Lý Ỷ La nhún vai: Ta tất nhiên rất giỏi!
Tướng công, chúng ta đi thôi!
Lý Ỷ La cùng Tần Chung về phòng, sau khi ngồi xuống, Lý Ỷ La chợt cười: Không ngờ còn gặp được chuyện cướp chồng người khác một cách quang minh chính đại như thế này.
Tai Tần Chung hơi hơi đỏ ửng, tuy rằng đây là sự thật, nhưng được nghe chính miệng Lý Ỷ La nói ra hắn là phu quân của nàng, trong lòng Tần Chung vẫn khó kiềm nén được rung động.
Đại Thạch là quốc gia tiếp giáp vùng Đông Bắc Đại Việt, ở đó không có quy củ gì. Nếu cô nương kia thật sự là người Đại Thạch, vậy thì việc cô ta làm ra chuyện này cũng không có gì lạ. Tần Chung ngồi xuống cạnh Lý Ỷ La, tinh tế giải thích cho nàng nghe.
Bộ người Đại Thạch thường không kiêng kỵ gì mà cưỡng đoạt đàn ông của người khác như vậy sao? Lý Ỷ La nhướng mày.
Ừm! Đại Thạch trọng võ khinh văn, bất luận nam hay nữ, nếu để ý ai thì chỉ cần đánh thắng đối phương là có thể đem người về nhà. Mặc kệ là phu quân hay nương tử của người khác.
Lý Ỷ La nghe xong thì tặc lưỡi không ngừng: Cái này cũng thật là.... Cũng không biết nên nói người Đại Thạch quá cởi mở, hay là quá man rợ* nữa.
(*nguyên văn là man di. Từ man di còn được gọi là man tộc, có nghĩa là man rợ hay mọi rợ. Là thuật ngữ dùng để chỉ một người, một nhóm người, một bộ tộc, thậm chí là một quốc gia thiếu văn minh, còn hành xử theo kiểu nguyên thủy so với các chuẩn mực của thế giới ở thời điểm hiện tại. Nếu bạn nào thường xem phim cổ trang thì sẽ nghe nói đến từ này rồi. Thời xưa, người TQ cũng gọi người VN là Nam man, nghĩa là người nước Nam lạc hậu, mọi rợ. Còn những bộ tộc nhỏ lân cận TQ là tộc man di.)
Tướng công..... Lý Ỷ La chớp chớp hai mắt lấp lánh nhìn Tần Chung: Chàng lợi hại quá! Không ra khỏi cửa mà chuyện gì cũng biết.
Nàng chống cằm, nhìn Tần Chung bằng vẻ mặt sùng bái: Đàn ông cũng thích được khen!
Ngón tay để trên đầu gối của Tần Chung không kiềm được tự nhịp nhịp hai cái: Chuyện này cũng không là gì! Về sau nếu nàng thích nghe chuyện của các nước khác, ta có thể nói cho nàng nghe.
Lý Ỷ La gật đầu liên tục: Tốt quá! Chờ chàng thi xong thì kể nhiều một chút cho ta nghe. Để ta cũng được giống như chàng vậy, làm tú tài không ra khỏi cửa mà cũng biết được chuyện thiên hạ.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Tần Chung kích động nắm lại thành quyền: Được~~!
Vốn tưởng rằng chuyện với tiểu cô nương Đại Thạch đến đó là hết, dè đâu, ngày hôm sau khi Lý Ỷ La vừa ra khỏi phòng liền bị tiểu cô nương kia chặn đường: Cô không tệ! Nữ tử Đại Thạch chúng ta không có ai đánh lại ta, một nữ tử Đại Việt như cô lại có công phu lợi hại như thế. Ta quyết định rồi, ta muốn cũng cô luận võ!
Tránh ra! Ta còn phải đi lấy cơm cho tướng công, không rảnh ở đây dây dưa với cô! Lý Ỷ La đẩy tiểu cô nương Đại Thạch qua một bên.
Không được! Chúng ta phải tái đấu! Hôm qua là do ta nhất thời sơ ý nên mới để cô đắc thủ.
Thật muốn tái đấu? Lý Ỷ La nhướng mày.
