Lạy Trời! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Từ lúc tôi chuẩn bị rời khỏi quán Super Hall đến bây giờ, chỉ mới 10 phút ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Oa! Đễ tôi ngẫm nghĩ lại xem, Chân Hy vì người con gái khác cho mình leo cây, cho nên mình mới một mình đi uống rượu sâm banh. Sau đó… A, nhớ ra rồi… Sau đó tôi đã bị “Đầu lâu mĩ nam” cướp! Một người đẹp trai “xuyên thế kỷ” như hắn mà phẩm cách lại bại hoại như thế! Tiễu tử! Dám đem con gái ra làm trò đùa à?
Cinrella! Đầu óc cậu bằng đá hã? Sao lại cam tâm tình nghuyện giao ví tiền cho hắn chứ? Cậu đúng là đồ háo sắc! Mới nãy tôi gọi điện vốn tính tìm một người để mình giãi bày tâm sự, ngờ đâu Chân Tâm trước giờ vốn tính tình dịu dàng mà cũng cộc cằn chỉ trích tôi một hơi. Từ Chân Tâm là cô bạn “siêu” thân thiết của tôi, là “thiên sứ” trong lòng của mọi người. Nhất cử nhất động, nhất nói nhất cười của cô ấy, đều là hình mẫu của một cô gái ở thế lỷ mới, nhưng khi ở trước mặt tôi thì… Cô ấy đã không tự chủ được mình không biết bao nhiêu lần. Hô hô! Ai bảo tôi lúc nào cũng không nên thân, thường xuyên bị thiệt thòi làm chi, nên vì thế cô ấy không thể không tức giận chăng?
Tôi nằm thẳng cẳng trên giường, đầu óc quay cuồng, cố sức muốn đem tất cả những chuyện không vui này vứt đi hết. nhưng cơn choáng váng sau khi uống rượu, lại từng cơn một xông thẳng lên não, khiến tôi không thể chống đối lại sự phản kháng của dạ dày nữa, đem tất cả sơn hào hải vị hôm nay đã ăn nôn hết ra ngoài mặt sàn bóng loáng. Men rượu trong người tôi lập tức tỉnh hẳn một nửa. Gì thế này? Những thứ mình nôn ra trên sàn, lại bốc mùi vị nồng chua của rượu trên bầu không khí. Ý! Gớm chết đi được! Ôi! Lâu đài pha lê của tôi ơi! Tôi lại làm một việc quá đáng thế này với cậu, xấu hổ chết đi được!
Không hiểu sao hôm nay tôi toàn gặp phải những chuyện không vừa lòng. Chân Hy ơi Chân Hy! Sao cậu lại bỏ rơi tôi đi theo người con gái khác chứ? Tôi biết cậu chỉ thích những cô gái xinh đẹp, nhưng trở thành cô gái thô lỗ như con trao thế này đâu phải là lỗi của tôi đâu. Ý! Ai đang mở bài hát của nhóm “Siêu khoái cảm” thế? Giai điệu trầm lắng của bản nhạc và tâm trạng hiện giờ của tôi vô cùng ăn khớp. Hừm! Ai mà hiểu ý mình thế này?
Khoan, đợi chút, hình như đó là tiếng chuông điện thoại! Á, tiếng chuông điện thoại của mình mà cũng không nhớ. Tôi dụi dụi cặp mắt đỏ hoe, 5 giây trước khi bắt máy tôi cố điều chỉnh lại giọng nói của mình thật tốt: “Xin chào, tôi là Cinrella đây!” Tôi chọn giọng điệu cao hơn một bát độ giọng điệu thường ngày của mình để che dấu giọng nói nghẹt mũi sắp khóc. “Bé Cinrella ơi!” Đầu dây bên kia truyền qua giọng nói nhiệt tình thất thường của Chân Hy. Trực giác siêu nhạy cảm của tôi mách bảo: Ông anh Chân Hy chắc hẳn có chuyện gì muốn nhờ vả mình đây mà.
Mặc dù trong lòng tôi cảm thấy rất sung sướng vì được giúp đỡ Chân Hy, nhưng vì sự nhẫn nại một cô gái cần phải giữ gìn, tôi đàng không lộ âm tích mà hạ giọng xuống một bát độ, dùng giọng điều đùa giỡn thường ngày nói: “Xí! Hãy nói đi, lại cần tổng bộ SOS này đi giải cứu cô công chúa hoạn nạn nào nữa đây?” Tôi nghĩ chắc lại có cô gái nào đó trồng cây si với chàng Chân Hy hào hoa phong nhã nữa chứ gì? Mỗi lần muốn cắt đuôi, Chân Hy đều không chút khách khí mà giao cho tôi xử lí dùm.
