Tôi hầu như tuyệt vọng dõi theo bóng dáng đang rời khỏi của Chân Hy. Tôi xin thề, sự tuyệt vọng lần này không giống như lúc trước khi trông thấy Chân Hy có bạn gái mới, cũng không phải là sự tức giận khi dõi nhìn cậu ấy bỏ đi không thèm quay đầu lại nhìn tôi một cái. Chẳng qua là tôi thật sự không biết, sau khi Chân Hy rời khỏi đây mình phải đối phó với cái tên ma vương thường “phản khách thành chủ” thế nào đây?...
“Bà thím! Tôi muốn tắm, pha nước nóng cho tôi đi!” Giọng nói sai bảo lạnh băng của hắn cất lên. Ngay sau khi tiễn Chân Hy về quay đầu lại bị hắn “phang” một câu như thế, xung quanh tôi bất giác như bị luồng khí mạnh bao quanh. Đúng là tên xấu xa, dám bắt nạt tôi mau thế này cơ à? Cũng may là tôi chỉ hứa với Chân Hy cho hắn ở nhờ một đêm thôi. Hứ! Nể mặt Chân Hy, mình không thèm tính toán với hắn. Này thằng nhóc, sau đêm nay mi hãy cút khỏi nhà ta và đừng cho ta bắt lại được, nếu không thì… Tôi căm phẫn nghiến chặt răng nguyền rả hắn trong lòng, đương nhiên bề ngoài tôi vẫn ngoan hiền mà giúp hắn pha nước.
Khi trông thấy vẻ đương đương tự dắc đi vào phòng tắm của hắn, tôi thật muốn tạt nguyên ca axit vào khuôn mặt tuấn tú đến cùng cực của hắn cho bõ ghét. Tôi thật sự không thể chấp nhận được bộ mặt tuyệt đẹp đó bên trong lại ẩn chứa một linh hồn khốn đốn như thế. Tôi ra phòng khách dọn dẹp, chủ yếu là muốn đem tất cả những thứ có giá trị cất dấu hết vào nơi an toàn, có trời mới biết hắn có làm bậy không? Mỗi khi nghĩ đến hành vi ngang ngược hôm trước của hắn, tôi lại thấy tức tối.
Trên mặt bàn nằm lăn lóc đủ các thứ chiến lợi phẩm được moi ra từ tủ lạnh, và có cả… Quần áo trước khi đi tắm hắn đã cởi ra, vứt đầy từ trên ghế nệm kéo dài xuống sàn. Sự bừa bộn trong nhà tôi hiện nay giống như một bộ mặt nhe nanh gương buốt đầy sự áp bức của hắn. “Đáng ghét! Xấu xa! Hãy cút khỏi nhà tôi ngay!”
Tôi đem những thức ăn vặt còn thừa lại của hắn gom vào một bao, dùng hết sức lực quăng vào thùng rác để ở ngoài cửa. Nhân cơ hội này phát tiết luôn sự ức chế và bất mãn của mình luôn. Sau đó, như một bà mẹ chăm sóc con mà thay hắn thu dọn lại quần áo nằm lăn lóc khắp bốn phía. Hả? Sao chỉ còn một chiếc vớ thế này? Không được rồi! Mình phải mau tìm ra chiếc còn lại quăng vào máy giặt mới được, nếu không sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng chỉ số không khí sạch trong nhà tôi mất.
“Á!... Hàn Tuyết Hàm bước ra đây cho tôi mau!” Tôi bắt đầu phẫn nộ thét lên, bởi nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp: con búp bê âm nhạc mà tôi yêu quí, trên miệng không còn ngậm bình sữa nữa, thay vào đó là chiếc vớ còn lại của hắn. Điên tiết! Tôi không thể nào nín nhịn được nữa, xông thẳng đến trước cửa phòng tắm mắng: “Hàn Tuyết Hàm, cái đồ xấu xa, ông hãy lắng nghe cho rõ đây, ông hãy lắng nghe cho rõ đây, tôi không hoan nghênh loại người bại hoại như ông! Sau khi tắm xong, ông hãy cút ra khỏi nhà tôi ngay, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại ông nữa!”
