Ăn cơm!
Vương Phương kêu một tiếng, tất cả mọi người trong Tần gia đều đến tập trung ở đại đường.
Người Tần gia quả thật là không ít. Ngồi ở vị trí trên cùng là một nam nhân trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi có râu, tuy rằng trên người ông ta mặc áo vải thô, nhưng lại không có một mảnh vá nào. Người này chắc hẳn là Tần phụ.
(*Tần phụ, Tần mẫu: một cách xưng hô khác của từ lão gia và phu nhân. Các hộ nhà nghèo ít khi dùng xưng hô lão gia và phu nhân, họ thường ghép từ phụ, mẫu vào phía sau họ của hộ nhà đó để gọi phu thê lớn tuổi làm chủ trong gia đình.)
Trương Thúy Thúy lôi kéo hai đứa bé được gọi là Tử Viễn, Tử Hạo vừa ở phòng bếp khi nãy tới ngồi cạnh một nam nhân không lớn lắm, chỉ độ khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt người này lộ ra vẻ giản dị chất phát. Đây chắc là lão đại của Tần gia.
Hai phu thê lão đại Tần gia mang theo hai đứa con của mình ngồi ở vị trí bên trái phía dưới hai phu thê già Tần phụ. Phía dưới bên phải của Tần phụ, Tần mẫu cũng có một đôi phu thê đang ngồi, thoạt nhìn còn chưa đầy hai mươi tuổi, lão nhị này so với lão đại thì lanh lợi hơn nhiều, vừa ngồi xuống liền cười đùa vui vẻ mà hỏi đôi vợ chồng già: Cha, mẹ, tối qua hai người ngủ có ngon không?
Tần phụ như có như không mà gật gật đầu.
Trong lòng ngực thê tử của lão nhị đang bồng một đứa bé, hẳn là còn chưa được một tuổi, nhìn có vẻ vẫn còn ngáy ngủ.
Lý Hầu La còn đang muốn tiếp tục quan sát, thì Tần mẫu đã lên tiếng nói: Nhà lão tam, ngươi còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì? Một chút lễ nghĩa cũng không biết, đây là cha của ngươi! Tần mẫu chỉ vào Tần phụ mà nói.
Trong mạt thế, cái khác thì không học được, ngược lại da mặt dày thì lại học đủ cả mười phần, vừa nghe thấy lời này của Tần mẫu, Lý Hầu La lập tức cười tươi như hoa, vô cùng ngoan ngoãn mà gọi một tiếng cha. Tần phụ vui vẻ vuốt vuốt râu cười mà gật đầu.
Vốn dĩ ngươi là con dâu mới vào cửa, chiếu theo quy củ trong nhà, thì sáng sớm hôm nay phải kính trà cho hai vợ chồng già chúng ta, nhưng hiện tại Tần gia chúng ta là hộ nhà nghèo khổ, cho nên cũng không cần cầu kỳ như vậy làm gì. Đây, cầm lấy, đây là hồng bao của ta và cha ngươi cho ngươi! Tần mẫu lấy một cái hồng bao từ trong người ra, đưa đến trước mặt Lý Hầu La.
Tiền!
Trong lòng Lý Hầu La cười như hoa nở, có tiền thì sẽ có thể mua đồ ăn, ngay lập tức, cô liền treo lên nụ cười thật lớn trên mặt, cất giọng nói ngọt ngào như được bôi thêm mật lên: Cám ơn cha, cám ơn mẹ! . Tuy rằng phụ thân của nguyên chủ, cũng tức là Lý chủ bộ lớn lên nhìn không đẹp gì mấy, nhưng thê thiếp của ông ta đều là mỹ nhân, đặc biệt là mẹ ruột của nguyên chủ, cho nên dù bị gien của Lý chủ bộ kéo chân sau, thì diện mạo của nguyên chủ cũng nằm trên mức trung đẳng. Lý Hầu La cười tươi đến mức hai mắt híp lại thành hình trăng khuyết, mặt mày như hoa nở mà đưa tay nhận lấy hồng bao trong tay của Tần mẫu.
Nụ cười này của Lý Hầu La dường như làm cho cả đại đường cũng tươi sáng hơn vài phần, Tần mẫu nhìn Lý Hầu La cười đến ngọt ngào mà cũng hơi ngẩn ra, sau khi bà hồi thần lại thì hơi có chút không được tự nhiên, ho khụ khụ: Trở về chỗ ngồi đi!
Dạ, mẹ~! Lý Hầu La kêu một tiếng mẹ ngọt vô cùng.
Sau khi trở về ngồi xuống bên cạnh Tần Chung, Lý Hầu La liền hướng về hắn mà quơ quơ hồng bao trong tay mình.
Tần Chung cười ôn hòa: Cha mẹ cho nàng, thì nàng cứ giữ lấy cẩn thận.
