Tần phụ nghe Lý Hầu La nói xong, ông nhìn ba đứa cháu nội gầy gò, lại nhìn con trai, con dâu đang đứng bên cạnh Tần mẫu, tất cả đều dùng ánh mắt không thể hiểu nổi mà nhìn ông, trong lúc nhất thời, Tần phụ ngây ngẩn.
Lại nhớ đến lời Lý Hầu La vừa nói, cháu của đại ca, nhị ca quả thật lớn lên tốt hơn cháu của ông à? Tần phụ nhíu nhíu mày, là thật vậy sao? Ông chưa từng chú ý qua điều này! Ở Tiểu Thanh Thôn, họ Tần chỉ có mỗi ba phòng bọn họ. Điều là người Tần gia, Tần phụ tự nhiên là muốn chăm sóc lẫn nhau. Ông không cảm thấy tiếp tế cho đại ca và nhị ca là có gì sai.
Nhưng mà......, Tần phụ lại dời mắt về phía mấy đứa bé, trước kia ông không để ý, bây giờ nhìn lại, cháu của mình đúng là rất gầy.
Tử Hạo không biết có chuyện gì đang diễn ra, bé chỉ biết ở đó có thịt, thịt nấu chín có thể ăn, cho nên bé vừa mút ngón tay vừa nhìn chăm chú vào thịt heo trên thớt.
Gia gia, con muốn ăn thịt.... Trong lúc Tần phụ đang nhíu mày suy tư, thì Tử Viễn bỗng chạy tới bắt lấy tay Tần phụ, nhìn ông bằng ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Tim Tần phụ bỗng bị thắt lại một chút, tuy rằng ông đối với chuyện của đại phòng và nhị phòng trước giờ luôn không có giới hạn, nhưng ông không phải là không biết thương cháu của mình: Được, ăn thịt, gia gia cho Tử Viễn ăn thịt! Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay bé xíu đang nắm lấy tay mình, lại nhớ đến lần trước, Tần đại bá lừa gạt ông mười lượng bạc tiền sính lễ, trong lòng Tần phụ cuối cùng cũng dâng lên một chút tức giận, có lẽ nên cho đại ca và nhị ca một bài học để nhớ dai hơn một chút.
Đại Bảo, cắt từ chỗ này thành một khối, rồi lại cắt từ chỗ này thành một khối. Đại ca, nhị ca, hai người cằm hai khối thịt này mang về đi!
Làm ngay đây! Vị thợ mổ heo mập mạp của Tiểu Thanh Thôn này tên là Hỉ Khánh, nhũ danh là Đại Bảo, vừa nghe Tần phụ nói xong thì lập tức hạ đao vô cùng lưu loát nhanh nhẹn, trong lòng còn thầm cười nhạo người của đại phòng và nhị phòng Tần gia ăn trộm gà không được còn để mất nắm gạo. Số thịt được chia lại lần này còn ít hơn cả lúc đầu.
Sắc mặt của người hai phòng kia cũng lập tức suy sụp.
Mã thị không nhịn được, lên tiếng ngay: Tam thúc, sao thịt còn bị chia ít hơn cả vừa rồi? Vậy tiệc rượu của tiểu thúc phải làm thế nào bây giờ?
Tần phụ đúng là thiên vị một cách quá đáng đối với đại phòng và nhị phòng, nhưng trong lòng ông, đó điều là vì muốn tốt cho Tần gia, là được thành lập dựa trên yếu tố bản thân ông tự nguyện. Ông cảm thấy đều là người nhà, có thiệt thòi một chút cũng không sao! Nhưng hiện tại ông lại bị một tiểu bối chất vất, cho nên sắc mặt ông liền trở nên rất khó coi: Sao? Ngươi chê ít? Vậy thì đừng lấy nữa!
Mã thị còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Khả lại nghiêm mặt ra hiệu, sau đó thì cười lấy lòng với Tần phụ: Tam thúc, thúc đừng hiểu lầm, là đám tiểu bối chúng cháu không hiểu chuyện! Trước kia thúc giúp chúng cháu nhiều như vậy, chúng cháu vẫn còn chưa báo đáp cho tam thúc! Nếu Tử Viễn và Tử Hạo thích ăn thịt như vậy, vậy thì cứ giữ lại nhiều một chút cho chúng đi.... Sở dĩ bọn họ có thể thường xuyên chiếm lợi từ chỗ của Tần gia, đó đều là do Tần phụ, nếu như để Tần phụ phật lòng, vậy sau này muốn có được chỗ tốt gì cũng sẽ rất khó khăn.
