"Như thế nào mà tôi nghe cô nói chuyện không giống lúc trước?"
Diệp Dục Sâm cười lạnh nhìn cô hỏi lại, "Ông nội nói, cô từ nhỏ đến lớn đều thích cháu đích tôn của ông, khi còn nhỏ mỗi ngày đều chạy theo sau Cố Dĩ Trạch, lớn lên lại treo ảnh của hắn trong nhà."
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Vãn cảm thấy cái câu này của anh ta lại mạng theo sát khí.
Cô sợ hãi mà cúi thấp đầu: "Anh cũng nói khi đó là khi tôi còn nhỏ, hiện tại tôi thật sự không thích hắn?"
"Không thích? Không thích mà đem ảnh hắn để làm hình nền điện thoại à, vật nhỏ, cô rốt cuộc có để tôi vào mắt hay không?" Diệp Dục Sâm cười lạnh, anh cố ý kéo dài âm cuối để lộ sát khí một cách rõ ràng
Tô Vãn cuối đầu ngày càng thấp, không dám hé răng.
Diệp đại thiếu gia lại không chịu buông tha cho cô, duỗi tay đem cô ôm lại đặt lên đùi: "Tiểu gia hỏa, có người nào nói cho em biết chưa, chọc tôi tức giận, hậu quả sẽ thật là nghiêm trọng hay không?
"Anh... anh không được đỗ lỗi cho tôi, tôi... tôi khi nào chọc anh chứ?"
Có lẽ vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên Tô Vãn bị anh ôm hô hấp có chút khó khăn, âm thanh nói chuyện cũng run run. Cô cố gắng xê dịch, muốn cùng anh kéo dài khoảng cách ra một chút, nhưng không đoán được hắn bổng nhiên thả lỏng rồi lại đột ngột ôm eo cô thật chặt kéo cô lại.
"A......"
Cô chỉ kịp phát ra âm thanh hoảng hốt nho nhỏ, thân hình không chịu khống chế mà hướng đến trên người anh.
"Đang ngồi trên xe với tôi mà cô còn duỗi đầu ra ngoài nhìn người đàn ông khác."
Anh cố ý kéo lớn âm thanh để làm rõ ý uy hiếp cô. Diệp Dục Sâm nâng mặt cô lên vừa cười lạnh vừa nói: "Như vậy mà còn nói là không chọc tôi à? Hả?"
Tô Vãn cảm thấy chính mình so với Đậu Nga (*) còn oan hơn. Vừa rồi cô chỉ muốn nhìn dám đông ở ngoài mà thôi.
Lúc nảy cô cũng chỉ muốn xem náo nhiệt thôi.
"Diệp tổng, nếu tôi nói với anh thật ra thì tôi chính là chưa dứt tình với Cố Dĩ Trạch, anh có thể giơ cao đánh khẽ không mà tác thành cho bọn tôi."
"Không thể." Diệp đại thiếu lạnh nhạt đáp, lạnh lạnh nhìn cô liết một cái, "Tôi sẽ đánh gãy chân cô, làm cô sau này không có cơ hội đi tìm hắn được.
"Đừng, tôi chỉ là đùa một chút thôi."
Cô nghĩ mình cần phải giữ lại hai cái chân này chạy trốn, quyết không thể như vậy phế đi.
Vì thế dứt khoát giơ tay đầu hàng: "Tôi sớm không còn thích anh ta nữa, thật sự, anh đừng như vậy nóng nảy."
"Đã sớm không thích?" Diệp Dục Sâm lập câu này, lạnh lẽo nhìn cô, ánh mắt có điểm khá hung hiểm, "Nói như vậy, cô trước kia quả nhiên có có thích hắn?"
"Ách..."
Thái dương của Tô Vãn đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên chẳng còn biết đáp như thế nào.
Cô cảm thấy mình vừa đi qua một đoạn đường rất dài mà chính tên gia hoả này dàn dựng một kịch bản.
