Edit: Sahara
Dù Bác Quân có nạp thiếp cũng không có gì. Con là chính thê, một tiểu thiếp có thể làm gì được con? Lý Nguyệt Nga thản nhiên nói.
Con nói thì dễ! Lỡ như gặp phải một hồ ly tinh cao tay, giành hết yêu thương của phu quân con, con cũng không quan tâm?
Có gì đáng quan tâm? Thứ nàng quan tâm lại không phải chuyện này. Lý Nguyệt Nga mím môi.
Mẹ đúng là không thể nói chuyện được với con..... Lý phu nhân không muốn nói với Lý Nguyệt Nga nữa.
Mẹ, nếu mẹ có thể im hơi lặng tiếng giải quyết chuyện này, không để nữ nhân khác vào nhà, tất nhiên là tốt nhất. Nhưng hiện tại ý cha đã quyết, một lòng muốn nạp thiếp, mẹ còn tiếp tục náo loạn, làm lớn chuyện như vậy, không phải là để cho người khác chê cười hay sao? Chuyện này nên dừng lại ở đây! Điều mẹ cần làm là để phòng tiểu thiếp mới của cha sinh được con trai. Những chuyện khác có gì to tát đâu chứ? Tình yêu của nam nhân có là gì? Mẫu thân đã sống hơn nửa đời người mà vẫn còn ngây thơ đến mức cho rằng tình yêu là quan trọng nhất.
Cút! Nha đầu chết tiệt! Cút ngay cho mẹ! Lý phu nhân tức muốn tắt thở. Bà ta định tìm Lý Nguyệt Nga ra chủ ý cho mình, không ngờ đứa con gái này lại không cùng suy nghĩ như bà ta.
Lý Nguyệt Nga đứng dậy: Mẹ, con đi đây! Mẹ đừng quá tức giận, tức giận nhiều sẽ hại thân.
Chờ Lý Nguyệt Nga đi rồi, Lý phu nhân mới cầm khăn che mặt khóc nức nở: Sao số mình lại khổ thế này? Nửa đời trước, tâm của phu quân đều ở trên người ả tiểu thiếp không lên được mặt bàn. Vất vả lắm mới giết được ả ta, canh chừng con gái ả dưới mí mắt, nhưng không ngờ, chỉ một vụ gả thế đã thay đổi hết tất cả mọi thứ. Bây giờ lại có người mới vào nhà, con gái lại không hiểu khổ tâm của mình.....
Mặc kệ Lý phu nhân có đồng ý hay không thì người mới vẫn vào cửa.
Khi tiểu thiếp yêu kiều kính trà cho Lý phu nhân, khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của tiểu thiếp khiến Lý phu nhân đột ngột biến sắc. Sao người này lại có vài phần giống ả hồ ly tinh kia như vậy?
Về sau, Lý phu nhân mới biết được là do Tần Chung dẫn Lý chủ bộ đến phố Lục Y, nên Lý chủ bộ mới gặp gỡ nữ tử này.
Ăn tết xong, Vân Từ Phường mở cửa trở lại, Lý Ỷ La đến cửa hàng xem thử. Vừa bước ra khỏi cửa hàng liền bị Lý phu nhân chặn đường.
Nói chuyện với ta một chút! Lý phu nhân nhìn Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La cười: Được thôi! Nàng thật muốn nhìn thử, rốt cuộc Lý phu nhân muốn làm gì?
Tìm một tửu lâu, bao một gian phòng, Lý phu nhân sai nha hoàn ra ngoài canh cửa. Đợi trong phòng không còn ai, Lý phu nhân liền cười khẩy: Chuyện lão gia nạp thiếp có phải là có liên quan đến ngươi hay không?
Lý phu nhân, bây giờ mà bà còn có tâm trạng nghĩ những chuyện này à? Nếu bà đã để ý người đàn ông bạc tình kia đến như vậy, thì lẽ ra giờ này bà nên ở nhà đấu với tiểu thiếp mới vào cửa mới đúng chứ?
Quả nhiên là ngươi! Lý phu nhân tận sức dằn nén cơn giận.
