!
Phu không nhìn Yui, Yui chỉ có thể cầm tay hắn.
Lạnh quá… Không biết là do mình vừa biến trở lại hay là sức khỏe của phu không tốt, lạnh như vậy, Yui lại cảm thấy trong lòng chua xót.
“Chàng… Huhu… Ta biết là không nên mà…”
Yui lại bắt đầu khóc, nàng không có cách nào lừa chính mình, không có cách nào vô tâm vô phế làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì.
“Chuyện giữa chúng ta, xem như đã kết thúc rồi chứ, Sesshoumaru đại nhân.”
Phu thở không xong. Hắn hao hết khí lực, cố hết sức mới nỗ lực chống mình không đến mức té ngã.
“Naraku, đây là sự lựa chọn của ngươi.”
Cái nhìn của Sesshoumaru về phu vẫn không có một chút tốt đẹp.
“Vậy sao…”
Phu bỗng nhiên nhìn về phía Yui. Ở trong mắt phu, Yui nhìn thấy mình đang khóc rất xấu.
“Ta, không quá hối hận đâu.”
Nghe được lời này của phu, tim Yui lập tức co lại.
“Phu quân… Huhu… Đồ ngu ngốc… Huhu…”
“Đúng vậy, Sesshoumaru đại nhân…”
Phu tùy ý Yui lau khô vết máu trên khóe miệng mình, hắn bỗng nhấc miệng cười.
“Ta không hề hối hận, không hối hận… lợi dụng ngài.”
Phu nói xong, trái tim vốn vỡ vụn trên mặt đất bỗng nhiên biến thành xúc tua, nhanh chóng sinh trưởng như dây leo, từ bốn phía tầng tầng buộc chặt, chôn vùi Sesshoumaru, bao vây cả người hắn.
Chuyện gì vậy?!!!
Bị cảnh tượng ấy gây hoảng sợ, Yui không thể tin nhìn về phía phu.
“Tuy rằng hơi khó giải quyết, nhưng thừa dịp này cũng có thể tiêu hóa yêu lực của ngài.”
Phu bỏ tay ra khỏi ngực, sau đó giống như không bị gì, đứng dậy khỏi mặt đất.
Yếu ớt lập tức biến mất, vẫn là vẻ đáng khinh vô sỉ cường thế mà mọi người quen thuộc.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi đồ bán yêu mà dám tính kế Sesshoumaru đại nhân! Ngươi ngươi… vừa rồi đều là giả vờ thôi sao !?”
Ở đây, có lẽ ngoài Kanna vẫn vô cảm, tất cả mọi người đều không bình tĩnh nổi.
“Ngươi cho là thế nào?”
Hà Đồng da xanh bị phu trừng, lập tức yên lặng, ngoan ngoãn lui ra phía sau yêu quái tọa kỵ cao lớn.
Yui nhìn phu, nàng vẫn chưa định thần lại được.
Sự tình chuyển biến nhanh quá, nàng vẫn chưa hiểu được hoàn toàn, lúc đầu thì cảm thấy kinh ngạc vui mừng, giờ thì càng ngày càng cảm thấy mất mặt ——
Vừa rồi còn chảy nước mắt nữa, thật buồn cười TT^TT.
Sự cảm động vĩnh viễn sánh cùng thiên địa lập tức biến thành mây bay TT^TT.
Cái cảm giác phu là trung khuyển yếu ớt lập tức vỡ tan TT^TT.
Bụm mặt, ngoài ý định chặn miệng phu lại, bây giờ nàng không còn muốn gì hết.
Trên cơ bản, đây là chuyện không có khả năng.
Nhưng lại giống như phu đã quyết định vào ban đêm hôm đó, dù không có khả năng, nhưng hắn vẫn phải thử một chút.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi quá vô lễ!”
Không hổ là người hầu chuyên nghiệp của yêu quái tiên sinh, yêu quái Hà Đồng da xanh định thần lại trước tiên. Ỷ vào đối phương đang tỏ ra yếu ớt, nó vọt ra, che ở trước mặt Sesshoumaru—— không, phía dưới, giọng điệu nghiêm túc.
Phu quân đại nhân muốn làm cái gì?
