Edit: Sahara
****Sorry mọi người, 35 chương truyện trước Sa edit sai tên nữ chính, tên đúng là Lý Khởi La, Khởi La nghĩa là dệt lụa. Đây là thông tin do một bạn đọc giả cung cấp cho Sa, vì Sa chỉ edit lại văn cover, Sa không tìm được bản raw, nên đã edit sai tên nữ chính. Từ chương này Sa sẽ sửa lại tên nữ chính là Lý Khởi La. Sorry mọi người lần nữa vì sai sót này, và cũng xin cám ơn bạn đọc đã cung cấp thông tin này cho Sa, mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ cho Sa, cám ơn các bạn!
___________
Lý Khởi La đi ra ngoài rồi, Tần Chung mới cảm giác được bàn tay Lý Khởi La không lạnh băng như bàn tay của mình, dù hiện tại đang là mùa đông, nhưng nhiệt độ trên người Lý khởi La vẫn rất ấm áp.
Tần Chung cúi đầu nhìn bàn tay mình, cảm nhận được trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm của Lý Khởi La, thấp giọng cười khẽ: Bây giờ đã lưu lại, thì sau này cũng đừng mong chạy được....
Tiểu thúc thúc... Tần Tử Viễn ngượng ngượng ngùng ngùng bước vào phòng, đến trước giường Tần Chung, hai bàn tay nhỏ xoắn xuýt vào nhau y như bánh quẩy.
Tần Chung nhìn về phía Tần Tử Viễn, thắng nhóc này cũng xem như là chó ngáp phải ruồi, bằng không, hắn cũng không biết đến khi nào mới có dũng khí mở lời với Khởi La. Cho nên, Tần Chung ôn hòa mỉm cười: Làm sao vậy?
Tần Tử Viễn ậm ừ hai tiếng: Tiểu thúc thúc, thật xin lỗi! Có phải... Có phải tiểu thẩm thẩm đã biết chuyện thúc nói tiểu thẩm thẩm ăn thịt người, cho nên mới dọa cho thúc đổ bệnh phải không?
Quả thật hắn đổ bệnh cũng có một phần là do bị Lý Khởi La dọa sợ, cho nên tiểu tử này nói vậy cũng xem như là đúng một nửa. Vì thế, Tần Chung ừm một tiếng.
Tần Tử Viễn áy náy chết đi được: Xin lỗi tiểu thúc thúc! Con không nên tìm thúc hỏi.... Nhóc khổ sở đến muốn khóc.
Tử Viễn, con làm sao vậy? Lý Khởi La bưng chén thuốc vào, vừa liếc mắt đã nhìn thấy ngay khuôn mặt nhỏ mếu máo sắp khóc của Tần Tử Viễn.
Không có gì! Nó đang lo lắng cho ta! Tần Chung vội nói.
Lý Khởi La ngồi xuống cạnh giường, thổi thổi chén thuốc, sau đó hỏi Tần Tử Viễn: Tiểu thúc thúc con nói đúng không?
Trên mặt Tần Chung mang theo ý cười nhẹ nhàng mà ôn hòa, ánh mắt lại khẩn trương nhìn chằm chằm vào Tần Tử Viễn.
Tần Tử Viễn ừm một tiếng, rồi lắp bắp hỏi Lý Khởi La: Tiểu thẩm thẩm, thẩm đừng dọa tiểu thúc thúc được không?
Lý Khởi La sửng sốt, nhìn Tần Tử Viễn: Tiểu thúc thúc nói với con như vậy?
Bàn tay đặt dưới chăn của Tần Chung lập tức siết chặt, lén lút làm ra động tác bảo Tần Tử Viễn đừng nói.
Tần Tử Viễn không nhìn thấy, nhóc tiếp tục toàn tâm toàn ý cầu tình cho tiểu thúc thúc nhà mình: Ừm! Tiểu thẩm thẩm, con rất thích tiểu thẩm thẩm! Tiểu thúc thúc cũng thích tiểu thẩm thẩm! Thẩm đừng dọa tiểu thúc thúc nha!
Thấy chén thuốc đã bớt nóng, Lý Khởi La trực tiếp nhét chén thuốc vào tay Tần Chung: Tự uống đi! Sau đó thì quay đầu lại nhìn Tần Tử Viễn, nói lời sâu xa: Tử Viễn, có rất nhiều chuyện đôi khi không hề giống như những gì con nhìn thấy! Đợi sau này con trưởng thành rồi tự nhiên sẽ hiểu! Nàng đứng lên, liếc nhìn Tần Chung một cái: Chàng tự mà nghỉ ngơi cho tốt đi! Ta nói rồi, ta sẽ không thủ tiết cho chàng đâu! Dứt lời, Lý KhởiLa liền ra khỏi phòng ngay.
Tần Chung cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Tần Tử Viễn một cái: Tiểu tử thúi này có phải cố ý hay không đây?
Tần Tử Viễn còn mang vẻ mặt ngây ngô mờ mịt nhìn Tần Chung: Tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm nói vậy nghĩa là sao?
Tần Chung à một tiếng, dịu giọng đáp: Nghĩa là con vẫn còn quá nhỏ, cái gì cũng không biết, cho nên phải nghe theo lời của thúc!
Nhưng mà, thúc nói dối thì cũng phải nghe theo sao ạ? Tần Tử Viễn sờ sờ đầu, sau đó còn nói thầm thêm một câu: Thúc còn gạt con, nói là tiểu thẩm thẩm ăn thịt người đó!
Tần Chung càng cười ôn hòa hơn: Thúc không có lừa con, đợi con lớn rồi sẽ tự hiểu ra thôi! Bây giờ, xoay người. Ý Tần Chung bảo Tần Tử Viễn xoay người sang chỗ khác.
Tần Tử Viễn a một tiếng rồi lập tức xoay người.
Tiếp theo đi đến bên cạnh cửa!
Tần Tử Viễn còn tưởng Tần Chung đang chơi đùa với mình, miệng nhỏ cười toe toét chạy nhanh đến cạnh cửa: Tiểu thúc thúc, tiếp theo làm gì nữa ạ?
Ra khỏi phòng, tự mình đi chơi đi! Tần Chung cúi đầu uống thuốc.
Gương mặt Tần Tử Viễn lập tức suy sụp, nhưng thấy Tần Chung không để ý đến mình nữa, nên đành phải bĩu môi đi ra khỏi phòng.
Tần Chung nhìn theo phương hướng Tần Tử Viễn rời đi, rồi lắc đầu ngao ngán thở dài: Tiểu tử này không đáng tin một chút nào.
Những ngày sau đó, tuyết rơi càng lúc càng lớn, nghe nói có vài hộ gia đình bởi vì dựng lều tranh, nên buổi tối khi trời đổ tuyết lớn đã làm sập lều, mọi người trong nhà đều bị lều sập đè lên. Cũng may là nhà bên cạnh nghe thấy động tĩnh quá lớn liền chạy ra xem, sau đó thì vội vàng gọi người trong thôn đến giúp đỡ cứu người.
Chuyện như vậy là hết sức bình thường, không có ai bị lạnh chết đã xem như là may mắn lắm rồi.
Gió tuyết tung bay, thời gian dần qua, chớp mắt đã đến cuối tháng chạp, trong một tháng qua, Lý Khởi La lại thêu ra được một đợt hàng mang đi bán, ngoài trừ mua nguyên liệu thức ăn của phương thuốc bồi bổ cho Tần Chung ra, thì nàng còn mua thêm đồ dùng tết.
Năm nay, nhờ có Lý Khởi La mỗi tháng nộp vào của công một lượng bạc, cộng thêm người trong nhà đều nhìn chằm chằm vào Tần phụ, không để cho ông mang tiền đi cho người của hai phòng kia, cho nên của công cũng xem như là rộng rãi được một chút.
Lại thấy dưới sự chăm sóc của Lý Khởi La, sức khỏe Tần Chung càng ngày càng tốt, Tần mẫu người gặp chuyện vui nên tâm tình cũng sảng khoái, nhìn bà cũng trẻ trung hơn rất nhiều.
Hôm nay là hai mươi lăm tháng chạp, Tần Diệu đã nghỉ làm, Tần mẫu viết ra một danh sách, đưa tiền, sai Tần Diệu và Tần Phấn lên huyện thành mua đồ dùng tết.
Tần Diệu vui vẻ cầm tiền: Con làm việc thì mẹ cứ việc yên tâm!
Tần mẫu vỗ vỗ vai Tần Diệu: Bớt nói mấy lời ngon ngọt này với mẹ của con đi! Người cũng già đầu rồi, phải biết tính toán cho tương lai, nếu cứ còn tình trạng có một đồng lại tiêu hết một đồng, thì đầu xuân sang năm, con hãy đưa hết tiền riêng đây để mẹ giữ giúp con.
Tần Diệu nghe xong quả thật có hơi động tâm một chút, cả hắn và nương tử đều không giữ được tiền. Đối với Tần mẫu, hắn tất nhiên là vô cùng yên tâm, nhưng mà cha thì...., aiz! Bỏ đi! Lúc trước, chính vì mẹ sợ cha sẽ đem hết tiền trong nhà đưa cho đại bá và nhị bá, nên mới để cho mấy phòng huynh đệ bọn hắn tự giữ tiền riêng.
Tần mẫu hiển nhiên cũng vừa nghĩ đến điều này: Thôi bỏ đi! Tiền do các con tự kiếm, thì tự mình giữ vẫn tốt hơn là nhờ người khác.
Tần Diệu nhận tiền Tần mẫu đưa xong, nói: Mẹ, tết này, đại bá và nhị bá vẫn đến nhà chúng ta ăn cơm tất niên à?
