Editor: Alissa.
Tô Vãn nhìn vào khuôn mặt giận dữ của ông đột nhiên có chút buồn cười.
Là cha của cô, khi nghe tin cô bị đánh thuốc mê, phản ứng đầu tiên là không quan tâm cô có bị tổn thương hay không, ngược lại, mở miệng đổ lỗi cho cô vì làm mất đi sự hậu thuẫn lớn của gia đình và gây thiệt hại cho công ty và gia đình.
"Nói, ai là người đàn ông đêm qua?"
Tô Kiến Nam quát một tiếng, nhưng biểu hiện của Tô Vãn thì lại càng bình tĩnh hơn: "Theo hy vọng của bố, chính là con rể tương lai của bố, Cố đại thiếu gia, Cố Dĩ Trạch."
Tô Kiến Nam sững sờ.
Mẹ con Lâm Mỹ Lan trở nên ngây ngốc, dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn cô.
"Tôi thừa nhận, tôi đã đến khách sạn đêm qua, bất quá có người đã chuốt say và hạ dược đưa đi, người kia còn tìm hai tên côn đồ, muốn làm bẩn tôi, nhưng may mắn thay, Cố Dĩ Trạch vừa mới đến khách sạn, anh ta tìm tôi rồi mang đi, bởi vậy may mắn thoát nạn."
Khi Tô Vãn nói điều này, cô cố tình dùng ánh mắt sắc bén liết nhìn Tô Như Nguyệt, không bất ngờ thấy khuôn mặt cô ta bỗng tái nhợt.
Ngay sau khi cô rời đi đêm qua, hai tên côn đồ bất ngờ gọi cho cô ta và nói rằng 1406 không có ai cả, hỏi cô có chơi chúng không.
Ả cảm thấy rất không cam lòng, kế hoạch đã được sắp xếp quá lâu đều thất bại, không chỉ thoát được một kiếp mà người đưa cô đi lại là anh Dĩ Trạch.
Nếu là bọn họ thật sự ở bên nhau đêm qua vậy ả chẳng phải là vạch đường cho hưu chạy, trắng tay?
"Không có gì là tốt rồi." Tô Kiến Nam thay đổi sắc mặt: "Vãn Vãn, con phải biết báo đáp vì Cố Dĩ Trạch đã cứu con, con nhất định phải cảm ơn tốt với nó. Phải rồi, sau khi nó đưa con đi tối qua, hai con..."
"Tất nhiên, đều gì nên làm đều làm cả rồi." Tô Vãn cười lạnh và nheo mắt nhìn Tô Như Nguyệt.
Tô Như Nguyệt gần như nghiến răng nghiến lợi đến phá vỡ răng hàm.
"Được rồi, con cảm thấy rất mệt, đi nghỉ ngơi một lát." Tô Vãn không lưu lại, vẫy tay, quay người và rời đi.
Tô Như Nguyệt nhìn vào lưng cô, làm sao cô có thể nuốt được khẩu khí này: "Bố, chị ấy..."
"Điều này chị của con làm rất tốt, thời điểm cần xuống tay liền phải xuống tay." Tô Kiến Nam lần này tâm trạng tốt không trách cứ cho ý tứ của Tô Vãn, không để ý xua tay. "Người tuổi trẻ huyết khí dâng trào, xúc động một chút cũng là bình thường, chỉ ở khách sạn một đêm, không có gì."
Miễn là bên kia là Cố Dĩ Trạch, anh ta không bận tâm họ đã làm, nếu thật có thể mang thai trước khi kết hôn, vừa vặn có thể để họ kết hôn sớm hơn.
Công ty của Tô gia ban đầu là một doanh nghiệp hạng ba trong một thành phố, bởi vì có một nguồn lực tốt là Cố gia nên được thơm lây, hưởng không ít họp đồng và lợi nhuận, miễn cưỡng cũng được xem là một danh nghiệp bậc trung lưu, nhưng tất cả đều này đều do sự giúp đỡ của Cố gia.
