Chương 10
9 Đợi cô cùng ăn bữa sáng 1
“Ồ…” Cố Chỉ Hàm buồn bực đi tới bàn cơm, từ trước tới nay cha luôn dậy sớm tập luyện, sao… Muộn như vậy còn chưa ăn sáng. Chẳng lẽ là… Cố ý đợi cô ăn cùng? Cố Chỉ Hàm nhanh chóng dừng suy nghĩ linh tinh của mình, dời mắt nhìn cha mặc trang phục thoải mái màu xám nhạt.
Hôm nay cha nhìn thật MAN, mặc áo ngắn tay lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn mà mạnh mẽ có lực. Khi anh vươn tay cầm lấy bánh mì và cong tay lại cho vào trong miệng, mơ hồ sẽ thấy được bắp tay.
Dưới áo thun cổ chữ V kiểu dáng đơn giản, là xương quai xanh lồi lên rõ ràng, dưới cổ áo mơ hồ còn thấy được hoa văn cơ ngực vạm vỡ.
Cố Chỉ Hàm im lặng xé bánh mì ăn, cho vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cha ăn tương đối ưu nhã. Có mấy lần chạm phải tầm mắt hờ hững của anh, Cố Chỉ Hàm bị dọa sợ nhanh chóng dời mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm sữa bò trắng bóng trước mắt, lỗ tai ửng đỏ.
Hơn 10 phút sau, Cố Lâm Hiên ưu nhã lau tay, im lặng ngồi một bên nhìn cô uống từng ngụm sữa bò.
Cố Chỉ Hàm bị gương mặt anh tuấn như vẽ của anh nhìn chằm chằm, khó tránh khỏi lúng túng một lát. Thường ngày sẽ không có gì khác thường, nhưng từ khi biết được bí mật của cha, cô phát hiện chỉ cần cha vừa nhìn cô, trong đầu cô sẽ nghĩ tới những chuyện ngượng ngùng cha làm với cô ngày đó.
Chỉ trong nháy mắt, một ngón tay thon dài chạm lên đôi môi phấn nộn của cô. Trái tim của Cố Chỉ Hàm đập nhanh hơn, sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đôi mắt to đen ngây ngốc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Nhưng ánh mắt Cố Lâm Hiên chỉ nhìn chằm chằm môi cô, ngón tay ấm áp hủy đi mảnh vụn ở khóe miệng cô, sau đó lại dùng khăn giấy ướt chà lau ngón tay chạm vào khóe miệng cô.
“Bùm” một tiếng, Cố Chỉ Hàm chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có tia chớp tiếng sấm vang lên, nhưng chậm chạp không có bão táp rơi xuống.
Cố Chỉ Hàm mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vàng uống sạch chỗ sữa bò còn lại.
Cố Lâm Hiên ở bên cạnh thấy cô uống sạch ngụm sữa bò cuối cùng, môi mỏng khẽ mở “Nhóc con, hôm nay có muốn đi đâu không?”
“Hôm nay cha không cần đến công ty sao?” Trên gương mặt Cố Chỉ Hàm tràn ngập kinh ngạc, trong trí nhớ, cha cơ bản không có cuối tuần. Dường như… Mỗi ngày đều trải qua ở công ty, chỉ thỉnh thoảng có rảnh mới xem phim điện ảnh với cô.
/347
|