Không sai, là tôi! Lý Ỷ La thu lại nụ cười. Nàng lạnh lùng nhìn Lý phu nhân: Tôi vốn chẳng dư hơi để ý đến bà, chính là vì không thích phiền phức. Nhưng bà thì không nhịn nổi nữa, gấp gáp đưa tới tận cửa. Không phải bà thích tặng thiếp cho người ta lắm à? Thế nào? Có thích món quà này không? Đây mới chỉ là cảnh cáo nhỏ thôi, nếu bà còn tiếp tục gây chuyện, tôi sẽ trả lại cho bà gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần những gì bà làm!
Lý phu nhân tức nghẹn thở, nghiến răng nói: Là ta coi thường ngươi! Không ngờ ngươi lại thủ đoạn như vậy. Nhưng ngươi nên nhớ cho kỹ, ta dù gì cũng là đại nương* của ngươi, nếu ngươi dám làm chuyện quá đáng, ta sẽ ghép cho ngươi tội danh ngỗ nghịch bất hiếu.....
Ha ha ha.... Lý Ỷ La vừa nghe câu cuối cùng liền bật cười lớn tiếng. Trong trí nhớ của nguyên chủ, Lý phu nhân là người rất lợi hại, làm nàng luôn cho rằng thủ đoạn của bà ta là cao tay cỡ nào, bây giờ xem ra... Cũng chỉ có vậy!
Lý phu nhân, bà cũng ngây thơ thật! Lý Ỷ La nhìn Lý phu nhân: Tôi đã không còn là Lý Ỷ La bị bà bóp nắn trong lòng bàn tay nữa rồi! Hiện tại tôi là người của Tần gia! Nếu tôi nói ra những chuyện bà đã làm, bà nghĩ có còn ai tin lời bà nói nữa không? Còn nữa, bà cũng thấy thái độ của cha tôi hiện giờ thế nào rồi đó, ông ấy lấy lòng với tướng công tôi còn không kịp, làm sao có thể vì một kẻ ngu xuẩn như bà mà đắc tội tướng công tôi?
Ngươi đúng là độc ác, nhất định ngươi sẽ gặp quả báo!
Người như bà còn chưa gặp quả báo thì tôi sợ cái gì chứ? Lý Ỷ La đột nhiên ghé lại gần Lý phu nhân: Mẹ tôi làm sao mà chết? Có cần tôi nhắc cho bà nhớ không? Bà dám dính tới cả mạng người mà còn dám nói hai chữ quả báo với tôi? Đúng là nực cười!
Ngươi.... Ngươi.... Lý phu nhân cả kinh, tuy đã cố gắng khắc chế nhưng vẫn để lộ vẻ hoảng loạn.
Sao? Sợ à? Lý Ỷ La cong môi cười giễu: Hại mạng người chưa đủ, còn hành hạ một tiểu cô nương tay không tấc sắt. Lý phu nhân, nếu thật sự có địa ngục, thì tầng mười tám là xây cho bà đó.
Lý phu nhân cuối cùng cũng không thể kiềm chế được cảm giác hoảng loạn: Ta.... Ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Không biết? Nếu trước đó Lý Ỷ La chỉ suy đoán, vậy thì hiện giờ nàng đã hoàn toàn khẳng định, mẹ của nguyên chủ là do Lý phu nhân hại chết: Không sao! Biết hay không không quan trọng, chỉ cần bà nhớ cho kỹ, bà nợ ta hai mạng người! Một là mẹ của nguyên chủ, một là nguyên chủ.
Ngươi muốn làm gì? Không có chứng cứ, ngươi có thể làm gì được ta. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi ngậm chặt miệng cho ta, bằng không, ta nhất định để ngươi sống không bằng chết! Ban đầu, đột ngột bị vạch trần sự thật bản thân hại chết người, Lý phu nhân khó tránh hoảng loạn. Nhưng sau khi hồi phục tinh thần, Lý phu nhân biết rõ chuyện này vốn dĩ đã qua lâu rồi, không có lưu lại dấu vết gì, nếu Lý Ỷ La dám buông lời vu khống mẹ cả hại chết người, vậy bà có thể mượn cơ hội đó cắn trả lại Lý Ỷ La.
Tôi đương nhiên sẽ không nói gì, chẳng qua là muốn bà nhớ, làm người đừng có huênh hoang như vậy, trên lưng bà còn đang cõng hai mạng người đó!
