Edit: Sahara
Tần Diệu xoa xoa hai tay, nhìn về phía Lý Hầu La: Đệ muội, muội xem, có thể cho ta túi tiền này không? Nếu hắn có thể mang theo túi tiền này đi làm, những người đó còn không ghen tỵ đến chết sao?
Lý Hầu La vốn định nói vậy thì cho Tần Diệu, nhưng Tần Chung lại cười mở miệng trước: Nhị ca, Hầu La làm cái này cũng rất mệt, nếu như huynh muốn, vậy thì bảo nhị tẩu làm cho huynh đi!
Tẩu... Tẩu không biết làm đâu! Thật ra Mã Đại Ni cũng muốn, cứ nghĩ đến Tần Diệu sẽ mang túi tiền do đích thân mình làm, thì trong lòng của Mã Đại Ni liền thấy ngọt như được rót mật. Nhưng tiếc là tay chân nàng vụn về, không đủ khả năng làm những việc tỉ mỉ này.
Hầu La, nàng có thể dạy cho nhị tẩu không?
Lý Hầu La muốn nói không cần phiền phức như vậy, nếu Tần Diệu thích thì cứ cho Tần Diệu một cái là được. Dù sao nàng thêu một cái túi tiền cũng không mất bao nhiêu thời gian. Tuy nhiên, lúc nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Tần Chung, ý chí của nàng hơi bị lung lay, sau đó cứ thế mà gật đầu.
Khi trở về phòng rồi, Lý Hầu La mới thấy có chút gì đó không đúng, cứ có cảm giác dường như vừa rồi Tần Chung cười đặc biệt đẹp hơn bình thường.
Tại sao huynh cứ muốn để nhị tẩu theo ta học làm túi tiền? Lý Hầu La ngồi xuống bên kia chiếc bàn, đột ngột chống khủy tay lên bàn, hơi nhướng người về trước, tiến gần đến trước mặt Tần Chung một chút, bình tĩnh nhìn hắn.
Mặt của Tần Chung không hề đổi sắc: Không phải cô muốn bán đồ thêu kiếm tiền sao? Ta sợ cô vất vả!
Lý Hầu La liếc mắt xem thường: Nói cứ như ta dạy nhị tẩu thì không vất vả vậy!
Được rồi! Tần Chung hơi thở dài, đặt sách xuống: Túi tiền không phải là vật có thể dễ dàng tặng cho người khác, để nhị tẩu tự tay làm cho nhị ca không phải là càng tốt hơn sao?
Lý Hầu La chợt bừng tỉnh, do mình không phải là người của thế giới này, tuy có được chút ký ức mơ hồ của nguyên chủ, nhưng trước giờ vẫn luôn xem nhẹ những chuyện này. Thế nhưng Tần Diệu là người trong nhà, chuyện này chắc cũng không được xem là chuyện lớn gì, bằng không Tần Diệu cũng sẽ không mở miệng xin túi tiền của nàng.
Bỏ đi, bỏ đi! Lời của Tần Chung cũng có chút đạo lý, cứ làm theo lời hắn là được.
Thấy Lý Hầu La đã chấp nhận cách nói này của mình, ý cười trong mắt Tần Chung càng tăng thêm.
À phải, túi tiền này cho huynh! Lý Hầu La lấy ra một cái túi tiền màu xanh lá từ trong mấy chục cái túi tiền, bên trên được thêu hoa văn thúy trúc*, lúc nàng thêu, đặc biệt cảm thấy cái túi tiền này rất hợp với Tần Chung.
(*thúy trúc: cây trúc có màu xanh như ngọc.)
Bàn tay đang cầm sách của Tần Chung bỗng nắm chặt quyển sách hơn, hắn nhận lấy túi tiền, rũ mắt, khẽ nói: Thêu rất đẹp! Ta rất thích!
Lý Hầu La tiếp lời: Đã thích thì phải mang theo! Do Lý Hầu La đang cúi đầu sắp xếp kim chỉ, cho nên không thấy được trên mặt của người luôn luôn có thể khống chế tốt biểu cảm của mình như Tần Chung, lúc này đang xuất hiện một chút ngượng ngùng hiếm thấy.
Ta định ngày mai sẽ lên huyện thành bán số đồ thêu này! Lý Hầu La đếm đếm, tổng cộng bốn mươi cái khăn thêu, hai mươi cái túi tiền: Huynh cảm thấy nên định giá bao nhiêu thì tốt?
Ngày đó, nàng đã xem qua hết đồ thêu trong tiệm thêu, giá của khăn tay rẻ hơn túi tiền một chút. Loại thường thì được bán với giá hai trăm văn tiền. Còn loại vải có chất lượng tốt, lại thêu đẹp thì có thể bán với giá năm trăm văn tiền. Mà thủ công làm túi tiền khó hơn khăn tay, nên giá thành cũng cao hơn. Giá thấp nhất cũng phải năm trăm văn tiền một cái, cao hơn thì một lượng bạc cũng có. Tuy nhiên, nhưng mặt hàng tinh phẩm kia đa số là nhắm vào khách nhân gia đình đại hộ.
(*đại hộ: nhà giàu.)
Đó là những đồ thêu trong tiệm thêu, mà còn là tiệm thêu lớn. Người có thể bước chân vào đó, thấp nhất cũng là tiểu phú hộ. Còn như Tần gia thì chắc chắn là sẽ không bao giờ nỡ bỏ ra mấy trăm văn tiền đi mua những đồ vật không ăn được, uống được như khăn tay, túi tiền này nọ.
Tần Chung lại đặt sách xuống, ngón tay chỏ gõ gõ lên mặt bàn, suy tư một lát rồi nói: Vân Dương huyện ở bên cạnh sông Thông Giang, là nơi giao hội giữa nam bắc của Đại Việt, hơn nữa còn có một bến tàu lớn, thương khách từ nam tới bắc rất nhiều, kinh thương* của Vân Dương huyện so với những nơi khác cũng phồn vinh hơn. Ngoài ra, Vân Dương huyện còn được trời ưu ái, trừ mấy năm có thiên tai lớn ra thì cuộc sống thường ngày của dân chúng đều không tệ. Cho nên.... Tần Chung ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hầu La.
(*kinh thương: mua bán và kinh tế.)
Cho nên.... Lý Hầu La lập lại hai chữ này, ý bảo Tần Chung nói tiếp.
Cho nên Vân Dương huyện có rất nhiều gia đình phú hộ. Mà những hộ gia đình bình thường, ngoài chuyện có thể ăn uống no đủ ra, thì cuối năm đều có chút dư dả.
Đây là lần đầu tiên Lý Hầu La thấy Tần Chung nói một hơi nhiều như vậy. Hơn nữa lập luận vô cùng chặt chẽ, trật tự, rõ ràng. Không chỉ có giá trị nhan sắc, mà lại còn có bản lĩnh nữa chứ! Ai nha, thiếu chút nữa thì nàng lại có suy nghĩ cứ vậy mà làm thê tử của Tần Chung cả đời cũng được. Thế nhưng, nhớ đến giao ước giữa mình và Tần Chung.... Bỏ đi, đứa trẻ nhà người ta đã có người trong lòng rồi.
Tuy rằng hiện tại Lý Nguyệt Nga không có khả năng sẽ gả cho Tần Chung, nhưng tục ngữ có nói: thứ không chiếm được mới là tốt nhất! Lý Hầu La thấy quá phiền phức khi phải đi tranh giành cùng với một Lý Nguyệt Nga không chiếm được trong lòng ai kia. Nếu lỡ sau này nàng thật sự thích Tần Chung, vậy trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu. Một khi đã như vậy, còn không bằng dập tắt ngay ngọn lửa hy vọng vừa nhen nhóm.
Cô lại đang suy nghĩ gì vậy? Tần Chung thở dài bất đắc dĩ. Đã không ít lần hắn thấy Lý Hầu La mới một khắc trước vẫn còn tốt, nhưng ngay sau đó thì cả người lại như lạc vào cõi thần tiên xa xăm. Không biết nàng ấy đang nghĩ cái gì mà một lát thì nhíu mày, rồi một lát lại lắc lắc đầu.
Không có gì, huynh nói tiếp đi! Lý Hầu La hồi thần lại, bảo Tần Chung nói tiếp chuyện vừa rồi.
Thấy Lý Hầu La không muốn tiết lộ tâm tư với mình, Tần Chung im hơi lặng tiếng mà nhíu mày: Vì thế, chỉ cần là đồ tốt, thì dù có định giá cao một chút vẫn có thế bán được!
Vậy nên định giá bao nhiêu?
Tần Chung hơi trầm ngâm suy tư một chút: Khăn tay có thể bán năm trăm văn, còn túi tiền thì một lượng.
Lý Hầu La chắc lưỡi: Có phải mắc quá không? Sở dĩ tiệm thêu định giá cao như vậy, đó là vì chất liệu vải của người ta tốt! Tuy rằng nàng thêu đẹp, nhưng vải hơi kém, chỉ sợ mấy tiểu thư cùng thái thái nhà giàu nhìn không vừa mắt.
(*thái thái = phu nhân; lão thái thái = lão phu nhân. Edit thành phu nhân có lẽ mấy bạn đọc dễ hiểu hơn, nhưng nguyên tác là thái thái nên đành giữ nguyên.)
Cứ thử đi! Cô thêu đẹp như thế, nếu bán rẻ, ngược lại sẽ khiến người ta xem thường! Đương nhiên, nếu đã định giá này, vậy thì không thể làm ra đồ quá thường xuyên. Tần Chung lặng lẽ ngắm nghía cổ của Lý Hầu La, trắng trẻo mịm màn. Không dưới một lần, hắn nhìn thấy sau khi Lý Hầu La thêu xong, sẽ vô thức đưa tay lên xoa xoa cổ. Ở những thời điểm ấy, Tần Chung bỗng nảy ra ý nghĩ, cái cổ kia đẹp như vậy, đáng lý phải thẳng thớm ngẩng cao, chứ không nên cúi thấp như người già, làm ảm đạm đi vẻ phong tình vốn có.
Ý của huynh là ta nên đi theo con đường tinh phẩm? Lý Hầu La quan sát trên dưới Tần Chung một lượt, rồi giơ ngón tay cái về phía hắn để tán dương: Thông minh! Kỳ thực, đối với những việc này, Lý Hầu La cũng không hiểu lắm. Trước mạt thế, nàng một lòng chuyên tâm thêu thùa, tuy rằng không bày xích với chuyện thương nghiệp, nhưng cũng không mấy hứng thú.
(*tinh phẩm: hàng hóa chất lượng cao.)
Sau khi mạt thế kéo tới thì không cần phải nói, cả ngày chỉ suy nghĩ làm sao để lấp đầy cái bụng, nỗ lực sống sót được cho đến khi mặt trời mọc ngày hôm sau thì đã được xem như là thắng lợi. Tuy rằng trong mạt thế cũng cần dùng đến đầu óc, mưu kế, nhưng cuối cùng vẫn phải xét đến thực lực. Cho nên, trong mạt thế, tuy Lý Hầu La bị buộc phải có tâm kế, nhưng cũng chỉ là tăng cường lòng cảnh giác mà thôi. So với những kẻ vốn đã có tâm tư thâm trầm mà nói, thì nàng vẫn còn kém rất xa.
Tuy nhiên, dù sao cũng là người từng sống trong thời đại công nghệ thông tin bùng nổ, nàng cũng biết được ít nhiều về những kiến thức cơ bản của marketing. Thật sự mà nói thì, những tác phẩm thêu bằng thủ công chân chính đa số đều đi theo con đường cao cấp. Bởi vì công nghệ thêu bằng máy đã phát triển tới mức không thua kém gì đồ thủ công. Nếu như không phải là người thật sự yêu thích đồ thêu thủ công, thì khi tùy tiện mua đại một tác phẩm thêu nào đó, bọn họ cũng đều sẽ cảm thấy nó không kém.
Được Lý Hầu La khen thông minh, thần sắc Tần Chung cũng không có biến hóa gì lớn, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngay độ cong ở khóe môi của Tần Chung cao hơn bình thường một chút. Mà ý cười cũng chạm tới đáy mắt.
Được! Ngay mai ta sẽ lên huyện thành! Sau khi định giá cả xong xuôi, Lý Hầu La quyết định sẽ thử làm theo lời Tần Chung.
Ta cũng đi!
Huynh? Lý Hầu La nghiêng đầu nhìn Tần Chung: Ngày mai ta lên huyện thành là để bán đồ, có lẽ sẽ ở đó rất lâu, sức khỏe của huynh có chịu nổi không?
Trùng hợp ngày mai ta cũng phải đến tiệm sách để giao sách.
Thì ra là vậy! Lý Hầu La à một tiếng: Vậy ngày mai huynh giao sách xong thì cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi, đợi ta bán hết rồi thì cùng nhau trở về.
Tần Chung mỉm cười: Đến đó rồi nói!
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Hầu La và Tần Chung đi theo Tần Phấn và Tần Diệu lên huyện, Lý Hầu La thấy Tần Chung chỉ mang theo hai quyển sách thì thầm thấy kì quái: Mới chép được có hai quyển đã phải giao sách à?
