Lý Hầu La lại xoa xoa cổ, rất tán đồng với cách nói của Tần Chung: Huynh nói rất đúng, việc thêu thùa chỉ có thể dựa vào khổ luyện của bản thân. Nắm vững lý thuyết nhưng không luyện tập thì cũng hoài công vô ích.
Tần Chung dịu dàng nói: Cô hiểu vậy là tốt!
Sau khi Tần Phương về phòng, cảm thấy có một mũi thêu còn chưa hiểu lắm, cho nên muốn tìm Lý Hầu La để hỏi lại một chút, khi đi đến cửa lớn, bỗng nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú ngắm nhìn tam tẩu rồi rủ mi cười nhạt của tam ca, không hiểu sao Tần Phương lại đỏ mặt, sau đó thì lặng lẽ lui trở về phòng.
Mấy ngày tiếp theo, Lý Hầu La không có dạy cái mới cho mọi người, mà bảo mọi người tập luyện cho thuần thục những gì đã học trước. Tần Phương thật sự rất thích thêu thùa, không đợi người khác bảo, bản thân nàng đã say mê luyện tập. Trương Thúy Thúy thuộc về loại người không có năng khiếu, nhà mẹ đẻ của nàng vốn rất nghèo, lúc còn ở nhà mẹ đẻ, nàng phải làm việc suốt ngày, dù từng học một chút việc may vá thêu thùa, nhưng chỉ là những đường may thô thiển. Nếu chỉ dùng để may y phục này nọ thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng dùng vào việc thêu thùa thì ngay cả ải nhập môn cũng không bước vào nổi.
Nhưng mà Trương Thúy Thúy lại rất quật cường, dù mười đầu ngón tay đều bị kim đâm, nàng vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì. Tần Phấn nhìn thấy mà đau lòng: Nương tử à, không học được thì bỏ đi, sao lại bắt bản thân chịu tội như vậy?
Tại sao biết là thiếp không học được? Trương Thúy Thúy rất hiếu thắng, nàng rất ghét người ta nói nàng không làm được. Hơn nữa, nhiều ngày nay, nàng bị kim đâm, nàng rất nỗ lực mà lại không thấy tiến triển gì đã cảm thấy vô cùng uất ức rồi, bây giờ lại nghe Tần Phấn nói mình không học được, Trương Thúy Thúy lập tức bạo phát.
Nhưng nàng không dám quá lớn tiếng với Tần Phấn, nếu không, lỡ như để Tần mẫu nghe được rồi đến đây, chắc chắn sẽ mắng cho nàng một trận. Vì thế, Trương Thúy Thúy chỉ đành nhỏ giọng khóc lóc kể lể: Sao thiếp lại không học được? Thiếp học vất vả như vậy, chàng không thể nói lời nào dễ nghe hơn được sao?
Tần Phấn không nghĩ mới nói có một câu mà Trương Thúy Thúy đã khóc. Nhìn thấy Trương Thúy Thúy khóc, hắn đau lòng không thôi, vội nói: Là ta nói sai rồi! Là ta nói sai rồi! Nương tử của ta giỏi như vậy, nhất định sẽ học được.
Khác với không khí trong phòng Tần lão đại, buổi tối, Tần Diệu lén mang về một cái đùi gà, vào những lúc mà Mã Đại Ni thèm ăn thịt, thỉnh thoảng Tần Diệu sẽ mua về chút gì đó cho Mã Đại Ni. Muốn xem địa vị của một người nào đó trong lòng Mã Đại Ni nặng bao nhiêu, thì chỉ cần xem nàng có bỏ được đồ ăn vì người kia không là biết được ngay. Mã Đại Ni chia thịt trên đùi gà ra làm hai, đưa một nửa cho Tần Diệu.
Tần Diệu lắc lắc đầu: Nương tử, nàng ăn đi! Ta đã ăn ở trong huyện rồi!
Thật không?
Thật mà! Chẳng lẽ nàng không tin ta sao? Vẻ mặt Tần Diệu rất chân thành, lúc nói còn dùng lưỡi liếm liếm môi, giống như là đang nhớ lại mùi vị kia vậy.
Mã Đại Ni vui vẻ nói: Thiếp đã biết là tướng công có bản lĩnh mà, rất thông minh! Không để bản thân bị đói không phải cũng là một loại bản lĩnh à? Nói xong, Mã Đại Ni liền há miệng cắn từng miếng từng miếng đùi gà.
Tần Diệu ở một bên nhìn mà lặng lẽ chảy nước miếng.
Mã Đại Ni ăn xong, thỏa mãn vỗ vỗ bụng, nhưng còn chưa vui vẻ được bao lâu thì trên mặt đã giăng đầy mây đen: Tướng công, tay nghề thêu thùa kia của tam đệ muội, sợ là thiếp không học được.
Tại sao?
Chàng không biết việc đó khó thế nào đâu! Ban đầu, thiếp nghĩ không phải chỉ là cầm kim đâm lên đâm xuống trên miếng vải thôi sao? Có gì khó chứ?
Thì đúng là vậy mà! Tần Diệu nói tiếp.
Sai! Sai rồi! Mã Đại Ni kích động vỗ đùi: Ai da! Nhưng vừa vỗ một cái xong, Mã Đại Ni liền hét lên một tiếng thảm thiết.
Sao vậy? Tần Diệu bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng hỏi không ngừng.
Tay của thiếp... Mã Đại Ni giơ đôi tay đáng thương của mình lên cho Tần Diệu xem. Mã Đại Ni vốn là người da non thịt mịn, sau khi đến Tần gia lại thường xuyên lười biếng, cho nên đôi tay của Mã Đại Ni không thô ráp gì mấy, cũng chính vì vậy mà lúc này đây, mười đầu ngón tay của nàng bị đâm đầy lỗ kim đặc biệt bắt mắt hơn bình thường.
Tần Diệu đau lòng đến nỗi đôi đồng tử co rút lại: Xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra thế này? Hắn cẩn thận nâng niu bàn tay Mã Đại Ni, không biết nên làm sao cho phải.
Đau~! Nếu Lý Hầu La có mặt ở đây, nhìn thấy bộ dáng này của Mã Đại Ni nhất định sẽ phải giật mình, không ngờ bình thường Mã Đại Ni làm người tùy tiện, vậy mà cũng có thời điểm giống như một cô gái nhỏ.
Thổi một chút, thổi một chút thì không đau nữa! Tần Diệu nâng tay Mã Đại Ni, dịu dàng thổi từng hơi nhẹ.
Vẫn còn đau~~! Đúng là ứng với câu nói, càng có người đau lòng thì sẽ càng làm ra vẻ, giọng nói của Mã Đại Ni lúc này càng nũng nịu hơn vừa nãy.
Tần Diệu hết cách, thử đưa mấy ngón tay của Mã Đại Ni lên miệng ngậm.
Cuối cùng Mã Đại Ni cũng không kêu đau nữa, mặt đầy ý xuân mà nhìn Tần Diệu.
Tuổi Tần Tử Như còn nhỏ, buổi tối bé đều ngủ cùng giường với cha mẹ, lúc này, bé vừa giật mình thức dậy, thấy cha và mẹ đang ngồi sát vào nhau thì lẩm bẩm câu gì đó trong miệng. Tần Diệu và Mã Đại Ni làm ra vẻ không nghe thấy như thường lệ. Tiếp đó, Tử Như ngáp một cái, rồi lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Hôm sau, Mã Đại Ni vô cùng hưng phấn chạy đến trước mặt Lý Hầu La, nói với Lý Hầu La bằng tâm trạng như vừa trút được gánh nặng: Đệ muội, việc thêu thùa kia, tẩu không học nữa! Thật đúng là khí thế hào hùng.
Chuyện Mã Đại Ni từ bỏ học thêu thùa, Lý Hầu La cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì nàng sớm biết từ trước là Mã Đại Ni không có năng khiếu này, càng không có nghị lực, cho nên chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó tò mò hỏi một câu: Có phải là cảm thấy khó quá không?
Mã Đại Ni gật đầu: Đúng là hơi khó một chút, nhưng mà... Mã Đại Ni ưỡn ngực: Nếu tẩu chịu bỏ nhiều công sức hơn một chút thì nhất định sẽ học được!
Tần mẫu ở một bên nghe thấy mà muốn nghẹn họng, thê tử lão nhị này, vừa lười vừa ham ăn, chỉ được cái là sinh cho lão nhị một đứa con, thế mà bây giờ còn ở đây khoác lác.