Sắc mặt Tần mẫu lúc này cũng rất khó coi: Chuyện này còn có biện pháp nào khác đâu! Lúc gia gia các con còn sống đã như vậy rồi!
Tần Diệu nói thầm: Cháu trai cháu gái nhà đại bá cũng đã được mấy tuổi rồi, còn ăn cơm tất niên chung với nhau làm gì không biết! Chờ mà xem! Bữa cơm tất niên năm nay chắc chắn sẽ không ăn được yên ổn! Hừ! Không thể để cho người khác thoải mái đón năm mới à?
Tần mẫu thấy phiền lòng, phất phất tay: Đi mau đi! Đi mau đi!
Tần Phấn, Tần Diệu đi rồi, Tần mẫu mới dẫn đầu mấy đứa con dâu và cả Tần Phương cùng nhau làm tổng dọn dẹp* nhà cửa.
(*nguyên văn cover chỗ này là tổng vệ sinh, nhưng cổ đại không có từ vệ sinh nên edit lại thành dọn dẹp.)
Tần mẫu thích sạch sẽ, trong nhà mỗi ngày ít nhất phải được quét tước một lần. Kỳ thực, quét dọn sạch sẽ hết từ trong ra ngoài như vậy cũng là cả một quá trình. Tần mẫu phân phó việc cho mấy đứa con dâu xong, còn đặc biệt dặn dò Lý Khởi La: Khởi La, mấy việc nặng nhọc cứ giao hết cho nhị tẩu con là được! Đôi tay của con không thể để bị thương được. Nhị tẩu con da dày, không làm được mấy chuyện tỉ mỉ, cứ để cho nó quét tước là được.
Mã Đại Ni nghe vậy thì có chút ủy khuất: Mẹ, con vẫn còn đang ở đây mà!
Tần mẫu cười một tiếng: Ngươi ở đây thì sao? Ta nói không đúng à? Nói xong, bà liền xoay người, muốn đi vào phòng của Mã Đại Ni và Tần Diệu. Tần mẫu không bao giờ tự tiện vào phòng riêng của con trai và con dâu. Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có thời điểm tổng dọn dẹp cuối năm như dịp này là bà mới vào xem thử một chút.
Thế nhưng, Tần mẫu vừa đi đến cạnh cửa, thì Mã Đại Ni liền hoảng hốt rối loạn vội chạy tới ngăn bà lại: Mẹ, phòng của chúng con thì có gì mà xem chứ? Đợi lát nữa con sẽ tự mình dọn dẹp, mẹ đừng quá vất vả!
Tần mẫu sầm nét mặt: Ngươi tránh ra cho ta!
Mã Đại Ni hết cách, chỉ đành tránh ra, Tần mẫu chỉ vừa bước vào trong một bước thì nàng liền co rụt cổ lại.
Lý Khởi La thấy thật kỳ quái, chẳng qua là vào phòng xem một chút thôi, có gì mà phải sợ? Tần mẫu lại không phải là người chiếm đồ của con dâu làm của riêng.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Lý Khởi La, thì ngay sau đó nàng đã nghe thấy âm thanh tức giận ngút trời của Tần mẫu vang lên từ trong phòng lão nhị: MÃ ĐẠI NI, NGƯƠI LẾCH VÀO ĐÂY CHO TA!
Lý Khởi La và Trương Thúy Thúy cùng nhìn nhau một cái, rồi cũng đi theo vào phòng lão nhị.
Vừa mới bước vào phòng, Lý Khởi La liền bịt mũi lui về sau tận mấy bước, trời ơi! Đây mà là phòng cho người ở sao? Trong phòng quả thật không có nổi một chỗ để đặt chân. Đồ đạc thì vứt lung tung loạn xạ trên giường. Ở trên ngăn tủ đầu giường còn có một ít xương xẩu. Cũng may hiện tại đang là mùa đông, bằng không, mấy thứ như vậy không biết sẽ thu hút bao nhiêu ruồi, bọ, chuột, kiến nữa! Mà lúc vừa bước vào phòng, một mùi hôi nồng nặc liền xông thẳng vào mũi, quả thật là không tài nào thở nổi.
Trương Thúy Thúy cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Tần mẫu tức muốn chết đi được! Cả đời bà luôn sạch sẽ ngăn nắp, bây giờ nhìn ngôi nhà tốt đẹp của mình bị Mã Đại Ni biến thành dáng vẻ như vầy, bảo bà làm sao mà không bị lửa giận công tâm chứ?
Mã Đại Ni ngượng nghịu nói: Mẹ, phòng của con,con sẽ tự dọn dẹp mà! Người đừng đứng đây nữa, tránh bị thối!
Thối? Ngươi còn biết là ta sẽ bị thối? Thế mà ngươi còn bày ra như vậy hả? Ngày thường ngươi không biết dọn dẹp một chút sao? Đây là nơi dành cho người ở à? Ngươi nhìn đi! Chuồng gà trong nhà còn sạch hơn cái phòng của ngươi! Còn thất thần ở đó làm gì? Không mau đi dọn dẹp ngay cho ta! Hôm nay, nếu ngươi không dọn dẹp sạch sẽ thì đừng hòng được ăn cơm! Tần mẫu bị tức đến lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục, bà quay đầu lại nói với Trương Thúy Thúy và Lý Khởi La: Hai người các con đi làm việc khác đi! Hôm nay tất cả mọi thứ trong nhà đều do nhà lão nhị dọn dẹp!
Lý Khởi La vội vàng đi ra khỏi phòng lão nhị ngay, nàng đúng là bội phục Mã Đại Ni, nhà cửa Tần gia cũng được xem là sạch sẽ nhất nhì ở Tiểu Thanh Thôn, Tần mẫu lại càng là người thích sạch sẽ, nhiều năm như vậy mà nhà cửa nhìn vẫn như mới, nhưng căn phòng của Mã Đại Ni quả thật là khiến nàng mở rộng tầm mắt, so với những phòng khác trong Tần gia thì đúng là một trời một vực.
Lúc này, Tần Chung vừa từ bên ngoài về tới, hơi hơi thở phì phò, hắn lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một cái bánh dày được bọc bằng giấy đưa cho Lý Khởi La: Vẫn còn nóng!
Lý Khởi La nhận lấy, vươn tay ra giúp Tần Chung sửa sửa lại xiêm y, rồi lại cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt Tần Chung: Sao hôm nay lại chạy đến tận cuối thôn thế?
Từ ngày cùng Tần Chung giải khai nỗi lòng của nhau xong, Lý Khởi La thấy sức khỏe Tần Chung đúng là quá yếu, cho nên nàng đẩy nhanh tiến độ cải thiện thân thể Tần Chung. Ngoại trừ việc sử dụng món ăn theo phương thuốc bổ, Lý Khởi La còn dạy cho Tần Chung một bộ thể dục dưỡng sinh.
Hằng ngày, vào lúc sáng sớm, Lý Khởi La luôn luôn tập chung với Tần Chung ở trước sân. Ban đầu, mấy đứa nhóc thấy rất thú vị, còn hi hi ha ha vặn tay vặn chân bắt chước theo hai người.
Nhưng chỉ được mấy ngày thì bọn chúng đã hết hứng thú.
Lý Khởi La căn cứ theo tình trạng sức khỏe của Tần Chung mà tiến hành tuần tự từng bước một, sau khi cảm thấy thân thể Tần Chung có thể chịu nổi, ngoài bộ thể dục dưỡng sinh, nàng còn bảo Tần Chung chạy bộ chậm để vận động thêm.
Mỗi ngày, Lý Khởi La cũng cùng chạy bộ chung với Tần Chung. Hành vi của đôi phu thê trẻ này còn làm dấy lên một trận nghị luận sôi nổi ở Tiểu Thanh Thôn. Bởi vì mọi người thấy thắc mắc, tại sao mùa đông mà phu thê nhà này không ở yên trong phòng cho ấm, lại chạy ra ngoài tìm lạnh như thế?
Hôm nay, Lý Khởi La phải ở nhà dọn dẹp, cho nên chỉ có một mình Tần Chung chạy bộ.
Tần Chung để mặc Lý Khởi La lau mồ hôi giúp mình, hai mắt đầy ý cười, đáp: Tay nghề làm bánh dày của Trương Đại Nương nổi tiếng là ngon nhất thôn, nhà bọn họ thừa dịp cuối năm nên muốn làm một ít đem ra bán.
Lý Khởi La khẽ cười: Chàng đúng là có tài trêu chọc người khác nhỉ? Tần Chung đặc biệt có khả năng khiến cho người ta thích hắn, nhất là những người lớn tuổi. Đương nhiên, các cô nương trẻ tuổi thì lại càng thích hắn hơn.
Nghĩ đến đây, Lý Khởi La lại tăng thêm lực tay khi lau mồ hôi cho Tần Chung: Hôm nay có phải lại có tiểu cô nương nào đó tặng đồ cho chàng đúng không? Trước kia, thời điểm mà nàng chạy bộ cùng Tần Chung ở bên ngoài, không biết mấy tiểu cô nương ở trong thôn bị làm sao, mùa đông lại không sợ lạnh, có ngươi đi cắt cỏ dại, có người mang thau gỗ đi giặt y phục, sau đó thì làm như vô tình gặp được hai phu thê nàng, e lệ bước tới chào hỏi, nào là: Tần Chung ca ca, sao huynh lại ăn mặc mỏng manh như vậy? Rồi thì: Tần Chung ca ca, đừng để bị lạnh~! Sau đó còn tặng một ít đồ cho Tần Chung.
Đương nhiên, do Lý Khởi La đứng ngay bên cạnh, nên mấy nha đầu kia mới không tình nguyện mà chào một tiếng với nàng.
