Sau ngày hội săn bắn ở rừng Chu Nguyên ba ngày trước, đến giờ Vân Tiêu vẫn luôn nhốt mình trong căn phòng ở Đông Viện nghiên cứu Băng Sương Kiếm.
Quyển sách cổ thần bí kia quả thật có rất nhiều tài liệu về những món bảo bối, chỉ là nó không viết cách thuần phục chúng, do đó nên Vân Tiêu đã dành tất cả những khoảng thời gian rảnh rỗi của mình để tìm hiểu về Băng Sương Kiếm.
Nếu là bình thường, chắc chắn Vân Kiếm sẽ quấy rối không yên, chỉ trùng hợp là phía Bắc Chu quốc đang có thiên tai và giặc cướp hoành hành, đường đường là cánh tay đắc lực của hoàng thượng Vân Kiếm cũng bận đến đầu tắt mặt tối.
Cuối cùng, Vân Kiếm nhận thánh chỉ dẫn quân ra phía Bắc, đích thân chỉ đạo chặn bắt bọn cướp và phân phát lương thảo của triều đình.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều rất khó hiểu, rõ ràng chỉ là phân phát lương thảo và bắt những bọn cướp nhỏ nhoi, tại sao lại phải phái trụ cột của triều đình đi mà không phải là những quan viên khác ?
Có một điều mà không ai biết, vào những năm rất lâu về trước, phía Bắc căn bản là một nơi hạn hán, lũ lụt liên miên không dứt.Cũng nhờ tiên hoàng anh minh, đã tuyên cáo bệnh nặng, miễn thượng triều, có việc dân sớ, nhờ vậy tích lũy rất nhiều thời gian để tìm ra biện pháp giảm thiên tai đến mức tối thiểu.
Điều này ngoại trừ những thái giám và cung nữ hầu hạ tiên hoàng năm đó, giờ đã sớm đi theo tiên hoàng xuống nơi chín suối thì chỉ còn thái hậu và ba huynh đệ Vân Kiếm, Vân Các, Vân Hy biết chuyện.
Từ lúc áp dụng chính sách của tiên hoàng, chẳng những ở phía Bắc mà ở rất nhiều nơi khác cũng trở nên mưa gió thuận hòa, thiên tai không phải là không có nhưng là nặng đến như lần này thì quả thật chưa từng xảy ra.
Lại thêm thuộc hạ của cả ba huynh đệ họ cùng tra được, những bọn cướp kia căn bản không phải người Chu quốc mà là người Thanh quốc.
Thanh quốc đã thèm thuồng Chu quốc từ lâu, đã nhiều lần gây chiến tranh, ngay cả khi đã ký giao ước vẫn giở thói quấy rối và khiêu khích, chỉ là do không đủ thực lực nên đến giờ vẫn chưa lấy được của Chu quốc dù chỉ là một phần đất nhỏ.
Chuyện lần này ở phía Bắc, chắc chắn là có nội tình, do đó Vân Các mới hạ thánh chỉ lệnh cho Vân Kiếm đích thân giải quyết.
Vân Tiêu tính nhẩm, ít nhất cũng phải ba đến năm tháng Vân Kiếm mới có thể quay về, do đó Vân Tiêu rất thanh thản vừa nghiên cứu Băng Sương Kiếm vừa tận hưởng khoảng thời gian thanh tĩnh hiếm có này.
Hức, hức, oa, ta không biết đâu, ta muốn gặp A Tiêu, A Tiêu Vân Tiêu đang ngồi dưới gốc cây mà y yêu thích, bỗng nhiên bị một tiếng khóc như heo bị cắt tiết xông thẳng vào tai.
Hiện giờ Vân Tiêu vẫn mang một vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy cọng gân xanh trên trán y đang giật một cách dữ dội.
Cái tên này quả là âm hồn bất tán mà!!
Mấy ngày nay, từ khi Vân Kiếm đi Vân Tiêu rất thoải mái, rồi một ngày, cái tên chết tiệt này chạy lại đây, một câu A Tiêu hai câu A Tiêu, còn ép y gọi hắn tứ thúc.
Như vậy cũng thôi đi, đã hai mươi mấy tuổi đầu mà cứ y như con nít, mỗi lần Vân Tiêu không muốn gặp hắn là hắn khóc như chết cha chết mẹ hay bị ai đánh đập dữ lắm vậy.
Vân Tiêu là người thích yên tĩnh, một Vân Kiếm đã đủ phiền rồi, giờ lại còn thêm cái tứ thúc này, quả thật là Vân Tiêu hận không thể trói hắn lại và nhét cái nùi giẻ vào miệng của Vân Hy.