Vậy tại sao không học tiếp? Lý Hầu La hỏi.
Mã Đại Ni vỗ ngực: Tướng công tẩu nói, tuy rằng tẩu rất thông minh, nhưng không cần để mình chịu tội, dù sao chàng cũng là nam nhân của tẩu, mọi chuyện cứ để chàng lo. Noi xong, Mã Đại Ni còn rất đắc ý liếc nhìn Trương Thúy Thúy.
Lý Hầu La không ngờ tự dưng lại bị Mã Đại Ni nhét cho một họng thức ăn chó.
Tuy nhiên, Tần mẫu nghe xong lời này thì sắc mặt lại có chút khó coi, nhưng mà bà cũng không nói gì hết. Bỏ đi, bản thân con trai vui là được, bà cần gì phải làm người xấu chứ. Đứa con dâu thứ hai này tuy rằng vừa lười vừa ham ăn, nhưng bản tính không xấu, đối với con trai bà cũng thật lòng thật dạ, cứ xem như.... Xem như là nồi nào úp vung nấy đi.
Trương Thúy Thúy thấy Mã Đại Ni liếc mắt nhìn về phía mình, thì chỉ mỉm cười nhàn nhạt. So nam nhân, nàng cũng đâu thua kém gì. Tuy rằng Tần Phấn thật thà chân chất đến có chút hơi ngốc, nhưng lại yêu thương nàng tận xương tủy.
Nghe Mã Đại Ni nói là Tần Diệu bảo nàng ta không cần học thêu thùa nữa, Trương Thúy Thúy cũng không nói gì, tiếp tục cúi đầu luyện tập thêu thùa. Mã Đại Ni ngốc, nhưng nàng không ngốc, cho dù có được nam nhân của mình đau lòng thì tay nghề kiếm tiền vẫn cần phải học.
Cứ như vậy, nhân số đi theo Lý Hầu La học thêu từ ba biến thành hai. Tần Phương thật sự có một chút năng khiếu thêu thùa, lại dụng tâm học hỏi, chỉ sau nửa tháng, nàng đã nắm vững được những mũi thêu cơ bản.
Trương Thúy Thúy không có năng khiếu, nhưng chịu nỗ lực, chịu khổ công luyện tập, chỉ cần tiếp tục kiên trì, muốn thêu ra đồ thêu có linh khí là tuyệt đối không có khả năng, nhưng có một sư phụ giỏi như Lý Hầu La, nếu luyện được tay nghề thành thạo, thì việc thêu được đồ thêu bán ra ngoài là không có vấn đề gì.
Từ lần đến Tiền gia bán đồ thêu đến nay đã trôi qua hơn một tháng, Lý Hầu La cần chuẩn bị vải nền và chỉ thêu. Nếu đã quyết định đi theo con đường tinh phẩm, vậy thì không thể dùng vải nền hạ đẳng. Hiện tại đã tích góp được một số vốn, Lý Hầu La dự định bất kể là vải nền hay chỉ thêu lần này đều phải mua loại tốt. Đến lúc đó, nếu Tiền gia vẫn muốn mua thì giá tiền có thể tăng lên một chút.
Hôm nay, dùng cơm sáng xong, Lý Hầu La nói muốn lên huyện mua nguyên liệu thêu, Tần mẫu vội nói ngay: Đúng đúng đúng, đây là đại sự, không thể trì hoãn được!
Tần Chung đặt chén đũa xuống, từ tốn nói: Trùng hợp, ta cũng có sách cần giao, có thể đi cùng với nàng! Trong giọng điệu của Tần Chung có mang theo một chút vui mừng mà người khác không dễ gì phát hiện. (*Sa: kế không sợ cũ, quan trọng là dùng được! Câu nói này quả là chân lý!)
Chàng lại sao chép xong rồi à? Lý Hầu La nhìn về phía Tần Chung.
Sắc mặt Tần Chung không đổi, gật gật đầu: Mấy quyển sách này bán rất chạy, cho nên ta đặc biệt chép nhanh một chút!
Xác thật, ngày thường, Tần Chung ngoài trừ đi dạo trong sân để thư giãn gân cốt thì đúng là rất ít ra khỏi phòng, sách thì luôn luôn không rời tay.
Tần mẫu nhìn thời tiết bên ngoài, đã sắp lập đông, thời tiết này mà đi ra ngoài, mỗi khi gió lạnh thổi qua thì không khác gì là bị lưỡi dao nhỏ cứa lên mặt. Bà có chút lo lắng đối với sức khỏe của Tần Chung: Hôm nay trời lạnh, Chung nhi, hay là con đừng đi! Để mẹ đi với Hầu La là được! Đúng lúc cần phải may y phục mùa đông, mẹ đi lên huyện mua ít bông về may áo. Bà đã xem qua các cửa hàng bán bông trong thôn, cảm thấy không hài lòng mấy.
Hay quá! Có mẹ đi chung với con, đến lúc đó có thể cho con một số ý kiến tham khảo! Tần mẫu vừa dứt lời thì Lý Hầu La đã vui mừng reo lên.
Tần mẫu buồn cười lắc lắc đầu: Mẹ làm sao cho con ý kiến gì được? Mẹ đâu có biết gì về mấy cái đó!
Ai nói thế? Nhà có người già như là có bảo vật! Mẹ chính là bảo vật quý giá nhất của nhà ta! Tử Viễn, Tử Hạo, Tử Như, các con nói xem có đúng vậy không? Bà nội có phải là bảo vật không nào? Lý Hầu La lôi kéo ba đứa nhỏ làm đồng minh.
(*nhà có người già như là có bảo vật: đây là một câu tục ngữ của TQ, bởi vì người già sống lâu, có nhiều kinh nghiệm sống, hiểu biết lại nhiều cho nên được ví như bảo vật. Tuy nhiên, câu này không ứng với những người già cực phẩm trong những tác phẩm khác đâu nha ^.^)
Không biết là do có lòng tin mỗi tháng Lý Hầu La đều giao đủ một lượng bạc, hay là do nghĩ thông suốt, cảm thấy tiền để ở đó sớm muộn gì cũng bị Tần phụ cầm đi cho hai phòng kia, mà mỗi bữa cơm Tần mẫu đều rộng rãi hơn một chút. Không thể nói là đồ ăn ngon phong phú, nhưng gia vị nêm nếm đã mặn mòi hơn, đồ ăn cũng nhiều hơn một chút. Ngay cả cháo cũng đặc sệt hơn trước kia rất nhiều.
Tần Tử Viễn vùi mặt vào chén cháo lớn của mình ăn rột roạt, nghe Lý Hầu La hỏi thì lập tức bỏ chén xuống, cùng hai nhóc tỳ còn lại đồng thanh lớn tiếng đáp: Có ạ!
Xong xuôi, nhóc con còn bồi thêm một câu: Bà nội là bảo vật!
Tần mẫu được khen thì có chút bối rối, hai tay không biết nên đặt ở chỗ nào, liền khen ba đứa nhỏ: ngoan lắm! Ngoan lắm! Ánh mắt nhìn Lý Hầu La cũng hiền hòa hơn.
Tần Chung thấy Lý Hầu La đồng ý dứt khoát với Tần mẫu như thế, trong lòng bỗng dâng lên chút hờn dỗi, lại thấy Lý Hầu La hi hi ha ha có mấy câu mà đã trêu chọc cho mẹ mình đỏ mặt, trong lòng lại thâm mắng thêm một câu: Kẻ lừa đảo! Chỉ biết nói lời dễ nghe!
Tần Chung ăn xong thì liếc nhìn Lý Hầu La một cái, rồi tự mình trở về phòng. Lúc Lý Hầu La vào phòng, thì thấy Tần Chung đang chuyên tâm đọc sách.
Lý Hầu La: Ta đi đây!
Tần Chung chẳng thèm ngẩng đầu lên: Ừm! Giọng điệu không nóng không lạnh.
Lý Hầu La nói tiếp: Mẹ nói cần may y phục mùa đông, ta đi lên huyện xem thử, sức khỏe của huynh kém, ta mua bông rồi tự mình may cho huynh một bộ y phục mùa đông ấm áp. Tần Chung đồng ý để nàng tạm thời ở lại Tần gia, lại giúp nàng giữ bí mật, tất nhiên là phải tốt với hắn một chút.
Lý Hầu La tự nhủ thầm với mình, nàng không phải là ngươi tri ân không biết đồ báo, ừm, chính là như vậy.
