Edit: Sahara
Lão gia.....
Cha....
Mặt mày Trang phu nhân và Trang Du đồng thời trắng bệch.
Trang thượng thư trầm mặt đi vào phòng, thuận tay đóng cửa. Khi vừa đi tới trước mặt Trang Du, Trang thượng thư liền tát Trang Du một cái: Vô tri ngu xuẩn! Cái tát này không hề nương tay, trực tiếp đánh Trang Du ngã xuống đất. Hai mắt Trang Du lập tức ửng đỏ.
Du Nhi! Trang phu nhân kêu lên thất thanh, bổ nhào đến bên cạnh Trang Du.
Trang thượng thư nhìn Trang phu nhân bằng ánh mắt lạnh như băng: Ta biết ngươi luôn cho rằng không có Hạ gia các người thì Trang Kinh_ta vẫn chỉ là một sĩ tử có chút tài trí tầm thường. Nhưng ngươi cần phải rõ ràng một chuyện, ngươi đã gả đến Trang gia, ta mới là trời của ngươi, là chỗ dựa của ngươi. Nhìn đứa con ngu xuẩn này mà xem, ngươi đã dạy nó thành bộ dáng gì hả?
Trang phu nhân ôm Trang Du nhỏ giọng khóc thút thít.
Từ hôm nay trở đi, không có sự cho phép của ta, hai mẹ con các người không được phép gặp người ngoài, các người ngoan ngoãn ở yên trong phòng cho ta. Nếu còn dám bỏ ngoài tai lời nói của ta, thì mẹ con các người lập tức cút khỏi Trang gia cho ta! Miếu nhỏ Trang gia ta không chứa nổi hai vị đại phật các ngươi! Nói xong, Trang thượng thư phất tay áo, mở cửa bỏ đi. Thời điểm đóng cửa, Trang thượng thư còn âm trầm liếc qua Trang phu nhân một cái: Nếu không phải kiêng kỵ đại nữ nhi trong cung cùng nhạc gia, ông đã sớm thôi người đàn bà chỉ biết cản chân này lâu rồi.
Trang phu nhân như bị sét đánh, ngồi yên bất động dưới đất.
Mẹ..... Trang Du bụm má bị tát nhìn Trang phu nhân: Mẹ xem cha đánh mặt con sưng hết rồi này.
Trang phu nhân giật mình hồi thần lại, đẩy nhẹ Trang Du một cái: Lúc con nói chuyện có thể dùng đầu óc một chút được không hả?
Trang Du bụm mặt tỏ vẻ không phục: Không phải mẹ vẫn luôn nói với con như vậy à?
Sau khi Lý Ỷ La trở về vẫn luôn đề phòng mẹ con Trang phu nhân tìm nàng trút giận, không ngờ đến buổi chiều ngày thứ tư, Tần Diệu trở về báo tin: Đại nhận vật ở nhà Vương huyện lệnh hôm nay đã ngồi thuyền đi rồi.
Lý Ỷ La nghe xong thì vuốt ve bụng: Đi rồi cũng tốt! Miễn cho nàng ra tay.
Phản ứng thai phụ của Tần Chung bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn không đến thư viện, nói là phải ở nhà chăm sóc thê tử. Dù sao hắn đọc sách ở nhà hay ở thư viện cũng như nhau, nên người Tần gia cũng mặc kệ hắn.
Tần Chung không đến thư viện, nhưng năm nay Tần gia lại có người khác phải đến thư viện.
Đầu xuân năm nay, Tần Phấn và Trương Thúy Thúy đưa Tần Tử Viễn đến thư viện học hành. Trước đây, Tần Tử Viễn chạy rong vui đùa khắp nơi như khỉ, hiện tại lại bị buộc vào khuôn khổ như đeo vòng Kim Cô. Trời vừa tờ mờ sáng, Tần Tử Viễn liền bị Trương Thúy Thúy gọi dậy, ăn sáng xong xuôi thì theo cha mẹ lên huyện, tan học, Tần Phấn sẽ đến thư viện đón Tần Tử Viễn về cửa tiệm, đợi cửa tiệm đóng cửa thì một nhà ba người cùng nhau trở về Tần gia.
Ban đầu, Tần Tử Viễn rất không quen. Lý Ỷ La thường xuyên nhìn thấy lúc Tần Tử Viễn luyện chữ, nước mắt cứ rơi lách tách.
Tử Viễn, con sao vậy? Sao lại khóc? Lý Ỷ La đi tới xoa đầu Tần Tử Viễn.
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một cái, Tần Tử Viễn liền uất ức òa khóc như vỡ đê, sau đó run rẩy xòe bàn tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay trái béo úc trắng nõn có vài vệt đỏ ửng, còn hơi sưng lên.