Cái người Vân Hy này so với Vân Kiếm quả thật phiền hơn gấp mấy lần, tiếng khóc của hắn có sức công phá kinh khủng, dù cho có bình tĩnh cách mấy cũng bị tiếng khóc của hắn làm rối trí.
A Tiêu Từ đằng xa, Vân Hy sử dụng khinh công bay thẳng về phía Vân Tiêu.
Khi Vân Tiêu vừa nhìn thấy Vân Hy từ xa, y đã sử dụng khinh công bay đi một đoạn, dù Vân Tiêu chỉ mới học khinh công nhưng do tư chất của y thông tuệ hơn người nên học rất nhanh, nếu đấu từ một điểm xuất phát cùng nhau thì Vân Tiêu sẽ thua, nhưng do tiếng khóc của Vân Hy quá có sức công phá nên Vân Tiêu đã chạy sớm.
Tất cả những người trong vương phủ đều không để ý cuộc rượt đuổi của hai thúc cháu họ, không phải là không quan tâm mà là vì đã quá quen thuộc rồi, ngày nào ở vương phủ cũng xảy ra cuộc đuổi bắt này mà.
A Tiêu, sao ngươi lại chạy a, tứ thúc rất nhớ ngươi Sau một hồi bay nhảy, cuối cùng Vân Hy đã bắt được Vân Tiêu.
Vân Tiêu thầm khinh bỉ Vân Hy, ngày nào hắn cũng đến làm phiền nhị vương phủ gà chó không yên, Vân Tiêu nhìn mặt hắn đến phát chán, ngày hôm qua còn ăn nhờ ở đậu nhị vương phủ cả buổi trưa, nhớ em gái hắn.
A Tiêu, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta vào thư phòng của nhị ca nói chuyện .Vân Hy thu lại bộ dáng đùa giỡn, nói một cách nghiêm túc.
Vân Tiêu ngạc nhiên, chưa bao giờ y thấy Vân Hy như vậy, trực giác nói cho Vân Tiêu biết, có chuyện gì đó xảy ra.
Vào thư phòng, Vân Hy cẩn thận nhìn tứ phía rồi chầm chậm đóng cánh cửa.
Ngồi đi Vân Hy ngồi vào ghế, ra hiệu cho Vân Tiêu ngồi vào ghế đối diện.
Vân Tiêu cũng rất phối hợp ngồi xuống, chống tay lên cằm nhìn Vân Hy.
Cứ như vậy ngươi nhìn ta ta nhìn người, bầu không khí giữa hai người trở nên trầm mặc quỷ dị.
Phụ thân ngươi không cẩn thận đã bị quân địch dùng ám khí đánh lén Sau một hồi lâu, Vân Hy lên tiếng.
Ám khi đó có kịch độc, phải dùng cổ trùng với máu của ngươi mới có thể cứu huynh ấy Dừng một chút, Vân Hy nói tiếp.
Tại sao nhất thiết phải là máu của ta ? Vân Tiêu cảm thấy lạ, dù sao Vân Kiếm vẫn còn hai tiểu đệ là Vân Các và Vân Hy, tại sao nhất thiết phải lấy máu của một đứa nhóc mới 7 tuổi như y ?, không phải Vân Tiêu sợ, đường đường một đại sát thủ đương nhiên không sợ đổ máu, Vân Tiêu chỉ là cảm thấy kì lạ và khó hiểu.
Đại phu nói phải lấy máu của hài tử dưới mười tuổi Vân Hy rất bình tĩnh trả lời.
Bao giờ lên đường ? Vân Tiêu mặt không biến sắc hỏi Vân Hy khi nào lên đường.
Từ đây đến Bắc Doanh khoảng hai ngày, theo lời đại phu thì nhị ca chỉ gắng gượng được bảy ngày, bây giờ ngươi chuẩn bị hành lý, ngày mai lên đường Vân Hy ngẫm nghĩ một hồi liền cất tiếng nói, không phải là hắn không muốn đi ngay bây giờ, chỉ là lượng máu cần dùng rất nhiều, Vân Tiêu chỉ mới có bảy tuổi, để cho một hài tử còn nhỏ như vậy phải bỏ ra một lượng máu lớn lại còn phải đi đường xa, Vân Hy thật không đành lòng, quyết định cho Vân Tiêu nghỉ ngơi một ngày.
