Làm gì thế? Lý Ỷ La thấy khó hiểu, tuy rằng trước đó náng có dọa Tiểu Đào nhưng không phải sao đó nàng đã đổi thái độ rồi sao, kỳ quái!
Tam tẩu, Tiểu Đào làm sao thế? Tần Phương vác rỗ đi đến bên cạnh Lý Ỷ La, nghi hoặc hỏi.
Lý Ý La nhíu nhíu mày: Không biết! Tâm tư tiểu cô nương thật khó đoán.
Tam tẩu, tẩu nói đồ này của muội thật sự có thể bán ra ngoài à? Bàn tay đang ôm rỗ của Tần Phương siết chặt hơn. Hơn hai tháng này, Lý Ỷ La luôn ở bên cạnh chỉ điểm cho nàng, đây là thành phẩm tốt nhất trong hai tháng thêu thùa vừa qua của nàng. Lý Ỷ La nói đem lên tiệm thêu trong huyện bán thử xem, nếu có thể bán được thì lại tiếp tục thêu.
Tần Phương đối với việc này cực kỳ khẩn trương, tâm tình bất định, sau khi nhìn qua đồ thêu của Lý Ỷ La, nàng khó mà tin được đồ thêu của mình có thể bán được ra ngoài.
Có thể! Lý Ỷ La vỗ vỗ đầu Tần Phương.
Lý Ỷ La trả lời không chút do dự, rốt cuộc cũng làm Tần Phương có thêm được chút lòng tin. Tần Phương nhẹ nhàng thở phào một hơi, rồi đi theo Lý Ỷ La lên huyện.
Tới huyện thành, Tần Phương tròn xoe hai mắt mà nhìn. Trước mặt người đến người đi tấp nập, làm Tần Phương sợ hãi vội trốn ra sau lưng Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La biết Tần Phương nhát gan, liền nắm lấy tay Tần Phương trấn an: Không sao đâu! Bọn họ cũng đâu có ăn thịt muội.
Lúc Tần gia chưa bị sa sút, Tần Phương cũng xem như là tiểu thư nhà có tiền, nhưng lúc ấy tiểu cô nương này cũng chỉ mới có vài tuổi, được giáo dục từ trong bụng mẹ nên suốt ngày luôn an an tĩnh tĩnh ở yên trong nhà, không bước ra khỏi cửa. Về sau dọn đến Tiểu Thanh Thôn, tuy rằng không còn ở đại viện tường cao cửa rộng nữa, nhưng nàng cũng vẫn rất ít ra ngoài.
Tần Phương lí nhí nói: Tam tẩu, có phải muội rất vô dụng không? Tam tẩu thật lợi hại, bất luận ở trước mặt ai cũng đều rất tự nhiên hào phóng, là tấm gương để nàng hướng tới.
Đây thì có gì mà vô dụng! Hoa có trăm loài, người có trăm dạng! Tiểu cô nương dịu dàng đáng yêu như muội có rất nhiều người thích đó nha~. Nhưng mà tiểu muội nè, làm người có đôi khi cũng không thể quá nhún nhường. Hiện giờ muội vẫn còn ở nhà mẹ đẻ thì không sao, nhưng sau này xuất giá rồi thì không thể cứ như bây giờ được. Tần gia đã được xem như một gia đình hòa thuận rồi, nhưng nếu Tần Phương là người ngoài gả vào, với tính tình này cũng khó tránh sẽ bị ức hiếp.
Tần Phương khe khẽ thở dài: Mẹ cũng hay nói với muội như vậy, nhưng tính tính này của muội muốn cãi cũng không cãi lại được, nói với người ta chưa được hai câu thì đã đỏ mặt rồi, thời điểm cãi nhau với người khác, cả người luôn run lên, lời nói đã đến miệng nhưng lại không cách nào thốt ra....
Lý Ỷ La vỗ vỗ tay Tần Phương: Từ từ sửa là được! Muội xem, bây giờ không phải muội đã khá tốt rồi sao? Tới rồi! Lý Ý La ngẩng đầu, phát hiện đã đến trước cửa Cẩm Tú Phô.