Tất nhiên! Tiểu cô nương Đại Thạch vung roi quất xuống đất một cái, tiếng gió vang lên chói tai, quả đúng là rất có khí thế.*
Chỗ bọn họ đang đứng là tầng ba của thuyền. Tiểu cô nương Đại Thạch vừa thốt ra hai chữ tất nhiên xong thì bỗng thấy trời đất quay cuồng, tiếp theo là tõm một cái, đợi mũi bị sặc nước thì mới nhận ra được rằng bản thân lại bị ném xuống nước. Hơn nữa, vừa rồi căn bản là nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ném đi.
Tiểu cô nương vùng vẫy dưới nước không ngừng. Lại thấy Lý Ỷ La đứng trên mạn thuyền vẫy vẫy tay với mình mấy cái, xong rồi la lớn: Lại có người rơi xuống nước rồi! Cứu mạng~!
Lại có người rơi xuống nước....
Sao lại có người rơi xuống nước nữa rồi?
TIỂU THƯƯƯƯƯ!!!! Tiếng gọi này là của ba tùy tùng đi theo tiểu cô nương Đại Thạch.
Sau khi vớt người lên, tất cả mọi người đều thấy cạn lời. Sao lại là cô nương ngày hôm qua vậy?
Lý Ỷ La đến gần tiểu cô nương đang ướt sũng cả người, khẽ cười rồi nói: Còn dám đến gây sự với ta, ta sẽ ném cô đi xa hơn!
Nương tử! Tần Chung vốn dĩ đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy bên ngoài ồn ào nhốn nháo, nên vội ra xem thử. Vừa thấy cảnh tượng này, Tần Chung liền biết đã xảy ra chuyện gì. Tần Chung đến gần, nắm tay Lý Ỷ La: Có bị thương không?
Lý Ỷ La lắc đầu: Ai có thể làm ta bị thương chứ?
Nữ tử Đại Thạch vốn không để ý nhiều đến danh tiết, nên dù cả người đang ướt sũng, tiểu cô nương Đại Thạch cũng không mấy quan tâm. Thế nhưng, nam tử Đại Việt ở đây đều vội xoay mặt đi chỗ khác.
Tiểu cô nương sặc nước, ho khù khụ mấy cái xong thì chống người đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Ỷ La: Ta sẽ còn đến tìm cô!
Lý Ỷ La nhún vai, nhướng mày nói: Tùy cô!
Tiểu cô nương Đại Thạch quả là người biết giữ chữ tín. Mấy ngày tiếp theo đều đúng hẹn đến tìm Lý Ỷ La, muốn luận võ cùng Lý Ỷ La. Tuy nhiên kết quả thì mười lần như một, lần nào cũng bị ném xuống sông. Mà khoảng cách một lần lại xa hơn một lần.
Mấy ngày đầu Lý Ỷ La còn thấy có chút thú vị, dù sau ngày ngày trên thuyền cũng nhàm chán, chơi đùa với tiểu cô nương này một chút cũng không tệ. Nhưng tới ngày thứ mười, Lý Ỷ La đã bắt đầu thấy phiền.
Nếu cô còn đến làm phiền ta, ta sẽ không chỉ ném cô xuống nước đơn giản như vậy nữa. Ta sẽ trực tiếp đánh gãy chân cô, bóp nát xương cốt của cô, để cả đời này cô cũng không thể đứng được nữa! Lý Ỷ La thu lại hết biểu cảm vui đùa trước đó, lạnh lùng nhìn tiểu cô nương kia, nói. Ngày nào cũng đến tìm, làm cho tiểu hồ ly nhà nàng nổi cơn ghen không ngừng, tối hôm qua còn viện cớ này làm tay nàng tê rần, sắp tàn phế luôn rồi.
Khi sát khí của Lý Ỷ La phóng ra, tiểu cô nương Đại Thạch sợ hãi đến mức phải lùi về sau thật nhanh.
Đợi Lý Ỷ La bỏ đi một lúc lâu rồi mà tiểu cô nương Đại Thạch còn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo hướng Lý Ỷ La rời đi, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Trở lại phòng, Lý Ỷ La đặt thức ăn lên bàn: Tướng công, ăn cơm thôi!
Tần Chung bỏ sách xuống, đi đến cạnh bàn kéo ghế cho Lý Ỷ La, rồi giúp nàng bày bát đũa. Thấy Lý Ỷ La bắt đầu ăn cơm, Tần Chung mới gắp một đũa thức ăn đưa lên miệng. Ăn xong, Tần Chung bình thản hỏi Lý Ỷ La: Cô gái kia lại tới tìm nàng?