Con.... Là ai đánh con? Lý Ỷ La giật mình, có phải đứa nhỏ này bị bắt nạt ở thư viện không?
Tần Tử Viễn khụt khịt nói: Là... Là tiên sinh đánh, con... Con.. Không có... Không có thuộc bài.... Tần Tử Viễn vừa khóc nấc vừa trả lời, đáng thương vô cùng.
Lý Ỷ La nghe xong thì vỗ vỗ lưng Tần Tử Viễn: Chuyện này nàng không thể xen vào, quan niệm giáo dục thời này là phải nghiêm khắc, tiên sinh càng nghiêm càng chứng tỏ có trách nhiệm.
Vậy con hãy ráng học thuộc bài, thuộc bài rồi sẽ không bị đánh nữa. Tử Viễn, con nghe tiểu thẩm thẩm nói này, con đừng xem việc học hành như một nhiệm vụ, con cứ coi nó như.... Như đang chơi trò chơi. Con nghĩ xem, vốn dĩ con không biết gì cả, nhưng thông qua nỗ lực của bản thân, con đã có thể đọc thuộc những gì viết trong sách, có phải rất có cảm giác thành tựu không?
Tần Tử Viễn lau nước mắt, nghiêng đầu hỏi: Cảm giác thành tựu là gì ạ?
Đúng lúc Tần Chung đi tới, hắn đỡ Lý Ỷ La dậy: Học hành là vì tốt cho con, con thử đi hỏi những bạn bè chơi chung với con, có người nào muốn đi học không? Nếu con không muốn đi học thì cứ nói với thúc, thúc sẽ khuyên cha mẹ con đừng đưa con đến thư viện nữa.
Dứt lời, Tần Chung không thèm nhìn Tần Tử Viễn thêm một cái nào nữa, trực tiếp dìu Lý Ỷ La đi.
Lý Ỷ La liếc nhìn Tần Tử Viễn ở phía sau một cái, nhóc vẫn đang khóc, nhưng không có ngưng luyện chữ.
Nó vẫn còn là trẻ con, chàng nói như vậy nó nghe có hiểu không? Lý Ỷ La không yên tâm, nói.
Sáu tuổi, đã không còn nhỏ nữa rồi! Tần Chung khẽ đáp.
Lý Ỷ La bừng tỉnh, đúng vậy, ở thời đại mười lăm_mười sáu tuồi liền thành gia lập thất thì sáu tuổi đúng là không còn nhỏ nữa.
Lại qua thêm một tháng, hình như Tần Tử Viễn đã dần dần quen với việc đến thư viện học hành, nên bắt đầu khôi phục bản tính vui vẻ vô tư, dường như còn kết giao không ít bạn tốt ở thư viện, đôi khi còn chủ động thỉnh giáo Tần Chung vài vấn đề.
Bụng Lý Ỷ La còn lớn hơn so với bụng Mã Đại Ni trước đó, đặc biệt là thời điểm sắp sinh, đúng là lớn đến dọa người. Tần Chung lúc nào cũng theo bên cạnh Lý Ỷ La, lo lắng Lý Ỷ La sẽ giống Mã Đại Ni, vì đứa bé quá lớn mà rơi vào tình trạng khó sinh. Vừa đến giờ liền dìu Lý Ỷ La đi lại, việc xoa bóp tay chân mỗi ngày thì lại càng khỏi phải nói.
Mã Đại Ni xỉa răng nhìn bụng Lý Ỷ La: Tam đệ muội, thai này của muội khẳng định là song sinh, Tử Kiệt nhà tẩu mập như vậy mà bụng tẩu vẫn không lớn bằng muội.
Thật ra Lý Ỷ La cũng phần nào cảm giác được trong bụng mình không phải chỉ có một đứa bé. Tần Chung cũng ngày ngày quả quyết, đây chắc chắn là thai song sinh. Đối với việc Lý Ỷ La mang thai, trên dưới Tần gia luôn ở trong tình trạng tập trung cao độ, đặc biệt là Tần Chung, tất cả mọi việc từ lớn tới nhỏ đều được sắp xếp chu đáo, cố gắng đạt đến mức không có sai sót gì, không để phát sinh ra bất cứ khả năng ngoài ý muốn.
Bà mụ và đại phu cũng được tìm từ sớm, đề phòng Lý Ỷ La xảy ra tình huống giống Mã Đại Ni, Tần gia cũng trữ rất nhiều đồ bổ cần dùng trong lúc sinh.
Trái ngược với mọi người, Lý Ỷ La rất vô tư, còn khoảng nửa tháng nữa là đến ngày sinh, nhưng nàng không hề cẩn thận từng li từng tí như mọi người, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thích gì làm nấy.
