Lý Ỷ La mỉm cười, dặn dò Trương Tiểu Đào và Tần Phương: Hai người từ từ trò chuyện đi!
Nói xong dắt tay Tần Tử Viễn rời đi.
Tần Phương, Ỷ La tỷ tỷ có thể làm tam tẩu của cô, tôi cảm thấy cô thật hạnh phúc. Trương Tiểu Đào nhìn theo bóng lưng Lý Ỷ La, nói với Tần Phương bằng giọng hâm mộ.
Tần Phương nghiêm túc gật gật đầu: Đúng vậy! Tam tẩu tôi đặc biệt thông minh, lại có bản lĩnh, có cảm giác không chuyện gì tẩu ấy không làm được. Tay nghê thêu thùa của tôi cũng là tam tẩu dạy, bây giờ đã có thể kiếm tiền rồi!
Trương Tiểu Đào nghe xong, lòng càng hâm mộ.
Lý Ỷ La dẫn Tần Tử Viễn vào phòng mình, ngồi xuống cạnh bàn: Tử Viễn, con nói cho tiểu thẩm thẩm biết, tại sao con cứ nhìn chằm chằm Tiểu Đào cô cô vậy?
Tần Tử Viễn há hốc mồm, sao tiểu thẩm thẩm lại biết?
Lý Ỷ La chọt nhẹ lên trán nhóc: Nếu con nói thật, tiểu thẩm thẩm sẽ cho con điểm tâm, ba miếng.
Nội tâm Tần Tử Viễn giẫy giụa kịch liệt, lúc không có chuyện gì tiểu thẩm thẩm cũng cho nhóc điểm tâm, còn tiểu thúc thúc thì sao? Chỉ khi nào có chuyện cần nhóc thì mới cho....
Là tiểu thúc thúc dặn, bảo con nhớ kỹ những gì Tiểu Đào cô cô nói với tiểu thẩm thẩm, đợi tiểu thúc thúc trở về thì nói lại cho tiểu thúc thúc nghe. Tần Tử Viễn xoắn xuýt hai tay, sau khi cân nhắc lợi hại, liền không chút do dự bán đứng Tần Chung.
Cái gì??? Lý Ỷ La đập bàn một cái, tên gia hỏa kia không phải là có ý đồ gì với Tiểu Đào chứ?
Chiều đến, khi mặt trời xuống núi, Tần Chung từ thư viện trở về.
Bình thường, vào lúc này Lý Ỷ La luôn ra đón hắn, nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu. Tần Chung hơi khựng bước, nhíu nhíu mày, trong lòng thấy hơi bất an.
Quả nhiên, vừa vào phòng liền thấy Lý Ỷ La đang khoanh tay ngồi cạnh bàn, thấy hắn bước vào liền nhìn hắn chằm chằm. Tần Tử Viễn thì ngây ngô ôm mấy miếng điểm tâm ngồi ăn vui vẻ.
Thấy Tần Chung vào, Tần Tử Viễn còn cười hì hì gọi một tiếng tiểu thúc thúc, sau đó dường như nhớ ra cái gì, trên mặt thoáng hiện tia chột dạ, rồi lập tức cúi đầu không dám nhìn Tần Chung nữa.
Tình hình như vậy, còn có cái gì khó hiểu nữa chứ? Tần Chung nhắm hai mắt, ngay tức khắc đi đến trước mặt Lý Ỷ La, ngồi xổm xuống, nói: Ta sai rồi!
Lý Ỷ La hừ lạnh: Chàng nhận sai cũng nhanh thật! Nói! Sai chỗ nào?
Ngón tay Tần Chung cào cào trên mặt đất: Ta không nên bảo Tử Viễn nghe lén lời Trương Tiểu Đào!
Lý Ỷ La hơi giận trong lòng: Vậy tại sao chàng lại sai Tử Viễn nghe lén lời Tiểu Đào? Cái này mới là trọng điểm, nếu Tần Chung thật sự có ý với Trương Tiểu Đào, nàng nhất định sẽ đánh Tần Chung ị ra quần, sau đó phủi mông chạy lấy người.
Cả người Tần Chung căng cứng, cố căng da đầu nói: Chẳng lẽ nàng không phát hiện nha đầu kia có ý đồ với nàng sao? Ta là muốn biết người biết ta..... Lời nói càng về sau lại càng nhỏ. Tần Chung không phải không biết tâm lý hắn như vậy là không đúng, nhưng hắn lại không khống chế được bản thân.
(*biết người biết ta là trích trong câu nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.)
Chàng nói cái gì? Chàng bảo Tử Viễn nghe lén Tiểu Đào là vì cho rằng Tiểu Đào có ý đồ với ta? Lý Ỷ La không dám tin, tự chỉ vào mũi mình. Trong đầu Tần Chung rốt cuộc là chứa cái gì thế?
Hai người bọn ta đều là nữ nhân, Tiểu Đào có thể có ý đồ gì với ta chứ? Lý Ỷ La vừa tức vừa thấy buồn cười.
Tần Chung ngẩng phắt đầu lên nhìn Lý Ỷ La: Đó là bởi vì nàng không biết bản thân nàng tốt thế nào! Ỷ La của hắn tốt như vậy, bất kỳ kẻ nào có ý đồ với nàng hắn cũng không cảm thấy lạ, cho nên hắn mới muốn phòng ngừa hậu họa, tốt nhất là Trương Tiểu Đào không có tâm tư này. Chỉ cần xác định Trương Tiểu Đào không có suy nghĩ này, hắn sẽ không can thiệp nữa.
Tần Tiểu Chung! Tần Chung vừa nói lý do xong liền dập tắt được lửa giận trong lòng Lý Ỷ La, nàng dở khóc dở cười: Chàng nghĩ nhiều quá rồi! Trước đây, người Tiểu Đào thích là chàng, chứng tỏ người ta thích nam nhân. Chàng lại nói chàng xem, mỗi ngày trong đầu chàng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy hả?