Trong lòng Lý Hầu La thầm mắng Tần Chung không đáng yêu một chút nào. Rồi lại nghe thấy Tần mẫu lên tiếng giới thiệu: Đây là đại ca đại tẩu của ngươi, đây là hai đứa cháu trai của ngươi. Sau đó, Tần mẫu lại chỉ tiếp vào phu thê lão nhị: Đây là nhị ca nhị tẩu của ngươi, còn đây là cháu gái ngươi!
Lý Hầu La lần lượt chào từng người.
Cuối cùng, Tần mẫu kéo lấy một tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh bà, nói: Đây là tiểu muội của ngươi! tiểu cô nương này từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một lời nào, sau khi Lý Hầu La gọi một tiếng tiểu muội, thì cô bé chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống giống như là đang xấu hổ vậy.
Giới thiệu hết một vòng, cuối cùng cũng đến lúc ăn cơm.
Mỗi người được một chén cháo, một cái màn thầu thô, còn về nửa chén thịt mà Lý Hầu La luôn tâm tâm niệm niệm nhớ thương kia thì được Tần mẫu chia cho Tần phụ, mấy đứa con trai và cháu trai hết sạch, nữ nhân hoàn toàn không có phần.
Mẹ, người cũng cho Tử Như một miếng thịt đi, con bé cũng thèm chảy cả nước miếng rồi. Tần nhị tẩu Mã Đại Ni ra vẻ lấy lòng mà nhìn Tần mẫu.
Tần mẫu nghiêm mặt lại: Ngươi cho ta là kẻ ngu ngốc rất dễ lừa gạt hả? Từ bao giờ mà ngươi lại tốt đến như vậy, biết được con gái của ngươi thích cái gì? Ta thấy không phải là Tử Như muốn ăn thịt, mà là ngươi thì có!
Con đâu có! Mã Đại Ni vội vàng phủ nhận với Tần mẫu, bất quá, cô ta không dám tiếp tục mở miệng xin thịt với Tần mẫu nữa.
Lý Hầu La không thèm quan tâm đến tranh cãi giữa bọn họ, cô nhìn chén cháo có thể soi được bóng mình trước mặt mà thở dài một tiếng, bưng chén cháo lên đưa đến bên miệng, chỉ hai ba ngụm to thì đã ăn hết chén cháo rồi.
Tần Chung vươn tay ra, hơi chần chừ một chút, rồi cuối cùng cũng vỗ vỗ lưng Lý Hầu La, cất giọng ôn hòa: Ăn chậm một chút! Tần Chung còn thừa dịp không ai để ý, lén lấy hai miếng thịt của mình kẹp vào giữa cái màn thầu, sau đó thì đem màn thầu của mình đổi với màn thầu của Lý Hầu La.
Lý Hầu La nhìn Tần Chung.
Tần Chung cười cười với Lý Hầu La, rồi thở dài một tiếng, ý bảo Lý Hầu La mau ăn đi, đừng nói gì hết.
Tối hôm qua, dưới ánh nến nên nhìn không rõ, hôm nay, ban ngày nhìn kỹ lại, Tần Chung này lớn lên trông cũng không tệ, đặc biệt là thời điểm mà hắn cười, khuôn mặt quả thật là có nét phong lưu.
Lý Hầu La nhìn mà ngơ ngẩn. Mẹ ơi! Thằng nhóc này còn nhỏ mà đã hại nước hại dân vậy rồi, lớn lên còn thế nào nữa đây? Còn đem chút ít thịt quý giá như vậy cho cô ăn, ngươi tốt a~! Vừa đẹp lại vừa tốt bụng! Lý Hầu La thầm thở dài một tiếng trong lòng, nguyên chủ đúng là bị mù mà, có báu vật như vậy rơi trúng đầu, mà cô ta lại còn buồn bực đến chết.
Thức ăn được chia của mỗi người đều không nhiều lắm, dù có ăn chậm thế nào đi nữa thì cũng hết rất nhanh. Sau khi cả nhà đã ăn cơm xong, cũng dọn dẹp chén đũa xong xuôi hết rồi, thì Mã Đại Ni bỗng nhìn Lý Hầu La mà nói: Đệ muội, bọn nhỏ đã gọi muội một tiếng tam thẩm, có phải là muội nên cho bọn nhỏ chút gì đó hay không?
Lý Hầu La ngẩn ra, cho cái gì? Bản thân cô cũng đâu có đồ gì dư dả. Bất quá, làm con dâu mới về nhà chồng, khi bọn nhỏ sửa miệng đổi cách xưng hô với mình, thì phải cho lại bọn chúng chút gì đó xem như là lì xì may mắn.
Tuy nhiên, nếu chiếu theo lời Mã Đại Ni nói, vậy thì đại phòng và nhị phòng của Tần gia cũng phải tặng lễ cho Lý Hầu La.
Thật ra thì Lý Hầu La cũng không thèm để ý gì đến chút chuyện nhỏ này, dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, nhưng bản thân Mã Đại Ni không tuân theo quy củ, lại còn muốn Lý Hầu La tuân theo quy củ mà làm, đã vậy còn nói trắng ra trước mặt mọi người, đây chẳng phải là do thấy Lý Hầu La là ma mới, nên mới muốn chiếm tiện nghi của cô hay sao?