Tuy nhiên, buổi sáng cách ngày dự sinh mười ngày, Lý Ỷ La đột nhiên cảm thấy bụng vừa đau vừa co thắt. Nàng nằm ngửa trên giường, cái bụng nhô lên như ngọn núi, Tần Chung sợ đụng trúng bụng Lý Ỷ La nên nằm hơi xa một chút, chỉ ôm cánh tay nàng vào lòng, thỉnh thoảng vuốt ve một chút.
Tướng công, hình như ta sắp sinh. Lý Ỷ La xoa nhẹ bụng, nói rất bình tĩnh.
Giọng nàng không lớn, gần như là nói mớ, thế nhưng nàng vừa dứt lời thì Tần Chung lập tức mở bừng hai mắt.
Tần Chung xoay người xuống giường, vô cùng trấn định lập lại hai chữ: Sắp sinh? Tiếp theo liền chạy nhanh ra khỏi phòng. Lý Ỷ La liếc nhìn qua một cái, chỉ thấy áo ngủ Tần Chung còn mở rộng, giày cũng chưa kịp mang. Đây nào phải dáng vẻ trấn định gì, rõ ràng là hoảng loạn không biết phải làm sao thì đúng hơn.
Mẹ, Ỷ La sắp sinh! Ỷ La sắp sinh!.... Không bao lâu sau, ngoài nhà chính liền vang lên giọng Tần Chung, trước giờ Lý Ỷ La chưa từng thấy Tần Chung la lớn như vậy.
Gì? Ỷ La sắp sinh? Tần Chung vừa la lên thì cả nhà Tần gia đã kéo ra đến.
Tần mẫu bình tĩnh phân phó công việc cần làm cho từng người.
Gọi người xong, Tần Chung lại ba chân bốn cẳng chạy về phòng, tới bên giường nắm tay Lý Ỷ La: Ỷ La, đừng.... Đừng sợ....., ta ở đây, đừng sợ, thở nhẹ ra, thở nhẹ ra.... Tự hắn bảo thở nhẹ, nhưng Lý Ỷ La lại có cảm giác Tần Chung sắp thở không nổi nữa rồi.
Lý Ỷ La vỗ vỗ mu bàn tay Tần Chung: Tướng công, không sao, chàng đừng khẩn trương.
Được, được, ta không khẩn trương, ta không khẩn trương,...... Tần Chung vừa nói vừa dùng sức hít thở, bàn tay nắm tay Lý Ỷ La hơi run rẩy: Ta hỏi đại phu rồi, đại phu nói, lúc sinh phải chú ý việc hít thở, Ỷ La, nàng làm theo ta, hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra,....
Lý Ỷ La nhìn Tần Chung vừa nói vừa làm mẫu mà muốn hóa đá tại chỗ: Yên tâm đi, ta thật sự không có việc gì mà. Tuy bụng cứ đau từng cơn, nhưng Lý Ỷ La cảm thấy mình còn chịu được.
Không lâu sau, bà mụ và đại phu đều được mời tới. Trước đó Tần Chung không yên tâm nên mời tận hai bà mụ, hai đại phu. Hai bà mụ vừa vào phòng liền đuổi Tần Chung ra ngoài: Nữ nhân sinh con, nam nhân ở trong phòng làm gì?
Tần Chung muốn đứng ở cửa nhìn, lại bị bà mụ tống cổ thẳng ra ngoài.
Bà mụ quay lại giường nhìn bụng Lý Ỷ La: Không sao, mới bắt đầu đau bụng thôi, chưa sinh nhanh vậy đâu. Đừng khẩn trương, cứ bình tĩnh, từ từ thôi.
Thế nhưng bà mụ vừa dứt lời thì Lý Ỷ La đã hét lên.
Ỷ La..... Lý Ỷ La vừa hét thì Tần Chung ở bên ngoài đã run lên, Tần Diệu đến bên cạnh vỗ vai trấn an tam đệ nhà mình: Không sao đâu! Đệ muội thân thể khỏe mạnh, cứ đợi thêm một chút, không sinh nhanh vậy đâu.
Dù đã vỡ nước ói thì có khi phải mất một ngày một đêm mới sinh xong. Hắn đã có hai đứa con, xem như có kinh nghiệm.
Trong phòng lại vang lên một tiếng hét nữa, mỗi lần Lý Ỷ La hét lên một tiếng là mặt Tần Chung lại trắng thêm một chút.
Hôm nay Tần Phấn và Tần Diệu đều không đến tiệm, dù sao cửa tiệm cũng có người làm trông chừng, thỉnh thoảng hai người không đến một ngày cũng không sao.
Hai huynh đệ nhìn bộ dáng này của Tần Chung, Tần Diệu lặng lẽ khều khều tay Tần Phấn: Đại ca, huynh nhìn dáng vẻ tam đệ kìa, xem có giống bị lửa đốt mông không? Đây là lần đầu tiên đệ thấy dáng vẻ này của tam đệ đó.