Hỡi trời đất chứng giám, tôi thật sự không phải là một người lắm chuyện, thích đem các cô em trồng cây si ra làm trò đùa. Chỉ là… Chỉ là, ai bảo đó là nhiệm vụ Chân Hy giao cho tôi chi? Ai đã xui khiến các cô gái đó theo đuổi Chân Hy của tôi chi? Tôi đành âm thầm đem tất cả “tiểu địa lôi” bên cạnh Chân Hy này, từng cái một dọn dẹp sạch sẽ hết.
“Ha ha! Bé Cinrella của tôi đúng là thông minh hơn người!” Gì chứ? Bé Cinrella của tôi? Mình có nghe nhầm không nhỉ? Xem ra, việc lần này Chân Hy nhờ mình chắc hẳn là không nhỏ rồi. Thật tình, cậu ấy cũng đáo để thật, trong thời khắc quan trọng này lại nhờ vào việc bán đứng sắc đẹp của mình để đổi lấy sự đồng ý giúp đỡ của tôi. Rốt cuộc là chuyện gì thế? Trời! lẽ nào cậu ấy kết ai rồi nhờ tôi làm người do thám chăng? Hứ! Hàn Chân Hy , nếu cậu dám đề xuất yêu cầu quá đáng này với tôi, tôi nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với cậu vô thời hạ, và duy trì khoảng cách với cậu khoảng thời gian dài.
“Nhưng Cinrella, cậu chỉ đoán trúng có một nửa thôi. Tôi đích thật có việc phải nhờ vả cậu, song lần này không phải để cậu đỡ đạn đào hoa cho tôi…” Chân Hy nói. Tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, trong lòng như nở hoa vui sướng. Ha ha, Chân Hy ơi Chân HY, cậu hãy nói đi, chuyện gì tôi cũng giúp cậu cả!
“Cậu cứ nói đi!” Trong khẩu khí của tôi có vẻ như rất khí thế. Chân Hy nói: “Thật ra, thật ra thì… Tôi có một món đồ muốn để nhờ nhà cậu.”
“Vậy mà tôi cứ tưởng chuyện gì to lớn. Tốn cả nửa ngày trời, té ra chỉ vì chuyện cỏn con này thôi à?” “Cậu… Cậu không phải là rất quý trọng Lâu đài pha lê của mình lắm sao? Bất cứ ai cũng không cho vào.” “Hây! Không cho người khác vào không có nghĩa là không cho cậu vào. Không sao đâu, cậu cứ mang món đồ đó đến đây, Chân Hy ngốc ạ, dù cho tôi có quý trọng căn nhà của mình đến đâu cũng không nỡ cự tuyệt, để cậu đứng ngoài cửa đâu. Tôi còn lo sợ cậu không dám đến nữa chứ.” Tôi nói.
“Vậy à? Cậu nói đó nghe, vậy ngày mai tôi sẽ liên lạc với cậu sau.” Chân Hy cười cười rồi cúp máy. Đúng là giọng cười đáng nghi ngờ, tôi không thể kìm nén được mà rùng mình ớn lạnh. Thôi kệ, chắc tại hôm nay nhà mình hơi lạnh chăng. Nói gì thì nói, đối với việc Chân Hy đến nhà mình, tôi vẫn không ngừng tràn ngập phấn khởi. Mặc kệ cậu ấy đến đây muốn gửi món đồ gì! Tôi bắt đầu bắt tay dọn dẹp nhà cửa. Sau khi dọn dẹp hết đống rác bừa bộn, tôi có thể thoải mái mà đi vào “giấc ngủ công chúa” của mình rồi đây.
Hôm sau, tôi phá lệ. Đồng hồ báo thức chưa kịp reo thì tôi đã hôn từ biệt chăn giường ấm áp, bắt đầu tiến hành “công cuộc” trang điểm toàn diện. Mỗi lần gặp Chân Hy, tôi đều cẩn thận “sửa sang” mình, mặc dù không có kết quả rõ rệt, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ mà không hề cảm thấy mệt mỏi. Dù sao, khi người con gái được gặp mình yêu thích, đều mong muốn mình ở trạng thái tốt nhất.