Hoảng loạn qua đi, lúc này Lý phu nhân đã trấn định trở lại: Không biết ngươi đang nói cái gì! Nếu ngươi còn bôi nhọ ta, thì chính là mưu hại mẫu thân! Lý phu nhân đứng dậy, ổn định tâm trạng rồi bỏ đi. Bà ta vừa đi vừa nghĩ, mình chỉ giết ả tiện nhân kia, vậy mà tiểu tiện nhân này lại nói trên lưng mình cõng hai mạng người là có ý gì?
Lý phu nhân bỏ đi rồi, nhưng Lý Ỷ La vẫn ngồi yên tại chỗ, không có lập tức đứng dậy: Trong thân thể này đúng là còn lưu lại ý thức của nguyên chủ! Vừa rồi lúc nàng đả kích Lý phu nhân, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vui sướng không thuộc về nàng.
Lý Ỷ La thở dài, chuyện này đúng thật là! Nếu tâm nguyện của nguyên chủ là muốn bọn họ giúp nàng ta trả thù Lý gia, vậy phải trả thù ở mức độ nào thì nàng ta mới hài lòng? Lại không có cách gì hỏi cho rõ. Nếu muốn mạng của Lý phu nhân, vậy thì nhất thời nàng không có cách nào thực hiện. Suy cho cùng, cái danh mẹ cả của Lý phu nhân còn sờ sờ ra đó, không có chứng cứ mà ăn nói tùy tiện, người khác không chỉ kết tội nàng không thôi, mà còn liên lụy đến thanh danh của Tần Chung.
Như vậy, nàng cần phải thu thập đủ chứng cứ phạm tội của Lý phu nhân, đáng tiếc, thời gian đã trôi qua quá lâu. Tất nhiên, nàng cũng có thể dựa vào dị năng của mình mà giải quyết Lý phu nhân một cách lặng lẽ. Thế nhưng, hận ý của nguyên chủ đối với Lý phu nhân sâu như vậy, để Lý phu nhân chết quá dễ dàng, nguyên chủ có thể giải hận được không?
Lý Ỷ La xoa xoa ấn đường: Nhức đầu!
Ỷ La!
Tướng công? Lý Ỷ La vừa nghe giọng Tần Chung, lật đật đứng dậy mở cửa: Sao chàng biết ta ở đây?
Ta đến cửa hàng, Tần Tiến nói cho ta biết. Tần Chung liếc mắt nhìn khắp phòng một lượt: Có phải bà ta đến gây sự với nàng không?
Lý Ỷ La lắc đầu: Ta cũng không biết bà ta đến tìm ta làm gì, chỉ nói là muốn nói chuyện, nhưng bị ta dọa một trận, còn chưa nói gì thì đã bỏ đi mất tiêu. Tâm lý yếu như vậy mà còn bày đặt phô trương thanh thế đến gây sự với nàng, thật là!
Ừ! Mặc kệ bà ta! Chỉ sợ khoảng thời gian dài sắp tới bà ta cũng không có cơ hội gây phiền phức cho chúng ta. Đi, về nhà thôi! Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La để mặc Tần Chung nắm tay, nàng muốn nói cho Tần Chung biết suy đoán trong lòng mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định không nói. Suy cho cùng, việc tàn hồn của nguyên chủ muốn trả thù Lý gia chỉ là suy đoán của nàng, có lẽ, nguyên chủ không hoàn toàn ra đi là do một nguyên nhân khác. Đợi nàng nghiệm chứng rõ ràng rồi nói sau, bây giờ nói ra cũng chỉ làm Tần Chung lo lắng mà thôi.
Quả nhiên, đúng như lời Tần Chung nói, khoảng thời gian dài sau đó, Lý phu nhân đều bận rộn áp chế tiểu thiếp, cãi nhau với Lý chủ bộ, căn bản là không có thời gian bận tâm chuyện khác.
Tháng tư là thời điểm vui vẻ, Tần Phương xuất giá.
Lý Ỷ La thêu cho Tần Phương một bộ giá y, tặng thêm một bộ trang sức bằng vàng, cộng với hai trăm lượng bạc làm của hồi môn. Đương nhiên, bạc là cho lén, nếu không, đại tẩu, nhị tẩu thấy nàng cho Tần Phương nhiều bạc như vậy, hai người họ biết lấy bạc đâu ra?