Được Vân Tiêu khẽ gật đầu, thân xác này là của Vân Kiếm cho y, bây giờ đưa máu cho hắn cũng coi như vật về với chủ.
Tối đến, ánh trăng soi sáng cả một bầu trời, trăng đêm nay rất sáng, sáng vô cùng.
Một đứa bé nhỏ nhắn đang nhìn thấy khung cảnh trắng xóa, xung quanh nó không có gì ngoài màu trắng cả, rồi trước mặt nó hiện ra các hình ảnh, hình ảnh ba mẹ nó bỏ rơi nó khi nó vừa mới năm tuổi, hình ảnh những cực hình nó phải trải qua, khi nó lớn lên, những người sống với nó từ nhỏ lần lượt phản bội nó, đau, nó rất đau, nhưng trên mặt nó lại không chút cảm xúc, nó không phải một đứa yếu đuối, do đó nó không khóc, bản thân nó không cho thứ mặn chát kia chảy ra.
Nhưng là, không khóc thì đã sao chứ?
Đã là người, bất kì ai cũng biết đau.
Có đôi khi, khóc được cũng là một hạnh phúc, ít ra nỗi niềm trong lòng cũng sẽ vơi đi.
Bỗng, đứa bé đó thấy một gương mặt vô cùng xinh đẹp hiện ra, người đó luôn sủng ái nó, chỉ cần nó muốn, người đó liền lấy cho nó, người đó bảo vệ nó, mặc dù chính người đó cũng biết nó không cần được bảo vệ.
Từ trước đến giờ, chưa có ai tốt với nó, chưa có ai yêu thương nó như vậy cả.
Bảo bối, ngươi sao vậy, bảo bối Vân Kiếm hốt hoảng, nắm lấy vai Vân Tiêu lay mạnh
Có trời mới biết, hắn lo cho bé con của hắn đến nhường nào, khi Vân Hy trở về bảo Vân Tiêu cứu hắn, Vân Kiếm đã cật lực ngăn lại nhưng vì Vân Hy lẻn trốn đi nên Vân Kiếm cũng đành chịu.
Ngày hôm qua, đáng lẽ Vân Kiếm chờ Vân Hy và Vân Tiêu đến, chẳng hiểu sao chờ mãi không thấy bọn họ, chỉ nhận được một phong thư, báo Vân Tiêu sốt nặng, không thể đến.
Lúc đầu, Vân Kiếm chỉ nghĩ là sốt nhẹ, cho đến hai ngày sau, khi Vân Dương được hắn giao chỉ thị âm thầm bảo vệ Vân Tiêu đến báo hung tin, Vân Kiếm liền đứng ngồi không yên.
Chẳng hiểu sao, sức khỏe của Vân Tiêu đó giờ rất tốt, cho tới khi Vân Kiếm gặp chuyện, y lại sốt li bì, miên man không tỉnh.
(Ai không nhớ Vân Dương xin hãy xem lại chương 5)
Nghĩ tới sẽ không được gặp bé con của mình, Vân Kiếm lại chịu không nổi, mặc kệ mọi người ngăn cản và độc tố trong máu của bản thân, dùng hết sức lực đi về vương phủ.
Khi về đến vương phủ đã là nửa đêm, Vân Kiếm không thông báo cho quản gia mà dùng khinh công bay thẳng vào phòng của Vân Tiêu.
Khi bước vào phòng, Vân Kiếm thấy một bóng dáng bé nhỏ cuộn mình trong cái chăn bông dày cộm, hắn lại gần, đưa tay sờ trán của Vân Tiêu, sau đó lặng lẽ đi lấy thao nước cùng một cái khăn ấm đắp lên trán y.
Cứ như vậy cho đến khi trời gần sáng, Vân Tiêu bỗng run lên bần bật, từ cổ họng phát ra tiếng ưm, ưm , vẻ mặt vô cùng thống khổ, lúc này Vân Kiếm mới hoảng hồn lay mạnh hai vai Vân Tiêu.
Vân Tiêu từ từ từ nhướng mắt, khi thấy Vân Kiếm ở trước mặt, y nhắm mắt lại, lầm bầm rằng mình đang mơ.
Vân Kiếm đang lo lắng cho Vân Tiêu, thấy y như vậy hắn cũng dở khóc dở cười, không biết làm sao.
Vân Tiêu chỉ lầm bầm một chút liền đi vào giấc ngủ, y ngủ rất say, đôi má ửng hồng, phúng phính, thấy Vân Tiêu như vậy, Vân Kiếm nhớ lại hồi ngày hôm đó.