(*tri ân đồ báo: nhận được ơn thì phải biết báo đáp.)
Sắc mặt hơi đen của Tần Chung lập tức như tuyết mùa đông vừa tan, tuy rằng người khác không dễ gì phát hiện ra chút biến hóa này của hắn, nhưng khóe miệng kia rõ ràng là có hơi cong lên một chút. Tần Chung lập tức ngẩng đầu mỉm cười nhìn Lý Hầu La, dịu giọng nói: Ừm! Đi đi! Trên đường đi, cô và mẹ cẩn thận một chút!
Ta đi rồi, huynh cũng đừng đọc sách lâu quá, không lại hao tâm tổn sức! Lý Hầu La dặn dò thêm một câu rồi xách rỗ đi ra ngoài.
Nghe tiếng nói giòn giã của Lý Hầu La và Tần mẫu vọng lại từ ngoài sân, Tần Chung cầm sách đứng lên đi ra ngoài, lúc đi đến cửa chính sảnh cũng là lúc nhìn thấy bóng lưng Lý Hầu La bước ra khỏi đại môn.
Tử Viễn đang chơi ném đá cùng đệ đệ và muội muội trong sân, Tần Chung đảo mắt qua ba đứa trẻ, hai đứa kia còn quá nhỏ, không được! Tuy rằng tiểu tử Tử Viễn này có hơi ngốc, nhưng ít ra cũng nhớ được nguyên vẹn lời nói.
Tần Chung vẫy tay gọi Tử Viễn.
Tử Viễn không nhớ 'thù xưa' mà lon ton chạy đến, ngước khuôn mặt nhỏ lên, hỏi: Tiểu thúc thúc, có chuyện gì ạ?
Tần Chung liếc nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, mới cúi thấp người hỏi nhỏ bên tai Tử Viễn: Tử Viễn, cha con đối với mẹ con như thế nào?
Hả?
Tử Viễn nhíu mày nhỏ, không hiểu câu hỏi này của tiểu thúc thúc có nghĩa là gì?
Không biết? Tần Chung nhíu mày.
Ưm.. ưm... Vẻ mặt Tử Viễn giống như bị bón ị không ra phân, ưm ưm suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới dùng giọng điệu không chắc chắn mà trả lời: Cha con, cha con rất nghe lời mẹ con!
Vậy sao? Tần Chung nghe xong thì như suy tư điều gì đó.
Tiểu thúc thúc, thúc hỏi cái này làm gì vậy? Tử Viễn gãi gãi đầu.
Tần Chung hoàn hồn, không biết lại nghĩ đến cái gì, đột ngột ngồi xổm xuống, hiếm khi mỉm cười lộ cả hàm răng, trong giọng nói còn có một chút đắc ý: Hôm nay thúc đọc sách ít một chút!
A! Tử Viễn nào biết rằng trong bụng Tần Chung là chín đường thẳng mười tám đường cong, nhóc con ngây ngô mờ mịt đáp một tiếng, đọc sách nhiều hay ít là chuyện của tiểu thúc thúc, nói với nhóc làm gì?
Tần Tử Viễn xoay người muốn chạy đi chơi ném đá tiếp, ai ngờ lại bị Tần Chung giữ chặt lại.
Tần Tử Viễn quay đầu, khó hiểu nhìn Tần Chung: Tiểu thúc thúc, thúc muốn chơi cùng chúng con à?
Tần Chung mỉm cười lắc đầu: Thúc không chơi, nhưng mà chờ khi tiểu thẩm thẩm trở về, con nhớ phải nói với tiểu thẩm thẩm là hôm nay thúc đọc sách ít đi, sau đó còn nghỉ ngơi.
Tại sao vậy?
Con không cần biết! Tần Chung bắt đầu dụ dỗ: Nếu con làm theo lời thúc, thúc sẽ cho con một miếng điểm tâm, giống như điểm tâm mà lần trước tiểu thẩm thẩm cho các con ấy.
Thật không? Hai mắt Tử Viễn sáng rực lên như mặt trời nhỏ, rồi nhóc vỗ vỗ lên lòng ngực nhỏ xíu của mình, nói: Tiểu thúc thúc cứ yên tâm đi!
Tần Chung đứng lên, thâm ý sâu xa mà xoa xoa đầu Tần Tử Viễn: Ngoan lắm!
Bên kia, sau khi Lý Hầu La, Tần mẫu tách ra với Tần Phấn, Tần Diệu ở cổng huyện thành thì liền đi đến phường vải.
Quy mô của phường vải này cũng xem như là lớn, trùng hợp, người tiếp đãi Lý Hầu La lần này cũng là tiểu nhị lần trước. Tiểu nhị vẫn còn ấn tượng đối với Lý Hầu La, tuy lần trước Lý Hầu La không có mua loại vải tốt, nhưng mỗi thứ mua một chút, gộp lại cũng xem như là nhiều, đáng giá để nghiêm túc tiếp đãi.
Lý Hầu La vừa ôm cánh tay Tần mẫu bước vào cửa tiệm, tiểu nhị liền tươi cười bước lên đón tiếp: Phu nhân, không biết hôm nay người muốn mua cái gì ở bổn tiệm?
Rắn nói tiếng rắn, chuột nói tiếng chuột, Lý Hầu La không có để ý đến thái độ của tiểu nhị còn nhiệt tình hơn so với lần trước, nàng cười nói: Lần này ta đến để mua một ít vải tốt, tiểu nhị ca có thể giới thiệu một chút không?
Dạ được, dạ được! Tiểu nhị nghe thấy thì càng cười rạng rỡ hơn, ân cần giới thiệu những loại vải dệt tốt nhất cho Lý Hầu La, cuối cùng Lý Hầu La chọn mua loại tơ lụa tốt nhất, mỗi thứ một cây.
Tiểu nhị cười đến không khép miệng lại được, Tần mẫu thì lại đau lòng không thôi: Hầu La, cần gì phải mua loại vải tốt như vậy? Chỉ hai cây vải mà đã tốn hết ba lượng bạc, đây là chi tiêu trong nửa năm của Tần gia.
Lý Hầu La kiên nhẫn giải thích cho Tần mẫu: Mẹ, số đồ thêu của con đều là bán cho các vị tiểu thư và thái thái, lần trước có thể bán hết được đều là do bọn họ nhìn thấy con thêu đẹp nên mới mua. Nhưng lần này, nếu con còn dùng loại vải kém như lần trước để thêu thì sợ là sẽ không bán được.
Kỳ thực, khi còn nhỏ, trong nhà Tần mẫu cũng xem như là khá giả, bằng không cũng sẽ không được gả cho Tần phụ vào thời điểm Tần gia còn chưa sa sút, chỉ là cuộc sống của những năm gần đây quá khổ cực, nhìn thấy Lý Hầu La một lúc tiêu nhiều tiền như vậy, nhất thời bà chưa kịp thích ứng.
Vừa nghe Lý Hầu La nói xong, Tần mẫu liền thở dài: Là mẹ không nhìn xa trông rộng! Con nói đúng, cần tiêu thì phải tiêu. Nghe nói, một bữa cơm của người nhà giàu ít nhất cũng tốn mấy lượng bạc, vải may y phục không thứ nào là không tốt, loại vải lần trước Lý Hầu La dùng để thêu quả thật có chút không thích hợp.
Lý Hầu La lại không đồng ý: Con không cho mẹ tự nói mình như vậy! Mẹ là người nhìn xa trông rộng nhất mà con từng gặp!
Trước đó, tiểu nhị cho rằng Tần mẫu và Lý Hầu La là mẹ chồng và nàng dâu, bây giờ nhìn lại thì cảm thấy có chút không giống, hình như hai người là hai mẹ con ruột, cho nên mỉm cười nói: Phu nhân, quan hệ của người và bá mẫu đây thật là tốt!
Lý Hầu La cười một tiếng, gác đầu lên vai Tần mẫu vô cùng thân mật: Đúng vậy, mẹ của ta đối với ta rất tốt! Sau đó thì chớp chớp mắt với Tần mẫu một cách giảo hoạt.
Đứa nhỏ này... Mặt của Tần mẫu có chút đỏ, trong lòng lại thấy rất vui.
Sau khi chọn thêm một cây tơ lụa và lụa mỏng, Lý Hầu La lại mua thêm một cây vải bông tốt nhất, Tần mẫu thấy khó hiểu, Lý Hầu La bèn giải thích: Cái này là mua cho mẹ và cha, còn cái này là mua để may y phục mùa đông cho tướng công.