Tần Phấn rầu rĩ nói: Huynh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Có điều, lần trước nhị đệ muội sinh, đệ cũng không khá hơn tam đệ bao nhiêu đâu.
Tần Diệu cứng cổ nói: Ít ra đệ cũng không giống tam đệ, tâm hồn yếu ớt như vậy.
Tần Phấn ừ: Là do tam đệ quá thương nương tử.
Tần Diệu cười hì hì: Ngẫm lại thì cả ba huynh đệ nhà chúng ta đều rất thương nương tử mình. Người khác nhìn thấy đều nói chúng ta sợ vợ, còn đệ hả, đệ khinh! Nương tử sinh con dưỡng cái cho chúng ta, còn đi cùng chúng ta nửa quảng đời còn lại, không thương nương tử thì thương ai, đúng không? Đệ rất ghét những kẻ đối xử tệ bạc với nương tử mình, còn không bằng súc sinh, động tý là đánh là mắng, lại còn cho rằng mình rất có bản lĩnh. Nếu là đàn ông bản lĩnh thật sự, thì phải biết bảo vệ vợ con, xuống tay đánh vợ đánh con thì là anh hùng hảo hán gì?
Tần Phấn thầm tán thành, gật đầu.
Ba huynh đệ ở trước cửa phòng, Tần Chung hiện giờ đâu còn tâm trí nghe thấy cái gì nữa, mặt mày trắng bệch cứ đi tới đi lui. Tần Phấn và Tần Diệu ngồi một bên thảo luận thương thê tử như thế nào mới là nam nhi đại trượng phu, càng nói càng hưng phấn.
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng kêu la, Tần Chung ở ngoài thì như ngồi trên đống lửa.
Mãi cho đến chiều mà vẫn chưa thấy Lý Ỷ La sinh, đột nhiên Tần Chung cảm thấy bụng mình đau đớn co rút, hắn bắt lấy cánh tay đại phu: Đại phu, nương tử tôi làm sao thế này? Sao đến giờ vẫn chưa sinh? Có phải có gì..... Cánh môi Tần Chung run run, không dám nói ra ba chữ ngoài ý muốn, lát sau chỉ nói: Không sinh nữa, chúng ta không sinh nữa....
Đại phu bình tĩnh liếc nhìn Tần Chung: Tần Giải Nguyên đừng vội, thai phụ lâm bồn vốn không nhanh như vậy, mang thai cũng mang rồi, sao có thể không sinh chứ? Bà mụ không ra, chứng tỏ Giải Nguyên phu nhân không có việc gì, Tần Giải Nguyên cứ an tâm đợi thôi.
Tần Chung siết chặt cánh tay đại phu: Tôi làm sao yên tâm đợi được.... Hai mắt Tần Chung u tối, so với ngày thường thì hoàn toàn như hai người khác nhau, trong mắt hắn còn ẩn hiện hàn ý.
Đại phu bị dọa sợ nhảy dựng lên, theo bản năng giật tay ra khỏi tay Tần Chung: Tần Giải Nguyên, người đừng gấp, lão phu đảm bảo Giải Nguyên phu nhân sẽ bình an sinh hạ.
Được đại phu đảm bảo, Tần Chung mới giật mình bừng tỉnh, âm trầm trong mắt lập tức rút đi rồi mỉm cười xin lỗi đại phu: Đại phu, xin lỗi ngài, vừa rồi tôi quá khẩn trương nên nhất thời luống cuống.
Đại phu lau mồ hôi trên trán vì bị dọa sợ mà tuôn ra: Không.... Không sao! Vốn dĩ, ông đồng ý tới Tần gia là vì Tần gia trả nhiều ngân lượng, nhưng hiện tại trong lòng ông lại cảm thấy rất bất an, cứ có cảm giác nếu Giải Nguyên phu nhân mà có bề gì, e rằng ông đừng hòng bước ra khỏi cửa Tần gia.
Sau khi xin lỗi đại phu xong, hình như Tần Chung đã khống chế được cảm xúc của mình. Tần Chung qua một bên ngồi xuống, không còn hoảng loạn như vừa nãy. Tuy nhiên, bàn tay dưới ống tay áo vẫn còn run rẩy, đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc đã lộ rõ tâm trạng hắn lúc này.
Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, Lý Ỷ La bỗng hét một tiếng chói tai.
Sống lưng Tần Chung lập tức dựng thẳng, cả người cương cứng như đá, chỉ có đôi mắt là vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Đầu ra rồi, đầu ra rồi, Tần nương tử, ráng dùng sức thêm chút nữa... Trong phòng vang lên giọng của bà mụ.