Tam tẩu... Tần Phương khẩn trương, kéo kéo ống tay áo Lý Ỷ La.
Không sao đâu! Đi với tẩu! Lý Ỷ La cho Tần Phương một ánh mắt trấn an.
Tiểu nhị, chỗ các người có thu đồ thêu không? Lý Ỷ La đi vào, gõ gõ mấy cái lên mặt bàn trước mặt tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật.
Tiểu nhị lau nước miếng, mở mắt ra: Thu, nhưng mà phải là đồ tốt thì chúng tôi mới thu.
Vậy huynh nhìn xem, chỗ đồ này có thể thu hay không? Lý Ỷ La mở rỗ ra.
Có thể làm tiểu nhị ở tiệm thêu, hiển nhiên là cũng có hiểu biết chút ít đối với đồ thêu. Tiểu nhị cầm chiếc khăn thêu lên xem xét, trên mặt lộ ra chút biểu tình hơi ngoài ý muốn. Hắn nhìn hai người trước mặt tùy rằng ăn mặc sạch sẽ nhưng y phục chỉ là vải thô, khẳng định là đại cô nương và tiểu tức phụ ở nông thôn. Là người của hộ nông gia nghèo khổ, nữ tử luôn phải làm việc quần quật suốt ngày, làm sao có thể thêu ra được đồ thêu tốt! Mấy thôn phụ kia tưởng rằng chỉ việc lấy kim chỉ ra may vá một chút thì coi như thêu thùa hay sao?
Nhưng khi tiểu nhị mở khăn thêu ra thì liền biết là mình lầm rồi, hoa văn thêu tinh tế không thấy đường may, màu sắc tự nhiên, đường kim linh hoạt sống động không chút khô khan, có thể thêu được như thế này, so ra cũng không kém hơn tú nương chuyên nghiệp bao nhiêu.
Vị phu nhân này, tất cả số khăn này đều bán hết à? Tiểu nhị nhìn sơ trong rổ, đại khái cũng có khoảng hơn bốn mươi chiếc khăn.
Nếu giá cả hợp lý, chúng tôi tất nhiên cũng không muốn làm thêm chuyện dư thừa. Lý ỷ la bình tĩnh đáp lời.
Sau khi Tần Phương nghe được ý tứ muốn mua của tiểu nhị thì trong lòng lập tức vui vẻ.
Tiểu nhị châm chước, giơ năm ngón tay lên: Năm mươi văn một cái!
Lý Ỷ La nghe vậy, nhìn tiểu nhị cười cười, trực tiếp thu lại rổ.
Aiz...aiz... Phu nhân, người làm gì vậy? Lúc Lý Ỷ La nhìn hắn cười, tiểu nhị còn tưởng Lý Ỷ La đã đồng ý, ai dè nháy mắt thì nàng đã trở mặt.
Nếu tiểu nhị ca đã không thật tâm ra giá, vậy chúng ta cần gì làm mất thời gian của nhau.
Có thể thương lượng, có thể thương lượng mà! Tiểu nhị vội gọi Lý Ỷ La lại. Mỗi một tiệm thêu, phường thêu khi đào tạo được một tú nương đều mất rất nhiều thời gian và tinh lực, muốn có được một tú nương chuyên nghiệp đúng mực, thời gian đầu cần phải đầu tư vào rất nhiều. Hiện tại, đồ thêu không chỉ được người dân Đại Việt săn đón, mà ở tận hải ngoại, bọn người Tây Dương mắt xanh mũi đỏ cũng cực kỳ yêu thích, tôn xưng đồ thêu Đại Việt là vu thuật.
Đương nhiên, tất cả đều được thành lập dựa trên cơ sở chất lượng của đồ thêu. Mà số tú nương có thể thêu ra được đồ thêu tinh mỹ so với nhu cầu người mua lại quá ít, cho nên mấy tiệm thêu, phường thêu bọn họ rất tích cực thu mua đồ thêu tốt từ bên ngoài.