Do đó, hình thành giao ước hôn nhân giữa Cố Dĩ Trạch và Tô Vãn, Tô Kiến Nam rất coi trọng chuyện này, miễn là hai người cuối cùng có thể kết hôn thành công, ông sẽ không tiết bất cứ thủ đoạn nào.
Tô Vãn đứng ở cầu thang tầng một nghe thấy hết những lời này, đôi môi nhếch lên một cách mỉa mai.
Cô ở lại nhà không quá lâu, đã thay quần áo. Cô đi thẳng đến gặp Cố Dĩ Trạch.
Tô Vãn ngồi tại phòng chờ của công ty hơn nửa giờ đồng hồ mới thấy Cố Dĩ Trạch khoan thai mà tới muộn.
Cố Dĩ Trạch luôn không thích vị hôn thê mà nhà anh tự an bài, ngay cả khi anh phải gặp, anh nhìn vào mắt cô mang theo sự xem thường cùng ghét bỏ: "Có việc gỉ thì nói thẳng, tôi còn có một cuộc họp."
"Yên tâm, sẽ không chậm trễ thời gian của Cố tổng."
Tô vãn sớm đã thành thói quen nhìn thấy thái độ anh ta lạnh nhạt chán ghét, mỉm cười thờ ơ, con ngươi không dao động lạnh lùng nói: "Tôi đến đây chỉ muốn từ hôn, nói xong liền đi."
Động tác mở văn kiện của Cố Dĩ Trạch đột ngột dừng lại, kinh ngạc liết nhìn cô: "Cô lại muốn diễn trò gì?"
Anh ta không tin Tô Vãn có thể dễ dàng buông tha, trước đó hai ngày còn đến đây khăng khăng muốn kết hôn với hắn bỗng nhiên hôm nay lại muốn hủy hôn ước, nhìn thế nào cũng giống như một phương thức khác cố tình lôi kéo sự chú ý của hắn.
Tô Vãn nhìn vào khuôn mặt giận dữ của ông đột nhiên có chút buồn cười.
Là cha của cô, khi nghe tin cô bị đánh thuốc mê, phản ứng đầu tiên là không quan tâm cô có bị tổn thương hay không, ngược lại, mở miệng đổ lỗi cho cô vì làm mất đi sự hậu thuẫn lớn của gia đình và gây thiệt hại cho công ty và gia đình.
"Nói, ai là người đàn ông đêm qua?"
Tô Kiến Nam quát một tiếng, nhưng biểu hiện của Tô Vãn thì lại càng bình tĩnh hơn: "Theo hy vọng của bố, chính là con rể tương lai của bố, Cố đại thiếu gia, Cố Dĩ Trạch."
Tô Kiến Nam sững sờ.
Mẹ con Lâm Mỹ Lan trở nên ngây ngốc, dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn cô.
"Tôi thừa nhận, tôi đã đến khách sạn đêm qua, bất quá có người đã chuốt say và hạ dược đưa đi, người kia còn tìm hai tên côn đồ, muốn làm bẩn tôi, nhưng may mắn thay, Cố Dĩ Trạch vừa mới đến khách sạn, anh ta tìm tôi rồi mang đi, bởi vậy may mắn thoát nạn."
Khi Tô Vãn nói điều này, cô cố tình dùng ánh mắt sắc bén liết nhìn Tô Như Nguyệt, không bất ngờ thấy khuôn mặt cô ta bỗng tái nhợt.
Ngay sau khi cô rời đi đêm qua, hai tên côn đồ bất ngờ gọi cho cô ta và nói rằng 1406 không có ai cả, hỏi cô có chơi chúng không.
Ả cảm thấy rất không cam lòng, kế hoạch đã được sắp xếp quá lâu đều thất bại, không chỉ thoát được một kiếp mà người đưa cô đi lại là anh Dĩ Trạch.