Lý Khởi La cảm thấy rất mệt tim, nàng thật muốn nói một câu: Các cô nương, hiện tại trời đổ tuyết lớn như thế, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, các người còn cắt cỏ dại cái gì chứ? Còn có cái gì mà giặt y phục gì gì đó nữa, sông suối cũng đóng băng hết rồi, các người dùng băng để giặt y phục à?
Nghe Lý Khởi La hỏi vậy, Tần Chung lắc lắc đầu, nói: Có nàng ở đó, họ mới dám đến! Bởi vì có Lý Khởi La ở bên cạnh, nên mấy cô nương kia mới dám bước tới chào hỏi với Tần Chung. Bằng không, dù các nàng không cần giống với những tiểu thư nhà giàu luôn giữ quy cũ, nhưng cũng phải kiêng dè câu nam nữ hữu biệt.
Lý Khởi La suy nghĩ cẩn thận việc này, thu khăn về, cắn một miếng bánh dày, chớp mắt: Vậy được, sao này chàng đi chạy bộ một mình đi!
Lý Khởi La tinh nghịch nhìn Tần Chung đầy giảo hoạt, nàng thật muốn biết Tần Chung sẽ đáp lại thế nào? Nếu Tần Chung nói muốn chạy cùng nàng, vậy nàng sẽ hỏi Tần Chung rằng có phải chàng muốn gặp mấy cô nương kia không ngay.
Tần Chung hơi khựng lại, tha thiết nhìn Lý Khởi La: Ừm, được! Vậy lúc ở nhà nàng phải ở cạnh ta nhiều một chút, bù cho thời gian ta chạy bộ một mình bên ngoài.
Lý Khởi La: ........ Cái này đâu có giống với kịch bản đâu!
Trưa hôm đó, sau khi Tần Diệu và Tần Phấn trở về, Tần mẫu lại kéo Tần Diệu ra mắng một hồi: Cái phòng kia bị phu thê con làm cho bẩn không khác gì chuồng heo cả, nương tử con đã lười rồi, vậy mà con cũng để mặc như thế hả? Nếu sau này phu thê con mà còn như vậy nữa, thì cút ra ngoài tự dựng lều mà ở, lúc đó mặc tình cho các con muốn bẩn thế nào thì bẩn.
Tần Diệu tất nhiên là vội vàng nhận lỗi, lời gì có thể nói, có thể dỗ đều mang ra dùng hết, phải mất một lúc lâu Tần Diệu mới dỗ được cho Tần mẫu nguôi giận.
Tiếp đó, Tần Diệu nói nhỏ với Mã Đại Ni đang đứng bên cạnh: Mẹ bọn nhỏ, sau này nàng nên dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp một chút đi! Chúng ta ở cũng thấy thoải mái hơn.
Mã Đại Ni vốn đã bị Tần mẫu mắng đến không ngóc đầu dậy được rồi, vừa nghe Tần Diệu bảo thế thì chỉ đành mang vẻ mặt đưa đám mà gật đầu hứa.
Chuẩn bị đón tết, từ trên xuống dưới ai nấy cũng đều bận rộn, chớp mắt một cái thì đã đến ngày ba mươi.
Sáng sớm, ba đứa bé đã được cho mặc y phục mới tinh, dù chỉ là con nít, nhưng chúng cũng có tính tình yêu cái đẹp. Tần Tử Viễn ưỡn cái bụng bự nhỏ của mình, tướng đi y như con cua, lon ton đến trước mặt Tần Chung.
Tiểu thúc thúc, nhìn xem nhìn xem, con có đẹp không? Bà nội nói nhóc giống cái gì í nhỉ? Cái gì mà đồng tử gì đó? Tóm lại chính là một đứa bé xinh đẹp đáng yêu. Chính vì vậy nên nhóc mới không nhịn được mà chạy đến trước mặt Tần Chung khoe mẽ.
Tần Chung cúi đầu nhìn hạt đậu nhỏ đứng còn chưa tới đùi mình một cái.
Tần Tử Viễn liền vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó lại cảm thấy bản thân hơi lùn, nên lén lút nhón nhón chân lên một chút, hất cao cằm nhỏ, nhìn chăm chú vào Tần Chung.
Tần Chung thấy Tần Tử Viễn trong mấy tháng qua vì được ăn uống no đủ mà gương mặt nhỏ đã ú lên một chút, cộng thêm dáng vẻ hiện tại của nhóc, làm cho Tần Chung phì cười: Phụt!
Tần Tử Viễn nghe nói mình ú lên, còn cho đó là lời khen tốt! Lớn lên mập một chút mới tốt! Người lớn trong thôn mỗi lần khen trẻ con chẳng phải đều nói: Nhìn đứa trẻ kia xem, thật bụ bẫm, lớn lên thật đẹp!
Nhóc âm thầm tính toán, về sau mỗi ngày nhất định phải ăn nhiều một chút, tranh thủ để cho mọi người cũng khen nhóc như vậy.
Chút tâm tư nhỏ bé này của Tần Tử Viễn hoàn toàn không giống Tần Phấn, ngược lại có phần giống với Tần Diệu hơn. Có lẽ do đều là người của Tần gia, nên không ít thì nhiều cũng có chút giống nhau.
Đùng đùng đùng..... Bắt đầu đón năm mới, khắp nơi trong thôn đều vang đầy tiếng pháo. Năm cũ qua đi, năm mới tới, người người lại thêm một tuổi. Nguyện cầu cho sang năm mưa thuận gió hòa, gia đạo bình an, không tai không họa.
Bữa cơm tất niên đêm ba mươi của Tần gia luôn được an bày vào buổi tối. Hoàng hôn vừa xuống, già trẻ lớn bé của đại phòng và nhị phòng đã dìu dắt nhau tới Tần gia.
Trong ngoài Tần gia được tổng dọn dẹp ngăn nắp vốn đã có chút rộng rãi, bây giờ nhiều người đến như thế, trông lại chật chội hơn khá nhiều. Mấu chốt là trẻ con nhà hai phòng kia, chúng không hề ngoan ngoãn như đám Tần Tử Viễn, cứ chạy nhảy lung tung, thậm chí còn phá phách mở cổng chuồng gà, rượt đuổi gà chạy khắp sân.
Bệnh quy tắc của Tần mẫu lại tái phát, tính tình thường ngày của bà luôn tỉ mỉ sạch sẽ, nhưng bà lại không thể mắng trẻ con, nên chỉ đành nói với Trương thị và Tôn thị: Hai người mau rầy bọn nhỏ một chút đi! Trời lạnh thế này, chúng còn chạy giỡn trên tuyết, y phục ướt hết thì làm sao mà mặc được nữa?
Trương thị và Tôn thị ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, lúc này mới chịu kêu con dâu nhà mình gọi bọn trẻ dừng lại.
Đệ muội, để chúng ta giúp muội nấu cơn nhé! Tôn thị chớp chớp mắt, không đợi Tần mẫu đồng ý đã đi luôn vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Lý Khởi La đang xào thịt, nàng nấu ăn rất ngon, nên Tần mẫu giao cho nàng làm chủ bếp.
Lý Khởi La cũng thích việc này, nên vui vẻ nhận nhiệm vụ.
Mã Đại Ni làm trợ thủ cho Lý Khởi La, phụ trách nhóm lửa. Trương Thúy Thúy hầm canh, Tần Phương nấu cơm. Mọi người ai làm việc nấy, theo sự sắp xếp của Tần mẫu.
Nhị tẩu, tiếp theo đây món xào cần dùng lửa lớn, tẩu chú ý thêm củi nha! Lý Khởi La cắt thịt xong liền để cạnh bếp lò, rồi lấy một ít mỡ bỏ vào chảo.
Mã Đại Ni vui vẻ ừm một tiếng: Biết rồi~! Những ngày mùa đông, Mã Đại Ni đặc biệt thích công việc nhóm lửa này.
Khi Tôn thị theo sau Tần mẫu vào bếp, đúng lúc thấy được Lý Khởi La bỏ mỡ vào chảo, cái cảnh này khiến bà ta nhớ ngay đến buổi tiệc cưới ngày đó, Lý Khởi La đổ vào chảo rau xào ít nhất là gấp ba lượng mỡ mà bà ta dự tính, làm cho bà ta đau lòng tận mấy ngày liền cũng chưa nguôi ngoai.
Tôn thị bước nhanh tới, ghé mắt nhìn vào chảo, thấy được tuy rằng Lý Khởi La bỏ không ít mỡ vào đó, nhưng cũng không nhiều như lần trước, tức thì, bà ta liền nói một câu bằng giọng điệu âm dương quái khí*: À ha, là mỡ của nhà mình, nên cuối cùng cháu dâu cũng biết đau lòng rồi nhỉ?
(*âm dương quái khí: ám chỉ những người có tính tình cổ quái, kỳ lạ, làm người ta không cách nào hiểu rõ được. Nhưng khi dùng để ám chỉ lời nói thì nó lại mang ý nghĩa là câu nói đó có ý mỉa mai, châm chọc, hoặc bới móc.)
Lý Khởi La chớp chớp mắt, nhưng không trả lời Tôn thị ngay, đợi mỡ nóng tan ra rồi, nàng cho thêm gừng, tỏi, ớt vào đảo đều, tức khắc, một hương thơm nứt mũi liền lan tỏa khắp phòng bếp.
Lý Khởi La dùng sạn đảo đều một hồi, rồi bỏ thịt vào.
Nhị tẩu, để lửa nhỏ lại một chút! Khi thịt hơi săn* lại, Lý Khởi La bèn nói với Mã Đại Ni.