Ừm, bị ta dọa chạy mất rồi! Lý Ỷ La gật đầu.
Tần Chung nhịn không được, cong cong khóe môi: Làm rất tốt! Đối với con gái man di bọn họ thì phải như vậy! Nếu không, chỉ cần nàng nhúng nhường một bước, bọn họ sẽ cho rằng nàng đang sợ họ.
Lý Ỷ La gật đầu, ôm thái độ không có việc gì: Tướng công, chàng nói bọn họ tới đây là để mừng thọ thái hậu?
Tần Chung ừ: Chắc vậy! Nhưng ngay sau đó Tần Chung lại nhíu mày: Đại Thạch nằm ở vùng Đông Bắc Đại Việt, muốn tới kinh thành vốn không cần đi đường thủy. Tại sao bọn họ lại đi tuyến đường này?
Lý Ỷ La cười một tiếng: Để ý bọn họ nhiều như vậy làm gì? Canh cá này không tệ, tướng công, chàng uống nhiều một chút đi! Lý Ỷ La múc nửa chén canh cá, đưa đến trước mặt Tần Chung.
Tần Chung uống một muỗng, hai mắt chợt mở lớn: Ỷ La, đây là canh nàng nấu à?
Nếm ra được?
Tần Chung lại uống thêm một muỗng, hai mày giãn ra: Đương nhiên, thức ăn do nàng nấu có hương vị rất đặc biệt.
Vua nịnh hót!
Là thật!
Lý Ỷ La tưởng rằng sau khi hù dọa một trận, tiểu cô nương Đại Thạch sẽ không dám đến tìm mình nữa. Nào ngờ, hai ngày sau, lúc Lý Ỷ La và Tần Chung ra ngoài hóng gió, tiểu cô nương kia lại tới.
Lý Ỷ La nhìn tiểu cô nương Đại Thạch: Sao hả? Cô cảm thấy lời nói của ta là đánh rắm?
Tần Chung nghe xong, bất đắc dĩ cười cười. Ngay cả lúc nói chuyện thô tục, nương tử cũng thật đáng yêu~~~.
Ta không phải tới tìm cô để đánh nhau. Ta tới là để nhận cô làm A Đạt! Tiểu cô nương Đại Thạch vội vàng xua xua tay, rồi nhìn Lý Ỷ La đầy tha thiết.
Tần Chung vừa nghe xong, lập tức ôm lấy eo Lý Ỷ La, rồi nhìn tiểu cô nương kia đầy cảnh giác.
A Đạt là cái gì? Lý Ỷ La không hiểu, hỏi.
Tiểu cô nương lí nhí trả lời: A Đạt có nghĩa là anh hùng! Ở Đại Thạch chúng ta, nếu sùng bái ai thì sẽ nhận người đó làm A Đạt của mình.
Cô nương nói chuyện sao không chịu nói hết ý? Ở Đại Thạch các người, ý trung nhân cũng được gọi là A Đạt! Tần Chung càng ôm chặt Lý Ỷ La vào lòng mình.
Ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Tiểu cô nương phất phất tay với Tần Chung như đang xua đuổi ruồi bọ: Có điều, ý cũng không khác gì mấy! Ở Đại Thạch chúng ta, chỉ cần nhìn trúng là được, không phân biệt nam nữ. Cô có thể làm A Đạt của ta không? Lúc tiểu cô nương nhìn sang Lý Ỷ La thì hai mắt liền sáng lấp lánh.
Lý Ỷ La dở khóc dở cười: Ta đã có phu quân, không thể làm A Đạt của cô!
Tiểu cô nương Đại Thạch liếc Tần Chung một cái, rồi nói một cách vô cùng rộng lượng: Nếu cô không nỡ bỏ hắn ta, ta cũng có thể tiếp thu luôn hắn ta.
Tần Chung: ... ........ Tuy còn đang cười, nhưng khóe miệng đã có dấu hiệu căng cứng.
Tần Chung mỉm cười, khẽ mấp máy môi: Ta nghĩ, cô nương đây có chút hiểu lầm rồi! Quy củ Đại Việt chúng ta không giống Đại Thạch các người. Cô muốn tìm A Đạt thì về thảo nguyên của mình mà tìm!
Sao ngươi cứ luôn lắm mồm như thế hả? Ta không hỏi ngươi! Ta đang hỏi A Đạt của ta! Tiểu cô nương nhíu mày, sau đó còn vung roi.