Long Dương chi hảo, Ma Kính chi tích, từ xưa đã có! Tần Chung ngẩng đầu nhìn Lý Ỷ La, nhỏ giọng nói.
(*Long Dương chi hảo: là một câu thành ngữ nói về một vị cổ nhân tên Long Dương Quân thời chiến quốc, tóm tắt là chuyện tình đam mỹ, bạn nào muốn biết chi tiết thì seach Google nhé.
_Ma Kính chi tích hay Ma Kính chi phích: Sa không tìm thấy thông tin về câu thành ngữ hay vị cổ nhân tên Ma Kính này, nhưng từ câu Long Dương chi hảo bên trên thì đại khái ý Tần Chung muốn nói là chuyện đàn ông yêu đàn ông, đàn bà yêu đàn bà từ thời xưa đã có rồi!)
Vậy ta có cần lo lắng đề phòng có nam nhân nào nhớ thương chàng không? Lý Ỷ La bỗng dưng chống cằm nghiêm túc suy nghĩ. Không thể không nói, với bộ dáng này của Tần Chung, nếu có kẻ Long Dương, nói không chừng sẽ nhớ thương Tần Chung thật.
Tần Chung ừ một tiếng: Cho nên, nương tử, nàng nhất định phải trông chừng ta thật kỹ, ta muốn được nương tử trông chừng!
Tần Tử Viễn ngây ngô mờ mịt nhìn tiểu thúc thúc và tiểu thẩm thẩm nhà mình, không biết bọn họ đang nói cái gì.
Lý Ỷ La có vài lời muốn nói với Tần Chung, nên bảo Tử Viễn ra ngoài. Tần Tử Viễn dạ, trước khi đi còn cho Tần Chung một miếng điểm tâm lấy lòng.
Tần Chung nhàn nhạt nhìn Tần Tử Viễn một cái: Con tự ăn đi!
Chờ Tần Tử Viễn đi rồi, Lý Ỷ La nhìn Tần Chung đang ngồi xổm dưới đất: Ngồi lên ghế, chàng không cần giả đáng thương trước mặt ta!
Tần Chung nghe lời ngồi lên ghế, có chút ủy khuất: Ta không giả!
Bỏ đi! Trước không nói chuyện này. Tướng công, trước đó chàng nói với ta dục vọng chiếm hữu của chàng rất mạnh, dù là trẻ con hay nữ nhân, chàng đều không chịu đựng được bọn họ tiếp cận ta, vì sao? Nếu dục vọng chiếm hữu của Tần Chung thật sự mạnh như vậy, thì sao đối với người thân khác của Tần Chung, hắn lại không như vậy, chỉ có duy nhất đối với nàng?
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La, mím môi, rơi vào trầm mặc.
Trước kia không phải chúng ta đã nói rồi sao? Phải thẳng thắn thành thật với nhau! Lý Ỷ La ghé lại gần Tần Chung, nói.
Đôi tay đang đặt trên đầu gối của Tần Chung hơi rụt lại, mày nhíu chặt hơn, ngón tay gõ nhịp nhanh như bay, rất lâu sau, Tần Chung mới chợt thở dài: Bởi vì ta biết nàng không phải là Lý Ỷ La!
Những lời này như sấm sét cuồng nộ đánh lên người Lý Ỷ La, nàng không kiểm soát được, đột nhiên thất kinh nhảy dựng lên, giọng nói run rẩy không ngừng: Chàng.... Sao chàng lại nói như vậy? Làm sao Tần Chung biết?
Tần Chung cũng đứng dậy: Một người nếu gặp chuyện đại biến, tính tình ít nhiều sẽ thay đổi là chuyện có thể hiểu. Nhưng tuyệt đối sẽ không giống như nàng! Từ đâu đến chân dường như biến thành một người khác! Nàng không quan tâm người Lý gia, lúc tức giận vô cùng khí thế, còn có tay nghề thêu thùa xuất thần nhập hóa của nàng, nàng thông minh hiểu lòng người, Lý Ỷ La chân chính tuyệt đối không phải là người nổi bật như vậy. Tần Chung đến gần Lý Ỷ La, khẽ thở dài, giữ tay nàng giữa hai lòng bàn tay mình: Vì thế, ta thường xuyên lo lắng, nàng từ đâu đến? Có khi nào nàng sẽ đột nhiên biến mất hay không? Ta nên làm gì mới có thể giữ nàng lại bên cạnh mình mãi mãi?
Ban đầu, Lý Ỷ La còn có chút lo lắng, Tần Chung sao lại đáng sợ đến như vậy? Người khác dù có quan sát nhạy bén mấy, chỉ sợ cũng không dám phỏng đoán lớn mật thế này, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng nàng trúng tà mà thôi. Nhưng nghe Tần Chung nói xong, lo lắng trong lòng nàng bỗng biến mất, nàng chắc chắn, Tần Chung sẽ không tổn thương nàng.
Lý Ỷ La khẽ thở dài, gác đầu lên vai Tần Chung: Ta đã là thê tử của chàng, đã đến nơi này, ta còn có thể đi đâu nữa? Về sau ta chính là Lý Ỷ La, là thê tử của Tần Chung chàng! Lời này tương đương với thừa nhận.
Thật? Tay Tần Chung hơi run run, cánh môi cũng run lên nhè nhẹ.
Đương nhiên là thật! Ta bò ra từ trong địa ngục, nơi này tốt như vậy, ta làm sao đành lòng rời đi? Đừng nói nàng không muốn đi, dù muốn, cũng không biết làm sao mà đi nha!
