Editor: Alissa.
"Nếu Cố tổng không có phản đối, xin vui lòng ký vào bản thỏa thuận này."
Tô Vãn ném điện thoại trả lại cho hắn, lấy ra một một phần văn kiện từ túi, mỉm cười và đẩy nó đến trước mặt Cố Dĩ Trạch.
"Tôi biết rằng Cố tổng không tin tôi vì vậy tôi đặc biệt soạn thảo một bản hợp đồng. Trong thời gian hợp đồng có hiệu lực tôi đảm bảo sẽ không ba ngày hai hôm lại quấn lấy anh, càng không tiết lộ mối quan hệ của anh với Dương Tuyết Tuyết, cũng như là không chủ động tìm đến người phụ nữ ấy gây rắc rối."
Cố Dĩ Trạch thâm trầm ý vị mà nhìn mặt cô.
Anh ta đột nhiên cảm thấy người phụ nữ mỉm cười trước mắt này dường như thực sự so với Tô Vãn điêu ngoa, tùy hứng trước đây khác nhau một trời một vực.
Thiếu chút ngu ngốc và ngây thơ, chủ yếu là do không có lòng dạ.
Trước đây anh thường coi thường cô.
Tuy nhiên anh cũng không quan tâm đến điều này, miễn là người phụ nữ này cách xa hắn một chút, những gì cô làm đều không liên quan đến hắn
"Tôi hy vọng cô có thể làm nói được làm được."
Anh ta lưu loát đặt bút ký sau đó gọi thư ký đưa cô ra ngoài.
Tô Vãn đang trong tâm trạng tốt vừa đi xuống cầu thang.
Bây giờ cô cùng mẹ con Tô Như Nguyệt đã trở mặt, nên càng không có khả năng giả vờ chung sống hòa bình trong tương lai, nhưng hiện tại quyền lực của Tô gia nằm trong tay Tô Kiến Nam và mẹ kế dối trá, cô là chính nữ lại cơ hồ hai bàn tay trắng.
Bản thoả thuận với Cố Dĩ Trạch đã trở thành lợi thế cuối cùng trong tay cô, trong một thời gian ngắn, cô không hy vọng sẽ mất đi chỗ dựa này.
Vẫn còn một năm nữa, cô muốn tìm cách dọn dẹp người mẹ kế cùng cô con gái đạo đức giả càng sớm càng tốt, và lấy lại những gì đáng lẽ nên thuộc về cô.
Cô bỏ bản thoả thuận vào trong túi cẩn thận, rồi sau đó liền một mạch trở về nhà, hoàn toàn ném lại sau đầu những lời mà người đàn ông kia nói là nhớ rõ phải trở lại vào buổi sáng hôm nay.
Người đàn ông đó điển hình là một tên bệnh tâm thần, ngay cả tính khí cũng không tốt, còn một hai ra mệnh lệnh với cô, cũng không biết liệu đó có phải là một nhóm tội phạm hay không, cô phải có một cái hố trong đầu mới cùng với loại người đó dây dưa không rõ.
......
Cứ thế ba ngày bình bình an an mà trôi qua, vào ngày thứ tư của buổi sáng, cô bị kéo ra ngoài đi mua sắm, Tô Kiến Nam yêu cầu cô chọn một món lễ vật cho Cố Dĩ Trạch, cảm ơn vì hắn đã cứu mạng.
Vì vậy cô liền chọn bừa một món từ trung tâm mua sắm, thời điểm tra khỏi cửa trung tâm mua sắm, một chiếc Maybach màu đen ngăn cảng lối đi.
Trước khi Tô Vãn phản ứng lại, hai người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuống xe đứng trước mặt cô không nói hai lời liền xách cô nhét vào trong xe.
"Các người là ai?"
Phản ứng đầu tiên của Tô Vãn khi gặp bọn bắt cóc là liền ra sức giãy giụa theo tiềm thức.
Tuy nhiên, sức mạnh của cô gần như không thể so sánh được với phía bên kia liền bị nhét vào trong chiếc xe xa xỉ.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy người ngồi trong xe tức khắc liền ngây ngẩn cả người đi.
Chính là người đàn ông có bệnh về thần kinh đó!
Anh ta tìm tới rồi!
"Anh muốn làm gì?"
"Lời này tôi nên hỏi em."
Một giọng nam đầy từ tính vang lên bên tai. "Tôi hình như đã nói với em phải nhớ trở lại, kết quả là em lại có thể đi ba ngày mà không có tin tức nào, vất vả lắm tôi mới tìm được em"
Tô Vãn không lên tiếng, cơ thể theo bản năng mà phản ứng, liền muốn xoay người chạy trốn.
Cánh cửa được mở ra một nửa liền bị bàn tay bên cạnh duỗi ra kéo lại, cơ thể người đàn ông cũng theo đó mà áp sát tới, thân hình người đàn ông nguy hiểm ngày càng sát lại gần: "Vật nhỏ, em đây là tính bỏ trốn sao?"
"Tiên, tiên sinh, anh đừng như vậy, tôi hoàn toàn không biết anh, hơn nữa tôi đã có vị hôn phu, giữa chúng ta không có khả năng, cầu anh buông tha tôi."
Cô trấn tĩnh lại, những ngón tay đã trở xanh vì dùng sức siết chặt, bắt đầu cùng anh ta giảng đạo lý.