Tần phụ nghe xong, lúc này mới cười cười: Nói cái gì mà báo đáp với không báo đáp chứ? Nếu như các cháu có thể có tiền đồ tốt, giúp cho Tần gia chúng ta có thể đi lên một lần nữa, thì đó mới là báo đáp tốt nhất đối với ta! Đây là nguyên nhân mà Tần phụ luôn giúp đỡ đại phòng và nhị phòng, ông có nằm mơ cũng mơ thấy Tần gia khôi phục lại vinh quang của ngày xưa! Ông dụng tâm lương khổ như thế, nhưng người trong nhà không ai hiểu cho ông, bao gồm cả lão bà tử. Điều này làm cho trong lòng Tần phụ có chút khổ sở, ông nhịn không được mà thầm than thở trong lòng.
(*dung tâm lương khổ: hao tốn sức lực và trí lực để suy tính hay làm một việc gì đó.)
Trương thị thấy Mã thị nói xong, thịt còn bị chia ít hơn lúc trước, thì trong lòng căm giận không thôi. Nhưng bà cũng biết không nên gây chuyện vào lúc này. Sở dĩ Tần mẫu chịu để yên cho bọn họ chiếm lợi, tất cả đều là vì Tần phụ. Hiện tại Tần phụ đã quyết định như vậy, nếu bà còn lên tiếng, thì nói không chừng ngay cả chỗ thịt ít ỏi đó cũng không còn.
Chuyện cứ như vậy mà kết thúc, cuối cùng người của hai phòng kia đều manh theo số thịt được chia ít hơn lúc đầu ra về. Tần mẫu thấy vậy thì cơn giận trong lòng cũng giảm đi không ít. Tuy rằng vẫn bị đám người kia chiếm lợi, nhưng so với trước đây thì đã khá hơn rất nhiều: Nhóm lửa, nấu cơm!
Thịt, thịt, thịt, ăn thịt! Tần mẫu vừa ra lệnh, mấy đứa con dâu liền vui sướng bắt tay vào làm việc, ba đứa nhóc thì hò hát chói tai thịt thịt thịt!
Tần Chung đứng nguyên tại chỗ, nhớ đến giọng điệu và vẻ mặt tình cảm phong phú vừa rồi của Lý Hầu La, khóe miệng hơi cong lên một chút, trong mắt cũng đượm đầy ý cười.
Trong phòng bếp, Tần mẫu mang theo khí thế hùng hồn mà nói: Hôm nay chúng ta nới rộng bụng ăn, nhà lão đại, các con ra sức mà nấu!
Dạ, mẹ! Trương Thúy Thúy lớn tiếng đáp lại, rồi nhanh nhẹn rửa thịt.
Hầu La, lợn rừng này là do con bắt được, trong nhà giữ lại một nửa, phần còn lại mang đi bán, tiền thuộc về con! Tần mẫu nhìn Lý Hầu La đang mang tạp dề mà nói.
Động tác của Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni không khỏi bị khựng lại, chỉ có Tần Phương là tiếp tục vùi đầu nhóm lửa.
Lý Hầu La mỉm cười, nói: Mẹ, mẹ nói gì vậy? Trước đó con nói như thế, chẳng qua là không muốn để cho đại bá và nhị bá lấy hết thịt đi! Con thật sự có lòng muốn bồi bổ cho mọi người trong nhà, thì sao có thể mang thịt đi bán được? Khoang nói tới bọn Tử Viễn, mẹ thử nhìn mẹ và cha trước đã, còn có đại tẩu, nhị tẩu nữa, có ai không gầy đến đáng thương đâu? Thịt này một lạng cũng không bán, để lại cho nhà chúng ta ăn. Chúng ta a~, cũng phải nếm thử mùi vị ăn thịt đến phát ngán mới được! Từ đầu thì Lý Hầu La đã không định bán con lợn rừng này, hơn nữa cũng không có khả năng ăn một mình, vậy thì chi bằng cứ tạo một chút tiếng thơm cho mình.
(*một lạng hay còn gọi là một lượng = 100gr.)
Đứa trẻ ngoan! Tần mẫu vỗ vỗ tay Lý Hầu La.
Trương Thúy Thúy lại cúi đầu tiếp tục rửa thịt, Mã Đại Ni thì dằn không được vui sướng trong lòng, nhiều thịt như vậy, bây giờ không bán nữa thì sẽ có thể ăn được lâu hơn.