(*thịt săn lại: lúc bỏ thịt vào chảo xào, khi miếng thịt từ màu đỏ chuyển sang màu trắng, hơi cứng hơn một chút, cũng teo lại nhỏ hơn miếng thịt màu đỏ lúc còn sống thì được gọi là thịt đã săn lại rồi. Chú thích này dành cho các bạn không biết nầu ăn nhé ~^.^~)
Mã Đại Ni ừ một tiếng, rút bớt củi ra. Tuy rằng nàng thích việc nhóm lửa, nhưng tam đệ muội nấu ăn lại quá để ý chi tiết, một lát dùng lửa lớn, một lát dùng lửa nhỏ, thật phiền phức!
Ta nói cháu dâu này, ta đang nói chuyện với cháu đấy! Cháu không nghe thấy à? Tôn thị thấy Lý Khởi La không thèm trả lời mình, còn tưởng là do Lý Khởi La cảm thấy đuối lý, trong lòng bà ta đắc ý không thôi, lại càng được nước lấn tới.
Nói? Nói cái gì? Bà có cái gì thì nói với tôi đây này! Tần mẫu đang xắt hành, vừa nghe thấy vậy liền cầm con dao chặt mạnh xuống tấm thớt.
Mẹ, tết đến rồi, không đáng để tức giận, ha~! Lý Khởi La múc thịt xào bày ra dĩa, lại trấn an Tần mẫu xong, bấy giờ mới nhìn về phía Tôn thị: Đại bá mẫu, bữa cơm hôm nay sao có thể so bì với hỉ yến lần trước chứ? Lần trước là nhà các người phải đãi khách, cháu thấy các người chuẩn bị đồ ăn đúng thật là quá khó coi, nếu không nhờ cháu bỏ nhiều mỡ một chút, thì còn không biết các người sẽ bị bàn tán như thế nào nữa kìa! Cháu cũng là vì muốn tốt cho các người thôi!
Trong lòng Tôn thị thầm phỉ nhổ, ai mượn ngươi lo lắng!
Vậy, hôm nay chúng ta cũng là khách, chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta nói với bên ngoài à? Tôn thị tìm được lý do, lập tức phản bác.
Lý Khởi La làm ra vẻ bị chấn động, kinh ngạc trừng to hai mắt hỏi Tần mẫu: Mẹ, đại bá mẫu nói bọn họ cũng là khách, ý muốn nói rằng họ là người ngoài phải không? Vậy sao lúc đến nhà chúng ta vay tiền thì cứ luôn miệng nói là người một nhà? Mẹ, có phải mẹ nên nói lại những lời này của đại bá mẫu cho cha nghe không? Cha cứ mãi nói rằng đại bá, nhị bá và chúng ta là người một nhà, nhưng mấy người đại bá mẫu bọn họ lại không nghĩ như vậy. Con thấy chúng ta nên làm rõ ràng chuyện này thì tốt hơn, tránh cho đại bá mẫu bọn họ chịu ủy khuất.
Đại bá mẫu biến sắc, cái lá cờ người một nhà này dùng rất tốt, chính vì có ba chữ người một nhà ở đó, cho nên bọn họ mới moi được đồ từ tay lão tam.
Cháu dâu, đại bá mẫu chỉ đùa với cháu mà thôi, chúng ta đương nhiên là người một nhà rồi! Ở Tiểu Thanh Thôn, cũng chỉ có mấy nhà chúng ta là họ Tần, mối quan hệ huyết thống làm sao phủ nhận được!
Lý Khởi La phì cười: Vậy thì đại bá mẫu nên ra ngoài trước là hơn, bằng không cứ một lát thì người lại nói người là khách, một lát thì lại nói là người trong nhà, làm cho cháu và mẹ cũng không biết nên tiếp đãi đại bá mẫu người thế nào cho phải.
Tôn thị hậm hực, đôi mắt đầy luyếc tiếc đảo hết một vòng phòng bếp, xong rồi mới đi chậm rì rì ra ngoài.
Trong lòng Tần mẫu vui sướng không thôi, trước kia, thời điểm đối mặt với người hai phòng này, chỉ có mình bà làm tướng tiên phong. Trương Thúy Thúy không giỏi cãi nhau với người khác, Tần Phương thì lại càng miễn bàn, nó là một cô nương chưa chồng, hỗn hào với trưởng bối sẽ làm xấu thanh danh. Mã Đại Ni thì đúng là không có gì mà không dám nói, có điều nó lại không nói đúng trọng điểm.
Hiện tại có Lý Khởi La, hai ba câu thôi đã khiến sắc mặt Tôn thị biến thành màu gan heo, Tần mẫu cảm thấy cả người bà lúc này còn thoải mái hơn là được ăn nhân sâm nữa.
Trong phòng bếp, mẹ chồng nàng dâu bận rộn chung tay cùng nấu cơm chiều.
Trong sân, Tần Tử Viễn dẫn theo đệ đệ muội muội trong nhà cùng mấy đứa trẻ bên đại phòng và nhị phòng chơi đùa với nhau.
Cháu trai lớn của Tôn thị lớn hơn Tần Tử Viễn hai tuổi, tên là Tần Tử Chu. Tần Tử Chu còn có đệ đệ tên là Tần Tử Khúc, tuổi bằng với Tần Tử Viễn.
Hiện tại, hai huynh đệ bọn nó đang cầm một khúc cây bằng băng rượt đánh mấy con gà, làm cho mấy con gà gáy inh ỏi hoảng sợ chạy loạn khắp sân.
Tần Tử Viễn chạy tới ngăn cản: Không được đánh! Bà nội đã nói là mấy con gà còn phải đẻ trứng!
Tần Tử Chu trứng lớn hai mắt: Không đánh gà, vậy thì đánh ngươi! Nói rồi, nó liền giơ cao nhánh băng trong tay, đánh thẳng lên người Tần Tử Viễn.
Tần Tử Viễn được dạy dỗ rất tốt, tuy nhóc đôi khi hơi bướng bỉnh, nhưng không phải dạng con nít ngang ngược làm tàn. Nhóc thường chơi đùa với trẻ con trong thôn, còn về mấy đứa trẻ của đại phòng và nhị phòng, Tần mẫu cố ý căn dặn nhóc đừng tiếp xúc nhiều với bọn chúng.
Lúc này, Tần Tử Chu đột ngột xông tới như vậy, làm Tần Tử Viễn có hơi ngu ngơ.
Mắt thấy nhánh băng kia đã sắp đánh trúng vào đầu Tần Tử Viễn, thì bỗng có một bàn tay nhanh nhẹn kéo nhóc tránh đi.
Tần Tử Viễn ngẩng đầu lên: Tiểu thúc thúc......
Tần Chung nhíu mày nhìn Tần Tử Chu và Tần Tử Khúc.
Tần Tử Chu bị nhìn đến co rụt cổ lại. Lúc trước nó còn nhỏ, Tần Chung lại đến thư viện đọc sách, về sau thì Tần Chung lâm trọng bệnh, cho nên trong một năm, mấy đứa trẻ của đại phòng và nhị phòng không gặp Tần Chung được mấy lần.
Bọn nó cũng không mấy quen thuộc với Tần Chung, nhưng thấy Tần Chung có vẻ yếu ớt, ngoại trừ lúc đầu là bị ánh mắt của Tần Chung dọa sợ thì rất nhanh chúng là lấy lại được lá gan mà ưỡn ngực lên.
Nhìn cái gì? Bà nội của ta nói, cái nhà này sớm muộn gì cũng là của chúng ta mà thôi!
Tần Chung nghe vậy, lập tức không còn tức giận, ngược lại còn cười một tiếng, rồi dặn dò Tần Tử Viễn và mấy đứa bé nhà mình: Đừng có chơi chung với chúng nó! Vốn dĩ đã không được thông minh rồi, bây giờ còn chơi chung với mấy đứa không có đầu óc này thì không phải sẽ càng ngốc hơn à?
Tần Tử Viễn dạ một tiếng, rồi đi theo sau Tần Chung vào nhà.
Tần Tử Chu đâu biết câu nói vừa rồi của Tần Chung là có nghĩa gì, nhưng trực giác của nó nói cho nó biết rằng nó vừa bị coi thường. Tần Tử Chu hét to một tiếng, vung nhánh băng lên, xông tới đánh mạnh vào lưng Tần Chung.
Bốp! Tần Chung đâu có ngờ trẻ con bên đại phòng lại ngu đến mức này, nên lúc xoay người đi không hề phòng bị một chút nào, chính vì vậy mà bị đánh một cái đến lảo đảo.
Tướng công! Trùng hợp thay, đúng vào lúc này, Lý Khởi La và mấy người Tần mẫu vừa mới xong việc ở phòng bếp đi ra ngoài, liền thấy ngay được một màn kia.
Lý Khởi La vừa dứt lời thì cả người đã đên bên cạnh Tần Chung rồi: Không sao chứ?
Tần Chung lắc lắc đầu, tuy có hơi đau, nhưng y phục mùa đông dày, nên cũng không có gì đáng ngại.
Đợi đó, ta báo thù cho chàng! Nàng nói xong thì trực tiếp đi đến trước mặt Tần Tử Chu, không nói hai lời liền túm lấy nó y như là xách con gà con rồi tung lên cao.
A..a... Cha, mẹ, cứu con với! Tuy Tần Tử Chu ngang tàn, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa con nít mới mấy tuổi đầu, bị hất tung lên cao như vậy làm sao mà không sợ cho được, nên nó lập tức lớn tiếng òa khóc.
Tiếng khóc này của nó lập tức khiến tất cả người trong nhà vội chạy ra.
Mẹ của Tần Tử Chu, Mã thị lập tức hét lên chói tai: Ngươi buông Chu nhi ra, ngươi muốn làm gì?
Lý Khởi La hừ lạnh: Không phải nó thích đánh người à? Ta cho nó nếm thử mùi vị bị người ta đánh là như thế nào?