---một ngày đẹp trời ở phủ nhị vương gia---
Gió, nhẹ nhàng, lướt qua khắp người tại nên cảm giác se se lạnh.
Mùa đông năm nay ở Chu quốc đặc biệt lạnh.
Dưới tán cây Bạch Khiết, một thân hình nho nhỏ được bao bọc kĩ càng trong chiếc áo lông cừu thượng hạng.
Vân Tiêu chưa từng gặp loại hoa này ở hiện đại, sở dĩ người ta gọi nó là Bạch Khiết là vì nó trắng vô cùng, tinh khiết đến thoát tục.
Nhưng cái mà Vân Tiêu thích ở loại hoa này không phải là vẻ đẹp của nó mà là ở cá tính của nó.
Hoa Bạch Khiết chỉ nở vào mùa đông, khí trời càng lạnh hoa càng nở rộ, càng xinh đẹp.
Giữa một khí hậu ấm áp, sinh trưởng thật tốt thì có gì hay?
Thế nhưng giữa một trời đông giá rét, có thể lớn lên, nở hoa, đó là điều vô cùng khó cũng là điều vô cùng tuyệt vời.
Vân Tiêu lẳng lặng nhìn những cánh hoa đang theo gió bay, đôi môi nhỏ nhắn, hồng nhuận khẽ ngâm một bài thơ.
(Bạch Khiết chỉ là một loài cây ta tự tưởng tượng, mọi người đừng tìm hiểu chi cho mệt, vả lại ta không giỏi làm thơ, vậy nên ta sẽ không viết ra cụ thể bài thơ, chỉ viết là ngâm thơ thôi).
Bỗng, một cánh hoa Bạch Khiết nhỏ nhắn bay theo gió, tình cờ hạ cánh trên cái mũi đáng yêu của Vân Tiêu, y dùng tay lấy nó xuống, nhìn nhìn, chẳng hiểu nghĩ cái gì mà cười một tiếng.
Nụ cười này, chính là làm muôn hoa thất sắc.
Lâu lắm rồi, Vân Tiêu chưa hề cười như vậy, bao nhiêu cái khuynh quốc khuynh thành, bao nhiêu người hoa nhường nguyệt thẹn, chung quy cũng không qua được nụ cười này của y.
Đúng lúc này, Vân Kiếm vừa nghị sự trong thư bước ra, ma xui quỷ khiến thế nào bắt gặp ngay nụ cười của Vân Tiêu, dù cho kẻ bình tĩnh như Vân Kiếm cũng điêu đứng bàng hoàng.
Vân Kiếm chưa từng thấy qua nụ cười nào đẹp đến vậy, tự nhiên đến vậy, trong sáng đến vậy.Cho dù hắn có dùng muôn ngàn lời nói cũng không thể diễn tả được vẻ đẹp trong nụ cười của Vân Tiêu.
Chỉ trong phút chốc đó, Vân Kiếm cảm thấy tim hắn đập thiếu một nhịp, cũng từ ngày ấy, Vân Kiếm biết, tâm hắn, đã bị người lạnh lùng kia đoạt đi.
Vân Kiếm không đi ngay, hắn ầm thầm ở lại nhìn cảnh đẹp ngàn năm có một này.
Vân Tiêu chỉ cười một chút, sau đó gương mặt vẫn trở lại lạnh lùng như thường ngày.
Bỗng nhiên, Vân Tiêu thấy mắt mình thật nặng, y nhẹ nhàng bước đến gốc cây Bạch Khiết, ngồi xuống đó, rồi lấy áo khoác trùm kín người thay cho chăn, đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng.
Vân Kiếm có nội lực rất thâm hậu, dù trực giác của Vân Tiêu có tốt cách mấy đi nữa vẫn khó lòng nhận ra, trừ khi là Vân Kiếm vô tình để lộ sơ hở như lần đầu hai cha con họ gặp nhau, ngoài ra thì Vân Tiêu không có khả năng phát giác được Vân Kiếm.
Vân Kiếm hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng đi đến trước mặt Vân Tiêu, hắn lặng lẽ ngắm nhìn bé con của hắn, còn Vân Tiêu lại chẳng hề hay biết mà ngủ thật say, đôi mắt nhắm nghiền, hai má hồng phúng phính, dù y chỉ mới bảy tuổi thôi nhưng quả là có một diện mạo câu nhân.
Càng ngắm nhìn Vân Tiêu, Vân Kiếm càng lún sâu vào vũng lầy tình cảm này.