Tuy rằng số đồ thêu này của Tần Phương kém hơn một chút so với tú nương chuyên nghiệp, nhưng một chiếc khăn tay cỡ này, giá bán ra cũng được hai trăm văn, hơn nữa, dựa vào danh tiếng của tiệm thêu, có thể còn bán được giá cao hơn.
Nếu tiểu nhị mua được hàng tốt, có thể giữ lại một ít tiền chênh lệch trong đó, cho nên tất nhiên là hy vọng thu mua được giá càng thấp càng tốt. Nhưng lại thấy Lý Ỷ La không phải là người dễ lừa gạt, bèn vội vàng gọi nàng lại.
Phải nói thế nào đây? Tiểu nhị ca, nếu như huynh vẫn không có thành ý, vậy thì đừng làm mất thời gian của chúng tôi. Lý Ỷ La một lần nữa thu lại rổ, ung dung nói.
Mà Tần Phương thì còn đang bận hoảng hốt sau khi nghe tiểu nhị báo giá, năm mươi văn một cái á? Một tháng nàng có thể thêu được khoảng hai mươi cái, vậy chính là một lượng bạc rồi. Đây.... Đây quả là còn nhiều hơn cả tiền đại ca, nhị ca kiếm được.
Bảy mươi văn? Tiểu nhị dò xét nói.
Tám mươi văn! Tiểu muội nhà ta ở phương diện thêu thùa này rất có năng khiếu, về sau đồ thêu ra sẽ càng tốt hơn nữa, chúng tôi cũng muốn hợp tác lâu dài với quý tiệm, cho nên có thể cho các người chút lợi ích, nếu như các người vẫn không đồng ý, vậy thì quên đi!
Tiểu nhị vừa nghe, trong lòng có chút không dễ chịu, đây cũng là cái giá cao nhất mà hắn thầm đưa ra trong lòng, nếu còn ra giá cao hơn thì hắn không còn chiếm được chút cháo gì nữa. Cho nên khăn thêu này có thu hay không, hắn cũng không còn hứng thú nữa.
Được! Vậy các người chờ một chút, để ta đi mời quản sự ra, chỉ có quản sự mới có thể quyết định khăn thêu này có đáng giá bấy nhiêu hay không. Nói xong tiểu nhị vội vàng đi vào trong.
Tần Phương còn đang chìm trong cảm giác không dám tin mà giữ chặt tay Lý Ỷ La: Tam tẩu, tám mươi văn.... Thật sự đáng giá này sao? Sao nàng cứ cảm thấy như đang nằm mơ thế này?
Đương nhiên là thật!
Lý Ỷ La vừa dứt lời thì cũng vừa lúc tiểu nhị trở ra, theo sau là một vị thiếu phụ. Nàng ta đi đến cằm khăn thêu lên xem xét, tỏ vẻ thưởng thức mà nói: Đường kim thật tinh xảo, tám mươi văn, đích thật là có thể thu. Nói xong, nàng ta liền nhìn Lý Ỷ La và Tần Phương: Không biết khăn tay này là xuất từ tay của vị nào?
Lý Ỷ La mỉm cười đẩy Tần Phương lên trước: Đây là tiểu muội ta, tất cả số khăn này đều là tiểu muội ta thêu.
Hai mắt thiếu phụ sáng lên: Quả là một vị sư phụ tuổi trẻ tài cao! Cô nương có đồng ý đến phường thêu chúng tôi làm tú nương chuyên nghiệp không? Yên tâm, phường thêu chúng tôi tuyệt đối không bạc đãi người trong nhà, cô nương còn được theo vị đại sư phụ đứng đầu học tập....
Tiểu muội nhà ta tính tình thẹn thùng, hơn nữa muội ấy cũng không nỡ xa người nhà. Lý Ỷ La thay Tần Phương từ chối.
Thiếu phụ thấy có chút đáng tiếc, nhưng nàng ta đại khái cũng có thể hiểu được, tú nương đại đa số thời gian đều ở lại phường thêu, cực khổ này không phải ai cũng có thể chịu được.
Vậy thôi được! Về sau nếu như cô nương có thêu được đồ gì thì cứ mang đến bán ở tiệm ta.