Ban đầu Tần Phương không chịu nhận, Lý Ỷ La phải ép buộc một phen: Cầm! Đây là của hồi môn của muội, muội phải tự bảo quản cho tốt. Nhớ kỹ những gì tẩu nói với muội, chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không được sợ chuyện! Thủ đoạn có thể mềm mỏng, nhưng bản thân không được yếu đuối nhu nhược. Tiểu muội, muội là một cô nương tốt, nhất định sẽ được hạnh phúc. Lý Ỷ La trìu mến vuốt đầu Tần Phương. Tiểu cô nương này tuy hướng nội, nhưng tâm tư lại vô cùng tỉ mỉ, biết làm hài cho mấy đứa cháu trai, cháu gái, kiên nhẫn chăm sóc bọn chúng. Sinh thần của mỗi người trong nhà, Tần Phương đều nhớ rõ. Dù bận bù đầu bù cổ, làm việc mệt mỏi cũng không kêu than một tiếng nào....
Tuy hiện tại nhìn Triệu Thiên Tứ khá tốt, nhưng chuyện sau này, ai có thể nói chắc? Nhờ trời nhờ đất, còn không bằng nhờ chính mình.
Tam tẩu.... Tần Phương nghe Lý Ỷ La tha thiết dặn dò, không khỏi lệ rơi lã chã.
Thành thân là chuyện vui, đừng khóc! Hôm nay muội là tân nương, phải thật vui vẻ mới đúng. Triệu gia cách nhà chúng ta rất gần, nếu muội nhớ nhà thì có thể trở về bất cứ lúc nào. Lý Ỷ La giúp Tần Phương chỉnh sửa lại khăn đội đầu.
Tần Phương khẽ gật đầu, nhỏ giọng dạ.
Tuy là ở nông thôn, nhưng hỉ sự của Tần Phương được tổ chức cực kỳ náo nhiệt. Khi của hồi môn của Tần Phương được khiên ra khỏi Tần gia, thôn dân đều nhìn đến lác mắt.
Ôi mẹ ơi! Nhiều của hồi môn như vậy? Cái này gần bằng với tiểu thư nhà giàu xuất giá rồi còn gì.
Ừm, với hoàn cảnh của Tần gia bây giờ, Tần Phương cũng có khác gì tiểu thư khuê các đâu. Ca ca nhỏ nhất là tú tài, hai ca ca còn lại đều là ông chủ, có cửa tiệm riêng trên huyện. Tần gia khá giả như vậy, của hồi môn của Tần Phương nhiều một chút cũng không có gì lạ.
Tần mẫu nhìn đội ngũ đón dâu rời đi mà lặng lẽ lau nước mắt.
Lý Ỷ La nắm tay Tần mẫu: Mẹ, đừng khóc nữa, đây là chuyện vui mà. Tiểu muội gả đi gần như vậy, mẹ muốn gặp lúc nào chẳng được.
Tần mẫu lắc đầu: Nha đầu ngốc, gả cho người ta rồi làm sao còn giống như lúc ở nhà được. Tần mẫu chỉ lo tính tình Tần Phương hiền như vậy, về sau lỡ như chịu uất ức gì đó cũng chỉ cắn răng nuốt vào bụng.
__________________
Sa chú thích một chút cách xưng hô của chính thê và tiểu thiếp trong một gia đình nhé. Ai quan tâm thì đọc nha.
*đại nương là mẹ cả, tức chính thê. Di nương là tiểu thiếp. Nhiều truyện khác edit theo covert là nhị di nương, tam di nương,.... Nhưng phân biệt xưng hô rõ ràng thì như sau:
_ chính thê:
• Hạ nhân và người ngoài gọi là phu nhân, đại phu nhân.
•con ruột gọi là mẫu thân, mẹ.
•con của tiểu thiếp gọi là mẫu thân, đại nương.
•tiểu thiếp gọi bằng đại tỷ, đại phu nhân.
_tiểu thiếp: tùy theo thứ tự
• Hạ nhân và người ngoài gọi là nhị/ tam/tứ phu nhân
•con ruột gọi là mẫu thân, mẹ...
• con của chính thê hoặc tiểu thiếp khác gọi là nhị/ tam/ tứ nương. Không có chữ di nha mọi người.
•Chính thê và các tiểu thiếp khác thì theo thứ tự mà xưng hô tỷ muội, hoặc ghét thì gọi thẳng tên.
***khi gặp người phụ nữ lớn tuổi, người ta hay gọi đại nương, đại thẩm,... Thì từ đại nương này chỉ là cách gọi khách sáo, lễ phép, lịch sự.
