Edit: Đinh Lam
Thanh Loan lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy hai người bọn họ không giống như ngày thường mà thôi."
Vân Thương ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Thanh Loan, Thanh Ngư mau về phòng nghỉ ngơi đi!"
Thanh Loan lè lưỡi: "Thanh Ngư, ta về trước!"
"Ừ, ta đứng ở đây thêm chút nữa!"
... ...
Bóng đêm vây kín căn phòng, từng trận âm thanh rên rĩ vang lên, ừ. . .
Nam nhân thống khổ vặn vẹo với từng cơn hành xác... !
Mộc Thương đẩy cửa, ánh trăng chiếu vào, bước từng bước đi đến gian phòng !
"Người nào?"
Vân Ế cảnh giác?
Mộc Thương nhìn nam nhân đang tựa lên vách tường, tóc đen tán loạn, mồ hôi che kín khuôn mặt tuấn mỹ!
"Ngươi quả nhiên là đã gặp chuyện... !"
Vân Ế cắn răng: "Đừng... đừng nói cho ai biết!"
Mộc Thương cầm lấy cánh tay trái Vân Ế sau đó vạch lớp áo lên liền lập tức kinh sợ!
Trên cánh tay, từng dải khí màu đen tuyền kéo dài lên trên, giống như những con rắn nhỏ đang quấn chặt lấy tay hắn!
"Sao lại như vậy?"
Bây giờ, khối băng Mộc Thương cũng lo lắng không thôi, nếu như hắn không có đoán sai, khi những dải khí màu đen lan đến ngực, chính là lúc sinh mạng của Vân Ế sẽ kết thúc.
Vân Ế thu tay lại cánh tay, đem tay áo buông xuống, khuôn mặt trắng bệch phờ phạc nói: "Khi các người đi, Phượng Thủy Linh tới đây, sau đó vì ngăn lại công kích của nàng ta nên bây giờ mới như thế này.”
Vân Ế nhẹ giọng kể lại, giọng điệu bình thản như người gặp nạn không phải là hắn vậy!
Mộc Thương ngồi trên nền nhà, nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi có biết khi dải hắc khí lan đến ngực, sẽ không còn cách nào để cứu chữa, vậy mà ngươi còn muốn ta không được nói cho ai biết!"
"Không thể nói cho mọi người biết, Phượng cô nương đang bị trọng thương, rồi Mộc Mộc cùng Dạ Huyễn Ngọc sống chết còn không rõ, ta không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người!"
Vân Ế nói xong, đôi lông mày lập tức nhíu chặt hơn, mồ hôi rơi trên khuôn mặt càng ngày càng nhiều... !
Mộc Thương nhìn bộ dạng này của Vấn Ế, đưa tay đặt lên vết thương, một đạo linh lực xuất hiện, bao trùm lấy miệng vết thương, giúp hắn giảm bớt thống khổ, đây là điều duy nhất mà hắn có thể làm được!
Cảm giác đau đớn đang dần giảm xuống, cánh môi khẽ nhếch: "Mộc Thương, cám ơn!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Ế vừa bước chân ra khỏi phòng liền trông thấy Đế Dạ Hiên cùng Phượng Thiên Vũ đang ngồi trong sân, chỉnh đốn lại thần sắc, rồi chậm rãi đi qua!
"Phượng cô nương, đã khỏe hơn chưa?"
Đế Dạ Hiên vốn là không thèm để ý, lại đột nhiên ngẩng đầu, hắc mâu tinh khiết nhìn chằm chằm vào Vân Ế.
Tại sao lại có tà khí của Ác ma thâm uyên?
"Tốt hơn nhiều rồi, nhưng sao sắc mặt ngươi lại tái nhợt như vậy, là bị thương sao?”
Phượng Thiên Vũ nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Vân Ế rồi cất giọng hỏi, nàng nghe Thanh Ngư nói, ngày hôm qua Phượng Thủy Linh đã đến tìm!
"Không có việc gì, tại hôm qua tu luyện có chút nóng vội, không có việc gì đâu!"