Có lẽ, ngay từ thời khắc hắn nhìn thấy Vân Tiêu cười, Vân Kiếm đã vô tri vô giác mà yêu y.
Quyển sách cổ thần bí kia quả thật có rất nhiều tài liệu về những món bảo bối, chỉ là nó không viết cách thuần phục chúng, do đó nên Vân Tiêu đã dành tất cả những khoảng thời gian rảnh rỗi của mình để tìm hiểu về Băng Sương Kiếm.
Nếu là bình thường, chắc chắn Vân Kiếm sẽ quấy rối không yên, chỉ trùng hợp là phía Bắc Chu quốc đang có thiên tai và giặc cướp hoành hành, đường đường là cánh tay đắc lực của hoàng thượng Vân Kiếm cũng bận đến đầu tắt mặt tối.
Cuối cùng, Vân Kiếm nhận thánh chỉ dẫn quân ra phía Bắc, đích thân chỉ đạo chặn bắt bọn cướp và phân phát lương thảo của triều đình.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều rất khó hiểu, rõ ràng chỉ là phân phát lương thảo và bắt những bọn cướp nhỏ nhoi, tại sao lại phải phái trụ cột của triều đình đi mà không phải là những quan viên khác ?
Có một điều mà không ai biết, vào những năm rất lâu về trước, phía Bắc căn bản là một nơi hạn hán, lũ lụt liên miên không dứt.Cũng nhờ tiên hoàng anh minh, đã tuyên cáo bệnh nặng, miễn thượng triều, có việc dân sớ, nhờ vậy tích lũy rất nhiều thời gian để tìm ra biện pháp giảm thiên tai đến mức tối thiểu.
Điều này ngoại trừ những thái giám và cung nữ hầu hạ tiên hoàng năm đó, giờ đã sớm đi theo tiên hoàng xuống nơi chín suối thì chỉ còn thái hậu và ba huynh đệ Vân Kiếm, Vân Các, Vân Hy biết chuyện.
Từ lúc áp dụng chính sách của tiên hoàng, chẳng những ở phía Bắc mà ở rất nhiều nơi khác cũng trở nên mưa gió thuận hòa, thiên tai không phải là không có nhưng là nặng đến như lần này thì quả thật chưa từng xảy ra.
Lại thêm thuộc hạ của cả ba huynh đệ họ cùng tra được, những bọn cướp kia căn bản không phải người Chu quốc mà là người Thanh quốc.
Thanh quốc đã thèm thuồng Chu quốc từ lâu, đã nhiều lần gây chiến tranh, ngay cả khi đã ký giao ước vẫn giở thói quấy rối và khiêu khích, chỉ là do không đủ thực lực nên đến giờ vẫn chưa lấy được của Chu quốc dù chỉ là một phần đất nhỏ.
Chuyện lần này ở phía Bắc, chắc chắn là có nội tình, do đó Vân Các mới hạ thánh chỉ lệnh cho Vân Kiếm đích thân giải quyết.
Vân Tiêu tính nhẩm, ít nhất cũng phải ba đến năm tháng Vân Kiếm mới có thể quay về, do đó Vân Tiêu rất thanh thản vừa nghiên cứu Băng Sương Kiếm vừa tận hưởng khoảng thời gian thanh tĩnh hiếm có này.
Hức, hức, oa, ta không biết đâu, ta muốn gặp A Tiêu, A Tiêu Vân Tiêu đang ngồi dưới gốc cây mà y yêu thích, bỗng nhiên bị một tiếng khóc như heo bị cắt tiết xông thẳng vào tai.
Hiện giờ Vân Tiêu vẫn mang một vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy cọng gân xanh trên trán y đang giật một cách dữ dội.
Cái tên này quả là âm hồn bất tán mà!!
Mấy ngày nay, từ khi Vân Kiếm đi Vân Tiêu rất thoải mái, rồi một ngày, cái tên chết tiệt này chạy lại đây, một câu A Tiêu hai câu A Tiêu, còn ép y gọi hắn tứ thúc.
Như vậy cũng thôi đi, đã hai mươi mấy tuổi đầu mà cứ y như con nít, mỗi lần Vân Tiêu không muốn gặp hắn là hắn khóc như chết cha chết mẹ hay bị ai đánh đập dữ lắm vậy.
Vân Tiêu là người thích yên tĩnh, một Vân Kiếm đã đủ phiền rồi, giờ lại còn thêm cái tứ thúc này, quả thật là Vân Tiêu hận không thể trói hắn lại và nhét cái nùi giẻ vào miệng của Vân Hy.