“Cô ồn ào quá đi!” Cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở toang, trên người Tuyết Hàm chỉ quấn độc nhất một cái khăn tắm ở dưới nửa thân người bước ra. “Á!” Tôi la lên, xoay mặt đi chổ khác, mặt mũi đỏ bừng như quả cà chua. Hắn lạnh lùng lườm tôi một cái, nói ra một câu: “Bộ cô chưa thấy cơ bắp của người đẹp trai bao giờ hả? Đồ ngốc!” Đúng là nực cười, ở đời sao lại có người không biết xấu hổ thế này?
“Thì ra ông không chỉ là tên biến thái mà còn là một tên thích khoe cơ thể!” Tôi phản bác lại hắn. Nếu tôi còn nhẫn nhịn hắn nữa, hắn sẽ ngước mặt lên trời tự kiêu cho mà xem. Thật không ngờ hắn lại điềm tĩnh mỉm cười, nụ cười đó nếu như xuất hiện trước mặt người con gái khác,sẽ khiến họ say mê như điếu đổ. Nhưng tôi xem ra, nụ cười của hắn lại là vô cùng tàn ác và ngang ngược. Tôi chẳng thèm để ý đến cái tên mặt dày này nữa, và cũng không còn sức lực tiếp tục giằng co với hắn, đàng cố nhịn luôn đêm nay vậy! Căm phẫn liếc xéo hắn một cái, tôi xoay người đi vào phòng tắm.
Mới nghĩ đến cái bồn tắm sạch bóng của mình mới bị hắn sử dụng, tôi kinh tởm đến nỗi đổ nguyên chai nước khủ trùng vào đó, “Ít nhất phải ngâm nước khử trùng cả đêm mới được!” Tôi tức giận nghĩ thế. Đáng ghét thật! Đành phải tắm vòi sen vậy! Tôi thận trọng, trên dưới, trái phải kéo hết tất cả màn che của phòng tắm lại một cách kín mít, bởi Lâu đài pha lê chất liệu xây lên đều là kính, và đó cũng chình là niềm tự hào của tôi. Nhưng trong lúc này, lần đầu tiên tôi cảm thấy đây là một ý tưởng phiền phức, đặc biệt là khi phải ở cùng với loại người bại hoại như Hàn Tuyết Hàm…
Bất giác tôi cảm thấy ớn lạnh, vì mình đã lỡ cho sói vào nhà. Được rồi! Tôi xác định cả nhà tắm đêu kín mít hết cả rồi, đến nỗi một con kiến củng chui không lọt! Ha ha! Bắt đầu cởi dồ ra tắm thôi! Hôm nay quả thật là một ngày xui xẻo, phải dội nước từ đầu xuống chân tẩy rửa hết xui mới được! Đồ Hàn Tuyết Hàm xấu xa, sáng ngày mai ta có thể vĩnh biệt được mi rồi!
Hơi nược nóng hổi bắt đầu lan khắp phòng tắm, mông lung mờ ảo như tiên cảnh trong truyện cổ tích, tôi cảm thấy cứ y như mình giống như một nàng công chúa bị nhốt trong rừng, không có cách nào thoát khỏi lời nguyền mà pháp ác độc, đang chờ mong sự giải cứu cùa chàng hoàng tử… Hoàng tử… Ui ui! Tôi cố gắng mở to đôi mắt đang bị nước thấm vào, trong làn hơi nước mờ ảo, tôi thật sự trông thấy bóng dáng của hoàng tử, chàng đang dần dần bước lại gần tôi?... Hoàng tử? Khuôn mặt chàng dần dần hiện ra… Hàn Tuyết Hàm?
Cái gì? Hàn Tuyết Hàm? Là hắn sao?! Đợi… Đợi chút… Hàn… Tuyết… Hàm? Khi xác định mình đã trở về thực tại, và thực sư khẳng định lúc này Hàn Tuyết Hàm đang đứng sững sờ ở trước mặt, tôi liền thét lên tiếng thét kinh khiếp nhất lịch sự: “Hàn Tuyết Hàm! Cái đồ xấu xa, ông muốn làm gì tôi thế? Nếu ông dám làm bậy… Thì tôi sẽ la lớn kêu cứu đấy!”
