Khi cô vừa kết thúc cuộc gọi thì Diệp Dục Sâm cũng đã quấn băng xong và buộc nó thật gọn gàng, trông nó khá là đẹp.
Cô không nhịn được nhướn mày: "Tay nghề tốt đấy, nhìn không ra đại thiếu gia sống trong nhung lụa như anh cũng biết băng bó đó."
Diệp đại thiếu lười quan tâm đến vấn đề nhàm chán của cô, cất hết các đồ dùng băng bó lại: "Em không sợ sẽ chọc ông ta nóng giận rồi chó cùng rứt giậu sao?"
"Cái gì?"
Tô Vãn ngẩn người, trong một lúc không đuổi kịp tốc độ suy nghĩ của anh rồi cũng nhanh chóng phải ứng lại: "Ý anh là Tô Kiến Nam ấy hả?"
Cô nói ra thắc mắc của mình: "Tên chó già Tô Kiến Nam đã bị rơi vào hoàn cảnh như vậy, ông ta còn có thể làm cái gì? Chẳng lẽ tìm người giết tôi, sau đó phi tan chứng cứ?"
"Có thể."
Anh không hề phủ nhận khả năng này.
"Nhưng giết người là phạm pháp mà..."
Tô Vãn chống má lẩm bẩm một câu, dường như suy nghĩ điều gì đó: "Tôi vẫn là con gái của ông ta mà, ông ta có thể ra tay được sao?"
Diệp Dục Sâm không nói gì.
Với chuyện này, có lẽ chỉ có bản thân Tô Kiến Nam mới có thể đưa ra câu trả lời.
Sau hai, ba ngày, cuối cùng thì chân của Tô Vãn cũng hồi phục khá ổn, có thể xuống đất đi lại bình thường.
Chuyện thứ nhất cô nghĩ đến là trở lại đoàn phim làm việc càng nhanh càng tốt.
Trì hoãn mấy ngày nay, cô đã làm chậm tiến độ đoàn phim rồi. Tuy nói là mình có hậu trường chống lưng tuyệt đối nhưng cô cũng không dám làm quá lên, để mọi người phải chờ cô.
Nhưng Diệp Dục Sâm phản đối.
Anh yêu cầu cô phải tiếp tục ở lại trong nhà nghỉ ngơi, không cho phép cô ra ngoài lăn lộn, phải đợi đến khi nào chân hoàn toàn hồi phục mới thôi.
"Tôi khỏe rồi mà." Tô Vãn phản đối mạnh mẽ: "Nếu không tôi nhảy hai cái cho anh xem ha?"
Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn cô, trên gương mặt điển trai như phủ một lớp băng lạnh.
"Được rồi, tôi không quậy nữa."
Tô Vãn vô cùng thức thời quay trở lại ngồi nhưng tay cô vân bắt lấy góc áo của anh, không chịu buông ra: "Diệp tổng à, bây giờ tôi đang làm việc cho anh, mỗi ngày đoàn phim lại tiêu phí lớn như vậy, nếu còn kéo dài thêm mấy ngày thì tiền đốt đi cũng là tiền của anh. Là một nhà tư bản đủ tư cách, đáng lẽ anh nên bức hết giá trị thặng dư của tôi chứ không phải để tôi ở nhà ngủ."
"Nếu em không muốn ngủ, chúng ta còn có thể làm vài chuyện khác."
"Chẳng hạn?"
"Làm em."
Anh cười lạnh, sờ eo cô: "Giá trị thặng dư lớn nhất của em chính là làm thỏa mãn ông chủ em."
Tô Vãn rơi lệ đầy mặt.
Thiếu chút nữa là cô quên mất rằng mình với cái tên này không phải là mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần.
Nhưng cô chỉ là một người tàn tật, cô vẫn nên hợp lý hợp tình lấy chuyện vết thương trên đùi không thích hợp vận động kịch liệt, từ chối yêu cầu vô sỉ của ông chủ.
Diệp Dục Sâm còn muốn nói gì đó thì chuông điện thoại của cô vang lên.
Là Tô Kiến Nam gọi đến, nói rằng đồ của cô muốn đã chuẩn bị xong rồi.
Tô Vãn gật đầu đồng ý: "Bên đây tôi không có vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ về. Sau khi làm xong thủ tục thì tôi sẽ đưa món đồ ông muốn cho ông."
Bên kia không hề phản đối gì.
Quá trình bàn giao ngày hôm sau diễn ra cực kì thuận lợi. Tô Kiến Nam vì muốn lấy về chứng cứ phạm tội của mình mà tất cả những gì cô muốn đều đưa cho cô hết.
Nhưng ông vẫn không tin Tô Vãn lắm, nên mỗi món đồ cô đưa ra, ông đều nhìn vô cùng cẩn thận, cuối cùng còn hỏi một câu: "Cô không giữ lại bản sao chứ?"
"Đương nhiên là không."
Tô Vãn mỉm cười mang theo ý châm chọc, mỉa mai: "Hiện giờ ông đã thành như vậy rồi, tôi giữ mấy thứ kia lại còn có thể uy hiếp ông cái gì? Hay ý ngài là, ngài còn có giá trị thặng dư đáng giá sợ tôi bức hết hả?"
Vẻ mặt Tô Kiến Nam đang bình thương đột nhiên xanh mét, trong ánh mắt còn mang theo hận ý.