Cái người Vân Hy này so với Vân Kiếm quả thật phiền hơn gấp mấy lần, tiếng khóc của hắn có sức công phá kinh khủng, dù cho có bình tĩnh cách mấy cũng bị tiếng khóc của hắn làm rối trí.
A Tiêu Từ đằng xa, Vân Hy sử dụng khinh công bay thẳng về phía Vân Tiêu.
Khi Vân Tiêu vừa nhìn thấy Vân Hy từ xa, y đã sử dụng khinh công bay đi một đoạn, dù Vân Tiêu chỉ mới học khinh công nhưng do tư chất của y thông tuệ hơn người nên học rất nhanh, nếu đấu từ một điểm xuất phát cùng nhau thì Vân Tiêu sẽ thua, nhưng do tiếng khóc của Vân Hy quá có sức công phá nên Vân Tiêu đã chạy sớm.
Tất cả những người trong vương phủ đều không để ý cuộc rượt đuổi của hai thúc cháu họ, không phải là không quan tâm mà là vì đã quá quen thuộc rồi, ngày nào ở vương phủ cũng xảy ra cuộc đuổi bắt này mà.
A Tiêu, sao ngươi lại chạy a, tứ thúc rất nhớ ngươi Sau một hồi bay nhảy, cuối cùng Vân Hy đã bắt được Vân Tiêu.
Vân Tiêu thầm khinh bỉ Vân Hy, ngày nào hắn cũng đến làm phiền nhị vương phủ gà chó không yên, Vân Tiêu nhìn mặt hắn đến phát chán, ngày hôm qua còn ăn nhờ ở đậu nhị vương phủ cả buổi trưa, nhớ em gái hắn.
A Tiêu, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta vào thư phòng của nhị ca nói chuyện .Vân Hy thu lại bộ dáng đùa giỡn, nói một cách nghiêm túc.
Vân Tiêu ngạc nhiên, chưa bao giờ y thấy Vân Hy như vậy, trực giác nói cho Vân Tiêu biết, có chuyện gì đó xảy ra.
Vào thư phòng, Vân Hy cẩn thận nhìn tứ phía rồi chầm chậm đóng cánh cửa.
Ngồi đi Vân Hy ngồi vào ghế, ra hiệu cho Vân Tiêu ngồi vào ghế đối diện.
Vân Tiêu cũng rất phối hợp ngồi xuống, chống tay lên cằm nhìn Vân Hy.
Cứ như vậy ngươi nhìn ta ta nhìn người, bầu không khí giữa hai người trở nên trầm mặc quỷ dị.
Phụ thân ngươi không cẩn thận đã bị quân địch dùng ám khí đánh lén Sau một hồi lâu, Vân Hy lên tiếng.
Ám khi đó có kịch độc, phải dùng cổ trùng với máu của ngươi mới có thể cứu huynh ấy Dừng một chút, Vân Hy nói tiếp.
Tại sao nhất thiết phải là máu của ta ? Vân Tiêu cảm thấy lạ, dù sao Vân Kiếm vẫn còn hai tiểu đệ là Vân Các và Vân Hy, tại sao nhất thiết phải lấy máu của một đứa nhóc mới 7 tuổi như y ?, không phải Vân Tiêu sợ, đường đường một đại sát thủ đương nhiên không sợ đổ máu, Vân Tiêu chỉ là cảm thấy kì lạ và khó hiểu.
Đại phu nói phải lấy máu của hài tử dưới mười tuổi Vân Hy rất bình tĩnh trả lời.
Bao giờ lên đường ? Vân Tiêu mặt không biến sắc hỏi Vân Hy khi nào lên đường.
Từ đây đến Bắc Doanh khoảng hai ngày, theo lời đại phu thì nhị ca chỉ gắng gượng được bảy ngày, bây giờ ngươi chuẩn bị hành lý, ngày mai lên đường Vân Hy ngẫm nghĩ một hồi liền cất tiếng nói, không phải là hắn không muốn đi ngay bây giờ, chỉ là lượng máu cần dùng rất nhiều, Vân Tiêu chỉ mới có bảy tuổi, để cho một hài tử còn nhỏ như vậy phải bỏ ra một lượng máu lớn lại còn phải đi đường xa, Vân Hy thật không đành lòng, quyết định cho Vân Tiêu nghỉ ngơi một ngày.
Được Vân Tiêu khẽ gật đầu, thân xác này là của Vân Kiếm cho y, bây giờ đưa máu cho hắn cũng coi như vật về với chủ.