Vân Ế vừa trả lời, vừa mở quạt xếp trong tay, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống: "Quốc Sư đại nhân đã lâu không gặp!"
"Ừm!"
Đế Dạ Hiên gật đầu, khẽ lên tiếng!
"Ai, Vân Ế ngươi tới rồi sao, mau nếm thử món bánh đậu xanh do ta với Thanh Ngư mới làm xong nè!"
Thanh Loan cùng Thanh Ngư bưng hai dĩa bánh đậu xanh bước đến, đặt ở trên bàn đá, vui vẻ nói: "Các ngươi nếm thử đi!"
Phượng Thiên Vũ tiện tay cầm bánh đậu xanh trên tay Thanh Loan rồi cắn nhẹ một cái!
"Rất được, các ngươi cũng thử xem đi!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, rồi đưa cho Đế Dạ Hiên một khối ăn thử!
Đế Dạ Hiên vui vẻ tiếp nhận, cắn một cái: "Ừm!"
Thanh Loan chỉ cười cười, cũng không nói gì!
Thanh Ngư đem một khối bánh đậu xanh đến trước mặt Vân Ế: "Ngươi cũng ăn thử đi!"
Vân Ế liếc nhìn Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên, rồi sau đó đưa tay cầm lấy khối bánh đậu xanh đưa đến bên miệng: “Có ngon thật không vậy?"
Dứt lời, cắn một cái!
Lập tức, Vân Ế liền đứng hình!
"Thanh Ngư, cái này là nàng làm sao?"
Vân Ế nghi ngờ hỏi, hương vị của đậu xanh vẫn còn quanh quẩn trong miệng hắn!
Thanh Ngư lắc đầu: "Là Thanh Loan tỉ làm đó, phần ta làm đã đưa cho tiểu thư ăn rồi, như thế nào, ăn không ngon sao?"
Vân Ế bình tĩnh chậm rãi đem miếng bánh nuốt xuống, rồi nhanh chóng cầm lấy ly trà: "Mùi vị cũng không tệ lắm, nàng cùng Thanh Loan khổ cực rồi, cũng ăn một chút đi!"
"Ừm!"
Thanh Ngư nghe vậy, cầm lấy một khối đậu xanh cắn một cái, trong nháy mắt liền xoay người phun ra!
"Thanh Loan tỷ, tỷ cho muối thay đường hay sao vậy?"
Vân Ế đưa ly trà đến trước mặt Thanh Ngư.
Phượng Thiên Vũ: "..."
Thanh Loan mỉm cười: "Là lần đầu ta làm, không biết a!"
"Thanh Ngư, lần sau nhờ muội chiếu cố ta nhé!"
"Ừm, Thanh Loan tỷ, lần sau muội sẽ giúp tỷ!"
"Đúng rồi, Thiên Vũ, Mộc Mộc bọn họ... !"
Thanh Loan ngồi xuống trên phiến đá, vực Sinh Nhai sâu không thấy đáy, Mộc Mộc... !
Phượng Thiên Vũ buông bánh đậu xanh xuống: "Thanh Loan, chúng ta sẽ đi tìm!"
Nàng cũng rất lo cho Mộc Mộc, nhưng hiện tại nàng muốn tìm hiểu một chút về nam nhân kia, nếu không nhầm, thời điểm nàng trông thấy bức tranh trong Hoàng Điện kia trong đầu nàng bỗng hiện lên một hắc y nam tử.
Nhưng hành động ngày hôm qua của nàng thật không bình thường, Vô Hận?
Chúng ta quen biết nhau từ ngàn năm trước rồi sao, tại sao nàng không có một chút hình ảnh nào về hắn, quan hệ trước kia giữa nàng và hắn là như thế nào đây ?
Mà ngày hôm qua nàng như bị một cỗ tâm tình không tên khống chế, tựa như một cảm giác rất rất quen thuộc đang thúc đẩy nàng!
Chắc chắn nàng và hắn có quen biết, nhưng sao hắn lại phải bảo hộ Bạch Liên...?