****Sorry mọi người, 35 chương truyện trước Sa edit sai tên nữ chính, tên đúng là Lý Khởi La, Khởi La nghĩa là dệt lụa. Đây là thông tin do một bạn đọc giả cung cấp cho Sa, vì Sa chỉ edit lại văn cover, Sa không tìm được bản raw, nên đã edit sai tên nữ chính. Từ chương này Sa sẽ sửa lại tên nữ chính là Lý Khởi La. Sorry mọi người lần nữa vì sai sót này, và cũng xin cám ơn bạn đọc đã cung cấp thông tin này cho Sa, mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ cho Sa, cám ơn các bạn!
___________
Lý Khởi La đi ra ngoài rồi, Tần Chung mới cảm giác được bàn tay Lý Khởi La không lạnh băng như bàn tay của mình, dù hiện tại đang là mùa đông, nhưng nhiệt độ trên người Lý khởi La vẫn rất ấm áp.
Tần Chung cúi đầu nhìn bàn tay mình, cảm nhận được trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm của Lý Khởi La, thấp giọng cười khẽ: Bây giờ đã lưu lại, thì sau này cũng đừng mong chạy được....
Tiểu thúc thúc... Tần Tử Viễn ngượng ngượng ngùng ngùng bước vào phòng, đến trước giường Tần Chung, hai bàn tay nhỏ xoắn xuýt vào nhau y như bánh quẩy.
Tần Chung nhìn về phía Tần Tử Viễn, thắng nhóc này cũng xem như là chó ngáp phải ruồi, bằng không, hắn cũng không biết đến khi nào mới có dũng khí mở lời với Khởi La. Cho nên, Tần Chung ôn hòa mỉm cười: Làm sao vậy?
Tần Tử Viễn ậm ừ hai tiếng: Tiểu thúc thúc, thật xin lỗi! Có phải... Có phải tiểu thẩm thẩm đã biết chuyện thúc nói tiểu thẩm thẩm ăn thịt người, cho nên mới dọa cho thúc đổ bệnh phải không?
Quả thật hắn đổ bệnh cũng có một phần là do bị Lý Khởi La dọa sợ, cho nên tiểu tử này nói vậy cũng xem như là đúng một nửa. Vì thế, Tần Chung ừm một tiếng.
Tần Tử Viễn áy náy chết đi được: Xin lỗi tiểu thúc thúc! Con không nên tìm thúc hỏi.... Nhóc khổ sở đến muốn khóc.
Tử Viễn, con làm sao vậy? Lý Khởi La bưng chén thuốc vào, vừa liếc mắt đã nhìn thấy ngay khuôn mặt nhỏ mếu máo sắp khóc của Tần Tử Viễn.
Không có gì! Nó đang lo lắng cho ta! Tần Chung vội nói.
Lý Khởi La ngồi xuống cạnh giường, thổi thổi chén thuốc, sau đó hỏi Tần Tử Viễn: Tiểu thúc thúc con nói đúng không?
Trên mặt Tần Chung mang theo ý cười nhẹ nhàng mà ôn hòa, ánh mắt lại khẩn trương nhìn chằm chằm vào Tần Tử Viễn.
Tần Tử Viễn ừm một tiếng, rồi lắp bắp hỏi Lý Khởi La: Tiểu thẩm thẩm, thẩm đừng dọa tiểu thúc thúc được không?
Lý Khởi La sửng sốt, nhìn Tần Tử Viễn: Tiểu thúc thúc nói với con như vậy?
Bàn tay đặt dưới chăn của Tần Chung lập tức siết chặt, lén lút làm ra động tác bảo Tần Tử Viễn đừng nói.
Tần Tử Viễn không nhìn thấy, nhóc tiếp tục toàn tâm toàn ý cầu tình cho tiểu thúc thúc nhà mình: Ừm! Tiểu thẩm thẩm, con rất thích tiểu thẩm thẩm! Tiểu thúc thúc cũng thích tiểu thẩm thẩm! Thẩm đừng dọa tiểu thúc thúc nha!
Thấy chén thuốc đã bớt nóng, Lý Khởi La trực tiếp nhét chén thuốc vào tay Tần Chung: Tự uống đi! Sau đó thì quay đầu lại nhìn Tần Tử Viễn, nói lời sâu xa: Tử Viễn, có rất nhiều chuyện đôi khi không hề giống như những gì con nhìn thấy! Đợi sau này con trưởng thành rồi tự nhiên sẽ hiểu! Nàng đứng lên, liếc nhìn Tần Chung một cái: Chàng tự mà nghỉ ngơi cho tốt đi! Ta nói rồi, ta sẽ không thủ tiết cho chàng đâu! Dứt lời, Lý KhởiLa liền ra khỏi phòng ngay.
Tần Chung cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Tần Tử Viễn một cái: Tiểu tử thúi này có phải cố ý hay không đây?
Tần Tử Viễn còn mang vẻ mặt ngây ngô mờ mịt nhìn Tần Chung: Tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm nói vậy nghĩa là sao?
Tần Chung à một tiếng, dịu giọng đáp: Nghĩa là con vẫn còn quá nhỏ, cái gì cũng không biết, cho nên phải nghe theo lời của thúc!
Nhưng mà, thúc nói dối thì cũng phải nghe theo sao ạ? Tần Tử Viễn sờ sờ đầu, sau đó còn nói thầm thêm một câu: Thúc còn gạt con, nói là tiểu thẩm thẩm ăn thịt người đó!
Tần Chung càng cười ôn hòa hơn: Thúc không có lừa con, đợi con lớn rồi sẽ tự hiểu ra thôi! Bây giờ, xoay người. Ý Tần Chung bảo Tần Tử Viễn xoay người sang chỗ khác.
Tần Tử Viễn a một tiếng rồi lập tức xoay người.
Tiếp theo đi đến bên cạnh cửa!
Tần Tử Viễn còn tưởng Tần Chung đang chơi đùa với mình, miệng nhỏ cười toe toét chạy nhanh đến cạnh cửa: Tiểu thúc thúc, tiếp theo làm gì nữa ạ?
Ra khỏi phòng, tự mình đi chơi đi! Tần Chung cúi đầu uống thuốc.
Gương mặt Tần Tử Viễn lập tức suy sụp, nhưng thấy Tần Chung không để ý đến mình nữa, nên đành phải bĩu môi đi ra khỏi phòng.
Tần Chung nhìn theo phương hướng Tần Tử Viễn rời đi, rồi lắc đầu ngao ngán thở dài: Tiểu tử này không đáng tin một chút nào.
Những ngày sau đó, tuyết rơi càng lúc càng lớn, nghe nói có vài hộ gia đình bởi vì dựng lều tranh, nên buổi tối khi trời đổ tuyết lớn đã làm sập lều, mọi người trong nhà đều bị lều sập đè lên. Cũng may là nhà bên cạnh nghe thấy động tĩnh quá lớn liền chạy ra xem, sau đó thì vội vàng gọi người trong thôn đến giúp đỡ cứu người.
Chuyện như vậy là hết sức bình thường, không có ai bị lạnh chết đã xem như là may mắn lắm rồi.
Gió tuyết tung bay, thời gian dần qua, chớp mắt đã đến cuối tháng chạp, trong một tháng qua, Lý Khởi La lại thêu ra được một đợt hàng mang đi bán, ngoài trừ mua nguyên liệu thức ăn của phương thuốc bồi bổ cho Tần Chung ra, thì nàng còn mua thêm đồ dùng tết.
Năm nay, nhờ có Lý Khởi La mỗi tháng nộp vào của công một lượng bạc, cộng thêm người trong nhà đều nhìn chằm chằm vào Tần phụ, không để cho ông mang tiền đi cho người của hai phòng kia, cho nên của công cũng xem như là rộng rãi được một chút.
Lại thấy dưới sự chăm sóc của Lý Khởi La, sức khỏe Tần Chung càng ngày càng tốt, Tần mẫu người gặp chuyện vui nên tâm tình cũng sảng khoái, nhìn bà cũng trẻ trung hơn rất nhiều.
Hôm nay là hai mươi lăm tháng chạp, Tần Diệu đã nghỉ làm, Tần mẫu viết ra một danh sách, đưa tiền, sai Tần Diệu và Tần Phấn lên huyện thành mua đồ dùng tết.
Tần Diệu vui vẻ cầm tiền: Con làm việc thì mẹ cứ việc yên tâm!
Tần mẫu vỗ vỗ vai Tần Diệu: Bớt nói mấy lời ngon ngọt này với mẹ của con đi! Người cũng già đầu rồi, phải biết tính toán cho tương lai, nếu cứ còn tình trạng có một đồng lại tiêu hết một đồng, thì đầu xuân sang năm, con hãy đưa hết tiền riêng đây để mẹ giữ giúp con.
Tần Diệu nghe xong quả thật có hơi động tâm một chút, cả hắn và nương tử đều không giữ được tiền. Đối với Tần mẫu, hắn tất nhiên là vô cùng yên tâm, nhưng mà cha thì...., aiz! Bỏ đi! Lúc trước, chính vì mẹ sợ cha sẽ đem hết tiền trong nhà đưa cho đại bá và nhị bá, nên mới để cho mấy phòng huynh đệ bọn hắn tự giữ tiền riêng.
Tần mẫu hiển nhiên cũng vừa nghĩ đến điều này: Thôi bỏ đi! Tiền do các con tự kiếm, thì tự mình giữ vẫn tốt hơn là nhờ người khác.
Tần Diệu nhận tiền Tần mẫu đưa xong, nói: Mẹ, tết này, đại bá và nhị bá vẫn đến nhà chúng ta ăn cơm tất niên à?