Hôm nay các con cứ nấu món sở trường của mình đi, nguyên liệu không hạn chế! Có lẽ là do hai phòng kia không chiếm được bao nhiêu lợi, cũng có lẽ do lời nói tri kỷ, hiểu thấu lòng người của Lý Hầu La, cho nên Tần mẫu rất vui vẻ, bà vung tay, cười nói. Tuy nhiên, bà đảo mắt qua Mã Đại Ni: Ngươi thì không cần phải nấu, miễn cho đồ ăn đến tay ngươi thì trở nên dơ dáy bẩn thỉu.
Mã Đại Ni bị mắng cũng không thèm để bụng, hắc hắc, không cho nàng nấu không phải càng tốt hơn sao? Nàng ước gì mỗi ngày đều chỉ ăn không làm!
Lý Hầu La chuẩn bị nấu món thịt kho tàu. Từ sau khi mạt thế đến, những món ăn dầu mỡ, thịt cá mà nàng ghét trước kia cứ thường xuyên xuất hiện trong mộng của nàng. Sau khi xuyên đến Tần gia thì hoàn cảnh sống cũng không khá hơn bao nhiêu, đừng nói là thịt kho tàu, ngay cả một giọt mỡ cũng không dễ dàng gì thấy được. Ngày đêm tơ tưởng đến đồ ăn ngon quả thật đã trở thành chấp niệm của nàng.
Muốn làm được món thịt kho tàu đẹp mắt, mấu chốt chính là nước màu. Nghe Lý Hầu La nói làm món này cần dùng đến đường, Tần mẫu hơi có chút đau lòng, bất quá nhớ đến con dâu nhỏ là một đứa hiểu chuyện, tốn chút đường thì tốn chút đường vậy!
Tần gia không có đường phèn, chỉ có đường cát, hơn nữa đường cát không biết đã được Tần mẫu cất giữ bao lâu rồi mà màu của nó đã sẩm đi.
Nhưng với điều kiện như vậy, Lý Hầu La cũng không cách nào bắt bẻ được gì.
Đầu tiên là cắt thịt ba chỉ ra thành từng khối, rồi trụng sơ qua nước sôi, sau đó thì đổ đường vào nồi, không ngừng đảo qua đảo lại cho đến khi đường hòa tan hoàn toàn.
(*cái này gọi là thắn đường caramen đấy mọi người, nấu ra nước đường có màu nâu cánh gián là ngon, nhưng không cẩn thận thì rất dễ khét, để nguội sẽ bị đống cục, nên thắn xong là phải đem ướp thịt ngay, khi kho thịt không muốn dùng nước màu thì có thể dùng đường caramen thay thế, mùi vị cũng rất ngon, còn ngon hơn cả nước màu.)
Không biết có phải là do nơi này không biết cách nấu này của thịt ba chỉ hay không, mà tất cả mọi người trong phòng bếp đều ngạc nhiên nhìn động tác thành thạo của Lý Hầu La. Mã Đại Ni nhịn không được lên tiếng đầu tiên: Đệ muội, muội đang nấu món gì vậy? Quá phí công rồi, còn tốn nhiều đường như vậy?
Chờ lát nữa nhị tẩu nếm thử thì biết!
Thắn nước đường xong, Lý Hầu La đổ thịt vào nồi trộn đều cho thấm màu, đợi màu sắc từng khối thịt đồng đều rồi, lại cho thêm ít gia vị, sau đó bắt lên bếp xào.
Tiểu muội, lát nữa để lửa nhỏ lại một chút! Khi thịt xào được khoảng hai phút, Lý Hầu La liền căn dặn Tần Phương.
Tần Phương nhỏ giọng đáp, rồi nhanh nhẹn rút bớt củi ra để giảm lửa.
Lý Hầu La đi vòng qua xem thử, rồi cười cười với Tần Phương: Độ lửa này rất vừa vặn, tiểu muội, muội nhóm lửa giỏi như vậy, sau này nhất định phải dạy cho tỷ đó!
Trong tích tắc, sắc mặt của Tần Phương liền ửng đỏ, hơi có chút thẹn thùng đối với người tẩu tử thân thiện dễ gần này: Dạ được!
Thịt được hầm bằng lửa nhỏ một khoảng thời gian, ước chừng thời gian đã đủ, Lý Hầu La liền đi tới mở nắp nồi, ngay tức khắc, một mùi thơm nứt mũi liền xông thẳng vào mặt. Lý Hầu La nhìn nồi thịt có màu đỏ nâu, thịt mềm nhưng không nát, rất hài lòng mà gật gật đầu.