Tôi thật sự càm thấy kinh hãi, bởi trước khi đi vào phòng tắm, đã làm hết tất cả các biện pháp phòng ngừa để bảo vệ mình rồi, và đã loại bỏ hết tất cà sơ hở. Nhưng tôi lại quên mất một việc vô cùng quan trọng: đã quên béng việc khóa cửa phòng tắm lại! Cái tên xấu xa đó kèm theo bộ mặt đểu giả từng bước một di8 về phía tôi…
“Hãy cút ra mau, đồ biến thái!” Tôi cảm thấy mình như đang giảy dụa chờ chết. “Cô đang làm gì thế? Luyện yoga hả?” Nhìn mặt hắn đầy vẻ trêu chọc. Lúc này tôi mới phát hiện, bởi do quá sợ hãi, mình đã làm phản ứng xấu hổ theo bản năng lấy tay chân che chăn uốn khúc thành một đống trông rất kỳ quặc. Tiếp sau đó hắn nhón tay qua… “Á! Cút đi!” Tôi nhắm chặt mắt, tuyệt vọng tiến hành phản kháng cuối cùng. Cánh tay của hắn luồn qua cơ thể tôi… Dừng lại ở cái kệ dể ở một góc… Lấy cái máy cạo râu để trong đó, rồi xoay người đi ra phòng tắm ngay. “Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô đâu!”
Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng tắm sắp đóng lại, hắn quay mặt lại nhìn bộ mặt kinh hải của tôi lần cuối, rồi vu vơ nói lại một câu: “Trông cô nam tính thật!” Đáng ghét! Hắn cứ điềm tĩnh mà tiến hành mọi hành động theo ý mình, mọi việc dưới sự diễn xuất của hắn đều rất thuận lý thành chương, còn tôi thì ngược lại, đã trở thành một con ngốc thiếu hiểu biết, chỉ biết la hét om sòm. Gì thế này? Đầu óc tôi bất giác như đứt đoạn, dường như hoàn toàn không còn ở trong tình trạng. Thời gian ngừng đọng 5 phút, tôi mới như nàng công chúa mới phá vở ma chú, hoàn toàn vỡ lẽ ra tất cả những gì xảy ra trước đó… “Hàn Tuyết Hàm!” Tiếng thét thảm thiết của tôi phút chốc như đả xé tan bầu không khí tĩnh lặng!
“Bà thím! Tôi muốn tắm, pha nước nóng cho tôi đi!” Giọng nói sai bảo lạnh băng của hắn cất lên. Ngay sau khi tiễn Chân Hy về quay đầu lại bị hắn “phang” một câu như thế, xung quanh tôi bất giác như bị luồng khí mạnh bao quanh. Đúng là tên xấu xa, dám bắt nạt tôi mau thế này cơ à? Cũng may là tôi chỉ hứa với Chân Hy cho hắn ở nhờ một đêm thôi. Hứ! Nể mặt Chân Hy, mình không thèm tính toán với hắn. Này thằng nhóc, sau đêm nay mi hãy cút khỏi nhà ta và đừng cho ta bắt lại được, nếu không thì… Tôi căm phẫn nghiến chặt răng nguyền rả hắn trong lòng, đương nhiên bề ngoài tôi vẫn ngoan hiền mà giúp hắn pha nước.
Khi trông thấy vẻ đương đương tự dắc đi vào phòng tắm của hắn, tôi thật muốn tạt nguyên ca axit vào khuôn mặt tuấn tú đến cùng cực của hắn cho bõ ghét. Tôi thật sự không thể chấp nhận được bộ mặt tuyệt đẹp đó bên trong lại ẩn chứa một linh hồn khốn đốn như thế. Tôi ra phòng khách dọn dẹp, chủ yếu là muốn đem tất cả những thứ có giá trị cất dấu hết vào nơi an toàn, có trời mới biết hắn có làm bậy không? Mỗi khi nghĩ đến hành vi ngang ngược hôm trước của hắn, tôi lại thấy tức tối.