Yui cũng bị dọa, phu làm như vậy hình như chỉ vì một khả năng, đó là —— vì nàng.
Yui cảm thấy phu vẫn luôn thích nàng, nhưng rốt cuộc thích đến thế nào thì nàng không biết. Phu có thể vì nàng mà xin kẻ địch giúp đỡ, trong lòng Yui tràn ngập kinh ngạc và cảm động, nhưng đồng thời nàng cũng đau lòng khi thấy phu yếu ớt như vậy,.
Phu không hề để ý đến Hà Đồng da xanh nhỏ yếu vô dụng, sau một lúc lâu, chỉ nghe thấy phu tiếp tục mở miệng.
“Đối với cách làm của ta, ta cảm thấy rất có lỗi, ta sẽ trả lại cô bé loài người kia cho ngài, an toàn và không tổn hao gì.”
Cơ hồ là vừa nói xong, Yui quay đầu lại liền nhìn thấy Kanna chậm rãi đi tới, bên cạnh còn một cô bé nhu thuận đi theo.
Rin như bị cái gì đó khống chế cử động, nếu là bình thường thì khi nhìn thấy vị đại nhân kia, cô bé sẽ chạy tới, nhưng gương mặt cô bé hồng hào, cả người cũng sạch sẽ, không giống như là bị tra tấn gì.
Nhìn thấy Kanna, Yui bỗng nhiên nhận ra là đã lâu nàng không nhìn thấy Kagura. Đương nhiên, vào những lúc như thế này, đây không phải vấn đề mà Yui cần chú ý.
Sesshoumaru cơ hồ không nâng mắt lên.
Phu luôn xấu xa, không dễ khiến người ta tin tưởng hắn. Đương nhiên, phu cũng hiểu biết mình, vì thế, không nhanh không chậm, hắn tiếp tục diễn thêm một màn.
“Sesshoumaru đại nhân… Trong kiếp sống dài đằng đẵng của yêu quái, luôn lặp lại mà chán nản, dù có bao nhiêu mục tiêu lớn, sau khi đạt thành vẫn khó tránh khỏi sinh ra nghi ngờ. Yêu quái đường hoàng tiêu sái, rất nhiều năm trước, bắt đầu sinh ra từ tên đạo tặc dơ bẩn kia, ta đã cho rằng không có thứ gì có thể trói buộc cuộc sống của ta, không có thứ gì có thể khiến ta hoài nghi chính mình. Nhưng mà, ngài biết ‘thích’ là một loại cảm giác như thế nào không? Ngài đã tự mình thể nghiệm ‘cô đơn’ là cái gì chưa?”
Kỳ thật phu là một nhân tài, cao thủ lừa đảo, mỗi khi hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy, người thường như Yui có lẽ là sẽ hoàn toàn tin —— đương nhiên, yêu quái tiên sinh lãnh diễm cao quý lại là ngoại lệ.
“Ta chỉ là vừa mới, ở một quãng thời gian không quá tốt đẹp, có được một người mà không thể bỏ qua. A, không nghĩ tới, Naraku ta cũng sẽ có một ngày buồn cười như vậy.”
“Yêu quái mà tham lam thì chẳng khác gì đi về phía tự hủy diệt.”
Phu như đang tự giễu.
“Nếu những điều này không thể làm cho ngài tin tưởng, vậy thì thứ này…”
Nếu đối mặt với sự nghi ngờ mà thấy dao động, thì không phải là phu.
Chỉ thấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của phu chậm rãi chạm vào ngực mình, sau đó một tấc lại một tấc, dùng ngón tay cơ hồ không có chút nguy hiểm ấy xuyên vào ngực, dần dần kéo ra, tiếng da thịt ở ngực bị xé rách vang lên, sau một lát, đột nhiên, phu giơ thứ trong lòng bàn tay mình ra.
Nó màu đen, mang theo mùi chết chóc, máu đen không ngừng từ tay phu rơi xuống.
—— trái, trái tim?!
Yui theo bản năng muốn che ngực mình, đó là trái tim, sao phu lại muốn đưa trái tim mình ra…
Đau quá, làm vậy nhất định là đau chết đi được.