Một nồi to khác là canh xương hầm do Tần mẫu nấu, bên trong có huyết heo cùng với dưa chua, đợi khi Lý Hầu La làm xong món thịt kho tàu, thì bắt đầu hầm canh đến sáng sớm mai là vừa.
Nguyên liệu thiên nhiên, đã phát huy triệt để mùi vị của thịt heo rừng. Nắp nồi vừa mở, thì mùi thơm liền thông qua mũi chui vào ngủ tạng lục phủ. Làm Lý Hầu La thèm đến mức suýt chảy cả nước miếng.
Mới sáng sớm thì ba đứa nhóc đã đống quân trước cửa phòng bếp, lúc này mùi thơm từ trong bếp bay ra ngoài, làm cho mấy đứa nhóc cứ nuốt nước miếng ừng ực.
Lý Hầu La gắp một khối thịt, rồi vẫy vẫy tay với mấy đứa nhỏ.
Tử Viễn biết hôm nay có thể được ăn thịt, tất cả đều là nhờ vị tiểu thẩm thẩm khi cười lên vô cùng xinh đẹp này. Lý Hầu La vừa vẫy tay một cái, nhóc con liền y như chim hoàng yến chờ được móm mồi, há cái miệng nhỏ, xoa xoa hai tay mà chạy đến trước mặt Lý Hầu La.
Lý Hầu La cũng không có đút nguyên một khối thịt hoàn chỉnh cho Tử Viễn, mà dùng đũa phân nhỏ ra làm ba, thổi thổi một chút, sau khi xác định thịt đã nguội thì mới đút một miếng nhỏ vào miệng Tử Viễn.
Thịt vừa vào miệng, Tử Viễn liền gấp gáp nhai nhòm nhoàm. Mùi vị béo béo thơm ngon tràn ra trong miệng, Tử Viễn tất nhiên không biết nên dùng từ gì để diễn tả cái mỹ vị này, chỉ có thể trợn tròn hai mắt, làm cho đôi mắt vốn đã không nhỏ bây giờ càng thêm tròn xoe, hơn nữa còn tăng nhanh tốc độ nhai của cái miệng đang căng phồng.
Như thế nào hả? Ăn có ngon không? Lý Hầu La vỗ vỗ lưng Tần Tử Viễn, sợ nhóc con ăn nhanh quá rồi bị sặc.
Tử Viễn không nỡ mở miệng, sợ vị thịt trong miệng sẽ tan mất, cho nên chỉ gật đầu lia lịa y như gà con mổ thóc.
Tử Hạo và Tử Như thấy ca ca ăn thịt, cũng vội vàng chạy tới: Tiểu thẩm thẩm... Tử Hạo bám lấy gấu quần Lý Hầu La, miệng kêu liên thanh, hai mắt thèm thuồng mà nhìn chăm chú Lý Hầu La. Tử Như còn chưa nói rành, cho nên chỉ có thể a a mãi.
Đây đều là trẻ con! Lúc mạt thế kéo tới, người lớn còn không thể tự lo nổi cho mình, thì sao có thể mang theo bọn trẻ làm gánh nặng? Vì thế mà trẻ con càng ngày càng ít. Về sau, trẻ con đều sẽ được các căn cứ an toàn tìm về bảo vệ, để tránh bọn chúng bị chết đói, hoặc là bị người ta ăn thịt. Trẻ con mới thật sự là tương lai, là hy vọng!
Lý Hầu La mỉm cười: Đừng nóng, đều có hết!
Có lẽ là do bản thân Lý Hầu La thân thiện, lại dễ gần gũi, hoặc là do nàng đút thịt cho mấy đứa nhóc này ăn, cho nên bọn chúng cứ bám dính lấy Lý Hầu La.
Tần Tử Viễn đặc biệt thích Lý Hầu La, ánh mắt nhóc con nhìn Lý Hầu La đầy vẻ hồn nhiên vui tươi: Tiểu thẩm thẩm, người thật là lợi hại!
Thẩm lợi hại thế nào?
Người có thể cho tụi con ăn thịt a~! Tử Viễn đáp không chút do dự.
Ha ha ha... Lý Hầu La nhịn không được cười phá lên, đúng là trực tiếp thẳng thắn thật!
Đợi lúc Tần Phấn và Tần Diệu trở về ăn cơm, mấy đứa nhóc mới chịu tản ra khỏi Lý Hầu La, từng đứa từng đứa được cha mình bế lên bàn ngồi ăn.
Tần Chung không biết đã đến bên cạnh Lý Hầu La từ lúc nào, mang ý sâu xa hỏi: Cô rất thích trẻ con?
