"Dương Tuyết Tuyết, Cố Dĩ Trạch..." Diệp Dục Sâm cười lạnh, những ngón tay thon dài đặc trên bàn như có như không gõ nhẹ lên mặt bàn, "Không cần khách khí, cho bọn họ nhìn sắc mặt một chút..."
"Vâng."
Tần Thư gật đầu, không còn chuyện gì khác liền rời đi.
Diệp Dục Sâm đứng dậy trở lại phòng ngủ, lúc này Tô Vãn vẫn còn ngủ say, hắn ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt ngái ngủ đến ngốc của cô.
Hắn còn nhớ lúc trước đưa cô về đây.
Lúc đó chỉ vì cảm thấy cuộc sống mỗi ngày quá nhàm chán và muốn dưỡng một sủng vật để làm mình vui hơn nhưng hiện tại...
Có vẻ như có thứ gì đã vượt qua tầm kiểm soát rồi.
"Đồ ngốc này." Hắn khẽ cáu, vươn một ngón tay chọc chọc vào bên mặt của cô, "Bị bắt nạc cũng không muốn nói với anh sao? Ai cho phép em một mình chịu đựng?"
"Diệp Dục Sâm, anh chính là tên khốn."
Hình như cô nằm mơ thấy gì đó khẽ lẩm bẩm một câu, trở người, một chân đá lên người anh.
Diệp Dục Sâm: "..."
Trời còn chưa sáng Tô Vãn đã mở mắt, quay đầu sang bên cạnh thấy người đàn ông còn đang ngủ. Cô chợt nhớ ra chuyện xảy ra đêm qua và cảm thấy đầu có hơi đau.
Thực sự mà nói thì cô không nhớ mình đã ngủ quên lúc nào, còn bị mang từ phòng tắm sang phòng ngủ, thậm chí bộ đồ ngủ đang mặc này thay khi nào.
Nếu cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng này đến một ngày nào đó bị ăn sạch sẽ đến tiền cũng chả kiếm được.
Nhận ra điều này làm cô nói không nên lời, chỉ có thể đảo mắt trắng nhìn trần nhà.
Một lát sau, cô mở một góc chăn, rón ra rón rén muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên bên cạnh dang tay ra kéo cô trở lại, "Còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi."
Âm thanh trầm thấp nửa mê nửa tỉnh lại có chút lười biếng của hắn làm say lòng người. Đầu của Tô Vãn vừa lúc đập vào ngực của hắn, nhịp tim mạnh mẽ cứ thế truyền vào tai làm não cô trong nháy mắt trống rỗng: "Cái đó, tôi muốn đi WC..."
"Sụyt..." Hắn ấn cô vào lòng ngực, "Đừng làm ồn."
Tô Vãn lệ rơi đầy mặt.
Cô đâu có muốn làm ồn nhưng mót quá a...
Dựa theo lịch trình làm việc, hai ngày tới Tô Vãn có thể nghỉ ngơi ở nhà và nhận việc vào thứ hai tuần tới.
Trong thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của mình, cô muốn được đọc sách ở nhà giết thời gian thế mà Diệp Dục Sâm lại nổi hứng nói cái gì muốn đưa cô ra ngoại ô dạo chơi, còn kêu người chuẩn bị cả lều cắm, dụng cụ câu cá như đi cắm trại.
Nhưng trước lúc rời đi, hắn bỗng nhận được cuộc gọi của Giang Uyển Hinh.
Tô Vãn đến gần loáng thoáng nghe vị Giang tiểu thư nói bản thân bị trật chân, bên cạnh không có trợ lý, một mình đi bệnh viện lại sợ paparazzi* theo dỗi vì vậy cô ta nhờ Diệp Dục Sâm qua nhìn thử sẵn đường mua thuốc.
"Tôi biết rồi."
Hắn cúp máy và nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại đã trở về màn hình chờ.
"Dường như hôm nay không đi được rồi, thế thì, tôi tiếp tục đọc sách đây." Tô Vãn cười cười, bất lực nhún vai.
Diệp Dục Sâm còn muốn nói gì nữa nhưng cô đã dứt khoát xoay người bỏ đi.
Không bao lâu sau bên ngoài truyền tới tiếng ô tô khởi động.
Tô Vãn ngồi co ro trên sofa trong phòng khác, cách đó ti vi đang mở phát ra tiếng kèm hiệu lệnh của đoàn quân, mặc cho chúng diễn ra như thế nào cô đều không xem vào, tâm tình như một ngọn gió mang phiền muộn vô cớ.
Diệp Dục Sâm rời đi rồi hôm nay cũng không có trở lại.
Nửa đêm, Tô Vãn không ngủ được, tay bưng ly rượu vang đỏ ra ban công đứng hóng gió, đoán rằng người nào đó lúc này đang chăm sóc Giang Uyển Hinh, có lẽ, chăm sóc tới trên giường rồi.
_____________oOo____________
Editor: Alissa.
