Qua lễ phúng điếu hai ngày, Minh gia dựa theo lời Xuân Đường dặn dò khi còn sống, để Cố Phán mang tro cốt đến rải ở cảng Victoria.
Lúc trước, Cố Phán nghe Quản gia Lâm vừa khóc vừa nói, khi vợ của Xuân Đường chết, tro cốt đã rải ở cảng Victoria này.
Cố Phán nghĩ thầm, có lẽ bây giờ Xuân Đường và vợ ông ấy đã biến thành hai con cá tự do bơi nhảy thỏa thích trong vịnh, thỉnh thoảng còn có thể cùng nhau thưởng thức bánh mì được du khách ném vào trong nước. Khi nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng không còn quá đau buồn với việc Xuân Đường qua đời.
Ngày ra cảng, Minh Tiềm ngồi trong phòng khách tráng lệ ở nhà chính chờ Cố Phán xuống, lát nữa hai người sẽ cùng đến cảng.
Đến lúc cô xuống, Minh Tiềm có chút bất ngờ, anh nghĩ là cô sẽ mặc đồ đen như trong buổi phúng điếu, nhưng khi nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu, lại thấy một cô gái xinh đẹp.
Ánh mắt nóng bỏng có tính xâm lược khóa trên người cô, cô ăn mặc thật tinh tế, nếu như hai người không bị loại quan hệ này trói buộc, chắc chắn Minh Tiềm có thể muốn cô mấy ngày mấy đêm.
Tiểu phu nhân mặc bộ quần áo này đi, chắc chắn lão gia rất vui, đây là quần áo lão gia tặng cho tiểu phu nhân lúc kết hôn, trông cứ như mới vậy, thế nhưng lão gia đã không còn ở đây...
Quản gia đã lớn tuổi, vừa mới nói mà đã khóc rồi, Cố Phán luống cuống an ủi ông.
Hóa ra là quần áo lão già đưa lúc kết hôn, xem ra ngay cả áo cưới cô cũng chưa từng mặc.
Bác Lâm đã để cho thiếu gia và tiểu phu nhân chê cười rồi, hai người đến dùng cơm đi.
Trải qua mấy ngày yên ả, tính tình Cố Phán lại trở về trạng thái nhu nhược, cô thấy Minh Tiềm không từ chối đề nghị của quản gia mà buông tờ báo trong tay đi thằng đến phòng ăn, chần chờ một lúc, cô cũng đi theo sau.
Dĩ nhiên Minh Tiềm ngồi ở vị trí đầu bàn dài, Cố Phán không ngồi vào cuối bàn, mà là ngồi vào bên tay trái anh, cách anh một cái ghế, hành động này làm khối băng trên mặt Minh Tiềm tan đi không ít, nhàn nhã uống cà phê.
Quản gia Lâm mới vừa rồi còn sụt sùi đã vui tươi hớn hở đứng bên cạnh nhìn hai người hòa thuận ăn chung.
Cố Phán ăn chậm nhai kỹ, hai mắt thỉnh thoảng lướt qua chiếc bánh ngọt Sachertorte bên tay phải Minh Tiềm, nó ở xa quá, cô không với tới được, nhưng quan hệ không được tự nhiên giữa hai người làm Cố Phán ngại mở miệng, chỉ có thể yên lặng ăn thức ăn trước mặt.
Mèo nhỏ nhát gan!
Minh Tiềm đặt ly cà phê xuống, giả vờ tiện tay chuyển bánh Sachertorte nằm bên cạnh đến trước mặt Cố Phán, sau đó thưởng thức bữa sáng của mình.
Cố Phán kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông mặt không cảm xúc, cắn cắn môi, cô nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi cầm nỉa lên ăn bánh ngọt.
Minh Tiềm thấy quai hàm cô phồng lên, khóe miệng khẽ cười yếu ớt.
Mười mấy chiếc xe đen cao cấp lái đến bến cảng Victoria, lúc Cố Phán ôm hộp tro cốt xuống xe nhìn thấy cả một vùng trời biển xanh ngát trống trải đã bị dọa sợ không nhẹ, quyền lực của Minh gia lớn đến mức có thể cấm thuyền bè đi vào hải cảng lớn thứ ba thế giới! Việc này đã làm trễ nãi biết bao nhiêu người làm ăn kiếm tiền đó!