Sắc mặt Tần Chung không đổi, đáp: Hai quyển này đặc biệt bán chạy, chưởng quầy đã dặn chép xong phải giao ngay.
Lý Hầu La không hiểu mấy chuyện này, nghe Tần Chung nói vậy thì cũng không hỏi gì nhiều nữa.
Sau khi đến huyện thành, Tần Phấn và Tần Diệu đến bến tàu, còn Lý Hầu La và Tần Chung thì đến tiệm sách trước. Chờ giao sách xong, Lý Hầu La thấy khí trời có hơi se lạnh, lo lắng sức khỏe Tần Chung không chịu nổi: Tướng công, hay là chàng ở lại chỗ của Mã thúc đợi đi, bằng không thì trở về trước?
(*Sa: do Tần Chung và Lý Hầu La đều giao ước tạm thời là phu thê trên danh nghĩa, nên trước mặt người ngoài thì xưng hô thân mật, khi chỉ hai người thì xưng hô khách sáo. Mọi người đừng khó hiểu vì sao lúc edit là chàng_nàng, lúc thì huynh_cô nha.)
Ta đi theo nàng xem thử! Nàng yên tâm, nếu không chịu được thì ta sẽ ngồi nghỉ tạm! Nghe Lý Hầu La gọi tướng công, trong lòng Tần Chung bỗng thấy hơi nhộn nhạo. Khi ở trong phòng, Lý Hầu La gọi hắn bằng tên, thời điểm trước mặt người nhà, nàng thường bỏ qua cách xưng hô. Hiện tại, đã cách rất nhiều ngày rồi mới được nghe lại một tiếng tướng công này, làm cho nội tâm bình thản của hắn bỗng gợn sóng. Trước kia hắn không hề để ý đến cách xưng hô giữa hai người, nhưng không biết điều này đã thay đổi từ lúc nào?
Hai người cùng nhất trí, nếu đã quyết định chọn con đường tinh phẩm, thì không thể bày bán rao hàng trên đường phố được. Như vậy tỉ lệ có được khách hàng gia đình đại hộ quá thấp.
Tần Chung kiến nghị đi thẳng đến thành Nam, ở đó là khu người giàu trong huyện.
Đến thành Nam, Lý Hầu La liếc mắt một cái đã thấy được nhiều biệt viện to lớn giàu có.
Đây là biệt viện của Tiền chưởng quầy! Nhất Phẩm Cư ở trong huyện chính là sản nghiệp của ông ấy! Tuy nhiên, sản nghiệp của ông ấy không chỉ có những cái đó.... Đi đến trước đại môn một biệt viện lớn, Tần Chung nhỏ giọng giới thiệu.
Lý Hầu La càng nghe càng thấy kỳ quái: Sao Tần Chung lại biết tường tận hoàn cảnh nhà người ta như vậy? Chỉ thiếu một nước là kể luôn quần lót của người ta mà thôi.
Lý Hầu La còn đang nghi hoặc, thì cửa hong của Tiền trạch* đã mở.
(*trạch: cũng giống như viện, đều là cách gọi của nhà lớn, giàu có.)
Sau đó là một người nam nhân trung niên nhìn có vẻ quen thuộc đi ra.
Tần Chung bước tới trước, hơi hơi cúi người: Chào Tiền quản gia!
Lý công tử! Người được gọi là Tiền quản gia vừa nhìn thấy Tần Chung thì liền mỉm cười bước tới, hỏi han ân cần: Sức khỏe có khá hơn không?
(*Sa không biết sao Tiền quản gia lại gọi Tần Chung là Lý công tử, có thể Tần Chung dùng tên giả, cũng có thể tác giả quên, nhưng khả năng tác giả quên rất thấp vì phía sau Tiền quản gia vẫn gọi Tần Chung như vậy. Do không biết có phải tác giả quên hay không nên Sa giữ nguyên văn của nguyên tác nhé!)
Làm phiền Tiền quản gia nhọc lòng, sức khỏe của tại hạ đã tốt hơn nhiều rồi! Trên mặt Tần Chung lộ vẻ cảm kích, nhưng không để mất phần thân thiện.
Tiền quản gia nghe xong thì gật gật đầu, sau đó lại thở dài: Đây cũng thật là không may! Nếu như người không nhiễm bệnh, thì nói không chừng đã đổ tú tài rồi! Nói xong lời này, Tiền quản gia mới đột ngột nhận ra lời này rất dễ gợi lên chuyện thương tâm của Tần Chung, bèn vội vàng nói: Xem ta kìa! Nói cái gì đâu không! Công tử là người thông minh, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn!
Tần Chung cũng không thấy buồn, khẽ cười cười: Đa tạ lời may mắn của Tiền quản gia!
Tiền quản gia thấy Tần Chung không có biểu tình than trời trách đất, ngược lại còn có dáng vẻ cầm lên được thì bỏ xuống được, trong lòng ông lại càng tán thưởng Tần Chung hơn: Sao hôm nay công tử lại đến đây? Lão gia vừa xuống phía nam cách đây mấy ngày mất rồi! Ý chính là, nếu như Tần Chung đến để tìm Tiền lão gia, vậy e là phải uổng công mất rồi.
Vậy à? Trên mặt Tần Chung có hơi thất vọng: Vậy chỉ có thể đợi hôm khác đến bái phỏng Tiền thúc vậy! Nói xong, Tần Chung tỏ vẻ hơi ngượng ngùng: Tiền quản gia, hôm nay ta đến đây ngoại trừ việc bái phỏng Tiền thúc ra thì còn có một chuyện khác nữa, đây là tiện nội*.... Tần Chung giới thiệu Lý Hầu La với Tiền quản gia.
(*tiện nội = nội tử = thê tử = nương tử: đều là cách gọi vợ thời cổ đại. Trong đó, tiện nội và nội tử là cách gọi khiêm tốn khi giới thiệu vợ mình với người ngoài. Thê tử và nương tử thì trường hợp nào dùng cũng được.)
Tiền quản gia kinh ngạc: Lý công tử đã thành thân rồi?
Tuy rằng bị gọi là tiện nội có chút khó chịu, nhưng Lý Hầu La cũng hiểu ở thời đại này chính là như vậy, nàng lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, tự nhiên mà không kém phần hào phóng nói với Tiền quản gia: Chào Tiền quản gia, trước đó ta còn lấy làm lạ, tại sao tướng công lại đưa ta tới đây? Thì ra là chàng quen được với Tiền quản gia thiện tâm, sẽ chiếu cố cho chúng ta!
(*chiếu cố: từ diễn tả bao quát việc chăm sóc, giúp đỡ, trông nom,...)
Thấy Lý Hầu La vừa được chỉ điểm đã hiểu ngay, trong mắt Tần Chung liền lộ ra chút ý cười tán dương.
Tiền quản gia bị nụ cười tươi tắn của Lý Hầu La làm cho ấn tượng, lại nghe Lý Hầu La khen mình thiện tâm, trên đời này có ai không thích nghe lời hay? Vì thế, trong lòng Tiền quản gia vui vẻ, nhưng ông vẫn thấy nghi hoặc, hỏi: Các người đây là....
Lý Hầu La bước tới trước, đưa rổ khăn tay và túi tiền ra: Tiền quản gia, kỳ thực ta tới là để bán túi tiền và khăn thêu. Đây là do ta dùng thời gian rất lâu để làm, từng đường kim mủi chỉ đều thêu vô cùng nghiêm túc! Ngài xem xem, tiểu thư và phu nhân trong phủ có vừa mắt không? Vừa nói, Lý Hầu La vừa trải một cái khăn thêu ra.
Trên chiếc khăn tay này thêu một đóa mẫu đơn màu đỏ thẫm, giống như một ngọn lửa lớn bùng cháy, nháy mắt đã thu hút tầm mắt mọi người. Tuy là màu đỏ thẫm, nhưng nó chỉ xinh đẹp diễm lệ, chứ không dung tục. Nó chẳng khác gì một vị nữ vương chẳng kiêng nể điều gì, chỉ biết dùng hết sinh mệnh để bày ra phong thái của chính mình.
Tiền quản gia há miệng mà nhìn, không dám tin mà hỏi: Đây... Đây thật sự là thêu ra sao? Ông không dằn được mà đưa tay sờ sờ thử, sau khi chắc chắn đóa mẫu đơn kia không phải là mọc trên chiếc khăn tay này rồi, mới thở phào nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
Tiền quản gia, không biết ngài có thể giúp đỡ một chút được không? Lý Hầu La mở to hai mắt đầy trông mong nhìn Tiền quản gia.
Trong lòng Tiền quản gia thầm nói cô nương này thật biết làm người ta vui vẻ, lại nhìn số khăn tay kia được thêu rất đẹp, liền gật gật đầu: Cô đi theo ta vào nhà đi! Số khăn thêu này rất đẹp! Ta nghĩ phu nhân và mấy vị tiểu thư sẽ thích chúng.
Thật không? Đa tạ Tiền quản gia! Sự cảm kích của Lý Hầu La dường như là được phát ra từ tận đáy lòng.
Tiền quản gia nhìn thấy thì hơi giật mình: Số khăn thêu này cô bán như thế nào? Ngay cả một nam nhân như ông mà nhìn thấy số khăn thêu này cũng phải thất thần, có thể biết được giá cả của nó chắc chắn là không rẻ.
Lý Hầu La nói thẳng: Khăn thêu năm trăm văn, túi tiền một lượng.
Tiền quản gia nghe xong, cảm thấy giá có hơi cao, nhưng nghĩ đến chất lượng của nó.... Có thể thêu ra đồ tốt như vậy, không biết thê tử của Tần Chung đã phải phí bao nhiêu tâm sức, vì vậy mà ông liền cảm thấy giá này cũng hợp lý.
Bán cho ta một chiếc khăn thêu và một túi tiền màu vàng! Ông cũng có con gái, nhận được khăn tay đẹp như vậy, không biết con bé sẽ vui đến cỡ nào?
Tiền quản gia, ngài muốn mua à? Lý Hầu La hỏi.
Đúng vậy, tiểu nữ nhà ta cũng thích mấy thứ này! Nhớ đến con gái nhà mình, Tiền quản gia liền vui cười hớn hở nói.
Tiền quản gia, ngài giúp ta một chuyện lớn như vậy, khăn thêu và túi tiền này xin tặng cho ngài, mong ngài đừng chê bai! Lý Hầu La nhét khăn thêu và túi tiền vào tay Tiền quản gia không chút chần chừ do dự. Diêm vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó chơi, tạo được mối quan hệ tốt với một quản gia nhà giàu luôn luôn không có sai!
Sao có thể làm vậy được! Tiền quản gia muốn trả tiền.
Lý Hầu La không nhận, có chút rầu rĩ nhìn về phía Tần Chung: Tướng công, có phải Tiền quản gia không thích nhà chúng ta không?
Tần Chung hiểu ý, bước tới, vừa mỉm cười vừa nói với Tiền quản gia: Tiền quản gia, ngài luôn chiếu cố tại hạ như là vãn bối*, ta và nương tử sao có thể nhận tiền của ngài được, đây chẳng phải là khiến tại hạ mang câu bất nghĩa sao?
(*vãn bối: con cháu, lớp trẻ, đồng thời cũng là một cách tự xưng khiêm tốn của người trẻ tuổi đối với người lớn tuổi hơn. Từ đồng nghĩa: tiểu bối.)
Ha ha.. Được, được, vậy ta xin nhận lấy! Lý công tử, e là công tử phải đợi ở bên ngoài một chút. Lão gia không có ở nhà, phu nhân và tiểu thư không tiện tiếp đãi ngoại nam.
Tần Chung vội nói: Đây là tất nhiên!
Lý Hầu La đi theo sau Tiền quản gia, trước khi đi còn nhìn Tần Chung một cái, ý bảo Tần Chung an tâm chờ bên ngoài. Tần Chung cũng vẫy vẫy tay, ý bảo Lý Hầu La cứ yên tâm.
Tiền quản gia trông thấy hết một màn này, thầm mỉm cười trong lòng, rốt cuộc cũng là vợ chồng son, cảm tình thật tốt! Tuy nhiên, Lý công tử này là một người biết cách xử sự đã đành, không ngờ lại cưới được một tiểu nương tử cũng là một người hiểu chuyện như vậy. Một lão già như ông, sao lại không nhìn ra được vừa rồi là Lý Hầu La và Tần Chung kẻ tung người hứng kia chứ? Mục đích chủ yếu chẳng qua là muốn để ông yên tâm nhận lấy túi tiền và khăn tay này.
Lát sau, Tiền quản gia gọi một tiểu nha hoàn tới, đưa Lý Hầu La đến gặp Tiền quản gia và Tiền tiểu thư. Không có gì bất ngờ, Tiền phu nhân và Tiền tiểu thư vừa nhìn thấy khăn thêu và túi tiền thì đều vô cùng yêu thích.
Tiền phu nhân vuốt chiếc khăn thêu, không nỡ buông tay, miệng không ngừng tán thưởng: Trời ạ! Đây là thêu sao? Sao có thể thêu đẹp đến như vậy? Nhìn xem, đóa hoa này giống y như hoa thật vậy! Lại xem màu sắc này xem, còn có cả đường kim này nữa...