Tần Chung đột ngột ôm Lý Ỷ La thật chặt: Ỷ La, nàng phải nhớ kỹ những lời hôm nay nàng nói.... Nếu đột nhiên không nhìn thấy Lý Ỷ La mà hắn thích nữa, hắn thật sự không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
Tướng công, chàng đã nhìn ra, người khác.... chắc sẽ không nhìn ra chứ? Lý Ỷ La đột nhiên nghĩ ra một vấn đề nan giải. Trước kia nàng không xem đây là vấn đề, chỉ nghĩ nếu không ở lại Tần gia được nữa thì sẽ trốn đi. Vì thế căn bản là không thèm ngụy trang che giấu. Người khác không đáng ngại, chỉ sợ mấy người Lý gia bên kia mà thôi.
Sẽ không! Hắn là người bên gối Lý Ỷ La, vô cùng để tâm đến nhất cử nhất động của nàng, hơn nữa tâm tư hắn vốn kín đáo, cho nên mới dám đưa ra suy đoán to gan lớn mật như thế. Kỳ thật, trước khi nói ra chuyện này, hắn vẫn chưa chắc chắn mười phần, nhưng phản ứng của Lý Ỷ La vừa rồi đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Từ sau khi có suy đoán này trong đầu, mỗi ngày hắn đều lo được lo mất đối với Lý Ỷ La, sợ chớp mắt một cái thì sẽ không thấy nương tử hắn yêu khắc cốt ghi tâm đâu nữa. Hắn không cho phép chuyện này vượt tầm khống chế của hắn, để phòng ngừa vạn nhất, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp giữ linh hồn hắn thích lại. Hiện tại mọi chuyện đã được xác định, hắn cũng cần tính toán chu toàn.
Nàng là thê tử của ta, là người Tần gia, nhạc phụ, nhạc mẫu bên kia đừng nói là sẽ không nghĩ đến chuyện này, cho dù có nghĩ đến thì thế nào? Bọn họ làm sao để chứng minh? Chứng minh không được thì bọn họ làm sao động đến nàng? Cho dù có chứng cứ xác thực đi nữa, thì Lý Ỷ La cũng đã gả đến Tần gia, xử lý thế nào cũng là việc của Tần gia.
Lý Ỷ La nghe xong cũng gật đầu tán đồng, thật ra thì nàng cũng không phải đặc biệt lo lắng lắm, loại chuyện này sao có thể tùy tiện nói một câu xong? Nếu Lý gia nói nàng có vấn đề, nàng cũng có thể nói ngược lại chính người Lý gia mới có vấn đề.
Ỷ La....
Hửm?
Tần Chung khẽ cong môi: Vừa rồi nàng không có giấu giếm ta, ta rất vui! Ỷ La không hề che giấu mà thừa nhận chuyện hoang đường như vậy, là bởi vì nàng tin tưởng hắn. Mà hắn dám trực tiếp hỏi Lý Ỷ La chuyện nguy hiểm này, cũng là vì tin tưởng Lý Ỷ La sẽ không tổn thương hắn.
Lý Ỷ La hừ: Đó là do ta chưa kịp làm! Kỳ thật, chuyện hôm nay nếu đổi thành người khác hỏi nàng, nàng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra thái độ khác thường, trước là đánh chết không nhận, sau sẽ giết người diệt khẩu.
Bởi vì sâu trong tiềm thức vô cùng tin tưởng Tần Chung, cho nên mới tùy ý để lộ sự khiếp sợ trong lòng.
Tần Tử Viễn cầm theo điểm tâm ra khỏi phòng, vừa ăn vừa thở dài, làm sao đây? Hình như tiểu thúc thúc tức giận rồi? Nhưng tiểu thẩm thẩm hỏi nhóc, còn cho nhóc nhiều điểm tâm như vậy, sao nhóc có thể gạt tiểu thẩm thẩm chứ?
Không bao lâu sau, Tần Chung và Lý Ỷ La cũng từ trong phòng đi ra, dưới ống tay áo hai người là hai bàn tay đang nắm chặt.
Tần Tử Viễn vừa thấy Tần Chung liền xoay người muốn trốn.
Tần Chung cất tiếng gọi: Tử Viễn!
Lý Ỷ La buông tay Tần Chung ra: Ta đến phòng bếp xem thử, chàng đừng có dọa Tử Viễn, trước sau người ta đã giúp chàng không ít chuyện rồi đó! Giúp chuyện gì thì trong lòng hai người đều biết rõ.
Biểu cảm của Tần Chung hơi có chút không được tự nhiên.
Chờ sau khi Lý Ỷ La đi rồi, Tần Chung mới đi đến trước mặt Tần Tử Viễn, mỉm cười duỗi tay giúp nhóc lau sạch vụn bánh bên mép: Tử Viễn, còn nhớ hôm qua thúc đã dặn con những gì không?
Thúc nói.... Không được cho bất kỳ người nào biết.
Tần Chung ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Tử Viễn: Đúng vậy! Con cũng đã hứa rồi, nhưng hôm nay con đã làm gì?
Tần Tử Viễn bẹp bẹp miệng: Nhưng mà, con cũng rất thích tiểu thẩm thẩm, tiểu thẩm thẩm còn cho con rất nhiều điểm tâm.
Tần Chung nhắm mắt lại, sau đó búng nhẹ vào giữa trán nhóc con một cái: Đi chơi đi! Tiểu tử ngốc này quả nhiên không đáng tin.
Sau khi xác định Trương Tiểu Đào đối với Lý Ỷ La chỉ đơn thuần là sùng bái, Tần Chung cũng không tiếp tục so đo với một nha đầu ngốc làm gì. Có điều liên tục mấy ngày tiếp theo, Trương Tiểu Đào đều thừa dịp mỗi buổi sáng nam đinh Tần gia không có nhà mà đến thăm. Không phải đến cho Lý Ỷ La một rỗ đào, thì cũng là chút đồ ăn vặt này nọ.