Lão gia.....
Cha....
Mặt mày Trang phu nhân và Trang Du đồng thời trắng bệch.
Trang thượng thư trầm mặt đi vào phòng, thuận tay đóng cửa. Khi vừa đi tới trước mặt Trang Du, Trang thượng thư liền tát Trang Du một cái: Vô tri ngu xuẩn! Cái tát này không hề nương tay, trực tiếp đánh Trang Du ngã xuống đất. Hai mắt Trang Du lập tức ửng đỏ.
Du Nhi! Trang phu nhân kêu lên thất thanh, bổ nhào đến bên cạnh Trang Du.
Trang thượng thư nhìn Trang phu nhân bằng ánh mắt lạnh như băng: Ta biết ngươi luôn cho rằng không có Hạ gia các người thì Trang Kinh_ta vẫn chỉ là một sĩ tử có chút tài trí tầm thường. Nhưng ngươi cần phải rõ ràng một chuyện, ngươi đã gả đến Trang gia, ta mới là trời của ngươi, là chỗ dựa của ngươi. Nhìn đứa con ngu xuẩn này mà xem, ngươi đã dạy nó thành bộ dáng gì hả?
Trang phu nhân ôm Trang Du nhỏ giọng khóc thút thít.
Từ hôm nay trở đi, không có sự cho phép của ta, hai mẹ con các người không được phép gặp người ngoài, các người ngoan ngoãn ở yên trong phòng cho ta. Nếu còn dám bỏ ngoài tai lời nói của ta, thì mẹ con các người lập tức cút khỏi Trang gia cho ta! Miếu nhỏ Trang gia ta không chứa nổi hai vị đại phật các ngươi! Nói xong, Trang thượng thư phất tay áo, mở cửa bỏ đi. Thời điểm đóng cửa, Trang thượng thư còn âm trầm liếc qua Trang phu nhân một cái: Nếu không phải kiêng kỵ đại nữ nhi trong cung cùng nhạc gia, ông đã sớm thôi người đàn bà chỉ biết cản chân này lâu rồi.
Trang phu nhân như bị sét đánh, ngồi yên bất động dưới đất.
Mẹ..... Trang Du bụm má bị tát nhìn Trang phu nhân: Mẹ xem cha đánh mặt con sưng hết rồi này.
Trang phu nhân giật mình hồi thần lại, đẩy nhẹ Trang Du một cái: Lúc con nói chuyện có thể dùng đầu óc một chút được không hả?
Trang Du bụm mặt tỏ vẻ không phục: Không phải mẹ vẫn luôn nói với con như vậy à?
Sau khi Lý Ỷ La trở về vẫn luôn đề phòng mẹ con Trang phu nhân tìm nàng trút giận, không ngờ đến buổi chiều ngày thứ tư, Tần Diệu trở về báo tin: Đại nhận vật ở nhà Vương huyện lệnh hôm nay đã ngồi thuyền đi rồi.
Lý Ỷ La nghe xong thì vuốt ve bụng: Đi rồi cũng tốt! Miễn cho nàng ra tay.
Phản ứng thai phụ của Tần Chung bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn không đến thư viện, nói là phải ở nhà chăm sóc thê tử. Dù sao hắn đọc sách ở nhà hay ở thư viện cũng như nhau, nên người Tần gia cũng mặc kệ hắn.
Tần Chung không đến thư viện, nhưng năm nay Tần gia lại có người khác phải đến thư viện.
Đầu xuân năm nay, Tần Phấn và Trương Thúy Thúy đưa Tần Tử Viễn đến thư viện học hành. Trước đây, Tần Tử Viễn chạy rong vui đùa khắp nơi như khỉ, hiện tại lại bị buộc vào khuôn khổ như đeo vòng Kim Cô. Trời vừa tờ mờ sáng, Tần Tử Viễn liền bị Trương Thúy Thúy gọi dậy, ăn sáng xong xuôi thì theo cha mẹ lên huyện, tan học, Tần Phấn sẽ đến thư viện đón Tần Tử Viễn về cửa tiệm, đợi cửa tiệm đóng cửa thì một nhà ba người cùng nhau trở về Tần gia.
Ban đầu, Tần Tử Viễn rất không quen. Lý Ỷ La thường xuyên nhìn thấy lúc Tần Tử Viễn luyện chữ, nước mắt cứ rơi lách tách.
Tử Viễn, con sao vậy? Sao lại khóc? Lý Ỷ La đi tới xoa đầu Tần Tử Viễn.
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một cái, Tần Tử Viễn liền uất ức òa khóc như vỡ đê, sau đó run rẩy xòe bàn tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay trái béo úc trắng nõn có vài vệt đỏ ửng, còn hơi sưng lên.