Tiền tiểu thư còn khoa trương hơn cả Tiền phu nhân, cầm khăn thêu trong tay mà chẳng dám dùng sức, nhìn cái này cũng thích, cái kia cũng thích, trên mặt có vẻ buồn rầu: Cái này bảo con làm sao mà chọn được đây? Mẹ, hay là chúng ta mua hết đi! Con thật sự rất thích!
Tiền phu nhân nghe xong, trong lòng càng muốn nhiều hơn, bà nhìn Lý Hầu La đầy thân thiện: Hài tử, cháu nói cháu là thê tử mới cưới của đứa trẻ Tần Chung kia à?
(*hài tử: đứa trẻ, con nít, trẻ em. Cũng là cách gọi thân thiết của người lớn đối với người trẻ tuổi.)
Lý Hầu La mỉm cười dịu dàng gật đầu: Đúng vậy, thưa phu nhân!
Vậy nhà mẹ đẻ của cháu là... Tiền phu nhân thử thăm dò.
Chuyện này cũng không có gì phải dấu diếm, cho nên Lý Hầu La trả lời đúng sự thật: Cha tiểu nữ là chủ bộ đương nhiệm của Vân Dương huyện.
Tiền phu nhân nghe xong thì bật thốt ra một câu: Thì ra là thiên kim của Lý chủ bộ. Trong lòng Tiền phu nhân thấy nghi ngờ, bà từng gặp qua khuê nữ nhà Lý chủ bộ, tên là Lý Nguyệt Nga. Khuê nữ kia lớn lên đúng là rất xinh đẹp, nhưng có chút cao ngạo, bà vừa nhìn thấy thì đã không thích. Nhưng còn người trước mắt, lúc cười lên xinh xắn như đóa hoa nhỏ, vừa nhìn đã khiến lòng người ta sinh ra cảm giác yêu thích.
Đầu óc Tiền phu nhân vừa chuyển một cái thì đã hiểu rõ mọi chuyện, chẳng qua cũng chỉ là những thủ đoạn bình thường mà mẹ cả hay dùng để chèn ép thứ nữ, không mang theo thứ nữ đi gặp người ngoài, khi gả đi cũng im hơi lặng tiếng, dù là hàng xóm lâu năm như bọn họ cũng không biết.
Lý Hầu La lắc đầu: Gì mà thiên kim với không thiên kim chứ, phu nhân, người có vừa mắt những món đồ này không?
Tiền phu nhân cũng không tìm hiểu quá sâu, chuyện của nhà người ta, bà quản nhiều để làm gì kia chứ? Tiền phu nhân một lần nữa đem tâm tư của mình đặt lên số khăn thêu và túi tiền kia. Tiền tiểu thư không kiềm được lay lay cánh tay Tiền phu nhân. Tiền phu nhân vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng đừng nóng nảy: Cháu có tay nghề rất giỏi! Tất cả khăn thêu cùng túi tiền này, ta đều muốn mua! Tiền lão gia là người làm ăn lớn, Tiền phu nhân tất nhiên là đã từng gặp qua không ít thứ tốt. Nhưng đồ thêu đẹp thế này thì bà lại chưa từng nhìn thấy bao giờ. Tuy chỉ là những món đồ thêu nhỏ, nhưng lại tinh xảo sống động, chỉ cần là người có mắt nhìn thì đều nhìn ra được.
Có số đồ thêu này trong tay, bất luận là mang đi tặng cho người khác, hay là để cho lão gia đem đi mua đi bán lại, thì đều có lời!
Nghĩ như thế, ý cười trên mặt Tiền phu nhân càng sâu: Đồ của cháu tốt như vậy, giá cả lại không cao, sau này nếu vẫn còn thì mang tới nơi này của ta!
Thật không? Đa tạ Tiền phu nhân! Lý Hầu La làm ra vẻ vô cùng vui mừng cám ơn liên tục. Tiền gia mua một lúc nhiều đồ như vậy, nếu nói để tự mình dùng thì khả năng không cao. Thế nhưng Tiền gia mua xong dùng để làm gì thì Lý Hầu La mặc kệ, dù sao nàng kiếm được tiền là được.
Phu nhân, số đồ thêu này ta đã dùng rất nhiều tâm huyết và sức lực để làm, phải mất hai tháng mới ra được một đợt hàng. Sau này cũng không chỉ giới hạn ở khăn thêu và túi tiền không thôi. Thế này đi, lần sau có hàng ta sẽ mang đến cho người xem trước, nếu như người vừa mắt thì chúng ta mới nói sau! Đồ thêu tốt như vậy, nếu làm ra quá nhanh thì sẽ biến thành tầm thường, còn khiến cho người khác nghi ngờ. Tuy rằng kỹ thuật thêu thùa thật sự của nàng khi không dùng dị năng cũng cực kỳ cao siêu, nhưng có thể giảm bớt một chút phiền phức thì tốt hơn.
Lời này quả thật là nói đúng tim của Tiền phu nhân, cũng tốt, nói trước cũng không được gì, chờ mang số đồ thêu vừa mua được này đi ra ngoài xem thử thế nào đã, nếu hiệu quả tốt, thì có thể ký một hiệp nghị lâu dài với Lý Hầu La.
Vậy cũng được! Tiền phu nhân thanh toán tiền cho Lý Hầu La, rồi sai nha hoàn đưa nàng ra cửa.
Lý Hầu La cầm túi bạc nặng trĩu, trong lòng không ngừng nhảy nhót, nhiều tiền quá~! Khăn thêu bán được bốn mươi cái, mỗi cái nửa lượng bạc, tổng cộng là hai mươi lượng. Túi tiền hai mươi cái, một lượng một cái, cũng được hai mươi lượng. Cộng lại hết là được bốn mươi lượng tất cả. Nàng thêu mấy thứ này chỉ mất thời gian có năm ngày, mà đây mới chỉ là khi dị năng của nàng ở cấp bậc thấp nhất thôi đấy. Chờ sau khi dị năng của nàng thăng cấp rồi, tốc độ sẽ càng nhanh hơn.
Có số bạc này, nàng có thể ăn thật nhiều đồ ăn ngon như vịt hầm tương, thịt kho tàu, gạo nếp viên, thịt bò nạm hầm,.... Còn có bánh đậu đỏ, bánh đậu xanh, bánh quế hoa, bánh ngàn tầng,... Lý Hầu La cố nén không để nước miếng chảy ra, hai mắt phóng ánh sáng màu xanh lá, xoa xoa tay, gấp gáp chạy ra khỏi Tiền phủ. (*Sa: Sa cũng chảy nước miếng ~.~)
Tần Chung vừa trông thấy bộ dáng hưng phấn của Lý Hầu La thì đã biết bán được không tệ rồi: Bán thế nào?
Hết rồi! Lý Hầu La hạ giọng, đến gần Tần Chung, giở cái rổ ra, bên trong là bốn mươi lượng bạc. Đây là giá do Tần Chung định ra, nếu đã bán hết, thì Tần Chung hiển nhiên là biết được có bao nhiêu tiền. Cho nên Lý Hầu La không có giấu giếm, rất hào phóng đưa ra cho Tần Chung xem. (*Sa: à nếu ca hẽm biết thì tỷ sẽ giấu phải không?)
Nhìn hai mắt Lý Hầu La đang phát sáng, Tần Chung dằn nén xúc động muốn đưa tay xoa đầu nàng, cất lời tán thưởng thật lòng: Cô rất giỏi!
Đương nhiên! Không biết tại sao, được Tần Chung khích lệ, ngoại trừ có cảm giác hưng phấn giống như cảm giác kiếm được bốn mươi lượng bạc vừa rồi, thì Lý Hầu La còn có cảm giác đạt được thành tựu. Tâm trạng đó cũng giống như lúc nàng mới vào nghề, được sư phụ khen ngợi vậy.
Tần Chung khẽ cười nhìn dáng vẻ đắc ý của Lý Hầu La.
Đi dạo một chút! Chúng ta đi mua đồ ăn ngon. Kiếm được nhiều tiền như vậy, chúng ta muốn mua cái gì thì mua cái đó! Lý Hầu La nắm chặt tay Tần Chung, phấn khởi đi về phía đướng lớn.
Tần Chung rũ mắt nhìn chỗ bàn tay hai người nắm lấy nhau, ngoan ngoãn đi theo sự lôi kéo của Lý Hầu La.
Đến đầu phố của thành Nam, hai người không ngờ lại gặp phải một người ngoài ý muốn.
Hôm nay, phu nhân của huyện lệnh đi đến miếu tự ngoài thành cầu phúc, Lý phu nhân mang theo tâm tư riêng, kéo Lý Nguyệt Nga cùng đi. Bọn họ cùng phu nhân huyện lệnh ở trong miếu trò chuyện rất vui, huyện lệnh phu nhân cũng rất hài lòng với Lý Nguyệt Nga. Lý phu nhân có cảm giác đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng, thầm thấy rất vui vẻ, lại nắm tay Lý Nguyệt Nga tha thiết dặn dò. Không ngờ vừa đến đầu thành Nam lại gặp phải người mà bà luôn cho là thứ xui xẻo, cũng chính là thứ nữ mà bà suýt nữa đã quên mất.
Hai bên không hẹn mà gặp, đầu óc Lý Hầu La khẽ xoay chuyển, lúc này mới nhớ ra vị phu nhân có gương mặt âm trầm trước mặt này chính là người mẹ cả mà trong lòng nguyên chủ vô cùng sợ hãi.
Lý Nguyệt Nga đứng phía sau Lý phu nhân, nhìn thấy Lý Hầu La và Tần Chung nắm tay nhau, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng lúc này hơi giật giật một chút. Nhưng Lý Nguyệt Nga che giấu cảm xúc rất nhanh, cũng rất tốt. Tiếp đó thì dùng giọng nói thanh cao lạnh lùng để chào hỏi: Nhị muội... Muội phu...
Ý cười trên mặt Tần Chung dần dần tan đi, nhàn nhạt đáp lại: Nhạc mẫu, đại tỷ!
Lý cô nương biến thành đại tỷ, Lý Nguyệt Nga nghe được, bên ngoài thì bất động thanh sắc*, nhưng trong lòng thì không được bình tĩnh giống như vậy.
(*bất động thanh sắc: không có phản ứng hoặc cảm xúc gì.)
Lý phu nhân liếc nhìn Tần Chung một cái, rồi đen mặt nhìn Lý Hầu La đang đứng phía sau: Sao hả? Gả cho người ta rồi thì gặp ta cũng không biết kêu một tiếng?
Nói đến cùng thì cũng không phải chính chủ, cho nên ký ức dùng không được thuận tay lắm, Lý Hầu La chỉ vừa mới nhận ra người trước mắt là ai thì đã thấy người ta xụ mặt giáo huấn.
Lý Hầu La gọi một tiếng: Mẫu thân!
Các ngươi tới chỗ này làm gì? Lý phu nhân hồ nghi, quan sát đánh giá Lý Hầu La và Tần Chung một vòng, nghi ngờ hai người đến Lý gia để tống tiền.
Đến làm gì cũng cần phải trình bày với bà à? Lý Hầu La thầm cười khẩy nhạo báng trong lòng. Nếu nàng vẫn còn ở Lý gia, vì muốn cuộc sống được dễ dàng hơn, có thể nàng sẽ uyển chuyển ứng phó với bà ta thật tốt, tuy nhiên, bây giờ nàng đã gả vào Tần gia, là người của Tần gia! Ngay cả người làm cha ruột như Lý chủ bộ còn không quản được nàng, nói gì đến một người mẹ cả như Lý phu nhân.
Lý Hầu La thản nhiên mỉm cười: Không có gì! Chẳng qua là đi dạo mà thôi! Tướng công, chúng ta đi! Lý Hầu La trả lời qua loa, rồi kéo Tần Chung đi.
Hành động này của Lý Hầu La hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lý phu nhân, bởi vì theo như bà ta biết nguyên chủ luôn sợ bà ta muốn chết, khi đứng trước mặt bà ta thì luôn run rẩy, vừa thấy bà ta tới là lập tức trốn vào một góc. Lý phu nhân cố ý nuôi dưỡng nguyên chủ thành một người như vậy. Về sau, khi Lý chủ bộ nhìn thấy bộ dáng này của nguyên chủ thì thấy phiền chán vô cùng. Ông ta cũng có liên quan rất lớn đến cái tính tình vâng vâng dạ dạ này của nguyên chủ.
Hiện tại, Lý Hầu La lại dám dùng thái độ như vậy đối với bà, khiến cho Lý phu nhân kinh ngạc không thôi. Bà ta dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Lý Hầu La và Tần Chung, một hồi lâu sau mới cất tiếng cười lạnh: Gả cho người ta, cuối cùng cái cánh cũng cứng cáp rồi! Nguyệt Nga, chúng ta đi! Gả đi rồi thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ sa cơ thất thế.
Dạ, mẹ! Lý Nguyệt Nga đi theo sau Lý phu nhân bỗng quay đầu nhìn lại, chỉ kịp nhìn thấy góc áo của Tần Chung và Lý Hầu La ở một ngã rẽ.
Từ sau khi gặp Lý Nguyệt Nga đến giờ, Tần Chung bị Lý Hầu La kéo đi vẫn chưa lên tiếng một lần nào. Lý Hầu La buông tay Tần Chung ra, như cười như không hỏi: Sao hả? Nhìn thấy tỷ tỷ, huynh đau lòng à?