Sắc mặt Lý Ỷ La ngay tức khắc trở nên lạnh lùng: Ngươi dám động thủ với tướng công ta?
Tiểu cô nương a một tiếng, rồi vội thu roi lại: Ta không có cố ý! Là tại hắn ta thật sự quá phiền.
Ta sẽ không làm A Đạt của cô đâu! Cả đời này, ta chỉ ở bên tướng công ta mà thôi! Ngoại mặt, Lý Ỷ La nói năng lạnh lùng, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài. Đây là chuyện quái gì thế? Đánh một trận thôi mà cũng trêu chọc tới người khác? Trước đó, không phải tiểu cô nương này còn coi trọng Tần Chung sao? Sao nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ rồi? Lý Ỷ La đoán, tiểu cô nương này chỉ đơn thuần là sùng bái mình mà thôi.
Ta mặc kệ! Cô là nữ tử đầu tiên đánh bại ta, ta nhất định phải nhận cô làm A Đạt! Tiểu cô nương dậm dậm chân, hành động này có vài phần giống nữ nhi đang thẹn thùng.
(*trong các truyện khác, từ nữ nhi có nghĩa là con gái của một người. Vì đấy là văn của TQ và covert ra như vậy, nhưng từ nữ nhi trong tiếng Việt có nghĩa là con gái, cô gái. Nữ nhi, nam nhi là từ chỉ phái nữ và phái nam trẻ tuổi trong truyện cổ đại. 2 câu nói ví dụ điển hình là:
_nam nhi chi chí: chí hướng của đàn ông.
_nhi nữ tình trường: tình cảm nam nữ.
Trong gia đình gia giáo, khi con gái nói chuyện với cha mẹ mình cũng có thể tự xưng là nữ nhi. Đây là 2 trường hợp dùng từ nữ nhi thuần việt mà Sa biết, và trong truyện do Sa edit, tất cả đều lấy thuần việt làm chính nhé.)
Đáng tiếc, người mà tiểu cô nương này gặp phải, lại là Lý Ỷ La.
Vút!
Tũm!
Lời tiểu cô nương vừa dứt thì trên không trung đã xuất hiện một vòng cung thật đẹp. Tiểu cô nương đáng thương lại bị ném xuống sông. Lý Ỷ La phủi phủi tay: Người đâu! Lại có người rơi xuống nước rồi!
Lại có người rơi xuống nước?
Sao lại có người rơi xuống nước nữa rồi?
TIỂU THƯƯƯƯƯ!!!! Ba tùy tùng lại đứng ở mạn thuyền gọi lớn.
Tướng công, đi thôi!
Ừm! Tần Chung xoay người bỏ đi cùng Lý Ỷ La. Đi được vài bước, Tần Chung bỗng nhiên quay đầu lại, mỉm cười đắc ý nhìn tiểu cô nương vừa được cứu lên bờ.
Tiểu cô nương: ... ........
Đàn ông Đại Việt quả nhiên không có ngay thẳng như đàn ông Đại Thạch bọn họ.
Trận náo loạn lần này dường như đã đả kích lớn tới tiểu cô nương Đại Thạch, nên suốt mấy ngày tiếp theo, nàng ta không có đến tìm Lý Ỷ La nữa.
Lý Ỷ La ở trong phòng thêu thùa, Tần Chung thì ngồi bên cửa sổ đọc sách. Thêu được hồi lâu, Lý Ỷ La tạm nghỉ tay, nàng xoa xoa bả vai hơi mỏi. Chợt nhìn sang Tần Chung, thấy hắn đang viết viết vẻ vẻ gì đó, một lát thì nhíu mày, một lát lại cười mỉm.
Mắc bệnh gì thế?
Lý Ỷ La tò mò, bèn rón ra rón rén đi đến sau lưng Tần Chung. Vừa liếc nhìn lên giấy, liền thấy ngay mấy chữ: Đồ cần chuẩn bị cho đêm động phòng.
Bên dưới hàng chữ đó là một danh sách liệt kê các thứ thật dài, gồm: Nến đỏ, khăn hỉ, chăn uyên ương, gối uyên ương, mê tình hương, yếm đỏ, XUÂN DƯỢC,.....
Hai chữ xuân dược còn đặc biệt đồ đậm thật lớn.