Mặc kệ phu đang làm cái gì, mặc kệ hắn đang nghiêm túc hay là diễn trò, Yui cảm thấy đã đủ lắm rồi.
“Này, phu quân đại nhân đừng đùa nữa.”
Yui đi đến gần, muốn chọc chọc phu, nhưng tay còn chưa chọc đến, cũng không thể chọc được, nàng chỉ là bỗng nhiên nhớ tới tình huống hiện tại của phu, ngượng ngùng rụt tay lại.
“Sang một bên đợi đi.”
Phu không nhìn Yui, chỉ nói rất nhẹ rất nhẹ.
Giọng nói của hắn rất thấp, âm cuối lại có chút run rẩy, không đường hoàng tự tin như trước.
“Đừng đùa nữa mà…”
Yui bĩu môi.
“Câm miệng! Asai Yui—— “
Phu bỗng nhiên nâng mắt lên, đôi mắt màu đỏ đựng sự tức giận, hắn thật sự tức giận, không thể nghi ngờ, nhưng cảm xúc này chỉ xuất hiện rất ngắn ngủi.
Câu nói kế tiếp đều bị phu nuốt trở lại.
Yui đang khóc.
Nàng không biết nên nói gì, nhưg nhìn thấy phu như vậy, nàng không thích lắm, trong lòng hoảng hốt. Trái tim là thứ không thể muốn móc ra là móc được, nàng không biết kế tiếp sẽ xảy ra sự tình gì, cũng không biết phải xử lý như thế nào. Yui quay đầu lại, nàng chỉ phát hiện bây giờ mình không có gì hết, đã không còn mẫu thân đại nhân, đã không còn thị nữ quen thuộc bên cạnh, không còn thiếu chủ Hitomi, không còn thành Hitomi nhà phu, thậm chí không còn thân phận công chúa xác thực… Nếu phu cũng không còn thì nàng phải làm sao bây giờ.
Phu cuối cùng không nói gì.
Trái tim màu đen trôi nổi trong tay phu, bay đến ở trước mặt Sesshoumaru, Thiên Sinh nha bị cướp lấy cũng bay ở nơi có thể chạm tới, chỉ cần rút đao, chỉ cần nhẹ nhàng vung lên là có thể đạt thành ý muốn của phu.
Dù là yêu quái như thế nào, nếu đã không có trái tim thì đều không có khả năng sống sốt.
Naraku là một bán yêu cường đại, không đúng, Bạch Linh sơn đã tinh lọc yêu lực không tinh thuần trong cơ thể hắn, hiện tại hắn chính là một yêu quái hoàn toàn.
Cố gắng chống đỡ thì được, nhưng một thời gian sau, yêu quái cũng không trốn nổi cái chết sau khi trái tim vỡ vụn.
Yui kinh hoảng hiểu được ý phu, cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có lại chậm rãi kéo nàng vào vực sâu.
Giống như một người sắp chết đuối khát cầu một thanh gỗ, Yui gắt gao nhìn phu, có lẽ là đang chờ mong hắn đổi ý.
“Sesshoumaru đại nhân!”
Đúng lúc khẩn trương, giọng nói mềm mại khẩn trương của Rin vang lên. Kanna đã giải trừ cấm chế trên người cô bé.
Liếc Rin một cái, cân nhắc một lát, cuối cùng, Sesshoumaru vung kiếm.
Yêu quái tóc trắng, công kích tuyệt mỹ.
Chỉ là một cái chớp mắt, trái tim vừa rồi còn sống động bỗng mất đi sức sống, máu thịt trộn lẫn bị trọng lực đánh nát.
Trái tim vỡ vụn, phu nôn ra một ngụm máu đen.
“Naraku!”
Yui hét.
Không thể nào, không thể nào, sao phu có thể chết được, cái tên âm trầm như phu sao có thể chết được?!
Nếu phu chết, thì mình có thân thể sống lại còn ý nghĩa không?!
Sau đó, gương Kanna chợt lóe ánh sáng, một thân thể bay tới trước mặt Sesshoumaru.
Yêu quái đại nhân cường thế chỉ hừ lạnh một tiếng, lập tức lại vung Thiên Sinh nha.