Trên mặt bàn nằm lăn lóc đủ các thứ chiến lợi phẩm được moi ra từ tủ lạnh, và có cả… Quần áo trước khi đi tắm hắn đã cởi ra, vứt đầy từ trên ghế nệm kéo dài xuống sàn. Sự bừa bộn trong nhà tôi hiện nay giống như một bộ mặt nhe nanh gương buốt đầy sự áp bức của hắn. “Đáng ghét! Xấu xa! Hãy cút khỏi nhà tôi ngay!”
Tôi đem những thức ăn vặt còn thừa lại của hắn gom vào một bao, dùng hết sức lực quăng vào thùng rác để ở ngoài cửa. Nhân cơ hội này phát tiết luôn sự ức chế và bất mãn của mình luôn. Sau đó, như một bà mẹ chăm sóc con mà thay hắn thu dọn lại quần áo nằm lăn lóc khắp bốn phía. Hả? Sao chỉ còn một chiếc vớ thế này? Không được rồi! Mình phải mau tìm ra chiếc còn lại quăng vào máy giặt mới được, nếu không sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng chỉ số không khí sạch trong nhà tôi mất.
“Á!... Hàn Tuyết Hàm bước ra đây cho tôi mau!” Tôi bắt đầu phẫn nộ thét lên, bởi nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp: con búp bê âm nhạc mà tôi yêu quí, trên miệng không còn ngậm bình sữa nữa, thay vào đó là chiếc vớ còn lại của hắn. Điên tiết! Tôi không thể nào nín nhịn được nữa, xông thẳng đến trước cửa phòng tắm mắng: “Hàn Tuyết Hàm, cái đồ xấu xa, ông hãy lắng nghe cho rõ đây, ông hãy lắng nghe cho rõ đây, tôi không hoan nghênh loại người bại hoại như ông! Sau khi tắm xong, ông hãy cút ra khỏi nhà tôi ngay, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại ông nữa!”
“Cô ồn ào quá đi!” Cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở toang, trên người Tuyết Hàm chỉ quấn độc nhất một cái khăn tắm ở dưới nửa thân người bước ra. “Á!” Tôi la lên, xoay mặt đi chổ khác, mặt mũi đỏ bừng như quả cà chua. Hắn lạnh lùng lườm tôi một cái, nói ra một câu: “Bộ cô chưa thấy cơ bắp của người đẹp trai bao giờ hả? Đồ ngốc!” Đúng là nực cười, ở đời sao lại có người không biết xấu hổ thế này?
“Thì ra ông không chỉ là tên biến thái mà còn là một tên thích khoe cơ thể!” Tôi phản bác lại hắn. Nếu tôi còn nhẫn nhịn hắn nữa, hắn sẽ ngước mặt lên trời tự kiêu cho mà xem. Thật không ngờ hắn lại điềm tĩnh mỉm cười, nụ cười đó nếu như xuất hiện trước mặt người con gái khác,sẽ khiến họ say mê như điếu đổ. Nhưng tôi xem ra, nụ cười của hắn lại là vô cùng tàn ác và ngang ngược. Tôi chẳng thèm để ý đến cái tên mặt dày này nữa, và cũng không còn sức lực tiếp tục giằng co với hắn, đàng cố nhịn luôn đêm nay vậy! Căm phẫn liếc xéo hắn một cái, tôi xoay người đi vào phòng tắm.
Mới nghĩ đến cái bồn tắm sạch bóng của mình mới bị hắn sử dụng, tôi kinh tởm đến nỗi đổ nguyên chai nước khủ trùng vào đó, “Ít nhất phải ngâm nước khử trùng cả đêm mới được!” Tôi tức giận nghĩ thế. Đáng ghét thật! Đành phải tắm vòi sen vậy! Tôi thận trọng, trên dưới, trái phải kéo hết tất cả màn che của phòng tắm lại một cách kín mít, bởi Lâu đài pha lê chất liệu xây lên đều là kính, và đó cũng chình là niềm tự hào của tôi. Nhưng trong lúc này, lần đầu tiên tôi cảm thấy đây là một ý tưởng phiền phức, đặc biệt là khi phải ở cùng với loại người bại hoại như Hàn Tuyết Hàm…
Bất giác tôi cảm thấy ớn lạnh, vì mình đã lỡ cho sói vào nhà. Được rồi! Tôi xác định cả nhà tắm đêu kín mít hết cả rồi, đến nỗi một con kiến củng chui không lọt! Ha ha! Bắt đầu cởi dồ ra tắm thôi! Hôm nay quả thật là một ngày xui xẻo, phải dội nước từ đầu xuống chân tẩy rửa hết xui mới được! Đồ Hàn Tuyết Hàm xấu xa, sáng ngày mai ta có thể vĩnh biệt được mi rồi!
