"Chuyện này không như mấy người nhìn thấy, không phải vậy, tôi không có làm...."
Tô Như Nguyệt ăn nói lung tung, lộn xộn và lặp lại mãi, thần sắc có một chút ngây dại dường như chưa kịp tỉnh khỏi hẳn sau chuyện vừa rồi.
Tô Vãn nhìn Tô Như nguyệt đang cắn môi đến sắp khóc tới nơi, khoé môi khẽ gợi lên một nụ cười châm chọc, sau đó nháy mắt khôi phục lại bình thường: "Như Nguyệt tánh mạng cũng không có nguy hiểm, chúng ta cũng không cần làm quá lên, bố, chuyện này bố với dì giải quyết đi."
Sắc mặt Tô Kiến Nam đen thui.
Ông còn chưa lên tiếng, Tô Như Nguyệt nghe được lời này lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tô Vãn bằng con ngươi đỏ tươi hung tợn: "Là chị, là chị cố ý hại tôi, tôi nghe điện thoại của chị mới tới đây, mọi thứ đều là chị hãm hại tôi."
Mọi người đều sửng sốt một chút.
Tô Vãn vừa muốn xoay người rời đi liền dừng bước chân lại.
Lâm Mỹ Lan như ngộ ra cái gì đó, quay đầu trừng mắt Tô Vãn, vẻ mặt bà ta giận dữ và đầy hận ý, giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống: "Tô Vãn, mày thật là nhẫn tâm."
"Dì, lời này nói ra ra tôi nghe không hiểu, tôi cũng vừa mới tới đây, còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì liên quan gì tới tôi"
Tô Vãn cười lạnh duỗi tay làm một bộ dáng vô tội, "Chuyện thành ra như vậy, tôi cũng khổ sở lắm, không lầm thì tôi từng nhắc các người, làm chuyện gì cũng đừng quan hệ với mấy loại người không đứng đắn này, đừng có luôn cùng bọn họ bày trò hại người sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện."
"Đừng giả vờ, mày tưởng thủ đoạn độc ác của mày có thể giấu trời lừa người sao? Ai cũng biết mày với Từ Thụy quan hệ bất chính, Như Nguyệt nhận điện thoại của mày mới tới đây, khẳng định bọn mày đồng lão muốn hãm hại Như Nguyệt."
Lâm Mỹ Lan từng bước dí sát.
Bà ta là một loại phụ nữ cực kỳ thông minh hơn nữa thủ đoạn hơn người, bà biết chuyện này vỡ ra bị nhiều người nhìn thấy thì Cố gia khẳng định không muốn Tô Như Nguyệt gả vào nhà cho nên bà quyết kéo Tô Vãn cùng xuống nước.
Ai dám làm con gái bà không tốt, bà khiến mày cùng chết chung.
Đến lúc này, bà ta liền bật khóc lên xem bộ rất ủy khuất lắm: "Vãn Vãn, tôi vẫn xem cô như con gái ruột, đã nhiều năm như vậy rồi tôi và Như Nguyệt đã làm lỗi gì với cô mà cô nỡ làm như vậy với chúng tôi? Như Nguyệt cũng là em gái cô, làm sao còn muốn tổn thưởng nó?"
Nghe vậy Tô Vãn cười nhẹ: "Dì, nhất định phải nói khó nghe vậy, tôi cũng không biết nói gì, nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, mấy người nói tôi kêu cô ta đến khách sạn nhưng có bảo cô ta phải lăn ra giường với hai người đàn ông này à?"
Lâm Mỹ Lan có chút chột dạ.
Tô Vãn lại không chịu bỏ qua, đến gần bà một chút: "Dì đừng quên, lúc chúng ta tiến vào đây cô ta đang kêu lên rất vui sướng lắm nha, sao nhìn tới chẳng giống bị cưỡng bức nhỉ."
"Đừng có ở chỗ này lãng phí thời gian giống lũ chó điên cắn người mà tốt hơn nên trở về nhà mà quản giáo tốt lại con gái mình đi."
"Dì tới nói với nó là nó muốn tự do ra ngoài tìm hoan lạc mua vui thì được như bất quá về sau nhớ rõ tìm một người đủ dùng rồi, nhiều quá hại thân nha."
Một câu rồi lại một câu so ra càng khó nghe, liền đâm vào tâm mẹ con Tô Như Nguyệt.
Lâm Mỹ Lan mắng: "Mày..."
"Cái này, hai người có thể ngừng lại một chút không."
Một tiếng ho khẽ ngắt lời hai bên đang khắc khẩu, người vừa lên tiếng chính là Tần Thư: "Diệp tổng đến đây không phải muốn nghe hai người gây gỗ."
Lâm Mỹ Lan muốn buột miệng mắng cho hả giận liền nuốt trở vào.
Bà ta cẩn thận liếc mắt nhìn Diệp Dục Sâm, mặt hắn lạnh băng có chút làm người ta sợ hãi, bà khẩu khí lớn cũng không dám lên tiếng.
Bà ta kiến thức hạn hẹp, chưa biết chủ tịch Thịnh Hoàng có gì hay ho nhưng Cố gia cũng không dám đắc tội người này, bọn họ gia đình thấp kém càng không dám nói tới.
- ----0o0-------
Editor: Alissa.