Trước mạt thế, Lý Hầu La là con gái vùng sông nước Giang Nam, kỹ thuật thêu thùa xuất thần nhập hóa của cô đã sớm nổi tiếng xa gần, mọi người đều hâm mộ tán dương cô không thôi. Tuy nhiên, Lý Hầu La lại chẳng để ý đến những chuyện thế tục này, một lòng một dạ chỉ chìm đắm trong thế giới thêu thùa và ẩm thực của cô.
Khi mạt thế kéo tới, cả thế giới đều biến thành một nơi ăn thịt người, cô gái luôn sống trong bụi mù mông lung vùng sông nước ngày nào vì muốn sinh tồn, mà rất nhanh đã học được như thế nào là tâm địa lạnh lùng, như thế nào là tính kế người khác.
Lý Hầu La cười đến xinh đẹp vô cùng: Nhị tẩu, muội cũng gọi tẩu một tiếng nhị tẩu, vẫy tẩu cho muội cái gì đây~?
Ta.... Mã Đại Ni không ngờ Lý Hầu La chỉ là một đứa con dâu mới về nhà chồng mà lại có da mặt dày đến như vậy, trong nhất thời bị Lý Hầu La hỏi đến không biết làm sao mà trả lời. Mã Đại Ni nhìn của hồi môn của Lý Hầu La đến đỏ mắt, thầm nghĩ thiên kim nhà Lý chủ bộ, tùy tiện lấy đại một thứ nào đó ra tặng thì cũng đều là vật đáng giá, cho nên vừa nãy mới nhịn không được mà lên tiếng hỏi thử.
Tần mẫu đối với đứa con dâu thứ hai kiến thức hạn hẹp này rất là chướng mắt, nhưng cũng chỉ có thể trách lão nhị nhà mình bị mù, thấy Mã Đại Ni lớn lên xinh đẹp một chút, liền phải lòng rồi cưới ngay vào cửa.
Thấy Lý Hầu La làm cho Mã Đại Ni toàn quân bại trận rút lui trở về, trong lòng Tần mẫu thầm xem trọng Lý Hầu La hơn vài phần. Không tệ! Không phải là người nhút nhát, quả thật có vài phần phong phạm của bà.
Tần mẫu nhìn về phía Mã Đại Ni, nghiêm mặt mà nói: Cho cái gì hả? Thời điểm mà ngươi mới bước chân vào nhà này, ngươi có cho cháu của ngươi cái gì không? Đã không có bản lĩnh mà còn học đòi nhớ thương đồ vật của người khác!
Mã Đại Ni bị Tần mẫu mắng thê thảm không hề lưu tình mà cũng không có một chút xấu hổ nào, còn nhìn về phía Tần mẫu cười cười mà lấy lòng: Mẹ, con không phải có ý này!
Tần mẫu mắng Mã Đại Ni một trận xong, lúc này mới nguôi giận được một chút: Hiện tại không phải là thời gian ngày mùa, nhưng thời tiết cũng bắt đầu lạnh dần rồi, tất cả đều lên núi nhặt củi về cho ta!
(*ngày mùa: mùa vụ, làm ruộng, trồng trọt.)
Mẹ, con phải đi làm việc rồi, ông chủ nói hàng hóa ở bên tàu hôm nay khá nhiều, con phải đi sớm một chút. Tần lão nhị đứng lên, cười mà nói.
Tần Chung đứng ngay bên cạnh, giải thích nhỏ với Lý Hầu La: Nhị ca từng được đọc qua ít sách, hiện giờ đang làm công việc ghi chép sổ sách ở bến tàu.
Lý Hầu La gật gật đầu.
Tần lão đại cũng làm việc ở bến tàu, nhưng chỉ là làm công khuân vác, tất nhiên là không được nhẹ nhàng như Tần lão nhị, trong lòng Lý Hầu La thầm cảm thán, buổi sáng chỉ được ăn chút cháo loãng như thế, Tần lão đại làm sao mà khiêng vác nổi đây?
Sau khi Tần lão đại và Tần lão nhị đi rồi, Tần mẫu liền căn dặn tiểu cô Tần Phương ở nhà trông chừng mấy đứa nhỏ và dọn dẹp nhà cửa, còn bà thì dẫn theo mấy đứa con dâu lên núi nhặt củi.
Mẹ, con cũng muốn đi! Tần Chung đứng dậy, nói.
Con cứ ở nhà mà nghỉ ngơi, vừa mới khỏi bệnh, đừng để bản thân mình mệt quá! Tần mẫu lập tức lên tiếng ngăn lại.
Mẹ, không có việc gì, nhặt củi cũng không mệt, đại phu không phải cũng đã dặn con nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn đó sao?