Một số vệ sĩ đi theo canh giữ ở các góc trên bến cảng, ngăn trở nhiều nhóm phóng viên nghe tin muốn đến chụp hình, Minh Tiềm dùng mắt ý bảo Cố Phán đi theo anh, đến nơi thuyền bè cập bến, anh dẫn đầu nhảy lên một chiếc ca nô, đưa tay về phía Cố Phán.
Cố Phán xiết chặc hộp tro cốt trong tay, đưa một tay cho anh, để anh đỡ lên ca nô.
Sau khi lên ca nô, Minh Tiềm không lập tức buông bàn tay mềm mại ra, nhưng Cố Phán cố gắng rút khỏi bàn tay anh.
Mình Tiếm sâu xa đưa mắt nhìn cô một lúc, sau đó lái ca nô ra vùng biển sâu.
Gió biển ẩm ướt nhẹ nhàng thổi qua nước biển xanh ngọc trong vắt, lay động làn sóng lăn tăn, ca nô dừng trên mặt nước, dao động theo từng dòng chảy.Trong gió biển, Cố Phán rải từng nắm từng nắm tro cốt Xuân Đường bay đến mặt biển Victoria, trong lòng không nỡ nên động tác rất chậm.
Từ động tác giơ cánh tay khi thấp khi cao của Cố Phán, Minh Tiềm nhìn thấy xương quai xanh cô lộ ra ngoài, đường nét thoắt ẩn thoắt hiện, bờ vai mượt mà dưới ánh sáng xanh biếc của biển vừa giống viên ngọc phỉ thúy thượng đẳng, lại vừa như gốm sứ vô giá từ thời Đường. Không ngờ hôm nay cô lại không khóc, nhưng bộ dáng cũng không khác khóc là bao. Hằn là do mặc váy, hai chân cô duỗi thẳng chồng lên nhau, nửa nằm lên phần đuôi ca nô, vòng eo mềm mại tạo thành độ cong mê người, lễ phục nhỏ nhắn dài tới đầu gối, bây giờ nửa nằm làm chân váy rút lên lộ ra bắp đùi đẫy đà.
Nhất định cô đang thầm thương nhớ tro cốt lão già, nếu không sao lại không biết nguy hiểm mà lộ ra bộ dáng như vậy trước mặt anh.
Minh Tiềm nhìn cơ thể vừa mềm vừa nhẹ của cô, tựa như chỉ cần gió lớn một chút đã có thể thổi cô ra đại dương, cùng ra đi với người chết kia, nghĩ đến như vậy làm tim hắn như ngừng đập mấy giây, đứng lại gần cô để bảo vệ vững vàng.
Dù không nỡ, nhưng chuyện gì cũng có lúc kết thúc, Cố Phán đậy kín chiếc hộp lại, thở ra một hơi dài, giống như cô cũng ra đi với Xuân Đường, kết thúc hành trình của cuộc đời mình, Cố Phán ngồi yên nhìn mặt biển trong chốc lát, sau đó quay đầu định nói anh lái ca nô trở về, nhưng lại nghênh đón đôi mắt dâng đầy lửa nóng, cô sợ hãi hét nhỏ trong lòng:
Kết thúc chỗ nào chứ, kẻ cướp chặn cô giữa đường vẫn còn nhìn cô chằm chằm như hổ đói!
Minh tiên sinh, tôi đã làm xong rồi, chúng ta trở về thôi.
Cố Phán giả mù, không nhìn đến ánh mắt đáng sợ của anh, lẩm bẩm nói nhỏ.
Bây giờ em đã đưa người đi rồi, hẳn không còn lý do gì để từ chối tôi nữa chứ.
Minh Tiềm bắt lấy cổ tay cô, kéo cô tới trước mặt anh, hai người mặt đối mặt, lời nói trần trụi của Minh Tiềm để Cố Phán biết hôm nay sợ là khó có thể rời khỏi vùng biển này rồi.
Anh không nên làm bậy, ban ngày ban mặt, lúc nào cũng có thể có thuyền lái vào, dù sao một người bình thường như tôi bị người khác thấy cũng không sao, nhưng Minh tiên sinh lại không như vậy.
Tiếng nói cô hùng hồn vang dội, thế nhưng Minh Tiềm lại cười khẽ, như vừa nghe được chuyện cười, chấn động từ lồng ngực truyền đến trên người Cố Phán khiến cô vô cùng sợ hãi.
Hóa ra em đang lo lắng việc này, em yên tâm, tôi đã truyền lệnh phong tỏa vùng biển này, trước khi chúng ta trở về sẽ không giải tỏa.