Lý Ỷ La: ... ........!!!!!!!
Tướng công, chúng ta đi thôi!
Lý Ỷ La cùng Tần Chung về phòng, sau khi ngồi xuống, Lý Ỷ La chợt cười: Không ngờ còn gặp được chuyện cướp chồng người khác một cách quang minh chính đại như thế này.
Tai Tần Chung hơi hơi đỏ ửng, tuy rằng đây là sự thật, nhưng được nghe chính miệng Lý Ỷ La nói ra hắn là phu quân của nàng, trong lòng Tần Chung vẫn khó kiềm nén được rung động.
Đại Thạch là quốc gia tiếp giáp vùng Đông Bắc Đại Việt, ở đó không có quy củ gì. Nếu cô nương kia thật sự là người Đại Thạch, vậy thì việc cô ta làm ra chuyện này cũng không có gì lạ. Tần Chung ngồi xuống cạnh Lý Ỷ La, tinh tế giải thích cho nàng nghe.
Bộ người Đại Thạch thường không kiêng kỵ gì mà cưỡng đoạt đàn ông của người khác như vậy sao? Lý Ỷ La nhướng mày.
Ừm! Đại Thạch trọng võ khinh văn, bất luận nam hay nữ, nếu để ý ai thì chỉ cần đánh thắng đối phương là có thể đem người về nhà. Mặc kệ là phu quân hay nương tử của người khác.
Lý Ỷ La nghe xong thì tặc lưỡi không ngừng: Cái này cũng thật là.... Cũng không biết nên nói người Đại Thạch quá cởi mở, hay là quá man rợ* nữa.
(*nguyên văn là man di. Từ man di còn được gọi là man tộc, có nghĩa là man rợ hay mọi rợ. Là thuật ngữ dùng để chỉ một người, một nhóm người, một bộ tộc, thậm chí là một quốc gia thiếu văn minh, còn hành xử theo kiểu nguyên thủy so với các chuẩn mực của thế giới ở thời điểm hiện tại. Nếu bạn nào thường xem phim cổ trang thì sẽ nghe nói đến từ này rồi. Thời xưa, người TQ cũng gọi người VN là Nam man, nghĩa là người nước Nam lạc hậu, mọi rợ. Còn những bộ tộc nhỏ lân cận TQ là tộc man di.)
Tướng công..... Lý Ỷ La chớp chớp hai mắt lấp lánh nhìn Tần Chung: Chàng lợi hại quá! Không ra khỏi cửa mà chuyện gì cũng biết.
Nàng chống cằm, nhìn Tần Chung bằng vẻ mặt sùng bái: Đàn ông cũng thích được khen!
Ngón tay để trên đầu gối của Tần Chung không kiềm được tự nhịp nhịp hai cái: Chuyện này cũng không là gì! Về sau nếu nàng thích nghe chuyện của các nước khác, ta có thể nói cho nàng nghe.
Lý Ỷ La gật đầu liên tục: Tốt quá! Chờ chàng thi xong thì kể nhiều một chút cho ta nghe. Để ta cũng được giống như chàng vậy, làm tú tài không ra khỏi cửa mà cũng biết được chuyện thiên hạ.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Tần Chung kích động nắm lại thành quyền: Được~~!
Vốn tưởng rằng chuyện với tiểu cô nương Đại Thạch đến đó là hết, dè đâu, ngày hôm sau khi Lý Ỷ La vừa ra khỏi phòng liền bị tiểu cô nương kia chặn đường: Cô không tệ! Nữ tử Đại Thạch chúng ta không có ai đánh lại ta, một nữ tử Đại Việt như cô lại có công phu lợi hại như thế. Ta quyết định rồi, ta muốn cũng cô luận võ!
Tránh ra! Ta còn phải đi lấy cơm cho tướng công, không rảnh ở đây dây dưa với cô! Lý Ỷ La đẩy tiểu cô nương Đại Thạch qua một bên.
Không được! Chúng ta phải tái đấu! Hôm qua là do ta nhất thời sơ ý nên mới để cô đắc thủ.
Thật muốn tái đấu? Lý Ỷ La nhướng mày.