Cô không lên tiếng, Diệp Dục Sâm không khách khí hừ ra tiếng nói: "Chuyện trước kia tôi lười phải so đo cùng cô, nhưng từ giờ trở đi, đừng làm cho tôi phát hiện hai người gian díu còn quan hệ với nhau."
Hắn giống như nhìn thấu tâm tư của cô, nhéo cằm cô, đem cô buông xuống rồi nâng khuôn mặt nhỏ lên, "Đồ vật của tôi không được người khác nhúng chàm, cô nếu không nghĩ muốn bị phế hai chân cả đời, nhớ kỹ cách xa người đàn ông đó ra xa một chút, từ nay về sau, cô chỉ được phép thích tôi, cũng chỉ cần thích một mình tôi."
Tô Vãn cảm thấy lời nói của người đàn ông này thật sự quá bá đạo.
Trên người cô lại không có vật gì thuộc sở hữu của hắn, dựa vào đâu cần phải thích hắn, chỉ được thích hắn?"
Ừ thì hiện tại cô thừa nhận mình có điểm yếu, vì giữ cái mạng nhỏ này chỉ có thể đáp ứng tạm thời lưu lại bên người hắn, nhưng đây chỉ là kế sách tạm thời, chờ khi cô có năng lực đứng vững vàng trên đôi chân mình, khẳng định sẽ tìm cơ hội chuồn đi.
Cái gì cần thích hắn, cái đó vẫn là thôi đi, cô cũng không nghĩ cả đời này sẽ ở bên người hắn làm sủng vật không danh không phận, trắng trợn mà bị đùa giỡn.
~~~~~~~~
(*) Là tên nhân vật chính trong vở kịch "Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Vở kịch được cho là sự đặt định về khái niệm người tốt người xấu và nhân quả báo ứng trong cuộc sống không bao giờ sai.
- ----------
Editor: Điệp Lam & Alissa.
Beta: Alissa.
Cập nhật 7/11/2019 tại Việt Nam Overnight.
Diệp Dục Sâm cười lạnh nhìn cô hỏi lại, "Ông nội nói, cô từ nhỏ đến lớn đều thích cháu đích tôn của ông, khi còn nhỏ mỗi ngày đều chạy theo sau Cố Dĩ Trạch, lớn lên lại treo ảnh của hắn trong nhà."
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Vãn cảm thấy cái câu này của anh ta lại mạng theo sát khí.
Cô sợ hãi mà cúi thấp đầu: "Anh cũng nói khi đó là khi tôi còn nhỏ, hiện tại tôi thật sự không thích hắn?"
"Không thích? Không thích mà đem ảnh hắn để làm hình nền điện thoại à, vật nhỏ, cô rốt cuộc có để tôi vào mắt hay không?" Diệp Dục Sâm cười lạnh, anh cố ý kéo dài âm cuối để lộ sát khí một cách rõ ràng
Tô Vãn cuối đầu ngày càng thấp, không dám hé răng.
Diệp đại thiếu gia lại không chịu buông tha cho cô, duỗi tay đem cô ôm lại đặt lên đùi: "Tiểu gia hỏa, có người nào nói cho em biết chưa, chọc tôi tức giận, hậu quả sẽ thật là nghiêm trọng hay không?
"Anh... anh không được đỗ lỗi cho tôi, tôi... tôi khi nào chọc anh chứ?"
Có lẽ vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên Tô Vãn bị anh ôm hô hấp có chút khó khăn, âm thanh nói chuyện cũng run run. Cô cố gắng xê dịch, muốn cùng anh kéo dài khoảng cách ra một chút, nhưng không đoán được hắn bổng nhiên thả lỏng rồi lại đột ngột ôm eo cô thật chặt kéo cô lại.
"A......"
Cô chỉ kịp phát ra âm thanh hoảng hốt nho nhỏ, thân hình không chịu khống chế mà hướng đến trên người anh.