Vậy được, vậy con chỉ cần đi theo dạo là được rồi, củi thì không cần phải nhặt, chúng ta cũng có nhiều người như vậy rồi! Thấy Tần Chung nói cũng có lý, cho nên Tần mẫu cũng không ngăn cản nữa.
Lý Hầu La nhìn mà tặc lưỡi không thôi, sự quan tâm của mẹ chồng đối với ông chồng nhỏ này và đối với cô hoàn toàn không giống nhau một chút nào.
Còn về Tần phụ, ngoại trừ việc làm ruộng, thì những việc như thế này ông ấy không hề nhúng tay vào, sau khi ăn cơm sáng xong, ông liền ngậm tẩu thuốc lá đi ra sân, cũng không biết là đi đến đâu để tản bộ, người Tần gia đối với chuyện như thế này tập mãi cũng thành thói quen.
Tần mẫu dẫn theo mấy đứa con dâu, trên lưng người nào cũng đeo một cái sọt, cùng với Tần Chung ra cửa.
Trên đường, Tần Chung không ngừng giới thiệu với Lý Hầu La, nhờ vậy mà Lý Hầu La mới biết được thôn này được gọi là Tiểu Thanh Thôn, bởi vì gần thôn có một ngọn núi tên là Tiểu Thanh Sơn, nên thôn này cũng được gọi tên theo ngọn núi kia.
Tiểu Thanh Thôn cũng không tính là nhỏ, trong thôn có gần ba trăm hộ dân. Thời tiết đã đến cuối thu, xung quanh thôn lại có rất nhiều cây cối, chỉ cần một cơn gió thổi qua, thì lá vàng sẽ bay rụng khắp nơi, mỗi khi đạp xuống, đều nghe được âm thanh sàn sạt vang lên.
Lý Hầu La hoàn toàn không nhớ được mình đã có bao nhiêu lâu chưa được hít thở không khí trong lành tự nhiên như thế này rồi, cô thật sự là nhìn không được mà nhắm mắt lại, há mồm thật to mà hít thở từng ngụm không khí lớn.
Ngọn núi Tiểu Thanh Sơn cũng không nhỏ, đứng trong thôn mà nhìn về phía này thì không tài nào nhìn thấy được đỉnh núi của nó.
Khi mọi người tới dưới chân núi, Tần mẫu liền bảo Tần Chung dừng lại: Chung nhi, thân thể con bây giờ còn rất yếu, không cần phải theo mọi người lên núi, đường trên núi rất khó đi!
Tần Chung biết Tần mẫu sẽ không chịu thỏa hiệp, cho nên rất ngoan ngoãn gật đầu: Dạ, mẹ! Con đi dạo ở chung quanh một chút, đợi mọi người xuống núi! sau đó, Tần Chung nhìn về phía Lý Hầu La: Lý.... Nàng cẩn thận!
Hiện tại trong mắt lẫn trong lòng Lý Hầu La đều đang trông mong vào việc sẽ bắt được một vài con thú hoang trong núi đem về, để có chút thịt mà ăn, cho nên khi nghe thấy lời căn dặn của Tần Chung thì cô không thèm để ý một chút nào, chỉ tùy tiện vẫy vẫy tay, nôn nóng đến nỗi lập tức theo sát phía sau Tần mẫu đi lên núi.
Tần Chung nhìn theo bóng dáng Lý Hầu La, như có điều gì đó suy tư.
Dọc đường đi, Lý Hầu La đều ôm tâm trạng vui vẻ hưng phấn vô cùng, nghe tiếng chim hót véo von bên tai mà thâm cảm thấy như là tiên khúc chốn nhân gian.
Dọc đường đi Tần mẫu cũng thường chú ý đến Lý Hầu La, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu như Lý Hầu La mà dám giở bản tính tiểu thư, thì bà nhất định sẽ thu thập đứa con dâu này một trận, đem khí thế của Lý Hầu La đè ép xuống.
Nào ngờ đâu suốt cả một đoạn đường lên núi, Lý Hầu La chẳng những không có than mệt một tiếng, ngược lại còn hứng thú bừng bừng, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, làm khí thế ấp ủ của Tần mẫu bị nghẹn lại không có chỗ phát tiết. Tần mẫu nhìn bộ dáng này của Lý Hầu La, thầm nghĩ, nha đầu này nhất định là đã bị nhốt trong khuê phòng quá lâu, cái gì cũng không biết, cho nên bây giờ mới giống như là nhà quê mới lên tỉnh.
Suốt đường đi, mọi người cũng đã nhặt được không ít củi, dần dần, sọt của người nào người nấy đều đã chất đầy. Chỉ riêng Mã Đại Ni là thường xuyên làm biếng. Lý Hầu La để ý thấy, thời điểm mà người nhị tẩu này nhặt củi, cố ý đặt mấy cây củi chắn ngang sọt, ở bên dưới trống rỗng, bên trên thì chất thêm vài cây củi, vừa nhìn vào trông có vẻ rất đầy, so với sọt của người khác còn cao hơn gấp đôi.