Hơi nược nóng hổi bắt đầu lan khắp phòng tắm, mông lung mờ ảo như tiên cảnh trong truyện cổ tích, tôi cảm thấy cứ y như mình giống như một nàng công chúa bị nhốt trong rừng, không có cách nào thoát khỏi lời nguyền mà pháp ác độc, đang chờ mong sự giải cứu cùa chàng hoàng tử… Hoàng tử… Ui ui! Tôi cố gắng mở to đôi mắt đang bị nước thấm vào, trong làn hơi nước mờ ảo, tôi thật sự trông thấy bóng dáng của hoàng tử, chàng đang dần dần bước lại gần tôi?... Hoàng tử? Khuôn mặt chàng dần dần hiện ra… Hàn Tuyết Hàm?
Cái gì? Hàn Tuyết Hàm? Là hắn sao?! Đợi… Đợi chút… Hàn… Tuyết… Hàm? Khi xác định mình đã trở về thực tại, và thực sư khẳng định lúc này Hàn Tuyết Hàm đang đứng sững sờ ở trước mặt, tôi liền thét lên tiếng thét kinh khiếp nhất lịch sự: “Hàn Tuyết Hàm! Cái đồ xấu xa, ông muốn làm gì tôi thế? Nếu ông dám làm bậy… Thì tôi sẽ la lớn kêu cứu đấy!”
Tôi thật sự càm thấy kinh hãi, bởi trước khi đi vào phòng tắm, đã làm hết tất cả các biện pháp phòng ngừa để bảo vệ mình rồi, và đã loại bỏ hết tất cà sơ hở. Nhưng tôi lại quên mất một việc vô cùng quan trọng: đã quên béng việc khóa cửa phòng tắm lại! Cái tên xấu xa đó kèm theo bộ mặt đểu giả từng bước một di8 về phía tôi…
“Hãy cút ra mau, đồ biến thái!” Tôi cảm thấy mình như đang giảy dụa chờ chết. “Cô đang làm gì thế? Luyện yoga hả?” Nhìn mặt hắn đầy vẻ trêu chọc. Lúc này tôi mới phát hiện, bởi do quá sợ hãi, mình đã làm phản ứng xấu hổ theo bản năng lấy tay chân che chăn uốn khúc thành một đống trông rất kỳ quặc. Tiếp sau đó hắn nhón tay qua… “Á! Cút đi!” Tôi nhắm chặt mắt, tuyệt vọng tiến hành phản kháng cuối cùng. Cánh tay của hắn luồn qua cơ thể tôi… Dừng lại ở cái kệ dể ở một góc… Lấy cái máy cạo râu để trong đó, rồi xoay người đi ra phòng tắm ngay. “Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô đâu!”
Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng tắm sắp đóng lại, hắn quay mặt lại nhìn bộ mặt kinh hải của tôi lần cuối, rồi vu vơ nói lại một câu: “Trông cô nam tính thật!” Đáng ghét! Hắn cứ điềm tĩnh mà tiến hành mọi hành động theo ý mình, mọi việc dưới sự diễn xuất của hắn đều rất thuận lý thành chương, còn tôi thì ngược lại, đã trở thành một con ngốc thiếu hiểu biết, chỉ biết la hét om sòm. Gì thế này? Đầu óc tôi bất giác như đứt đoạn, dường như hoàn toàn không còn ở trong tình trạng. Thời gian ngừng đọng 5 phút, tôi mới như nàng công chúa mới phá vở ma chú, hoàn toàn vỡ lẽ ra tất cả những gì xảy ra trước đó… “Hàn Tuyết Hàm!” Tiếng thét thảm thiết của tôi phút chốc như đả xé tan bầu không khí tĩnh lặng!
/60
|