Hậu quả của việc dậy sớm cuối cùng đã xảy ra: vửa nghe những lời giảng đều đều của thầy dạy môn văn, tôi vừa ngủ bù đợi Chân Hy đến… Đến rồi, đến rồi kìa. Tôi nhìn thấy Chân Hy đang ôm một bó hoa hồng xuất hiện ở trước cửa lớp, ánh mặt trời dìu dịu chiếu vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Chân Hy, vô cùng nổi bật, vô cùng cuốn hút. Cậu ấy chậm rãi đi về phía tôi, nhìn thẳng vào tôi, mỉm cười dịu dàng. Bất giác cả lớp xôn xao cả lên, tôi kiêu hãnh đón nhận ánh mắt ghen tị của các cô ban cùng lớp, chưa bao giờ tôi cảm thấy tự tin và say đắm như thế. “Chân Hy…” Tôi e thẹn cúi thấp đầu…
“Cinrella! Em ngồi dậy ngay cho tôi!” Chân Hy đột nhiên trở nên hung hãn, hầm hầm đụng vào tôi… “Ây da!” Tôi đau điếng thét lên. Ý! Tại sao cả lớp đều cười ngạo mình thế nhỉ? Còn Chân Hy biến đâu mất rồi? tôi đảo mắt khắp 4 phía tìm kiếm. Tiếng cười càng ròn rã hơn.
Thì ra… Tôi đang nằm mơ. “Cinrella, thầy gọi cậu kìa!” Cậu bạn cùng lớp Thiên Du có biệt hiệu là “Cầu thủ bóng rổ” vỗ vào cánh tay của tôi nhắc nhở. Bực thật, cùng cậu ấy ở chung một hội nhóm bóng rổ bấy lâu nay, mà vẫn chưa biết cách thương hoa tiếc ngọc, dám thô bạo vỗ vào tay tôi như thế này đấy!
“Em ngồi dậy cho tôi!” Thầy dạy quốc văn bắt đầu làu bàu, nhìn tôi trừng trừng như thể muốn quăng tôi ra biển Thái Bình Dương vậy. Tròng mắt to cỡ hạt gạo của thầy mở to hết cỡ, như hai quả cầu lửa dường như muốn vồ lên nhồi nát tôi thành trăm mảnh. Tôi hoàn toàn như tỉnh ngủ hẳn, lập tức từ chỗ ngồi phắt dậy. “Chép phạt 100 lần câu Trong lớp không được ngủ gật cho tôi! Ngồi xuống!” Tâm trạng tốt đẹp trong lúc chờ Chân Hy gọi đến của tôi chẳng mấy chốc đã bị ông thầy làm cho điên đảo. Tôi vô vị táy máy vào cái điện thoại di động, Chân Hy ơi Chân Hy, đến bao giờ cậu mới chịu xuất hiện đây?!
Cinrella! Đầu óc cậu bằng đá hã? Sao lại cam tâm tình nghuyện giao ví tiền cho hắn chứ? Cậu đúng là đồ háo sắc! Mới nãy tôi gọi điện vốn tính tìm một người để mình giãi bày tâm sự, ngờ đâu Chân Tâm trước giờ vốn tính tình dịu dàng mà cũng cộc cằn chỉ trích tôi một hơi. Từ Chân Tâm là cô bạn “siêu” thân thiết của tôi, là “thiên sứ” trong lòng của mọi người. Nhất cử nhất động, nhất nói nhất cười của cô ấy, đều là hình mẫu của một cô gái ở thế lỷ mới, nhưng khi ở trước mặt tôi thì… Cô ấy đã không tự chủ được mình không biết bao nhiêu lần. Hô hô! Ai bảo tôi lúc nào cũng không nên thân, thường xuyên bị thiệt thòi làm chi, nên vì thế cô ấy không thể không tức giận chăng?
Tôi nằm thẳng cẳng trên giường, đầu óc quay cuồng, cố sức muốn đem tất cả những chuyện không vui này vứt đi hết. nhưng cơn choáng váng sau khi uống rượu, lại từng cơn một xông thẳng lên não, khiến tôi không thể chống đối lại sự phản kháng của dạ dày nữa, đem tất cả sơn hào hải vị hôm nay đã ăn nôn hết ra ngoài mặt sàn bóng loáng. Men rượu trong người tôi lập tức tỉnh hẳn một nửa. Gì thế này? Những thứ mình nôn ra trên sàn, lại bốc mùi vị nồng chua của rượu trên bầu không khí. Ý! Gớm chết đi được! Ôi! Lâu đài pha lê của tôi ơi! Tôi lại làm một việc quá đáng thế này với cậu, xấu hổ chết đi được!