Tần mẫu vừa nghe thấy kéo Lý Hầu La lui lại: Đứa nhỏ này, con vừa tốn rất nhiều tiền mua vải nền để thêu rồi, sao còn có thể tiêu xài phung phí như vậy được? Chúng ta chỉ cần mua ít bông mới về để thay cho bông cũ trong y phục mùa đông của năm ngoái là được rồi. Cần gì phải mua vải mới?
Lý Hầu La bận lo gói ghém vải của mình cho tốt, sau đó mới ôm cánh tay Tần mẫu, kéo bà rời khỏi phường vải, vừa đi vừa nói: Mẹ, người đã vất vả cả đời rồi, lần này đúng lúc con kiếm được chút tiền, nên muốn tỏ lòng hiếu thảo với người, không được sao?
Tần mẫu vừa vui vẻ lại vừa đau lòng: Mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng con chỉ vừa mới kiếm được chút tiền, sao lại có thể tiêu xài như vậy được? Nghe lời, con mang số vải này trả lại đi, đợi sau này con kiếm được nhiều tiền hơn một chút rồi mới mua cho mẹ cũng không muộn mà!
Lý Hầu La: Mẹ~, dù không vì cha và mẹ, thì con cũng muốn may y phục mới cho tướng công mà. Nhưng chỉ có một mình chàng mặc y phục mới, còn cha và mẹ thì lại mặc y phục cũ, mẹ cảm thấy chàng có mặc được không? Lý Hầu La làm bộ cầu xin nhìn Tần mẫu.
Tần mẫu bị Lý Hầu La thuyết phục hoàn toàn, dù trong lòng bà biết rõ, Lý Hầu La nói vậy chẳng qua là để cho bà nhận lấy số vải này mà thôi. Lòng người đều là làm bằng thịt, cho dù có công bằng thế nào thì cũng sẽ bất tri bất giác mà nghiêng về phía đứa con dâu nhỏ này.
Chỉ thêu thì không có gì khó để chọn lựa, dù sao cũng chỉ có mấy loại này. Sau khi mua đủ nguyên liệu thêu, Lý Hầu La và Tần mẫu cùng nhau đi đến cửa hàng bông.
Hiện tại đã bắt đầu mùa đông, nên người đi mua bông tăng lên khá nhiều. Ở trong tiệm bông một hồi lâu, sau khi Tần mẫu tính toán tỉ mỉ số lượng bông cần dùng thì mới bắt đầu mua.
Mẹ, để con cầm, sức của con lớn! Lý Hầu La dễ dàng vác bao bố lớn đựng đầy bông lên lưng, còn Tần mẫu thì đón lấy rỗ kim chỉ của Lý Hầu La.
Tần mẫu lo lắng việc trong nhà, nên mua đồ xong thì lập tức về ngay.
Lý Hầu La cũng biết đi chung với Tần mẫu là không có cơ hội đến tửu lâu ăn một bữa thỏa thích, bằng không, nàng làm sao giải thích với Tần mẫu là số tiền kia ở đâu ra đây?
Chỉ là không ngờ, trên đường trở về lại gặp được Lý Nguyệt Nga lần nữa.
Lý Nguyệt Nga thấy Lý Hầu La vác một bao đồ lớn, dường như là che hết cả người của Lý Hầu La, trong lòng thầm giật mình, trên mặt cũng lộ ra vài phần.
Nhị muội, muội đây là... Lý Nguyệt Nga vẫn còn nhớ rõ thái độ của Lý Hầu La lần trước khi gặp mình, nên lúc này trong mắt nàng cũng mang theo vài phần quan sát.
Trong ký ức của nguyên chủ, vị tỷ tỷ này chính là trăng sáng trên bầu trời, mọi mặt đều tốt, vô cùng nổi bậc, hoàn toàn lấn át đến mức nguyên chủ không còn chỗ đứng. Nguyên chủ đối với vị tỷ tỷ này vừa ghen tị, lại vừa xem là mục tiêu hướng tới.
Ngược lại, Lý Nguyệt Nga lại không hề làm ra bất cứ hành vi chèn ép thứ muội nào giống như mấy nhân vật đích tỷ trong tiểu thuyết. Nàng ta chỉ khảy đàn làm thơ suốt ngày, cuộc sống hằng ngày rất nhàn nhã. Thái độ đối với nguyên chủ chính là trực tiếp làm lơ. Dù nguyên chủ có đứng trước mặt nàng ta, nàng ta cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Tuy nhiên, Lý Hầu La lại không phải là nguyên chủ, cho nên, nàng mặc kệ vị tỷ tỷ trên danh nghĩa này có tính tình gì, cũng không có quan hệ với nàng. Chỉ là Lý Hầu La thầm thở dài trong lòng một tiếng, diện mạo xinh như vậy, đừng nói là tên tiểu tử Tần Chung vừa đến độ tuổi tình đầu chớm nở kia, ngay cả Lý Hầu La nàng vừa nhìn thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lý Hầu La hơi hơi hé miệng, gọi một tiếng tỷ tỷ.
Tần mẫu vừa nghe Lý Hầu La gọi Lý Nguyệt Nga như thế, thì sao còn chưa biết thân phận Lý Nguyệt Nga là gì được? Ánh mắt nhìn Lý Nguyệt Nga lập tức lạnh đi vài phần.
Thì ra là 'tỷ tỷ nhà mẹ đẻ' của Hầu La chúng ta! Tần mẫu cố ý nhấn mạnh cái thân phận tỷ tỷ nhà mẹ đẻ, hiện tại, bà cảm thấy thập phần may mắn khi Lý phủ gả Hầu La đến Tần gia nhà bà, nhìn vị tỷ tỷ lạnh băng của Hầu La mà xem, đừng nói là bà không thể tiếp nhận được một đứa con dâu như vậy, ngay cả Chung nhi đi theo cũng sẽ chịu tội. Nói xong một câu, Tần mẫu liền kéo tay Lý Hầu La, không đợi Lý Nguyệt Nga mở miệng, Tần mẫu đã nói trước: Hầu La, chúng ta đi!
Lý Hầu La ngoan ngoãn dạ một tiếng, nàng cũng không biết nên nói cái gì với Lý Nguyệt Nga, tiếp tục ở lại sẽ không tránh khỏi việc xấu hổ ngượng ngùng, chi bằng đi thôi!
Một tiếng bá mẫu của Lý Nguyệt Nga bị nghẹn lại trong miệng.
Nhìn thấy Tần mẫu kéo tay Lý Hầu La đi nhanh như bay, đôi mày vòng nguyệt của Lý Nguyệt Nga khẽ nhíu lại. Tần gia không thể nào phát hiện ra chuyện gả thế, vậy thì tại sao thái độ của Tần thái thái đối với nàng lại không đúng tí nào, còn đối với nhị muội thì lại hài lòng đến như vậy?
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vác một bao đồ to tướng của Lý Hầu La, một chút cảm xúc không tên này lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Quyết định thế gả quả nhiên không sai!
Tần Tử Viễn vẫn luôn đợi Lý Hầu La trở về, chốc chốc lại chạy ra đại môn nhìn ngó, mãi đến tận giữa trưa mới thấy bóng dáng của Lý Hầu La trở về.
Tần Tử Viễn vội vàng chạy đến, bỗng sực nhớ ra cái gì đó, liến dừng lại cách Lý Hầu La một khoảng độ mấy bước chân, rồi bắt đầu gân cái cổ nhỏ nói lớn: Tiểu thẩm thẩm, hôm nay tiểu thúc thúc chỉ đọc sách có một lát.... Ưm...ưm... Nhất thời quên mất rồi, tiểu thúc thúc còn dặn nói thêm cái gì nữa nhỉ?
Trong phòng, Tần Chung đang dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, thấy có vài lời mà Tần Tử Viễn nói cũng không xong, sắc mặt liền đen thui.
Tiều thúc thúc chỉ đọc sách có một lát, rồi sao nữa? Lý Hầu La vừa đi vừa hỏi.
A... Nhớ rồi: Sau khi tiểu thúc thúc đọc sách một lát thì đi nghỉ ngơi. Sau khi Tần Tử Viễn nói xong thì như trút được gánh nặng, đưa bàn tay nhỏ lên trán lau mấy giọt mồ hôi không hề tồn tại, xem như nói đúng rồi.