"Nếu Cố tổng không có phản đối, xin vui lòng ký vào bản thỏa thuận này."
Tô Vãn ném điện thoại trả lại cho hắn, lấy ra một một phần văn kiện từ túi, mỉm cười và đẩy nó đến trước mặt Cố Dĩ Trạch.
"Tôi biết rằng Cố tổng không tin tôi vì vậy tôi đặc biệt soạn thảo một bản hợp đồng. Trong thời gian hợp đồng có hiệu lực tôi đảm bảo sẽ không ba ngày hai hôm lại quấn lấy anh, càng không tiết lộ mối quan hệ của anh với Dương Tuyết Tuyết, cũng như là không chủ động tìm đến người phụ nữ ấy gây rắc rối."
Cố Dĩ Trạch thâm trầm ý vị mà nhìn mặt cô.
Anh ta đột nhiên cảm thấy người phụ nữ mỉm cười trước mắt này dường như thực sự so với Tô Vãn điêu ngoa, tùy hứng trước đây khác nhau một trời một vực.
Thiếu chút ngu ngốc và ngây thơ, chủ yếu là do không có lòng dạ.
Trước đây anh thường coi thường cô.
Tuy nhiên anh cũng không quan tâm đến điều này, miễn là người phụ nữ này cách xa hắn một chút, những gì cô làm đều không liên quan đến hắn
"Tôi hy vọng cô có thể làm nói được làm được."
Anh ta lưu loát đặt bút ký sau đó gọi thư ký đưa cô ra ngoài.
Tô Vãn đang trong tâm trạng tốt vừa đi xuống cầu thang.
Bây giờ cô cùng mẹ con Tô Như Nguyệt đã trở mặt, nên càng không có khả năng giả vờ chung sống hòa bình trong tương lai, nhưng hiện tại quyền lực của Tô gia nằm trong tay Tô Kiến Nam và mẹ kế dối trá, cô là chính nữ lại cơ hồ hai bàn tay trắng.
Bản thoả thuận với Cố Dĩ Trạch đã trở thành lợi thế cuối cùng trong tay cô, trong một thời gian ngắn, cô không hy vọng sẽ mất đi chỗ dựa này.
Vẫn còn một năm nữa, cô muốn tìm cách dọn dẹp người mẹ kế cùng cô con gái đạo đức giả càng sớm càng tốt, và lấy lại những gì đáng lẽ nên thuộc về cô.
Cô bỏ bản thoả thuận vào trong túi cẩn thận, rồi sau đó liền một mạch trở về nhà, hoàn toàn ném lại sau đầu những lời mà người đàn ông kia nói là nhớ rõ phải trở lại vào buổi sáng hôm nay.
Người đàn ông đó điển hình là một tên bệnh tâm thần, ngay cả tính khí cũng không tốt, còn một hai ra mệnh lệnh với cô, cũng không biết liệu đó có phải là một nhóm tội phạm hay không, cô phải có một cái hố trong đầu mới cùng với loại người đó dây dưa không rõ.
......
Cứ thế ba ngày bình bình an an mà trôi qua, vào ngày thứ tư của buổi sáng, cô bị kéo ra ngoài đi mua sắm, Tô Kiến Nam yêu cầu cô chọn một món lễ vật cho Cố Dĩ Trạch, cảm ơn vì hắn đã cứu mạng.
Vì vậy cô liền chọn bừa một món từ trung tâm mua sắm, thời điểm tra khỏi cửa trung tâm mua sắm, một chiếc Maybach màu đen ngăn cảng lối đi.
Trước khi Tô Vãn phản ứng lại, hai người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuống xe đứng trước mặt cô không nói hai lời liền xách cô nhét vào trong xe.
"Các người là ai?"
Phản ứng đầu tiên của Tô Vãn khi gặp bọn bắt cóc là liền ra sức giãy giụa theo tiềm thức.
Tuy nhiên, sức mạnh của cô gần như không thể so sánh được với phía bên kia liền bị nhét vào trong chiếc xe xa xỉ.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy người ngồi trong xe tức khắc liền ngây ngẩn cả người đi.
Chính là người đàn ông có bệnh về thần kinh đó!
Anh ta tìm tới rồi!
"Anh muốn làm gì?"
"Lời này tôi nên hỏi em."
Một giọng nam đầy từ tính vang lên bên tai. "Tôi hình như đã nói với em phải nhớ trở lại, kết quả là em lại có thể đi ba ngày mà không có tin tức nào, vất vả lắm tôi mới tìm được em"
Tô Vãn không lên tiếng, cơ thể theo bản năng mà phản ứng, liền muốn xoay người chạy trốn.
Cánh cửa được mở ra một nửa liền bị bàn tay bên cạnh duỗi ra kéo lại, cơ thể người đàn ông cũng theo đó mà áp sát tới, thân hình người đàn ông nguy hiểm ngày càng sát lại gần: "Vật nhỏ, em đây là tính bỏ trốn sao?"
"Tiên, tiên sinh, anh đừng như vậy, tôi hoàn toàn không biết anh, hơn nữa tôi đã có vị hôn phu, giữa chúng ta không có khả năng, cầu anh buông tha tôi."
Cô trấn tĩnh lại, những ngón tay đã trở xanh vì dùng sức siết chặt, bắt đầu cùng anh ta giảng đạo lý.
/305
|