Lý Ỷ La vỗ vỗ tay Tần Phương, Tần Phương cố gom hết dũng khí bước lên ừ một tiếng.
Tam tẩu, Tiểu Đào làm sao thế? Tần Phương vác rỗ đi đến bên cạnh Lý Ỷ La, nghi hoặc hỏi.
Lý Ý La nhíu nhíu mày: Không biết! Tâm tư tiểu cô nương thật khó đoán.
Tam tẩu, tẩu nói đồ này của muội thật sự có thể bán ra ngoài à? Bàn tay đang ôm rỗ của Tần Phương siết chặt hơn. Hơn hai tháng này, Lý Ỷ La luôn ở bên cạnh chỉ điểm cho nàng, đây là thành phẩm tốt nhất trong hai tháng thêu thùa vừa qua của nàng. Lý Ỷ La nói đem lên tiệm thêu trong huyện bán thử xem, nếu có thể bán được thì lại tiếp tục thêu.
Tần Phương đối với việc này cực kỳ khẩn trương, tâm tình bất định, sau khi nhìn qua đồ thêu của Lý Ỷ La, nàng khó mà tin được đồ thêu của mình có thể bán được ra ngoài.
Có thể! Lý Ỷ La vỗ vỗ đầu Tần Phương.
Lý Ỷ La trả lời không chút do dự, rốt cuộc cũng làm Tần Phương có thêm được chút lòng tin. Tần Phương nhẹ nhàng thở phào một hơi, rồi đi theo Lý Ỷ La lên huyện.
Tới huyện thành, Tần Phương tròn xoe hai mắt mà nhìn. Trước mặt người đến người đi tấp nập, làm Tần Phương sợ hãi vội trốn ra sau lưng Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La biết Tần Phương nhát gan, liền nắm lấy tay Tần Phương trấn an: Không sao đâu! Bọn họ cũng đâu có ăn thịt muội.
Lúc Tần gia chưa bị sa sút, Tần Phương cũng xem như là tiểu thư nhà có tiền, nhưng lúc ấy tiểu cô nương này cũng chỉ mới có vài tuổi, được giáo dục từ trong bụng mẹ nên suốt ngày luôn an an tĩnh tĩnh ở yên trong nhà, không bước ra khỏi cửa. Về sau dọn đến Tiểu Thanh Thôn, tuy rằng không còn ở đại viện tường cao cửa rộng nữa, nhưng nàng cũng vẫn rất ít ra ngoài.
Tần Phương lí nhí nói: Tam tẩu, có phải muội rất vô dụng không? Tam tẩu thật lợi hại, bất luận ở trước mặt ai cũng đều rất tự nhiên hào phóng, là tấm gương để nàng hướng tới.
Đây thì có gì mà vô dụng! Hoa có trăm loài, người có trăm dạng! Tiểu cô nương dịu dàng đáng yêu như muội có rất nhiều người thích đó nha~. Nhưng mà tiểu muội nè, làm người có đôi khi cũng không thể quá nhún nhường. Hiện giờ muội vẫn còn ở nhà mẹ đẻ thì không sao, nhưng sau này xuất giá rồi thì không thể cứ như bây giờ được. Tần gia đã được xem như một gia đình hòa thuận rồi, nhưng nếu Tần Phương là người ngoài gả vào, với tính tình này cũng khó tránh sẽ bị ức hiếp.
Tần Phương khe khẽ thở dài: Mẹ cũng hay nói với muội như vậy, nhưng tính tính này của muội muốn cãi cũng không cãi lại được, nói với người ta chưa được hai câu thì đã đỏ mặt rồi, thời điểm cãi nhau với người khác, cả người luôn run lên, lời nói đã đến miệng nhưng lại không cách nào thốt ra....
Lý Ỷ La vỗ vỗ tay Tần Phương: Từ từ sửa là được! Muội xem, bây giờ không phải muội đã khá tốt rồi sao? Tới rồi! Lý Ý La ngẩng đầu, phát hiện đã đến trước cửa Cẩm Tú Phô.
Tam tẩu... Tần Phương khẩn trương, kéo kéo ống tay áo Lý Ỷ La.