Tối đến, ánh trăng soi sáng cả một bầu trời, trăng đêm nay rất sáng, sáng vô cùng.
Một đứa bé nhỏ nhắn đang nhìn thấy khung cảnh trắng xóa, xung quanh nó không có gì ngoài màu trắng cả, rồi trước mặt nó hiện ra các hình ảnh, hình ảnh ba mẹ nó bỏ rơi nó khi nó vừa mới năm tuổi, hình ảnh những cực hình nó phải trải qua, khi nó lớn lên, những người sống với nó từ nhỏ lần lượt phản bội nó, đau, nó rất đau, nhưng trên mặt nó lại không chút cảm xúc, nó không phải một đứa yếu đuối, do đó nó không khóc, bản thân nó không cho thứ mặn chát kia chảy ra.
Nhưng là, không khóc thì đã sao chứ?
Đã là người, bất kì ai cũng biết đau.
Có đôi khi, khóc được cũng là một hạnh phúc, ít ra nỗi niềm trong lòng cũng sẽ vơi đi.
Bỗng, đứa bé đó thấy một gương mặt vô cùng xinh đẹp hiện ra, người đó luôn sủng ái nó, chỉ cần nó muốn, người đó liền lấy cho nó, người đó bảo vệ nó, mặc dù chính người đó cũng biết nó không cần được bảo vệ.
Từ trước đến giờ, chưa có ai tốt với nó, chưa có ai yêu thương nó như vậy cả.
Bảo bối, ngươi sao vậy, bảo bối Vân Kiếm hốt hoảng, nắm lấy vai Vân Tiêu lay mạnh
Có trời mới biết, hắn lo cho bé con của hắn đến nhường nào, khi Vân Hy trở về bảo Vân Tiêu cứu hắn, Vân Kiếm đã cật lực ngăn lại nhưng vì Vân Hy lẻn trốn đi nên Vân Kiếm cũng đành chịu.
Ngày hôm qua, đáng lẽ Vân Kiếm chờ Vân Hy và Vân Tiêu đến, chẳng hiểu sao chờ mãi không thấy bọn họ, chỉ nhận được một phong thư, báo Vân Tiêu sốt nặng, không thể đến.
Lúc đầu, Vân Kiếm chỉ nghĩ là sốt nhẹ, cho đến hai ngày sau, khi Vân Dương được hắn giao chỉ thị âm thầm bảo vệ Vân Tiêu đến báo hung tin, Vân Kiếm liền đứng ngồi không yên.
Chẳng hiểu sao, sức khỏe của Vân Tiêu đó giờ rất tốt, cho tới khi Vân Kiếm gặp chuyện, y lại sốt li bì, miên man không tỉnh.
(Ai không nhớ Vân Dương xin hãy xem lại chương 5)
Nghĩ tới sẽ không được gặp bé con của mình, Vân Kiếm lại chịu không nổi, mặc kệ mọi người ngăn cản và độc tố trong máu của bản thân, dùng hết sức lực đi về vương phủ.
Khi về đến vương phủ đã là nửa đêm, Vân Kiếm không thông báo cho quản gia mà dùng khinh công bay thẳng vào phòng của Vân Tiêu.
Khi bước vào phòng, Vân Kiếm thấy một bóng dáng bé nhỏ cuộn mình trong cái chăn bông dày cộm, hắn lại gần, đưa tay sờ trán của Vân Tiêu, sau đó lặng lẽ đi lấy thao nước cùng một cái khăn ấm đắp lên trán y.
Cứ như vậy cho đến khi trời gần sáng, Vân Tiêu bỗng run lên bần bật, từ cổ họng phát ra tiếng ưm, ưm , vẻ mặt vô cùng thống khổ, lúc này Vân Kiếm mới hoảng hồn lay mạnh hai vai Vân Tiêu.
Vân Tiêu từ từ từ nhướng mắt, khi thấy Vân Kiếm ở trước mặt, y nhắm mắt lại, lầm bầm rằng mình đang mơ.
Vân Kiếm đang lo lắng cho Vân Tiêu, thấy y như vậy hắn cũng dở khóc dở cười, không biết làm sao.
Vân Tiêu chỉ lầm bầm một chút liền đi vào giấc ngủ, y ngủ rất say, đôi má ửng hồng, phúng phính, thấy Vân Tiêu như vậy, Vân Kiếm nhớ lại hồi ngày hôm đó.
---một ngày đẹp trời ở phủ nhị vương gia---
Gió, nhẹ nhàng, lướt qua khắp người tại nên cảm giác se se lạnh.