Nói xong anh trêu đùa hôn lên môi Cố Phán, lại dùng ngón cái vuốt ve môi dưới, cho đến khi nó biến thành màu đỏ anh yêu thích mới chịu dừng lại.
Trong đầu Cố Phán nảy ra một ý nghĩ, cô cắn rắng nghiến lợi nói: Anh cố ý phong tỏa vùng biển! Trong đầu anh chỉ luôn nghĩ đến loại chuyện này ư!
Nụ hôn nóng như lửa rơi xuống, miệng Cố Phán há lớn, vì trong miệng bị lưỡi to chặn lại, nước miếng nuốt không trôi nên chảy xuống theo khoe miệng, đầu lưỡi đột nhiên bị tấn công đau nhói, hóa ra là bị anh cắn.
Em sai rồi, trong đầu tôi chỉ có em.
Minh Tiềm hơi oán giận Cố Phán, bởi vì cô luôn làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của anh, có khi một ngày cô lẩn quẩn trong đầu anh mấy lần, phách lối dạo chơi trong đó, có đuổi cũng không chịu đi.
Bàn tay tiến thẳng vào từ dưới váy, cởi quần lót xuống để nó treo trên bắp chân cô, tay phủ lên miệng huyệt nhẹ nhàng đè ép, trêu chọc, miệng liên tục liếm hôn dịu dàng, động tác cẩn thận từng chút một, muốn mê hoặc cô, để cô bỏ đi phòng bị đón nhận anh, đôi môi hai người quấn quít nhau rất lâu, Minh Tiềm cũng không nỡ rời đi.
Lúc răng môi tách ra thậm chí còn kéo theo một sợi chỉ trong suốt dâm mỹ, Cố Phán thở hào hển chịu đựng nơi riêng tư tê ngứa, giọng nói run run giảng đạo với anh:
Minh tiên sinh, không thể ở đây được, bốn phía toàn là nước, tôi lại không biết bơi nên có hơi sợ hãi, trước hết anh lái ca nô về có được không?
Nghe Cố Phán nói cô sợ hãi, Minh Tiềm trông có vẻ rất vui mừng, anh vén váy cô lên, đưa một ngón tay vào trong huyệt động dò xét, quả nhiên phát hiện tiểu huyệt ẩm ướt từ sớm, bao lấy ngón tay xâm lấn thật chặc chẽ, hơn nữa còn không ngừng co rút lại. Anh lại kéo thân váy xuống, hai đồi núi trắng tuyết vội nhảy ra ngoài, đỉnh núi hồng hào chưa bị anh động vào đã có chút cứng rắn.
Quả nhiên cô bé này vì sợ mà trở nên nhạy cảm hơn, ở đây bốn phía là biển, để xem hôm nay cô có thể trốn đi đâu!
Cố Phán cảm thấy bàn tay anh đè mạnh lên bầu ngực, chèn ép làm ngực đau nhói, mật huyệt không tự chủ co rút lại, muốn tống vật lạ bên trong ra.
Lòng cô nguội lạnh, nhìn chằm vào ánh mắt bất chấp của anh, Cố Phán nghĩ hôm nay không thể trốn thoát kiếp nạn này rồi.
Đừng cắn chặt như vậy, nếu không lát nữa sao em có thể chịu được tôi.
Minh Tiềm gảy gảy quả cherry đỏ hồng, sau đó vừa vuốt ve vừa lôi kéo, chờ cho quả cherry hoàn toàn nở rộ trong tay anh mới hài lòng dời tay đi tấn công vùng đất khác.
Đến khi cảm thấy huyệt nhỏ đủ ướt át để chứa vật to lớn của anh, mới đem đỉnh côn thịt đang cương cứng để ở cửa huyệt, không đi vào ngay mà chậm rãi đung đưa, để vật to lớn chuyển động vòng quanh cửa huyệt, cho mật hoa tưới lên đỉnh vật.
Anh cứ hành hạ mãi không chịu vào khiến Cố Phán quên mất nỗi sợ khi ở trên biển, sự trống rỗng trong cơ thể buộc cô phải mở mắt ra.
