Tô Vãn định nói là đau chết hắn là tốt nhất, nhưng khi nhìn thấy hắn vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt, cuối cùng vẫn nuốt lời định nói ra vào bụng, rộng lượng không chấp nhặt với một tên đang bị thương như hắn.
Sau khi cô cởi áo cho hắn và kiểm tra miệng vết thương để chắc chắn rằng vết thương không bị nứt ra, chỉ có thể thở dài bất lực: "Nếu thật sự đau như lời anh nói thì tôi đi gọi bác sĩ trở lại, tiêm... cho anh một liều giảm đau."
"Không cần." Hắn từ chối: "Em lại đây cho anh ôm một cái, sẽ không đau nữa."
Tô Vãn: "..."
Đến nửa đêm, Diệp Dục Sâm bỗng nhiên bắt đầu sốt cao, Tô Vãn phát hiện tình hình không ổn nên vội vàng bảo quản gia gọi điện cho bác sĩ lại đây.
Vẫn là vị bác sĩ trẻ lúc sáng, nhưng mà anh ta chỉ hỏi tình hình qua điện thoại chứ không hề có ý định sẽ đến: "Anh ấy bị thương nặng như vậy, sốt là chuyện bình thường thôi, cô lấy cồn lau cả người cho ảnh để hạ nhiệt."
Tô Vãn bị sai bảo sửng sốt: "Lau cả người? Tôi á hả?"
Cô cúi đầu, nhìn dọc xuống bộ ngực trần của ai đó...
Tô Vãn không biết nói gì nữa rồi.
Đây là bệnh gì hả trời?
Cô vừa muốn mắng mấy câu thì bên kia điện thoại nói câu "cô vất vả rồi" là cúp máy ngay. Cô lại không thể mặc kệ cái tên nửa sống nửa chết đang nằm trên giường nên ngoài việc cam chịu số phận, cô chẳng thể làm gì khác.
Cũng may khi hôn mê thì Diệp Dục Sâm ngoan ngoan hơn bình thường rất nhiều, không ương bướng và bá đạo nữa, cô muốn làm thế nào thì làm như thế ấy, nhìn thuận mắt hơn lúc trước một chút.
Trời gần sáng, Tô Vãn sờ trán hắn, cuối cùng thì nó cũng trở lại nhiệt độ bình tường. Đột nhiên cô cảm thấy rằng, nếu mọi chuyện vẫn tiếp tục như thế, không có ai xen vào hai người thì cô vẫn ở bên hắn như vậy, có vẻ cũng được đấy.
Nhưng mà hiện thực bao giờ cũng tàn khốc cả.
Sáng hôm sau, cô bị âm thanh la hét ầm ĩ dưới lầu làm tỉnh giấc.
"Mấy người tránh ra, tôi muốn gặp anh Louis."
Là một giọng nữ trong trẻo mang theo cảm giác ngang ngược và kiêu ngạo, dễ nhận thấy được chủ nhân của nó là người được nuông chiều.
Cô cau mày, còn chưa kịp ý kiến gì với cái tên quấy nhiễu giấc ngủ của mình thì chợt nghe giọng lão quản gia khách khí truyền đến: "Tiểu thư Susan, ngài không thể đi vào, thiếu gia bị thương nặng, đã dặn không muốn tiếp khách."
"Tôi cũng không phải khách, ông tránh ra cho tôi, tôi muốn gặp ảnh."
Giọng nữ ngang ngược đã đến trước cửa phòng ngủ, Tô Vãn bị sốc nhưng cô không kịp đi ra ngoài, chỉ có thể nhanh chóng chạy đến phía sau màn cửa trốn.
Ngay sau đó, cửa phòng bị người khác đẩy ra, có người chạy vào.
Ầm ĩ như vậy, Diệp Dục Sâm cũng bị đánh thức, hắn mở to mắt tìm không thấy Tô Vãn đâu lại thấy Susan đang chạy đến bên giường, mày kiếm nhăn lại: "Sao cô lại đến đây?"
"Anh Louis à, em lo cho anh nên muốn lại đây xem tình trạng vết thương anh thế nào."
Susan ngồi xuống ghế cạnh giường, hai tay nắm lấy tay hắn: "Xin lỗi anh, ngày hôm qua nếu anh không cản viên đạn ấy giúp em thì cũng không bị thương nặng đến vậy, là em hại anh."