Thích! Trẻ con vừa đơn thuần, lại vừa đáng yêu.
Tần Chung nghe xong thì có vẻ suy tư điều gì đó.
Lại nhớ đến lời Lý Hầu La vừa nói, cháu của đại ca, nhị ca quả thật lớn lên tốt hơn cháu của ông à? Tần phụ nhíu nhíu mày, là thật vậy sao? Ông chưa từng chú ý qua điều này! Ở Tiểu Thanh Thôn, họ Tần chỉ có mỗi ba phòng bọn họ. Điều là người Tần gia, Tần phụ tự nhiên là muốn chăm sóc lẫn nhau. Ông không cảm thấy tiếp tế cho đại ca và nhị ca là có gì sai.
Nhưng mà......, Tần phụ lại dời mắt về phía mấy đứa bé, trước kia ông không để ý, bây giờ nhìn lại, cháu của mình đúng là rất gầy.
Tử Hạo không biết có chuyện gì đang diễn ra, bé chỉ biết ở đó có thịt, thịt nấu chín có thể ăn, cho nên bé vừa mút ngón tay vừa nhìn chăm chú vào thịt heo trên thớt.
Gia gia, con muốn ăn thịt.... Trong lúc Tần phụ đang nhíu mày suy tư, thì Tử Viễn bỗng chạy tới bắt lấy tay Tần phụ, nhìn ông bằng ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Tim Tần phụ bỗng bị thắt lại một chút, tuy rằng ông đối với chuyện của đại phòng và nhị phòng trước giờ luôn không có giới hạn, nhưng ông không phải là không biết thương cháu của mình: Được, ăn thịt, gia gia cho Tử Viễn ăn thịt! Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay bé xíu đang nắm lấy tay mình, lại nhớ đến lần trước, Tần đại bá lừa gạt ông mười lượng bạc tiền sính lễ, trong lòng Tần phụ cuối cùng cũng dâng lên một chút tức giận, có lẽ nên cho đại ca và nhị ca một bài học để nhớ dai hơn một chút.
Đại Bảo, cắt từ chỗ này thành một khối, rồi lại cắt từ chỗ này thành một khối. Đại ca, nhị ca, hai người cằm hai khối thịt này mang về đi!
Làm ngay đây! Vị thợ mổ heo mập mạp của Tiểu Thanh Thôn này tên là Hỉ Khánh, nhũ danh là Đại Bảo, vừa nghe Tần phụ nói xong thì lập tức hạ đao vô cùng lưu loát nhanh nhẹn, trong lòng còn thầm cười nhạo người của đại phòng và nhị phòng Tần gia ăn trộm gà không được còn để mất nắm gạo. Số thịt được chia lại lần này còn ít hơn cả lúc đầu.
Sắc mặt của người hai phòng kia cũng lập tức suy sụp.
Mã thị không nhịn được, lên tiếng ngay: Tam thúc, sao thịt còn bị chia ít hơn cả vừa rồi? Vậy tiệc rượu của tiểu thúc phải làm thế nào bây giờ?
Tần phụ đúng là thiên vị một cách quá đáng đối với đại phòng và nhị phòng, nhưng trong lòng ông, đó điều là vì muốn tốt cho Tần gia, là được thành lập dựa trên yếu tố bản thân ông tự nguyện. Ông cảm thấy đều là người nhà, có thiệt thòi một chút cũng không sao! Nhưng hiện tại ông lại bị một tiểu bối chất vất, cho nên sắc mặt ông liền trở nên rất khó coi: Sao? Ngươi chê ít? Vậy thì đừng lấy nữa!
Mã thị còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Khả lại nghiêm mặt ra hiệu, sau đó thì cười lấy lòng với Tần phụ: Tam thúc, thúc đừng hiểu lầm, là đám tiểu bối chúng cháu không hiểu chuyện! Trước kia thúc giúp chúng cháu nhiều như vậy, chúng cháu vẫn còn chưa báo đáp cho tam thúc! Nếu Tử Viễn và Tử Hạo thích ăn thịt như vậy, vậy thì cứ giữ lại nhiều một chút cho chúng đi.... Sở dĩ bọn họ có thể thường xuyên chiếm lợi từ chỗ của Tần gia, đó đều là do Tần phụ, nếu như để Tần phụ phật lòng, vậy sau này muốn có được chỗ tốt gì cũng sẽ rất khó khăn.