Ngay khi cô mở mắt, Minh Tiềm đẩy côn thịt nóng rực vào cơ thể cô, lần đầu tiên Cố Phán tận mắt thấy vật khổng lồ của anh chiếm lấy thân thể cô, kích thích thị giác làm cô hô to lên, cả người cứng ngắc. Lần này không có cảm giác xé rách như lần đầu tiên tiến vào, chỉ là tiểu huyệt rất trướng rất căng, còn vọt ra một loại cảm giác kì lạ vừa vui sướng vừa khó chịu.
Đôi mắt cô mờ mịt như phủ một tầng sương mù, miệng nhỏ thở dốc ra hơi, vẻ mặt quyến rũ mê người, hai má ửng đỏ và làn da căng bóng dễ dàng kích thích dục vọng ẩn sâu trong người đàn ông.
Dáng vẻ quyến rũ của cô khiến Minh Tiềm không thể nhịn được nửa, dục hỏa như tức nước vỡ bờ tuôn ra ào ạt, anh không kiềm chế được nữa gầm lên một tiếng, Minh Tiềm đẩy mạnh gậy thịt nỏng bỏng của mình vào sâu trong hoa huyệt, đụng thẳng vào cổ tử cung. Vách tường non nớt bên trong bị vật cứng ma sát kịch liệt, làm cô cảm thấy nóng bức đến tê dại, huyệt thịt không kiềm chế được co thắt, càng siết chặt lấy vật cứng của Minh Tiềm hơn.
Ưm...
Minh Tiềm vừa đau đớn vừa vui sướng rên nhẹ, mồ hôi rịn đầy tán, dán môi vào tai cô thở gấp.
Phán Phán, thả lỏng ra nào, em kẹp tôi sắp gãy rồi này.
Cố Phán ghét nhất người khác gọi cô là Phán Phán, cô chu môi đỏ mọng, hơi tức giận nỉ non:
Không được gọi tôi là Phán Phán.
Vẻ đáng yêu của cô làm Minh Tiềm yêu mến, cố ý cười trêu cô:
Vậy thì tôi phải gọi em là Phán Phán, Phán Phán, Phán Phán, Phán Phán...
Mỗi lần kêu, cự vật lại rút ra cắm vào một lần, Cố Phán bị đâm hơi nhích về phía boong thuyền, lúc cô sắp rơi vào biển, Minh Tiềm dùng sức kéo cô về ôm chặt trong ngực, không chừa một khe hở, phía dưới cũng dính chặt vào nhau.
Vật to lớn của anh trông cứng rắn như vậy nhưng lại mềm mại không tưởng tượng nổi, giống như cô có thêm lớp da nữa bao bọc, u huyệt Cố Phán nóng lên, mật hoa không ngừng trào ra, nơi giao hợp như có lửa đang cháy.
Minh Tiềm kịch liệt đâm vào một hồi, anh nắm chặt vòng eo thon thả áp về phía mình, cuối cùng, vật to lớn đẩy một cái thật mạnh, phun ra tinh hoa nóng bỏng, cảm giác vui sướng cực độ khiến cơ thể Cố Phán run run co quắp lại, thiếu chút nữa ngất đi, cô tựa vào người anh hồi lâu mới thấy bớt đau.
Anh, Anh rút nó ra ngoài được không? Tôi, phía dưới của tôi hơi căng trướng, khó chịu...
Sau khi nói xong, Cố Phán nghe thấy tiếng cười khàn khàn phát ra từ người đàn ông đang chôn ở cổ cô để bình ổn lại hơi thở, bụng dưới lại cô ý đưa đẩy trên người cô, lại đâm vật to lớn vào người cô hai cái nữa mới chậm rãi rút nó ra ngoài.
Em thích không?
Cố Phán khẽ thút thít: Nếu như tôi nói thích, anh sẽ lái ca nô đưa tôi trở về ư?
Tất nhiên Minh Tiềm sẽ không chấp nhận bị người khác chất vấn, một lần nữa, vật nam tính lại tiến vào mật huyệt vẫn chơi khôi phục sau cao trào.
Tôi hỏi lần cuối cùng, có thích không?
Giọng điệu không cho ai chống đối khiến Cố Phán tức đến nghiến răng nghiến lợi, cách lớp áo sơ mi đen cắn anh, nói năng không rõ: Thích.
Thế nhưng Minh Tiềm lại nghe rất rõ ràng, anh cảm thấy lời này còn êm tai hơn tất cả ca nhạc kịch mà anh từng được nghe.
Ngón tay anh ung dung cởi từng cúc áo sơ mi, cổ áo mở rộng lộ ra đầu vai rắn chắc trắng ngần, anh đưa nó đến mép miệng Cố Phán:
Em cắn thêm một cái nữa đi, hung ác một chút.