Dù Bác Quân có nạp thiếp cũng không có gì. Con là chính thê, một tiểu thiếp có thể làm gì được con? Lý Nguyệt Nga thản nhiên nói.
Con nói thì dễ! Lỡ như gặp phải một hồ ly tinh cao tay, giành hết yêu thương của phu quân con, con cũng không quan tâm?
Có gì đáng quan tâm? Thứ nàng quan tâm lại không phải chuyện này. Lý Nguyệt Nga mím môi.
Mẹ đúng là không thể nói chuyện được với con..... Lý phu nhân không muốn nói với Lý Nguyệt Nga nữa.
Mẹ, nếu mẹ có thể im hơi lặng tiếng giải quyết chuyện này, không để nữ nhân khác vào nhà, tất nhiên là tốt nhất. Nhưng hiện tại ý cha đã quyết, một lòng muốn nạp thiếp, mẹ còn tiếp tục náo loạn, làm lớn chuyện như vậy, không phải là để cho người khác chê cười hay sao? Chuyện này nên dừng lại ở đây! Điều mẹ cần làm là để phòng tiểu thiếp mới của cha sinh được con trai. Những chuyện khác có gì to tát đâu chứ? Tình yêu của nam nhân có là gì? Mẫu thân đã sống hơn nửa đời người mà vẫn còn ngây thơ đến mức cho rằng tình yêu là quan trọng nhất.
Cút! Nha đầu chết tiệt! Cút ngay cho mẹ! Lý phu nhân tức muốn tắt thở. Bà ta định tìm Lý Nguyệt Nga ra chủ ý cho mình, không ngờ đứa con gái này lại không cùng suy nghĩ như bà ta.
Lý Nguyệt Nga đứng dậy: Mẹ, con đi đây! Mẹ đừng quá tức giận, tức giận nhiều sẽ hại thân.
Chờ Lý Nguyệt Nga đi rồi, Lý phu nhân mới cầm khăn che mặt khóc nức nở: Sao số mình lại khổ thế này? Nửa đời trước, tâm của phu quân đều ở trên người ả tiểu thiếp không lên được mặt bàn. Vất vả lắm mới giết được ả ta, canh chừng con gái ả dưới mí mắt, nhưng không ngờ, chỉ một vụ gả thế đã thay đổi hết tất cả mọi thứ. Bây giờ lại có người mới vào nhà, con gái lại không hiểu khổ tâm của mình.....
Mặc kệ Lý phu nhân có đồng ý hay không thì người mới vẫn vào cửa.
Khi tiểu thiếp yêu kiều kính trà cho Lý phu nhân, khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của tiểu thiếp khiến Lý phu nhân đột ngột biến sắc. Sao người này lại có vài phần giống ả hồ ly tinh kia như vậy?
Về sau, Lý phu nhân mới biết được là do Tần Chung dẫn Lý chủ bộ đến phố Lục Y, nên Lý chủ bộ mới gặp gỡ nữ tử này.
Ăn tết xong, Vân Từ Phường mở cửa trở lại, Lý Ỷ La đến cửa hàng xem thử. Vừa bước ra khỏi cửa hàng liền bị Lý phu nhân chặn đường.
Nói chuyện với ta một chút! Lý phu nhân nhìn Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La cười: Được thôi! Nàng thật muốn nhìn thử, rốt cuộc Lý phu nhân muốn làm gì?
Tìm một tửu lâu, bao một gian phòng, Lý phu nhân sai nha hoàn ra ngoài canh cửa. Đợi trong phòng không còn ai, Lý phu nhân liền cười khẩy: Chuyện lão gia nạp thiếp có phải là có liên quan đến ngươi hay không?
Lý phu nhân, bây giờ mà bà còn có tâm trạng nghĩ những chuyện này à? Nếu bà đã để ý người đàn ông bạc tình kia đến như vậy, thì lẽ ra giờ này bà nên ở nhà đấu với tiểu thiếp mới vào cửa mới đúng chứ?
Quả nhiên là ngươi! Lý phu nhân tận sức dằn nén cơn giận.