Tần phụ nghe xong, lúc này mới cười cười: Nói cái gì mà báo đáp với không báo đáp chứ? Nếu như các cháu có thể có tiền đồ tốt, giúp cho Tần gia chúng ta có thể đi lên một lần nữa, thì đó mới là báo đáp tốt nhất đối với ta! Đây là nguyên nhân mà Tần phụ luôn giúp đỡ đại phòng và nhị phòng, ông có nằm mơ cũng mơ thấy Tần gia khôi phục lại vinh quang của ngày xưa! Ông dụng tâm lương khổ như thế, nhưng người trong nhà không ai hiểu cho ông, bao gồm cả lão bà tử. Điều này làm cho trong lòng Tần phụ có chút khổ sở, ông nhịn không được mà thầm than thở trong lòng.
(*dung tâm lương khổ: hao tốn sức lực và trí lực để suy tính hay làm một việc gì đó.)
Trương thị thấy Mã thị nói xong, thịt còn bị chia ít hơn lúc trước, thì trong lòng căm giận không thôi. Nhưng bà cũng biết không nên gây chuyện vào lúc này. Sở dĩ Tần mẫu chịu để yên cho bọn họ chiếm lợi, tất cả đều là vì Tần phụ. Hiện tại Tần phụ đã quyết định như vậy, nếu bà còn lên tiếng, thì nói không chừng ngay cả chỗ thịt ít ỏi đó cũng không còn.
Chuyện cứ như vậy mà kết thúc, cuối cùng người của hai phòng kia đều manh theo số thịt được chia ít hơn lúc đầu ra về. Tần mẫu thấy vậy thì cơn giận trong lòng cũng giảm đi không ít. Tuy rằng vẫn bị đám người kia chiếm lợi, nhưng so với trước đây thì đã khá hơn rất nhiều: Nhóm lửa, nấu cơm!
Thịt, thịt, thịt, ăn thịt! Tần mẫu vừa ra lệnh, mấy đứa con dâu liền vui sướng bắt tay vào làm việc, ba đứa nhóc thì hò hát chói tai thịt thịt thịt!
Tần Chung đứng nguyên tại chỗ, nhớ đến giọng điệu và vẻ mặt tình cảm phong phú vừa rồi của Lý Hầu La, khóe miệng hơi cong lên một chút, trong mắt cũng đượm đầy ý cười.
Trong phòng bếp, Tần mẫu mang theo khí thế hùng hồn mà nói: Hôm nay chúng ta nới rộng bụng ăn, nhà lão đại, các con ra sức mà nấu!
Dạ, mẹ! Trương Thúy Thúy lớn tiếng đáp lại, rồi nhanh nhẹn rửa thịt.
Hầu La, lợn rừng này là do con bắt được, trong nhà giữ lại một nửa, phần còn lại mang đi bán, tiền thuộc về con! Tần mẫu nhìn Lý Hầu La đang mang tạp dề mà nói.
Động tác của Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni không khỏi bị khựng lại, chỉ có Tần Phương là tiếp tục vùi đầu nhóm lửa.
Lý Hầu La mỉm cười, nói: Mẹ, mẹ nói gì vậy? Trước đó con nói như thế, chẳng qua là không muốn để cho đại bá và nhị bá lấy hết thịt đi! Con thật sự có lòng muốn bồi bổ cho mọi người trong nhà, thì sao có thể mang thịt đi bán được? Khoang nói tới bọn Tử Viễn, mẹ thử nhìn mẹ và cha trước đã, còn có đại tẩu, nhị tẩu nữa, có ai không gầy đến đáng thương đâu? Thịt này một lạng cũng không bán, để lại cho nhà chúng ta ăn. Chúng ta a~, cũng phải nếm thử mùi vị ăn thịt đến phát ngán mới được! Từ đầu thì Lý Hầu La đã không định bán con lợn rừng này, hơn nữa cũng không có khả năng ăn một mình, vậy thì chi bằng cứ tạo một chút tiếng thơm cho mình.
(*một lạng hay còn gọi là một lượng = 100gr.)
Đứa trẻ ngoan! Tần mẫu vỗ vỗ tay Lý Hầu La.
Trương Thúy Thúy lại cúi đầu tiếp tục rửa thịt, Mã Đại Ni thì dằn không được vui sướng trong lòng, nhiều thịt như vậy, bây giờ không bán nữa thì sẽ có thể ăn được lâu hơn.