"Nha đầu, đừng quá lo lắng, còn có người kia nữa, ta nghĩ hai người bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu!"
Đế Dạ Hiên cho rằng nàng đang lo lắng, liền lên tiếng an ủi!
Dạ Huyễn Ngọc, con trai của Thần Vương của Thần Giới, sự lợi hại của hắn, nha đầu còn chưa biết rõ đâu!
"Dạ Hiên, ta có chuyện muốn hỏi chàng!"
Phượng Thiên Vũ nở ra nụ cười, Hồng Liên nhàn nhạt phát ra những dải tinh quang, ba ngàn sợi tóc được cột gọn sau lưng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khuynh đảo!
Một nụ cười thiên địa biến sắc!
"Nha đầu, nàng muốn hỏi cái gì ta đã biết, đến tối ta sẽ giải thích hết với nàng có được không?"
Đế Dạ Hiên đem nàng ôm vào trong ngực, dung nhan tuyệt thế mỉm cười, nếu như nha đầu không sợ, hắn cần gì phải che giấu... !
"Tốt!"
Phượng Thiên Vũ gật đầu, tựa đầu trên vai Đế Dạ Hiên, hai mắt híp lại, vết thương của nàng khá nặng, thực lực của nàng cùng với Bạch Liên thật quá chênh lệch, nàng yếu như thế này lấy cái gì mà bảo vệ những người bên cạnh, chỉ khi nàng nào mạnh lên nàng mới làm được, nàng bây giờ, quá yếu... !
"Tiểu thư, ngày hôm qua... Không phải là, Phượng Thủy Linh nàng ta rất kỳ quái, lúc trước ở Phượng gia nàng ta cũng không có mạnh đến như vậy được, ngày hôm qua khi Vân Ế cùng nàng giao thủ, thực lực của nàng không phải chỉ là chênh lệch một giai đâu, thực lực có thể đã ngang ngửa với tiểu thư, giống như là bỏ qua gian đoạn vậy?"
Thanh Loan lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy hai người bọn họ không giống như ngày thường mà thôi."
Vân Thương ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Thanh Loan, Thanh Ngư mau về phòng nghỉ ngơi đi!"
Thanh Loan lè lưỡi: "Thanh Ngư, ta về trước!"
"Ừ, ta đứng ở đây thêm chút nữa!"
... ...
Bóng đêm vây kín căn phòng, từng trận âm thanh rên rĩ vang lên, ừ. . .
Nam nhân thống khổ vặn vẹo với từng cơn hành xác... !
Mộc Thương đẩy cửa, ánh trăng chiếu vào, bước từng bước đi đến gian phòng !
"Người nào?"
Vân Ế cảnh giác?
Mộc Thương nhìn nam nhân đang tựa lên vách tường, tóc đen tán loạn, mồ hôi che kín khuôn mặt tuấn mỹ!
"Ngươi quả nhiên là đã gặp chuyện... !"
Vân Ế cắn răng: "Đừng... đừng nói cho ai biết!"
Mộc Thương cầm lấy cánh tay trái Vân Ế sau đó vạch lớp áo lên liền lập tức kinh sợ!
Trên cánh tay, từng dải khí màu đen tuyền kéo dài lên trên, giống như những con rắn nhỏ đang quấn chặt lấy tay hắn!
"Sao lại như vậy?"
Bây giờ, khối băng Mộc Thương cũng lo lắng không thôi, nếu như hắn không có đoán sai, khi những dải khí màu đen lan đến ngực, chính là lúc sinh mạng của Vân Ế sẽ kết thúc.
Vân Ế thu tay lại cánh tay, đem tay áo buông xuống, khuôn mặt trắng bệch phờ phạc nói: "Khi các người đi, Phượng Thủy Linh tới đây, sau đó vì ngăn lại công kích của nàng ta nên bây giờ mới như thế này.”
Vân Ế nhẹ giọng kể lại, giọng điệu bình thản như người gặp nạn không phải là hắn vậy!