Tần Chung ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu: Tất nhiên không phải!
Có quỷ mới tin ngươi! Trong lòng Lý Hầu La cười khẩy một cái: Ta muốn đi mua ít đồ, huynh đi nhanh lên một chút. Lý Hầu La nói xong liền đi về phía trước, chân còn cố ý bước nhanh hơn một chút. Đi được một hồi, nàng mới quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện Tần Chung đang nổ lực đuổi theo.
Mình đang làm cái quái gì thế này? Lý Hầu La tự gõ đầu mình một cái. Tên nhãi Tần Chung này thích ai, liên quan gì đến mình? Dù sao thì sớm muộn gì mình cũng phải đi.
Kiềm chế lại sự mất tự nhiên của mình, Lý Hầu La đứng yên tại chỗ, chờ sau khi Tần Chung đến gần rồi, nàng mới ngượng ngùng ho mấy cái, nói: Bỏ đi! Đi nhanh quá mắc công huynh lại mệt, lúc về ta lại phải cõng huynh, đi chậm lại vậy.
Tần Chung cười, ôn nhu nói: Được!
Lý Hầu La nhanh chóng quay đầu đi, tên nhãi này, cười một cách lơ đãng như vậy quả thật là muốn lấy mạng người ta mà!
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó thì Lý Hầu La đã quên hết những suy nghĩ này, nàng dẫn Tần Chung đi đến mục tiêu đã xác định từ trước, đó chính là một tửu lâu. Ngồi trong một gian phòng bao ở lầu hai, Lý Hầu La gọi hết tất cả những món nằm mơ cũng muốn ăn mà lại không ăn được. Thế nhưng, trong đó có vài món tửu lâu không có bán, Lý Hầu La đành tiếc nuối bỏ qua, rồi nghĩ thầm, sau này mua nguyên liệu về nàng sẽ tự nấu.
Lý Hầu La hào sảng gọi quá nhiều món, dọa sợ luôn cả tiểu nhị, tiểu nhị nhìn nhìn hai người Tần Chung và Lý Hầu La: Khách quan, chỉ có hai người dùng thôi sao? Số món ăn kia đã vượt quá sức ăn của hai người rất nhiều, mà dáng dấp của hai vị khách quan này còn gầy như vậy.
Lý Hầu La thản nhiên gật đầu, lại còn chép chép miệng, nàng không ngờ có rất nhiều món nơi này không có, thôi bỏ đi, tạm thời cứ như vậy đi.
Thấy Lý Hầu La gật đầu, tiểu nhị vui mừng chạy xuống, mặc kệ hai người họ có ăn hết hay không.
Chờ tất cả món ăn đều dọn lên, thì cái bàn đã chật cứng, hai mắt Lý Hầu La sáng rực, vươn đũa gắp lấy một miếng thịt cua, cắn một cái, thịt cua tươi ngon, vừa ngọt vừa mềm, Lý Hầu La híp mắt ăn đầy thỏa mãn. (*Sa: ta cũng thèm cua huhu.)
So với tướng ăn thô tục của Lý Hầu La, Tần Chung ăn có vẻ văn nhã hơn nhiều, mấy thứ như tôm cua rất khó ăn, vậy mà Tần Chung lại có thể ăn một cách không nhanh không chậm, còn mang theo vẻ cao quý nữa chứ.
(*tôm cua khó ăn ở đây không phải là ăn không ngon nha mọi người, ý ở đây là tôm cua phải lột vỏ, khó mà ăn một cách lịch sự được ấy.)
Lúc Lý Hầu La còn đang liều mạng ăn, thì Tần Chung đã buông đũa, nâng chung trà lên, chậm rãi uống.
Canh trứng, thịt bò nạm hầm, thịt chưng,.... Một món nối tiếp một món bị Lý Hầu La càng quét.
Tần Chung đưa chung trà tới bên miệng nhưng lại không uống, mà là dùng chung trà che đi khóe miệng đang mỉm cười của mình, lần đầu tiên hắn mới biết, thì ra nhìn người ta ăn cơm cũng thú vị đến như vậy.
Lý Hầu La ăn từng miếng lớn, không cẩn thận nên bị sặc, Tần Chung vội vàng đặt chung trà xuống, bước tới vỗ vỗ lưng Lý Hầu La, nhíu mày nói: Không thể ăn chậm lại một chút à?
Lý Hầu La nuốt thức ăn xuống, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ xua xua tay với Tần Chung. Tần Chung cảm thấy bất đắc dĩ, đành quay về chỗ ngồi.
Lý Hầu La thật sự hiểu được ý nghĩa chân chính của câu nói quỷ chết đói đầu thai. Sự cố chấp đối với đồ ăn của Lý Hầu La đã xâm nhập vào xương tủy. Sau khi tiêu diệt toàn bộ đồ ăn trên bàn, lần đầu tiên Lý Hầu La cảm thấy thỏa mãn đối với khát vọng về đồ ăn được phát ra từ tận chỗ sâu trong linh hồn.
Lý Hầu La thở phào mạnh một cái, rồi ngửa người nằm xoài ra trên ghế như một con ếch trâu nằm yên bất động.
Tần Chung bỗng đứng lên, đi đến bên cạnh Lý Hầu La, duỗi tay xoa nhè nhẹ lên bụng Lý Hầu La.
Lý Hầu La giật mình hốt hoảng: Huynh làm gì vậy?
Tần Chung rũ mắt, sắc mặt bình tĩnh, cất giọng trầm ổn: Cô ăn nhiều như vậy, nếu như không xoa một chút, sẽ không tiêu hóa được!
Lý Hầu La muốn từ chối, nhưng lực tay của Tần Chung quá tốt, xoa thoải mái vô cùng. Lý Hầu La ngáp một cái, có chút mơ màng buồn ngủ.
Tần Chung thấy thế, lực xoa giảm nhẹ một chút, căn phòng nhất thời rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Nửa canh giờ sau, Lý Hầu La hồi phục tinh thần từ trong mơ màng, đứng lên duỗi thẳng lưng một cái, rồi bỗng nhớ đền một màn Tần Chung xoa bụng cho mình vừa rồi, trong lòng chợt thấy có chút không được tự nhiên: Chúng ta đi thôi!
Chờ sau khi bọn họ tính tiền, tiểu nhị mới vào phòng dọn dẹp bát dĩa, nhìn một bàn thức ăn trống trơn, tiểu nhị thốt ra một câu cảm thán từ đáy lòng: Thật... Thật sự có thể ăn hết!
Ra khỏi tửu lâu, Tần Chung bỗng kéo Lý Hầu La lại.
Lý Hầu La: Sao... Sao vậy?
Tần Chung nói: Cô định cứ mang bạc về như vậy à?
Lý Hầu La nhíu mày, đây quả thật là một vấn đề.
Tần Chung cất giọng ôn hòa, kiên nhẫn nói: Ta đề nghị cô gởi bạc vào tiền trang, tiền trang của Đại Việt là do triều đình mở, gởi bạc ở đó rất an toàn. Hơn nữa, mỗi tháng còn có lợi tức! Lý Hầu La kiếm được nhiều tiền như vậy, Tần Chung hắn không tham lam nhòm ngó, mẹ cũng sẽ không, nhưng những người khác thì không chắc. Hiện tại tuy là chưa phân gia, nhưng ba huynh đệ hắn ai cũng đều đã thành gia lập thất*, dù có là người thân đi nữa thì ai cũng sẽ có chút tâm tư riêng của mình. Hơn nữa, đại phòng và nhị phòng còn đang nhìn chằm chằm Tần gia, nếu như bị bọn họ biết được, chỉ sợ họ lại bắt đầu trăm phương nghìn kế chiếm lợi ích từ tay Tần phụ.
(*thành gia lập thất: kết hôn, thành thân, lập gia đình.)
Lúc Lý Hầu La nghe Tần Chung nhắc đến tiền trang của Đại Việt thì ngạc nhiên không thôi. Đây chẳng phải là ngân hàng thời hiện đại à? Theo như những gì nàng biết về lịch sử, thì chưa có triều đại nào lại có tầm nhìn xa đến như vậy.
(*Lịch sử TQ, triều đình có mở tiền trang không thì Sa không biết, nhưng những bộ phim cổ trang lịch sử mà Sa từng xem thì thấy tiền trang đều là tư nhân mở thôi.)
Lý Hầu La nghi hoặc hỏi: Tiền trang của Đại Việt được mở khi nào?
Là triều đại của thái tổ*, sau khi ngài bước lên ngôi vị hoàng đế, ngài đã tiến hành rất nhiều cải cách. Đương kim hoàng thượng hiện giờ là trưởng tôn của Thái Tổ hoàng đế. Đại Việt ta hiện tại trời yên biển lặng, phát triển vô cùng hưng thịnh! Trong giọng điệu của Tần Chung có mang theo một chút tiếc nuối hiếm thấy, thái bình thịnh thế, nhưng hắn lại không thể ở trong triều đình thực hiện khát vọng của mình...
(*Thái Tổ là cách gọi chung đối với những vị vua đầu tiên khai quốc.
*trưởng tôn: cháu đích tôn, cháu trai trưởng.)
Lý Hầu La không dám chắc chắn lai lịch của vị Thái Tổ hoàng đế kia có giống với mình hay không?
Bỏ đi, đó không phải là chuyện của nàng, nàng không có cái tham vọng lớn như vậy. Chỉ cần kiếm đủ tiền, ăn no mặc ấm, yên yên ổn ổn sống cuộc sống gia đình của nàng là được. Gặp được thời thái bình thịnh thế như thế này là tốt nhất.
Lý Hầu La biết Tần Chung đây là đang lo lắng cho mình, nhưng điều mà nàng không ngờ được chính là, Tần Chung vậy mà lại đặt bản thân hắn vào hoàn cảnh của nàng để suy nghĩ cho nàng.
Lý Hầu La cùng Tần Chung đi đến tiền trang Đại Việt, gởi vào tiền trang hơn ba mươi lượng, ăn cơm tốn hết hai lượng, hiện tại trong rổ còn sáu lượng.
Thật vất vả mới kiếm được chút tiền, vì muốn tạo quan hệ tốt với mọi người, Lý Hầu La bèn đến tiệm điểm tăm mua một chút điểm tăm mang về cho mấy đứa nhóc trong nhà. Sau đó lại đi mua một ít dầu, muối, đường, cùng một số gia vị khác. Đồ ăn của Tần gia quá nhạt nhẽo, nàng thật sự ăn không vô.
Vì vậy, lại tốn thêm một lượng bạc.
Lý Hầu La để ý đến sức khỏe của Tần Chung, trên đường về đi rất chậm, đi một chút lại nghỉ một chút, thời điểm về đến nhà thì đã đến giờ dọn cơm chiều.
Mọi người trong Tần gia đều biết hôm nay Lý Hầu La lên huyện thành bán đồ thêu. Từ lúc Tần Chung và Lý Hầu La đi, Tần mẫu đã có chút thất thần, lo lắng Lý Hầu La bán không được hàng.
Vừa thấy Lý Hầu La về, Tần mẫu đã vội đi tới đón: Thế nào? Bán có được không? Có ai mua không?
Lý Hầu La cười cười, trong lòng thầm nghĩ: Thật xin lỗi, lão thái thái! Ta cũng không muốn lừa người đâu! Nhưng lòng phòng người không thể không có, ta cũng chỉ muốn có một cuộc sống an ổn, không muốn có quá nhiều phiền phức.
Mẹ, đều đã bán hết rồi! Bán được những năm lượng bạc!
Gì? Năm lượng? Tần mẫu còn chưa kịp lên tiếng thì Mã Đại Ni đi theo phía sau đã hét lên đầy sợ hãi, mà cả người Trương Thúy Thúy đi theo phía sau cũng hơi cứng lại một chút.
Ngươi ồn ào cái gì? Tài không thể để lộ (*tài ở đây là tiền tài, không phải tài năng), Tần mẫu hận không thể lập tức khâu miệng đứa con dâu thứ hai này lại.
Bước vào đại sảnh, mấy đứa nhóc đang đứng ở xa xa, Lý Hầu La đặt rổ xuống, lấy hai bao điểm tăm ra đưa cho Tần mẫu: Mẹ, điểm tăm này là cho cha và mẹ ăn!
Tiếp đó lại vẫy vẫy tay gọi mấy đứa nhóc tới: Tử Viễn, Tử Hạo, Tử Như, mau đến chỗ tiểu thẩm thẩm nào!
Bình thường, đứa chạy nhanh nhất là Tử Viễn, nhưng lúc này nhóc lại đứng ở sau cùng. Tử Viễn nhìn điểm tăm trên tay Lý Hầu La mà thèm nhỏ dãi, nhưng lại sợ sẽ bị Lý Hầu La ăn thịt. Nhóc con thầm nghĩ hai là để đệ đệ và muội muội đi tới thử trước, nếu hai đứa bị ăn thịt, thì nhóc sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
______
****Chương này rất dài, hic, hơn 8k300 chữ, bằng 4 chương bình thường, huhu, edit xong muốn xỉu luôn, đã vậy còn đoạn edit đồ ăn, đúng là tra tấn mà.
