Đẩy cửa ra rồi đóng lại, thoáng dừng chân thở dài, chưa bao giờ lại có một khắc nào mà lòng Tử Thanh thấy nặng nề như thế.
“Ta biết ngươi sẽ không mặc kệ ta mà!” Thanh âm Triều Cẩm vang lên phía sau, Tử Thanh lại thở dài thật sâu: “Đi thôi.”
“Tay ngươi!” Triều Cẩm hoảng hốt cầm lấy tay nàng: “Sao miệng vết thương lại nứt ra rồi?”
Rút tay lại, đi qua một bên cởi bỏ mảnh vải đang quấn trên tay, vừa đi về phía trước Tử Thanh vừa lạnh nhạt nói: “Đừng vội quản đến thương thế này, không phải ngươi muốn tới Phạm Dương sao? Còn không đi?”
“Ngươi đứng lại!” Triều Cẩm hung hăng quát, tháo đai lưng ra, chộp lấy tay Tử Thanh, vội vàng băng lại: “Đừng đối xử với ta như vậy được không?”
Tử Thanh nhíu mày: “Được…” Nhưng không hề nhìn vào mắt nàng: “Hiện tại chúng ta mướn xe ngựa Bắc thượng hay vẫn như cũ mướn thuyền Bắc thượng?”
“Ta đã thuê thuyền rồi, giờ liền đi đến bên bờ Hoàng Hà.” Nhìn tay Tử Thanh tạm thời không chảy máu nữa, Triều Cẩm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Chờ ngày mai cập bờ rồi sẽ tìm một y quán cho người hảo hảo điều trị một phen, đi thôi.” Buông tay ra, Triều Cẩm cô đơn vô hạn đi phía trước, bóng dáng cô độc tràn ngập thê lương.
Một đường không nói gì, đến bên bờ, Tử Thanh cùng Triều Cẩm đi lên thuyền, thuyền phu nhẹ nhàng khua mái chèo, thuyền tiến nhập Hoàng hà, xuôi dòng đi xuống.
Ánh trăng lấp lánh, như rải rác vạn vạn đóa hoa.
Tử Thanh đứng ở mũi thuyền, nhìn bóng dáng thành Lạc Dương dần dần trở nên mơ hồ trong bóng đêm, chỉ cảm thấy trong lòng như có vô số tảng đá hung hăng đè nặng, hô hấp có chút trầm trọng, chỉ có thể dùng tiếng thở dài để giảm bớt.
Nhã nhi…
“Từ khi nào ngươi lại trở nên sầu lo như thế?” Triều Cẩm nhìn hàng mi của Tử Thanh: “Ta không thích thấy ngươi như vậy.”
“Đến Phạm Dương, trước tiên đừng vội vào thành, ở ngoại ô tìm một chỗ trốn vài ngày trước đi.” Tử Thanh xoay người, nhìn Triều Cẩm: “Lăng Trọng đã bị áp giải đến phủ của An Lộc Sơn ở Phạm Dương rồi, việc ám sát An Khánh Ân không sớm thì muộn cũng sẽ bị lộ ra, giờ ngươi trở về, không thể nghi ngờ là chỉ còn đường chết.”
“Sao có thể như vậy…” Thân mình Triều Cẩm chấn động, không thể tin được lắc đầu: “Ai bắt hắn? Này…điều này sao có thể?”
Tử Thanh tiến lên, đỡ lấy hai vai nàng: “Phạm Dương tất nhiên phải trở về, chẳng qua là cứ chờ xem đã, nếu dưới cơn giận dữ mà An Lộc Sơn không rõ chi tiết đã giết Lăng Trọng, vậy ngươi trở về cũng không có nguy hiểm. Nếu Lăng Trọng vừa nhìn thấy An Lộc Sơn đã nói ra toàn bộ sự tình, vậy ngươi nhất định đừng lộ diện vội, nói không chừng lệnh tôn sẽ vì ngươi mà giải vây.”
“Không có khả năng…Không có khả năng!” Triều Cẩm ôm chặt hai vai, ngã ngồi ở đầu thuyền, sợ hãi đến nước mắt ào ạt rơi xuống: “Cha ta không có khả năng vì một mình ta mà có thể xé rách da mặt với An gia, ta chỉ có chết đi mới có thể làm cho An – Sử hai nhà này hóa giải thù hận!” Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Triều Cẩm, ngươi cần phải tỉnh táo lại, giờ người có thể cứu ngươi cũng chỉ có chính ngươi thôi!