Sắc mặt Tần mẫu lúc này cũng rất khó coi: Chuyện này còn có biện pháp nào khác đâu! Lúc gia gia các con còn sống đã như vậy rồi!
Tần Diệu nói thầm: Cháu trai cháu gái nhà đại bá cũng đã được mấy tuổi rồi, còn ăn cơm tất niên chung với nhau làm gì không biết! Chờ mà xem! Bữa cơm tất niên năm nay chắc chắn sẽ không ăn được yên ổn! Hừ! Không thể để cho người khác thoải mái đón năm mới à?
Tần mẫu thấy phiền lòng, phất phất tay: Đi mau đi! Đi mau đi!
Tần Phấn, Tần Diệu đi rồi, Tần mẫu mới dẫn đầu mấy đứa con dâu và cả Tần Phương cùng nhau làm tổng dọn dẹp* nhà cửa.
(*nguyên văn cover chỗ này là tổng vệ sinh, nhưng cổ đại không có từ vệ sinh nên edit lại thành dọn dẹp.)
Tần mẫu thích sạch sẽ, trong nhà mỗi ngày ít nhất phải được quét tước một lần. Kỳ thực, quét dọn sạch sẽ hết từ trong ra ngoài như vậy cũng là cả một quá trình. Tần mẫu phân phó việc cho mấy đứa con dâu xong, còn đặc biệt dặn dò Lý Khởi La: Khởi La, mấy việc nặng nhọc cứ giao hết cho nhị tẩu con là được! Đôi tay của con không thể để bị thương được. Nhị tẩu con da dày, không làm được mấy chuyện tỉ mỉ, cứ để cho nó quét tước là được.
Mã Đại Ni nghe vậy thì có chút ủy khuất: Mẹ, con vẫn còn đang ở đây mà!
Tần mẫu cười một tiếng: Ngươi ở đây thì sao? Ta nói không đúng à? Nói xong, bà liền xoay người, muốn đi vào phòng của Mã Đại Ni và Tần Diệu. Tần mẫu không bao giờ tự tiện vào phòng riêng của con trai và con dâu. Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có thời điểm tổng dọn dẹp cuối năm như dịp này là bà mới vào xem thử một chút.
Thế nhưng, Tần mẫu vừa đi đến cạnh cửa, thì Mã Đại Ni liền hoảng hốt rối loạn vội chạy tới ngăn bà lại: Mẹ, phòng của chúng con thì có gì mà xem chứ? Đợi lát nữa con sẽ tự mình dọn dẹp, mẹ đừng quá vất vả!
Tần mẫu sầm nét mặt: Ngươi tránh ra cho ta!
Mã Đại Ni hết cách, chỉ đành tránh ra, Tần mẫu chỉ vừa bước vào trong một bước thì nàng liền co rụt cổ lại.
Lý Khởi La thấy thật kỳ quái, chẳng qua là vào phòng xem một chút thôi, có gì mà phải sợ? Tần mẫu lại không phải là người chiếm đồ của con dâu làm của riêng.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Lý Khởi La, thì ngay sau đó nàng đã nghe thấy âm thanh tức giận ngút trời của Tần mẫu vang lên từ trong phòng lão nhị: MÃ ĐẠI NI, NGƯƠI LẾCH VÀO ĐÂY CHO TA!
Lý Khởi La và Trương Thúy Thúy cùng nhìn nhau một cái, rồi cũng đi theo vào phòng lão nhị.
Vừa mới bước vào phòng, Lý Khởi La liền bịt mũi lui về sau tận mấy bước, trời ơi! Đây mà là phòng cho người ở sao? Trong phòng quả thật không có nổi một chỗ để đặt chân. Đồ đạc thì vứt lung tung loạn xạ trên giường. Ở trên ngăn tủ đầu giường còn có một ít xương xẩu. Cũng may hiện tại đang là mùa đông, bằng không, mấy thứ như vậy không biết sẽ thu hút bao nhiêu ruồi, bọ, chuột, kiến nữa! Mà lúc vừa bước vào phòng, một mùi hôi nồng nặc liền xông thẳng vào mũi, quả thật là không tài nào thở nổi.
Trương Thúy Thúy cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Tần mẫu tức muốn chết đi được! Cả đời bà luôn sạch sẽ ngăn nắp, bây giờ nhìn ngôi nhà tốt đẹp của mình bị Mã Đại Ni biến thành dáng vẻ như vầy, bảo bà làm sao mà không bị lửa giận công tâm chứ?
Mã Đại Ni ngượng nghịu nói: Mẹ, phòng của con,con sẽ tự dọn dẹp mà! Người đừng đứng đây nữa, tránh bị thối!
Thối? Ngươi còn biết là ta sẽ bị thối? Thế mà ngươi còn bày ra như vậy hả? Ngày thường ngươi không biết dọn dẹp một chút sao? Đây là nơi dành cho người ở à? Ngươi nhìn đi! Chuồng gà trong nhà còn sạch hơn cái phòng của ngươi! Còn thất thần ở đó làm gì? Không mau đi dọn dẹp ngay cho ta! Hôm nay, nếu ngươi không dọn dẹp sạch sẽ thì đừng hòng được ăn cơm! Tần mẫu bị tức đến lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục, bà quay đầu lại nói với Trương Thúy Thúy và Lý Khởi La: Hai người các con đi làm việc khác đi! Hôm nay tất cả mọi thứ trong nhà đều do nhà lão nhị dọn dẹp!
Lý Khởi La vội vàng đi ra khỏi phòng lão nhị ngay, nàng đúng là bội phục Mã Đại Ni, nhà cửa Tần gia cũng được xem là sạch sẽ nhất nhì ở Tiểu Thanh Thôn, Tần mẫu lại càng là người thích sạch sẽ, nhiều năm như vậy mà nhà cửa nhìn vẫn như mới, nhưng căn phòng của Mã Đại Ni quả thật là khiến nàng mở rộng tầm mắt, so với những phòng khác trong Tần gia thì đúng là một trời một vực.
Lúc này, Tần Chung vừa từ bên ngoài về tới, hơi hơi thở phì phò, hắn lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một cái bánh dày được bọc bằng giấy đưa cho Lý Khởi La: Vẫn còn nóng!
Lý Khởi La nhận lấy, vươn tay ra giúp Tần Chung sửa sửa lại xiêm y, rồi lại cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt Tần Chung: Sao hôm nay lại chạy đến tận cuối thôn thế?
Từ ngày cùng Tần Chung giải khai nỗi lòng của nhau xong, Lý Khởi La thấy sức khỏe Tần Chung đúng là quá yếu, cho nên nàng đẩy nhanh tiến độ cải thiện thân thể Tần Chung. Ngoại trừ việc sử dụng món ăn theo phương thuốc bổ, Lý Khởi La còn dạy cho Tần Chung một bộ thể dục dưỡng sinh.
Hằng ngày, vào lúc sáng sớm, Lý Khởi La luôn luôn tập chung với Tần Chung ở trước sân. Ban đầu, mấy đứa nhóc thấy rất thú vị, còn hi hi ha ha vặn tay vặn chân bắt chước theo hai người.
Nhưng chỉ được mấy ngày thì bọn chúng đã hết hứng thú.
Lý Khởi La căn cứ theo tình trạng sức khỏe của Tần Chung mà tiến hành tuần tự từng bước một, sau khi cảm thấy thân thể Tần Chung có thể chịu nổi, ngoài bộ thể dục dưỡng sinh, nàng còn bảo Tần Chung chạy bộ chậm để vận động thêm.
Mỗi ngày, Lý Khởi La cũng cùng chạy bộ chung với Tần Chung. Hành vi của đôi phu thê trẻ này còn làm dấy lên một trận nghị luận sôi nổi ở Tiểu Thanh Thôn. Bởi vì mọi người thấy thắc mắc, tại sao mùa đông mà phu thê nhà này không ở yên trong phòng cho ấm, lại chạy ra ngoài tìm lạnh như thế?
Hôm nay, Lý Khởi La phải ở nhà dọn dẹp, cho nên chỉ có một mình Tần Chung chạy bộ.
Tần Chung để mặc Lý Khởi La lau mồ hôi giúp mình, hai mắt đầy ý cười, đáp: Tay nghề làm bánh dày của Trương Đại Nương nổi tiếng là ngon nhất thôn, nhà bọn họ thừa dịp cuối năm nên muốn làm một ít đem ra bán.
Lý Khởi La khẽ cười: Chàng đúng là có tài trêu chọc người khác nhỉ? Tần Chung đặc biệt có khả năng khiến cho người ta thích hắn, nhất là những người lớn tuổi. Đương nhiên, các cô nương trẻ tuổi thì lại càng thích hắn hơn.
Nghĩ đến đây, Lý Khởi La lại tăng thêm lực tay khi lau mồ hôi cho Tần Chung: Hôm nay có phải lại có tiểu cô nương nào đó tặng đồ cho chàng đúng không? Trước kia, thời điểm mà nàng chạy bộ cùng Tần Chung ở bên ngoài, không biết mấy tiểu cô nương ở trong thôn bị làm sao, mùa đông lại không sợ lạnh, có ngươi đi cắt cỏ dại, có người mang thau gỗ đi giặt y phục, sau đó thì làm như vô tình gặp được hai phu thê nàng, e lệ bước tới chào hỏi, nào là: Tần Chung ca ca, sao huynh lại ăn mặc mỏng manh như vậy? Rồi thì: Tần Chung ca ca, đừng để bị lạnh~! Sau đó còn tặng một ít đồ cho Tần Chung.
Đương nhiên, do Lý Khởi La đứng ngay bên cạnh, nên mấy nha đầu kia mới không tình nguyện mà chào một tiếng với nàng.