Lòng dạ Tần Chung nhỏ nhen thế nào kia chứ? Dù Trương Tiểu Đào không có ham mê ở phương diện kia, nhưng Tần Chung cũng không cảm thấy may mắn, tự nhủ chính mình không thể chọc giận Lý Ỷ La, bấy giờ mới dằn xuống được. Tuy có vài lần hành vi của Tần Chung hơi quá đáng, nhưng Lý Ỷ La cũng không tức giận.
Lại qua thêm mấy ngày, thời điểm Trương Tiểu Đào đến, Lý Ỷ La nói bản thân có việc, bảo Tần Phương trò chuyện với Trương Tiểu Đào. Nếu gần gũi Trương Tiểu Đào quá nhiều sẽ làm Tần Chung bất an, vậy nàng ít tiếp xúc một chút là được rồi. Giữa người ngoài và Tần Chung, nàng tất nhiên lựa chọn Tần Chung. Chờ sau này sống chung lâu hơn, xác định nàng sẽ không đi, tin rằng Tần Chung tự nhiên sẽ tốt lên thôi.
Mấy ngày nay, Trương Tiểu Đào cũng đã rất thân thiết với Tần Phương, lúc gặp Lý Ỷ La, nàng ta cũng chỉ tiếc hận không thể trò chuyện cùng Lý Ỷ La nhiều hơn mà thôi, cũng không có cảm giác gì khác.
Tần Phương, sao cô không ra ngoài dạo chơi cùng mọi người? Trương Tiểu Đào thấy lạ, hỏi. Trong ấn tượng của Trương Tiểu Đào, dường như chưa từng thấy Tần Phương đi lại trong thôn, cũng không thấy Tần Phương kết bạn với cô nương nào trong thôn.
Tôi chỉ là thấy không được tự nhiên cho lắm! Tần Phương cũng từng lấy hết can đảm thử đi kết bạn, nhưng miệng lưỡi mấy cô nương đó rất lợi hại, có đôi khi chỉ chèn ép nàng vài câu thì nàng đã không đáp trả lại được nửa chữ. Dần dà, nàng không còn muốn ra ngoài nữa.
Không sao! Tôi dẫn cô đi! Cô đi chung với tôi là được! Trước đây, bằng hữu Trương Tiểu Đào kết giao đều là những cô nương hướng ngoại, miệng mồn lanh lợi, nên khi thấy Tần Phương như vậy, ngay lập tức nổi lên ý muốn bảo hộ.
Tần Phương cảm kích gật đầu: Cám ơn cô, Tiểu Đào!
Không có gì! Ai kêu tam tẩu cô là Ỷ La tỷ tỷ mà ta thích nhất!
Ỷ La, con canh lửa, mẹ đi hái chút rau. Tần mẫu cởi tạp dề, ra khỏi phòng bếp.
Mẹ, để con đi cho! Lý Ỷ La đón lấy rỗ từ tay Tần mẫu, nàng cực kì yêu thích rau củ thanh thuần thơm ngát hương thơm tự nhiên kia.
Tần mẫu cười khẽ: Được rồi! Thật không hiểu nổi đứa trẻ như con sao lại thích đến ruộng rau như vậy?
Lý Ỷ La cầm rổ, cười tủm tỉm, bởi vì nhìn thấy từng luống rau xanh mơn mởn kia, tâm trạng nàng sẽ tốt hơn. Thế giới này thật đẹp!
Ruộng rau cách Tần gia không xa, lại càng gần với nhà Trương gia hơn. Lúc Lý Ỷ La đến ruộng rau, thì thấy bên ruộng rau nhà Trương gia, hai người con dâu nhà họ Trương và Phú Quý tẩu cũng đang hái rau dưới ruộng.
Trước đây, Phú Quý tẩu không động một móng tay vào việc nhà, toàn là sai hai người con dâu đi làm, vốn dĩ chuyện này cũng không có gì lớn, đại đa số người trong thôn đều như vậy. Nhưng đáng giận ở chỗ là Phú Quý tẩu không chỉ sai bảo hai người con dâu làm việc, mà còn tìm đủ mọi cách hành hạ hai người bọn họ.
Xem ra mang đến nhiều phiền phức cho Trương gia như thế, địa vị của Phú Quý tẩu ở Trương gia rốt cuộc cũng bị tuột dốc.
Mẹ, sau mẹ lại nhổ luôn cả rễ thế? Cha đã nói, bảo mẹ làm cho tốt, bằng không sẽ trực tiếp đuổi mẹ ra khỏi Trương gia.
Cái đồ lang tâm cẩu phế lòng dạ hiểm độc nhà ngươi, lão nương làm việc, chừng nào đến phiên ngươi dạy hả? Phú Quý tẩu tức giận chửi ầm lên.
Con đương nhiên không có bản lĩnh dạy mẹ, nhưng mẹ tự nhìn lại mình đi! Mẹ đã gây tai họa gì cho Trương gia? Tướng công con chịu đòn thay mẹ, đến bấy giờ vẫn chưa khỏi kia kìa. Con khuyên mẹ nên biết kiềm chế lại một chút, đừng để tuổi già mà còn bị trượng phu hưu bỏ.
Ngươi! Phú Quý đứng bật dậy, định động thủ.
Con dâu thứ hai của Phú Quý tẩu chẳng những không sợ, mà còn hất cằm nói: Mẹ đánh! Mẹ đánh đi! Mẹ mà đánh, con lập tức đi cáo trạng với tướng công và cha.....
Lý Ỷ La thấy thế thì lắc lắc đầu, Trương gia này đúng là náo nhiệt! Có điều, Phú Quý tẩu như vậy cũng xem như là ác giả ác báo!
Ỷ La, cô cũng đến hái rau à? Hai người con dâu Trương gia thấy Lý Ỷ La thì vô cùng nhiệt tình, còn liên tục khen Tần Chung, nói hắn thật thông minh, về sau nhất định là tiền đồ rộng mở.