“Đại ca Sử Triều Nghĩa chỉ hy vọng ta chết đi, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này!” Triều Cẩm lắc đầu, nhìn Tử Thanh: “Còn có mẫu thân, nàng tỉ mỉ bày ra cục diện, thế nhưng lại bị hủy ở trong tay ta, ta thực có lỗi với người…Thực có lỗi với người…”
Tử Thanh nhíu mày, gia đình quan lại thời cổ đại thật sự không có dù chỉ một tia cốt nhục tình thân sao? Vì đại nghiệp mà hy sinh nhiều như vậy, đáng giá sao?
Trầm mặc, trầm mặc, thật lâu sau quanh quẩn bên tai vẫn đều là tiếng khóc im lặng đầy áp lực của Triều Cẩm.
“Tử Thanh…” Bỗng nhiên, Triều Cẩm kéo dây cột tóc ra, một suối tóc đen toàn bộ xõa tung phiêu đãng.
“Công tử người đây là…muốn làm gì?” Tử Thanh nhìn đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của nàng, rõ ràng ẩn sâu có một tia hàn ý làm người ta sợ hãi.
Chậm rãi đứng dậy, Triều Cẩm khẽ kéo rớt vạt áo, từng bước đi về phía Tử Thanh: “Ta đã là người hẳn phải chết, Yến Tử Thanh, ngươi quả nhiên là kẻ ý chí sắt đá, ngay cả hiện tại cũng không chịu động một tia tà niệm với ta sao?”
“Công tử!” Tử Thanh hoảng hốt bắt lấy tay nàng, kéo Triều Cẩm vào trong khoang thuyền, khẩn trương liếc mắt nhìn bốn phía, rèm trên thuyền đều đã buông xuống, thuyền phu hẳn là sẽ không đột nhiên tiến vào.
Buông tay ra, Tử Thanh lắc đầu: “Ta cầu ngươi, đừng luôn nghĩ đến những thứ này nọ không thể được không?” Một lần lại một lần bị cường hôn, cường ôm, Tử Thanh cảm thấy mình khẳng định là chạy trời không khỏi nắng.
“Ngươi yên tâm đi, thuyền phu là kẻ điếc, hắn sẽ không nghe thấy chúng ta làm gì ở trong này đâu.” Triều Cẩm dựa sát vào Tử Thanh, hai tay vòng qua cổ nàng: “Ta thật hy vọng lúc này ngươi giống Lăng Trọng. Vì sao ngươi lại cứ cố tình lạnh lùng như thế?”
“Công tử!” Nhíu mày, trái tim Tử Thanh bất an đập kịch liệt, nhìn đôi môi nàng dần dần tiến tới: “Ta không muốn làm tổn thương ngươi!”
“Nếu ta muốn ngươi làm tổn thương ta thì sao?” Vạt áo cuối cùng cũng rơi xuống, Triều Cẩm đẩy ngã Tử Thanh, chậm rãi nới lỏng mảnh vải bó ngực: “Ta rồi sẽ phải về Phạm Dương, nếu ta chết ở trên tay An Lộc Sơn, hắn thỏa tâm nguyện, cha cũng an toàn, nương cũng vậy…Nếu ta trốn đi, theo tính tình của cha mà xét, chắc chắn sẽ giao nương ra cho An Lộc Sơn tiết hận, ta không thể để người phải chịu tội này.”
Tử Thanh đè tay nàng lại: “Có lẽ sự tình còn có cơ hội xoay chuyển thì sao?”
Triều Cẩm gượng cười: “Một bước sai, thua cả bàn cờ…Tử Thanh, để cho cuộc đời này của ta được một lần không phải hối hận đi…” Mảnh vải bó ngực từ trên người nàng rơi xuống, gò má phiếm một màn đỏ ửng.
Tử Thanh vội vàng nhắm mắt lại, thanh âm Triều Cẩm lại vang lên bên tai: “Nhìn ta đi được không?”
“Ta không nhìn!” Tử Thanh lắc đầu. Triều Cẩm a Triều Cẩm, ngươi tội gì phải làm vậy?