Con.... Là ai đánh con? Lý Ỷ La giật mình, có phải đứa nhỏ này bị bắt nạt ở thư viện không?
Tần Tử Viễn khụt khịt nói: Là... Là tiên sinh đánh, con... Con.. Không có... Không có thuộc bài.... Tần Tử Viễn vừa khóc nấc vừa trả lời, đáng thương vô cùng.
Lý Ỷ La nghe xong thì vỗ vỗ lưng Tần Tử Viễn: Chuyện này nàng không thể xen vào, quan niệm giáo dục thời này là phải nghiêm khắc, tiên sinh càng nghiêm càng chứng tỏ có trách nhiệm.
Vậy con hãy ráng học thuộc bài, thuộc bài rồi sẽ không bị đánh nữa. Tử Viễn, con nghe tiểu thẩm thẩm nói này, con đừng xem việc học hành như một nhiệm vụ, con cứ coi nó như.... Như đang chơi trò chơi. Con nghĩ xem, vốn dĩ con không biết gì cả, nhưng thông qua nỗ lực của bản thân, con đã có thể đọc thuộc những gì viết trong sách, có phải rất có cảm giác thành tựu không?
Tần Tử Viễn lau nước mắt, nghiêng đầu hỏi: Cảm giác thành tựu là gì ạ?
Đúng lúc Tần Chung đi tới, hắn đỡ Lý Ỷ La dậy: Học hành là vì tốt cho con, con thử đi hỏi những bạn bè chơi chung với con, có người nào muốn đi học không? Nếu con không muốn đi học thì cứ nói với thúc, thúc sẽ khuyên cha mẹ con đừng đưa con đến thư viện nữa.
Dứt lời, Tần Chung không thèm nhìn Tần Tử Viễn thêm một cái nào nữa, trực tiếp dìu Lý Ỷ La đi.
Lý Ỷ La liếc nhìn Tần Tử Viễn ở phía sau một cái, nhóc vẫn đang khóc, nhưng không có ngưng luyện chữ.
Nó vẫn còn là trẻ con, chàng nói như vậy nó nghe có hiểu không? Lý Ỷ La không yên tâm, nói.
Sáu tuổi, đã không còn nhỏ nữa rồi! Tần Chung khẽ đáp.
Lý Ỷ La bừng tỉnh, đúng vậy, ở thời đại mười lăm_mười sáu tuồi liền thành gia lập thất thì sáu tuổi đúng là không còn nhỏ nữa.
Lại qua thêm một tháng, hình như Tần Tử Viễn đã dần dần quen với việc đến thư viện học hành, nên bắt đầu khôi phục bản tính vui vẻ vô tư, dường như còn kết giao không ít bạn tốt ở thư viện, đôi khi còn chủ động thỉnh giáo Tần Chung vài vấn đề.
Bụng Lý Ỷ La còn lớn hơn so với bụng Mã Đại Ni trước đó, đặc biệt là thời điểm sắp sinh, đúng là lớn đến dọa người. Tần Chung lúc nào cũng theo bên cạnh Lý Ỷ La, lo lắng Lý Ỷ La sẽ giống Mã Đại Ni, vì đứa bé quá lớn mà rơi vào tình trạng khó sinh. Vừa đến giờ liền dìu Lý Ỷ La đi lại, việc xoa bóp tay chân mỗi ngày thì lại càng khỏi phải nói.
Mã Đại Ni xỉa răng nhìn bụng Lý Ỷ La: Tam đệ muội, thai này của muội khẳng định là song sinh, Tử Kiệt nhà tẩu mập như vậy mà bụng tẩu vẫn không lớn bằng muội.
Thật ra Lý Ỷ La cũng phần nào cảm giác được trong bụng mình không phải chỉ có một đứa bé. Tần Chung cũng ngày ngày quả quyết, đây chắc chắn là thai song sinh. Đối với việc Lý Ỷ La mang thai, trên dưới Tần gia luôn ở trong tình trạng tập trung cao độ, đặc biệt là Tần Chung, tất cả mọi việc từ lớn tới nhỏ đều được sắp xếp chu đáo, cố gắng đạt đến mức không có sai sót gì, không để phát sinh ra bất cứ khả năng ngoài ý muốn.
Bà mụ và đại phu cũng được tìm từ sớm, đề phòng Lý Ỷ La xảy ra tình huống giống Mã Đại Ni, Tần gia cũng trữ rất nhiều đồ bổ cần dùng trong lúc sinh.
Trái ngược với mọi người, Lý Ỷ La rất vô tư, còn khoảng nửa tháng nữa là đến ngày sinh, nhưng nàng không hề cẩn thận từng li từng tí như mọi người, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thích gì làm nấy.