Mùa đông năm nay ở Chu quốc đặc biệt lạnh.
Dưới tán cây Bạch Khiết, một thân hình nho nhỏ được bao bọc kĩ càng trong chiếc áo lông cừu thượng hạng.
Vân Tiêu chưa từng gặp loại hoa này ở hiện đại, sở dĩ người ta gọi nó là Bạch Khiết là vì nó trắng vô cùng, tinh khiết đến thoát tục.
Nhưng cái mà Vân Tiêu thích ở loại hoa này không phải là vẻ đẹp của nó mà là ở cá tính của nó.
Hoa Bạch Khiết chỉ nở vào mùa đông, khí trời càng lạnh hoa càng nở rộ, càng xinh đẹp.
Giữa một khí hậu ấm áp, sinh trưởng thật tốt thì có gì hay?
Thế nhưng giữa một trời đông giá rét, có thể lớn lên, nở hoa, đó là điều vô cùng khó cũng là điều vô cùng tuyệt vời.
Vân Tiêu lẳng lặng nhìn những cánh hoa đang theo gió bay, đôi môi nhỏ nhắn, hồng nhuận khẽ ngâm một bài thơ.
(Bạch Khiết chỉ là một loài cây ta tự tưởng tượng, mọi người đừng tìm hiểu chi cho mệt, vả lại ta không giỏi làm thơ, vậy nên ta sẽ không viết ra cụ thể bài thơ, chỉ viết là ngâm thơ thôi).
Bỗng, một cánh hoa Bạch Khiết nhỏ nhắn bay theo gió, tình cờ hạ cánh trên cái mũi đáng yêu của Vân Tiêu, y dùng tay lấy nó xuống, nhìn nhìn, chẳng hiểu nghĩ cái gì mà cười một tiếng.
Nụ cười này, chính là làm muôn hoa thất sắc.
Lâu lắm rồi, Vân Tiêu chưa hề cười như vậy, bao nhiêu cái khuynh quốc khuynh thành, bao nhiêu người hoa nhường nguyệt thẹn, chung quy cũng không qua được nụ cười này của y.
Đúng lúc này, Vân Kiếm vừa nghị sự trong thư bước ra, ma xui quỷ khiến thế nào bắt gặp ngay nụ cười của Vân Tiêu, dù cho kẻ bình tĩnh như Vân Kiếm cũng điêu đứng bàng hoàng.
Vân Kiếm chưa từng thấy qua nụ cười nào đẹp đến vậy, tự nhiên đến vậy, trong sáng đến vậy.Cho dù hắn có dùng muôn ngàn lời nói cũng không thể diễn tả được vẻ đẹp trong nụ cười của Vân Tiêu.
Chỉ trong phút chốc đó, Vân Kiếm cảm thấy tim hắn đập thiếu một nhịp, cũng từ ngày ấy, Vân Kiếm biết, tâm hắn, đã bị người lạnh lùng kia đoạt đi.
Vân Kiếm không đi ngay, hắn ầm thầm ở lại nhìn cảnh đẹp ngàn năm có một này.
Vân Tiêu chỉ cười một chút, sau đó gương mặt vẫn trở lại lạnh lùng như thường ngày.
Bỗng nhiên, Vân Tiêu thấy mắt mình thật nặng, y nhẹ nhàng bước đến gốc cây Bạch Khiết, ngồi xuống đó, rồi lấy áo khoác trùm kín người thay cho chăn, đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng.
Vân Kiếm có nội lực rất thâm hậu, dù trực giác của Vân Tiêu có tốt cách mấy đi nữa vẫn khó lòng nhận ra, trừ khi là Vân Kiếm vô tình để lộ sơ hở như lần đầu hai cha con họ gặp nhau, ngoài ra thì Vân Tiêu không có khả năng phát giác được Vân Kiếm.
Vân Kiếm hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng đi đến trước mặt Vân Tiêu, hắn lặng lẽ ngắm nhìn bé con của hắn, còn Vân Tiêu lại chẳng hề hay biết mà ngủ thật say, đôi mắt nhắm nghiền, hai má hồng phúng phính, dù y chỉ mới bảy tuổi thôi nhưng quả là có một diện mạo câu nhân.
Càng ngắm nhìn Vân Tiêu, Vân Kiếm càng lún sâu vào vũng lầy tình cảm này.
Có lẽ, ngay từ thời khắc hắn nhìn thấy Vân Tiêu cười, Vân Kiếm đã vô tri vô giác mà yêu y.
/10
|