Nếu là bọn họ thật sự ở bên nhau đêm qua vậy ả chẳng phải là vạch đường cho hưu chạy, trắng tay?
"Không có gì là tốt rồi." Tô Kiến Nam thay đổi sắc mặt: "Vãn Vãn, con phải biết báo đáp vì Cố Dĩ Trạch đã cứu con, con nhất định phải cảm ơn tốt với nó. Phải rồi, sau khi nó đưa con đi tối qua, hai con..."
"Tất nhiên, đều gì nên làm đều làm cả rồi." Tô Vãn cười lạnh và nheo mắt nhìn Tô Như Nguyệt.
Tô Như Nguyệt gần như nghiến răng nghiến lợi đến phá vỡ răng hàm.
"Được rồi, con cảm thấy rất mệt, đi nghỉ ngơi một lát." Tô Vãn không lưu lại, vẫy tay, quay người và rời đi.
Tô Như Nguyệt nhìn vào lưng cô, làm sao cô có thể nuốt được khẩu khí này: "Bố, chị ấy..."
"Điều này chị của con làm rất tốt, thời điểm cần xuống tay liền phải xuống tay." Tô Kiến Nam lần này tâm trạng tốt không trách cứ cho ý tứ của Tô Vãn, không để ý xua tay. "Người tuổi trẻ huyết khí dâng trào, xúc động một chút cũng là bình thường, chỉ ở khách sạn một đêm, không có gì."
Miễn là bên kia là Cố Dĩ Trạch, anh ta không bận tâm họ đã làm, nếu thật có thể mang thai trước khi kết hôn, vừa vặn có thể để họ kết hôn sớm hơn.
Công ty của Tô gia ban đầu là một doanh nghiệp hạng ba trong một thành phố, bởi vì có một nguồn lực tốt là Cố gia nên được thơm lây, hưởng không ít họp đồng và lợi nhuận, miễn cưỡng cũng được xem là một danh nghiệp bậc trung lưu, nhưng tất cả đều này đều do sự giúp đỡ của Cố gia.
Do đó, hình thành giao ước hôn nhân giữa Cố Dĩ Trạch và Tô Vãn, Tô Kiến Nam rất coi trọng chuyện này, miễn là hai người cuối cùng có thể kết hôn thành công, ông sẽ không tiết bất cứ thủ đoạn nào.
Tô Vãn đứng ở cầu thang tầng một nghe thấy hết những lời này, đôi môi nhếch lên một cách mỉa mai.
Cô ở lại nhà không quá lâu, đã thay quần áo. Cô đi thẳng đến gặp Cố Dĩ Trạch.
Tô Vãn ngồi tại phòng chờ của công ty hơn nửa giờ đồng hồ mới thấy Cố Dĩ Trạch khoan thai mà tới muộn.
Cố Dĩ Trạch luôn không thích vị hôn thê mà nhà anh tự an bài, ngay cả khi anh phải gặp, anh nhìn vào mắt cô mang theo sự xem thường cùng ghét bỏ: "Có việc gỉ thì nói thẳng, tôi còn có một cuộc họp."
"Yên tâm, sẽ không chậm trễ thời gian của Cố tổng."
Tô vãn sớm đã thành thói quen nhìn thấy thái độ anh ta lạnh nhạt chán ghét, mỉm cười thờ ơ, con ngươi không dao động lạnh lùng nói: "Tôi đến đây chỉ muốn từ hôn, nói xong liền đi."
Động tác mở văn kiện của Cố Dĩ Trạch đột ngột dừng lại, kinh ngạc liết nhìn cô: "Cô lại muốn diễn trò gì?"
Anh ta không tin Tô Vãn có thể dễ dàng buông tha, trước đó hai ngày còn đến đây khăng khăng muốn kết hôn với hắn bỗng nhiên hôm nay lại muốn hủy hôn ước, nhìn thế nào cũng giống như một phương thức khác cố tình lôi kéo sự chú ý của hắn.
/305
|