Vương Phương kêu một tiếng, tất cả mọi người trong Tần gia đều đến tập trung ở đại đường.
Người Tần gia quả thật là không ít. Ngồi ở vị trí trên cùng là một nam nhân trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi có râu, tuy rằng trên người ông ta mặc áo vải thô, nhưng lại không có một mảnh vá nào. Người này chắc hẳn là Tần phụ.
(*Tần phụ, Tần mẫu: một cách xưng hô khác của từ lão gia và phu nhân. Các hộ nhà nghèo ít khi dùng xưng hô lão gia và phu nhân, họ thường ghép từ phụ, mẫu vào phía sau họ của hộ nhà đó để gọi phu thê lớn tuổi làm chủ trong gia đình.)
Trương Thúy Thúy lôi kéo hai đứa bé được gọi là Tử Viễn, Tử Hạo vừa ở phòng bếp khi nãy tới ngồi cạnh một nam nhân không lớn lắm, chỉ độ khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt người này lộ ra vẻ giản dị chất phát. Đây chắc là lão đại của Tần gia.
Hai phu thê lão đại Tần gia mang theo hai đứa con của mình ngồi ở vị trí bên trái phía dưới hai phu thê già Tần phụ. Phía dưới bên phải của Tần phụ, Tần mẫu cũng có một đôi phu thê đang ngồi, thoạt nhìn còn chưa đầy hai mươi tuổi, lão nhị này so với lão đại thì lanh lợi hơn nhiều, vừa ngồi xuống liền cười đùa vui vẻ mà hỏi đôi vợ chồng già: Cha, mẹ, tối qua hai người ngủ có ngon không?
Tần phụ như có như không mà gật gật đầu.
Trong lòng ngực thê tử của lão nhị đang bồng một đứa bé, hẳn là còn chưa được một tuổi, nhìn có vẻ vẫn còn ngáy ngủ.
Lý Hầu La còn đang muốn tiếp tục quan sát, thì Tần mẫu đã lên tiếng nói: Nhà lão tam, ngươi còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì? Một chút lễ nghĩa cũng không biết, đây là cha của ngươi! Tần mẫu chỉ vào Tần phụ mà nói.
Trong mạt thế, cái khác thì không học được, ngược lại da mặt dày thì lại học đủ cả mười phần, vừa nghe thấy lời này của Tần mẫu, Lý Hầu La lập tức cười tươi như hoa, vô cùng ngoan ngoãn mà gọi một tiếng cha. Tần phụ vui vẻ vuốt vuốt râu cười mà gật đầu.
Vốn dĩ ngươi là con dâu mới vào cửa, chiếu theo quy củ trong nhà, thì sáng sớm hôm nay phải kính trà cho hai vợ chồng già chúng ta, nhưng hiện tại Tần gia chúng ta là hộ nhà nghèo khổ, cho nên cũng không cần cầu kỳ như vậy làm gì. Đây, cầm lấy, đây là hồng bao của ta và cha ngươi cho ngươi! Tần mẫu lấy một cái hồng bao từ trong người ra, đưa đến trước mặt Lý Hầu La.
Tiền!
Trong lòng Lý Hầu La cười như hoa nở, có tiền thì sẽ có thể mua đồ ăn, ngay lập tức, cô liền treo lên nụ cười thật lớn trên mặt, cất giọng nói ngọt ngào như được bôi thêm mật lên: Cám ơn cha, cám ơn mẹ! . Tuy rằng phụ thân của nguyên chủ, cũng tức là Lý chủ bộ lớn lên nhìn không đẹp gì mấy, nhưng thê thiếp của ông ta đều là mỹ nhân, đặc biệt là mẹ ruột của nguyên chủ, cho nên dù bị gien của Lý chủ bộ kéo chân sau, thì diện mạo của nguyên chủ cũng nằm trên mức trung đẳng. Lý Hầu La cười tươi đến mức hai mắt híp lại thành hình trăng khuyết, mặt mày như hoa nở mà đưa tay nhận lấy hồng bao trong tay của Tần mẫu.
Nụ cười này của Lý Hầu La dường như làm cho cả đại đường cũng tươi sáng hơn vài phần, Tần mẫu nhìn Lý Hầu La cười đến ngọt ngào mà cũng hơi ngẩn ra, sau khi bà hồi thần lại thì hơi có chút không được tự nhiên, ho khụ khụ: Trở về chỗ ngồi đi!
Dạ, mẹ~! Lý Hầu La kêu một tiếng mẹ ngọt vô cùng.
Sau khi trở về ngồi xuống bên cạnh Tần Chung, Lý Hầu La liền hướng về hắn mà quơ quơ hồng bao trong tay mình.
Tần Chung cười ôn hòa: Cha mẹ cho nàng, thì nàng cứ giữ lấy cẩn thận.