Tần Diệu xoa xoa hai tay, nhìn về phía Lý Hầu La: Đệ muội, muội xem, có thể cho ta túi tiền này không? Nếu hắn có thể mang theo túi tiền này đi làm, những người đó còn không ghen tỵ đến chết sao?
Lý Hầu La vốn định nói vậy thì cho Tần Diệu, nhưng Tần Chung lại cười mở miệng trước: Nhị ca, Hầu La làm cái này cũng rất mệt, nếu như huynh muốn, vậy thì bảo nhị tẩu làm cho huynh đi!
Tẩu... Tẩu không biết làm đâu! Thật ra Mã Đại Ni cũng muốn, cứ nghĩ đến Tần Diệu sẽ mang túi tiền do đích thân mình làm, thì trong lòng của Mã Đại Ni liền thấy ngọt như được rót mật. Nhưng tiếc là tay chân nàng vụn về, không đủ khả năng làm những việc tỉ mỉ này.
Hầu La, nàng có thể dạy cho nhị tẩu không?
Lý Hầu La muốn nói không cần phiền phức như vậy, nếu Tần Diệu thích thì cứ cho Tần Diệu một cái là được. Dù sao nàng thêu một cái túi tiền cũng không mất bao nhiêu thời gian. Tuy nhiên, lúc nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Tần Chung, ý chí của nàng hơi bị lung lay, sau đó cứ thế mà gật đầu.
Khi trở về phòng rồi, Lý Hầu La mới thấy có chút gì đó không đúng, cứ có cảm giác dường như vừa rồi Tần Chung cười đặc biệt đẹp hơn bình thường.
Tại sao huynh cứ muốn để nhị tẩu theo ta học làm túi tiền? Lý Hầu La ngồi xuống bên kia chiếc bàn, đột ngột chống khủy tay lên bàn, hơi nhướng người về trước, tiến gần đến trước mặt Tần Chung một chút, bình tĩnh nhìn hắn.
Mặt của Tần Chung không hề đổi sắc: Không phải cô muốn bán đồ thêu kiếm tiền sao? Ta sợ cô vất vả!
Lý Hầu La liếc mắt xem thường: Nói cứ như ta dạy nhị tẩu thì không vất vả vậy!
Được rồi! Tần Chung hơi thở dài, đặt sách xuống: Túi tiền không phải là vật có thể dễ dàng tặng cho người khác, để nhị tẩu tự tay làm cho nhị ca không phải là càng tốt hơn sao?
Lý Hầu La chợt bừng tỉnh, do mình không phải là người của thế giới này, tuy có được chút ký ức mơ hồ của nguyên chủ, nhưng trước giờ vẫn luôn xem nhẹ những chuyện này. Thế nhưng Tần Diệu là người trong nhà, chuyện này chắc cũng không được xem là chuyện lớn gì, bằng không Tần Diệu cũng sẽ không mở miệng xin túi tiền của nàng.
Bỏ đi, bỏ đi! Lời của Tần Chung cũng có chút đạo lý, cứ làm theo lời hắn là được.
Thấy Lý Hầu La đã chấp nhận cách nói này của mình, ý cười trong mắt Tần Chung càng tăng thêm.
À phải, túi tiền này cho huynh! Lý Hầu La lấy ra một cái túi tiền màu xanh lá từ trong mấy chục cái túi tiền, bên trên được thêu hoa văn thúy trúc*, lúc nàng thêu, đặc biệt cảm thấy cái túi tiền này rất hợp với Tần Chung.
(*thúy trúc: cây trúc có màu xanh như ngọc.)
Bàn tay đang cầm sách của Tần Chung bỗng nắm chặt quyển sách hơn, hắn nhận lấy túi tiền, rũ mắt, khẽ nói: Thêu rất đẹp! Ta rất thích!
Lý Hầu La tiếp lời: Đã thích thì phải mang theo! Do Lý Hầu La đang cúi đầu sắp xếp kim chỉ, cho nên không thấy được trên mặt của người luôn luôn có thể khống chế tốt biểu cảm của mình như Tần Chung, lúc này đang xuất hiện một chút ngượng ngùng hiếm thấy.
Ta định ngày mai sẽ lên huyện thành bán số đồ thêu này! Lý Hầu La đếm đếm, tổng cộng bốn mươi cái khăn thêu, hai mươi cái túi tiền: Huynh cảm thấy nên định giá bao nhiêu thì tốt?
Ngày đó, nàng đã xem qua hết đồ thêu trong tiệm thêu, giá của khăn tay rẻ hơn túi tiền một chút. Loại thường thì được bán với giá hai trăm văn tiền. Còn loại vải có chất lượng tốt, lại thêu đẹp thì có thể bán với giá năm trăm văn tiền. Mà thủ công làm túi tiền khó hơn khăn tay, nên giá thành cũng cao hơn. Giá thấp nhất cũng phải năm trăm văn tiền một cái, cao hơn thì một lượng bạc cũng có. Tuy nhiên, nhưng mặt hàng tinh phẩm kia đa số là nhắm vào khách nhân gia đình đại hộ.
(*đại hộ: nhà giàu.)
Đó là những đồ thêu trong tiệm thêu, mà còn là tiệm thêu lớn. Người có thể bước chân vào đó, thấp nhất cũng là tiểu phú hộ. Còn như Tần gia thì chắc chắn là sẽ không bao giờ nỡ bỏ ra mấy trăm văn tiền đi mua những đồ vật không ăn được, uống được như khăn tay, túi tiền này nọ.
Tần Chung lại đặt sách xuống, ngón tay chỏ gõ gõ lên mặt bàn, suy tư một lát rồi nói: Vân Dương huyện ở bên cạnh sông Thông Giang, là nơi giao hội giữa nam bắc của Đại Việt, hơn nữa còn có một bến tàu lớn, thương khách từ nam tới bắc rất nhiều, kinh thương* của Vân Dương huyện so với những nơi khác cũng phồn vinh hơn. Ngoài ra, Vân Dương huyện còn được trời ưu ái, trừ mấy năm có thiên tai lớn ra thì cuộc sống thường ngày của dân chúng đều không tệ. Cho nên.... Tần Chung ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hầu La.
(*kinh thương: mua bán và kinh tế.)
Cho nên.... Lý Hầu La lập lại hai chữ này, ý bảo Tần Chung nói tiếp.
Cho nên Vân Dương huyện có rất nhiều gia đình phú hộ. Mà những hộ gia đình bình thường, ngoài chuyện có thể ăn uống no đủ ra, thì cuối năm đều có chút dư dả.
Đây là lần đầu tiên Lý Hầu La thấy Tần Chung nói một hơi nhiều như vậy. Hơn nữa lập luận vô cùng chặt chẽ, trật tự, rõ ràng. Không chỉ có giá trị nhan sắc, mà lại còn có bản lĩnh nữa chứ! Ai nha, thiếu chút nữa thì nàng lại có suy nghĩ cứ vậy mà làm thê tử của Tần Chung cả đời cũng được. Thế nhưng, nhớ đến giao ước giữa mình và Tần Chung.... Bỏ đi, đứa trẻ nhà người ta đã có người trong lòng rồi.
Tuy rằng hiện tại Lý Nguyệt Nga không có khả năng sẽ gả cho Tần Chung, nhưng tục ngữ có nói: thứ không chiếm được mới là tốt nhất! Lý Hầu La thấy quá phiền phức khi phải đi tranh giành cùng với một Lý Nguyệt Nga không chiếm được trong lòng ai kia. Nếu lỡ sau này nàng thật sự thích Tần Chung, vậy trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu. Một khi đã như vậy, còn không bằng dập tắt ngay ngọn lửa hy vọng vừa nhen nhóm.
Cô lại đang suy nghĩ gì vậy? Tần Chung thở dài bất đắc dĩ. Đã không ít lần hắn thấy Lý Hầu La mới một khắc trước vẫn còn tốt, nhưng ngay sau đó thì cả người lại như lạc vào cõi thần tiên xa xăm. Không biết nàng ấy đang nghĩ cái gì mà một lát thì nhíu mày, rồi một lát lại lắc lắc đầu.
Không có gì, huynh nói tiếp đi! Lý Hầu La hồi thần lại, bảo Tần Chung nói tiếp chuyện vừa rồi.
Thấy Lý Hầu La không muốn tiết lộ tâm tư với mình, Tần Chung im hơi lặng tiếng mà nhíu mày: Vì thế, chỉ cần là đồ tốt, thì dù có định giá cao một chút vẫn có thế bán được!
Vậy nên định giá bao nhiêu?
Tần Chung hơi trầm ngâm suy tư một chút: Khăn tay có thể bán năm trăm văn, còn túi tiền thì một lượng.
Lý Hầu La chắc lưỡi: Có phải mắc quá không? Sở dĩ tiệm thêu định giá cao như vậy, đó là vì chất liệu vải của người ta tốt! Tuy rằng nàng thêu đẹp, nhưng vải hơi kém, chỉ sợ mấy tiểu thư cùng thái thái nhà giàu nhìn không vừa mắt.
(*thái thái = phu nhân; lão thái thái = lão phu nhân. Edit thành phu nhân có lẽ mấy bạn đọc dễ hiểu hơn, nhưng nguyên tác là thái thái nên đành giữ nguyên.)
Cứ thử đi! Cô thêu đẹp như thế, nếu bán rẻ, ngược lại sẽ khiến người ta xem thường! Đương nhiên, nếu đã định giá này, vậy thì không thể làm ra đồ quá thường xuyên. Tần Chung lặng lẽ ngắm nghía cổ của Lý Hầu La, trắng trẻo mịm màn. Không dưới một lần, hắn nhìn thấy sau khi Lý Hầu La thêu xong, sẽ vô thức đưa tay lên xoa xoa cổ. Ở những thời điểm ấy, Tần Chung bỗng nảy ra ý nghĩ, cái cổ kia đẹp như vậy, đáng lý phải thẳng thớm ngẩng cao, chứ không nên cúi thấp như người già, làm ảm đạm đi vẻ phong tình vốn có.
Ý của huynh là ta nên đi theo con đường tinh phẩm? Lý Hầu La quan sát trên dưới Tần Chung một lượt, rồi giơ ngón tay cái về phía hắn để tán dương: Thông minh! Kỳ thực, đối với những việc này, Lý Hầu La cũng không hiểu lắm. Trước mạt thế, nàng một lòng chuyên tâm thêu thùa, tuy rằng không bày xích với chuyện thương nghiệp, nhưng cũng không mấy hứng thú.
(*tinh phẩm: hàng hóa chất lượng cao.)
Sau khi mạt thế kéo tới thì không cần phải nói, cả ngày chỉ suy nghĩ làm sao để lấp đầy cái bụng, nỗ lực sống sót được cho đến khi mặt trời mọc ngày hôm sau thì đã được xem như là thắng lợi. Tuy rằng trong mạt thế cũng cần dùng đến đầu óc, mưu kế, nhưng cuối cùng vẫn phải xét đến thực lực. Cho nên, trong mạt thế, tuy Lý Hầu La bị buộc phải có tâm kế, nhưng cũng chỉ là tăng cường lòng cảnh giác mà thôi. So với những kẻ vốn đã có tâm tư thâm trầm mà nói, thì nàng vẫn còn kém rất xa.
Tuy nhiên, dù sao cũng là người từng sống trong thời đại công nghệ thông tin bùng nổ, nàng cũng biết được ít nhiều về những kiến thức cơ bản của marketing. Thật sự mà nói thì, những tác phẩm thêu bằng thủ công chân chính đa số đều đi theo con đường cao cấp. Bởi vì công nghệ thêu bằng máy đã phát triển tới mức không thua kém gì đồ thủ công. Nếu như không phải là người thật sự yêu thích đồ thêu thủ công, thì khi tùy tiện mua đại một tác phẩm thêu nào đó, bọn họ cũng đều sẽ cảm thấy nó không kém.
Được Lý Hầu La khen thông minh, thần sắc Tần Chung cũng không có biến hóa gì lớn, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngay độ cong ở khóe môi của Tần Chung cao hơn bình thường một chút. Mà ý cười cũng chạm tới đáy mắt.
Được! Ngay mai ta sẽ lên huyện thành! Sau khi định giá cả xong xuôi, Lý Hầu La quyết định sẽ thử làm theo lời Tần Chung.
Ta cũng đi!
Huynh? Lý Hầu La nghiêng đầu nhìn Tần Chung: Ngày mai ta lên huyện thành là để bán đồ, có lẽ sẽ ở đó rất lâu, sức khỏe của huynh có chịu nổi không?
Trùng hợp ngày mai ta cũng phải đến tiệm sách để giao sách.
Thì ra là vậy! Lý Hầu La à một tiếng: Vậy ngày mai huynh giao sách xong thì cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi, đợi ta bán hết rồi thì cùng nhau trở về.
Tần Chung mỉm cười: Đến đó rồi nói!
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Hầu La và Tần Chung đi theo Tần Phấn và Tần Diệu lên huyện, Lý Hầu La thấy Tần Chung chỉ mang theo hai quyển sách thì thầm thấy kì quái: Mới chép được có hai quyển đã phải giao sách à?
Sắc mặt Tần Chung không đổi, đáp: Hai quyển này đặc biệt bán chạy, chưởng quầy đã dặn chép xong phải giao ngay.