Bỗng cảm thấy có một lực lượng cường đại đang kéo mình, Yui bản năng phản kháng, giống như là chỉ cần nàng phản kháng không thuận theo, thì phu sẽ không cần phải trả giá đắt vậy.
Sự thật tương phản, lúc mở mắt ra, nàng đã biến lại như xưa. Không hề mờ ảo, mỗi một bộ phận đều cực kỳ chân thật.
“Phu quân!”
Yui định thần lại, vội vàng chạy đi xem tình hình của phu thế nào.
Khẳng định là rất nguy cấp, đã không còn trái tim… Đã không còn trái tim thì phải làm sao bây giờ?!
Phu không nhìn Yui, Yui chỉ có thể cầm tay hắn.
Lạnh quá… Không biết là do mình vừa biến trở lại hay là sức khỏe của phu không tốt, lạnh như vậy, Yui lại cảm thấy trong lòng chua xót.
“Chàng… Huhu… Ta biết là không nên mà…”
Yui lại bắt đầu khóc, nàng không có cách nào lừa chính mình, không có cách nào vô tâm vô phế làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì.
“Chuyện giữa chúng ta, xem như đã kết thúc rồi chứ, Sesshoumaru đại nhân.”
Phu thở không xong. Hắn hao hết khí lực, cố hết sức mới nỗ lực chống mình không đến mức té ngã.
“Naraku, đây là sự lựa chọn của ngươi.”
Cái nhìn của Sesshoumaru về phu vẫn không có một chút tốt đẹp.
“Vậy sao…”
Phu bỗng nhiên nhìn về phía Yui. Ở trong mắt phu, Yui nhìn thấy mình đang khóc rất xấu.
“Ta, không quá hối hận đâu.”
Nghe được lời này của phu, tim Yui lập tức co lại.
“Phu quân… Huhu… Đồ ngu ngốc… Huhu…”
“Đúng vậy, Sesshoumaru đại nhân…”
Phu tùy ý Yui lau khô vết máu trên khóe miệng mình, hắn bỗng nhấc miệng cười.
“Ta không hề hối hận, không hối hận… lợi dụng ngài.”
Phu nói xong, trái tim vốn vỡ vụn trên mặt đất bỗng nhiên biến thành xúc tua, nhanh chóng sinh trưởng như dây leo, từ bốn phía tầng tầng buộc chặt, chôn vùi Sesshoumaru, bao vây cả người hắn.
Chuyện gì vậy?!!!
Bị cảnh tượng ấy gây hoảng sợ, Yui không thể tin nhìn về phía phu.
“Tuy rằng hơi khó giải quyết, nhưng thừa dịp này cũng có thể tiêu hóa yêu lực của ngài.”
Phu bỏ tay ra khỏi ngực, sau đó giống như không bị gì, đứng dậy khỏi mặt đất.
Yếu ớt lập tức biến mất, vẫn là vẻ đáng khinh vô sỉ cường thế mà mọi người quen thuộc.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi đồ bán yêu mà dám tính kế Sesshoumaru đại nhân! Ngươi ngươi… vừa rồi đều là giả vờ thôi sao !?”
Ở đây, có lẽ ngoài Kanna vẫn vô cảm, tất cả mọi người đều không bình tĩnh nổi.
“Ngươi cho là thế nào?”
Hà Đồng da xanh bị phu trừng, lập tức yên lặng, ngoan ngoãn lui ra phía sau yêu quái tọa kỵ cao lớn.
Yui nhìn phu, nàng vẫn chưa định thần lại được.
Sự tình chuyển biến nhanh quá, nàng vẫn chưa hiểu được hoàn toàn, lúc đầu thì cảm thấy kinh ngạc vui mừng, giờ thì càng ngày càng cảm thấy mất mặt ——
Vừa rồi còn chảy nước mắt nữa, thật buồn cười TT^TT.
Sự cảm động vĩnh viễn sánh cùng thiên địa lập tức biến thành mây bay TT^TT.
Cái cảm giác phu là trung khuyển yếu ớt lập tức vỡ tan TT^TT.
Bụm mặt, ngoài ý định chặn miệng phu lại, bây giờ nàng không còn muốn gì hết.
/44
|