Nói xong dắt tay Tần Tử Viễn rời đi.
Tần Phương, Ỷ La tỷ tỷ có thể làm tam tẩu của cô, tôi cảm thấy cô thật hạnh phúc. Trương Tiểu Đào nhìn theo bóng lưng Lý Ỷ La, nói với Tần Phương bằng giọng hâm mộ.
Tần Phương nghiêm túc gật gật đầu: Đúng vậy! Tam tẩu tôi đặc biệt thông minh, lại có bản lĩnh, có cảm giác không chuyện gì tẩu ấy không làm được. Tay nghê thêu thùa của tôi cũng là tam tẩu dạy, bây giờ đã có thể kiếm tiền rồi!
Trương Tiểu Đào nghe xong, lòng càng hâm mộ.
Lý Ỷ La dẫn Tần Tử Viễn vào phòng mình, ngồi xuống cạnh bàn: Tử Viễn, con nói cho tiểu thẩm thẩm biết, tại sao con cứ nhìn chằm chằm Tiểu Đào cô cô vậy?
Tần Tử Viễn há hốc mồm, sao tiểu thẩm thẩm lại biết?
Lý Ỷ La chọt nhẹ lên trán nhóc: Nếu con nói thật, tiểu thẩm thẩm sẽ cho con điểm tâm, ba miếng.
Nội tâm Tần Tử Viễn giẫy giụa kịch liệt, lúc không có chuyện gì tiểu thẩm thẩm cũng cho nhóc điểm tâm, còn tiểu thúc thúc thì sao? Chỉ khi nào có chuyện cần nhóc thì mới cho....
Là tiểu thúc thúc dặn, bảo con nhớ kỹ những gì Tiểu Đào cô cô nói với tiểu thẩm thẩm, đợi tiểu thúc thúc trở về thì nói lại cho tiểu thúc thúc nghe. Tần Tử Viễn xoắn xuýt hai tay, sau khi cân nhắc lợi hại, liền không chút do dự bán đứng Tần Chung.
Cái gì??? Lý Ỷ La đập bàn một cái, tên gia hỏa kia không phải là có ý đồ gì với Tiểu Đào chứ?
Chiều đến, khi mặt trời xuống núi, Tần Chung từ thư viện trở về.
Bình thường, vào lúc này Lý Ỷ La luôn ra đón hắn, nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu. Tần Chung hơi khựng bước, nhíu nhíu mày, trong lòng thấy hơi bất an.
Quả nhiên, vừa vào phòng liền thấy Lý Ỷ La đang khoanh tay ngồi cạnh bàn, thấy hắn bước vào liền nhìn hắn chằm chằm. Tần Tử Viễn thì ngây ngô ôm mấy miếng điểm tâm ngồi ăn vui vẻ.
Thấy Tần Chung vào, Tần Tử Viễn còn cười hì hì gọi một tiếng tiểu thúc thúc, sau đó dường như nhớ ra cái gì, trên mặt thoáng hiện tia chột dạ, rồi lập tức cúi đầu không dám nhìn Tần Chung nữa.
Tình hình như vậy, còn có cái gì khó hiểu nữa chứ? Tần Chung nhắm hai mắt, ngay tức khắc đi đến trước mặt Lý Ỷ La, ngồi xổm xuống, nói: Ta sai rồi!
Lý Ỷ La hừ lạnh: Chàng nhận sai cũng nhanh thật! Nói! Sai chỗ nào?
Ngón tay Tần Chung cào cào trên mặt đất: Ta không nên bảo Tử Viễn nghe lén lời Trương Tiểu Đào!
Lý Ỷ La hơi giận trong lòng: Vậy tại sao chàng lại sai Tử Viễn nghe lén lời Tiểu Đào? Cái này mới là trọng điểm, nếu Tần Chung thật sự có ý với Trương Tiểu Đào, nàng nhất định sẽ đánh Tần Chung ị ra quần, sau đó phủi mông chạy lấy người.
Cả người Tần Chung căng cứng, cố căng da đầu nói: Chẳng lẽ nàng không phát hiện nha đầu kia có ý đồ với nàng sao? Ta là muốn biết người biết ta..... Lời nói càng về sau lại càng nhỏ. Tần Chung không phải không biết tâm lý hắn như vậy là không đúng, nhưng hắn lại không khống chế được bản thân.
(*biết người biết ta là trích trong câu nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.)
Chàng nói cái gì? Chàng bảo Tử Viễn nghe lén Tiểu Đào là vì cho rằng Tiểu Đào có ý đồ với ta? Lý Ỷ La không dám tin, tự chỉ vào mũi mình. Trong đầu Tần Chung rốt cuộc là chứa cái gì thế?
Hai người bọn ta đều là nữ nhân, Tiểu Đào có thể có ý đồ gì với ta chứ? Lý Ỷ La vừa tức vừa thấy buồn cười.
Tần Chung ngẩng phắt đầu lên nhìn Lý Ỷ La: Đó là bởi vì nàng không biết bản thân nàng tốt thế nào! Ỷ La của hắn tốt như vậy, bất kỳ kẻ nào có ý đồ với nàng hắn cũng không cảm thấy lạ, cho nên hắn mới muốn phòng ngừa hậu họa, tốt nhất là Trương Tiểu Đào không có tâm tư này. Chỉ cần xác định Trương Tiểu Đào không có suy nghĩ này, hắn sẽ không can thiệp nữa.
Tần Tiểu Chung! Tần Chung vừa nói lý do xong liền dập tắt được lửa giận trong lòng Lý Ỷ La, nàng dở khóc dở cười: Chàng nghĩ nhiều quá rồi! Trước đây, người Tiểu Đào thích là chàng, chứng tỏ người ta thích nam nhân. Chàng lại nói chàng xem, mỗi ngày trong đầu chàng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy hả?