Nghe lời như vậy? Vốn dĩ Tần Chung mỗi ngày đều là sách không rời tay, hôm nay, lúc nàng đi chỉ tùy tiện dặn dò một câu, vậy mà Tần Chung lại thật sự nghe theo?
Tần Chung dịu dàng nói: Cô hiểu vậy là tốt!
Sau khi Tần Phương về phòng, cảm thấy có một mũi thêu còn chưa hiểu lắm, cho nên muốn tìm Lý Hầu La để hỏi lại một chút, khi đi đến cửa lớn, bỗng nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú ngắm nhìn tam tẩu rồi rủ mi cười nhạt của tam ca, không hiểu sao Tần Phương lại đỏ mặt, sau đó thì lặng lẽ lui trở về phòng.
Mấy ngày tiếp theo, Lý Hầu La không có dạy cái mới cho mọi người, mà bảo mọi người tập luyện cho thuần thục những gì đã học trước. Tần Phương thật sự rất thích thêu thùa, không đợi người khác bảo, bản thân nàng đã say mê luyện tập. Trương Thúy Thúy thuộc về loại người không có năng khiếu, nhà mẹ đẻ của nàng vốn rất nghèo, lúc còn ở nhà mẹ đẻ, nàng phải làm việc suốt ngày, dù từng học một chút việc may vá thêu thùa, nhưng chỉ là những đường may thô thiển. Nếu chỉ dùng để may y phục này nọ thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng dùng vào việc thêu thùa thì ngay cả ải nhập môn cũng không bước vào nổi.
Nhưng mà Trương Thúy Thúy lại rất quật cường, dù mười đầu ngón tay đều bị kim đâm, nàng vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì. Tần Phấn nhìn thấy mà đau lòng: Nương tử à, không học được thì bỏ đi, sao lại bắt bản thân chịu tội như vậy?
Tại sao biết là thiếp không học được? Trương Thúy Thúy rất hiếu thắng, nàng rất ghét người ta nói nàng không làm được. Hơn nữa, nhiều ngày nay, nàng bị kim đâm, nàng rất nỗ lực mà lại không thấy tiến triển gì đã cảm thấy vô cùng uất ức rồi, bây giờ lại nghe Tần Phấn nói mình không học được, Trương Thúy Thúy lập tức bạo phát.
Nhưng nàng không dám quá lớn tiếng với Tần Phấn, nếu không, lỡ như để Tần mẫu nghe được rồi đến đây, chắc chắn sẽ mắng cho nàng một trận. Vì thế, Trương Thúy Thúy chỉ đành nhỏ giọng khóc lóc kể lể: Sao thiếp lại không học được? Thiếp học vất vả như vậy, chàng không thể nói lời nào dễ nghe hơn được sao?
Tần Phấn không nghĩ mới nói có một câu mà Trương Thúy Thúy đã khóc. Nhìn thấy Trương Thúy Thúy khóc, hắn đau lòng không thôi, vội nói: Là ta nói sai rồi! Là ta nói sai rồi! Nương tử của ta giỏi như vậy, nhất định sẽ học được.
Khác với không khí trong phòng Tần lão đại, buổi tối, Tần Diệu lén mang về một cái đùi gà, vào những lúc mà Mã Đại Ni thèm ăn thịt, thỉnh thoảng Tần Diệu sẽ mua về chút gì đó cho Mã Đại Ni. Muốn xem địa vị của một người nào đó trong lòng Mã Đại Ni nặng bao nhiêu, thì chỉ cần xem nàng có bỏ được đồ ăn vì người kia không là biết được ngay. Mã Đại Ni chia thịt trên đùi gà ra làm hai, đưa một nửa cho Tần Diệu.
Tần Diệu lắc lắc đầu: Nương tử, nàng ăn đi! Ta đã ăn ở trong huyện rồi!
Thật không?
Thật mà! Chẳng lẽ nàng không tin ta sao? Vẻ mặt Tần Diệu rất chân thành, lúc nói còn dùng lưỡi liếm liếm môi, giống như là đang nhớ lại mùi vị kia vậy.
Mã Đại Ni vui vẻ nói: Thiếp đã biết là tướng công có bản lĩnh mà, rất thông minh! Không để bản thân bị đói không phải cũng là một loại bản lĩnh à? Nói xong, Mã Đại Ni liền há miệng cắn từng miếng từng miếng đùi gà.
Tần Diệu ở một bên nhìn mà lặng lẽ chảy nước miếng.
Mã Đại Ni ăn xong, thỏa mãn vỗ vỗ bụng, nhưng còn chưa vui vẻ được bao lâu thì trên mặt đã giăng đầy mây đen: Tướng công, tay nghề thêu thùa kia của tam đệ muội, sợ là thiếp không học được.
Tại sao?
Chàng không biết việc đó khó thế nào đâu! Ban đầu, thiếp nghĩ không phải chỉ là cầm kim đâm lên đâm xuống trên miếng vải thôi sao? Có gì khó chứ?
Thì đúng là vậy mà! Tần Diệu nói tiếp.
Sai! Sai rồi! Mã Đại Ni kích động vỗ đùi: Ai da! Nhưng vừa vỗ một cái xong, Mã Đại Ni liền hét lên một tiếng thảm thiết.
Sao vậy? Tần Diệu bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng hỏi không ngừng.
Tay của thiếp... Mã Đại Ni giơ đôi tay đáng thương của mình lên cho Tần Diệu xem. Mã Đại Ni vốn là người da non thịt mịn, sau khi đến Tần gia lại thường xuyên lười biếng, cho nên đôi tay của Mã Đại Ni không thô ráp gì mấy, cũng chính vì vậy mà lúc này đây, mười đầu ngón tay của nàng bị đâm đầy lỗ kim đặc biệt bắt mắt hơn bình thường.
Tần Diệu đau lòng đến nỗi đôi đồng tử co rút lại: Xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra thế này? Hắn cẩn thận nâng niu bàn tay Mã Đại Ni, không biết nên làm sao cho phải.
Đau~! Nếu Lý Hầu La có mặt ở đây, nhìn thấy bộ dáng này của Mã Đại Ni nhất định sẽ phải giật mình, không ngờ bình thường Mã Đại Ni làm người tùy tiện, vậy mà cũng có thời điểm giống như một cô gái nhỏ.
Thổi một chút, thổi một chút thì không đau nữa! Tần Diệu nâng tay Mã Đại Ni, dịu dàng thổi từng hơi nhẹ.
Vẫn còn đau~~! Đúng là ứng với câu nói, càng có người đau lòng thì sẽ càng làm ra vẻ, giọng nói của Mã Đại Ni lúc này càng nũng nịu hơn vừa nãy.
Tần Diệu hết cách, thử đưa mấy ngón tay của Mã Đại Ni lên miệng ngậm.
Cuối cùng Mã Đại Ni cũng không kêu đau nữa, mặt đầy ý xuân mà nhìn Tần Diệu.
Tuổi Tần Tử Như còn nhỏ, buổi tối bé đều ngủ cùng giường với cha mẹ, lúc này, bé vừa giật mình thức dậy, thấy cha và mẹ đang ngồi sát vào nhau thì lẩm bẩm câu gì đó trong miệng. Tần Diệu và Mã Đại Ni làm ra vẻ không nghe thấy như thường lệ. Tiếp đó, Tử Như ngáp một cái, rồi lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Hôm sau, Mã Đại Ni vô cùng hưng phấn chạy đến trước mặt Lý Hầu La, nói với Lý Hầu La bằng tâm trạng như vừa trút được gánh nặng: Đệ muội, việc thêu thùa kia, tẩu không học nữa! Thật đúng là khí thế hào hùng.
Chuyện Mã Đại Ni từ bỏ học thêu thùa, Lý Hầu La cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì nàng sớm biết từ trước là Mã Đại Ni không có năng khiếu này, càng không có nghị lực, cho nên chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó tò mò hỏi một câu: Có phải là cảm thấy khó quá không?
Mã Đại Ni gật đầu: Đúng là hơi khó một chút, nhưng mà... Mã Đại Ni ưỡn ngực: Nếu tẩu chịu bỏ nhiều công sức hơn một chút thì nhất định sẽ học được!
Tần mẫu ở một bên nghe thấy mà muốn nghẹn họng, thê tử lão nhị này, vừa lười vừa ham ăn, chỉ được cái là sinh cho lão nhị một đứa con, thế mà bây giờ còn ở đây khoác lác.
Vậy tại sao không học tiếp? Lý Hầu La hỏi.