Không sao đâu! Đi với tẩu! Lý Ỷ La cho Tần Phương một ánh mắt trấn an.
Tiểu nhị, chỗ các người có thu đồ thêu không? Lý Ỷ La đi vào, gõ gõ mấy cái lên mặt bàn trước mặt tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật.
Tiểu nhị lau nước miếng, mở mắt ra: Thu, nhưng mà phải là đồ tốt thì chúng tôi mới thu.
Vậy huynh nhìn xem, chỗ đồ này có thể thu hay không? Lý Ỷ La mở rỗ ra.
Có thể làm tiểu nhị ở tiệm thêu, hiển nhiên là cũng có hiểu biết chút ít đối với đồ thêu. Tiểu nhị cầm chiếc khăn thêu lên xem xét, trên mặt lộ ra chút biểu tình hơi ngoài ý muốn. Hắn nhìn hai người trước mặt tùy rằng ăn mặc sạch sẽ nhưng y phục chỉ là vải thô, khẳng định là đại cô nương và tiểu tức phụ ở nông thôn. Là người của hộ nông gia nghèo khổ, nữ tử luôn phải làm việc quần quật suốt ngày, làm sao có thể thêu ra được đồ thêu tốt! Mấy thôn phụ kia tưởng rằng chỉ việc lấy kim chỉ ra may vá một chút thì coi như thêu thùa hay sao?
Nhưng khi tiểu nhị mở khăn thêu ra thì liền biết là mình lầm rồi, hoa văn thêu tinh tế không thấy đường may, màu sắc tự nhiên, đường kim linh hoạt sống động không chút khô khan, có thể thêu được như thế này, so ra cũng không kém hơn tú nương chuyên nghiệp bao nhiêu.
Vị phu nhân này, tất cả số khăn này đều bán hết à? Tiểu nhị nhìn sơ trong rổ, đại khái cũng có khoảng hơn bốn mươi chiếc khăn.
Nếu giá cả hợp lý, chúng tôi tất nhiên cũng không muốn làm thêm chuyện dư thừa. Lý ỷ la bình tĩnh đáp lời.
Sau khi Tần Phương nghe được ý tứ muốn mua của tiểu nhị thì trong lòng lập tức vui vẻ.
Tiểu nhị châm chước, giơ năm ngón tay lên: Năm mươi văn một cái!
Lý Ỷ La nghe vậy, nhìn tiểu nhị cười cười, trực tiếp thu lại rổ.
Aiz...aiz... Phu nhân, người làm gì vậy? Lúc Lý Ỷ La nhìn hắn cười, tiểu nhị còn tưởng Lý Ỷ La đã đồng ý, ai dè nháy mắt thì nàng đã trở mặt.
Nếu tiểu nhị ca đã không thật tâm ra giá, vậy chúng ta cần gì làm mất thời gian của nhau.
Có thể thương lượng, có thể thương lượng mà! Tiểu nhị vội gọi Lý Ỷ La lại. Mỗi một tiệm thêu, phường thêu khi đào tạo được một tú nương đều mất rất nhiều thời gian và tinh lực, muốn có được một tú nương chuyên nghiệp đúng mực, thời gian đầu cần phải đầu tư vào rất nhiều. Hiện tại, đồ thêu không chỉ được người dân Đại Việt săn đón, mà ở tận hải ngoại, bọn người Tây Dương mắt xanh mũi đỏ cũng cực kỳ yêu thích, tôn xưng đồ thêu Đại Việt là vu thuật.
Đương nhiên, tất cả đều được thành lập dựa trên cơ sở chất lượng của đồ thêu. Mà số tú nương có thể thêu ra được đồ thêu tinh mỹ so với nhu cầu người mua lại quá ít, cho nên mấy tiệm thêu, phường thêu bọn họ rất tích cực thu mua đồ thêu tốt từ bên ngoài.
Tuy rằng số đồ thêu này của Tần Phương kém hơn một chút so với tú nương chuyên nghiệp, nhưng một chiếc khăn tay cỡ này, giá bán ra cũng được hai trăm văn, hơn nữa, dựa vào danh tiếng của tiệm thêu, có thể còn bán được giá cao hơn.