Cập nhật 27/10/2019 tại Việt Nam Overnight.
Tô Như Nguyệt ăn nói lung tung, lộn xộn và lặp lại mãi, thần sắc có một chút ngây dại dường như chưa kịp tỉnh khỏi hẳn sau chuyện vừa rồi.
Tô Vãn nhìn Tô Như nguyệt đang cắn môi đến sắp khóc tới nơi, khoé môi khẽ gợi lên một nụ cười châm chọc, sau đó nháy mắt khôi phục lại bình thường: "Như Nguyệt tánh mạng cũng không có nguy hiểm, chúng ta cũng không cần làm quá lên, bố, chuyện này bố với dì giải quyết đi."
Sắc mặt Tô Kiến Nam đen thui.
Ông còn chưa lên tiếng, Tô Như Nguyệt nghe được lời này lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tô Vãn bằng con ngươi đỏ tươi hung tợn: "Là chị, là chị cố ý hại tôi, tôi nghe điện thoại của chị mới tới đây, mọi thứ đều là chị hãm hại tôi."
Mọi người đều sửng sốt một chút.
Tô Vãn vừa muốn xoay người rời đi liền dừng bước chân lại.
Lâm Mỹ Lan như ngộ ra cái gì đó, quay đầu trừng mắt Tô Vãn, vẻ mặt bà ta giận dữ và đầy hận ý, giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống: "Tô Vãn, mày thật là nhẫn tâm."
"Dì, lời này nói ra ra tôi nghe không hiểu, tôi cũng vừa mới tới đây, còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì liên quan gì tới tôi"
Tô Vãn cười lạnh duỗi tay làm một bộ dáng vô tội, "Chuyện thành ra như vậy, tôi cũng khổ sở lắm, không lầm thì tôi từng nhắc các người, làm chuyện gì cũng đừng quan hệ với mấy loại người không đứng đắn này, đừng có luôn cùng bọn họ bày trò hại người sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện."
"Đừng giả vờ, mày tưởng thủ đoạn độc ác của mày có thể giấu trời lừa người sao? Ai cũng biết mày với Từ Thụy quan hệ bất chính, Như Nguyệt nhận điện thoại của mày mới tới đây, khẳng định bọn mày đồng lão muốn hãm hại Như Nguyệt."
Lâm Mỹ Lan từng bước dí sát.
Bà ta là một loại phụ nữ cực kỳ thông minh hơn nữa thủ đoạn hơn người, bà biết chuyện này vỡ ra bị nhiều người nhìn thấy thì Cố gia khẳng định không muốn Tô Như Nguyệt gả vào nhà cho nên bà quyết kéo Tô Vãn cùng xuống nước.
Ai dám làm con gái bà không tốt, bà khiến mày cùng chết chung.
Đến lúc này, bà ta liền bật khóc lên xem bộ rất ủy khuất lắm: "Vãn Vãn, tôi vẫn xem cô như con gái ruột, đã nhiều năm như vậy rồi tôi và Như Nguyệt đã làm lỗi gì với cô mà cô nỡ làm như vậy với chúng tôi? Như Nguyệt cũng là em gái cô, làm sao còn muốn tổn thưởng nó?"
Nghe vậy Tô Vãn cười nhẹ: "Dì, nhất định phải nói khó nghe vậy, tôi cũng không biết nói gì, nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, mấy người nói tôi kêu cô ta đến khách sạn nhưng có bảo cô ta phải lăn ra giường với hai người đàn ông này à?"
Lâm Mỹ Lan có chút chột dạ.
Tô Vãn lại không chịu bỏ qua, đến gần bà một chút: "Dì đừng quên, lúc chúng ta tiến vào đây cô ta đang kêu lên rất vui sướng lắm nha, sao nhìn tới chẳng giống bị cưỡng bức nhỉ."
"Đừng có ở chỗ này lãng phí thời gian giống lũ chó điên cắn người mà tốt hơn nên trở về nhà mà quản giáo tốt lại con gái mình đi."
"Dì tới nói với nó là nó muốn tự do ra ngoài tìm hoan lạc mua vui thì được như bất quá về sau nhớ rõ tìm một người đủ dùng rồi, nhiều quá hại thân nha."
Một câu rồi lại một câu so ra càng khó nghe, liền đâm vào tâm mẹ con Tô Như Nguyệt.
Lâm Mỹ Lan mắng: "Mày..."
"Cái này, hai người có thể ngừng lại một chút không."
Một tiếng ho khẽ ngắt lời hai bên đang khắc khẩu, người vừa lên tiếng chính là Tần Thư: "Diệp tổng đến đây không phải muốn nghe hai người gây gỗ."
Lâm Mỹ Lan muốn buột miệng mắng cho hả giận liền nuốt trở vào.
Bà ta cẩn thận liếc mắt nhìn Diệp Dục Sâm, mặt hắn lạnh băng có chút làm người ta sợ hãi, bà khẩu khí lớn cũng không dám lên tiếng.
Bà ta kiến thức hạn hẹp, chưa biết chủ tịch Thịnh Hoàng có gì hay ho nhưng Cố gia cũng không dám đắc tội người này, bọn họ gia đình thấp kém càng không dám nói tới.
- ----0o0-------
Editor: Alissa.
Cập nhật 27/10/2019 tại Việt Nam Overnight.
/305
|