Mộc Thương ngồi trên nền nhà, nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi có biết khi dải hắc khí lan đến ngực, sẽ không còn cách nào để cứu chữa, vậy mà ngươi còn muốn ta không được nói cho ai biết!"
"Không thể nói cho mọi người biết, Phượng cô nương đang bị trọng thương, rồi Mộc Mộc cùng Dạ Huyễn Ngọc sống chết còn không rõ, ta không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người!"
Vân Ế nói xong, đôi lông mày lập tức nhíu chặt hơn, mồ hôi rơi trên khuôn mặt càng ngày càng nhiều... !
Mộc Thương nhìn bộ dạng này của Vấn Ế, đưa tay đặt lên vết thương, một đạo linh lực xuất hiện, bao trùm lấy miệng vết thương, giúp hắn giảm bớt thống khổ, đây là điều duy nhất mà hắn có thể làm được!
Cảm giác đau đớn đang dần giảm xuống, cánh môi khẽ nhếch: "Mộc Thương, cám ơn!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Ế vừa bước chân ra khỏi phòng liền trông thấy Đế Dạ Hiên cùng Phượng Thiên Vũ đang ngồi trong sân, chỉnh đốn lại thần sắc, rồi chậm rãi đi qua!
"Phượng cô nương, đã khỏe hơn chưa?"
Đế Dạ Hiên vốn là không thèm để ý, lại đột nhiên ngẩng đầu, hắc mâu tinh khiết nhìn chằm chằm vào Vân Ế.
Tại sao lại có tà khí của Ác ma thâm uyên?
"Tốt hơn nhiều rồi, nhưng sao sắc mặt ngươi lại tái nhợt như vậy, là bị thương sao?”
Phượng Thiên Vũ nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Vân Ế rồi cất giọng hỏi, nàng nghe Thanh Ngư nói, ngày hôm qua Phượng Thủy Linh đã đến tìm!
"Không có việc gì, tại hôm qua tu luyện có chút nóng vội, không có việc gì đâu!"
Vân Ế vừa trả lời, vừa mở quạt xếp trong tay, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống: "Quốc Sư đại nhân đã lâu không gặp!"
"Ừm!"
Đế Dạ Hiên gật đầu, khẽ lên tiếng!
"Ai, Vân Ế ngươi tới rồi sao, mau nếm thử món bánh đậu xanh do ta với Thanh Ngư mới làm xong nè!"
Thanh Loan cùng Thanh Ngư bưng hai dĩa bánh đậu xanh bước đến, đặt ở trên bàn đá, vui vẻ nói: "Các ngươi nếm thử đi!"
Phượng Thiên Vũ tiện tay cầm bánh đậu xanh trên tay Thanh Loan rồi cắn nhẹ một cái!
"Rất được, các ngươi cũng thử xem đi!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, rồi đưa cho Đế Dạ Hiên một khối ăn thử!
Đế Dạ Hiên vui vẻ tiếp nhận, cắn một cái: "Ừm!"
Thanh Loan chỉ cười cười, cũng không nói gì!
Thanh Ngư đem một khối bánh đậu xanh đến trước mặt Vân Ế: "Ngươi cũng ăn thử đi!"
Vân Ế liếc nhìn Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên, rồi sau đó đưa tay cầm lấy khối bánh đậu xanh đưa đến bên miệng: “Có ngon thật không vậy?"
Dứt lời, cắn một cái!
Lập tức, Vân Ế liền đứng hình!
"Thanh Ngư, cái này là nàng làm sao?"
Vân Ế nghi ngờ hỏi, hương vị của đậu xanh vẫn còn quanh quẩn trong miệng hắn!
Thanh Ngư lắc đầu: "Là Thanh Loan tỉ làm đó, phần ta làm đã đưa cho tiểu thư ăn rồi, như thế nào, ăn không ngon sao?"
Vân Ế bình tĩnh chậm rãi đem miếng bánh nuốt xuống, rồi nhanh chóng cầm lấy ly trà: "Mùi vị cũng không tệ lắm, nàng cùng Thanh Loan khổ cực rồi, cũng ăn một chút đi!"