Lý Khởi La cảm thấy rất mệt tim, nàng thật muốn nói một câu: Các cô nương, hiện tại trời đổ tuyết lớn như thế, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, các người còn cắt cỏ dại cái gì chứ? Còn có cái gì mà giặt y phục gì gì đó nữa, sông suối cũng đóng băng hết rồi, các người dùng băng để giặt y phục à?
Nghe Lý Khởi La hỏi vậy, Tần Chung lắc lắc đầu, nói: Có nàng ở đó, họ mới dám đến! Bởi vì có Lý Khởi La ở bên cạnh, nên mấy cô nương kia mới dám bước tới chào hỏi với Tần Chung. Bằng không, dù các nàng không cần giống với những tiểu thư nhà giàu luôn giữ quy cũ, nhưng cũng phải kiêng dè câu nam nữ hữu biệt.
Lý Khởi La suy nghĩ cẩn thận việc này, thu khăn về, cắn một miếng bánh dày, chớp mắt: Vậy được, sao này chàng đi chạy bộ một mình đi!
Lý Khởi La tinh nghịch nhìn Tần Chung đầy giảo hoạt, nàng thật muốn biết Tần Chung sẽ đáp lại thế nào? Nếu Tần Chung nói muốn chạy cùng nàng, vậy nàng sẽ hỏi Tần Chung rằng có phải chàng muốn gặp mấy cô nương kia không ngay.
Tần Chung hơi khựng lại, tha thiết nhìn Lý Khởi La: Ừm, được! Vậy lúc ở nhà nàng phải ở cạnh ta nhiều một chút, bù cho thời gian ta chạy bộ một mình bên ngoài.
Lý Khởi La: ........ Cái này đâu có giống với kịch bản đâu!
Trưa hôm đó, sau khi Tần Diệu và Tần Phấn trở về, Tần mẫu lại kéo Tần Diệu ra mắng một hồi: Cái phòng kia bị phu thê con làm cho bẩn không khác gì chuồng heo cả, nương tử con đã lười rồi, vậy mà con cũng để mặc như thế hả? Nếu sau này phu thê con mà còn như vậy nữa, thì cút ra ngoài tự dựng lều mà ở, lúc đó mặc tình cho các con muốn bẩn thế nào thì bẩn.
Tần Diệu tất nhiên là vội vàng nhận lỗi, lời gì có thể nói, có thể dỗ đều mang ra dùng hết, phải mất một lúc lâu Tần Diệu mới dỗ được cho Tần mẫu nguôi giận.
Tiếp đó, Tần Diệu nói nhỏ với Mã Đại Ni đang đứng bên cạnh: Mẹ bọn nhỏ, sau này nàng nên dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp một chút đi! Chúng ta ở cũng thấy thoải mái hơn.
Mã Đại Ni vốn đã bị Tần mẫu mắng đến không ngóc đầu dậy được rồi, vừa nghe Tần Diệu bảo thế thì chỉ đành mang vẻ mặt đưa đám mà gật đầu hứa.
Chuẩn bị đón tết, từ trên xuống dưới ai nấy cũng đều bận rộn, chớp mắt một cái thì đã đến ngày ba mươi.
Sáng sớm, ba đứa bé đã được cho mặc y phục mới tinh, dù chỉ là con nít, nhưng chúng cũng có tính tình yêu cái đẹp. Tần Tử Viễn ưỡn cái bụng bự nhỏ của mình, tướng đi y như con cua, lon ton đến trước mặt Tần Chung.
Tiểu thúc thúc, nhìn xem nhìn xem, con có đẹp không? Bà nội nói nhóc giống cái gì í nhỉ? Cái gì mà đồng tử gì đó? Tóm lại chính là một đứa bé xinh đẹp đáng yêu. Chính vì vậy nên nhóc mới không nhịn được mà chạy đến trước mặt Tần Chung khoe mẽ.
Tần Chung cúi đầu nhìn hạt đậu nhỏ đứng còn chưa tới đùi mình một cái.
Tần Tử Viễn liền vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó lại cảm thấy bản thân hơi lùn, nên lén lút nhón nhón chân lên một chút, hất cao cằm nhỏ, nhìn chăm chú vào Tần Chung.
Tần Chung thấy Tần Tử Viễn trong mấy tháng qua vì được ăn uống no đủ mà gương mặt nhỏ đã ú lên một chút, cộng thêm dáng vẻ hiện tại của nhóc, làm cho Tần Chung phì cười: Phụt!
Tần Tử Viễn nghe nói mình ú lên, còn cho đó là lời khen tốt! Lớn lên mập một chút mới tốt! Người lớn trong thôn mỗi lần khen trẻ con chẳng phải đều nói: Nhìn đứa trẻ kia xem, thật bụ bẫm, lớn lên thật đẹp!
Nhóc âm thầm tính toán, về sau mỗi ngày nhất định phải ăn nhiều một chút, tranh thủ để cho mọi người cũng khen nhóc như vậy.
Chút tâm tư nhỏ bé này của Tần Tử Viễn hoàn toàn không giống Tần Phấn, ngược lại có phần giống với Tần Diệu hơn. Có lẽ do đều là người của Tần gia, nên không ít thì nhiều cũng có chút giống nhau.
Đùng đùng đùng..... Bắt đầu đón năm mới, khắp nơi trong thôn đều vang đầy tiếng pháo. Năm cũ qua đi, năm mới tới, người người lại thêm một tuổi. Nguyện cầu cho sang năm mưa thuận gió hòa, gia đạo bình an, không tai không họa.
Bữa cơm tất niên đêm ba mươi của Tần gia luôn được an bày vào buổi tối. Hoàng hôn vừa xuống, già trẻ lớn bé của đại phòng và nhị phòng đã dìu dắt nhau tới Tần gia.
Trong ngoài Tần gia được tổng dọn dẹp ngăn nắp vốn đã có chút rộng rãi, bây giờ nhiều người đến như thế, trông lại chật chội hơn khá nhiều. Mấu chốt là trẻ con nhà hai phòng kia, chúng không hề ngoan ngoãn như đám Tần Tử Viễn, cứ chạy nhảy lung tung, thậm chí còn phá phách mở cổng chuồng gà, rượt đuổi gà chạy khắp sân.
Bệnh quy tắc của Tần mẫu lại tái phát, tính tình thường ngày của bà luôn tỉ mỉ sạch sẽ, nhưng bà lại không thể mắng trẻ con, nên chỉ đành nói với Trương thị và Tôn thị: Hai người mau rầy bọn nhỏ một chút đi! Trời lạnh thế này, chúng còn chạy giỡn trên tuyết, y phục ướt hết thì làm sao mà mặc được nữa?
Trương thị và Tôn thị ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, lúc này mới chịu kêu con dâu nhà mình gọi bọn trẻ dừng lại.
Đệ muội, để chúng ta giúp muội nấu cơn nhé! Tôn thị chớp chớp mắt, không đợi Tần mẫu đồng ý đã đi luôn vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Lý Khởi La đang xào thịt, nàng nấu ăn rất ngon, nên Tần mẫu giao cho nàng làm chủ bếp.
Lý Khởi La cũng thích việc này, nên vui vẻ nhận nhiệm vụ.
Mã Đại Ni làm trợ thủ cho Lý Khởi La, phụ trách nhóm lửa. Trương Thúy Thúy hầm canh, Tần Phương nấu cơm. Mọi người ai làm việc nấy, theo sự sắp xếp của Tần mẫu.
Nhị tẩu, tiếp theo đây món xào cần dùng lửa lớn, tẩu chú ý thêm củi nha! Lý Khởi La cắt thịt xong liền để cạnh bếp lò, rồi lấy một ít mỡ bỏ vào chảo.
Mã Đại Ni vui vẻ ừm một tiếng: Biết rồi~! Những ngày mùa đông, Mã Đại Ni đặc biệt thích công việc nhóm lửa này.
Khi Tôn thị theo sau Tần mẫu vào bếp, đúng lúc thấy được Lý Khởi La bỏ mỡ vào chảo, cái cảnh này khiến bà ta nhớ ngay đến buổi tiệc cưới ngày đó, Lý Khởi La đổ vào chảo rau xào ít nhất là gấp ba lượng mỡ mà bà ta dự tính, làm cho bà ta đau lòng tận mấy ngày liền cũng chưa nguôi ngoai.
Tôn thị bước nhanh tới, ghé mắt nhìn vào chảo, thấy được tuy rằng Lý Khởi La bỏ không ít mỡ vào đó, nhưng cũng không nhiều như lần trước, tức thì, bà ta liền nói một câu bằng giọng điệu âm dương quái khí*: À ha, là mỡ của nhà mình, nên cuối cùng cháu dâu cũng biết đau lòng rồi nhỉ?
(*âm dương quái khí: ám chỉ những người có tính tình cổ quái, kỳ lạ, làm người ta không cách nào hiểu rõ được. Nhưng khi dùng để ám chỉ lời nói thì nó lại mang ý nghĩa là câu nói đó có ý mỉa mai, châm chọc, hoặc bới móc.)
Lý Khởi La chớp chớp mắt, nhưng không trả lời Tôn thị ngay, đợi mỡ nóng tan ra rồi, nàng cho thêm gừng, tỏi, ớt vào đảo đều, tức khắc, một hương thơm nứt mũi liền lan tỏa khắp phòng bếp.
Lý Khởi La dùng sạn đảo đều một hồi, rồi bỏ thịt vào.
Nhị tẩu, để lửa nhỏ lại một chút! Khi thịt hơi săn* lại, Lý Khởi La bèn nói với Mã Đại Ni.