Không sai, là tôi! Lý Ỷ La thu lại nụ cười. Nàng lạnh lùng nhìn Lý phu nhân: Tôi vốn chẳng dư hơi để ý đến bà, chính là vì không thích phiền phức. Nhưng bà thì không nhịn nổi nữa, gấp gáp đưa tới tận cửa. Không phải bà thích tặng thiếp cho người ta lắm à? Thế nào? Có thích món quà này không? Đây mới chỉ là cảnh cáo nhỏ thôi, nếu bà còn tiếp tục gây chuyện, tôi sẽ trả lại cho bà gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần những gì bà làm!
Lý phu nhân tức nghẹn thở, nghiến răng nói: Là ta coi thường ngươi! Không ngờ ngươi lại thủ đoạn như vậy. Nhưng ngươi nên nhớ cho kỹ, ta dù gì cũng là đại nương* của ngươi, nếu ngươi dám làm chuyện quá đáng, ta sẽ ghép cho ngươi tội danh ngỗ nghịch bất hiếu.....
Ha ha ha.... Lý Ỷ La vừa nghe câu cuối cùng liền bật cười lớn tiếng. Trong trí nhớ của nguyên chủ, Lý phu nhân là người rất lợi hại, làm nàng luôn cho rằng thủ đoạn của bà ta là cao tay cỡ nào, bây giờ xem ra... Cũng chỉ có vậy!
Lý phu nhân, bà cũng ngây thơ thật! Lý Ỷ La nhìn Lý phu nhân: Tôi đã không còn là Lý Ỷ La bị bà bóp nắn trong lòng bàn tay nữa rồi! Hiện tại tôi là người của Tần gia! Nếu tôi nói ra những chuyện bà đã làm, bà nghĩ có còn ai tin lời bà nói nữa không? Còn nữa, bà cũng thấy thái độ của cha tôi hiện giờ thế nào rồi đó, ông ấy lấy lòng với tướng công tôi còn không kịp, làm sao có thể vì một kẻ ngu xuẩn như bà mà đắc tội tướng công tôi?
Ngươi đúng là độc ác, nhất định ngươi sẽ gặp quả báo!
Người như bà còn chưa gặp quả báo thì tôi sợ cái gì chứ? Lý Ỷ La đột nhiên ghé lại gần Lý phu nhân: Mẹ tôi làm sao mà chết? Có cần tôi nhắc cho bà nhớ không? Bà dám dính tới cả mạng người mà còn dám nói hai chữ quả báo với tôi? Đúng là nực cười!
Ngươi.... Ngươi.... Lý phu nhân cả kinh, tuy đã cố gắng khắc chế nhưng vẫn để lộ vẻ hoảng loạn.
Sao? Sợ à? Lý Ỷ La cong môi cười giễu: Hại mạng người chưa đủ, còn hành hạ một tiểu cô nương tay không tấc sắt. Lý phu nhân, nếu thật sự có địa ngục, thì tầng mười tám là xây cho bà đó.
Lý phu nhân cuối cùng cũng không thể kiềm chế được cảm giác hoảng loạn: Ta.... Ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Không biết? Nếu trước đó Lý Ỷ La chỉ suy đoán, vậy thì hiện giờ nàng đã hoàn toàn khẳng định, mẹ của nguyên chủ là do Lý phu nhân hại chết: Không sao! Biết hay không không quan trọng, chỉ cần bà nhớ cho kỹ, bà nợ ta hai mạng người! Một là mẹ của nguyên chủ, một là nguyên chủ.
Ngươi muốn làm gì? Không có chứng cứ, ngươi có thể làm gì được ta. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi ngậm chặt miệng cho ta, bằng không, ta nhất định để ngươi sống không bằng chết! Ban đầu, đột ngột bị vạch trần sự thật bản thân hại chết người, Lý phu nhân khó tránh hoảng loạn. Nhưng sau khi hồi phục tinh thần, Lý phu nhân biết rõ chuyện này vốn dĩ đã qua lâu rồi, không có lưu lại dấu vết gì, nếu Lý Ỷ La dám buông lời vu khống mẹ cả hại chết người, vậy bà có thể mượn cơ hội đó cắn trả lại Lý Ỷ La.
Tôi đương nhiên sẽ không nói gì, chẳng qua là muốn bà nhớ, làm người đừng có huênh hoang như vậy, trên lưng bà còn đang cõng hai mạng người đó!