"Ừm!"
Thanh Ngư nghe vậy, cầm lấy một khối đậu xanh cắn một cái, trong nháy mắt liền xoay người phun ra!
"Thanh Loan tỷ, tỷ cho muối thay đường hay sao vậy?"
Vân Ế đưa ly trà đến trước mặt Thanh Ngư.
Phượng Thiên Vũ: "..."
Thanh Loan mỉm cười: "Là lần đầu ta làm, không biết a!"
"Thanh Ngư, lần sau nhờ muội chiếu cố ta nhé!"
"Ừm, Thanh Loan tỷ, lần sau muội sẽ giúp tỷ!"
"Đúng rồi, Thiên Vũ, Mộc Mộc bọn họ... !"
Thanh Loan ngồi xuống trên phiến đá, vực Sinh Nhai sâu không thấy đáy, Mộc Mộc... !
Phượng Thiên Vũ buông bánh đậu xanh xuống: "Thanh Loan, chúng ta sẽ đi tìm!"
Nàng cũng rất lo cho Mộc Mộc, nhưng hiện tại nàng muốn tìm hiểu một chút về nam nhân kia, nếu không nhầm, thời điểm nàng trông thấy bức tranh trong Hoàng Điện kia trong đầu nàng bỗng hiện lên một hắc y nam tử.
Nhưng hành động ngày hôm qua của nàng thật không bình thường, Vô Hận?
Chúng ta quen biết nhau từ ngàn năm trước rồi sao, tại sao nàng không có một chút hình ảnh nào về hắn, quan hệ trước kia giữa nàng và hắn là như thế nào đây ?
Mà ngày hôm qua nàng như bị một cỗ tâm tình không tên khống chế, tựa như một cảm giác rất rất quen thuộc đang thúc đẩy nàng!
Chắc chắn nàng và hắn có quen biết, nhưng sao hắn lại phải bảo hộ Bạch Liên...?
"Nha đầu, đừng quá lo lắng, còn có người kia nữa, ta nghĩ hai người bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu!"
Đế Dạ Hiên cho rằng nàng đang lo lắng, liền lên tiếng an ủi!
Dạ Huyễn Ngọc, con trai của Thần Vương của Thần Giới, sự lợi hại của hắn, nha đầu còn chưa biết rõ đâu!
"Dạ Hiên, ta có chuyện muốn hỏi chàng!"
Phượng Thiên Vũ nở ra nụ cười, Hồng Liên nhàn nhạt phát ra những dải tinh quang, ba ngàn sợi tóc được cột gọn sau lưng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khuynh đảo!
Một nụ cười thiên địa biến sắc!
"Nha đầu, nàng muốn hỏi cái gì ta đã biết, đến tối ta sẽ giải thích hết với nàng có được không?"
Đế Dạ Hiên đem nàng ôm vào trong ngực, dung nhan tuyệt thế mỉm cười, nếu như nha đầu không sợ, hắn cần gì phải che giấu... !
"Tốt!"
Phượng Thiên Vũ gật đầu, tựa đầu trên vai Đế Dạ Hiên, hai mắt híp lại, vết thương của nàng khá nặng, thực lực của nàng cùng với Bạch Liên thật quá chênh lệch, nàng yếu như thế này lấy cái gì mà bảo vệ những người bên cạnh, chỉ khi nàng nào mạnh lên nàng mới làm được, nàng bây giờ, quá yếu... !
"Tiểu thư, ngày hôm qua... Không phải là, Phượng Thủy Linh nàng ta rất kỳ quái, lúc trước ở Phượng gia nàng ta cũng không có mạnh đến như vậy được, ngày hôm qua khi Vân Ế cùng nàng giao thủ, thực lực của nàng không phải chỉ là chênh lệch một giai đâu, thực lực có thể đã ngang ngửa với tiểu thư, giống như là bỏ qua gian đoạn vậy?"
/95
|