Long Dương chi hảo, Ma Kính chi tích, từ xưa đã có! Tần Chung ngẩng đầu nhìn Lý Ỷ La, nhỏ giọng nói.
(*Long Dương chi hảo: là một câu thành ngữ nói về một vị cổ nhân tên Long Dương Quân thời chiến quốc, tóm tắt là chuyện tình đam mỹ, bạn nào muốn biết chi tiết thì seach Google nhé.
_Ma Kính chi tích hay Ma Kính chi phích: Sa không tìm thấy thông tin về câu thành ngữ hay vị cổ nhân tên Ma Kính này, nhưng từ câu Long Dương chi hảo bên trên thì đại khái ý Tần Chung muốn nói là chuyện đàn ông yêu đàn ông, đàn bà yêu đàn bà từ thời xưa đã có rồi!)
Vậy ta có cần lo lắng đề phòng có nam nhân nào nhớ thương chàng không? Lý Ỷ La bỗng dưng chống cằm nghiêm túc suy nghĩ. Không thể không nói, với bộ dáng này của Tần Chung, nếu có kẻ Long Dương, nói không chừng sẽ nhớ thương Tần Chung thật.
Tần Chung ừ một tiếng: Cho nên, nương tử, nàng nhất định phải trông chừng ta thật kỹ, ta muốn được nương tử trông chừng!
Tần Tử Viễn ngây ngô mờ mịt nhìn tiểu thúc thúc và tiểu thẩm thẩm nhà mình, không biết bọn họ đang nói cái gì.
Lý Ỷ La có vài lời muốn nói với Tần Chung, nên bảo Tử Viễn ra ngoài. Tần Tử Viễn dạ, trước khi đi còn cho Tần Chung một miếng điểm tâm lấy lòng.
Tần Chung nhàn nhạt nhìn Tần Tử Viễn một cái: Con tự ăn đi!
Chờ Tần Tử Viễn đi rồi, Lý Ỷ La nhìn Tần Chung đang ngồi xổm dưới đất: Ngồi lên ghế, chàng không cần giả đáng thương trước mặt ta!
Tần Chung nghe lời ngồi lên ghế, có chút ủy khuất: Ta không giả!
Bỏ đi! Trước không nói chuyện này. Tướng công, trước đó chàng nói với ta dục vọng chiếm hữu của chàng rất mạnh, dù là trẻ con hay nữ nhân, chàng đều không chịu đựng được bọn họ tiếp cận ta, vì sao? Nếu dục vọng chiếm hữu của Tần Chung thật sự mạnh như vậy, thì sao đối với người thân khác của Tần Chung, hắn lại không như vậy, chỉ có duy nhất đối với nàng?
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La, mím môi, rơi vào trầm mặc.
Trước kia không phải chúng ta đã nói rồi sao? Phải thẳng thắn thành thật với nhau! Lý Ỷ La ghé lại gần Tần Chung, nói.
Đôi tay đang đặt trên đầu gối của Tần Chung hơi rụt lại, mày nhíu chặt hơn, ngón tay gõ nhịp nhanh như bay, rất lâu sau, Tần Chung mới chợt thở dài: Bởi vì ta biết nàng không phải là Lý Ỷ La!
Những lời này như sấm sét cuồng nộ đánh lên người Lý Ỷ La, nàng không kiểm soát được, đột nhiên thất kinh nhảy dựng lên, giọng nói run rẩy không ngừng: Chàng.... Sao chàng lại nói như vậy? Làm sao Tần Chung biết?
Tần Chung cũng đứng dậy: Một người nếu gặp chuyện đại biến, tính tình ít nhiều sẽ thay đổi là chuyện có thể hiểu. Nhưng tuyệt đối sẽ không giống như nàng! Từ đâu đến chân dường như biến thành một người khác! Nàng không quan tâm người Lý gia, lúc tức giận vô cùng khí thế, còn có tay nghề thêu thùa xuất thần nhập hóa của nàng, nàng thông minh hiểu lòng người, Lý Ỷ La chân chính tuyệt đối không phải là người nổi bật như vậy. Tần Chung đến gần Lý Ỷ La, khẽ thở dài, giữ tay nàng giữa hai lòng bàn tay mình: Vì thế, ta thường xuyên lo lắng, nàng từ đâu đến? Có khi nào nàng sẽ đột nhiên biến mất hay không? Ta nên làm gì mới có thể giữ nàng lại bên cạnh mình mãi mãi?
Ban đầu, Lý Ỷ La còn có chút lo lắng, Tần Chung sao lại đáng sợ đến như vậy? Người khác dù có quan sát nhạy bén mấy, chỉ sợ cũng không dám phỏng đoán lớn mật thế này, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng nàng trúng tà mà thôi. Nhưng nghe Tần Chung nói xong, lo lắng trong lòng nàng bỗng biến mất, nàng chắc chắn, Tần Chung sẽ không tổn thương nàng.
Lý Ỷ La khẽ thở dài, gác đầu lên vai Tần Chung: Ta đã là thê tử của chàng, đã đến nơi này, ta còn có thể đi đâu nữa? Về sau ta chính là Lý Ỷ La, là thê tử của Tần Chung chàng! Lời này tương đương với thừa nhận.
Thật? Tay Tần Chung hơi run run, cánh môi cũng run lên nhè nhẹ.
Đương nhiên là thật! Ta bò ra từ trong địa ngục, nơi này tốt như vậy, ta làm sao đành lòng rời đi? Đừng nói nàng không muốn đi, dù muốn, cũng không biết làm sao mà đi nha!