Lý Hầu La không hiểu mấy chuyện này, nghe Tần Chung nói vậy thì cũng không hỏi gì nhiều nữa.
Sau khi đến huyện thành, Tần Phấn và Tần Diệu đến bến tàu, còn Lý Hầu La và Tần Chung thì đến tiệm sách trước. Chờ giao sách xong, Lý Hầu La thấy khí trời có hơi se lạnh, lo lắng sức khỏe Tần Chung không chịu nổi: Tướng công, hay là chàng ở lại chỗ của Mã thúc đợi đi, bằng không thì trở về trước?
(*Sa: do Tần Chung và Lý Hầu La đều giao ước tạm thời là phu thê trên danh nghĩa, nên trước mặt người ngoài thì xưng hô thân mật, khi chỉ hai người thì xưng hô khách sáo. Mọi người đừng khó hiểu vì sao lúc edit là chàng_nàng, lúc thì huynh_cô nha.)
Ta đi theo nàng xem thử! Nàng yên tâm, nếu không chịu được thì ta sẽ ngồi nghỉ tạm! Nghe Lý Hầu La gọi tướng công, trong lòng Tần Chung bỗng thấy hơi nhộn nhạo. Khi ở trong phòng, Lý Hầu La gọi hắn bằng tên, thời điểm trước mặt người nhà, nàng thường bỏ qua cách xưng hô. Hiện tại, đã cách rất nhiều ngày rồi mới được nghe lại một tiếng tướng công này, làm cho nội tâm bình thản của hắn bỗng gợn sóng. Trước kia hắn không hề để ý đến cách xưng hô giữa hai người, nhưng không biết điều này đã thay đổi từ lúc nào?
Hai người cùng nhất trí, nếu đã quyết định chọn con đường tinh phẩm, thì không thể bày bán rao hàng trên đường phố được. Như vậy tỉ lệ có được khách hàng gia đình đại hộ quá thấp.
Tần Chung kiến nghị đi thẳng đến thành Nam, ở đó là khu người giàu trong huyện.
Đến thành Nam, Lý Hầu La liếc mắt một cái đã thấy được nhiều biệt viện to lớn giàu có.
Đây là biệt viện của Tiền chưởng quầy! Nhất Phẩm Cư ở trong huyện chính là sản nghiệp của ông ấy! Tuy nhiên, sản nghiệp của ông ấy không chỉ có những cái đó.... Đi đến trước đại môn một biệt viện lớn, Tần Chung nhỏ giọng giới thiệu.
Lý Hầu La càng nghe càng thấy kỳ quái: Sao Tần Chung lại biết tường tận hoàn cảnh nhà người ta như vậy? Chỉ thiếu một nước là kể luôn quần lót của người ta mà thôi.
Lý Hầu La còn đang nghi hoặc, thì cửa hong của Tiền trạch* đã mở.
(*trạch: cũng giống như viện, đều là cách gọi của nhà lớn, giàu có.)
Sau đó là một người nam nhân trung niên nhìn có vẻ quen thuộc đi ra.
Tần Chung bước tới trước, hơi hơi cúi người: Chào Tiền quản gia!
Lý công tử! Người được gọi là Tiền quản gia vừa nhìn thấy Tần Chung thì liền mỉm cười bước tới, hỏi han ân cần: Sức khỏe có khá hơn không?
(*Sa không biết sao Tiền quản gia lại gọi Tần Chung là Lý công tử, có thể Tần Chung dùng tên giả, cũng có thể tác giả quên, nhưng khả năng tác giả quên rất thấp vì phía sau Tiền quản gia vẫn gọi Tần Chung như vậy. Do không biết có phải tác giả quên hay không nên Sa giữ nguyên văn của nguyên tác nhé!)
Làm phiền Tiền quản gia nhọc lòng, sức khỏe của tại hạ đã tốt hơn nhiều rồi! Trên mặt Tần Chung lộ vẻ cảm kích, nhưng không để mất phần thân thiện.
Tiền quản gia nghe xong thì gật gật đầu, sau đó lại thở dài: Đây cũng thật là không may! Nếu như người không nhiễm bệnh, thì nói không chừng đã đổ tú tài rồi! Nói xong lời này, Tiền quản gia mới đột ngột nhận ra lời này rất dễ gợi lên chuyện thương tâm của Tần Chung, bèn vội vàng nói: Xem ta kìa! Nói cái gì đâu không! Công tử là người thông minh, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn!
Tần Chung cũng không thấy buồn, khẽ cười cười: Đa tạ lời may mắn của Tiền quản gia!
Tiền quản gia thấy Tần Chung không có biểu tình than trời trách đất, ngược lại còn có dáng vẻ cầm lên được thì bỏ xuống được, trong lòng ông lại càng tán thưởng Tần Chung hơn: Sao hôm nay công tử lại đến đây? Lão gia vừa xuống phía nam cách đây mấy ngày mất rồi! Ý chính là, nếu như Tần Chung đến để tìm Tiền lão gia, vậy e là phải uổng công mất rồi.
Vậy à? Trên mặt Tần Chung có hơi thất vọng: Vậy chỉ có thể đợi hôm khác đến bái phỏng Tiền thúc vậy! Nói xong, Tần Chung tỏ vẻ hơi ngượng ngùng: Tiền quản gia, hôm nay ta đến đây ngoại trừ việc bái phỏng Tiền thúc ra thì còn có một chuyện khác nữa, đây là tiện nội*.... Tần Chung giới thiệu Lý Hầu La với Tiền quản gia.
(*tiện nội = nội tử = thê tử = nương tử: đều là cách gọi vợ thời cổ đại. Trong đó, tiện nội và nội tử là cách gọi khiêm tốn khi giới thiệu vợ mình với người ngoài. Thê tử và nương tử thì trường hợp nào dùng cũng được.)
Tiền quản gia kinh ngạc: Lý công tử đã thành thân rồi?
Tuy rằng bị gọi là tiện nội có chút khó chịu, nhưng Lý Hầu La cũng hiểu ở thời đại này chính là như vậy, nàng lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, tự nhiên mà không kém phần hào phóng nói với Tiền quản gia: Chào Tiền quản gia, trước đó ta còn lấy làm lạ, tại sao tướng công lại đưa ta tới đây? Thì ra là chàng quen được với Tiền quản gia thiện tâm, sẽ chiếu cố cho chúng ta!
(*chiếu cố: từ diễn tả bao quát việc chăm sóc, giúp đỡ, trông nom,...)
Thấy Lý Hầu La vừa được chỉ điểm đã hiểu ngay, trong mắt Tần Chung liền lộ ra chút ý cười tán dương.
Tiền quản gia bị nụ cười tươi tắn của Lý Hầu La làm cho ấn tượng, lại nghe Lý Hầu La khen mình thiện tâm, trên đời này có ai không thích nghe lời hay? Vì thế, trong lòng Tiền quản gia vui vẻ, nhưng ông vẫn thấy nghi hoặc, hỏi: Các người đây là....
Lý Hầu La bước tới trước, đưa rổ khăn tay và túi tiền ra: Tiền quản gia, kỳ thực ta tới là để bán túi tiền và khăn thêu. Đây là do ta dùng thời gian rất lâu để làm, từng đường kim mủi chỉ đều thêu vô cùng nghiêm túc! Ngài xem xem, tiểu thư và phu nhân trong phủ có vừa mắt không? Vừa nói, Lý Hầu La vừa trải một cái khăn thêu ra.
Trên chiếc khăn tay này thêu một đóa mẫu đơn màu đỏ thẫm, giống như một ngọn lửa lớn bùng cháy, nháy mắt đã thu hút tầm mắt mọi người. Tuy là màu đỏ thẫm, nhưng nó chỉ xinh đẹp diễm lệ, chứ không dung tục. Nó chẳng khác gì một vị nữ vương chẳng kiêng nể điều gì, chỉ biết dùng hết sinh mệnh để bày ra phong thái của chính mình.
Tiền quản gia há miệng mà nhìn, không dám tin mà hỏi: Đây... Đây thật sự là thêu ra sao? Ông không dằn được mà đưa tay sờ sờ thử, sau khi chắc chắn đóa mẫu đơn kia không phải là mọc trên chiếc khăn tay này rồi, mới thở phào nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
Tiền quản gia, không biết ngài có thể giúp đỡ một chút được không? Lý Hầu La mở to hai mắt đầy trông mong nhìn Tiền quản gia.
Trong lòng Tiền quản gia thầm nói cô nương này thật biết làm người ta vui vẻ, lại nhìn số khăn tay kia được thêu rất đẹp, liền gật gật đầu: Cô đi theo ta vào nhà đi! Số khăn thêu này rất đẹp! Ta nghĩ phu nhân và mấy vị tiểu thư sẽ thích chúng.
Thật không? Đa tạ Tiền quản gia! Sự cảm kích của Lý Hầu La dường như là được phát ra từ tận đáy lòng.
Tiền quản gia nhìn thấy thì hơi giật mình: Số khăn thêu này cô bán như thế nào? Ngay cả một nam nhân như ông mà nhìn thấy số khăn thêu này cũng phải thất thần, có thể biết được giá cả của nó chắc chắn là không rẻ.
Lý Hầu La nói thẳng: Khăn thêu năm trăm văn, túi tiền một lượng.
Tiền quản gia nghe xong, cảm thấy giá có hơi cao, nhưng nghĩ đến chất lượng của nó.... Có thể thêu ra đồ tốt như vậy, không biết thê tử của Tần Chung đã phải phí bao nhiêu tâm sức, vì vậy mà ông liền cảm thấy giá này cũng hợp lý.
Bán cho ta một chiếc khăn thêu và một túi tiền màu vàng! Ông cũng có con gái, nhận được khăn tay đẹp như vậy, không biết con bé sẽ vui đến cỡ nào?
Tiền quản gia, ngài muốn mua à? Lý Hầu La hỏi.
Đúng vậy, tiểu nữ nhà ta cũng thích mấy thứ này! Nhớ đến con gái nhà mình, Tiền quản gia liền vui cười hớn hở nói.
Tiền quản gia, ngài giúp ta một chuyện lớn như vậy, khăn thêu và túi tiền này xin tặng cho ngài, mong ngài đừng chê bai! Lý Hầu La nhét khăn thêu và túi tiền vào tay Tiền quản gia không chút chần chừ do dự. Diêm vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó chơi, tạo được mối quan hệ tốt với một quản gia nhà giàu luôn luôn không có sai!
Sao có thể làm vậy được! Tiền quản gia muốn trả tiền.
Lý Hầu La không nhận, có chút rầu rĩ nhìn về phía Tần Chung: Tướng công, có phải Tiền quản gia không thích nhà chúng ta không?
Tần Chung hiểu ý, bước tới, vừa mỉm cười vừa nói với Tiền quản gia: Tiền quản gia, ngài luôn chiếu cố tại hạ như là vãn bối*, ta và nương tử sao có thể nhận tiền của ngài được, đây chẳng phải là khiến tại hạ mang câu bất nghĩa sao?
(*vãn bối: con cháu, lớp trẻ, đồng thời cũng là một cách tự xưng khiêm tốn của người trẻ tuổi đối với người lớn tuổi hơn. Từ đồng nghĩa: tiểu bối.)
Ha ha.. Được, được, vậy ta xin nhận lấy! Lý công tử, e là công tử phải đợi ở bên ngoài một chút. Lão gia không có ở nhà, phu nhân và tiểu thư không tiện tiếp đãi ngoại nam.
Tần Chung vội nói: Đây là tất nhiên!
Lý Hầu La đi theo sau Tiền quản gia, trước khi đi còn nhìn Tần Chung một cái, ý bảo Tần Chung an tâm chờ bên ngoài. Tần Chung cũng vẫy vẫy tay, ý bảo Lý Hầu La cứ yên tâm.
Tiền quản gia trông thấy hết một màn này, thầm mỉm cười trong lòng, rốt cuộc cũng là vợ chồng son, cảm tình thật tốt! Tuy nhiên, Lý công tử này là một người biết cách xử sự đã đành, không ngờ lại cưới được một tiểu nương tử cũng là một người hiểu chuyện như vậy. Một lão già như ông, sao lại không nhìn ra được vừa rồi là Lý Hầu La và Tần Chung kẻ tung người hứng kia chứ? Mục đích chủ yếu chẳng qua là muốn để ông yên tâm nhận lấy túi tiền và khăn tay này.
Lát sau, Tiền quản gia gọi một tiểu nha hoàn tới, đưa Lý Hầu La đến gặp Tiền quản gia và Tiền tiểu thư. Không có gì bất ngờ, Tiền phu nhân và Tiền tiểu thư vừa nhìn thấy khăn thêu và túi tiền thì đều vô cùng yêu thích.
Tiền phu nhân vuốt chiếc khăn thêu, không nỡ buông tay, miệng không ngừng tán thưởng: Trời ạ! Đây là thêu sao? Sao có thể thêu đẹp đến như vậy? Nhìn xem, đóa hoa này giống y như hoa thật vậy! Lại xem màu sắc này xem, còn có cả đường kim này nữa...