Tuy nhiên, buổi sáng cách ngày dự sinh mười ngày, Lý Ỷ La đột nhiên cảm thấy bụng vừa đau vừa co thắt. Nàng nằm ngửa trên giường, cái bụng nhô lên như ngọn núi, Tần Chung sợ đụng trúng bụng Lý Ỷ La nên nằm hơi xa một chút, chỉ ôm cánh tay nàng vào lòng, thỉnh thoảng vuốt ve một chút.
Tướng công, hình như ta sắp sinh. Lý Ỷ La xoa nhẹ bụng, nói rất bình tĩnh.
Giọng nàng không lớn, gần như là nói mớ, thế nhưng nàng vừa dứt lời thì Tần Chung lập tức mở bừng hai mắt.
Tần Chung xoay người xuống giường, vô cùng trấn định lập lại hai chữ: Sắp sinh? Tiếp theo liền chạy nhanh ra khỏi phòng. Lý Ỷ La liếc nhìn qua một cái, chỉ thấy áo ngủ Tần Chung còn mở rộng, giày cũng chưa kịp mang. Đây nào phải dáng vẻ trấn định gì, rõ ràng là hoảng loạn không biết phải làm sao thì đúng hơn.
Mẹ, Ỷ La sắp sinh! Ỷ La sắp sinh!.... Không bao lâu sau, ngoài nhà chính liền vang lên giọng Tần Chung, trước giờ Lý Ỷ La chưa từng thấy Tần Chung la lớn như vậy.
Gì? Ỷ La sắp sinh? Tần Chung vừa la lên thì cả nhà Tần gia đã kéo ra đến.
Tần mẫu bình tĩnh phân phó công việc cần làm cho từng người.
Gọi người xong, Tần Chung lại ba chân bốn cẳng chạy về phòng, tới bên giường nắm tay Lý Ỷ La: Ỷ La, đừng.... Đừng sợ....., ta ở đây, đừng sợ, thở nhẹ ra, thở nhẹ ra.... Tự hắn bảo thở nhẹ, nhưng Lý Ỷ La lại có cảm giác Tần Chung sắp thở không nổi nữa rồi.
Lý Ỷ La vỗ vỗ mu bàn tay Tần Chung: Tướng công, không sao, chàng đừng khẩn trương.
Được, được, ta không khẩn trương, ta không khẩn trương,...... Tần Chung vừa nói vừa dùng sức hít thở, bàn tay nắm tay Lý Ỷ La hơi run rẩy: Ta hỏi đại phu rồi, đại phu nói, lúc sinh phải chú ý việc hít thở, Ỷ La, nàng làm theo ta, hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra,....
Lý Ỷ La nhìn Tần Chung vừa nói vừa làm mẫu mà muốn hóa đá tại chỗ: Yên tâm đi, ta thật sự không có việc gì mà. Tuy bụng cứ đau từng cơn, nhưng Lý Ỷ La cảm thấy mình còn chịu được.
Không lâu sau, bà mụ và đại phu đều được mời tới. Trước đó Tần Chung không yên tâm nên mời tận hai bà mụ, hai đại phu. Hai bà mụ vừa vào phòng liền đuổi Tần Chung ra ngoài: Nữ nhân sinh con, nam nhân ở trong phòng làm gì?
Tần Chung muốn đứng ở cửa nhìn, lại bị bà mụ tống cổ thẳng ra ngoài.
Bà mụ quay lại giường nhìn bụng Lý Ỷ La: Không sao, mới bắt đầu đau bụng thôi, chưa sinh nhanh vậy đâu. Đừng khẩn trương, cứ bình tĩnh, từ từ thôi.
Thế nhưng bà mụ vừa dứt lời thì Lý Ỷ La đã hét lên.
Ỷ La..... Lý Ỷ La vừa hét thì Tần Chung ở bên ngoài đã run lên, Tần Diệu đến bên cạnh vỗ vai trấn an tam đệ nhà mình: Không sao đâu! Đệ muội thân thể khỏe mạnh, cứ đợi thêm một chút, không sinh nhanh vậy đâu.
Dù đã vỡ nước ói thì có khi phải mất một ngày một đêm mới sinh xong. Hắn đã có hai đứa con, xem như có kinh nghiệm.
Trong phòng lại vang lên một tiếng hét nữa, mỗi lần Lý Ỷ La hét lên một tiếng là mặt Tần Chung lại trắng thêm một chút.
Hôm nay Tần Phấn và Tần Diệu đều không đến tiệm, dù sao cửa tiệm cũng có người làm trông chừng, thỉnh thoảng hai người không đến một ngày cũng không sao.
Hai huynh đệ nhìn bộ dáng này của Tần Chung, Tần Diệu lặng lẽ khều khều tay Tần Phấn: Đại ca, huynh nhìn dáng vẻ tam đệ kìa, xem có giống bị lửa đốt mông không? Đây là lần đầu tiên đệ thấy dáng vẻ này của tam đệ đó.