Cập nhật 1/2/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
(*) Paparazzi: Thợ săn ảnh chuyên nghiệp, chuyên chụp lén những người nổi tiếng khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư.
"Vâng."
Tần Thư gật đầu, không còn chuyện gì khác liền rời đi.
Diệp Dục Sâm đứng dậy trở lại phòng ngủ, lúc này Tô Vãn vẫn còn ngủ say, hắn ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt ngái ngủ đến ngốc của cô.
Hắn còn nhớ lúc trước đưa cô về đây.
Lúc đó chỉ vì cảm thấy cuộc sống mỗi ngày quá nhàm chán và muốn dưỡng một sủng vật để làm mình vui hơn nhưng hiện tại...
Có vẻ như có thứ gì đã vượt qua tầm kiểm soát rồi.
"Đồ ngốc này." Hắn khẽ cáu, vươn một ngón tay chọc chọc vào bên mặt của cô, "Bị bắt nạc cũng không muốn nói với anh sao? Ai cho phép em một mình chịu đựng?"
"Diệp Dục Sâm, anh chính là tên khốn."
Hình như cô nằm mơ thấy gì đó khẽ lẩm bẩm một câu, trở người, một chân đá lên người anh.
Diệp Dục Sâm: "..."
Trời còn chưa sáng Tô Vãn đã mở mắt, quay đầu sang bên cạnh thấy người đàn ông còn đang ngủ. Cô chợt nhớ ra chuyện xảy ra đêm qua và cảm thấy đầu có hơi đau.
Thực sự mà nói thì cô không nhớ mình đã ngủ quên lúc nào, còn bị mang từ phòng tắm sang phòng ngủ, thậm chí bộ đồ ngủ đang mặc này thay khi nào.
Nếu cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng này đến một ngày nào đó bị ăn sạch sẽ đến tiền cũng chả kiếm được.
Nhận ra điều này làm cô nói không nên lời, chỉ có thể đảo mắt trắng nhìn trần nhà.
Một lát sau, cô mở một góc chăn, rón ra rón rén muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên bên cạnh dang tay ra kéo cô trở lại, "Còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi."
Âm thanh trầm thấp nửa mê nửa tỉnh lại có chút lười biếng của hắn làm say lòng người. Đầu của Tô Vãn vừa lúc đập vào ngực của hắn, nhịp tim mạnh mẽ cứ thế truyền vào tai làm não cô trong nháy mắt trống rỗng: "Cái đó, tôi muốn đi WC..."
"Sụyt..." Hắn ấn cô vào lòng ngực, "Đừng làm ồn."
Tô Vãn lệ rơi đầy mặt.
Cô đâu có muốn làm ồn nhưng mót quá a...
Dựa theo lịch trình làm việc, hai ngày tới Tô Vãn có thể nghỉ ngơi ở nhà và nhận việc vào thứ hai tuần tới.
Trong thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của mình, cô muốn được đọc sách ở nhà giết thời gian thế mà Diệp Dục Sâm lại nổi hứng nói cái gì muốn đưa cô ra ngoại ô dạo chơi, còn kêu người chuẩn bị cả lều cắm, dụng cụ câu cá như đi cắm trại.
Nhưng trước lúc rời đi, hắn bỗng nhận được cuộc gọi của Giang Uyển Hinh.
Tô Vãn đến gần loáng thoáng nghe vị Giang tiểu thư nói bản thân bị trật chân, bên cạnh không có trợ lý, một mình đi bệnh viện lại sợ paparazzi* theo dỗi vì vậy cô ta nhờ Diệp Dục Sâm qua nhìn thử sẵn đường mua thuốc.
"Tôi biết rồi."
Hắn cúp máy và nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại đã trở về màn hình chờ.
"Dường như hôm nay không đi được rồi, thế thì, tôi tiếp tục đọc sách đây." Tô Vãn cười cười, bất lực nhún vai.
Diệp Dục Sâm còn muốn nói gì nữa nhưng cô đã dứt khoát xoay người bỏ đi.
Không bao lâu sau bên ngoài truyền tới tiếng ô tô khởi động.
Tô Vãn ngồi co ro trên sofa trong phòng khác, cách đó ti vi đang mở phát ra tiếng kèm hiệu lệnh của đoàn quân, mặc cho chúng diễn ra như thế nào cô đều không xem vào, tâm tình như một ngọn gió mang phiền muộn vô cớ.
Diệp Dục Sâm rời đi rồi hôm nay cũng không có trở lại.
Nửa đêm, Tô Vãn không ngủ được, tay bưng ly rượu vang đỏ ra ban công đứng hóng gió, đoán rằng người nào đó lúc này đang chăm sóc Giang Uyển Hinh, có lẽ, chăm sóc tới trên giường rồi.
_____________oOo____________
Editor: Alissa.
Cập nhật 1/2/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
(*) Paparazzi: Thợ săn ảnh chuyên nghiệp, chuyên chụp lén những người nổi tiếng khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư.
/305
|