Lúc trước, Cố Phán nghe Quản gia Lâm vừa khóc vừa nói, khi vợ của Xuân Đường chết, tro cốt đã rải ở cảng Victoria này.
Cố Phán nghĩ thầm, có lẽ bây giờ Xuân Đường và vợ ông ấy đã biến thành hai con cá tự do bơi nhảy thỏa thích trong vịnh, thỉnh thoảng còn có thể cùng nhau thưởng thức bánh mì được du khách ném vào trong nước. Khi nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng không còn quá đau buồn với việc Xuân Đường qua đời.
Ngày ra cảng, Minh Tiềm ngồi trong phòng khách tráng lệ ở nhà chính chờ Cố Phán xuống, lát nữa hai người sẽ cùng đến cảng.
Đến lúc cô xuống, Minh Tiềm có chút bất ngờ, anh nghĩ là cô sẽ mặc đồ đen như trong buổi phúng điếu, nhưng khi nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu, lại thấy một cô gái xinh đẹp.
Ánh mắt nóng bỏng có tính xâm lược khóa trên người cô, cô ăn mặc thật tinh tế, nếu như hai người không bị loại quan hệ này trói buộc, chắc chắn Minh Tiềm có thể muốn cô mấy ngày mấy đêm.
Tiểu phu nhân mặc bộ quần áo này đi, chắc chắn lão gia rất vui, đây là quần áo lão gia tặng cho tiểu phu nhân lúc kết hôn, trông cứ như mới vậy, thế nhưng lão gia đã không còn ở đây...
Quản gia đã lớn tuổi, vừa mới nói mà đã khóc rồi, Cố Phán luống cuống an ủi ông.
Hóa ra là quần áo lão già đưa lúc kết hôn, xem ra ngay cả áo cưới cô cũng chưa từng mặc.
Bác Lâm đã để cho thiếu gia và tiểu phu nhân chê cười rồi, hai người đến dùng cơm đi.
Trải qua mấy ngày yên ả, tính tình Cố Phán lại trở về trạng thái nhu nhược, cô thấy Minh Tiềm không từ chối đề nghị của quản gia mà buông tờ báo trong tay đi thằng đến phòng ăn, chần chờ một lúc, cô cũng đi theo sau.
Dĩ nhiên Minh Tiềm ngồi ở vị trí đầu bàn dài, Cố Phán không ngồi vào cuối bàn, mà là ngồi vào bên tay trái anh, cách anh một cái ghế, hành động này làm khối băng trên mặt Minh Tiềm tan đi không ít, nhàn nhã uống cà phê.
Quản gia Lâm mới vừa rồi còn sụt sùi đã vui tươi hớn hở đứng bên cạnh nhìn hai người hòa thuận ăn chung.
Cố Phán ăn chậm nhai kỹ, hai mắt thỉnh thoảng lướt qua chiếc bánh ngọt Sachertorte bên tay phải Minh Tiềm, nó ở xa quá, cô không với tới được, nhưng quan hệ không được tự nhiên giữa hai người làm Cố Phán ngại mở miệng, chỉ có thể yên lặng ăn thức ăn trước mặt.
Mèo nhỏ nhát gan!
Minh Tiềm đặt ly cà phê xuống, giả vờ tiện tay chuyển bánh Sachertorte nằm bên cạnh đến trước mặt Cố Phán, sau đó thưởng thức bữa sáng của mình.
Cố Phán kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông mặt không cảm xúc, cắn cắn môi, cô nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi cầm nỉa lên ăn bánh ngọt.
Minh Tiềm thấy quai hàm cô phồng lên, khóe miệng khẽ cười yếu ớt.
Mười mấy chiếc xe đen cao cấp lái đến bến cảng Victoria, lúc Cố Phán ôm hộp tro cốt xuống xe nhìn thấy cả một vùng trời biển xanh ngát trống trải đã bị dọa sợ không nhẹ, quyền lực của Minh gia lớn đến mức có thể cấm thuyền bè đi vào hải cảng lớn thứ ba thế giới! Việc này đã làm trễ nãi biết bao nhiêu người làm ăn kiếm tiền đó!
Một số vệ sĩ đi theo canh giữ ở các góc trên bến cảng, ngăn trở nhiều nhóm phóng viên nghe tin muốn đến chụp hình, Minh Tiềm dùng mắt ý bảo Cố Phán đi theo anh, đến nơi thuyền bè cập bến, anh dẫn đầu nhảy lên một chiếc ca nô, đưa tay về phía Cố Phán.