Hoảng loạn qua đi, lúc này Lý phu nhân đã trấn định trở lại: Không biết ngươi đang nói cái gì! Nếu ngươi còn bôi nhọ ta, thì chính là mưu hại mẫu thân! Lý phu nhân đứng dậy, ổn định tâm trạng rồi bỏ đi. Bà ta vừa đi vừa nghĩ, mình chỉ giết ả tiện nhân kia, vậy mà tiểu tiện nhân này lại nói trên lưng mình cõng hai mạng người là có ý gì?
Lý phu nhân bỏ đi rồi, nhưng Lý Ỷ La vẫn ngồi yên tại chỗ, không có lập tức đứng dậy: Trong thân thể này đúng là còn lưu lại ý thức của nguyên chủ! Vừa rồi lúc nàng đả kích Lý phu nhân, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vui sướng không thuộc về nàng.
Lý Ỷ La thở dài, chuyện này đúng thật là! Nếu tâm nguyện của nguyên chủ là muốn bọn họ giúp nàng ta trả thù Lý gia, vậy phải trả thù ở mức độ nào thì nàng ta mới hài lòng? Lại không có cách gì hỏi cho rõ. Nếu muốn mạng của Lý phu nhân, vậy thì nhất thời nàng không có cách nào thực hiện. Suy cho cùng, cái danh mẹ cả của Lý phu nhân còn sờ sờ ra đó, không có chứng cứ mà ăn nói tùy tiện, người khác không chỉ kết tội nàng không thôi, mà còn liên lụy đến thanh danh của Tần Chung.
Như vậy, nàng cần phải thu thập đủ chứng cứ phạm tội của Lý phu nhân, đáng tiếc, thời gian đã trôi qua quá lâu. Tất nhiên, nàng cũng có thể dựa vào dị năng của mình mà giải quyết Lý phu nhân một cách lặng lẽ. Thế nhưng, hận ý của nguyên chủ đối với Lý phu nhân sâu như vậy, để Lý phu nhân chết quá dễ dàng, nguyên chủ có thể giải hận được không?
Lý Ỷ La xoa xoa ấn đường: Nhức đầu!
Ỷ La!
Tướng công? Lý Ỷ La vừa nghe giọng Tần Chung, lật đật đứng dậy mở cửa: Sao chàng biết ta ở đây?
Ta đến cửa hàng, Tần Tiến nói cho ta biết. Tần Chung liếc mắt nhìn khắp phòng một lượt: Có phải bà ta đến gây sự với nàng không?
Lý Ỷ La lắc đầu: Ta cũng không biết bà ta đến tìm ta làm gì, chỉ nói là muốn nói chuyện, nhưng bị ta dọa một trận, còn chưa nói gì thì đã bỏ đi mất tiêu. Tâm lý yếu như vậy mà còn bày đặt phô trương thanh thế đến gây sự với nàng, thật là!
Ừ! Mặc kệ bà ta! Chỉ sợ khoảng thời gian dài sắp tới bà ta cũng không có cơ hội gây phiền phức cho chúng ta. Đi, về nhà thôi! Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La để mặc Tần Chung nắm tay, nàng muốn nói cho Tần Chung biết suy đoán trong lòng mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định không nói. Suy cho cùng, việc tàn hồn của nguyên chủ muốn trả thù Lý gia chỉ là suy đoán của nàng, có lẽ, nguyên chủ không hoàn toàn ra đi là do một nguyên nhân khác. Đợi nàng nghiệm chứng rõ ràng rồi nói sau, bây giờ nói ra cũng chỉ làm Tần Chung lo lắng mà thôi.
Quả nhiên, đúng như lời Tần Chung nói, khoảng thời gian dài sau đó, Lý phu nhân đều bận rộn áp chế tiểu thiếp, cãi nhau với Lý chủ bộ, căn bản là không có thời gian bận tâm chuyện khác.
Tháng tư là thời điểm vui vẻ, Tần Phương xuất giá.
Lý Ỷ La thêu cho Tần Phương một bộ giá y, tặng thêm một bộ trang sức bằng vàng, cộng với hai trăm lượng bạc làm của hồi môn. Đương nhiên, bạc là cho lén, nếu không, đại tẩu, nhị tẩu thấy nàng cho Tần Phương nhiều bạc như vậy, hai người họ biết lấy bạc đâu ra?