Không hiểu sao hôm nay tôi toàn gặp phải những chuyện không vừa lòng. Chân Hy ơi Chân Hy! Sao cậu lại bỏ rơi tôi đi theo người con gái khác chứ? Tôi biết cậu chỉ thích những cô gái xinh đẹp, nhưng trở thành cô gái thô lỗ như con trao thế này đâu phải là lỗi của tôi đâu. Ý! Ai đang mở bài hát của nhóm “Siêu khoái cảm” thế? Giai điệu trầm lắng của bản nhạc và tâm trạng hiện giờ của tôi vô cùng ăn khớp. Hừm! Ai mà hiểu ý mình thế này?
Khoan, đợi chút, hình như đó là tiếng chuông điện thoại! Á, tiếng chuông điện thoại của mình mà cũng không nhớ. Tôi dụi dụi cặp mắt đỏ hoe, 5 giây trước khi bắt máy tôi cố điều chỉnh lại giọng nói của mình thật tốt: “Xin chào, tôi là Cinrella đây!” Tôi chọn giọng điệu cao hơn một bát độ giọng điệu thường ngày của mình để che dấu giọng nói nghẹt mũi sắp khóc. “Bé Cinrella ơi!” Đầu dây bên kia truyền qua giọng nói nhiệt tình thất thường của Chân Hy. Trực giác siêu nhạy cảm của tôi mách bảo: Ông anh Chân Hy chắc hẳn có chuyện gì muốn nhờ vả mình đây mà.
Mặc dù trong lòng tôi cảm thấy rất sung sướng vì được giúp đỡ Chân Hy, nhưng vì sự nhẫn nại một cô gái cần phải giữ gìn, tôi đàng không lộ âm tích mà hạ giọng xuống một bát độ, dùng giọng điều đùa giỡn thường ngày nói: “Xí! Hãy nói đi, lại cần tổng bộ SOS này đi giải cứu cô công chúa hoạn nạn nào nữa đây?” Tôi nghĩ chắc lại có cô gái nào đó trồng cây si với chàng Chân Hy hào hoa phong nhã nữa chứ gì? Mỗi lần muốn cắt đuôi, Chân Hy đều không chút khách khí mà giao cho tôi xử lí dùm.
Hỡi trời đất chứng giám, tôi thật sự không phải là một người lắm chuyện, thích đem các cô em trồng cây si ra làm trò đùa. Chỉ là… Chỉ là, ai bảo đó là nhiệm vụ Chân Hy giao cho tôi chi? Ai đã xui khiến các cô gái đó theo đuổi Chân Hy của tôi chi? Tôi đành âm thầm đem tất cả “tiểu địa lôi” bên cạnh Chân Hy này, từng cái một dọn dẹp sạch sẽ hết.
“Ha ha! Bé Cinrella của tôi đúng là thông minh hơn người!” Gì chứ? Bé Cinrella của tôi? Mình có nghe nhầm không nhỉ? Xem ra, việc lần này Chân Hy nhờ mình chắc hẳn là không nhỏ rồi. Thật tình, cậu ấy cũng đáo để thật, trong thời khắc quan trọng này lại nhờ vào việc bán đứng sắc đẹp của mình để đổi lấy sự đồng ý giúp đỡ của tôi. Rốt cuộc là chuyện gì thế? Trời! lẽ nào cậu ấy kết ai rồi nhờ tôi làm người do thám chăng? Hứ! Hàn Chân Hy , nếu cậu dám đề xuất yêu cầu quá đáng này với tôi, tôi nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với cậu vô thời hạ, và duy trì khoảng cách với cậu khoảng thời gian dài.
“Nhưng Cinrella, cậu chỉ đoán trúng có một nửa thôi. Tôi đích thật có việc phải nhờ vả cậu, song lần này không phải để cậu đỡ đạn đào hoa cho tôi…” Chân Hy nói. Tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, trong lòng như nở hoa vui sướng. Ha ha, Chân Hy ơi Chân HY, cậu hãy nói đi, chuyện gì tôi cũng giúp cậu cả!
“Cậu cứ nói đi!” Trong khẩu khí của tôi có vẻ như rất khí thế. Chân Hy nói: “Thật ra, thật ra thì… Tôi có một món đồ muốn để nhờ nhà cậu.”
“Vậy mà tôi cứ tưởng chuyện gì to lớn. Tốn cả nửa ngày trời, té ra chỉ vì chuyện cỏn con này thôi à?” “Cậu… Cậu không phải là rất quý trọng Lâu đài pha lê của mình lắm sao? Bất cứ ai cũng không cho vào.” “Hây! Không cho người khác vào không có nghĩa là không cho cậu vào. Không sao đâu, cậu cứ mang món đồ đó đến đây, Chân Hy ngốc ạ, dù cho tôi có quý trọng căn nhà của mình đến đâu cũng không nỡ cự tuyệt, để cậu đứng ngoài cửa đâu. Tôi còn lo sợ cậu không dám đến nữa chứ.” Tôi nói.