(*thịt săn lại: lúc bỏ thịt vào chảo xào, khi miếng thịt từ màu đỏ chuyển sang màu trắng, hơi cứng hơn một chút, cũng teo lại nhỏ hơn miếng thịt màu đỏ lúc còn sống thì được gọi là thịt đã săn lại rồi. Chú thích này dành cho các bạn không biết nầu ăn nhé ~^.^~)
Mã Đại Ni ừ một tiếng, rút bớt củi ra. Tuy rằng nàng thích việc nhóm lửa, nhưng tam đệ muội nấu ăn lại quá để ý chi tiết, một lát dùng lửa lớn, một lát dùng lửa nhỏ, thật phiền phức!
Ta nói cháu dâu này, ta đang nói chuyện với cháu đấy! Cháu không nghe thấy à? Tôn thị thấy Lý Khởi La không thèm trả lời mình, còn tưởng là do Lý Khởi La cảm thấy đuối lý, trong lòng bà ta đắc ý không thôi, lại càng được nước lấn tới.
Nói? Nói cái gì? Bà có cái gì thì nói với tôi đây này! Tần mẫu đang xắt hành, vừa nghe thấy vậy liền cầm con dao chặt mạnh xuống tấm thớt.
Mẹ, tết đến rồi, không đáng để tức giận, ha~! Lý Khởi La múc thịt xào bày ra dĩa, lại trấn an Tần mẫu xong, bấy giờ mới nhìn về phía Tôn thị: Đại bá mẫu, bữa cơm hôm nay sao có thể so bì với hỉ yến lần trước chứ? Lần trước là nhà các người phải đãi khách, cháu thấy các người chuẩn bị đồ ăn đúng thật là quá khó coi, nếu không nhờ cháu bỏ nhiều mỡ một chút, thì còn không biết các người sẽ bị bàn tán như thế nào nữa kìa! Cháu cũng là vì muốn tốt cho các người thôi!
Trong lòng Tôn thị thầm phỉ nhổ, ai mượn ngươi lo lắng!
Vậy, hôm nay chúng ta cũng là khách, chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta nói với bên ngoài à? Tôn thị tìm được lý do, lập tức phản bác.
Lý Khởi La làm ra vẻ bị chấn động, kinh ngạc trừng to hai mắt hỏi Tần mẫu: Mẹ, đại bá mẫu nói bọn họ cũng là khách, ý muốn nói rằng họ là người ngoài phải không? Vậy sao lúc đến nhà chúng ta vay tiền thì cứ luôn miệng nói là người một nhà? Mẹ, có phải mẹ nên nói lại những lời này của đại bá mẫu cho cha nghe không? Cha cứ mãi nói rằng đại bá, nhị bá và chúng ta là người một nhà, nhưng mấy người đại bá mẫu bọn họ lại không nghĩ như vậy. Con thấy chúng ta nên làm rõ ràng chuyện này thì tốt hơn, tránh cho đại bá mẫu bọn họ chịu ủy khuất.
Đại bá mẫu biến sắc, cái lá cờ người một nhà này dùng rất tốt, chính vì có ba chữ người một nhà ở đó, cho nên bọn họ mới moi được đồ từ tay lão tam.
Cháu dâu, đại bá mẫu chỉ đùa với cháu mà thôi, chúng ta đương nhiên là người một nhà rồi! Ở Tiểu Thanh Thôn, cũng chỉ có mấy nhà chúng ta là họ Tần, mối quan hệ huyết thống làm sao phủ nhận được!
Lý Khởi La phì cười: Vậy thì đại bá mẫu nên ra ngoài trước là hơn, bằng không cứ một lát thì người lại nói người là khách, một lát thì lại nói là người trong nhà, làm cho cháu và mẹ cũng không biết nên tiếp đãi đại bá mẫu người thế nào cho phải.
Tôn thị hậm hực, đôi mắt đầy luyếc tiếc đảo hết một vòng phòng bếp, xong rồi mới đi chậm rì rì ra ngoài.
Trong lòng Tần mẫu vui sướng không thôi, trước kia, thời điểm đối mặt với người hai phòng này, chỉ có mình bà làm tướng tiên phong. Trương Thúy Thúy không giỏi cãi nhau với người khác, Tần Phương thì lại càng miễn bàn, nó là một cô nương chưa chồng, hỗn hào với trưởng bối sẽ làm xấu thanh danh. Mã Đại Ni thì đúng là không có gì mà không dám nói, có điều nó lại không nói đúng trọng điểm.
Hiện tại có Lý Khởi La, hai ba câu thôi đã khiến sắc mặt Tôn thị biến thành màu gan heo, Tần mẫu cảm thấy cả người bà lúc này còn thoải mái hơn là được ăn nhân sâm nữa.
Trong phòng bếp, mẹ chồng nàng dâu bận rộn chung tay cùng nấu cơm chiều.
Trong sân, Tần Tử Viễn dẫn theo đệ đệ muội muội trong nhà cùng mấy đứa trẻ bên đại phòng và nhị phòng chơi đùa với nhau.
Cháu trai lớn của Tôn thị lớn hơn Tần Tử Viễn hai tuổi, tên là Tần Tử Chu. Tần Tử Chu còn có đệ đệ tên là Tần Tử Khúc, tuổi bằng với Tần Tử Viễn.
Hiện tại, hai huynh đệ bọn nó đang cầm một khúc cây bằng băng rượt đánh mấy con gà, làm cho mấy con gà gáy inh ỏi hoảng sợ chạy loạn khắp sân.
Tần Tử Viễn chạy tới ngăn cản: Không được đánh! Bà nội đã nói là mấy con gà còn phải đẻ trứng!
Tần Tử Chu trứng lớn hai mắt: Không đánh gà, vậy thì đánh ngươi! Nói rồi, nó liền giơ cao nhánh băng trong tay, đánh thẳng lên người Tần Tử Viễn.
Tần Tử Viễn được dạy dỗ rất tốt, tuy nhóc đôi khi hơi bướng bỉnh, nhưng không phải dạng con nít ngang ngược làm tàn. Nhóc thường chơi đùa với trẻ con trong thôn, còn về mấy đứa trẻ của đại phòng và nhị phòng, Tần mẫu cố ý căn dặn nhóc đừng tiếp xúc nhiều với bọn chúng.
Lúc này, Tần Tử Chu đột ngột xông tới như vậy, làm Tần Tử Viễn có hơi ngu ngơ.
Mắt thấy nhánh băng kia đã sắp đánh trúng vào đầu Tần Tử Viễn, thì bỗng có một bàn tay nhanh nhẹn kéo nhóc tránh đi.
Tần Tử Viễn ngẩng đầu lên: Tiểu thúc thúc......
Tần Chung nhíu mày nhìn Tần Tử Chu và Tần Tử Khúc.
Tần Tử Chu bị nhìn đến co rụt cổ lại. Lúc trước nó còn nhỏ, Tần Chung lại đến thư viện đọc sách, về sau thì Tần Chung lâm trọng bệnh, cho nên trong một năm, mấy đứa trẻ của đại phòng và nhị phòng không gặp Tần Chung được mấy lần.
Bọn nó cũng không mấy quen thuộc với Tần Chung, nhưng thấy Tần Chung có vẻ yếu ớt, ngoại trừ lúc đầu là bị ánh mắt của Tần Chung dọa sợ thì rất nhanh chúng là lấy lại được lá gan mà ưỡn ngực lên.
Nhìn cái gì? Bà nội của ta nói, cái nhà này sớm muộn gì cũng là của chúng ta mà thôi!
Tần Chung nghe vậy, lập tức không còn tức giận, ngược lại còn cười một tiếng, rồi dặn dò Tần Tử Viễn và mấy đứa bé nhà mình: Đừng có chơi chung với chúng nó! Vốn dĩ đã không được thông minh rồi, bây giờ còn chơi chung với mấy đứa không có đầu óc này thì không phải sẽ càng ngốc hơn à?
Tần Tử Viễn dạ một tiếng, rồi đi theo sau Tần Chung vào nhà.
Tần Tử Chu đâu biết câu nói vừa rồi của Tần Chung là có nghĩa gì, nhưng trực giác của nó nói cho nó biết rằng nó vừa bị coi thường. Tần Tử Chu hét to một tiếng, vung nhánh băng lên, xông tới đánh mạnh vào lưng Tần Chung.
Bốp! Tần Chung đâu có ngờ trẻ con bên đại phòng lại ngu đến mức này, nên lúc xoay người đi không hề phòng bị một chút nào, chính vì vậy mà bị đánh một cái đến lảo đảo.
Tướng công! Trùng hợp thay, đúng vào lúc này, Lý Khởi La và mấy người Tần mẫu vừa mới xong việc ở phòng bếp đi ra ngoài, liền thấy ngay được một màn kia.
Lý Khởi La vừa dứt lời thì cả người đã đên bên cạnh Tần Chung rồi: Không sao chứ?
Tần Chung lắc lắc đầu, tuy có hơi đau, nhưng y phục mùa đông dày, nên cũng không có gì đáng ngại.
Đợi đó, ta báo thù cho chàng! Nàng nói xong thì trực tiếp đi đến trước mặt Tần Tử Chu, không nói hai lời liền túm lấy nó y như là xách con gà con rồi tung lên cao.
A..a... Cha, mẹ, cứu con với! Tuy Tần Tử Chu ngang tàn, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa con nít mới mấy tuổi đầu, bị hất tung lên cao như vậy làm sao mà không sợ cho được, nên nó lập tức lớn tiếng òa khóc.
Tiếng khóc này của nó lập tức khiến tất cả người trong nhà vội chạy ra.
Mẹ của Tần Tử Chu, Mã thị lập tức hét lên chói tai: Ngươi buông Chu nhi ra, ngươi muốn làm gì?
Lý Khởi La hừ lạnh: Không phải nó thích đánh người à? Ta cho nó nếm thử mùi vị bị người ta đánh là như thế nào?
/185
|