Mã Đại Ni vỗ ngực: Tướng công tẩu nói, tuy rằng tẩu rất thông minh, nhưng không cần để mình chịu tội, dù sao chàng cũng là nam nhân của tẩu, mọi chuyện cứ để chàng lo. Noi xong, Mã Đại Ni còn rất đắc ý liếc nhìn Trương Thúy Thúy.
Lý Hầu La không ngờ tự dưng lại bị Mã Đại Ni nhét cho một họng thức ăn chó.
Tuy nhiên, Tần mẫu nghe xong lời này thì sắc mặt lại có chút khó coi, nhưng mà bà cũng không nói gì hết. Bỏ đi, bản thân con trai vui là được, bà cần gì phải làm người xấu chứ. Đứa con dâu thứ hai này tuy rằng vừa lười vừa ham ăn, nhưng bản tính không xấu, đối với con trai bà cũng thật lòng thật dạ, cứ xem như.... Xem như là nồi nào úp vung nấy đi.
Trương Thúy Thúy thấy Mã Đại Ni liếc mắt nhìn về phía mình, thì chỉ mỉm cười nhàn nhạt. So nam nhân, nàng cũng đâu thua kém gì. Tuy rằng Tần Phấn thật thà chân chất đến có chút hơi ngốc, nhưng lại yêu thương nàng tận xương tủy.
Nghe Mã Đại Ni nói là Tần Diệu bảo nàng ta không cần học thêu thùa nữa, Trương Thúy Thúy cũng không nói gì, tiếp tục cúi đầu luyện tập thêu thùa. Mã Đại Ni ngốc, nhưng nàng không ngốc, cho dù có được nam nhân của mình đau lòng thì tay nghề kiếm tiền vẫn cần phải học.
Cứ như vậy, nhân số đi theo Lý Hầu La học thêu từ ba biến thành hai. Tần Phương thật sự có một chút năng khiếu thêu thùa, lại dụng tâm học hỏi, chỉ sau nửa tháng, nàng đã nắm vững được những mũi thêu cơ bản.
Trương Thúy Thúy không có năng khiếu, nhưng chịu nỗ lực, chịu khổ công luyện tập, chỉ cần tiếp tục kiên trì, muốn thêu ra đồ thêu có linh khí là tuyệt đối không có khả năng, nhưng có một sư phụ giỏi như Lý Hầu La, nếu luyện được tay nghề thành thạo, thì việc thêu được đồ thêu bán ra ngoài là không có vấn đề gì.
Từ lần đến Tiền gia bán đồ thêu đến nay đã trôi qua hơn một tháng, Lý Hầu La cần chuẩn bị vải nền và chỉ thêu. Nếu đã quyết định đi theo con đường tinh phẩm, vậy thì không thể dùng vải nền hạ đẳng. Hiện tại đã tích góp được một số vốn, Lý Hầu La dự định bất kể là vải nền hay chỉ thêu lần này đều phải mua loại tốt. Đến lúc đó, nếu Tiền gia vẫn muốn mua thì giá tiền có thể tăng lên một chút.
Hôm nay, dùng cơm sáng xong, Lý Hầu La nói muốn lên huyện mua nguyên liệu thêu, Tần mẫu vội nói ngay: Đúng đúng đúng, đây là đại sự, không thể trì hoãn được!
Tần Chung đặt chén đũa xuống, từ tốn nói: Trùng hợp, ta cũng có sách cần giao, có thể đi cùng với nàng! Trong giọng điệu của Tần Chung có mang theo một chút vui mừng mà người khác không dễ gì phát hiện. (*Sa: kế không sợ cũ, quan trọng là dùng được! Câu nói này quả là chân lý!)
Chàng lại sao chép xong rồi à? Lý Hầu La nhìn về phía Tần Chung.
Sắc mặt Tần Chung không đổi, gật gật đầu: Mấy quyển sách này bán rất chạy, cho nên ta đặc biệt chép nhanh một chút!
Xác thật, ngày thường, Tần Chung ngoài trừ đi dạo trong sân để thư giãn gân cốt thì đúng là rất ít ra khỏi phòng, sách thì luôn luôn không rời tay.
Tần mẫu nhìn thời tiết bên ngoài, đã sắp lập đông, thời tiết này mà đi ra ngoài, mỗi khi gió lạnh thổi qua thì không khác gì là bị lưỡi dao nhỏ cứa lên mặt. Bà có chút lo lắng đối với sức khỏe của Tần Chung: Hôm nay trời lạnh, Chung nhi, hay là con đừng đi! Để mẹ đi với Hầu La là được! Đúng lúc cần phải may y phục mùa đông, mẹ đi lên huyện mua ít bông về may áo. Bà đã xem qua các cửa hàng bán bông trong thôn, cảm thấy không hài lòng mấy.
Hay quá! Có mẹ đi chung với con, đến lúc đó có thể cho con một số ý kiến tham khảo! Tần mẫu vừa dứt lời thì Lý Hầu La đã vui mừng reo lên.
Tần mẫu buồn cười lắc lắc đầu: Mẹ làm sao cho con ý kiến gì được? Mẹ đâu có biết gì về mấy cái đó!
Ai nói thế? Nhà có người già như là có bảo vật! Mẹ chính là bảo vật quý giá nhất của nhà ta! Tử Viễn, Tử Hạo, Tử Như, các con nói xem có đúng vậy không? Bà nội có phải là bảo vật không nào? Lý Hầu La lôi kéo ba đứa nhỏ làm đồng minh.
(*nhà có người già như là có bảo vật: đây là một câu tục ngữ của TQ, bởi vì người già sống lâu, có nhiều kinh nghiệm sống, hiểu biết lại nhiều cho nên được ví như bảo vật. Tuy nhiên, câu này không ứng với những người già cực phẩm trong những tác phẩm khác đâu nha ^.^)
Không biết là do có lòng tin mỗi tháng Lý Hầu La đều giao đủ một lượng bạc, hay là do nghĩ thông suốt, cảm thấy tiền để ở đó sớm muộn gì cũng bị Tần phụ cầm đi cho hai phòng kia, mà mỗi bữa cơm Tần mẫu đều rộng rãi hơn một chút. Không thể nói là đồ ăn ngon phong phú, nhưng gia vị nêm nếm đã mặn mòi hơn, đồ ăn cũng nhiều hơn một chút. Ngay cả cháo cũng đặc sệt hơn trước kia rất nhiều.
Tần Tử Viễn vùi mặt vào chén cháo lớn của mình ăn rột roạt, nghe Lý Hầu La hỏi thì lập tức bỏ chén xuống, cùng hai nhóc tỳ còn lại đồng thanh lớn tiếng đáp: Có ạ!
Xong xuôi, nhóc con còn bồi thêm một câu: Bà nội là bảo vật!
Tần mẫu được khen thì có chút bối rối, hai tay không biết nên đặt ở chỗ nào, liền khen ba đứa nhỏ: ngoan lắm! Ngoan lắm! Ánh mắt nhìn Lý Hầu La cũng hiền hòa hơn.
Tần Chung thấy Lý Hầu La đồng ý dứt khoát với Tần mẫu như thế, trong lòng bỗng dâng lên chút hờn dỗi, lại thấy Lý Hầu La hi hi ha ha có mấy câu mà đã trêu chọc cho mẹ mình đỏ mặt, trong lòng lại thâm mắng thêm một câu: Kẻ lừa đảo! Chỉ biết nói lời dễ nghe!
Tần Chung ăn xong thì liếc nhìn Lý Hầu La một cái, rồi tự mình trở về phòng. Lúc Lý Hầu La vào phòng, thì thấy Tần Chung đang chuyên tâm đọc sách.
Lý Hầu La: Ta đi đây!
Tần Chung chẳng thèm ngẩng đầu lên: Ừm! Giọng điệu không nóng không lạnh.
Lý Hầu La nói tiếp: Mẹ nói cần may y phục mùa đông, ta đi lên huyện xem thử, sức khỏe của huynh kém, ta mua bông rồi tự mình may cho huynh một bộ y phục mùa đông ấm áp. Tần Chung đồng ý để nàng tạm thời ở lại Tần gia, lại giúp nàng giữ bí mật, tất nhiên là phải tốt với hắn một chút.
Lý Hầu La tự nhủ thầm với mình, nàng không phải là ngươi tri ân không biết đồ báo, ừm, chính là như vậy.
(*tri ân đồ báo: nhận được ơn thì phải biết báo đáp.)