Cố Phán xiết chặc hộp tro cốt trong tay, đưa một tay cho anh, để anh đỡ lên ca nô.
Sau khi lên ca nô, Minh Tiềm không lập tức buông bàn tay mềm mại ra, nhưng Cố Phán cố gắng rút khỏi bàn tay anh.
Mình Tiếm sâu xa đưa mắt nhìn cô một lúc, sau đó lái ca nô ra vùng biển sâu.
Gió biển ẩm ướt nhẹ nhàng thổi qua nước biển xanh ngọc trong vắt, lay động làn sóng lăn tăn, ca nô dừng trên mặt nước, dao động theo từng dòng chảy.Trong gió biển, Cố Phán rải từng nắm từng nắm tro cốt Xuân Đường bay đến mặt biển Victoria, trong lòng không nỡ nên động tác rất chậm.
Từ động tác giơ cánh tay khi thấp khi cao của Cố Phán, Minh Tiềm nhìn thấy xương quai xanh cô lộ ra ngoài, đường nét thoắt ẩn thoắt hiện, bờ vai mượt mà dưới ánh sáng xanh biếc của biển vừa giống viên ngọc phỉ thúy thượng đẳng, lại vừa như gốm sứ vô giá từ thời Đường. Không ngờ hôm nay cô lại không khóc, nhưng bộ dáng cũng không khác khóc là bao. Hằn là do mặc váy, hai chân cô duỗi thẳng chồng lên nhau, nửa nằm lên phần đuôi ca nô, vòng eo mềm mại tạo thành độ cong mê người, lễ phục nhỏ nhắn dài tới đầu gối, bây giờ nửa nằm làm chân váy rút lên lộ ra bắp đùi đẫy đà.
Nhất định cô đang thầm thương nhớ tro cốt lão già, nếu không sao lại không biết nguy hiểm mà lộ ra bộ dáng như vậy trước mặt anh.
Minh Tiềm nhìn cơ thể vừa mềm vừa nhẹ của cô, tựa như chỉ cần gió lớn một chút đã có thể thổi cô ra đại dương, cùng ra đi với người chết kia, nghĩ đến như vậy làm tim hắn như ngừng đập mấy giây, đứng lại gần cô để bảo vệ vững vàng.
Dù không nỡ, nhưng chuyện gì cũng có lúc kết thúc, Cố Phán đậy kín chiếc hộp lại, thở ra một hơi dài, giống như cô cũng ra đi với Xuân Đường, kết thúc hành trình của cuộc đời mình, Cố Phán ngồi yên nhìn mặt biển trong chốc lát, sau đó quay đầu định nói anh lái ca nô trở về, nhưng lại nghênh đón đôi mắt dâng đầy lửa nóng, cô sợ hãi hét nhỏ trong lòng:
Kết thúc chỗ nào chứ, kẻ cướp chặn cô giữa đường vẫn còn nhìn cô chằm chằm như hổ đói!
Minh tiên sinh, tôi đã làm xong rồi, chúng ta trở về thôi.
Cố Phán giả mù, không nhìn đến ánh mắt đáng sợ của anh, lẩm bẩm nói nhỏ.
Bây giờ em đã đưa người đi rồi, hẳn không còn lý do gì để từ chối tôi nữa chứ.
Minh Tiềm bắt lấy cổ tay cô, kéo cô tới trước mặt anh, hai người mặt đối mặt, lời nói trần trụi của Minh Tiềm để Cố Phán biết hôm nay sợ là khó có thể rời khỏi vùng biển này rồi.
Anh không nên làm bậy, ban ngày ban mặt, lúc nào cũng có thể có thuyền lái vào, dù sao một người bình thường như tôi bị người khác thấy cũng không sao, nhưng Minh tiên sinh lại không như vậy.
Tiếng nói cô hùng hồn vang dội, thế nhưng Minh Tiềm lại cười khẽ, như vừa nghe được chuyện cười, chấn động từ lồng ngực truyền đến trên người Cố Phán khiến cô vô cùng sợ hãi.
Hóa ra em đang lo lắng việc này, em yên tâm, tôi đã truyền lệnh phong tỏa vùng biển này, trước khi chúng ta trở về sẽ không giải tỏa.