Thân thể mềm mại dựa lên người Tử Thanh, thân mình Tử Thanh bỗng nhiên cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn thân nhất thời bốc lên nhiệt hỏa – nữ tử ấy hơi thở như đóa hoa lan: “Tử Thanh…Tử Thanh…” Thì thầm khẽ gọi, cũng mềm mại nhu mị tận xương.
Làn môi nóng bỏng dừng lại trên môi Tử Thanh, Tử Thanh cả kinh trợn mắt: “Ngươi…”
“Không cho nói!” Bàn tay Triều Cẩm đặt lên vạt áo Tử Thanh: “Đây là đêm đẹp đẽ cuối cùng của ta…”
“Sử Triều Cẩm!” Tử Thanh đột nhiên vòng hai tay gắt gao đem Triều Cẩm ôm vào trong lòng, không dám để cho nàng tiếp tục nhúc nhích dù chỉ một phần: “Không cần tiếp tục hoài phí bản thân mình như thế, cứ tiếp tục như vậy, chỉ có ta làm tổn thương ngươi thôi!”
Lạnh lùng cười, Triều Cẩm đột nhiên hỏi: “Nếu tối nay ta là linh nhân kia thì sao? Ngươi cũng sẽ thờ ơ như thế?”
“Nhã nhi…” Trái tim Tử Thanh nhói đau, gật đầu: “Phải, ta cũng sẽ không dễ dàng khiến nàng ấy tổn thương.”
Giãy ra khỏi vòng tay Tử Thanh, Triều Cẩm thẳng người ngồi dậy, bỗng nhiên ném vỡ chén trà ở bên canh, nhặt lên một mảnh nhỏ, hung hăng rạch một vết trên thân thể tựa tuyết trắng của mình: “Tối nay mỗi một lần ngươi cự tuyệt ta, ta liền tự làm mình tổn thương một lần! Nếu ta chảy hết máu mà chết, còn phải nhọc công ngươi đem thi thể ta về Phạm Dương!”
Ánh mắt né tránh thân thể nàng, không nhìn vết máu ngang ngực kia, Tử Thanh lắc đầu: “Vì sao ngươi luôn thích uy hiếp ta?”
“Nhìn ta!” Triều Cẩm hai mắt hàm lệ ép hỏi: “Ta đường đường là nữ tử Sử gia, làm sao có thể so ra kém hơn một linh nhân kia chứ?”
“Ngươi rất tốt, chỉ là…ta thật sự không thể chạm vào ngươi được…” Tử Thanh vẫn như trước không hề nhìn nàng.
Lại một vệt máu xuất hiện, Triều Cẩm cười tự giễu: “Nếu ta không chết, ta có thể sinh cho ngươi thật nhiều thật nhiều hài tử, mà linh nhân kia dù chỉ một hài tử cũng không có khả năng sinh cho ngươi!”
Thân mình chấn động, Tử Thanh cười ảm đạm: “Ta không cần…” Đột nhiên quay đầu bình tĩnh nhìn Triều Cẩm: “Ngươi có biết hiện tại ngươi rất đáng sợ không, vì cái gì ngươi lại biến thành như vậy?” Ánh mắt lại lạc lên hai đạo vết thương ghê người kia, Tử Thanh thở dài thật sâu: “Đừng tự làm tổn thương chính mình nữa…”
Nói xong, Tử Thanh cởi ngoại bào, xé rách một ít, đang muốn tiến lên băng bó cho nàng, lại bị nàng ôm chặt lấy: “Ngươi phải nhớ kỹ, thân thể của ta ngươi là người thứ nhất nhìn thấy!”
Mặt đỏ lên, Tử Thanh lại không biết nên tiếp những lời này thế nào.
“Một ngày nào đó ta nhất định sẽ gả cho ngươi! Ta không thể cứ như vậy mà chết được! Nếu không, ta không cam lòng!” Triều Cẩm lạnh lùng mở miệng, không nhìn rõ được nét mặt nàng giờ này, Tử Thanh đột nhiên cảm thấy có chút rùng mình từ tận đáy lòng. Giờ khắc này, Tử Thanh thật sự không biết trong lòng Triều Cẩm rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Từ từ xuôi Hoàng Hà, gió đêm lạnh lẽo, chuyến này đi Phạm Dương, Tử Thanh cảm thấy trong lòng trào dâng vô hạn khủng hoảng, giống như sắp có đại sự gì đó sẽ phát sinh.