Sắc mặt hơi đen của Tần Chung lập tức như tuyết mùa đông vừa tan, tuy rằng người khác không dễ gì phát hiện ra chút biến hóa này của hắn, nhưng khóe miệng kia rõ ràng là có hơi cong lên một chút. Tần Chung lập tức ngẩng đầu mỉm cười nhìn Lý Hầu La, dịu giọng nói: Ừm! Đi đi! Trên đường đi, cô và mẹ cẩn thận một chút!
Ta đi rồi, huynh cũng đừng đọc sách lâu quá, không lại hao tâm tổn sức! Lý Hầu La dặn dò thêm một câu rồi xách rỗ đi ra ngoài.
Nghe tiếng nói giòn giã của Lý Hầu La và Tần mẫu vọng lại từ ngoài sân, Tần Chung cầm sách đứng lên đi ra ngoài, lúc đi đến cửa chính sảnh cũng là lúc nhìn thấy bóng lưng Lý Hầu La bước ra khỏi đại môn.
Tử Viễn đang chơi ném đá cùng đệ đệ và muội muội trong sân, Tần Chung đảo mắt qua ba đứa trẻ, hai đứa kia còn quá nhỏ, không được! Tuy rằng tiểu tử Tử Viễn này có hơi ngốc, nhưng ít ra cũng nhớ được nguyên vẹn lời nói.
Tần Chung vẫy tay gọi Tử Viễn.
Tử Viễn không nhớ 'thù xưa' mà lon ton chạy đến, ngước khuôn mặt nhỏ lên, hỏi: Tiểu thúc thúc, có chuyện gì ạ?
Tần Chung liếc nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, mới cúi thấp người hỏi nhỏ bên tai Tử Viễn: Tử Viễn, cha con đối với mẹ con như thế nào?
Hả?
Tử Viễn nhíu mày nhỏ, không hiểu câu hỏi này của tiểu thúc thúc có nghĩa là gì?
Không biết? Tần Chung nhíu mày.
Ưm.. ưm... Vẻ mặt Tử Viễn giống như bị bón ị không ra phân, ưm ưm suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới dùng giọng điệu không chắc chắn mà trả lời: Cha con, cha con rất nghe lời mẹ con!
Vậy sao? Tần Chung nghe xong thì như suy tư điều gì đó.
Tiểu thúc thúc, thúc hỏi cái này làm gì vậy? Tử Viễn gãi gãi đầu.
Tần Chung hoàn hồn, không biết lại nghĩ đến cái gì, đột ngột ngồi xổm xuống, hiếm khi mỉm cười lộ cả hàm răng, trong giọng nói còn có một chút đắc ý: Hôm nay thúc đọc sách ít một chút!
A! Tử Viễn nào biết rằng trong bụng Tần Chung là chín đường thẳng mười tám đường cong, nhóc con ngây ngô mờ mịt đáp một tiếng, đọc sách nhiều hay ít là chuyện của tiểu thúc thúc, nói với nhóc làm gì?
Tần Tử Viễn xoay người muốn chạy đi chơi ném đá tiếp, ai ngờ lại bị Tần Chung giữ chặt lại.
Tần Tử Viễn quay đầu, khó hiểu nhìn Tần Chung: Tiểu thúc thúc, thúc muốn chơi cùng chúng con à?
Tần Chung mỉm cười lắc đầu: Thúc không chơi, nhưng mà chờ khi tiểu thẩm thẩm trở về, con nhớ phải nói với tiểu thẩm thẩm là hôm nay thúc đọc sách ít đi, sau đó còn nghỉ ngơi.
Tại sao vậy?
Con không cần biết! Tần Chung bắt đầu dụ dỗ: Nếu con làm theo lời thúc, thúc sẽ cho con một miếng điểm tâm, giống như điểm tâm mà lần trước tiểu thẩm thẩm cho các con ấy.
Thật không? Hai mắt Tử Viễn sáng rực lên như mặt trời nhỏ, rồi nhóc vỗ vỗ lên lòng ngực nhỏ xíu của mình, nói: Tiểu thúc thúc cứ yên tâm đi!
Tần Chung đứng lên, thâm ý sâu xa mà xoa xoa đầu Tần Tử Viễn: Ngoan lắm!
Bên kia, sau khi Lý Hầu La, Tần mẫu tách ra với Tần Phấn, Tần Diệu ở cổng huyện thành thì liền đi đến phường vải.
Quy mô của phường vải này cũng xem như là lớn, trùng hợp, người tiếp đãi Lý Hầu La lần này cũng là tiểu nhị lần trước. Tiểu nhị vẫn còn ấn tượng đối với Lý Hầu La, tuy lần trước Lý Hầu La không có mua loại vải tốt, nhưng mỗi thứ mua một chút, gộp lại cũng xem như là nhiều, đáng giá để nghiêm túc tiếp đãi.
Lý Hầu La vừa ôm cánh tay Tần mẫu bước vào cửa tiệm, tiểu nhị liền tươi cười bước lên đón tiếp: Phu nhân, không biết hôm nay người muốn mua cái gì ở bổn tiệm?
Rắn nói tiếng rắn, chuột nói tiếng chuột, Lý Hầu La không có để ý đến thái độ của tiểu nhị còn nhiệt tình hơn so với lần trước, nàng cười nói: Lần này ta đến để mua một ít vải tốt, tiểu nhị ca có thể giới thiệu một chút không?
Dạ được, dạ được! Tiểu nhị nghe thấy thì càng cười rạng rỡ hơn, ân cần giới thiệu những loại vải dệt tốt nhất cho Lý Hầu La, cuối cùng Lý Hầu La chọn mua loại tơ lụa tốt nhất, mỗi thứ một cây.
Tiểu nhị cười đến không khép miệng lại được, Tần mẫu thì lại đau lòng không thôi: Hầu La, cần gì phải mua loại vải tốt như vậy? Chỉ hai cây vải mà đã tốn hết ba lượng bạc, đây là chi tiêu trong nửa năm của Tần gia.
Lý Hầu La kiên nhẫn giải thích cho Tần mẫu: Mẹ, số đồ thêu của con đều là bán cho các vị tiểu thư và thái thái, lần trước có thể bán hết được đều là do bọn họ nhìn thấy con thêu đẹp nên mới mua. Nhưng lần này, nếu con còn dùng loại vải kém như lần trước để thêu thì sợ là sẽ không bán được.
Kỳ thực, khi còn nhỏ, trong nhà Tần mẫu cũng xem như là khá giả, bằng không cũng sẽ không được gả cho Tần phụ vào thời điểm Tần gia còn chưa sa sút, chỉ là cuộc sống của những năm gần đây quá khổ cực, nhìn thấy Lý Hầu La một lúc tiêu nhiều tiền như vậy, nhất thời bà chưa kịp thích ứng.
Vừa nghe Lý Hầu La nói xong, Tần mẫu liền thở dài: Là mẹ không nhìn xa trông rộng! Con nói đúng, cần tiêu thì phải tiêu. Nghe nói, một bữa cơm của người nhà giàu ít nhất cũng tốn mấy lượng bạc, vải may y phục không thứ nào là không tốt, loại vải lần trước Lý Hầu La dùng để thêu quả thật có chút không thích hợp.
Lý Hầu La lại không đồng ý: Con không cho mẹ tự nói mình như vậy! Mẹ là người nhìn xa trông rộng nhất mà con từng gặp!
Trước đó, tiểu nhị cho rằng Tần mẫu và Lý Hầu La là mẹ chồng và nàng dâu, bây giờ nhìn lại thì cảm thấy có chút không giống, hình như hai người là hai mẹ con ruột, cho nên mỉm cười nói: Phu nhân, quan hệ của người và bá mẫu đây thật là tốt!
Lý Hầu La cười một tiếng, gác đầu lên vai Tần mẫu vô cùng thân mật: Đúng vậy, mẹ của ta đối với ta rất tốt! Sau đó thì chớp chớp mắt với Tần mẫu một cách giảo hoạt.
Đứa nhỏ này... Mặt của Tần mẫu có chút đỏ, trong lòng lại thấy rất vui.
Sau khi chọn thêm một cây tơ lụa và lụa mỏng, Lý Hầu La lại mua thêm một cây vải bông tốt nhất, Tần mẫu thấy khó hiểu, Lý Hầu La bèn giải thích: Cái này là mua cho mẹ và cha, còn cái này là mua để may y phục mùa đông cho tướng công.