Trong lòng Lý Hầu La thầm mắng Tần Chung không đáng yêu một chút nào. Rồi lại nghe thấy Tần mẫu lên tiếng giới thiệu: Đây là đại ca đại tẩu của ngươi, đây là hai đứa cháu trai của ngươi. Sau đó, Tần mẫu lại chỉ tiếp vào phu thê lão nhị: Đây là nhị ca nhị tẩu của ngươi, còn đây là cháu gái ngươi!
Lý Hầu La lần lượt chào từng người.
Cuối cùng, Tần mẫu kéo lấy một tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh bà, nói: Đây là tiểu muội của ngươi! tiểu cô nương này từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một lời nào, sau khi Lý Hầu La gọi một tiếng tiểu muội, thì cô bé chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống giống như là đang xấu hổ vậy.
Giới thiệu hết một vòng, cuối cùng cũng đến lúc ăn cơm.
Mỗi người được một chén cháo, một cái màn thầu thô, còn về nửa chén thịt mà Lý Hầu La luôn tâm tâm niệm niệm nhớ thương kia thì được Tần mẫu chia cho Tần phụ, mấy đứa con trai và cháu trai hết sạch, nữ nhân hoàn toàn không có phần.
Mẹ, người cũng cho Tử Như một miếng thịt đi, con bé cũng thèm chảy cả nước miếng rồi. Tần nhị tẩu Mã Đại Ni ra vẻ lấy lòng mà nhìn Tần mẫu.
Tần mẫu nghiêm mặt lại: Ngươi cho ta là kẻ ngu ngốc rất dễ lừa gạt hả? Từ bao giờ mà ngươi lại tốt đến như vậy, biết được con gái của ngươi thích cái gì? Ta thấy không phải là Tử Như muốn ăn thịt, mà là ngươi thì có!
Con đâu có! Mã Đại Ni vội vàng phủ nhận với Tần mẫu, bất quá, cô ta không dám tiếp tục mở miệng xin thịt với Tần mẫu nữa.
Lý Hầu La không thèm quan tâm đến tranh cãi giữa bọn họ, cô nhìn chén cháo có thể soi được bóng mình trước mặt mà thở dài một tiếng, bưng chén cháo lên đưa đến bên miệng, chỉ hai ba ngụm to thì đã ăn hết chén cháo rồi.
Tần Chung vươn tay ra, hơi chần chừ một chút, rồi cuối cùng cũng vỗ vỗ lưng Lý Hầu La, cất giọng ôn hòa: Ăn chậm một chút! Tần Chung còn thừa dịp không ai để ý, lén lấy hai miếng thịt của mình kẹp vào giữa cái màn thầu, sau đó thì đem màn thầu của mình đổi với màn thầu của Lý Hầu La.
Lý Hầu La nhìn Tần Chung.
Tần Chung cười cười với Lý Hầu La, rồi thở dài một tiếng, ý bảo Lý Hầu La mau ăn đi, đừng nói gì hết.
Tối hôm qua, dưới ánh nến nên nhìn không rõ, hôm nay, ban ngày nhìn kỹ lại, Tần Chung này lớn lên trông cũng không tệ, đặc biệt là thời điểm mà hắn cười, khuôn mặt quả thật là có nét phong lưu.
Lý Hầu La nhìn mà ngơ ngẩn. Mẹ ơi! Thằng nhóc này còn nhỏ mà đã hại nước hại dân vậy rồi, lớn lên còn thế nào nữa đây? Còn đem chút ít thịt quý giá như vậy cho cô ăn, ngươi tốt a~! Vừa đẹp lại vừa tốt bụng! Lý Hầu La thầm thở dài một tiếng trong lòng, nguyên chủ đúng là bị mù mà, có báu vật như vậy rơi trúng đầu, mà cô ta lại còn buồn bực đến chết.
Thức ăn được chia của mỗi người đều không nhiều lắm, dù có ăn chậm thế nào đi nữa thì cũng hết rất nhanh. Sau khi cả nhà đã ăn cơm xong, cũng dọn dẹp chén đũa xong xuôi hết rồi, thì Mã Đại Ni bỗng nhìn Lý Hầu La mà nói: Đệ muội, bọn nhỏ đã gọi muội một tiếng tam thẩm, có phải là muội nên cho bọn nhỏ chút gì đó hay không?
Lý Hầu La ngẩn ra, cho cái gì? Bản thân cô cũng đâu có đồ gì dư dả. Bất quá, làm con dâu mới về nhà chồng, khi bọn nhỏ sửa miệng đổi cách xưng hô với mình, thì phải cho lại bọn chúng chút gì đó xem như là lì xì may mắn.
Tuy nhiên, nếu chiếu theo lời Mã Đại Ni nói, vậy thì đại phòng và nhị phòng của Tần gia cũng phải tặng lễ cho Lý Hầu La.
Thật ra thì Lý Hầu La cũng không thèm để ý gì đến chút chuyện nhỏ này, dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, nhưng bản thân Mã Đại Ni không tuân theo quy củ, lại còn muốn Lý Hầu La tuân theo quy củ mà làm, đã vậy còn nói trắng ra trước mặt mọi người, đây chẳng phải là do thấy Lý Hầu La là ma mới, nên mới muốn chiếm tiện nghi của cô hay sao?