Nếu tiểu nhị mua được hàng tốt, có thể giữ lại một ít tiền chênh lệch trong đó, cho nên tất nhiên là hy vọng thu mua được giá càng thấp càng tốt. Nhưng lại thấy Lý Ỷ La không phải là người dễ lừa gạt, bèn vội vàng gọi nàng lại.
Phải nói thế nào đây? Tiểu nhị ca, nếu như huynh vẫn không có thành ý, vậy thì đừng làm mất thời gian của chúng tôi. Lý Ỷ La một lần nữa thu lại rổ, ung dung nói.
Mà Tần Phương thì còn đang bận hoảng hốt sau khi nghe tiểu nhị báo giá, năm mươi văn một cái á? Một tháng nàng có thể thêu được khoảng hai mươi cái, vậy chính là một lượng bạc rồi. Đây.... Đây quả là còn nhiều hơn cả tiền đại ca, nhị ca kiếm được.
Bảy mươi văn? Tiểu nhị dò xét nói.
Tám mươi văn! Tiểu muội nhà ta ở phương diện thêu thùa này rất có năng khiếu, về sau đồ thêu ra sẽ càng tốt hơn nữa, chúng tôi cũng muốn hợp tác lâu dài với quý tiệm, cho nên có thể cho các người chút lợi ích, nếu như các người vẫn không đồng ý, vậy thì quên đi!
Tiểu nhị vừa nghe, trong lòng có chút không dễ chịu, đây cũng là cái giá cao nhất mà hắn thầm đưa ra trong lòng, nếu còn ra giá cao hơn thì hắn không còn chiếm được chút cháo gì nữa. Cho nên khăn thêu này có thu hay không, hắn cũng không còn hứng thú nữa.
Được! Vậy các người chờ một chút, để ta đi mời quản sự ra, chỉ có quản sự mới có thể quyết định khăn thêu này có đáng giá bấy nhiêu hay không. Nói xong tiểu nhị vội vàng đi vào trong.
Tần Phương còn đang chìm trong cảm giác không dám tin mà giữ chặt tay Lý Ỷ La: Tam tẩu, tám mươi văn.... Thật sự đáng giá này sao? Sao nàng cứ cảm thấy như đang nằm mơ thế này?
Đương nhiên là thật!
Lý Ỷ La vừa dứt lời thì cũng vừa lúc tiểu nhị trở ra, theo sau là một vị thiếu phụ. Nàng ta đi đến cằm khăn thêu lên xem xét, tỏ vẻ thưởng thức mà nói: Đường kim thật tinh xảo, tám mươi văn, đích thật là có thể thu. Nói xong, nàng ta liền nhìn Lý Ỷ La và Tần Phương: Không biết khăn tay này là xuất từ tay của vị nào?
Lý Ỷ La mỉm cười đẩy Tần Phương lên trước: Đây là tiểu muội ta, tất cả số khăn này đều là tiểu muội ta thêu.
Hai mắt thiếu phụ sáng lên: Quả là một vị sư phụ tuổi trẻ tài cao! Cô nương có đồng ý đến phường thêu chúng tôi làm tú nương chuyên nghiệp không? Yên tâm, phường thêu chúng tôi tuyệt đối không bạc đãi người trong nhà, cô nương còn được theo vị đại sư phụ đứng đầu học tập....
Tiểu muội nhà ta tính tình thẹn thùng, hơn nữa muội ấy cũng không nỡ xa người nhà. Lý Ỷ La thay Tần Phương từ chối.
Thiếu phụ thấy có chút đáng tiếc, nhưng nàng ta đại khái cũng có thể hiểu được, tú nương đại đa số thời gian đều ở lại phường thêu, cực khổ này không phải ai cũng có thể chịu được.
Vậy thôi được! Về sau nếu như cô nương có thêu được đồ gì thì cứ mang đến bán ở tiệm ta.
Lý Ỷ La vỗ vỗ tay Tần Phương, Tần Phương cố gom hết dũng khí bước lên ừ một tiếng.
/185
|