“Ta biết ngươi sẽ không mặc kệ ta mà!” Thanh âm Triều Cẩm vang lên phía sau, Tử Thanh lại thở dài thật sâu: “Đi thôi.”
“Tay ngươi!” Triều Cẩm hoảng hốt cầm lấy tay nàng: “Sao miệng vết thương lại nứt ra rồi?”
Rút tay lại, đi qua một bên cởi bỏ mảnh vải đang quấn trên tay, vừa đi về phía trước Tử Thanh vừa lạnh nhạt nói: “Đừng vội quản đến thương thế này, không phải ngươi muốn tới Phạm Dương sao? Còn không đi?”
“Ngươi đứng lại!” Triều Cẩm hung hăng quát, tháo đai lưng ra, chộp lấy tay Tử Thanh, vội vàng băng lại: “Đừng đối xử với ta như vậy được không?”
Tử Thanh nhíu mày: “Được…” Nhưng không hề nhìn vào mắt nàng: “Hiện tại chúng ta mướn xe ngựa Bắc thượng hay vẫn như cũ mướn thuyền Bắc thượng?”
“Ta đã thuê thuyền rồi, giờ liền đi đến bên bờ Hoàng Hà.” Nhìn tay Tử Thanh tạm thời không chảy máu nữa, Triều Cẩm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Chờ ngày mai cập bờ rồi sẽ tìm một y quán cho người hảo hảo điều trị một phen, đi thôi.” Buông tay ra, Triều Cẩm cô đơn vô hạn đi phía trước, bóng dáng cô độc tràn ngập thê lương.
Một đường không nói gì, đến bên bờ, Tử Thanh cùng Triều Cẩm đi lên thuyền, thuyền phu nhẹ nhàng khua mái chèo, thuyền tiến nhập Hoàng hà, xuôi dòng đi xuống.
Ánh trăng lấp lánh, như rải rác vạn vạn đóa hoa.
Tử Thanh đứng ở mũi thuyền, nhìn bóng dáng thành Lạc Dương dần dần trở nên mơ hồ trong bóng đêm, chỉ cảm thấy trong lòng như có vô số tảng đá hung hăng đè nặng, hô hấp có chút trầm trọng, chỉ có thể dùng tiếng thở dài để giảm bớt.
Nhã nhi…
“Từ khi nào ngươi lại trở nên sầu lo như thế?” Triều Cẩm nhìn hàng mi của Tử Thanh: “Ta không thích thấy ngươi như vậy.”
“Đến Phạm Dương, trước tiên đừng vội vào thành, ở ngoại ô tìm một chỗ trốn vài ngày trước đi.” Tử Thanh xoay người, nhìn Triều Cẩm: “Lăng Trọng đã bị áp giải đến phủ của An Lộc Sơn ở Phạm Dương rồi, việc ám sát An Khánh Ân không sớm thì muộn cũng sẽ bị lộ ra, giờ ngươi trở về, không thể nghi ngờ là chỉ còn đường chết.”
“Sao có thể như vậy…” Thân mình Triều Cẩm chấn động, không thể tin được lắc đầu: “Ai bắt hắn? Này…điều này sao có thể?”
Tử Thanh tiến lên, đỡ lấy hai vai nàng: “Phạm Dương tất nhiên phải trở về, chẳng qua là cứ chờ xem đã, nếu dưới cơn giận dữ mà An Lộc Sơn không rõ chi tiết đã giết Lăng Trọng, vậy ngươi trở về cũng không có nguy hiểm. Nếu Lăng Trọng vừa nhìn thấy An Lộc Sơn đã nói ra toàn bộ sự tình, vậy ngươi nhất định đừng lộ diện vội, nói không chừng lệnh tôn sẽ vì ngươi mà giải vây.”
“Không có khả năng…Không có khả năng!” Triều Cẩm ôm chặt hai vai, ngã ngồi ở đầu thuyền, sợ hãi đến nước mắt ào ạt rơi xuống: “Cha ta không có khả năng vì một mình ta mà có thể xé rách da mặt với An gia, ta chỉ có chết đi mới có thể làm cho An – Sử hai nhà này hóa giải thù hận!” Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Triều Cẩm, ngươi cần phải tỉnh táo lại, giờ người có thể cứu ngươi cũng chỉ có chính ngươi thôi!