Tất nhiên! Tiểu cô nương Đại Thạch vung roi quất xuống đất một cái, tiếng gió vang lên chói tai, quả đúng là rất có khí thế.*
Chỗ bọn họ đang đứng là tầng ba của thuyền. Tiểu cô nương Đại Thạch vừa thốt ra hai chữ tất nhiên xong thì bỗng thấy trời đất quay cuồng, tiếp theo là tõm một cái, đợi mũi bị sặc nước thì mới nhận ra được rằng bản thân lại bị ném xuống nước. Hơn nữa, vừa rồi căn bản là nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ném đi.
Tiểu cô nương vùng vẫy dưới nước không ngừng. Lại thấy Lý Ỷ La đứng trên mạn thuyền vẫy vẫy tay với mình mấy cái, xong rồi la lớn: Lại có người rơi xuống nước rồi! Cứu mạng~!
Lại có người rơi xuống nước....
Sao lại có người rơi xuống nước nữa rồi?
TIỂU THƯƯƯƯƯ!!!! Tiếng gọi này là của ba tùy tùng đi theo tiểu cô nương Đại Thạch.
Sau khi vớt người lên, tất cả mọi người đều thấy cạn lời. Sao lại là cô nương ngày hôm qua vậy?
Lý Ỷ La đến gần tiểu cô nương đang ướt sũng cả người, khẽ cười rồi nói: Còn dám đến gây sự với ta, ta sẽ ném cô đi xa hơn!
Nương tử! Tần Chung vốn dĩ đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy bên ngoài ồn ào nhốn nháo, nên vội ra xem thử. Vừa thấy cảnh tượng này, Tần Chung liền biết đã xảy ra chuyện gì. Tần Chung đến gần, nắm tay Lý Ỷ La: Có bị thương không?
Lý Ỷ La lắc đầu: Ai có thể làm ta bị thương chứ?
Nữ tử Đại Thạch vốn không để ý nhiều đến danh tiết, nên dù cả người đang ướt sũng, tiểu cô nương Đại Thạch cũng không mấy quan tâm. Thế nhưng, nam tử Đại Việt ở đây đều vội xoay mặt đi chỗ khác.
Tiểu cô nương sặc nước, ho khù khụ mấy cái xong thì chống người đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Ỷ La: Ta sẽ còn đến tìm cô!
Lý Ỷ La nhún vai, nhướng mày nói: Tùy cô!
Tiểu cô nương Đại Thạch quả là người biết giữ chữ tín. Mấy ngày tiếp theo đều đúng hẹn đến tìm Lý Ỷ La, muốn luận võ cùng Lý Ỷ La. Tuy nhiên kết quả thì mười lần như một, lần nào cũng bị ném xuống sông. Mà khoảng cách một lần lại xa hơn một lần.
Mấy ngày đầu Lý Ỷ La còn thấy có chút thú vị, dù sau ngày ngày trên thuyền cũng nhàm chán, chơi đùa với tiểu cô nương này một chút cũng không tệ. Nhưng tới ngày thứ mười, Lý Ỷ La đã bắt đầu thấy phiền.
Nếu cô còn đến làm phiền ta, ta sẽ không chỉ ném cô xuống nước đơn giản như vậy nữa. Ta sẽ trực tiếp đánh gãy chân cô, bóp nát xương cốt của cô, để cả đời này cô cũng không thể đứng được nữa! Lý Ỷ La thu lại hết biểu cảm vui đùa trước đó, lạnh lùng nhìn tiểu cô nương kia, nói. Ngày nào cũng đến tìm, làm cho tiểu hồ ly nhà nàng nổi cơn ghen không ngừng, tối hôm qua còn viện cớ này làm tay nàng tê rần, sắp tàn phế luôn rồi.
Khi sát khí của Lý Ỷ La phóng ra, tiểu cô nương Đại Thạch sợ hãi đến mức phải lùi về sau thật nhanh.
Đợi Lý Ỷ La bỏ đi một lúc lâu rồi mà tiểu cô nương Đại Thạch còn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo hướng Lý Ỷ La rời đi, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Trở lại phòng, Lý Ỷ La đặt thức ăn lên bàn: Tướng công, ăn cơm thôi!
Tần Chung bỏ sách xuống, đi đến cạnh bàn kéo ghế cho Lý Ỷ La, rồi giúp nàng bày bát đũa. Thấy Lý Ỷ La bắt đầu ăn cơm, Tần Chung mới gắp một đũa thức ăn đưa lên miệng. Ăn xong, Tần Chung bình thản hỏi Lý Ỷ La: Cô gái kia lại tới tìm nàng?
