Editor: Alissa.
Tại thời điểm khi Tô Vãn tỉnh dậy, cô thấy chính mình bị ném vào một phòng khách sạn.
Cô yếu ớt cảm thấy cảnh tượng đó hơi quen thuộc, nhưng trong nhất thời cô không nhớ nó là ở đâu, cho đến khi cô nghe thấy âm thanh của Tô Như Nguyệt được truyền đến từ ban công.
"Người tôi đã kêu các người đưa đến chưa, được, phòng 1406 khách sạn Đế Hào, về một vạn tiền đặc cọc tôi đã để trong ngăn kéo tủ cho các người, nếu mọi chuyện thành công, tôi sẽ đưa cho các người chín vạn còn lại. Nhớ kỹ, tôi muốn cho đồ tiện nhân Tô Vãn kia thân bại danh liệt"
Phòng 1406 tại khách sạn Đế Hào!!!
Tô Vãn nghe những lời này, cả người đột nhiên đóng băng và những hồi ức ác mộng tràn ngập dâng lên như thủy triều.
Cô nhớ rất rõ ràng, lúc trước cô từng ở nơi này, chính bản thân bị Tô Như Nguyệt sắp xếp mấy tên côn đồ chụp ảnh loả thể.
Sau đó, những người đó đã tìm đến phương tiện truyền thông tung ra tin tức, khiến cô thanh danh hỗn độn và Cố Dĩ Trạch bởi vậy mà hủy hôn.
Đợi một chút!
Sự việc này dường như là ba năm về trước, hơn nữa chính mình đã bị bức chết trong tù, như vậy hiện tại là...
Trọng sinh?
Cô có một chút hoảng hốt nhắm mắt lại vì Tô Như Nguyệt đã cúp điện thoại và bước vào từ ban công. Cô ấy đứng bên giường và lạnh lùng nhìn cô: "Chị ơi! Đừng trách tôi, có trách thì cũng là do chị không biết điều, bất cứ cái gì cũng cùng tôi tranh đoạt. Bất kể chuyện gì xảy ra hôm nay đều do chị xứng đáng tự chuốt lấy".
Cô ta để lại những lời đó rồi phất tay áo bỏ đi. Tô Vãn cắn chặt răng, cô mở mắt liền có thể nhìn thấy trong mắt ẩn hiện ngọn lửa tức giận đang dâng lên hừng hực.
Chẳng mấy chốc khi cánh cửa đã đóng lại và căn nhà hoàn toàn yên tĩnh, Tô Vãn muốn ra khỏi đây nhanh chóng, giãy giụa cố gắng đứng dậy, chỉ phát hiện nửa điểm sức lực để nâng cơ thể lên cũng không có như là bị người khác hạ dược.
Chết tiệt!
Cô rủa thầm một tiếng, trên lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Khoảng mười phút sau, cánh cửa phòng bị mở ra, hai người đàn ông bước vào và dừng lại ở mép giường nơi Tô Vãn ngủ.
"Đây có phải là người tôi muốn không?" Người đàn ông đi trước hỏi, giọng nói rất lạnh.
"Vâng, thưa ngài." Một giọng nói ấm áp khác đáp lại. "Vết bớt trên lưng cô ta có kích thước và hình dạng đúng vị trí, giống hệt như người mà ngài đang tìm kiếm."
"Mang đi." Người đàn ông để lại một câu, xoay người rời đi.
Tại thời điểm Tô Vãn thức dậy, thì đã là sáng hôm sau.
Ký ức vẫn còn dừng lại tại thời điểm Tô Như Nguyệt rời đi ngày hôm qua. Lúc đó cô dường như nghe thấy ai đó mở cửa phòng rồi cô lại ngất đi.
Cô không biết những gì đã xảy ra đằng sau.
"Tỉnh?"
Giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên từ bên ngoài tiến vào tai, âm cuối hơi hơi âm vang, Tô Vãn quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông lạnh lùng và tuấn mỹ đứng đằng sau cô.