_______♡♡♡_______
Editor: Crystal
Beta: Alissa
Cập nhật 19.6.2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
Sau khi cô cởi áo cho hắn và kiểm tra miệng vết thương để chắc chắn rằng vết thương không bị nứt ra, chỉ có thể thở dài bất lực: "Nếu thật sự đau như lời anh nói thì tôi đi gọi bác sĩ trở lại, tiêm... cho anh một liều giảm đau."
"Không cần." Hắn từ chối: "Em lại đây cho anh ôm một cái, sẽ không đau nữa."
Tô Vãn: "..."
Đến nửa đêm, Diệp Dục Sâm bỗng nhiên bắt đầu sốt cao, Tô Vãn phát hiện tình hình không ổn nên vội vàng bảo quản gia gọi điện cho bác sĩ lại đây.
Vẫn là vị bác sĩ trẻ lúc sáng, nhưng mà anh ta chỉ hỏi tình hình qua điện thoại chứ không hề có ý định sẽ đến: "Anh ấy bị thương nặng như vậy, sốt là chuyện bình thường thôi, cô lấy cồn lau cả người cho ảnh để hạ nhiệt."
Tô Vãn bị sai bảo sửng sốt: "Lau cả người? Tôi á hả?"
Cô cúi đầu, nhìn dọc xuống bộ ngực trần của ai đó...
Tô Vãn không biết nói gì nữa rồi.
Đây là bệnh gì hả trời?
Cô vừa muốn mắng mấy câu thì bên kia điện thoại nói câu "cô vất vả rồi" là cúp máy ngay. Cô lại không thể mặc kệ cái tên nửa sống nửa chết đang nằm trên giường nên ngoài việc cam chịu số phận, cô chẳng thể làm gì khác.
Cũng may khi hôn mê thì Diệp Dục Sâm ngoan ngoan hơn bình thường rất nhiều, không ương bướng và bá đạo nữa, cô muốn làm thế nào thì làm như thế ấy, nhìn thuận mắt hơn lúc trước một chút.
Trời gần sáng, Tô Vãn sờ trán hắn, cuối cùng thì nó cũng trở lại nhiệt độ bình tường. Đột nhiên cô cảm thấy rằng, nếu mọi chuyện vẫn tiếp tục như thế, không có ai xen vào hai người thì cô vẫn ở bên hắn như vậy, có vẻ cũng được đấy.
Nhưng mà hiện thực bao giờ cũng tàn khốc cả.
Sáng hôm sau, cô bị âm thanh la hét ầm ĩ dưới lầu làm tỉnh giấc.
"Mấy người tránh ra, tôi muốn gặp anh Louis."
Là một giọng nữ trong trẻo mang theo cảm giác ngang ngược và kiêu ngạo, dễ nhận thấy được chủ nhân của nó là người được nuông chiều.
Cô cau mày, còn chưa kịp ý kiến gì với cái tên quấy nhiễu giấc ngủ của mình thì chợt nghe giọng lão quản gia khách khí truyền đến: "Tiểu thư Susan, ngài không thể đi vào, thiếu gia bị thương nặng, đã dặn không muốn tiếp khách."
"Tôi cũng không phải khách, ông tránh ra cho tôi, tôi muốn gặp ảnh."
Giọng nữ ngang ngược đã đến trước cửa phòng ngủ, Tô Vãn bị sốc nhưng cô không kịp đi ra ngoài, chỉ có thể nhanh chóng chạy đến phía sau màn cửa trốn.
Ngay sau đó, cửa phòng bị người khác đẩy ra, có người chạy vào.
Ầm ĩ như vậy, Diệp Dục Sâm cũng bị đánh thức, hắn mở to mắt tìm không thấy Tô Vãn đâu lại thấy Susan đang chạy đến bên giường, mày kiếm nhăn lại: "Sao cô lại đến đây?"
"Anh Louis à, em lo cho anh nên muốn lại đây xem tình trạng vết thương anh thế nào."
Susan ngồi xuống ghế cạnh giường, hai tay nắm lấy tay hắn: "Xin lỗi anh, ngày hôm qua nếu anh không cản viên đạn ấy giúp em thì cũng không bị thương nặng đến vậy, là em hại anh."
_______♡♡♡_______
Editor: Crystal
Beta: Alissa
Cập nhật 19.6.2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
/305
|