Tần Chung đột ngột ôm Lý Ỷ La thật chặt: Ỷ La, nàng phải nhớ kỹ những lời hôm nay nàng nói.... Nếu đột nhiên không nhìn thấy Lý Ỷ La mà hắn thích nữa, hắn thật sự không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
Tướng công, chàng đã nhìn ra, người khác.... chắc sẽ không nhìn ra chứ? Lý Ỷ La đột nhiên nghĩ ra một vấn đề nan giải. Trước kia nàng không xem đây là vấn đề, chỉ nghĩ nếu không ở lại Tần gia được nữa thì sẽ trốn đi. Vì thế căn bản là không thèm ngụy trang che giấu. Người khác không đáng ngại, chỉ sợ mấy người Lý gia bên kia mà thôi.
Sẽ không! Hắn là người bên gối Lý Ỷ La, vô cùng để tâm đến nhất cử nhất động của nàng, hơn nữa tâm tư hắn vốn kín đáo, cho nên mới dám đưa ra suy đoán to gan lớn mật như thế. Kỳ thật, trước khi nói ra chuyện này, hắn vẫn chưa chắc chắn mười phần, nhưng phản ứng của Lý Ỷ La vừa rồi đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Từ sau khi có suy đoán này trong đầu, mỗi ngày hắn đều lo được lo mất đối với Lý Ỷ La, sợ chớp mắt một cái thì sẽ không thấy nương tử hắn yêu khắc cốt ghi tâm đâu nữa. Hắn không cho phép chuyện này vượt tầm khống chế của hắn, để phòng ngừa vạn nhất, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp giữ linh hồn hắn thích lại. Hiện tại mọi chuyện đã được xác định, hắn cũng cần tính toán chu toàn.
Nàng là thê tử của ta, là người Tần gia, nhạc phụ, nhạc mẫu bên kia đừng nói là sẽ không nghĩ đến chuyện này, cho dù có nghĩ đến thì thế nào? Bọn họ làm sao để chứng minh? Chứng minh không được thì bọn họ làm sao động đến nàng? Cho dù có chứng cứ xác thực đi nữa, thì Lý Ỷ La cũng đã gả đến Tần gia, xử lý thế nào cũng là việc của Tần gia.
Lý Ỷ La nghe xong cũng gật đầu tán đồng, thật ra thì nàng cũng không phải đặc biệt lo lắng lắm, loại chuyện này sao có thể tùy tiện nói một câu xong? Nếu Lý gia nói nàng có vấn đề, nàng cũng có thể nói ngược lại chính người Lý gia mới có vấn đề.
Ỷ La....
Hửm?
Tần Chung khẽ cong môi: Vừa rồi nàng không có giấu giếm ta, ta rất vui! Ỷ La không hề che giấu mà thừa nhận chuyện hoang đường như vậy, là bởi vì nàng tin tưởng hắn. Mà hắn dám trực tiếp hỏi Lý Ỷ La chuyện nguy hiểm này, cũng là vì tin tưởng Lý Ỷ La sẽ không tổn thương hắn.
Lý Ỷ La hừ: Đó là do ta chưa kịp làm! Kỳ thật, chuyện hôm nay nếu đổi thành người khác hỏi nàng, nàng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra thái độ khác thường, trước là đánh chết không nhận, sau sẽ giết người diệt khẩu.
Bởi vì sâu trong tiềm thức vô cùng tin tưởng Tần Chung, cho nên mới tùy ý để lộ sự khiếp sợ trong lòng.
Tần Tử Viễn cầm theo điểm tâm ra khỏi phòng, vừa ăn vừa thở dài, làm sao đây? Hình như tiểu thúc thúc tức giận rồi? Nhưng tiểu thẩm thẩm hỏi nhóc, còn cho nhóc nhiều điểm tâm như vậy, sao nhóc có thể gạt tiểu thẩm thẩm chứ?
Không bao lâu sau, Tần Chung và Lý Ỷ La cũng từ trong phòng đi ra, dưới ống tay áo hai người là hai bàn tay đang nắm chặt.
Tần Tử Viễn vừa thấy Tần Chung liền xoay người muốn trốn.
Tần Chung cất tiếng gọi: Tử Viễn!
Lý Ỷ La buông tay Tần Chung ra: Ta đến phòng bếp xem thử, chàng đừng có dọa Tử Viễn, trước sau người ta đã giúp chàng không ít chuyện rồi đó! Giúp chuyện gì thì trong lòng hai người đều biết rõ.
Biểu cảm của Tần Chung hơi có chút không được tự nhiên.
Chờ sau khi Lý Ỷ La đi rồi, Tần Chung mới đi đến trước mặt Tần Tử Viễn, mỉm cười duỗi tay giúp nhóc lau sạch vụn bánh bên mép: Tử Viễn, còn nhớ hôm qua thúc đã dặn con những gì không?
Thúc nói.... Không được cho bất kỳ người nào biết.
Tần Chung ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Tử Viễn: Đúng vậy! Con cũng đã hứa rồi, nhưng hôm nay con đã làm gì?
Tần Tử Viễn bẹp bẹp miệng: Nhưng mà, con cũng rất thích tiểu thẩm thẩm, tiểu thẩm thẩm còn cho con rất nhiều điểm tâm.
Tần Chung nhắm mắt lại, sau đó búng nhẹ vào giữa trán nhóc con một cái: Đi chơi đi! Tiểu tử ngốc này quả nhiên không đáng tin.
Sau khi xác định Trương Tiểu Đào đối với Lý Ỷ La chỉ đơn thuần là sùng bái, Tần Chung cũng không tiếp tục so đo với một nha đầu ngốc làm gì. Có điều liên tục mấy ngày tiếp theo, Trương Tiểu Đào đều thừa dịp mỗi buổi sáng nam đinh Tần gia không có nhà mà đến thăm. Không phải đến cho Lý Ỷ La một rỗ đào, thì cũng là chút đồ ăn vặt này nọ.