Trước mạt thế, Lý Hầu La là con gái vùng sông nước Giang Nam, kỹ thuật thêu thùa xuất thần nhập hóa của cô đã sớm nổi tiếng xa gần, mọi người đều hâm mộ tán dương cô không thôi. Tuy nhiên, Lý Hầu La lại chẳng để ý đến những chuyện thế tục này, một lòng một dạ chỉ chìm đắm trong thế giới thêu thùa và ẩm thực của cô.
Khi mạt thế kéo tới, cả thế giới đều biến thành một nơi ăn thịt người, cô gái luôn sống trong bụi mù mông lung vùng sông nước ngày nào vì muốn sinh tồn, mà rất nhanh đã học được như thế nào là tâm địa lạnh lùng, như thế nào là tính kế người khác.
Lý Hầu La cười đến xinh đẹp vô cùng: Nhị tẩu, muội cũng gọi tẩu một tiếng nhị tẩu, vẫy tẩu cho muội cái gì đây~?
Ta.... Mã Đại Ni không ngờ Lý Hầu La chỉ là một đứa con dâu mới về nhà chồng mà lại có da mặt dày đến như vậy, trong nhất thời bị Lý Hầu La hỏi đến không biết làm sao mà trả lời. Mã Đại Ni nhìn của hồi môn của Lý Hầu La đến đỏ mắt, thầm nghĩ thiên kim nhà Lý chủ bộ, tùy tiện lấy đại một thứ nào đó ra tặng thì cũng đều là vật đáng giá, cho nên vừa nãy mới nhịn không được mà lên tiếng hỏi thử.
Tần mẫu đối với đứa con dâu thứ hai kiến thức hạn hẹp này rất là chướng mắt, nhưng cũng chỉ có thể trách lão nhị nhà mình bị mù, thấy Mã Đại Ni lớn lên xinh đẹp một chút, liền phải lòng rồi cưới ngay vào cửa.
Thấy Lý Hầu La làm cho Mã Đại Ni toàn quân bại trận rút lui trở về, trong lòng Tần mẫu thầm xem trọng Lý Hầu La hơn vài phần. Không tệ! Không phải là người nhút nhát, quả thật có vài phần phong phạm của bà.
Tần mẫu nhìn về phía Mã Đại Ni, nghiêm mặt mà nói: Cho cái gì hả? Thời điểm mà ngươi mới bước chân vào nhà này, ngươi có cho cháu của ngươi cái gì không? Đã không có bản lĩnh mà còn học đòi nhớ thương đồ vật của người khác!
Mã Đại Ni bị Tần mẫu mắng thê thảm không hề lưu tình mà cũng không có một chút xấu hổ nào, còn nhìn về phía Tần mẫu cười cười mà lấy lòng: Mẹ, con không phải có ý này!
Tần mẫu mắng Mã Đại Ni một trận xong, lúc này mới nguôi giận được một chút: Hiện tại không phải là thời gian ngày mùa, nhưng thời tiết cũng bắt đầu lạnh dần rồi, tất cả đều lên núi nhặt củi về cho ta!
(*ngày mùa: mùa vụ, làm ruộng, trồng trọt.)
Mẹ, con phải đi làm việc rồi, ông chủ nói hàng hóa ở bên tàu hôm nay khá nhiều, con phải đi sớm một chút. Tần lão nhị đứng lên, cười mà nói.
Tần Chung đứng ngay bên cạnh, giải thích nhỏ với Lý Hầu La: Nhị ca từng được đọc qua ít sách, hiện giờ đang làm công việc ghi chép sổ sách ở bến tàu.
Lý Hầu La gật gật đầu.
Tần lão đại cũng làm việc ở bến tàu, nhưng chỉ là làm công khuân vác, tất nhiên là không được nhẹ nhàng như Tần lão nhị, trong lòng Lý Hầu La thầm cảm thán, buổi sáng chỉ được ăn chút cháo loãng như thế, Tần lão đại làm sao mà khiêng vác nổi đây?
Sau khi Tần lão đại và Tần lão nhị đi rồi, Tần mẫu liền căn dặn tiểu cô Tần Phương ở nhà trông chừng mấy đứa nhỏ và dọn dẹp nhà cửa, còn bà thì dẫn theo mấy đứa con dâu lên núi nhặt củi.
Mẹ, con cũng muốn đi! Tần Chung đứng dậy, nói.
Con cứ ở nhà mà nghỉ ngơi, vừa mới khỏi bệnh, đừng để bản thân mình mệt quá! Tần mẫu lập tức lên tiếng ngăn lại.
Mẹ, không có việc gì, nhặt củi cũng không mệt, đại phu không phải cũng đã dặn con nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn đó sao?
