Vấn đề đã được giải quyết ổn thoải nên cô cũng không có ý muốn lưu lại đây lâu, sau khi lấy được những thứ mình muốn liền cùng luật sư rời đi.
Lúc cô đi ngang qua người Tô Như Nguyệt cũng không quên dừng lại quơ quơ bản chuyển nhượng cổ phần: "Tôi nhớ rõ lúc trước ở trung tâm thương mại có người nói với mình như thế nào nhỉ?"
Tô Như Nguyệt liền xanh mặt không hé răng.
Tô Vãn lại cười: "À.. Nhớ ra rồi, ngày hôm đó có người bảo tôi bị đuổi ra khỏi nhà thành kẻ nghèo túng và tồi tàn, đến ngay cả một chiếc đồng hồ cũng không mua nổi, nhưng theo tình hình bây giờ dường như đã thay đổi mất rồi, về cái người trước kia diễu võ dương oai xem bộ giờ cũng bị thất thế."
Tô Như Nguyệt lùi về sau một bước, trên mặt đã trắng bệch.
Chờ tới lúc cô ta hoàn hồn muốn nói gì đó thì cô đã trực tiếp bước qua người cổ bỏ đi mất.
"Bố, bố mau nghĩ cách gì đó đi, chúng ta không thể để con tiện nhân đó chiếm được lợi ích được, nó là cái dạng người gì bố là người rõ nhất mà, một khi nó thắng thế, con đảm bảo nó không để cho chúng ta sống yên."
Cô ta bắt đầu cầu khẩn Tô Kiến Nam với hy vọng ông sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về bọn họ.
Nhưng Tô Kiến Nam không đủ sức để làm điều đó.
Ông chắc chắn cũng không thể nào tiếp nhận được sự thật như thế này, nhưng hiện tại cục diện đã được định sẵn, dù ông có đồng ý với con gái thì cũng không có biện pháp nào xoay chuyển được kết cục này.
Còn về phía Tô Vãn, sau khi rời cửa Tô Gia cô lập tức gọi ngay cho Cố Dĩ Trạch, nói: "Nói đi, anh muốn như thế nào mới chịu dừng tay lại?"
"Chuyện quan trọng như thế nói qua điện thoại làm sao rõ ràng được." Cố Dĩ Trạch cười lớn, "Không bằng hai chúng ta gặp mặt, tìm chỗ nào đó ngồi lại nói chuyện cho đàng hoàng."
"Hơ hơ..." Tô Vãn cười một tràng dài với vẻ châm biếm cùng chế nhạo, "Tôi chính là muốn hỏi một chút thoai, anh không cần nghiêm túc cho là sự thật nha."
Sau đó cô liền treo máy, bước ra ven đường chặn một chiếc taxi đi tìm Diệp Dục Sâm.
Hôm này là cuối tuần, như thường lệ hắn không cần đến công ty, nếu không có việc gì đột xuất đảm bảo hắn còn ở nhà.
Tô Vãn vẫn nhớ rõ lời hứa hẹn của hắn rằng sẽ lấy lại công ty cho mình và bây giờ cũng tới lúc phải thực hiện, cô tới mục đích chính là đòi lại nợ.
Nhưng nào ngờ đâu, Tần Thư cứ thế đem cô ngăn lại trước cửa biệt thự: "Tô tiểu thư, ngài hiện tại không thể đi vào."
"Tại sao?" Tô Vãn khó hiểu.
"Giang Uyển Hinh đang ở bên trong." Tần Thư nhìn sắc mặt của cô, xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Thiếu gia không muốn hai người đụng mặt nhau, cho nên ngài tốt nhất vẫn là không nên vào trong."
Tô Vãn ngẩn người ra.
Bất quá, đây cũng không phải là lần đầu. Sau một vài phút kinh ngạc ngắn ngủi, cô cũng coi như chấp nhận được, sắc mặt cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
"Vậy thì tôi đợi ở đây, cô ấy khi nào sẽ rời đi? Tôi chờ cổ đi rồi vào cũng được."
Sự lúng túng của Tần Thư hiện rõ trên mặt: "Ngài nên quay lại khách sạn trước. Trong thời gian ngắn này, có lẽ Giang tiểu thư sẽ không rời đi."
Anh cúi đầu ho nhẹ: "Hai ngày trước cô ấy bị tập kích ở khách sạn, bị kinh động không nhỏ nên phải dọn sang bên thiếu gia ở vài ngài, cổ bảo không dám trở về một mình nữa."
Tô Vãn trầm mặc.
Lần đầu tiên cô gặp Giang Uyển Hinh là lúc cổ trăm phương ngàn kế muốn ở lại đây nhưng cuối cùng vẫn bị Diệp Dục Sâm tiễn đi.
Lúc đó, hắn còn nói không thích cho người ngoài qua đêm.
Nhưng giờ thì sao? Chỉ bởi vì vụ tấn công đó hắn liền đồng ý cho cổ ở lại, theo lý thuyết mà nói, cũng theo cách nghĩ có hắn, sau việc này có lẽ phải chăng là đã xem Giang Uyển Hinh không còn là người ngoài nữa?
Cô không muốn nghĩ về điều mình vừa nghĩ ra.
"Nhưng tôi thực sự có việc rất quan trọng cần tìm anh ta, không thể chờ lâu thêm được, hoặc là như vầy đi, tôi không đi vào cũng được nhưng phiền anh gọi anh ta ra đây một chuyến, tôi nói xong sẽ đi ngay."
Tô Vãn nghĩ tới nghĩ lui một vòng lớn như thế cuối cùng cũng nhớ đến mục đích quan trọng của mình cho nên vội cùng Tần Thư thương lượng biện pháp.