Ban đầu Tần Phương không chịu nhận, Lý Ỷ La phải ép buộc một phen: Cầm! Đây là của hồi môn của muội, muội phải tự bảo quản cho tốt. Nhớ kỹ những gì tẩu nói với muội, chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không được sợ chuyện! Thủ đoạn có thể mềm mỏng, nhưng bản thân không được yếu đuối nhu nhược. Tiểu muội, muội là một cô nương tốt, nhất định sẽ được hạnh phúc. Lý Ỷ La trìu mến vuốt đầu Tần Phương. Tiểu cô nương này tuy hướng nội, nhưng tâm tư lại vô cùng tỉ mỉ, biết làm hài cho mấy đứa cháu trai, cháu gái, kiên nhẫn chăm sóc bọn chúng. Sinh thần của mỗi người trong nhà, Tần Phương đều nhớ rõ. Dù bận bù đầu bù cổ, làm việc mệt mỏi cũng không kêu than một tiếng nào....
Tuy hiện tại nhìn Triệu Thiên Tứ khá tốt, nhưng chuyện sau này, ai có thể nói chắc? Nhờ trời nhờ đất, còn không bằng nhờ chính mình.
Tam tẩu.... Tần Phương nghe Lý Ỷ La tha thiết dặn dò, không khỏi lệ rơi lã chã.
Thành thân là chuyện vui, đừng khóc! Hôm nay muội là tân nương, phải thật vui vẻ mới đúng. Triệu gia cách nhà chúng ta rất gần, nếu muội nhớ nhà thì có thể trở về bất cứ lúc nào. Lý Ỷ La giúp Tần Phương chỉnh sửa lại khăn đội đầu.
Tần Phương khẽ gật đầu, nhỏ giọng dạ.
Tuy là ở nông thôn, nhưng hỉ sự của Tần Phương được tổ chức cực kỳ náo nhiệt. Khi của hồi môn của Tần Phương được khiên ra khỏi Tần gia, thôn dân đều nhìn đến lác mắt.
Ôi mẹ ơi! Nhiều của hồi môn như vậy? Cái này gần bằng với tiểu thư nhà giàu xuất giá rồi còn gì.
Ừm, với hoàn cảnh của Tần gia bây giờ, Tần Phương cũng có khác gì tiểu thư khuê các đâu. Ca ca nhỏ nhất là tú tài, hai ca ca còn lại đều là ông chủ, có cửa tiệm riêng trên huyện. Tần gia khá giả như vậy, của hồi môn của Tần Phương nhiều một chút cũng không có gì lạ.
Tần mẫu nhìn đội ngũ đón dâu rời đi mà lặng lẽ lau nước mắt.
Lý Ỷ La nắm tay Tần mẫu: Mẹ, đừng khóc nữa, đây là chuyện vui mà. Tiểu muội gả đi gần như vậy, mẹ muốn gặp lúc nào chẳng được.
Tần mẫu lắc đầu: Nha đầu ngốc, gả cho người ta rồi làm sao còn giống như lúc ở nhà được. Tần mẫu chỉ lo tính tình Tần Phương hiền như vậy, về sau lỡ như chịu uất ức gì đó cũng chỉ cắn răng nuốt vào bụng.
__________________
Sa chú thích một chút cách xưng hô của chính thê và tiểu thiếp trong một gia đình nhé. Ai quan tâm thì đọc nha.
*đại nương là mẹ cả, tức chính thê. Di nương là tiểu thiếp. Nhiều truyện khác edit theo covert là nhị di nương, tam di nương,.... Nhưng phân biệt xưng hô rõ ràng thì như sau:
_ chính thê:
• Hạ nhân và người ngoài gọi là phu nhân, đại phu nhân.
•con ruột gọi là mẫu thân, mẹ.
•con của tiểu thiếp gọi là mẫu thân, đại nương.
•tiểu thiếp gọi bằng đại tỷ, đại phu nhân.
_tiểu thiếp: tùy theo thứ tự
• Hạ nhân và người ngoài gọi là nhị/ tam/tứ phu nhân
•con ruột gọi là mẫu thân, mẹ...
• con của chính thê hoặc tiểu thiếp khác gọi là nhị/ tam/ tứ nương. Không có chữ di nha mọi người.
•Chính thê và các tiểu thiếp khác thì theo thứ tự mà xưng hô tỷ muội, hoặc ghét thì gọi thẳng tên.
***khi gặp người phụ nữ lớn tuổi, người ta hay gọi đại nương, đại thẩm,... Thì từ đại nương này chỉ là cách gọi khách sáo, lễ phép, lịch sự.
/185
|