Vậy được, vậy con chỉ cần đi theo dạo là được rồi, củi thì không cần phải nhặt, chúng ta cũng có nhiều người như vậy rồi! Thấy Tần Chung nói cũng có lý, cho nên Tần mẫu cũng không ngăn cản nữa.
Lý Hầu La nhìn mà tặc lưỡi không thôi, sự quan tâm của mẹ chồng đối với ông chồng nhỏ này và đối với cô hoàn toàn không giống nhau một chút nào.
Còn về Tần phụ, ngoại trừ việc làm ruộng, thì những việc như thế này ông ấy không hề nhúng tay vào, sau khi ăn cơm sáng xong, ông liền ngậm tẩu thuốc lá đi ra sân, cũng không biết là đi đến đâu để tản bộ, người Tần gia đối với chuyện như thế này tập mãi cũng thành thói quen.
Tần mẫu dẫn theo mấy đứa con dâu, trên lưng người nào cũng đeo một cái sọt, cùng với Tần Chung ra cửa.
Trên đường, Tần Chung không ngừng giới thiệu với Lý Hầu La, nhờ vậy mà Lý Hầu La mới biết được thôn này được gọi là Tiểu Thanh Thôn, bởi vì gần thôn có một ngọn núi tên là Tiểu Thanh Sơn, nên thôn này cũng được gọi tên theo ngọn núi kia.
Tiểu Thanh Thôn cũng không tính là nhỏ, trong thôn có gần ba trăm hộ dân. Thời tiết đã đến cuối thu, xung quanh thôn lại có rất nhiều cây cối, chỉ cần một cơn gió thổi qua, thì lá vàng sẽ bay rụng khắp nơi, mỗi khi đạp xuống, đều nghe được âm thanh sàn sạt vang lên.
Lý Hầu La hoàn toàn không nhớ được mình đã có bao nhiêu lâu chưa được hít thở không khí trong lành tự nhiên như thế này rồi, cô thật sự là nhìn không được mà nhắm mắt lại, há mồm thật to mà hít thở từng ngụm không khí lớn.
Ngọn núi Tiểu Thanh Sơn cũng không nhỏ, đứng trong thôn mà nhìn về phía này thì không tài nào nhìn thấy được đỉnh núi của nó.
Khi mọi người tới dưới chân núi, Tần mẫu liền bảo Tần Chung dừng lại: Chung nhi, thân thể con bây giờ còn rất yếu, không cần phải theo mọi người lên núi, đường trên núi rất khó đi!
Tần Chung biết Tần mẫu sẽ không chịu thỏa hiệp, cho nên rất ngoan ngoãn gật đầu: Dạ, mẹ! Con đi dạo ở chung quanh một chút, đợi mọi người xuống núi! sau đó, Tần Chung nhìn về phía Lý Hầu La: Lý.... Nàng cẩn thận!
Hiện tại trong mắt lẫn trong lòng Lý Hầu La đều đang trông mong vào việc sẽ bắt được một vài con thú hoang trong núi đem về, để có chút thịt mà ăn, cho nên khi nghe thấy lời căn dặn của Tần Chung thì cô không thèm để ý một chút nào, chỉ tùy tiện vẫy vẫy tay, nôn nóng đến nỗi lập tức theo sát phía sau Tần mẫu đi lên núi.
Tần Chung nhìn theo bóng dáng Lý Hầu La, như có điều gì đó suy tư.
Dọc đường đi, Lý Hầu La đều ôm tâm trạng vui vẻ hưng phấn vô cùng, nghe tiếng chim hót véo von bên tai mà thâm cảm thấy như là tiên khúc chốn nhân gian.
Dọc đường đi Tần mẫu cũng thường chú ý đến Lý Hầu La, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu như Lý Hầu La mà dám giở bản tính tiểu thư, thì bà nhất định sẽ thu thập đứa con dâu này một trận, đem khí thế của Lý Hầu La đè ép xuống.
Nào ngờ đâu suốt cả một đoạn đường lên núi, Lý Hầu La chẳng những không có than mệt một tiếng, ngược lại còn hứng thú bừng bừng, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, làm khí thế ấp ủ của Tần mẫu bị nghẹn lại không có chỗ phát tiết. Tần mẫu nhìn bộ dáng này của Lý Hầu La, thầm nghĩ, nha đầu này nhất định là đã bị nhốt trong khuê phòng quá lâu, cái gì cũng không biết, cho nên bây giờ mới giống như là nhà quê mới lên tỉnh.
Suốt đường đi, mọi người cũng đã nhặt được không ít củi, dần dần, sọt của người nào người nấy đều đã chất đầy. Chỉ riêng Mã Đại Ni là thường xuyên làm biếng. Lý Hầu La để ý thấy, thời điểm mà người nhị tẩu này nhặt củi, cố ý đặt mấy cây củi chắn ngang sọt, ở bên dưới trống rỗng, bên trên thì chất thêm vài cây củi, vừa nhìn vào trông có vẻ rất đầy, so với sọt của người khác còn cao hơn gấp đôi.
/185
|