Cô chỉ chỉ đồ vật quỷ quái trên mắt cá chân mình, còn Tần thư chỉ cười mà không nói.
Tô Vãn trở về phòng thay quần áo, trong thời gian đó cô chưa từ bỏ ý định muốn tìm cách tháo cái vòng chân đáng chết này ra, đến cuối cùng chỉ có thể đầu hàng.
Diệp Dục Sâm cái tên chết tiệt khốn kiếp!
Rõ ràng đây là dùng dây xích chó trối buộc cô mà, thật tức chết người rồi.
Tô Vãn cuối cùng không dám chạy xa, dự định đi tới nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn để ăn ít gì đó rồi trở về, cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải người quen.
Hơn nữa đối phương chính là tự tìm tới cửa.
"Cô không phải cái người đào phạm bị cảnh sát còng đi sao?"
Giọng nói này dường như có chút quen thuộc, Tô Vãn ngẩng đầu, nhận ra đối phương là người đàn ông tại nhà ga tàu bị cô đâm rớt đồng hồ.
Cái này... đúng là oan gia ngõ hẹp a!
Có lẽ tên thối này nói hơi cao giọng làm vài người bên cạnh kinh ngạc nhìn sang phía bọn họ.
"Tôi không phải tội phạm đào thoát, bọn họ truy nã nhầm người." Tô Vãn bị nhìn đến xấu hổ không thôi, vội vàng cãi lại.
"Haha..." Tất nhiên là đối phương không tin chuyện ma quỷ của cô, cười đến có chút mỉa mai, "Không phải cô lại trốn ra ngoài chứ? Lá gan cũng lớn đó, còn dám xuất hiện trước nơi đông người."
"Tôi nói là tôi không phải." Tô Vãn có chút muốn mắng nhẹ.
Lần này đối phương không cùng cô nói nhảm, thay vào đó là trực tiếp cầm di động gọi báo cảnh sát.
"Nè, tôi nói anh này, có thể mặc kệ việc vớ vẩn này không?" Cô liếc nhìn hắn đang quay số, khóe mắt hung hăng co giật một cái.
"Làm sao có thể xem việc này là việc vớ vẩn?" Đối phương cười cười, đóng lại di động từ phía đối diện ngồi xuống, "Lần trước cô đâm hỏng đồng hồ của tôi, tôi báo cảnh sát tìm cô bồi thường, hoặc có thể giải quyết riêng, chỉ cần cô bồi thường tổn thất, mặc khác việc vớ vẫn đó tôi sẽ mặc kệ."
Tô Vãn đối diện hắn trợn mắt trắng.
Cô không có ấn tượng tốt với tên khốn trước mắt này, lúc này ở trong lòng mình, cô càng đánh giá hắn là loại người nhân phẩm kém.
Nói thằng ra nếu không phải lúc ở nhà ga bị tên khốn này gắt gao giữ lại, có lẽ mình đã cao bay xa chạy rồi, làm gì có một số việc bị hỏng phía sau sao?
"Anh muốn bao nhiêu?" Cô hỏi, thái độ rất nghiêng về khuynh hướng giải quyết riêng.
Cô ở nước ngoài nơi đất khách, chuyện gì không cần thêm rắc rối sẽ cố gắng không vướng vào, đặc biệt không muốn kinh kinh động tới cảnh sát.
"Cũng không nhiều lắm, chỉ gần 2 hay 3 trăm vạn gì đó." Người đàn ông nghĩ rồi báo ra một cái giá.
"Phốc..."
Toàn bộ nước Tô Vãn vừa đang uống vào miệng đều phun ra sạch, xét theo gốc độ kia, vừa hay phun trúng trên người tên đàn ông đang nói điêu kia.
"Anh tống tiền tôi à, có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?" Cô rút một tờ giấy lau miệng, thái độ cực kém.
Người đàn ông đối diện cũng đang lau chùi, sắc mặt nhìn không được tốt lắm, anh ta dường như ghê tởm cô làm bẩn quần áo mình.
"Khi nào kẻ đào phạm cũng dám báo cảnh sát?"
Hắn tùy tiện ném giấy đã sử dụng lên bàn, nhấc chân, bộ dáng cà lơ phất phơ, "Đồng hồ là một trăm vạn, hai trăm vạn (1 vạn = 10 nghìn, tổng tương đương 3 triệu VNĐ) cho phí bịt miệng, nếu còn không chịu tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô."
"Chỉ bồi thường cho chiếc đồng hồ, muốn nhiều hơn không có, anh có thể gọi báo cảnh sát."
Tô Vãn không kiên nhẫn, tiện tay lấy cái ly trên bàn đặt mạnh xuống, "Thành thật mà nói, bây giờ tôi lại hoài nghi liệu chiếc đồng hồ đó có phải là đồ dỏm không, một trăm khối (một trăm nghìn), không thể nhiều hơn."
"Báo cảnh sát." Đối phương cầm lấy di động, quá lười để nói chuyện cùng cô.
Một trăm vạn ép xuống còn một trăm khối, hắn thật sự đã gặp phải người ép giá mạnh nhất.
"Muốn báo cảnh sát là chuyện của anh, nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian, không rảnh bồi cùng anh, đi trước nhé." Cô đứng lên, "Tý nữa tôi gọi quản gia của tôi tới, anh cứ việc nói chuyện cùng anh ấy."