Tần mẫu vừa nghe thấy kéo Lý Hầu La lui lại: Đứa nhỏ này, con vừa tốn rất nhiều tiền mua vải nền để thêu rồi, sao còn có thể tiêu xài phung phí như vậy được? Chúng ta chỉ cần mua ít bông mới về để thay cho bông cũ trong y phục mùa đông của năm ngoái là được rồi. Cần gì phải mua vải mới?
Lý Hầu La bận lo gói ghém vải của mình cho tốt, sau đó mới ôm cánh tay Tần mẫu, kéo bà rời khỏi phường vải, vừa đi vừa nói: Mẹ, người đã vất vả cả đời rồi, lần này đúng lúc con kiếm được chút tiền, nên muốn tỏ lòng hiếu thảo với người, không được sao?
Tần mẫu vừa vui vẻ lại vừa đau lòng: Mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng con chỉ vừa mới kiếm được chút tiền, sao lại có thể tiêu xài như vậy được? Nghe lời, con mang số vải này trả lại đi, đợi sau này con kiếm được nhiều tiền hơn một chút rồi mới mua cho mẹ cũng không muộn mà!
Lý Hầu La: Mẹ~, dù không vì cha và mẹ, thì con cũng muốn may y phục mới cho tướng công mà. Nhưng chỉ có một mình chàng mặc y phục mới, còn cha và mẹ thì lại mặc y phục cũ, mẹ cảm thấy chàng có mặc được không? Lý Hầu La làm bộ cầu xin nhìn Tần mẫu.
Tần mẫu bị Lý Hầu La thuyết phục hoàn toàn, dù trong lòng bà biết rõ, Lý Hầu La nói vậy chẳng qua là để cho bà nhận lấy số vải này mà thôi. Lòng người đều là làm bằng thịt, cho dù có công bằng thế nào thì cũng sẽ bất tri bất giác mà nghiêng về phía đứa con dâu nhỏ này.
Chỉ thêu thì không có gì khó để chọn lựa, dù sao cũng chỉ có mấy loại này. Sau khi mua đủ nguyên liệu thêu, Lý Hầu La và Tần mẫu cùng nhau đi đến cửa hàng bông.
Hiện tại đã bắt đầu mùa đông, nên người đi mua bông tăng lên khá nhiều. Ở trong tiệm bông một hồi lâu, sau khi Tần mẫu tính toán tỉ mỉ số lượng bông cần dùng thì mới bắt đầu mua.
Mẹ, để con cầm, sức của con lớn! Lý Hầu La dễ dàng vác bao bố lớn đựng đầy bông lên lưng, còn Tần mẫu thì đón lấy rỗ kim chỉ của Lý Hầu La.
Tần mẫu lo lắng việc trong nhà, nên mua đồ xong thì lập tức về ngay.
Lý Hầu La cũng biết đi chung với Tần mẫu là không có cơ hội đến tửu lâu ăn một bữa thỏa thích, bằng không, nàng làm sao giải thích với Tần mẫu là số tiền kia ở đâu ra đây?
Chỉ là không ngờ, trên đường trở về lại gặp được Lý Nguyệt Nga lần nữa.
Lý Nguyệt Nga thấy Lý Hầu La vác một bao đồ lớn, dường như là che hết cả người của Lý Hầu La, trong lòng thầm giật mình, trên mặt cũng lộ ra vài phần.
Nhị muội, muội đây là... Lý Nguyệt Nga vẫn còn nhớ rõ thái độ của Lý Hầu La lần trước khi gặp mình, nên lúc này trong mắt nàng cũng mang theo vài phần quan sát.
Trong ký ức của nguyên chủ, vị tỷ tỷ này chính là trăng sáng trên bầu trời, mọi mặt đều tốt, vô cùng nổi bậc, hoàn toàn lấn át đến mức nguyên chủ không còn chỗ đứng. Nguyên chủ đối với vị tỷ tỷ này vừa ghen tị, lại vừa xem là mục tiêu hướng tới.
Ngược lại, Lý Nguyệt Nga lại không hề làm ra bất cứ hành vi chèn ép thứ muội nào giống như mấy nhân vật đích tỷ trong tiểu thuyết. Nàng ta chỉ khảy đàn làm thơ suốt ngày, cuộc sống hằng ngày rất nhàn nhã. Thái độ đối với nguyên chủ chính là trực tiếp làm lơ. Dù nguyên chủ có đứng trước mặt nàng ta, nàng ta cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Tuy nhiên, Lý Hầu La lại không phải là nguyên chủ, cho nên, nàng mặc kệ vị tỷ tỷ trên danh nghĩa này có tính tình gì, cũng không có quan hệ với nàng. Chỉ là Lý Hầu La thầm thở dài trong lòng một tiếng, diện mạo xinh như vậy, đừng nói là tên tiểu tử Tần Chung vừa đến độ tuổi tình đầu chớm nở kia, ngay cả Lý Hầu La nàng vừa nhìn thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lý Hầu La hơi hơi hé miệng, gọi một tiếng tỷ tỷ.
Tần mẫu vừa nghe Lý Hầu La gọi Lý Nguyệt Nga như thế, thì sao còn chưa biết thân phận Lý Nguyệt Nga là gì được? Ánh mắt nhìn Lý Nguyệt Nga lập tức lạnh đi vài phần.
Thì ra là 'tỷ tỷ nhà mẹ đẻ' của Hầu La chúng ta! Tần mẫu cố ý nhấn mạnh cái thân phận tỷ tỷ nhà mẹ đẻ, hiện tại, bà cảm thấy thập phần may mắn khi Lý phủ gả Hầu La đến Tần gia nhà bà, nhìn vị tỷ tỷ lạnh băng của Hầu La mà xem, đừng nói là bà không thể tiếp nhận được một đứa con dâu như vậy, ngay cả Chung nhi đi theo cũng sẽ chịu tội. Nói xong một câu, Tần mẫu liền kéo tay Lý Hầu La, không đợi Lý Nguyệt Nga mở miệng, Tần mẫu đã nói trước: Hầu La, chúng ta đi!
Lý Hầu La ngoan ngoãn dạ một tiếng, nàng cũng không biết nên nói cái gì với Lý Nguyệt Nga, tiếp tục ở lại sẽ không tránh khỏi việc xấu hổ ngượng ngùng, chi bằng đi thôi!
Một tiếng bá mẫu của Lý Nguyệt Nga bị nghẹn lại trong miệng.
Nhìn thấy Tần mẫu kéo tay Lý Hầu La đi nhanh như bay, đôi mày vòng nguyệt của Lý Nguyệt Nga khẽ nhíu lại. Tần gia không thể nào phát hiện ra chuyện gả thế, vậy thì tại sao thái độ của Tần thái thái đối với nàng lại không đúng tí nào, còn đối với nhị muội thì lại hài lòng đến như vậy?
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vác một bao đồ to tướng của Lý Hầu La, một chút cảm xúc không tên này lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Quyết định thế gả quả nhiên không sai!
Tần Tử Viễn vẫn luôn đợi Lý Hầu La trở về, chốc chốc lại chạy ra đại môn nhìn ngó, mãi đến tận giữa trưa mới thấy bóng dáng của Lý Hầu La trở về.
Tần Tử Viễn vội vàng chạy đến, bỗng sực nhớ ra cái gì đó, liến dừng lại cách Lý Hầu La một khoảng độ mấy bước chân, rồi bắt đầu gân cái cổ nhỏ nói lớn: Tiểu thẩm thẩm, hôm nay tiểu thúc thúc chỉ đọc sách có một lát.... Ưm...ưm... Nhất thời quên mất rồi, tiểu thúc thúc còn dặn nói thêm cái gì nữa nhỉ?
Trong phòng, Tần Chung đang dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, thấy có vài lời mà Tần Tử Viễn nói cũng không xong, sắc mặt liền đen thui.
Tiều thúc thúc chỉ đọc sách có một lát, rồi sao nữa? Lý Hầu La vừa đi vừa hỏi.
A... Nhớ rồi: Sau khi tiểu thúc thúc đọc sách một lát thì đi nghỉ ngơi. Sau khi Tần Tử Viễn nói xong thì như trút được gánh nặng, đưa bàn tay nhỏ lên trán lau mấy giọt mồ hôi không hề tồn tại, xem như nói đúng rồi.
Nghe lời như vậy? Vốn dĩ Tần Chung mỗi ngày đều là sách không rời tay, hôm nay, lúc nàng đi chỉ tùy tiện dặn dò một câu, vậy mà Tần Chung lại thật sự nghe theo?
/185
|