"Đang ngồi trên xe với tôi mà cô còn duỗi đầu ra ngoài nhìn người đàn ông khác."
Anh cố ý kéo lớn âm thanh để làm rõ ý uy hiếp cô. Diệp Dục Sâm nâng mặt cô lên vừa cười lạnh vừa nói: "Như vậy mà còn nói là không chọc tôi à? Hả?"
Tô Vãn cảm thấy chính mình so với Đậu Nga (*) còn oan hơn. Vừa rồi cô chỉ muốn nhìn dám đông ở ngoài mà thôi.
Lúc nảy cô cũng chỉ muốn xem náo nhiệt thôi.
"Diệp tổng, nếu tôi nói với anh thật ra thì tôi chính là chưa dứt tình với Cố Dĩ Trạch, anh có thể giơ cao đánh khẽ không mà tác thành cho bọn tôi."
"Không thể." Diệp đại thiếu lạnh nhạt đáp, lạnh lạnh nhìn cô liết một cái, "Tôi sẽ đánh gãy chân cô, làm cô sau này không có cơ hội đi tìm hắn được.
"Đừng, tôi chỉ là đùa một chút thôi."
Cô nghĩ mình cần phải giữ lại hai cái chân này chạy trốn, quyết không thể như vậy phế đi.
Vì thế dứt khoát giơ tay đầu hàng: "Tôi sớm không còn thích anh ta nữa, thật sự, anh đừng như vậy nóng nảy."
"Đã sớm không thích?" Diệp Dục Sâm lập câu này, lạnh lẽo nhìn cô, ánh mắt có điểm khá hung hiểm, "Nói như vậy, cô trước kia quả nhiên có có thích hắn?"
"Ách..."
Thái dương của Tô Vãn đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên chẳng còn biết đáp như thế nào.
Cô cảm thấy mình vừa đi qua một đoạn đường rất dài mà chính tên gia hoả này dàn dựng một kịch bản.
Cô không lên tiếng, Diệp Dục Sâm không khách khí hừ ra tiếng nói: "Chuyện trước kia tôi lười phải so đo cùng cô, nhưng từ giờ trở đi, đừng làm cho tôi phát hiện hai người gian díu còn quan hệ với nhau."
Hắn giống như nhìn thấu tâm tư của cô, nhéo cằm cô, đem cô buông xuống rồi nâng khuôn mặt nhỏ lên, "Đồ vật của tôi không được người khác nhúng chàm, cô nếu không nghĩ muốn bị phế hai chân cả đời, nhớ kỹ cách xa người đàn ông đó ra xa một chút, từ nay về sau, cô chỉ được phép thích tôi, cũng chỉ cần thích một mình tôi."
Tô Vãn cảm thấy lời nói của người đàn ông này thật sự quá bá đạo.
Trên người cô lại không có vật gì thuộc sở hữu của hắn, dựa vào đâu cần phải thích hắn, chỉ được thích hắn?"
Ừ thì hiện tại cô thừa nhận mình có điểm yếu, vì giữ cái mạng nhỏ này chỉ có thể đáp ứng tạm thời lưu lại bên người hắn, nhưng đây chỉ là kế sách tạm thời, chờ khi cô có năng lực đứng vững vàng trên đôi chân mình, khẳng định sẽ tìm cơ hội chuồn đi.
Cái gì cần thích hắn, cái đó vẫn là thôi đi, cô cũng không nghĩ cả đời này sẽ ở bên người hắn làm sủng vật không danh không phận, trắng trợn mà bị đùa giỡn.
~~~~~~~~
(*) Là tên nhân vật chính trong vở kịch "Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Vở kịch được cho là sự đặt định về khái niệm người tốt người xấu và nhân quả báo ứng trong cuộc sống không bao giờ sai.
- ----------
Editor: Điệp Lam & Alissa.
Beta: Alissa.
Cập nhật 7/11/2019 tại Việt Nam Overnight.
/305
|