- -------------oOo------------
(*) Chó cùng rứt giậu: Ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Editor: Crystal
Beta: Alissa
Cập nhật 25.5.2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
Cô không nhịn được nhướn mày: "Tay nghề tốt đấy, nhìn không ra đại thiếu gia sống trong nhung lụa như anh cũng biết băng bó đó."
Diệp đại thiếu lười quan tâm đến vấn đề nhàm chán của cô, cất hết các đồ dùng băng bó lại: "Em không sợ sẽ chọc ông ta nóng giận rồi chó cùng rứt giậu sao?"
"Cái gì?"
Tô Vãn ngẩn người, trong một lúc không đuổi kịp tốc độ suy nghĩ của anh rồi cũng nhanh chóng phải ứng lại: "Ý anh là Tô Kiến Nam ấy hả?"
Cô nói ra thắc mắc của mình: "Tên chó già Tô Kiến Nam đã bị rơi vào hoàn cảnh như vậy, ông ta còn có thể làm cái gì? Chẳng lẽ tìm người giết tôi, sau đó phi tan chứng cứ?"
"Có thể."
Anh không hề phủ nhận khả năng này.
"Nhưng giết người là phạm pháp mà..."
Tô Vãn chống má lẩm bẩm một câu, dường như suy nghĩ điều gì đó: "Tôi vẫn là con gái của ông ta mà, ông ta có thể ra tay được sao?"
Diệp Dục Sâm không nói gì.
Với chuyện này, có lẽ chỉ có bản thân Tô Kiến Nam mới có thể đưa ra câu trả lời.
Sau hai, ba ngày, cuối cùng thì chân của Tô Vãn cũng hồi phục khá ổn, có thể xuống đất đi lại bình thường.
Chuyện thứ nhất cô nghĩ đến là trở lại đoàn phim làm việc càng nhanh càng tốt.
Trì hoãn mấy ngày nay, cô đã làm chậm tiến độ đoàn phim rồi. Tuy nói là mình có hậu trường chống lưng tuyệt đối nhưng cô cũng không dám làm quá lên, để mọi người phải chờ cô.
Nhưng Diệp Dục Sâm phản đối.
Anh yêu cầu cô phải tiếp tục ở lại trong nhà nghỉ ngơi, không cho phép cô ra ngoài lăn lộn, phải đợi đến khi nào chân hoàn toàn hồi phục mới thôi.
"Tôi khỏe rồi mà." Tô Vãn phản đối mạnh mẽ: "Nếu không tôi nhảy hai cái cho anh xem ha?"
Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn cô, trên gương mặt điển trai như phủ một lớp băng lạnh.
"Được rồi, tôi không quậy nữa."
Tô Vãn vô cùng thức thời quay trở lại ngồi nhưng tay cô vân bắt lấy góc áo của anh, không chịu buông ra: "Diệp tổng à, bây giờ tôi đang làm việc cho anh, mỗi ngày đoàn phim lại tiêu phí lớn như vậy, nếu còn kéo dài thêm mấy ngày thì tiền đốt đi cũng là tiền của anh. Là một nhà tư bản đủ tư cách, đáng lẽ anh nên bức hết giá trị thặng dư của tôi chứ không phải để tôi ở nhà ngủ."
"Nếu em không muốn ngủ, chúng ta còn có thể làm vài chuyện khác."
"Chẳng hạn?"
"Làm em."
Anh cười lạnh, sờ eo cô: "Giá trị thặng dư lớn nhất của em chính là làm thỏa mãn ông chủ em."
Tô Vãn rơi lệ đầy mặt.
Thiếu chút nữa là cô quên mất rằng mình với cái tên này không phải là mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần.
Nhưng cô chỉ là một người tàn tật, cô vẫn nên hợp lý hợp tình lấy chuyện vết thương trên đùi không thích hợp vận động kịch liệt, từ chối yêu cầu vô sỉ của ông chủ.
Diệp Dục Sâm còn muốn nói gì đó thì chuông điện thoại của cô vang lên.
Là Tô Kiến Nam gọi đến, nói rằng đồ của cô muốn đã chuẩn bị xong rồi.
Tô Vãn gật đầu đồng ý: "Bên đây tôi không có vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ về. Sau khi làm xong thủ tục thì tôi sẽ đưa món đồ ông muốn cho ông."
Bên kia không hề phản đối gì.
Quá trình bàn giao ngày hôm sau diễn ra cực kì thuận lợi. Tô Kiến Nam vì muốn lấy về chứng cứ phạm tội của mình mà tất cả những gì cô muốn đều đưa cho cô hết.
Nhưng ông vẫn không tin Tô Vãn lắm, nên mỗi món đồ cô đưa ra, ông đều nhìn vô cùng cẩn thận, cuối cùng còn hỏi một câu: "Cô không giữ lại bản sao chứ?"
"Đương nhiên là không."
Tô Vãn mỉm cười mang theo ý châm chọc, mỉa mai: "Hiện giờ ông đã thành như vậy rồi, tôi giữ mấy thứ kia lại còn có thể uy hiếp ông cái gì? Hay ý ngài là, ngài còn có giá trị thặng dư đáng giá sợ tôi bức hết hả?"
Vẻ mặt Tô Kiến Nam đang bình thương đột nhiên xanh mét, trong ánh mắt còn mang theo hận ý.
- -------------oOo------------
(*) Chó cùng rứt giậu: Ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Editor: Crystal
Beta: Alissa
Cập nhật 25.5.2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
/305
|