“Đại ca Sử Triều Nghĩa chỉ hy vọng ta chết đi, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này!” Triều Cẩm lắc đầu, nhìn Tử Thanh: “Còn có mẫu thân, nàng tỉ mỉ bày ra cục diện, thế nhưng lại bị hủy ở trong tay ta, ta thực có lỗi với người…Thực có lỗi với người…”
Tử Thanh nhíu mày, gia đình quan lại thời cổ đại thật sự không có dù chỉ một tia cốt nhục tình thân sao? Vì đại nghiệp mà hy sinh nhiều như vậy, đáng giá sao?
Trầm mặc, trầm mặc, thật lâu sau quanh quẩn bên tai vẫn đều là tiếng khóc im lặng đầy áp lực của Triều Cẩm.
“Tử Thanh…” Bỗng nhiên, Triều Cẩm kéo dây cột tóc ra, một suối tóc đen toàn bộ xõa tung phiêu đãng.
“Công tử người đây là…muốn làm gì?” Tử Thanh nhìn đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của nàng, rõ ràng ẩn sâu có một tia hàn ý làm người ta sợ hãi.
Chậm rãi đứng dậy, Triều Cẩm khẽ kéo rớt vạt áo, từng bước đi về phía Tử Thanh: “Ta đã là người hẳn phải chết, Yến Tử Thanh, ngươi quả nhiên là kẻ ý chí sắt đá, ngay cả hiện tại cũng không chịu động một tia tà niệm với ta sao?”
“Công tử!” Tử Thanh hoảng hốt bắt lấy tay nàng, kéo Triều Cẩm vào trong khoang thuyền, khẩn trương liếc mắt nhìn bốn phía, rèm trên thuyền đều đã buông xuống, thuyền phu hẳn là sẽ không đột nhiên tiến vào.
Buông tay ra, Tử Thanh lắc đầu: “Ta cầu ngươi, đừng luôn nghĩ đến những thứ này nọ không thể được không?” Một lần lại một lần bị cường hôn, cường ôm, Tử Thanh cảm thấy mình khẳng định là chạy trời không khỏi nắng.
“Ngươi yên tâm đi, thuyền phu là kẻ điếc, hắn sẽ không nghe thấy chúng ta làm gì ở trong này đâu.” Triều Cẩm dựa sát vào Tử Thanh, hai tay vòng qua cổ nàng: “Ta thật hy vọng lúc này ngươi giống Lăng Trọng. Vì sao ngươi lại cứ cố tình lạnh lùng như thế?”
“Công tử!” Nhíu mày, trái tim Tử Thanh bất an đập kịch liệt, nhìn đôi môi nàng dần dần tiến tới: “Ta không muốn làm tổn thương ngươi!”
“Nếu ta muốn ngươi làm tổn thương ta thì sao?” Vạt áo cuối cùng cũng rơi xuống, Triều Cẩm đẩy ngã Tử Thanh, chậm rãi nới lỏng mảnh vải bó ngực: “Ta rồi sẽ phải về Phạm Dương, nếu ta chết ở trên tay An Lộc Sơn, hắn thỏa tâm nguyện, cha cũng an toàn, nương cũng vậy…Nếu ta trốn đi, theo tính tình của cha mà xét, chắc chắn sẽ giao nương ra cho An Lộc Sơn tiết hận, ta không thể để người phải chịu tội này.”
Tử Thanh đè tay nàng lại: “Có lẽ sự tình còn có cơ hội xoay chuyển thì sao?”
Triều Cẩm gượng cười: “Một bước sai, thua cả bàn cờ…Tử Thanh, để cho cuộc đời này của ta được một lần không phải hối hận đi…” Mảnh vải bó ngực từ trên người nàng rơi xuống, gò má phiếm một màn đỏ ửng.
Tử Thanh vội vàng nhắm mắt lại, thanh âm Triều Cẩm lại vang lên bên tai: “Nhìn ta đi được không?”
“Ta không nhìn!” Tử Thanh lắc đầu. Triều Cẩm a Triều Cẩm, ngươi tội gì phải làm vậy?