“Vậy à? Cậu nói đó nghe, vậy ngày mai tôi sẽ liên lạc với cậu sau.” Chân Hy cười cười rồi cúp máy. Đúng là giọng cười đáng nghi ngờ, tôi không thể kìm nén được mà rùng mình ớn lạnh. Thôi kệ, chắc tại hôm nay nhà mình hơi lạnh chăng. Nói gì thì nói, đối với việc Chân Hy đến nhà mình, tôi vẫn không ngừng tràn ngập phấn khởi. Mặc kệ cậu ấy đến đây muốn gửi món đồ gì! Tôi bắt đầu bắt tay dọn dẹp nhà cửa. Sau khi dọn dẹp hết đống rác bừa bộn, tôi có thể thoải mái mà đi vào “giấc ngủ công chúa” của mình rồi đây.
Hôm sau, tôi phá lệ. Đồng hồ báo thức chưa kịp reo thì tôi đã hôn từ biệt chăn giường ấm áp, bắt đầu tiến hành “công cuộc” trang điểm toàn diện. Mỗi lần gặp Chân Hy, tôi đều cẩn thận “sửa sang” mình, mặc dù không có kết quả rõ rệt, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ mà không hề cảm thấy mệt mỏi. Dù sao, khi người con gái được gặp mình yêu thích, đều mong muốn mình ở trạng thái tốt nhất.
Hậu quả của việc dậy sớm cuối cùng đã xảy ra: vửa nghe những lời giảng đều đều của thầy dạy môn văn, tôi vừa ngủ bù đợi Chân Hy đến… Đến rồi, đến rồi kìa. Tôi nhìn thấy Chân Hy đang ôm một bó hoa hồng xuất hiện ở trước cửa lớp, ánh mặt trời dìu dịu chiếu vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Chân Hy, vô cùng nổi bật, vô cùng cuốn hút. Cậu ấy chậm rãi đi về phía tôi, nhìn thẳng vào tôi, mỉm cười dịu dàng. Bất giác cả lớp xôn xao cả lên, tôi kiêu hãnh đón nhận ánh mắt ghen tị của các cô ban cùng lớp, chưa bao giờ tôi cảm thấy tự tin và say đắm như thế. “Chân Hy…” Tôi e thẹn cúi thấp đầu…
“Cinrella! Em ngồi dậy ngay cho tôi!” Chân Hy đột nhiên trở nên hung hãn, hầm hầm đụng vào tôi… “Ây da!” Tôi đau điếng thét lên. Ý! Tại sao cả lớp đều cười ngạo mình thế nhỉ? Còn Chân Hy biến đâu mất rồi? tôi đảo mắt khắp 4 phía tìm kiếm. Tiếng cười càng ròn rã hơn.
Thì ra… Tôi đang nằm mơ. “Cinrella, thầy gọi cậu kìa!” Cậu bạn cùng lớp Thiên Du có biệt hiệu là “Cầu thủ bóng rổ” vỗ vào cánh tay của tôi nhắc nhở. Bực thật, cùng cậu ấy ở chung một hội nhóm bóng rổ bấy lâu nay, mà vẫn chưa biết cách thương hoa tiếc ngọc, dám thô bạo vỗ vào tay tôi như thế này đấy!
“Em ngồi dậy cho tôi!” Thầy dạy quốc văn bắt đầu làu bàu, nhìn tôi trừng trừng như thể muốn quăng tôi ra biển Thái Bình Dương vậy. Tròng mắt to cỡ hạt gạo của thầy mở to hết cỡ, như hai quả cầu lửa dường như muốn vồ lên nhồi nát tôi thành trăm mảnh. Tôi hoàn toàn như tỉnh ngủ hẳn, lập tức từ chỗ ngồi phắt dậy. “Chép phạt 100 lần câu Trong lớp không được ngủ gật cho tôi! Ngồi xuống!” Tâm trạng tốt đẹp trong lúc chờ Chân Hy gọi đến của tôi chẳng mấy chốc đã bị ông thầy làm cho điên đảo. Tôi vô vị táy máy vào cái điện thoại di động, Chân Hy ơi Chân Hy, đến bao giờ cậu mới chịu xuất hiện đây?!
/60
|