Hôm nay các con cứ nấu món sở trường của mình đi, nguyên liệu không hạn chế! Có lẽ là do hai phòng kia không chiếm được bao nhiêu lợi, cũng có lẽ do lời nói tri kỷ, hiểu thấu lòng người của Lý Hầu La, cho nên Tần mẫu rất vui vẻ, bà vung tay, cười nói. Tuy nhiên, bà đảo mắt qua Mã Đại Ni: Ngươi thì không cần phải nấu, miễn cho đồ ăn đến tay ngươi thì trở nên dơ dáy bẩn thỉu.
Mã Đại Ni bị mắng cũng không thèm để bụng, hắc hắc, không cho nàng nấu không phải càng tốt hơn sao? Nàng ước gì mỗi ngày đều chỉ ăn không làm!
Lý Hầu La chuẩn bị nấu món thịt kho tàu. Từ sau khi mạt thế đến, những món ăn dầu mỡ, thịt cá mà nàng ghét trước kia cứ thường xuyên xuất hiện trong mộng của nàng. Sau khi xuyên đến Tần gia thì hoàn cảnh sống cũng không khá hơn bao nhiêu, đừng nói là thịt kho tàu, ngay cả một giọt mỡ cũng không dễ dàng gì thấy được. Ngày đêm tơ tưởng đến đồ ăn ngon quả thật đã trở thành chấp niệm của nàng.
Muốn làm được món thịt kho tàu đẹp mắt, mấu chốt chính là nước màu. Nghe Lý Hầu La nói làm món này cần dùng đến đường, Tần mẫu hơi có chút đau lòng, bất quá nhớ đến con dâu nhỏ là một đứa hiểu chuyện, tốn chút đường thì tốn chút đường vậy!
Tần gia không có đường phèn, chỉ có đường cát, hơn nữa đường cát không biết đã được Tần mẫu cất giữ bao lâu rồi mà màu của nó đã sẩm đi.
Nhưng với điều kiện như vậy, Lý Hầu La cũng không cách nào bắt bẻ được gì.
Đầu tiên là cắt thịt ba chỉ ra thành từng khối, rồi trụng sơ qua nước sôi, sau đó thì đổ đường vào nồi, không ngừng đảo qua đảo lại cho đến khi đường hòa tan hoàn toàn.
(*cái này gọi là thắn đường caramen đấy mọi người, nấu ra nước đường có màu nâu cánh gián là ngon, nhưng không cẩn thận thì rất dễ khét, để nguội sẽ bị đống cục, nên thắn xong là phải đem ướp thịt ngay, khi kho thịt không muốn dùng nước màu thì có thể dùng đường caramen thay thế, mùi vị cũng rất ngon, còn ngon hơn cả nước màu.)
Không biết có phải là do nơi này không biết cách nấu này của thịt ba chỉ hay không, mà tất cả mọi người trong phòng bếp đều ngạc nhiên nhìn động tác thành thạo của Lý Hầu La. Mã Đại Ni nhịn không được lên tiếng đầu tiên: Đệ muội, muội đang nấu món gì vậy? Quá phí công rồi, còn tốn nhiều đường như vậy?
Chờ lát nữa nhị tẩu nếm thử thì biết!
Thắn nước đường xong, Lý Hầu La đổ thịt vào nồi trộn đều cho thấm màu, đợi màu sắc từng khối thịt đồng đều rồi, lại cho thêm ít gia vị, sau đó bắt lên bếp xào.
Tiểu muội, lát nữa để lửa nhỏ lại một chút! Khi thịt xào được khoảng hai phút, Lý Hầu La liền căn dặn Tần Phương.
Tần Phương nhỏ giọng đáp, rồi nhanh nhẹn rút bớt củi ra để giảm lửa.
Lý Hầu La đi vòng qua xem thử, rồi cười cười với Tần Phương: Độ lửa này rất vừa vặn, tiểu muội, muội nhóm lửa giỏi như vậy, sau này nhất định phải dạy cho tỷ đó!
Trong tích tắc, sắc mặt của Tần Phương liền ửng đỏ, hơi có chút thẹn thùng đối với người tẩu tử thân thiện dễ gần này: Dạ được!
Thịt được hầm bằng lửa nhỏ một khoảng thời gian, ước chừng thời gian đã đủ, Lý Hầu La liền đi tới mở nắp nồi, ngay tức khắc, một mùi thơm nứt mũi liền xông thẳng vào mặt. Lý Hầu La nhìn nồi thịt có màu đỏ nâu, thịt mềm nhưng không nát, rất hài lòng mà gật gật đầu.
Một nồi to khác là canh xương hầm do Tần mẫu nấu, bên trong có huyết heo cùng với dưa chua, đợi khi Lý Hầu La làm xong món thịt kho tàu, thì bắt đầu hầm canh đến sáng sớm mai là vừa.