Thân thể mềm mại dựa lên người Tử Thanh, thân mình Tử Thanh bỗng nhiên cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn thân nhất thời bốc lên nhiệt hỏa – nữ tử ấy hơi thở như đóa hoa lan: “Tử Thanh…Tử Thanh…” Thì thầm khẽ gọi, cũng mềm mại nhu mị tận xương.
Làn môi nóng bỏng dừng lại trên môi Tử Thanh, Tử Thanh cả kinh trợn mắt: “Ngươi…”
“Không cho nói!” Bàn tay Triều Cẩm đặt lên vạt áo Tử Thanh: “Đây là đêm đẹp đẽ cuối cùng của ta…”
“Sử Triều Cẩm!” Tử Thanh đột nhiên vòng hai tay gắt gao đem Triều Cẩm ôm vào trong lòng, không dám để cho nàng tiếp tục nhúc nhích dù chỉ một phần: “Không cần tiếp tục hoài phí bản thân mình như thế, cứ tiếp tục như vậy, chỉ có ta làm tổn thương ngươi thôi!”
Lạnh lùng cười, Triều Cẩm đột nhiên hỏi: “Nếu tối nay ta là linh nhân kia thì sao? Ngươi cũng sẽ thờ ơ như thế?”
“Nhã nhi…” Trái tim Tử Thanh nhói đau, gật đầu: “Phải, ta cũng sẽ không dễ dàng khiến nàng ấy tổn thương.”
Giãy ra khỏi vòng tay Tử Thanh, Triều Cẩm thẳng người ngồi dậy, bỗng nhiên ném vỡ chén trà ở bên canh, nhặt lên một mảnh nhỏ, hung hăng rạch một vết trên thân thể tựa tuyết trắng của mình: “Tối nay mỗi một lần ngươi cự tuyệt ta, ta liền tự làm mình tổn thương một lần! Nếu ta chảy hết máu mà chết, còn phải nhọc công ngươi đem thi thể ta về Phạm Dương!”
Ánh mắt né tránh thân thể nàng, không nhìn vết máu ngang ngực kia, Tử Thanh lắc đầu: “Vì sao ngươi luôn thích uy hiếp ta?”
“Nhìn ta!” Triều Cẩm hai mắt hàm lệ ép hỏi: “Ta đường đường là nữ tử Sử gia, làm sao có thể so ra kém hơn một linh nhân kia chứ?”
“Ngươi rất tốt, chỉ là…ta thật sự không thể chạm vào ngươi được…” Tử Thanh vẫn như trước không hề nhìn nàng.
Lại một vệt máu xuất hiện, Triều Cẩm cười tự giễu: “Nếu ta không chết, ta có thể sinh cho ngươi thật nhiều thật nhiều hài tử, mà linh nhân kia dù chỉ một hài tử cũng không có khả năng sinh cho ngươi!”
Thân mình chấn động, Tử Thanh cười ảm đạm: “Ta không cần…” Đột nhiên quay đầu bình tĩnh nhìn Triều Cẩm: “Ngươi có biết hiện tại ngươi rất đáng sợ không, vì cái gì ngươi lại biến thành như vậy?” Ánh mắt lại lạc lên hai đạo vết thương ghê người kia, Tử Thanh thở dài thật sâu: “Đừng tự làm tổn thương chính mình nữa…”
Nói xong, Tử Thanh cởi ngoại bào, xé rách một ít, đang muốn tiến lên băng bó cho nàng, lại bị nàng ôm chặt lấy: “Ngươi phải nhớ kỹ, thân thể của ta ngươi là người thứ nhất nhìn thấy!”
Mặt đỏ lên, Tử Thanh lại không biết nên tiếp những lời này thế nào.
“Một ngày nào đó ta nhất định sẽ gả cho ngươi! Ta không thể cứ như vậy mà chết được! Nếu không, ta không cam lòng!” Triều Cẩm lạnh lùng mở miệng, không nhìn rõ được nét mặt nàng giờ này, Tử Thanh đột nhiên cảm thấy có chút rùng mình từ tận đáy lòng. Giờ khắc này, Tử Thanh thật sự không biết trong lòng Triều Cẩm rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Từ từ xuôi Hoàng Hà, gió đêm lạnh lẽo, chuyến này đi Phạm Dương, Tử Thanh cảm thấy trong lòng trào dâng vô hạn khủng hoảng, giống như sắp có đại sự gì đó sẽ phát sinh.
/105
|