______♡♡♡_______
Editor: Alissa
Cập nhật 18.6.2020 tại Việt Nam Overnight.
Tô Vãn trở về phòng thay quần áo, trong thời gian đó cô chưa từ bỏ ý định muốn tìm cách tháo cái vòng chân đáng chết này ra, đến cuối cùng chỉ có thể đầu hàng.
Diệp Dục Sâm cái tên chết tiệt khốn kiếp!
Rõ ràng đây là dùng dây xích chó trối buộc cô mà, thật tức chết người rồi.
Tô Vãn cuối cùng không dám chạy xa, dự định đi tới nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn để ăn ít gì đó rồi trở về, cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải người quen.
Hơn nữa đối phương chính là tự tìm tới cửa.
"Cô không phải cái người đào phạm bị cảnh sát còng đi sao?"
Giọng nói này dường như có chút quen thuộc, Tô Vãn ngẩng đầu, nhận ra đối phương là người đàn ông tại nhà ga tàu bị cô đâm rớt đồng hồ.
Cái này... đúng là oan gia ngõ hẹp a!
Có lẽ tên thối này nói hơi cao giọng làm vài người bên cạnh kinh ngạc nhìn sang phía bọn họ.
"Tôi không phải tội phạm đào thoát, bọn họ truy nã nhầm người." Tô Vãn bị nhìn đến xấu hổ không thôi, vội vàng cãi lại.
"Haha..." Tất nhiên là đối phương không tin chuyện ma quỷ của cô, cười đến có chút mỉa mai, "Không phải cô lại trốn ra ngoài chứ? Lá gan cũng lớn đó, còn dám xuất hiện trước nơi đông người."
"Tôi nói là tôi không phải." Tô Vãn có chút muốn mắng nhẹ.
Lần này đối phương không cùng cô nói nhảm, thay vào đó là trực tiếp cầm di động gọi báo cảnh sát.
"Nè, tôi nói anh này, có thể mặc kệ việc vớ vẩn này không?" Cô liếc nhìn hắn đang quay số, khóe mắt hung hăng co giật một cái.
"Làm sao có thể xem việc này là việc vớ vẩn?" Đối phương cười cười, đóng lại di động từ phía đối diện ngồi xuống, "Lần trước cô đâm hỏng đồng hồ của tôi, tôi báo cảnh sát tìm cô bồi thường, hoặc có thể giải quyết riêng, chỉ cần cô bồi thường tổn thất, mặc khác việc vớ vẫn đó tôi sẽ mặc kệ."
Tô Vãn đối diện hắn trợn mắt trắng.
Cô không có ấn tượng tốt với tên khốn trước mắt này, lúc này ở trong lòng mình, cô càng đánh giá hắn là loại người nhân phẩm kém.
Nói thằng ra nếu không phải lúc ở nhà ga bị tên khốn này gắt gao giữ lại, có lẽ mình đã cao bay xa chạy rồi, làm gì có một số việc bị hỏng phía sau sao?
"Anh muốn bao nhiêu?" Cô hỏi, thái độ rất nghiêng về khuynh hướng giải quyết riêng.
Cô ở nước ngoài nơi đất khách, chuyện gì không cần thêm rắc rối sẽ cố gắng không vướng vào, đặc biệt không muốn kinh kinh động tới cảnh sát.
"Cũng không nhiều lắm, chỉ gần 2 hay 3 trăm vạn gì đó." Người đàn ông nghĩ rồi báo ra một cái giá.
"Phốc..."
Toàn bộ nước Tô Vãn vừa đang uống vào miệng đều phun ra sạch, xét theo gốc độ kia, vừa hay phun trúng trên người tên đàn ông đang nói điêu kia.
"Anh tống tiền tôi à, có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?" Cô rút một tờ giấy lau miệng, thái độ cực kém.
Người đàn ông đối diện cũng đang lau chùi, sắc mặt nhìn không được tốt lắm, anh ta dường như ghê tởm cô làm bẩn quần áo mình.
"Khi nào kẻ đào phạm cũng dám báo cảnh sát?"
Hắn tùy tiện ném giấy đã sử dụng lên bàn, nhấc chân, bộ dáng cà lơ phất phơ, "Đồng hồ là một trăm vạn, hai trăm vạn (1 vạn = 10 nghìn, tổng tương đương 3 triệu VNĐ) cho phí bịt miệng, nếu còn không chịu tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô."
"Chỉ bồi thường cho chiếc đồng hồ, muốn nhiều hơn không có, anh có thể gọi báo cảnh sát."
Tô Vãn không kiên nhẫn, tiện tay lấy cái ly trên bàn đặt mạnh xuống, "Thành thật mà nói, bây giờ tôi lại hoài nghi liệu chiếc đồng hồ đó có phải là đồ dỏm không, một trăm khối (một trăm nghìn), không thể nhiều hơn."
"Báo cảnh sát." Đối phương cầm lấy di động, quá lười để nói chuyện cùng cô.
Một trăm vạn ép xuống còn một trăm khối, hắn thật sự đã gặp phải người ép giá mạnh nhất.
"Muốn báo cảnh sát là chuyện của anh, nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian, không rảnh bồi cùng anh, đi trước nhé." Cô đứng lên, "Tý nữa tôi gọi quản gia của tôi tới, anh cứ việc nói chuyện cùng anh ấy."
______♡♡♡_______
Editor: Alissa
Cập nhật 18.6.2020 tại Việt Nam Overnight.
/305
|