Nguyên liệu thiên nhiên, đã phát huy triệt để mùi vị của thịt heo rừng. Nắp nồi vừa mở, thì mùi thơm liền thông qua mũi chui vào ngủ tạng lục phủ. Làm Lý Hầu La thèm đến mức suýt chảy cả nước miếng.
Mới sáng sớm thì ba đứa nhóc đã đống quân trước cửa phòng bếp, lúc này mùi thơm từ trong bếp bay ra ngoài, làm cho mấy đứa nhóc cứ nuốt nước miếng ừng ực.
Lý Hầu La gắp một khối thịt, rồi vẫy vẫy tay với mấy đứa nhỏ.
Tử Viễn biết hôm nay có thể được ăn thịt, tất cả đều là nhờ vị tiểu thẩm thẩm khi cười lên vô cùng xinh đẹp này. Lý Hầu La vừa vẫy tay một cái, nhóc con liền y như chim hoàng yến chờ được móm mồi, há cái miệng nhỏ, xoa xoa hai tay mà chạy đến trước mặt Lý Hầu La.
Lý Hầu La cũng không có đút nguyên một khối thịt hoàn chỉnh cho Tử Viễn, mà dùng đũa phân nhỏ ra làm ba, thổi thổi một chút, sau khi xác định thịt đã nguội thì mới đút một miếng nhỏ vào miệng Tử Viễn.
Thịt vừa vào miệng, Tử Viễn liền gấp gáp nhai nhòm nhoàm. Mùi vị béo béo thơm ngon tràn ra trong miệng, Tử Viễn tất nhiên không biết nên dùng từ gì để diễn tả cái mỹ vị này, chỉ có thể trợn tròn hai mắt, làm cho đôi mắt vốn đã không nhỏ bây giờ càng thêm tròn xoe, hơn nữa còn tăng nhanh tốc độ nhai của cái miệng đang căng phồng.
Như thế nào hả? Ăn có ngon không? Lý Hầu La vỗ vỗ lưng Tần Tử Viễn, sợ nhóc con ăn nhanh quá rồi bị sặc.
Tử Viễn không nỡ mở miệng, sợ vị thịt trong miệng sẽ tan mất, cho nên chỉ gật đầu lia lịa y như gà con mổ thóc.
Tử Hạo và Tử Như thấy ca ca ăn thịt, cũng vội vàng chạy tới: Tiểu thẩm thẩm... Tử Hạo bám lấy gấu quần Lý Hầu La, miệng kêu liên thanh, hai mắt thèm thuồng mà nhìn chăm chú Lý Hầu La. Tử Như còn chưa nói rành, cho nên chỉ có thể a a mãi.
Đây đều là trẻ con! Lúc mạt thế kéo tới, người lớn còn không thể tự lo nổi cho mình, thì sao có thể mang theo bọn trẻ làm gánh nặng? Vì thế mà trẻ con càng ngày càng ít. Về sau, trẻ con đều sẽ được các căn cứ an toàn tìm về bảo vệ, để tránh bọn chúng bị chết đói, hoặc là bị người ta ăn thịt. Trẻ con mới thật sự là tương lai, là hy vọng!
Lý Hầu La mỉm cười: Đừng nóng, đều có hết!
Có lẽ là do bản thân Lý Hầu La thân thiện, lại dễ gần gũi, hoặc là do nàng đút thịt cho mấy đứa nhóc này ăn, cho nên bọn chúng cứ bám dính lấy Lý Hầu La.
Tần Tử Viễn đặc biệt thích Lý Hầu La, ánh mắt nhóc con nhìn Lý Hầu La đầy vẻ hồn nhiên vui tươi: Tiểu thẩm thẩm, người thật là lợi hại!
Thẩm lợi hại thế nào?
Người có thể cho tụi con ăn thịt a~! Tử Viễn đáp không chút do dự.
Ha ha ha... Lý Hầu La nhịn không được cười phá lên, đúng là trực tiếp thẳng thắn thật!
Đợi lúc Tần Phấn và Tần Diệu trở về ăn cơm, mấy đứa nhóc mới chịu tản ra khỏi Lý Hầu La, từng đứa từng đứa được cha mình bế lên bàn ngồi ăn.
Tần Chung không biết đã đến bên cạnh Lý Hầu La từ lúc nào, mang ý sâu xa hỏi: Cô rất thích trẻ con?
Thích! Trẻ con vừa đơn thuần, lại vừa đáng yêu.
Tần Chung nghe xong thì có vẻ suy tư điều gì đó.
/185
|