Tiền tiểu thư còn khoa trương hơn cả Tiền phu nhân, cầm khăn thêu trong tay mà chẳng dám dùng sức, nhìn cái này cũng thích, cái kia cũng thích, trên mặt có vẻ buồn rầu: Cái này bảo con làm sao mà chọn được đây? Mẹ, hay là chúng ta mua hết đi! Con thật sự rất thích!
Tiền phu nhân nghe xong, trong lòng càng muốn nhiều hơn, bà nhìn Lý Hầu La đầy thân thiện: Hài tử, cháu nói cháu là thê tử mới cưới của đứa trẻ Tần Chung kia à?
(*hài tử: đứa trẻ, con nít, trẻ em. Cũng là cách gọi thân thiết của người lớn đối với người trẻ tuổi.)
Lý Hầu La mỉm cười dịu dàng gật đầu: Đúng vậy, thưa phu nhân!
Vậy nhà mẹ đẻ của cháu là... Tiền phu nhân thử thăm dò.
Chuyện này cũng không có gì phải dấu diếm, cho nên Lý Hầu La trả lời đúng sự thật: Cha tiểu nữ là chủ bộ đương nhiệm của Vân Dương huyện.
Tiền phu nhân nghe xong thì bật thốt ra một câu: Thì ra là thiên kim của Lý chủ bộ. Trong lòng Tiền phu nhân thấy nghi ngờ, bà từng gặp qua khuê nữ nhà Lý chủ bộ, tên là Lý Nguyệt Nga. Khuê nữ kia lớn lên đúng là rất xinh đẹp, nhưng có chút cao ngạo, bà vừa nhìn thấy thì đã không thích. Nhưng còn người trước mắt, lúc cười lên xinh xắn như đóa hoa nhỏ, vừa nhìn đã khiến lòng người ta sinh ra cảm giác yêu thích.
Đầu óc Tiền phu nhân vừa chuyển một cái thì đã hiểu rõ mọi chuyện, chẳng qua cũng chỉ là những thủ đoạn bình thường mà mẹ cả hay dùng để chèn ép thứ nữ, không mang theo thứ nữ đi gặp người ngoài, khi gả đi cũng im hơi lặng tiếng, dù là hàng xóm lâu năm như bọn họ cũng không biết.
Lý Hầu La lắc đầu: Gì mà thiên kim với không thiên kim chứ, phu nhân, người có vừa mắt những món đồ này không?
Tiền phu nhân cũng không tìm hiểu quá sâu, chuyện của nhà người ta, bà quản nhiều để làm gì kia chứ? Tiền phu nhân một lần nữa đem tâm tư của mình đặt lên số khăn thêu và túi tiền kia. Tiền tiểu thư không kiềm được lay lay cánh tay Tiền phu nhân. Tiền phu nhân vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng đừng nóng nảy: Cháu có tay nghề rất giỏi! Tất cả khăn thêu cùng túi tiền này, ta đều muốn mua! Tiền lão gia là người làm ăn lớn, Tiền phu nhân tất nhiên là đã từng gặp qua không ít thứ tốt. Nhưng đồ thêu đẹp thế này thì bà lại chưa từng nhìn thấy bao giờ. Tuy chỉ là những món đồ thêu nhỏ, nhưng lại tinh xảo sống động, chỉ cần là người có mắt nhìn thì đều nhìn ra được.
Có số đồ thêu này trong tay, bất luận là mang đi tặng cho người khác, hay là để cho lão gia đem đi mua đi bán lại, thì đều có lời!
Nghĩ như thế, ý cười trên mặt Tiền phu nhân càng sâu: Đồ của cháu tốt như vậy, giá cả lại không cao, sau này nếu vẫn còn thì mang tới nơi này của ta!
Thật không? Đa tạ Tiền phu nhân! Lý Hầu La làm ra vẻ vô cùng vui mừng cám ơn liên tục. Tiền gia mua một lúc nhiều đồ như vậy, nếu nói để tự mình dùng thì khả năng không cao. Thế nhưng Tiền gia mua xong dùng để làm gì thì Lý Hầu La mặc kệ, dù sao nàng kiếm được tiền là được.
Phu nhân, số đồ thêu này ta đã dùng rất nhiều tâm huyết và sức lực để làm, phải mất hai tháng mới ra được một đợt hàng. Sau này cũng không chỉ giới hạn ở khăn thêu và túi tiền không thôi. Thế này đi, lần sau có hàng ta sẽ mang đến cho người xem trước, nếu như người vừa mắt thì chúng ta mới nói sau! Đồ thêu tốt như vậy, nếu làm ra quá nhanh thì sẽ biến thành tầm thường, còn khiến cho người khác nghi ngờ. Tuy rằng kỹ thuật thêu thùa thật sự của nàng khi không dùng dị năng cũng cực kỳ cao siêu, nhưng có thể giảm bớt một chút phiền phức thì tốt hơn.
Lời này quả thật là nói đúng tim của Tiền phu nhân, cũng tốt, nói trước cũng không được gì, chờ mang số đồ thêu vừa mua được này đi ra ngoài xem thử thế nào đã, nếu hiệu quả tốt, thì có thể ký một hiệp nghị lâu dài với Lý Hầu La.
Vậy cũng được! Tiền phu nhân thanh toán tiền cho Lý Hầu La, rồi sai nha hoàn đưa nàng ra cửa.
Lý Hầu La cầm túi bạc nặng trĩu, trong lòng không ngừng nhảy nhót, nhiều tiền quá~! Khăn thêu bán được bốn mươi cái, mỗi cái nửa lượng bạc, tổng cộng là hai mươi lượng. Túi tiền hai mươi cái, một lượng một cái, cũng được hai mươi lượng. Cộng lại hết là được bốn mươi lượng tất cả. Nàng thêu mấy thứ này chỉ mất thời gian có năm ngày, mà đây mới chỉ là khi dị năng của nàng ở cấp bậc thấp nhất thôi đấy. Chờ sau khi dị năng của nàng thăng cấp rồi, tốc độ sẽ càng nhanh hơn.
Có số bạc này, nàng có thể ăn thật nhiều đồ ăn ngon như vịt hầm tương, thịt kho tàu, gạo nếp viên, thịt bò nạm hầm,.... Còn có bánh đậu đỏ, bánh đậu xanh, bánh quế hoa, bánh ngàn tầng,... Lý Hầu La cố nén không để nước miếng chảy ra, hai mắt phóng ánh sáng màu xanh lá, xoa xoa tay, gấp gáp chạy ra khỏi Tiền phủ. (*Sa: Sa cũng chảy nước miếng ~.~)
Tần Chung vừa trông thấy bộ dáng hưng phấn của Lý Hầu La thì đã biết bán được không tệ rồi: Bán thế nào?
Hết rồi! Lý Hầu La hạ giọng, đến gần Tần Chung, giở cái rổ ra, bên trong là bốn mươi lượng bạc. Đây là giá do Tần Chung định ra, nếu đã bán hết, thì Tần Chung hiển nhiên là biết được có bao nhiêu tiền. Cho nên Lý Hầu La không có giấu giếm, rất hào phóng đưa ra cho Tần Chung xem. (*Sa: à nếu ca hẽm biết thì tỷ sẽ giấu phải không?)
Nhìn hai mắt Lý Hầu La đang phát sáng, Tần Chung dằn nén xúc động muốn đưa tay xoa đầu nàng, cất lời tán thưởng thật lòng: Cô rất giỏi!
Đương nhiên! Không biết tại sao, được Tần Chung khích lệ, ngoại trừ có cảm giác hưng phấn giống như cảm giác kiếm được bốn mươi lượng bạc vừa rồi, thì Lý Hầu La còn có cảm giác đạt được thành tựu. Tâm trạng đó cũng giống như lúc nàng mới vào nghề, được sư phụ khen ngợi vậy.
Tần Chung khẽ cười nhìn dáng vẻ đắc ý của Lý Hầu La.
Đi dạo một chút! Chúng ta đi mua đồ ăn ngon. Kiếm được nhiều tiền như vậy, chúng ta muốn mua cái gì thì mua cái đó! Lý Hầu La nắm chặt tay Tần Chung, phấn khởi đi về phía đướng lớn.
Tần Chung rũ mắt nhìn chỗ bàn tay hai người nắm lấy nhau, ngoan ngoãn đi theo sự lôi kéo của Lý Hầu La.
Đến đầu phố của thành Nam, hai người không ngờ lại gặp phải một người ngoài ý muốn.
Hôm nay, phu nhân của huyện lệnh đi đến miếu tự ngoài thành cầu phúc, Lý phu nhân mang theo tâm tư riêng, kéo Lý Nguyệt Nga cùng đi. Bọn họ cùng phu nhân huyện lệnh ở trong miếu trò chuyện rất vui, huyện lệnh phu nhân cũng rất hài lòng với Lý Nguyệt Nga. Lý phu nhân có cảm giác đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng, thầm thấy rất vui vẻ, lại nắm tay Lý Nguyệt Nga tha thiết dặn dò. Không ngờ vừa đến đầu thành Nam lại gặp phải người mà bà luôn cho là thứ xui xẻo, cũng chính là thứ nữ mà bà suýt nữa đã quên mất.
Hai bên không hẹn mà gặp, đầu óc Lý Hầu La khẽ xoay chuyển, lúc này mới nhớ ra vị phu nhân có gương mặt âm trầm trước mặt này chính là người mẹ cả mà trong lòng nguyên chủ vô cùng sợ hãi.
Lý Nguyệt Nga đứng phía sau Lý phu nhân, nhìn thấy Lý Hầu La và Tần Chung nắm tay nhau, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng lúc này hơi giật giật một chút. Nhưng Lý Nguyệt Nga che giấu cảm xúc rất nhanh, cũng rất tốt. Tiếp đó thì dùng giọng nói thanh cao lạnh lùng để chào hỏi: Nhị muội... Muội phu...
Ý cười trên mặt Tần Chung dần dần tan đi, nhàn nhạt đáp lại: Nhạc mẫu, đại tỷ!
Lý cô nương biến thành đại tỷ, Lý Nguyệt Nga nghe được, bên ngoài thì bất động thanh sắc*, nhưng trong lòng thì không được bình tĩnh giống như vậy.
(*bất động thanh sắc: không có phản ứng hoặc cảm xúc gì.)
Lý phu nhân liếc nhìn Tần Chung một cái, rồi đen mặt nhìn Lý Hầu La đang đứng phía sau: Sao hả? Gả cho người ta rồi thì gặp ta cũng không biết kêu một tiếng?
Nói đến cùng thì cũng không phải chính chủ, cho nên ký ức dùng không được thuận tay lắm, Lý Hầu La chỉ vừa mới nhận ra người trước mắt là ai thì đã thấy người ta xụ mặt giáo huấn.
Lý Hầu La gọi một tiếng: Mẫu thân!
Các ngươi tới chỗ này làm gì? Lý phu nhân hồ nghi, quan sát đánh giá Lý Hầu La và Tần Chung một vòng, nghi ngờ hai người đến Lý gia để tống tiền.
Đến làm gì cũng cần phải trình bày với bà à? Lý Hầu La thầm cười khẩy nhạo báng trong lòng. Nếu nàng vẫn còn ở Lý gia, vì muốn cuộc sống được dễ dàng hơn, có thể nàng sẽ uyển chuyển ứng phó với bà ta thật tốt, tuy nhiên, bây giờ nàng đã gả vào Tần gia, là người của Tần gia! Ngay cả người làm cha ruột như Lý chủ bộ còn không quản được nàng, nói gì đến một người mẹ cả như Lý phu nhân.
Lý Hầu La thản nhiên mỉm cười: Không có gì! Chẳng qua là đi dạo mà thôi! Tướng công, chúng ta đi! Lý Hầu La trả lời qua loa, rồi kéo Tần Chung đi.
Hành động này của Lý Hầu La hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lý phu nhân, bởi vì theo như bà ta biết nguyên chủ luôn sợ bà ta muốn chết, khi đứng trước mặt bà ta thì luôn run rẩy, vừa thấy bà ta tới là lập tức trốn vào một góc. Lý phu nhân cố ý nuôi dưỡng nguyên chủ thành một người như vậy. Về sau, khi Lý chủ bộ nhìn thấy bộ dáng này của nguyên chủ thì thấy phiền chán vô cùng. Ông ta cũng có liên quan rất lớn đến cái tính tình vâng vâng dạ dạ này của nguyên chủ.
Hiện tại, Lý Hầu La lại dám dùng thái độ như vậy đối với bà, khiến cho Lý phu nhân kinh ngạc không thôi. Bà ta dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Lý Hầu La và Tần Chung, một hồi lâu sau mới cất tiếng cười lạnh: Gả cho người ta, cuối cùng cái cánh cũng cứng cáp rồi! Nguyệt Nga, chúng ta đi! Gả đi rồi thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ sa cơ thất thế.
Dạ, mẹ! Lý Nguyệt Nga đi theo sau Lý phu nhân bỗng quay đầu nhìn lại, chỉ kịp nhìn thấy góc áo của Tần Chung và Lý Hầu La ở một ngã rẽ.
Từ sau khi gặp Lý Nguyệt Nga đến giờ, Tần Chung bị Lý Hầu La kéo đi vẫn chưa lên tiếng một lần nào. Lý Hầu La buông tay Tần Chung ra, như cười như không hỏi: Sao hả? Nhìn thấy tỷ tỷ, huynh đau lòng à?