Cô ngây ngẩn cả người đi.
Ban đầu nghĩ rằng Cố Dĩ Trạch là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng thấy trong đời, nhưng so với người này, nó thực sự tồi tệ hơn một cấp bậc.
Người đàn ông này có khuôn mặt đẹp hơn phụ nữ, các đặc điểm trên khuôn mặt thâm thúy, mỗi một chỗ đều giống như được một nghệ sĩ tài ba khắc ra các chi tiết tinh tế.
"Anh là ai?" Cô hỏi.
Người đàn ông không trả lời mà tiện tay quăng thẻ ngân hàng cho cô: "Từ hôm nay trở đi, cô là người phụ nữ của tôi?".
"Cái gì?"
Trong một cái chớp mắt, Tô Vãn không thể quay đầu lại hoàn toàn.
Cô hoàn toàn không biết anh ta? Có phải người này có bị bệnh về não không?
"Hoặc làm người phụ nữ của tôi, hoặc là chết, cô chọn đi." Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, giọng anh lạnh lùng và lạnh lẽo, không một chút tình cảm.
Tô Vãn im lặng.
Đây là bệnh nhân tâm thầm rời khỏi viện chạy ra? Phải không?
Cô không nói gì, ngồi trên giường ôm lấy chăn và nhìn anh với sự cảnh giác.
"Cô về sau sống ở đây, bắt đầu từ hôm nay, nơi đây là nhà của cô, có yêu cầu gì có thể nói với quản gia". Anh ta cứ một câu lại một câu cũng không hỏi cô có muốn hay không, cứ thế cái xoay người rời đi.
Cô không biết bước nào sai, mọi thứ trước mặt cô hoàn toàn khác với ký ức của kiếp trước.
Cơ thể cô không có bất kỳ sự bất thường nào, điều đó chứng tỏ rằng nó đã bị xâm phạm đêm qua, nhưng câu hỏi là, người đàn ông không thể giải thích kia rốt cuộc từ đâu mà xuất hiện ra?
Tại thời điểm khi Tô Vãn tỉnh dậy, cô thấy chính mình bị ném vào một phòng khách sạn.
Cô yếu ớt cảm thấy cảnh tượng đó hơi quen thuộc, nhưng trong nhất thời cô không nhớ nó là ở đâu, cho đến khi cô nghe thấy âm thanh của Tô Như Nguyệt được truyền đến từ ban công.
"Người tôi đã kêu các người đưa đến chưa, được, phòng 1406 khách sạn Đế Hào, về một vạn tiền đặc cọc tôi đã để trong ngăn kéo tủ cho các người, nếu mọi chuyện thành công, tôi sẽ đưa cho các người chín vạn còn lại. Nhớ kỹ, tôi muốn cho đồ tiện nhân Tô Vãn kia thân bại danh liệt"
Phòng 1406 tại khách sạn Đế Hào!!!
Tô Vãn nghe những lời này, cả người đột nhiên đóng băng và những hồi ức ác mộng tràn ngập dâng lên như thủy triều.
Cô nhớ rất rõ ràng, lúc trước cô từng ở nơi này, chính bản thân bị Tô Như Nguyệt sắp xếp mấy tên côn đồ chụp ảnh loả thể.
Sau đó, những người đó đã tìm đến phương tiện truyền thông tung ra tin tức, khiến cô thanh danh hỗn độn và Cố Dĩ Trạch bởi vậy mà hủy hôn.
Đợi một chút!
Sự việc này dường như là ba năm về trước, hơn nữa chính mình đã bị bức chết trong tù, như vậy hiện tại là...
Trọng sinh?
Cô có một chút hoảng hốt nhắm mắt lại vì Tô Như Nguyệt đã cúp điện thoại và bước vào từ ban công. Cô ấy đứng bên giường và lạnh lùng nhìn cô: "Chị ơi! Đừng trách tôi, có trách thì cũng là do chị không biết điều, bất cứ cái gì cũng cùng tôi tranh đoạt. Bất kể chuyện gì xảy ra hôm nay đều do chị xứng đáng tự chuốt lấy".