Ừm, bị ta dọa chạy mất rồi! Lý Ỷ La gật đầu.
Tần Chung nhịn không được, cong cong khóe môi: Làm rất tốt! Đối với con gái man di bọn họ thì phải như vậy! Nếu không, chỉ cần nàng nhúng nhường một bước, bọn họ sẽ cho rằng nàng đang sợ họ.
Lý Ỷ La gật đầu, ôm thái độ không có việc gì: Tướng công, chàng nói bọn họ tới đây là để mừng thọ thái hậu?
Tần Chung ừ: Chắc vậy! Nhưng ngay sau đó Tần Chung lại nhíu mày: Đại Thạch nằm ở vùng Đông Bắc Đại Việt, muốn tới kinh thành vốn không cần đi đường thủy. Tại sao bọn họ lại đi tuyến đường này?
Lý Ỷ La cười một tiếng: Để ý bọn họ nhiều như vậy làm gì? Canh cá này không tệ, tướng công, chàng uống nhiều một chút đi! Lý Ỷ La múc nửa chén canh cá, đưa đến trước mặt Tần Chung.
Tần Chung uống một muỗng, hai mắt chợt mở lớn: Ỷ La, đây là canh nàng nấu à?
Nếm ra được?
Tần Chung lại uống thêm một muỗng, hai mày giãn ra: Đương nhiên, thức ăn do nàng nấu có hương vị rất đặc biệt.
Vua nịnh hót!
Là thật!
Lý Ỷ La tưởng rằng sau khi hù dọa một trận, tiểu cô nương Đại Thạch sẽ không dám đến tìm mình nữa. Nào ngờ, hai ngày sau, lúc Lý Ỷ La và Tần Chung ra ngoài hóng gió, tiểu cô nương kia lại tới.
Lý Ỷ La nhìn tiểu cô nương Đại Thạch: Sao hả? Cô cảm thấy lời nói của ta là đánh rắm?
Tần Chung nghe xong, bất đắc dĩ cười cười. Ngay cả lúc nói chuyện thô tục, nương tử cũng thật đáng yêu~~~.
Ta không phải tới tìm cô để đánh nhau. Ta tới là để nhận cô làm A Đạt! Tiểu cô nương Đại Thạch vội vàng xua xua tay, rồi nhìn Lý Ỷ La đầy tha thiết.
Tần Chung vừa nghe xong, lập tức ôm lấy eo Lý Ỷ La, rồi nhìn tiểu cô nương kia đầy cảnh giác.
A Đạt là cái gì? Lý Ỷ La không hiểu, hỏi.
Tiểu cô nương lí nhí trả lời: A Đạt có nghĩa là anh hùng! Ở Đại Thạch chúng ta, nếu sùng bái ai thì sẽ nhận người đó làm A Đạt của mình.
Cô nương nói chuyện sao không chịu nói hết ý? Ở Đại Thạch các người, ý trung nhân cũng được gọi là A Đạt! Tần Chung càng ôm chặt Lý Ỷ La vào lòng mình.
Ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Tiểu cô nương phất phất tay với Tần Chung như đang xua đuổi ruồi bọ: Có điều, ý cũng không khác gì mấy! Ở Đại Thạch chúng ta, chỉ cần nhìn trúng là được, không phân biệt nam nữ. Cô có thể làm A Đạt của ta không? Lúc tiểu cô nương nhìn sang Lý Ỷ La thì hai mắt liền sáng lấp lánh.
Lý Ỷ La dở khóc dở cười: Ta đã có phu quân, không thể làm A Đạt của cô!
Tiểu cô nương Đại Thạch liếc Tần Chung một cái, rồi nói một cách vô cùng rộng lượng: Nếu cô không nỡ bỏ hắn ta, ta cũng có thể tiếp thu luôn hắn ta.
Tần Chung: ... ........ Tuy còn đang cười, nhưng khóe miệng đã có dấu hiệu căng cứng.
Tần Chung mỉm cười, khẽ mấp máy môi: Ta nghĩ, cô nương đây có chút hiểu lầm rồi! Quy củ Đại Việt chúng ta không giống Đại Thạch các người. Cô muốn tìm A Đạt thì về thảo nguyên của mình mà tìm!
Sao ngươi cứ luôn lắm mồm như thế hả? Ta không hỏi ngươi! Ta đang hỏi A Đạt của ta! Tiểu cô nương nhíu mày, sau đó còn vung roi.