Tần Chung ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu: Tất nhiên không phải!
Có quỷ mới tin ngươi! Trong lòng Lý Hầu La cười khẩy một cái: Ta muốn đi mua ít đồ, huynh đi nhanh lên một chút. Lý Hầu La nói xong liền đi về phía trước, chân còn cố ý bước nhanh hơn một chút. Đi được một hồi, nàng mới quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện Tần Chung đang nổ lực đuổi theo.
Mình đang làm cái quái gì thế này? Lý Hầu La tự gõ đầu mình một cái. Tên nhãi Tần Chung này thích ai, liên quan gì đến mình? Dù sao thì sớm muộn gì mình cũng phải đi.
Kiềm chế lại sự mất tự nhiên của mình, Lý Hầu La đứng yên tại chỗ, chờ sau khi Tần Chung đến gần rồi, nàng mới ngượng ngùng ho mấy cái, nói: Bỏ đi! Đi nhanh quá mắc công huynh lại mệt, lúc về ta lại phải cõng huynh, đi chậm lại vậy.
Tần Chung cười, ôn nhu nói: Được!
Lý Hầu La nhanh chóng quay đầu đi, tên nhãi này, cười một cách lơ đãng như vậy quả thật là muốn lấy mạng người ta mà!
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó thì Lý Hầu La đã quên hết những suy nghĩ này, nàng dẫn Tần Chung đi đến mục tiêu đã xác định từ trước, đó chính là một tửu lâu. Ngồi trong một gian phòng bao ở lầu hai, Lý Hầu La gọi hết tất cả những món nằm mơ cũng muốn ăn mà lại không ăn được. Thế nhưng, trong đó có vài món tửu lâu không có bán, Lý Hầu La đành tiếc nuối bỏ qua, rồi nghĩ thầm, sau này mua nguyên liệu về nàng sẽ tự nấu.
Lý Hầu La hào sảng gọi quá nhiều món, dọa sợ luôn cả tiểu nhị, tiểu nhị nhìn nhìn hai người Tần Chung và Lý Hầu La: Khách quan, chỉ có hai người dùng thôi sao? Số món ăn kia đã vượt quá sức ăn của hai người rất nhiều, mà dáng dấp của hai vị khách quan này còn gầy như vậy.
Lý Hầu La thản nhiên gật đầu, lại còn chép chép miệng, nàng không ngờ có rất nhiều món nơi này không có, thôi bỏ đi, tạm thời cứ như vậy đi.
Thấy Lý Hầu La gật đầu, tiểu nhị vui mừng chạy xuống, mặc kệ hai người họ có ăn hết hay không.
Chờ tất cả món ăn đều dọn lên, thì cái bàn đã chật cứng, hai mắt Lý Hầu La sáng rực, vươn đũa gắp lấy một miếng thịt cua, cắn một cái, thịt cua tươi ngon, vừa ngọt vừa mềm, Lý Hầu La híp mắt ăn đầy thỏa mãn. (*Sa: ta cũng thèm cua huhu.)
So với tướng ăn thô tục của Lý Hầu La, Tần Chung ăn có vẻ văn nhã hơn nhiều, mấy thứ như tôm cua rất khó ăn, vậy mà Tần Chung lại có thể ăn một cách không nhanh không chậm, còn mang theo vẻ cao quý nữa chứ.
(*tôm cua khó ăn ở đây không phải là ăn không ngon nha mọi người, ý ở đây là tôm cua phải lột vỏ, khó mà ăn một cách lịch sự được ấy.)
Lúc Lý Hầu La còn đang liều mạng ăn, thì Tần Chung đã buông đũa, nâng chung trà lên, chậm rãi uống.
Canh trứng, thịt bò nạm hầm, thịt chưng,.... Một món nối tiếp một món bị Lý Hầu La càng quét.
Tần Chung đưa chung trà tới bên miệng nhưng lại không uống, mà là dùng chung trà che đi khóe miệng đang mỉm cười của mình, lần đầu tiên hắn mới biết, thì ra nhìn người ta ăn cơm cũng thú vị đến như vậy.
Lý Hầu La ăn từng miếng lớn, không cẩn thận nên bị sặc, Tần Chung vội vàng đặt chung trà xuống, bước tới vỗ vỗ lưng Lý Hầu La, nhíu mày nói: Không thể ăn chậm lại một chút à?
Lý Hầu La nuốt thức ăn xuống, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ xua xua tay với Tần Chung. Tần Chung cảm thấy bất đắc dĩ, đành quay về chỗ ngồi.
Lý Hầu La thật sự hiểu được ý nghĩa chân chính của câu nói quỷ chết đói đầu thai. Sự cố chấp đối với đồ ăn của Lý Hầu La đã xâm nhập vào xương tủy. Sau khi tiêu diệt toàn bộ đồ ăn trên bàn, lần đầu tiên Lý Hầu La cảm thấy thỏa mãn đối với khát vọng về đồ ăn được phát ra từ tận chỗ sâu trong linh hồn.
Lý Hầu La thở phào mạnh một cái, rồi ngửa người nằm xoài ra trên ghế như một con ếch trâu nằm yên bất động.
Tần Chung bỗng đứng lên, đi đến bên cạnh Lý Hầu La, duỗi tay xoa nhè nhẹ lên bụng Lý Hầu La.
Lý Hầu La giật mình hốt hoảng: Huynh làm gì vậy?
Tần Chung rũ mắt, sắc mặt bình tĩnh, cất giọng trầm ổn: Cô ăn nhiều như vậy, nếu như không xoa một chút, sẽ không tiêu hóa được!
Lý Hầu La muốn từ chối, nhưng lực tay của Tần Chung quá tốt, xoa thoải mái vô cùng. Lý Hầu La ngáp một cái, có chút mơ màng buồn ngủ.
Tần Chung thấy thế, lực xoa giảm nhẹ một chút, căn phòng nhất thời rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Nửa canh giờ sau, Lý Hầu La hồi phục tinh thần từ trong mơ màng, đứng lên duỗi thẳng lưng một cái, rồi bỗng nhớ đền một màn Tần Chung xoa bụng cho mình vừa rồi, trong lòng chợt thấy có chút không được tự nhiên: Chúng ta đi thôi!
Chờ sau khi bọn họ tính tiền, tiểu nhị mới vào phòng dọn dẹp bát dĩa, nhìn một bàn thức ăn trống trơn, tiểu nhị thốt ra một câu cảm thán từ đáy lòng: Thật... Thật sự có thể ăn hết!
Ra khỏi tửu lâu, Tần Chung bỗng kéo Lý Hầu La lại.
Lý Hầu La: Sao... Sao vậy?
Tần Chung nói: Cô định cứ mang bạc về như vậy à?
Lý Hầu La nhíu mày, đây quả thật là một vấn đề.
Tần Chung cất giọng ôn hòa, kiên nhẫn nói: Ta đề nghị cô gởi bạc vào tiền trang, tiền trang của Đại Việt là do triều đình mở, gởi bạc ở đó rất an toàn. Hơn nữa, mỗi tháng còn có lợi tức! Lý Hầu La kiếm được nhiều tiền như vậy, Tần Chung hắn không tham lam nhòm ngó, mẹ cũng sẽ không, nhưng những người khác thì không chắc. Hiện tại tuy là chưa phân gia, nhưng ba huynh đệ hắn ai cũng đều đã thành gia lập thất*, dù có là người thân đi nữa thì ai cũng sẽ có chút tâm tư riêng của mình. Hơn nữa, đại phòng và nhị phòng còn đang nhìn chằm chằm Tần gia, nếu như bị bọn họ biết được, chỉ sợ họ lại bắt đầu trăm phương nghìn kế chiếm lợi ích từ tay Tần phụ.
(*thành gia lập thất: kết hôn, thành thân, lập gia đình.)
Lúc Lý Hầu La nghe Tần Chung nhắc đến tiền trang của Đại Việt thì ngạc nhiên không thôi. Đây chẳng phải là ngân hàng thời hiện đại à? Theo như những gì nàng biết về lịch sử, thì chưa có triều đại nào lại có tầm nhìn xa đến như vậy.
(*Lịch sử TQ, triều đình có mở tiền trang không thì Sa không biết, nhưng những bộ phim cổ trang lịch sử mà Sa từng xem thì thấy tiền trang đều là tư nhân mở thôi.)
Lý Hầu La nghi hoặc hỏi: Tiền trang của Đại Việt được mở khi nào?
Là triều đại của thái tổ*, sau khi ngài bước lên ngôi vị hoàng đế, ngài đã tiến hành rất nhiều cải cách. Đương kim hoàng thượng hiện giờ là trưởng tôn của Thái Tổ hoàng đế. Đại Việt ta hiện tại trời yên biển lặng, phát triển vô cùng hưng thịnh! Trong giọng điệu của Tần Chung có mang theo một chút tiếc nuối hiếm thấy, thái bình thịnh thế, nhưng hắn lại không thể ở trong triều đình thực hiện khát vọng của mình...
(*Thái Tổ là cách gọi chung đối với những vị vua đầu tiên khai quốc.
*trưởng tôn: cháu đích tôn, cháu trai trưởng.)
Lý Hầu La không dám chắc chắn lai lịch của vị Thái Tổ hoàng đế kia có giống với mình hay không?
Bỏ đi, đó không phải là chuyện của nàng, nàng không có cái tham vọng lớn như vậy. Chỉ cần kiếm đủ tiền, ăn no mặc ấm, yên yên ổn ổn sống cuộc sống gia đình của nàng là được. Gặp được thời thái bình thịnh thế như thế này là tốt nhất.
Lý Hầu La biết Tần Chung đây là đang lo lắng cho mình, nhưng điều mà nàng không ngờ được chính là, Tần Chung vậy mà lại đặt bản thân hắn vào hoàn cảnh của nàng để suy nghĩ cho nàng.
Lý Hầu La cùng Tần Chung đi đến tiền trang Đại Việt, gởi vào tiền trang hơn ba mươi lượng, ăn cơm tốn hết hai lượng, hiện tại trong rổ còn sáu lượng.
Thật vất vả mới kiếm được chút tiền, vì muốn tạo quan hệ tốt với mọi người, Lý Hầu La bèn đến tiệm điểm tăm mua một chút điểm tăm mang về cho mấy đứa nhóc trong nhà. Sau đó lại đi mua một ít dầu, muối, đường, cùng một số gia vị khác. Đồ ăn của Tần gia quá nhạt nhẽo, nàng thật sự ăn không vô.
Vì vậy, lại tốn thêm một lượng bạc.
Lý Hầu La để ý đến sức khỏe của Tần Chung, trên đường về đi rất chậm, đi một chút lại nghỉ một chút, thời điểm về đến nhà thì đã đến giờ dọn cơm chiều.
Mọi người trong Tần gia đều biết hôm nay Lý Hầu La lên huyện thành bán đồ thêu. Từ lúc Tần Chung và Lý Hầu La đi, Tần mẫu đã có chút thất thần, lo lắng Lý Hầu La bán không được hàng.
Vừa thấy Lý Hầu La về, Tần mẫu đã vội đi tới đón: Thế nào? Bán có được không? Có ai mua không?
Lý Hầu La cười cười, trong lòng thầm nghĩ: Thật xin lỗi, lão thái thái! Ta cũng không muốn lừa người đâu! Nhưng lòng phòng người không thể không có, ta cũng chỉ muốn có một cuộc sống an ổn, không muốn có quá nhiều phiền phức.
Mẹ, đều đã bán hết rồi! Bán được những năm lượng bạc!
Gì? Năm lượng? Tần mẫu còn chưa kịp lên tiếng thì Mã Đại Ni đi theo phía sau đã hét lên đầy sợ hãi, mà cả người Trương Thúy Thúy đi theo phía sau cũng hơi cứng lại một chút.
Ngươi ồn ào cái gì? Tài không thể để lộ (*tài ở đây là tiền tài, không phải tài năng), Tần mẫu hận không thể lập tức khâu miệng đứa con dâu thứ hai này lại.
Bước vào đại sảnh, mấy đứa nhóc đang đứng ở xa xa, Lý Hầu La đặt rổ xuống, lấy hai bao điểm tăm ra đưa cho Tần mẫu: Mẹ, điểm tăm này là cho cha và mẹ ăn!
Tiếp đó lại vẫy vẫy tay gọi mấy đứa nhóc tới: Tử Viễn, Tử Hạo, Tử Như, mau đến chỗ tiểu thẩm thẩm nào!
Bình thường, đứa chạy nhanh nhất là Tử Viễn, nhưng lúc này nhóc lại đứng ở sau cùng. Tử Viễn nhìn điểm tăm trên tay Lý Hầu La mà thèm nhỏ dãi, nhưng lại sợ sẽ bị Lý Hầu La ăn thịt. Nhóc con thầm nghĩ hai là để đệ đệ và muội muội đi tới thử trước, nếu hai đứa bị ăn thịt, thì nhóc sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
______
****Chương này rất dài, hic, hơn 8k300 chữ, bằng 4 chương bình thường, huhu, edit xong muốn xỉu luôn, đã vậy còn đoạn edit đồ ăn, đúng là tra tấn mà.
/185
|