Nói xong anh trêu đùa hôn lên môi Cố Phán, lại dùng ngón cái vuốt ve môi dưới, cho đến khi nó biến thành màu đỏ anh yêu thích mới chịu dừng lại.
Trong đầu Cố Phán nảy ra một ý nghĩ, cô cắn rắng nghiến lợi nói: Anh cố ý phong tỏa vùng biển! Trong đầu anh chỉ luôn nghĩ đến loại chuyện này ư!
Nụ hôn nóng như lửa rơi xuống, miệng Cố Phán há lớn, vì trong miệng bị lưỡi to chặn lại, nước miếng nuốt không trôi nên chảy xuống theo khoe miệng, đầu lưỡi đột nhiên bị tấn công đau nhói, hóa ra là bị anh cắn.
Em sai rồi, trong đầu tôi chỉ có em.
Minh Tiềm hơi oán giận Cố Phán, bởi vì cô luôn làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của anh, có khi một ngày cô lẩn quẩn trong đầu anh mấy lần, phách lối dạo chơi trong đó, có đuổi cũng không chịu đi.
Bàn tay tiến thẳng vào từ dưới váy, cởi quần lót xuống để nó treo trên bắp chân cô, tay phủ lên miệng huyệt nhẹ nhàng đè ép, trêu chọc, miệng liên tục liếm hôn dịu dàng, động tác cẩn thận từng chút một, muốn mê hoặc cô, để cô bỏ đi phòng bị đón nhận anh, đôi môi hai người quấn quít nhau rất lâu, Minh Tiềm cũng không nỡ rời đi.
Lúc răng môi tách ra thậm chí còn kéo theo một sợi chỉ trong suốt dâm mỹ, Cố Phán thở hào hển chịu đựng nơi riêng tư tê ngứa, giọng nói run run giảng đạo với anh:
Minh tiên sinh, không thể ở đây được, bốn phía toàn là nước, tôi lại không biết bơi nên có hơi sợ hãi, trước hết anh lái ca nô về có được không?
Nghe Cố Phán nói cô sợ hãi, Minh Tiềm trông có vẻ rất vui mừng, anh vén váy cô lên, đưa một ngón tay vào trong huyệt động dò xét, quả nhiên phát hiện tiểu huyệt ẩm ướt từ sớm, bao lấy ngón tay xâm lấn thật chặc chẽ, hơn nữa còn không ngừng co rút lại. Anh lại kéo thân váy xuống, hai đồi núi trắng tuyết vội nhảy ra ngoài, đỉnh núi hồng hào chưa bị anh động vào đã có chút cứng rắn.
Quả nhiên cô bé này vì sợ mà trở nên nhạy cảm hơn, ở đây bốn phía là biển, để xem hôm nay cô có thể trốn đi đâu!
Cố Phán cảm thấy bàn tay anh đè mạnh lên bầu ngực, chèn ép làm ngực đau nhói, mật huyệt không tự chủ co rút lại, muốn tống vật lạ bên trong ra.
Lòng cô nguội lạnh, nhìn chằm vào ánh mắt bất chấp của anh, Cố Phán nghĩ hôm nay không thể trốn thoát kiếp nạn này rồi.
Đừng cắn chặt như vậy, nếu không lát nữa sao em có thể chịu được tôi.
Minh Tiềm gảy gảy quả cherry đỏ hồng, sau đó vừa vuốt ve vừa lôi kéo, chờ cho quả cherry hoàn toàn nở rộ trong tay anh mới hài lòng dời tay đi tấn công vùng đất khác.
Đến khi cảm thấy huyệt nhỏ đủ ướt át để chứa vật to lớn của anh, mới đem đỉnh côn thịt đang cương cứng để ở cửa huyệt, không đi vào ngay mà chậm rãi đung đưa, để vật to lớn chuyển động vòng quanh cửa huyệt, cho mật hoa tưới lên đỉnh vật.
Anh cứ hành hạ mãi không chịu vào khiến Cố Phán quên mất nỗi sợ khi ở trên biển, sự trống rỗng trong cơ thể buộc cô phải mở mắt ra.
Ngay khi cô mở mắt, Minh Tiềm đẩy côn thịt nóng rực vào cơ thể cô, lần đầu tiên Cố Phán tận mắt thấy vật khổng lồ của anh chiếm lấy thân thể cô, kích thích thị giác làm cô hô to lên, cả người cứng ngắc. Lần này không có cảm giác xé rách như lần đầu tiên tiến vào, chỉ là tiểu huyệt rất trướng rất căng, còn vọt ra một loại cảm giác kì lạ vừa vui sướng vừa khó chịu.