____________oOo_____________
Editor: Alissa.
Cập nhật 30/4/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
Lúc cô đi ngang qua người Tô Như Nguyệt cũng không quên dừng lại quơ quơ bản chuyển nhượng cổ phần: "Tôi nhớ rõ lúc trước ở trung tâm thương mại có người nói với mình như thế nào nhỉ?"
Tô Như Nguyệt liền xanh mặt không hé răng.
Tô Vãn lại cười: "À.. Nhớ ra rồi, ngày hôm đó có người bảo tôi bị đuổi ra khỏi nhà thành kẻ nghèo túng và tồi tàn, đến ngay cả một chiếc đồng hồ cũng không mua nổi, nhưng theo tình hình bây giờ dường như đã thay đổi mất rồi, về cái người trước kia diễu võ dương oai xem bộ giờ cũng bị thất thế."
Tô Như Nguyệt lùi về sau một bước, trên mặt đã trắng bệch.
Chờ tới lúc cô ta hoàn hồn muốn nói gì đó thì cô đã trực tiếp bước qua người cổ bỏ đi mất.
"Bố, bố mau nghĩ cách gì đó đi, chúng ta không thể để con tiện nhân đó chiếm được lợi ích được, nó là cái dạng người gì bố là người rõ nhất mà, một khi nó thắng thế, con đảm bảo nó không để cho chúng ta sống yên."
Cô ta bắt đầu cầu khẩn Tô Kiến Nam với hy vọng ông sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về bọn họ.
Nhưng Tô Kiến Nam không đủ sức để làm điều đó.
Ông chắc chắn cũng không thể nào tiếp nhận được sự thật như thế này, nhưng hiện tại cục diện đã được định sẵn, dù ông có đồng ý với con gái thì cũng không có biện pháp nào xoay chuyển được kết cục này.
Còn về phía Tô Vãn, sau khi rời cửa Tô Gia cô lập tức gọi ngay cho Cố Dĩ Trạch, nói: "Nói đi, anh muốn như thế nào mới chịu dừng tay lại?"
"Chuyện quan trọng như thế nói qua điện thoại làm sao rõ ràng được." Cố Dĩ Trạch cười lớn, "Không bằng hai chúng ta gặp mặt, tìm chỗ nào đó ngồi lại nói chuyện cho đàng hoàng."
"Hơ hơ..." Tô Vãn cười một tràng dài với vẻ châm biếm cùng chế nhạo, "Tôi chính là muốn hỏi một chút thoai, anh không cần nghiêm túc cho là sự thật nha."
Sau đó cô liền treo máy, bước ra ven đường chặn một chiếc taxi đi tìm Diệp Dục Sâm.
Hôm này là cuối tuần, như thường lệ hắn không cần đến công ty, nếu không có việc gì đột xuất đảm bảo hắn còn ở nhà.
Tô Vãn vẫn nhớ rõ lời hứa hẹn của hắn rằng sẽ lấy lại công ty cho mình và bây giờ cũng tới lúc phải thực hiện, cô tới mục đích chính là đòi lại nợ.
Nhưng nào ngờ đâu, Tần Thư cứ thế đem cô ngăn lại trước cửa biệt thự: "Tô tiểu thư, ngài hiện tại không thể đi vào."
"Tại sao?" Tô Vãn khó hiểu.
"Giang Uyển Hinh đang ở bên trong." Tần Thư nhìn sắc mặt của cô, xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Thiếu gia không muốn hai người đụng mặt nhau, cho nên ngài tốt nhất vẫn là không nên vào trong."
Tô Vãn ngẩn người ra.
Bất quá, đây cũng không phải là lần đầu. Sau một vài phút kinh ngạc ngắn ngủi, cô cũng coi như chấp nhận được, sắc mặt cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
"Vậy thì tôi đợi ở đây, cô ấy khi nào sẽ rời đi? Tôi chờ cổ đi rồi vào cũng được."
Sự lúng túng của Tần Thư hiện rõ trên mặt: "Ngài nên quay lại khách sạn trước. Trong thời gian ngắn này, có lẽ Giang tiểu thư sẽ không rời đi."
Anh cúi đầu ho nhẹ: "Hai ngày trước cô ấy bị tập kích ở khách sạn, bị kinh động không nhỏ nên phải dọn sang bên thiếu gia ở vài ngài, cổ bảo không dám trở về một mình nữa."
Tô Vãn trầm mặc.
Lần đầu tiên cô gặp Giang Uyển Hinh là lúc cổ trăm phương ngàn kế muốn ở lại đây nhưng cuối cùng vẫn bị Diệp Dục Sâm tiễn đi.
Lúc đó, hắn còn nói không thích cho người ngoài qua đêm.
Nhưng giờ thì sao? Chỉ bởi vì vụ tấn công đó hắn liền đồng ý cho cổ ở lại, theo lý thuyết mà nói, cũng theo cách nghĩ có hắn, sau việc này có lẽ phải chăng là đã xem Giang Uyển Hinh không còn là người ngoài nữa?
Cô không muốn nghĩ về điều mình vừa nghĩ ra.
"Nhưng tôi thực sự có việc rất quan trọng cần tìm anh ta, không thể chờ lâu thêm được, hoặc là như vầy đi, tôi không đi vào cũng được nhưng phiền anh gọi anh ta ra đây một chuyến, tôi nói xong sẽ đi ngay."
Tô Vãn nghĩ tới nghĩ lui một vòng lớn như thế cuối cùng cũng nhớ đến mục đích quan trọng của mình cho nên vội cùng Tần Thư thương lượng biện pháp.
____________oOo_____________
Editor: Alissa.
Cập nhật 30/4/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
/305
|