Tần Phấn rầu rĩ nói: Huynh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Có điều, lần trước nhị đệ muội sinh, đệ cũng không khá hơn tam đệ bao nhiêu đâu.
Tần Diệu cứng cổ nói: Ít ra đệ cũng không giống tam đệ, tâm hồn yếu ớt như vậy.
Tần Phấn ừ: Là do tam đệ quá thương nương tử.
Tần Diệu cười hì hì: Ngẫm lại thì cả ba huynh đệ nhà chúng ta đều rất thương nương tử mình. Người khác nhìn thấy đều nói chúng ta sợ vợ, còn đệ hả, đệ khinh! Nương tử sinh con dưỡng cái cho chúng ta, còn đi cùng chúng ta nửa quảng đời còn lại, không thương nương tử thì thương ai, đúng không? Đệ rất ghét những kẻ đối xử tệ bạc với nương tử mình, còn không bằng súc sinh, động tý là đánh là mắng, lại còn cho rằng mình rất có bản lĩnh. Nếu là đàn ông bản lĩnh thật sự, thì phải biết bảo vệ vợ con, xuống tay đánh vợ đánh con thì là anh hùng hảo hán gì?
Tần Phấn thầm tán thành, gật đầu.
Ba huynh đệ ở trước cửa phòng, Tần Chung hiện giờ đâu còn tâm trí nghe thấy cái gì nữa, mặt mày trắng bệch cứ đi tới đi lui. Tần Phấn và Tần Diệu ngồi một bên thảo luận thương thê tử như thế nào mới là nam nhi đại trượng phu, càng nói càng hưng phấn.
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng kêu la, Tần Chung ở ngoài thì như ngồi trên đống lửa.
Mãi cho đến chiều mà vẫn chưa thấy Lý Ỷ La sinh, đột nhiên Tần Chung cảm thấy bụng mình đau đớn co rút, hắn bắt lấy cánh tay đại phu: Đại phu, nương tử tôi làm sao thế này? Sao đến giờ vẫn chưa sinh? Có phải có gì..... Cánh môi Tần Chung run run, không dám nói ra ba chữ ngoài ý muốn, lát sau chỉ nói: Không sinh nữa, chúng ta không sinh nữa....
Đại phu bình tĩnh liếc nhìn Tần Chung: Tần Giải Nguyên đừng vội, thai phụ lâm bồn vốn không nhanh như vậy, mang thai cũng mang rồi, sao có thể không sinh chứ? Bà mụ không ra, chứng tỏ Giải Nguyên phu nhân không có việc gì, Tần Giải Nguyên cứ an tâm đợi thôi.
Tần Chung siết chặt cánh tay đại phu: Tôi làm sao yên tâm đợi được.... Hai mắt Tần Chung u tối, so với ngày thường thì hoàn toàn như hai người khác nhau, trong mắt hắn còn ẩn hiện hàn ý.
Đại phu bị dọa sợ nhảy dựng lên, theo bản năng giật tay ra khỏi tay Tần Chung: Tần Giải Nguyên, người đừng gấp, lão phu đảm bảo Giải Nguyên phu nhân sẽ bình an sinh hạ.
Được đại phu đảm bảo, Tần Chung mới giật mình bừng tỉnh, âm trầm trong mắt lập tức rút đi rồi mỉm cười xin lỗi đại phu: Đại phu, xin lỗi ngài, vừa rồi tôi quá khẩn trương nên nhất thời luống cuống.
Đại phu lau mồ hôi trên trán vì bị dọa sợ mà tuôn ra: Không.... Không sao! Vốn dĩ, ông đồng ý tới Tần gia là vì Tần gia trả nhiều ngân lượng, nhưng hiện tại trong lòng ông lại cảm thấy rất bất an, cứ có cảm giác nếu Giải Nguyên phu nhân mà có bề gì, e rằng ông đừng hòng bước ra khỏi cửa Tần gia.
Sau khi xin lỗi đại phu xong, hình như Tần Chung đã khống chế được cảm xúc của mình. Tần Chung qua một bên ngồi xuống, không còn hoảng loạn như vừa nãy. Tuy nhiên, bàn tay dưới ống tay áo vẫn còn run rẩy, đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc đã lộ rõ tâm trạng hắn lúc này.
Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, Lý Ỷ La bỗng hét một tiếng chói tai.
Sống lưng Tần Chung lập tức dựng thẳng, cả người cương cứng như đá, chỉ có đôi mắt là vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Đầu ra rồi, đầu ra rồi, Tần nương tử, ráng dùng sức thêm chút nữa... Trong phòng vang lên giọng của bà mụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/185
|