Đôi mắt cô mờ mịt như phủ một tầng sương mù, miệng nhỏ thở dốc ra hơi, vẻ mặt quyến rũ mê người, hai má ửng đỏ và làn da căng bóng dễ dàng kích thích dục vọng ẩn sâu trong người đàn ông.
Dáng vẻ quyến rũ của cô khiến Minh Tiềm không thể nhịn được nửa, dục hỏa như tức nước vỡ bờ tuôn ra ào ạt, anh không kiềm chế được nữa gầm lên một tiếng, Minh Tiềm đẩy mạnh gậy thịt nỏng bỏng của mình vào sâu trong hoa huyệt, đụng thẳng vào cổ tử cung. Vách tường non nớt bên trong bị vật cứng ma sát kịch liệt, làm cô cảm thấy nóng bức đến tê dại, huyệt thịt không kiềm chế được co thắt, càng siết chặt lấy vật cứng của Minh Tiềm hơn.
Ưm...
Minh Tiềm vừa đau đớn vừa vui sướng rên nhẹ, mồ hôi rịn đầy tán, dán môi vào tai cô thở gấp.
Phán Phán, thả lỏng ra nào, em kẹp tôi sắp gãy rồi này.
Cố Phán ghét nhất người khác gọi cô là Phán Phán, cô chu môi đỏ mọng, hơi tức giận nỉ non:
Không được gọi tôi là Phán Phán.
Vẻ đáng yêu của cô làm Minh Tiềm yêu mến, cố ý cười trêu cô:
Vậy thì tôi phải gọi em là Phán Phán, Phán Phán, Phán Phán, Phán Phán...
Mỗi lần kêu, cự vật lại rút ra cắm vào một lần, Cố Phán bị đâm hơi nhích về phía boong thuyền, lúc cô sắp rơi vào biển, Minh Tiềm dùng sức kéo cô về ôm chặt trong ngực, không chừa một khe hở, phía dưới cũng dính chặt vào nhau.
Vật to lớn của anh trông cứng rắn như vậy nhưng lại mềm mại không tưởng tượng nổi, giống như cô có thêm lớp da nữa bao bọc, u huyệt Cố Phán nóng lên, mật hoa không ngừng trào ra, nơi giao hợp như có lửa đang cháy.
Minh Tiềm kịch liệt đâm vào một hồi, anh nắm chặt vòng eo thon thả áp về phía mình, cuối cùng, vật to lớn đẩy một cái thật mạnh, phun ra tinh hoa nóng bỏng, cảm giác vui sướng cực độ khiến cơ thể Cố Phán run run co quắp lại, thiếu chút nữa ngất đi, cô tựa vào người anh hồi lâu mới thấy bớt đau.
Anh, Anh rút nó ra ngoài được không? Tôi, phía dưới của tôi hơi căng trướng, khó chịu...
Sau khi nói xong, Cố Phán nghe thấy tiếng cười khàn khàn phát ra từ người đàn ông đang chôn ở cổ cô để bình ổn lại hơi thở, bụng dưới lại cô ý đưa đẩy trên người cô, lại đâm vật to lớn vào người cô hai cái nữa mới chậm rãi rút nó ra ngoài.
Em thích không?
Cố Phán khẽ thút thít: Nếu như tôi nói thích, anh sẽ lái ca nô đưa tôi trở về ư?
Tất nhiên Minh Tiềm sẽ không chấp nhận bị người khác chất vấn, một lần nữa, vật nam tính lại tiến vào mật huyệt vẫn chơi khôi phục sau cao trào.
Tôi hỏi lần cuối cùng, có thích không?
Giọng điệu không cho ai chống đối khiến Cố Phán tức đến nghiến răng nghiến lợi, cách lớp áo sơ mi đen cắn anh, nói năng không rõ: Thích.
Thế nhưng Minh Tiềm lại nghe rất rõ ràng, anh cảm thấy lời này còn êm tai hơn tất cả ca nhạc kịch mà anh từng được nghe.
Ngón tay anh ung dung cởi từng cúc áo sơ mi, cổ áo mở rộng lộ ra đầu vai rắn chắc trắng ngần, anh đưa nó đến mép miệng Cố Phán:
Em cắn thêm một cái nữa đi, hung ác một chút.
/24
|