Lòng dạ Tần Chung nhỏ nhen thế nào kia chứ? Dù Trương Tiểu Đào không có ham mê ở phương diện kia, nhưng Tần Chung cũng không cảm thấy may mắn, tự nhủ chính mình không thể chọc giận Lý Ỷ La, bấy giờ mới dằn xuống được. Tuy có vài lần hành vi của Tần Chung hơi quá đáng, nhưng Lý Ỷ La cũng không tức giận.
Lại qua thêm mấy ngày, thời điểm Trương Tiểu Đào đến, Lý Ỷ La nói bản thân có việc, bảo Tần Phương trò chuyện với Trương Tiểu Đào. Nếu gần gũi Trương Tiểu Đào quá nhiều sẽ làm Tần Chung bất an, vậy nàng ít tiếp xúc một chút là được rồi. Giữa người ngoài và Tần Chung, nàng tất nhiên lựa chọn Tần Chung. Chờ sau này sống chung lâu hơn, xác định nàng sẽ không đi, tin rằng Tần Chung tự nhiên sẽ tốt lên thôi.
Mấy ngày nay, Trương Tiểu Đào cũng đã rất thân thiết với Tần Phương, lúc gặp Lý Ỷ La, nàng ta cũng chỉ tiếc hận không thể trò chuyện cùng Lý Ỷ La nhiều hơn mà thôi, cũng không có cảm giác gì khác.
Tần Phương, sao cô không ra ngoài dạo chơi cùng mọi người? Trương Tiểu Đào thấy lạ, hỏi. Trong ấn tượng của Trương Tiểu Đào, dường như chưa từng thấy Tần Phương đi lại trong thôn, cũng không thấy Tần Phương kết bạn với cô nương nào trong thôn.
Tôi chỉ là thấy không được tự nhiên cho lắm! Tần Phương cũng từng lấy hết can đảm thử đi kết bạn, nhưng miệng lưỡi mấy cô nương đó rất lợi hại, có đôi khi chỉ chèn ép nàng vài câu thì nàng đã không đáp trả lại được nửa chữ. Dần dà, nàng không còn muốn ra ngoài nữa.
Không sao! Tôi dẫn cô đi! Cô đi chung với tôi là được! Trước đây, bằng hữu Trương Tiểu Đào kết giao đều là những cô nương hướng ngoại, miệng mồn lanh lợi, nên khi thấy Tần Phương như vậy, ngay lập tức nổi lên ý muốn bảo hộ.
Tần Phương cảm kích gật đầu: Cám ơn cô, Tiểu Đào!
Không có gì! Ai kêu tam tẩu cô là Ỷ La tỷ tỷ mà ta thích nhất!
Ỷ La, con canh lửa, mẹ đi hái chút rau. Tần mẫu cởi tạp dề, ra khỏi phòng bếp.
Mẹ, để con đi cho! Lý Ỷ La đón lấy rỗ từ tay Tần mẫu, nàng cực kì yêu thích rau củ thanh thuần thơm ngát hương thơm tự nhiên kia.
Tần mẫu cười khẽ: Được rồi! Thật không hiểu nổi đứa trẻ như con sao lại thích đến ruộng rau như vậy?
Lý Ỷ La cầm rổ, cười tủm tỉm, bởi vì nhìn thấy từng luống rau xanh mơn mởn kia, tâm trạng nàng sẽ tốt hơn. Thế giới này thật đẹp!
Ruộng rau cách Tần gia không xa, lại càng gần với nhà Trương gia hơn. Lúc Lý Ỷ La đến ruộng rau, thì thấy bên ruộng rau nhà Trương gia, hai người con dâu nhà họ Trương và Phú Quý tẩu cũng đang hái rau dưới ruộng.
Trước đây, Phú Quý tẩu không động một móng tay vào việc nhà, toàn là sai hai người con dâu đi làm, vốn dĩ chuyện này cũng không có gì lớn, đại đa số người trong thôn đều như vậy. Nhưng đáng giận ở chỗ là Phú Quý tẩu không chỉ sai bảo hai người con dâu làm việc, mà còn tìm đủ mọi cách hành hạ hai người bọn họ.
Xem ra mang đến nhiều phiền phức cho Trương gia như thế, địa vị của Phú Quý tẩu ở Trương gia rốt cuộc cũng bị tuột dốc.
Mẹ, sau mẹ lại nhổ luôn cả rễ thế? Cha đã nói, bảo mẹ làm cho tốt, bằng không sẽ trực tiếp đuổi mẹ ra khỏi Trương gia.
Cái đồ lang tâm cẩu phế lòng dạ hiểm độc nhà ngươi, lão nương làm việc, chừng nào đến phiên ngươi dạy hả? Phú Quý tẩu tức giận chửi ầm lên.
Con đương nhiên không có bản lĩnh dạy mẹ, nhưng mẹ tự nhìn lại mình đi! Mẹ đã gây tai họa gì cho Trương gia? Tướng công con chịu đòn thay mẹ, đến bấy giờ vẫn chưa khỏi kia kìa. Con khuyên mẹ nên biết kiềm chế lại một chút, đừng để tuổi già mà còn bị trượng phu hưu bỏ.
Ngươi! Phú Quý đứng bật dậy, định động thủ.
Con dâu thứ hai của Phú Quý tẩu chẳng những không sợ, mà còn hất cằm nói: Mẹ đánh! Mẹ đánh đi! Mẹ mà đánh, con lập tức đi cáo trạng với tướng công và cha.....
Lý Ỷ La thấy thế thì lắc lắc đầu, Trương gia này đúng là náo nhiệt! Có điều, Phú Quý tẩu như vậy cũng xem như là ác giả ác báo!
Ỷ La, cô cũng đến hái rau à? Hai người con dâu Trương gia thấy Lý Ỷ La thì vô cùng nhiệt tình, còn liên tục khen Tần Chung, nói hắn thật thông minh, về sau nhất định là tiền đồ rộng mở.
/185
|