Sắc mặt Lý Ỷ La ngay tức khắc trở nên lạnh lùng: Ngươi dám động thủ với tướng công ta?
Tiểu cô nương a một tiếng, rồi vội thu roi lại: Ta không có cố ý! Là tại hắn ta thật sự quá phiền.
Ta sẽ không làm A Đạt của cô đâu! Cả đời này, ta chỉ ở bên tướng công ta mà thôi! Ngoại mặt, Lý Ỷ La nói năng lạnh lùng, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài. Đây là chuyện quái gì thế? Đánh một trận thôi mà cũng trêu chọc tới người khác? Trước đó, không phải tiểu cô nương này còn coi trọng Tần Chung sao? Sao nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ rồi? Lý Ỷ La đoán, tiểu cô nương này chỉ đơn thuần là sùng bái mình mà thôi.
Ta mặc kệ! Cô là nữ tử đầu tiên đánh bại ta, ta nhất định phải nhận cô làm A Đạt! Tiểu cô nương dậm dậm chân, hành động này có vài phần giống nữ nhi đang thẹn thùng.
(*trong các truyện khác, từ nữ nhi có nghĩa là con gái của một người. Vì đấy là văn của TQ và covert ra như vậy, nhưng từ nữ nhi trong tiếng Việt có nghĩa là con gái, cô gái. Nữ nhi, nam nhi là từ chỉ phái nữ và phái nam trẻ tuổi trong truyện cổ đại. 2 câu nói ví dụ điển hình là:
_nam nhi chi chí: chí hướng của đàn ông.
_nhi nữ tình trường: tình cảm nam nữ.
Trong gia đình gia giáo, khi con gái nói chuyện với cha mẹ mình cũng có thể tự xưng là nữ nhi. Đây là 2 trường hợp dùng từ nữ nhi thuần việt mà Sa biết, và trong truyện do Sa edit, tất cả đều lấy thuần việt làm chính nhé.)
Đáng tiếc, người mà tiểu cô nương này gặp phải, lại là Lý Ỷ La.
Vút!
Tũm!
Lời tiểu cô nương vừa dứt thì trên không trung đã xuất hiện một vòng cung thật đẹp. Tiểu cô nương đáng thương lại bị ném xuống sông. Lý Ỷ La phủi phủi tay: Người đâu! Lại có người rơi xuống nước rồi!
Lại có người rơi xuống nước?
Sao lại có người rơi xuống nước nữa rồi?
TIỂU THƯƯƯƯƯ!!!! Ba tùy tùng lại đứng ở mạn thuyền gọi lớn.
Tướng công, đi thôi!
Ừm! Tần Chung xoay người bỏ đi cùng Lý Ỷ La. Đi được vài bước, Tần Chung bỗng nhiên quay đầu lại, mỉm cười đắc ý nhìn tiểu cô nương vừa được cứu lên bờ.
Tiểu cô nương: ... ........
Đàn ông Đại Việt quả nhiên không có ngay thẳng như đàn ông Đại Thạch bọn họ.
Trận náo loạn lần này dường như đã đả kích lớn tới tiểu cô nương Đại Thạch, nên suốt mấy ngày tiếp theo, nàng ta không có đến tìm Lý Ỷ La nữa.
Lý Ỷ La ở trong phòng thêu thùa, Tần Chung thì ngồi bên cửa sổ đọc sách. Thêu được hồi lâu, Lý Ỷ La tạm nghỉ tay, nàng xoa xoa bả vai hơi mỏi. Chợt nhìn sang Tần Chung, thấy hắn đang viết viết vẻ vẻ gì đó, một lát thì nhíu mày, một lát lại cười mỉm.
Mắc bệnh gì thế?
Lý Ỷ La tò mò, bèn rón ra rón rén đi đến sau lưng Tần Chung. Vừa liếc nhìn lên giấy, liền thấy ngay mấy chữ: Đồ cần chuẩn bị cho đêm động phòng.
Bên dưới hàng chữ đó là một danh sách liệt kê các thứ thật dài, gồm: Nến đỏ, khăn hỉ, chăn uyên ương, gối uyên ương, mê tình hương, yếm đỏ, XUÂN DƯỢC,.....
Hai chữ xuân dược còn đặc biệt đồ đậm thật lớn.
Lý Ỷ La: ... ........!!!!!!!
/185
|