Cô ta để lại những lời đó rồi phất tay áo bỏ đi. Tô Vãn cắn chặt răng, cô mở mắt liền có thể nhìn thấy trong mắt ẩn hiện ngọn lửa tức giận đang dâng lên hừng hực.
Chẳng mấy chốc khi cánh cửa đã đóng lại và căn nhà hoàn toàn yên tĩnh, Tô Vãn muốn ra khỏi đây nhanh chóng, giãy giụa cố gắng đứng dậy, chỉ phát hiện nửa điểm sức lực để nâng cơ thể lên cũng không có như là bị người khác hạ dược.
Chết tiệt!
Cô rủa thầm một tiếng, trên lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Khoảng mười phút sau, cánh cửa phòng bị mở ra, hai người đàn ông bước vào và dừng lại ở mép giường nơi Tô Vãn ngủ.
"Đây có phải là người tôi muốn không?" Người đàn ông đi trước hỏi, giọng nói rất lạnh.
"Vâng, thưa ngài." Một giọng nói ấm áp khác đáp lại. "Vết bớt trên lưng cô ta có kích thước và hình dạng đúng vị trí, giống hệt như người mà ngài đang tìm kiếm."
"Mang đi." Người đàn ông để lại một câu, xoay người rời đi.
Tại thời điểm Tô Vãn thức dậy, thì đã là sáng hôm sau.
Ký ức vẫn còn dừng lại tại thời điểm Tô Như Nguyệt rời đi ngày hôm qua. Lúc đó cô dường như nghe thấy ai đó mở cửa phòng rồi cô lại ngất đi.
Cô không biết những gì đã xảy ra đằng sau.
"Tỉnh?"
Giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên từ bên ngoài tiến vào tai, âm cuối hơi hơi âm vang, Tô Vãn quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông lạnh lùng và tuấn mỹ đứng đằng sau cô.
Cô ngây ngẩn cả người đi.
Ban đầu nghĩ rằng Cố Dĩ Trạch là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng thấy trong đời, nhưng so với người này, nó thực sự tồi tệ hơn một cấp bậc.
Người đàn ông này có khuôn mặt đẹp hơn phụ nữ, các đặc điểm trên khuôn mặt thâm thúy, mỗi một chỗ đều giống như được một nghệ sĩ tài ba khắc ra các chi tiết tinh tế.
"Anh là ai?" Cô hỏi.
Người đàn ông không trả lời mà tiện tay quăng thẻ ngân hàng cho cô: "Từ hôm nay trở đi, cô là người phụ nữ của tôi?".
"Cái gì?"
Trong một cái chớp mắt, Tô Vãn không thể quay đầu lại hoàn toàn.
Cô hoàn toàn không biết anh ta? Có phải người này có bị bệnh về não không?
"Hoặc làm người phụ nữ của tôi, hoặc là chết, cô chọn đi." Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, giọng anh lạnh lùng và lạnh lẽo, không một chút tình cảm.
Tô Vãn im lặng.
Đây là bệnh nhân tâm thầm rời khỏi viện chạy ra? Phải không?
Cô không nói gì, ngồi trên giường ôm lấy chăn và nhìn anh với sự cảnh giác.
"Cô về sau sống ở đây, bắt đầu từ hôm nay, nơi đây là nhà của cô, có yêu cầu gì có thể nói với quản gia". Anh ta cứ một câu lại một câu cũng không hỏi cô có muốn hay không, cứ thế cái xoay người rời đi.
Cô không biết bước nào sai, mọi thứ trước mặt cô hoàn toàn khác với ký ức của kiếp trước.
Cơ thể cô không có bất kỳ sự bất thường nào, điều đó chứng tỏ rằng nó đã bị xâm phạm đêm qua, nhưng câu hỏi là, người đàn ông không thể giải thích kia rốt cuộc từ đâu mà xuất hiện ra?
/305
|